DỤC TÌNH - Chương 9
CHƯƠNG IX
Khí lạnh rờn rợn của buổi sáng sớm vây lấy thân thể thấm vào da thịt, Hương từ từ mở mắt ra. Qua khe hở của tấm rèm cửa, ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếu xuống sàn nhà giúp nàng nhận biết được trời đã sáng, dù nàng không rõ cụ thể là mấy giờ. Đầu hơi ong ong và chân tay thì bải hoải khiến nàng chẳng thiết nhìn đồng hồ, sớm hay muộn cũng được, có bị bố chồng mắng vì ngủ quên cũng mặc. Nàng thậm chí còn tưởng mình ốm vì cảm lạnh, nhưng sau khi nằm im trên giường một lúc thì nàng đã tỉnh táo hơn và không còn mơ hồ nữa.
Hương uể oải ngồi dậy, nhìn một lượt cảnh tượng xung quanh mình. Ngoại trừ những thứ vốn nằm sẵn ở vị trí riêng của chúng trong phòng thì có những thứ khác làm nàng phải ngạc nhiên. Ví dụ như ngay trước mặt nàng là cây cột treo đồ nằm chình ình, đồ ngủ của nàng thì vứt ra sàn và trong không khí có một mùi nồng nồng, vừa kì lạ lại vừa quen quen. Hương cố gắng nghĩ xem đây là mùi gì vì nàng tin chắc mình biết mùi này, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra, và không hiểu sao nàng còn cảm nhận được nó lan toả trong khoang miệng nữa.
Sau một hồi nghĩ ngợi, rốt cuộc nàng cũng đưa ra được câu trả lời: mùi tinh dịch đàn ông.
Câu trả lời ấy dẫn đến một câu hỏi đáng lo ngại hơn: tại sao trong phòng nàng lại có mùi tinh dịch đàn ông?
Lục tung trí nhớ trong đầu mình, Hương dần dần nhớ ra chuyện mình đã làm đêm qua. Nàng hơi say và bị kích dâm đến mức không chịu được, phải khiêng trộm cây cột treo đồ lên phòng để tự thoả mãn bản thân, rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không biết.
“Nếu chỉ có mỗi mình thôi thì cái mùi này ở đâu ra nhỉ?”, Hương lẩm bẩm.
Với cái đầu còn chưa tỉnh hẳn, nàng suy luận mãi không ra được nên tự cho rằng mình nhầm, có thể nó chỉ là mùi của cây cỏ bên ngoài khi trở trời thôi. Đinh ninh là như thế, nàng rời khỏi giường, đi vào phòng tắm làm vài việc vệ sinh thân thể rồi đi xuống nhà xem cụ Đích và Long đã dậy chưa.
Ở phòng khách chỉ có Long đang ngồi xem bóng đá một mình, Hương cất tiếng hỏi:
“Ông nội dậy chưa?”
Long đáp gọn lỏn:
“Chưa.”
Thường ngày Long chỉ nói chuyện với Hương khi có việc gì đó liên quan đến cụ Đích, ngôn từ cũng rất tối giản, nếu không muốn nói là cộc lốc.
Hương thở dài:
“Thế tôi đi mua xôi để sẵn đấy, lúc nào cụ dậy thì cậu ăn cùng nhé?”
“Tuỳ.”
“À, hôm nay có em họ tôi đến chơi, nếu cậu không bận gì thì ở nhà ăn cơm được không?”
“Được.”
“Nó nói đi cùng ông Johnson, ông Johnson ở công ty B128 ấy, ngày trước cũng có làm với bố cậu vài lần…”
“Biết rồi.”
“Thấy bảo công ty mình đang nợ nhiều, ông ấy là chỗ quen biết với tôi, nếu cậu cần thì tôi sẽ nói chuyện với…”
“Không phải việc của chị!”, Long gắt một câu.
Hương đang nói thì sững cả người, không ngờ Long lại phản ứng mạnh như vậy, mà nàng cũng đâu có nói gì sai. Thấy Long có vẻ không muốn nghe mình nói nữa, nàng bèn lặng lẽ rời khỏi phòng khách, xách giỏ lên đi chợ.
Số là hôm qua con bé Chi gọi điện nói muốn rủ nàng đi cafe nhưng nàng lại không đi được. Không biết có chuyện gì mà con bé cứ một mực muốn gặp nàng, và ngay sau đó thì nàng nhận được cuộc gọi từ ông Johnson báo rằng ông ta sẽ đến đây cùng với Chi.
Hương tự hỏi không biết hai người này lại có chuyện gì rồi. Chi là con gái của cậu ruột nàng, thường hay theo nàng đến mấy quán pub để buôn chuyện với bọn trai Tây ở đó. Nàng chẳng ngờ được con bé lại thân thiết với một người bạn cũ của nàng là ông Johnson. Ông ta là người có ngoại hình cuốn hút, lại biết cách chiều lòng phụ nữ nên Chi dễ dàng ngã vào vòng tay của ông ta, nhưng bọn họ có ý định nghiêm túc với nhau hay không thì có trời mới biết được. Hôm nay cả hai lại kéo nhau đến đây, tiếng là đến chơi nhưng xem ra là để giải quyết chuyện gì đó có vẻ nghiêm trọng lắm.
Dù sao bọn họ cũng là khách đến nhà, nàng không thể không chuẩn bị cơm nước mời khách. Nàng cũng nghĩ đến chuyện nhờ ông Johnson giúp đỡ công ty của chồng lúc khó khăn về tài chính nên mới bảo Long ở nhà ăn cơm rồi tranh thủ nói mấy câu với người ta, vậy mà chẳng biết làm sao cậu ta lại cáu gắt với nàng nữa.
Đi chợ về, Hương khổ sở xách những túi rau, thịt, tôm cá,.. nặng trĩu vào trong bếp. Cụ Đích đang ăn sáng, trông thấy con dâu tay xách nách mang thì tròn mắt, cất tiếng hỏi:
“Mua gì nhiều thế con?”
Hương thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi:
“Hôm nay có đứa em họ con đến nhà mình chơi cùng với một ông khách nữa, con đi chợ mua mấy thứ về làm cơm mời người ta ạ.”
Thường ngày chỉ có khách của ông Phúc hoặc của cụ Đích đến chơi, hiếm lắm mới có khách của Hương ghé thăm ngôi nhà này. Cụ Đích nhìn nàng, gật gù:
“Ừ, thế thì được.”
Nghỉ ngơi một lát rồi Hương bắt đầu vào bếp, lại chiến đấu với nồi niêu xoong chảo như tối qua. Bố chồng nàng ngồi ăn sáng ở bàn ăn gần đó, tay cụ run run cầm thìa xôi đưa lên miệng, mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông của con dâu bó gọn trong chiếc quần bò kín đáo.
Cụ vẫn chưa quên được những cảm giác hồi hộp lẫn sung sướng của đêm qua, khi cụ lén làm chuyện đó với Hương trong lúc nàng ngủ mê mệt. Từ giờ cụ đã biết rõ từng centimet trên cơ thể nàng ra làm sao, nên cụ tha hồ mường tượng lại dù nàng có đắp lên người bao nhiêu lần vải để che đậy. Cụ biết trong chiếc áo ngực bó chặt kia là hai trái bưởi trắng phau với hai núm mềm như trái cherry, bên dưới có cái bụng mịn màng thon gọn, còn sâu trong hai đùi nàng là khe hẹp ướt rượt đỏ hồng, bên mép trái còn có một nốt ruồi bé xíu lấp ló giữa đám lông xoăn mượt nữa. Mải hút mắt vào những vị trí nhạy cảm trên người con dâu, miếng xôi cụ định đưa vào mồm đã rơi khỏi thìa từ lúc nào, nằm lăn lóc ngay giữa háng cụ. Cũng may Long ăn nhanh nên đã xong từ lâu và ra phòng khách ngồi, nếu không cụ sẽ không biết phải giải thích như thế nào với cháu trai về hành vi thiếu đứng đắn của mình.
Nhớ đến chuyện đêm qua, lại ngồi ngay gần bờ mông căng tròn cứ đưa qua đưa lại của Hương, cụ Đích thấy trong lòng bồi hồi, không phải vì nảy sinh ham muốn với con dâu ngay lúc này mà vì cụ không biết sau này còn dịp nào để cụ diễn lại trò ấy với nàng không. Thân thể nàng quá ngon lành và cảm giác lúc địt nàng quá phấn khích cứ lởn vởn trong đầu cụ, làm cho cụ thấy rằng chỉ làm vậy một lần thôi vẫn chưa thoả, cụ còn muốn thêm vài lần nữa. Ấy là chưa tính đến chuyện cụ muốn được nàng hầu hạ giống như những gì nàng thường làm với nhân tình, giống như một con điếm chuyên nghiệp, điều này quả thực chỉ xảy ra trong ảo tưởng hoặc trong giấc mơ của cụ thôi.
Đến 10 giờ hơn, ngoài cửa đã có tiếng bấm chuông. Hương tất tả chạy ra mở cổng, vui vẻ dẫn ông Johnson và Chi vào nhà ngồi uống nước. Nàng trông nét mặt của ông Johnson vẫn bình thản, nhưng Chi thì rầu rĩ, thậm chí còn tránh nhìn nàng nữa. Nàng còn để ý thấy Chi ngồi cách ông Johnson một đoạn, và cô bé gần như không nói chuyện với ông ta.
“Làm sao thế nhỉ?”, Hương thắc mắc.
Cụ Đích thì hoàn toàn không biết gì về hai vị khách của con dâu, nhưng vốn tính xởi lởi nên cứ vô tư chuyện trò với Chi như thể cô bé là cháu gái của cụ vậy. Lát sau, Long từ trên phòng đi xuống, anh cười nói:
“Nghe đồn chị Hương có cô em gái xinh lắm, cuối cùng cũng có dịp được gặp em gái một lần!”
Được Long khen như vậy, Chi hơi ửng hồng đôi má, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh:
“Em chào anh ạ.”
Long gật đầu, rồi quay sang ông Johnson:
“Chào ông, tôi là Long, con trai của ông Phúc. Đây là cụ Đích ông nội tôi.”
Vẻ tự nhiên của Long khiến Hương không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng anh chẳng thèm quan tâm đến những vị khách xa lạ này, không ngờ anh lại vui vẻ ngồi tiếp chuyện bọn họ.
Ông Johnson cũng nở một nụ cười loá mắt, ngoài 40 rồi mà vẫn giữ được nét điển trai như mấy năm trước hồi nàng mới gặp ông ta:
“Chào cậu, tôi có nghe ông Phúc nhắc đến cậu vài lần. Rất vui được gặp cậu.”
Cụ Đích, sau một hồi nghe những tràng âm thanh xì xồ qua lại giữa mấy người trẻ tuổi thì bắt đầu thấy chóng mặt, cụ vờ ho khụ khụ vài cái rồi nói với cháu trai:
“Thôi, chúng mày cứ ngồi chơi, ông đi lên phòng nằm nghỉ tí đã, ông hơi rức đầu!”
“Vâng, lát nữa con sẽ gọi ông xuống ăn cơm.”, Long đáp.
Anh cũng mong ông cụ đi chỗ khác để tiện nói chuyện với ông Johnson. Vị khách này không hề bình thường, anh đã nhận ra điều đó khi thấy vẻ băn khoăn trong ánh mắt của ông ta hết nhìn Hương rồi lại nhìn cô bé dễ thương bên cạnh. Long đang muốn biết xem giữa ba người này có vấn đề khúc mắc gì, và liệu anh có thể kiếm được chút lợi lộc từ vấn đề ấy hay không.
Bốn người ngồi ở phòng khách, nói được đôi câu chuyện xã giao nhạt nhẽo thì cũng đến giờ ăn trưa, bữa cơm đáng lẽ phải rất ấm cúng vui vẻ lại gượng gạo không được tự nhiên cho lắm. Long nhai và nuốt đồ ăn như một cái máy: anh còn bận để ý biểu hiện của ba diễn viên đại tài trước mặt.
Dường như giữa ông Johnson và cô bé Chi có mối quan hệ nào đó không đơn thuần là bạn bè. “Ở xứ này có đứa con gái mười mấy tuổi nào lại đi kết bạn với thằng cha bốn mấy tuổi…”, Long thầm nghĩ, “… nếu không phải là bạn giường chiếu?”
Anh đoán những cử chỉ ân cần của ông Johnson đối với Chi không phải là sự lịch thiệp xã giao với phái nữ thường thấy ở đàn ông phương Tây, ngay cả cô bé kia cũng có một vẻ gì vừa phụ thuộc lại vừa né tránh ông ta. Biểu hiện của hai người bọn họ giống như đã thân thuộc với nhau đến mức… không còn gì để che giấu nhau nữa.
Nếu suy đoán của Long là đúng thì anh phải thừa nhận mình bội phục hai chị em nhà này về độ dâm loạn của bọn họ. Cô chị đã có chồng thì lăng loàn vụng trộm với người ngoài, còn cô em mới lớn phổng phao được chút cũng không phải dạng vừa, cặp ngay với một gã người Mĩ đáng tuổi bố mình. Hương sắc của hai đoá hoa yêu nghiệt này khiến cho đám ong bướm không có cách nào kháng cự, lũ lượt bay đến nguyện chết dưới bóng hoa chỉ để được một lần chọc cái vòi tham lam vào hút những giọt mật ngọt ngào.
Bản năng của một con ong thợ lão luyện đã bắt Long phải quan sát thật kĩ để đánh giá bông hoa lạ lẫm tình cờ xuất hiện trong nhà mình. Cô bé Chi là một điển hình mẫu mực cho câu nói “mặt học sinh thân hình phụ huynh”, thách đố bản lĩnh tự chủ của những gã đàn ông có hứng thú với thiếu nữ ngây thơ sexy. Thân hình cô bé nhỏ nhắn nhưng đôi chân dài thẳng tắp, vòng một và vòng ba nảy nở đốt cháy ánh mắt người ta và đôi môi mọng đỏ gợi lên những tưởng tượng đen tối trong đầu họ. Nhưng nói gì thì nói, so với người chị họ của mình thì Chi vẫn chưa đủ sức hấp dẫn. Cô bé không có được nét ngời sáng kiêu hãnh trong ánh mắt, không thuần thục trưởng thành trong từng lời nói cử chỉ, và đặc biệt không tự nhiên khơi gợi dục vọng trong lòng những người thậm chí còn chẳng ưa mình.
Sau bữa trưa, cụ Đích lại lên phòng đóng kín cửa, chỉ còn lại bốn người trẻ ở phòng khách. Hương nhìn Chi rồi nói:
“À, chị mới nhớ ra hôm nọ mua cái váy nhưng hơi chật, mày lên phòng chị mà thử xem có vừa thì chị sang tên cho.”
“Vâng.”, Chi đáp, đứng dậy đi theo Hương.
Lên đến phòng, Hương đóng cửa lại, rồi kéo Chi ngồi xuống ghế, nói:
“Nào, con bé này có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được, cứ nhất thiết phải gặp chị thế hả?”
Chi hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một chiếc USB đưa cho Hương.
“Chị tự mở ra xem đi.”
Nàng nghi hoặc nhìn chiếc USB lạnh lẽo trong tay mình, trực giác cho nàng biết thứ mà Chi bảo nàng xem thực ra là thứ không nên xem chút nào.
USB được mở ra, bên trong là một thư mục có tên “HUONG”. Nàng thấy ngạc nhiên vì thư mục ấy được đặt theo tên nàng, bèn hỏi Chi:
“Cái gì đây?”
“Chị cứ xem đi.”, cô bé run run nói, gương mặt quay nhìn đi chỗ khác.
Hương hồi hộp bấm vào thư mục, một tập tin dạng video clip hiện ra, đề tên là “19042014”. Nàng chần chừ một lúc, rồi mở clip ra xem.
Trên màn hình là cảnh tượng bên trong một căn phòng, nhìn qua cách bài trí có thể đoán ra đây là phòng khách sạn, chiếc giường rộng đặt ở giữa phòng và trong góc có chiếc ghế tantra, thường được gọi là “ghế tình yêu”. Chi vẫn quay mặt đi chỗ khác không để lộ biểu hiện gì, nhưng Hương đang nhíu mày lại tò mò thì bỗng cứng đờ cả gương mặt, vì nàng vừa mới tìm được cảnh tượng này trong kí ức của mình.
Chính tại căn phòng ấy, cách đây hơn 2 năm diễn ra một sự việc mà trí óc nàng đã quên hết cả đường nét và âm thanh, nhưng công nghệ vẫn còn lưu giữ lại và bây giờ tái hiện rõ mồn một trên màn hình. Hai bóng người xuất hiện trong phòng, đó chính là ông Johnson và Hương đang hôn nhau ngấu nghiến. Johnson đẩy nàng nằm xuống giường rồi nằm đè lên, nàng mạnh bạo giật cởi áo sơ mi của ông ta, bàn tay ve vuốt lên những bắp thịt rắn chắc ở cánh tay và lồng ngực người đàn ông to khỏe ấy. Những hình ảnh sau đó là hai thân hình quấn chặt lấy nhau không rời một li nào…
Hương khó nhọc đưa tay ra tắt đoạn phim ấy đi. Nàng thực sự không ngờ rằng ông Johnson đã lén quay lại cảnh quan hệ của hai người. Đó chỉ là lần “xã giao” với ông ta khi hai người mới gặp nhau 3 năm trước, một mối quan hệ bắt đầu và kết thúc chóng vánh không để lại dư vị gì, chưa bao giờ được coi là quan hệ tình cảm. Sau đó hai người vẫn giữ liên lạc như hai người bạn, và cũng không ai nhắc lại cái đêm ấy nữa cho đến tận bây giờ.
“Làm sao… làm sao… em lại có đoạn phim này hả Chi?”, nàng run giọng hỏi.
“Tình cờ thôi… em thấy nó trong ngăn kéo của Robert.”, Chi nói thật chậm rãi, như thể cô bé đã dùng hết sức lực mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Chuyện này không giống như em nghĩ đâu, nó xảy ra lâu rồi…”
“Tại sao chị phải giấu em? Chị hoàn toàn có thể nói chị và Robert đã từng yêu nhau và bây giờ không còn…”
“Không phải!”, Hương ngắt lời, “Chị và ông ta chưa từng có tình cảm với nhau, đó chỉ là… một đêm thôi… em hiểu không Chi…”
“Nếu không phải vậy thì tại sao Robert lại quay đoạn phim này, tại sao vẫn còn giữ nó…”
Hương không biết phải trả lời cô bé ra sao, vì chính nàng cũng không biết câu trả lời. Muốn biết nguyên do ông Johnson làm vậy thì chỉ có thể đi hỏi ông ta.
“Chị phải nói sao để em hiểu bây giờ? Chị không có chút tình cảm nào với ông Johnson, cả ngày ấy lẫn hiện tại, chưa một lần nào chị nghĩ đến ông ấy như cách em thường nghĩ.”
“Làm sao em tin lời chị được đây?”, Chi cắn môi đến mức làm cho môi mình sưng đỏ mà không hề biết. Nhìn thấy cô em họ như vậy, Hương khổ sở van nài:
“Em phải tin chị. Chị biết em đã gắn bó với ông Johnson đến mức không thể quay đầu được nữa rồi, lẽ ra chị nên ngăn em ngay từ đầu khi em nói thích ông ta….”
“Em không muốn nghe những lời này…”
“Thôi được, dù em không muốn tin nhưng chị vẫn phải nói, chị và ông Johnson chỉ là bạn bè xã giao. Về đoạn phim kia chị không rõ cụ thể nhưng không loại trừ khả năng ông ta quay nó làm kỉ niệm, giống như… một sở thích kì quặc của ông ta…”
Lồng ngực Chi phập phồng liên tục, cô bé đang cố gắng giữ bình tĩnh nên đôi mắt long lanh càng long lanh hơn.
“Em không hiểu nổi… em đã rất tin tưởng chị… vì chị còn hơn cả một người chị họ, giống như chị gái ruột của em… Vậy mà…”
“Được rồi, chị sẽ nói chuyện với ông Johnson về vấn đề này, chị sẽ bắt ông ta giải thích cho rõ ràng…”
“Không cần đâu… em không cần nữa… em thấy ghê tởm con người ông ta… Còn chị, em quá thất vọng về chị…”
Câu nói cuối cùng của Chi nghèn nghẹn, vì nước mắt của cô bé đã tràn xuống ướt đẫm hai bên má. Đưa tay quệt nước mắt, cô bé đứng phắt dậy, đi thẳng xuống nhà, đi qua cả chỗ ông Johnson và Long đang ngồi mà không thèm nhìn. Ông Johnson lên tiếng:
“Em đi đâu thế? Này? Đừng đi một mình như thế chứ!”
Nói rồi ông ta cũng vùng đứng dậy chạy theo cô bé, hai người giằng co một hồi ở ngoài sân, cuối cùng ông Johnson túm lấy Chi ấn vào trong ô tô và khoá cửa lại, mặc cho cô bé vùng vẫy khóc lóc. Ông ta quay trở vào phòng khách nói với Long:
“Cậu có thể mở cổng giúp tôi được không?”
“Rất sẵn lòng.”, Long thản nhiên đáp.
Chờ cho hai người bọn họ đi rồi, Long mới từ tốn đi lên phòng Hương, anh cất tiếng hỏi:
“Tôi vào được không?”
Rồi chẳng chờ cho Hương kịp đáp lại, anh đã đẩy cửa đi vào. Thấy Long đột ngột bước vào trong phòng, Hương đang gục đầu xuống khóc vội ngẩng dậy, nhanh chóng rút chiếc USB đút vào trong túi.
Tất nhiên hành động ấy quá lộ liễu để cho Long biết trong chiếc USB kia có bí mật mà Hương cần che giấu. Anh nói:
“Chị không cần giấu, tôi biết cả rồi.”
Tâm trạng đang chùng xuống của Hương bỗng nảy lên như có điện xẹt, ngay lập tức nàng phản bác:
“Chuyện gì là chuyện gì? Cậu nói gì lạ thế?”
“Tôi có thể giúp chị, nếu chị đồng ý để cho tôi giúp.”
Cảm giác lo sợ dâng đầy lên trong lồng ngực, Hương không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nàng chỉ vừa mới biết chuyện đó cách đây vài phút, rồi Long chạy lên đây nói rằng mình biết cả rồi. Không lẽ ông Johnson nói chuyện đó với Long sao? Ông ta có lí do gì để nói với người ngoài một bí mật ảnh hưởng tới địa vị và danh tiếng của bản thân như vậy? Nàng nghĩ mãi không ra, bèn lựa lời nói với Long:
“Chắc là cậu hiểu nhầm gì thôi, chứ tôi cũng không biết cậu đang nói đến chuyện gì cả.”
Long thở dài.
“Vốn dĩ tôi có thể giúp chị xử lý chuyện này ổn thoả, nhưng chị không muốn thì thôi vậy, dù sao với tôi chuyện này cũng không quan trọng lắm.”
Anh nói xong thì quay lại bước ra cửa, nhưng Hương đã gọi giật lại:
“Đợi đã…”
Anh mỉm cười, nói thầm trong lòng: “Đúng là đàn bà…”
Hương run giọng:
“Cậu nói… có thể giải quyết được… thật không?”
“Tất nhiên, cũng đơn giản thôi, với điều kiện chị đưa tôi cái USB kia, để tôi còn tiện xử lý…”, Long hỡ hững đáp.
Hương cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc. Dù sao Long cũng là con trai của chồng nàng, để anh thấy cảnh đó thì thật mất mặt, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác. Nàng không muốn từ nay về sau phải chịu sự xa lánh và khinh thường của đứa em họ từng rất thân thiết với mình.
“Được, tôi đưa cho cậu, nhưng xin cậu… giữ thật kín chuyện này…”
“Chị yên tâm, tôi không thiếu não đến mức làm cho bố tôi phải xấu mặt vì lấy phải một người đàn bà có quá khứ tốt đẹp như chị.”, Long mỉm cười.
Nàng từ từ lấy chiếc USB trong túi ra, đặt nó vào tay anh, từ tốn và cẩn trọng hệt như trao cho anh nắm giữ cả sinh mạng mình.
(Hết chương IX)