DỤC TÌNH - Chương 7
CHƯƠNG VII
Đã một tuần nay Hương bị cầm chân ở nhà, nàng tưởng mình sắp phát điên vì mấy ngày trời không được mút mát cặc Tùng, không được nó đút vào căng đầy cái lồn khát dục của mình. Ngay hôm đầu tiên về nhà, trong bữa cơm tối Long tuyên bố chuyện ở công ty cứ để anh giải quyết, còn người ở phận “dì” là nàng thì chỉ cần ở nhà chăm sóc cụ Đích là được. Anh còn chẳng để cho nàng kịp đáp lại đã rời khỏi bàn ăn, đi thẳng lên phòng và đóng cửa kín mít, hệt như thói quen của ông nội anh thường ngày.
“Khiếp, đúng là ông nào cháu nấy!”, nàng tự nhủ.
Sự thật là Hương có hơi bất ngờ kể từ lần đầu tiên gặp con trai của chồng ở sân bay. Có lẽ vì thái độ dễ chịu của cụ Đích và ông Phúc khi nhắc tới “thằng Cóc” nên nàng hình dung Long là một chàng thanh niên mới lớn, tính tình vô tư thoải mái, chứ nàng không ngờ được rằng ngày hôm ấy ở sân bay mình sẽ được trông thấy một chàng trai cao lớn, thân hình chỗ nào cũng nổi cơ bắp cuồn cuộn và đôi mắt sắc lạnh như nhìn thấu tâm can nàng.
Căn nhà từ khi có hơi thở của Long thì không khí sinh hoạt cũng khác hẳn. Mấy ngày nay Hương phải nấu ngày ba bữa thật đúng giờ để Long ăn xong là lao đầu vào làm việc luôn. Nàng nghe hai ông cháu nhà họ nói chuyện với nhau về tình hình tài chính của công ty có vẻ căng lắm, nhưng vì nàng không hỏi nên cũng chẳng biết cụ thể ra làm sao.
Có thằng cháu đích tôn ở nhà, cụ Đích nom vui vẻ hơn hẳn, không còn cau có với Hương nữa, xưng hô cũng “bố – con” tình cảm chứ không đụng cái lại chị chị tôi tôi như trước. Ông cụ còn hay khen con dâu đảm đang trước mặt người ngoài, điển hình như tối nay chẳng hạn.
Một người bạn cũ của cụ Đích đến chơi, cụ Đích dặn Hương đi chợ nấu cơm mời khách. Căn nhà lạnh lẽo tối nay bỗng trở nên tràn ngập thân tình, bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, có điều Long vẫn không nói chuyện với Hương.
Chẳng mấy khi có dịp ông bạn thân đến chơi, cụ Đích lấy bình rượu quý hơn vàng của cụ ra mời. Hai ông cụ khề khà chén đưa chén lại, bỗng cụ Đích nói với Long:
“Cóc, mày ở Tây mấy năm giời uống cái rượu nhạt như nước lã, còn uống được rượu này không?”
Long cười:
“Ông cứ nói thế, cái gì con chả uống được, ông cho con xin một chén, con uống cho hai ông xem!”
“Được! Thằng này khá! Thế mới là cháu ông chứ!”
Cụ Đích rót một chén đưa cho Long, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, ông cụ quay sang Hương:
“Thế con Hương có uống được rượu không? Nếu biết uống thì làm một chén cho vui!”
Hương bối rối nhìn bố chồng, nàng đương nhiên biết uống rượu, nhưng nàng cũng biết rượu quê ủ lâu năm với đủ thứ cỏ cây hoa lá chắc chắn rất nặng đô, uống vào không biết có chịu được hay không.
“Dạ con uống được.” Nàng nghĩ nhà có khách, uống một chút cho người ta vui, uống ít chắc cũng chẳng sao đâu.
Nghe vậy, cụ Đích vui vẻ rót thêm một chén đưa cho con dâu.
Bốn người cùng nâng chén mời nhau, ba người đàn ông uống một hớp cạn sạch chén, còn Hương thì khổ sở mãi mới nuốt được chỗ rượu kinh khủng ấy vào họng.
Nàng chỉ uống một chén rượu này mà cảm thấy mình như đang ngồi trên một cái đu quay, quay tít không ngừng. Nàng lén ghì tay xuống mặt bàn để ngồi cho vững, trong người dâng lên từng đợt nóng ấm êm dịu. Cũng may bọn họ mải ăn uống chém gió đủ thứ chuyện trên trời dưới biển nên không để ý tới vẻ ngây ngây ngất ngất của Hương lúc này.
Rượu ngấm vào máu, những nỗi khao khát nhục dục của nàng bấy lâu nay càng trào lên bức bối, dưới lồn co siết hai mép vào nhau cho bớt cảm giác trống trải. Không biết mấy cha nội này còn ăn uống đến bao giờ, bọn họ ăn xong nàng còn phải dọn dẹp nữa, mà đầu óc thì đang không được tỉnh táo cho lắm, chỉ muốn ngã ra chiếc giường êm ái nằm nghỉ.
“Vợ anh Phúc đảm đang quá nhỉ, đẹp người lại đẹp cả nết! Con dâu tôi mà được thế này thì nhà tôi đúng là phúc bảy mươi đời!”, giọng nói ngấm đầy men rượu của ông khách bỗng lọt vào tai Hương.
“Đấy ông xem, thằng Phúc nhà tôi thui thủi một mình bao năm, tôi còn tưởng nó ở không đến khi xuống lỗ cơ! Thế quái nào lại đón được con bé này về, vừa hiền lành lại biết việc nhà, tôi thấy mừng thay cho nó!”, cụ Đích lại nhấp chén rượu rồi cười dài.
“Cơ mà cũng khổ cho chị vợ anh Phúc nhỉ, đang êm ấm thì anh ý lại đổ bệnh…”, ông Hoàng lắc lắc cái đầu ra vẻ thương cảm, đôi mắt kèm nhèm cố mở ra thật to để nhìn con dâu của ông bạn.
“Phải đấy, tôi cũng thương nó lắm, từ ngày chồng ốm đến giờ toàn là một tay nó quán xuyến việc nhà lẫn việc công ty. Giờ có thằng con về đỡ đần cho bố mẹ là tốt rồi…”
Nghe hai ông cụ già say rượu bắt đầu nói nhảm, Long có chút không hài lòng nhưng anh cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhấp chén rượu còn sót lại vài giọt. Anh trông thấy vẻ trầm lặng của Hương thì đoán nàng cũng say vì phải uống rượu nặng. Cảnh tượng trong phòng ăn lúc này khiến anh thấy lợm giọng, nhân lúc không ai để ý thì rút điện thoại ra vờ như có cuộc gọi, rồi cười tươi với hai cụ già:
“Con có chút việc phải đi gấp, chắc là không ngồi uống với hai ông được rồi, bữa khác con sẽ uống tạ tội với hai ông.”
Ông Hoàng ngẩn người:
“Tối rồi mà cũng có việc à?”
“Vâng, người ở công ty báo có việc gấp cần con đến ngay.”, Long điềm nhiên đáp.
Cụ Đích tỏ vẻ trách móc:
“Chả mấy khi ông Hoàng đến chơi, mày lại chẳng ngồi cùng các ông đã đi ngay rồi…”
“Ông ơi, công ty của bố con mà có làm sao thì chắc con uống rượu tự tử để đền tội với bố con mất!”, giọng anh như van.
Nghe vậy, cụ Đích cũng không đòi hỏi nữa, thở dài:
“Thôi mày đến đấy xem có chuyện gì không lại nhỡ việc ra, bữa khác ông hỏi tội mày.”
“Vâng, con chào hai ông, con đi đây ạ.”
Nói rồi chạy thẳng.
Nhìn thấy Long rời khỏi bàn ăn, Hương tức muốn hộc máu ngay được, vì nàng biết chẳng có cuộc gọi nào từ công ty cả. Long có thể lừa hai ông cụ lú lẫn để chuồn đi, khỏi phải tiếp rượu hai cụ, còn nàng phận gái mà cứ phải ngồi đây nghe những câu chuyện thô thiển được nói ra khi bọn đàn ông uống say, đại loại như:
“Con dâu ông trẻ như vậy, chắc cũng xấp xỉ thằng cháu ông, nhỉ?”
“Đúng rồi đấy, thằng Cóc năm nay hăm tư hăm nhăm gì đấy, con Hương thì tính đâu hăm sáu thì phải!”
“Thằng con ông cưới vợ trẻ đẹp như vậy, chắc là sung quá nên mới đứt cương…”
“Tôi biết đếch đâu, cũng thấy chúng nó quấn quít nhau lắm, ai ngờ lại nên nỗi…”
“Đang lúc ăn nên làm ra thì… chẹp chẹp…”
“Tôi cũng tiếc thay cho thằng con tôi, ông ạ…!”
“Thôi không nói chuyện này nữa, lại mất vui!”
“Phải đấy, anh em mình uống tiếp đi, nói làm gì cho đời nó sầu…”
Hương thấy mặt mình bừng bừng lên, phần vì hơi rượu, phần vì xấu hổ khi nghe những lời ấy. Cũng may, nàng không phải chịu đựng lâu nữa vì hai ông cụ nhậu thêm một lúc thì ngưng. Nàng ở trong bếp dọn dẹp tất bật y như lúc nàng nấu nướng cho bọn họ. Cụ Đích ngồi uống nước chuyện trò với ông Hoàng, rồi chừng hết ấm chè xanh thì cụ tiễn ông bạn ra về.
Hương lau dọn xong xuôi thì nhanh chóng lên phòng để khỏi bị bố chồng sai khiến thêm việc gì nữa, vì nàng đã quá mệt rồi. Ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc, nàng mơ màng thiếp đi, để cho men rượu ru mình vào giấc ngủ chập chờn.
Khốn nỗi, giấc ngủ ấy cũng không trọn vẹn, vì nàng như mơ thấy được lăn lộn cùng với Tùng ở văn phòng của chồng nàng, hắn tham lam thọc ngay con cu vào giữa lồn nàng chẳng chờ nó kịp bôi trơn.
Nàng cùng hắn đưa đẩy được vài nhịp thì bỗng nền gạch nứt ra từ từ, rồi cả nền nhà và chiếc ghế salon nơi hai người đang vui vẻ cùng nhau sụp xuống, thân thể nàng xoay từng vòng giữa không trung, chân tay chới với cho đến khi ngã trúng vào một vòng tay cứng cáp, nàng cố gắng nhìn cho rõ xem người đó là ai nhưng không thể mở mắt ra nổi, cứ dính chặt vào nhau vì cơn buồn ngủ ập tới. Cáu quá, nàng vận hết cả ý chí lẫn sức lực để vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Hai mắt mở choàng ra, nàng giật mình nhìn thấy tấm ảnh cưới của nàng và ông Phúc treo trên tường, thì ra chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi.
Những xúc cảm còn sót lại từ giấc mơ ướt át khơi dậy cơn thèm muốn trong hiện thực, ào ạt chảy trong cơ thể nàng đến khi tuôn ra thành nước nhờn ở cửa mình. Thấy buồn bực vì được làm tình hụt, Hương lẩm bẩm:
“Cặc thì không có, ướt nhẹp ra đây làm gì cơ chứ!”
Nhưng cơ thể nàng không hiểu được điều ấy, cứ nóng lên rừng rực và không ngừng chảy nước ra ở dưới lồn. Đầu óc nàng vẫn còn lơ mơ vì chưa tỉnh rượu, lại thêm những nỗi khao khát khiến nàng chẳng tập trung nghĩ được cái gì nữa, chỉ ước gì có một thằng đàn ông với cái ấy to khỏe chui vào giữa hai chân nàng nắc cật lực.
Hương nằm lăn lộn trên giường được một lúc thì nàng nghĩ ra: xuống tủ lạnh kiếm dưa leo để thủ dâm cũng là một cách hay. Nàng bèn vùng dậy, lảo đảo đi xuống phòng bếp tìm dưa leo trong tủ lạnh. Buồn một nỗi, các loại rau củ quả khác thì chất đầy trong tủ, riêng dưa leo nàng tìm đỏ mắt cũng không có nổi một quả dù to hay nhỏ. Cuối cùng, nàng đóng sập cánh tủ lại, hậm hực đi lên phòng.
Khi chuẩn bị tới cầu thang thì bỗng Hương nhìn thấy một thứ. Nàng đứng nhìn nó chằm chằm một lúc, rồi sáng mắt lên. Cái này có thể giúp thỏa mãn cái lồn đang nứng điên lên của nàng.
Chân tay đang bủn rủn, mà cái thứ ấy thì không hề nhẹ, nàng phải vất vả lắm mới mang được nó lên cầu thang và đưa về phòng mình. Đặt nó ở trong phòng, nàng hứng thú tới nỗi quên cả đóng cửa cho cẩn thận…
Cụ Đích lúc ấy đang ở trong phòng định ngủ sớm vì ban nãy uống hơi nhiều rượu. Hôm nay cụ vui lắm vì có ông bạn đến chơi, con dâu cụ nấu mấy món rất ngon khiến cụ hãnh diện với bạn mình, chỉ tiếc là thằng cháu lại có việc chạy đi mất không ngồi uống cùng với cụ được.
Rượu ngon lại có bạn hiền, đồ ăn thức uống bày ê hề trên bàn, chỉ thiếu mỗi sắc. Bữa rượu tối nay giá mà có thêm thân hình mềm mại của phụ nữ ngồi trong lòng hai ông bạn già, để cho hai ông được thỏa thuê hôn hít, sờ mó chỗ nọ chỗ kia thì mới là tuyệt thú trên đời.
Nom thấy con dâu hai má đỏ hây hây ngồi ở đó, cụ Đích thấy tiếc rẻ vì có sắc ở ngay cạnh mà chẳng được dùng. Cụ cứ tiếc mãi cho đến tận khi đã nằm nghỉ ở trong phòng mình, không còn trông thấy dáng vẻ ngon lành của con dâu lượn lờ trước mặt mình nữa.
Bỗng cụ nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động gì lịch kịch, như là ai đang khuân cái gì đi từng bước lên cầu thang vậy.
Cụ Đích hé cửa ra nhìn, chỉ kịp trông thấy con dâu đẩy cái gì vào trong phòng rồi bước vào theo, còn không thèm chốt cửa nữa. Tò mò, cụ khẽ khàng đi sang phòng bên ấy, lén nhòm qua cái khe hở tí tẹo của cánh cửa khép hờ.
“Ôi mẹ nó chứ…”, cụ trố mắt ra.
Sống đến từng này tuổi, lần đầu tiên cụ Đích được chứng kiến một cảnh tượng kì cục như thế: con dâu dâm đãng của cụ bị men rượu và cơn hứng tình làm cho đầu óc mất đi sự tỉnh táo thường ngày, đang liên tục cọ xát thân dưới vào… cây cột treo quần áo.
Hương không biết bố chồng nhìn trộm mình ở ngoài cửa, cứ vô tư quắp lấy cây treo quần áo to nặng. Lúc đi qua nó, nàng vô tình húc phải những cái mấu để treo đồ ở thân cột. Trông hình dáng của chúng thuôn dài với cái đầu tròn tròn chĩa ra đằng trước, nàng bỗng nhận ra nó chẳng khác nào những cái sextoy bằng gỗ gắn trên một cây cột. Kết quả là nàng gỡ hết áo khoác với mũ nồi của bố chồng treo trên đó, rồi mang nó lên phòng để thoả mãn chính mình.
Nàng đặt nó ở giữa phòng, thích thú nhìn những cái dương vật bằng gỗ cong cong chĩa lên, mời gọi cái khe ẩm ướt co siết nãy giờ giữa hai chân nàng. Chiếc quần lót bé xíu được cởi ra, một chân nàng đứng làm trụ, chân kia đưa lên vòng qua cây cột, đưa đẩy hông để lồn nàng nhẹ nhàng trượt qua lại trên cái đầu gỗ tròn tròn. Hột le bé xíu và hai mép lồn được kích thích, nàng nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác khoan khoái vì cuối cùng cơn nứng cũng được giải tỏa.
Bên ngoài cửa phòng, cả thân thể già nua cụ Đích cũng đang hừng nóng lên từng chặp, vì có bao giờ cụ được trông thấy con dâu cởi hết quần áo phô bày vẻ đẹp nõn nà như lúc này đâu. Đôi mắt cụ xoáy vào hai cái núm hồng nhạt nho nhỏ như hai hạt sen điểm xuyết trên hai đùm xôi trắng bóc, lại cả cặp mông cong tớn nhìn chỉ muốn tét cho mấy phát.
Cụ tò mò không biết lồn con dâu trông như thế nào vì bị đùi nàng che khuất. Tuy không được nhòm cả chỗ kín đáo ấy nhưng cụ đã mường tượng ra múi mít mật đầy đặn ươn ướt với đầu hột le nhỏ xíu, liếm một cái là giật giật chảy đầy mật ngọt vào trong miệng. Cặc cụ đã cương lên từ lúc nào, cụ thò tay xuống xoa xoa nó cho đỡ nứng vì nếu cứ thế này khéo nó căng nứt ra mất thôi.
Con dâu cụ uốn éo thân thể không ngừng bên cây treo đồ, nàng ôm ấp vuốt ve như thể nó là người tình của nàng vậy. Những mấu bằng gỗ xếp thành vòng tròn quanh thân cột, bên dưới có một vòng để treo túi xách hay thắt lưng, trên đỉnh cột cũng có một vòng để treo các thứ áo khoác, mũ,… Hương cọ xát ở bên dưới, lại đưa lưỡi ra liếm láp một cái ở trên giống như đang mút cặc. Lưỡi nàng mềm mại âu yếm khúc gỗ cong cong, đôi môi hôn chụt chụt vài cái lên đầu tròn, động tác của nàng làm cho bố chồng vừa thấy kích thích vừa muốn xông vào vứt quách cái cột gỗ ấy đi, vì cụ có sẵn con cặc đang cương cứng ở đây mà phải đứng nhìn con dâu ôm ấp, mút mát thứ đồ vô tri giác để tìm khoái cảm.
Hương mút con cặc gỗ ấy đến khi nó ướt đẫm nước miếng thì nàng mới chịu ngưng. Miệng trên ăn no rồi, giờ là lúc cho “miệng dưới” ăn. Nàng lựa tìm tư thế thích hợp, từ từ ấn khe lồn lên đầu tròn của cái mấu gỗ. Cái đầu hơi to nên nàng lựa mãi mới làm cho nó chui lọt vào giữa hai mép, dần dần đi sâu vào trong cơ thể.
Động tiên đã lâu không có khách đến thăm giờ lại được lấp đầy bằng món đồ mới lạ, nàng khẽ thở ra, bắt đầu đưa đẩy hông để nó ra vào, cọ xát với những nếp gấp nhạy cảm. Càng đẩy, khúc gỗ càng đâm sâu vào, thúc vào điểm G khiến nàng phải xuýt xoa vì lại được khoái cảm mơn man khắp toàn thân. Chuyển động hông của nàng nhanh dần lên, khúc gỗ trượt ra rồi trượt vào đều đặn, nàng cứ đứng như vậy thủ dâm với cây treo đồ, không còn biết gì nữa.
“Ư… ư… em cưỡi anh này… Tùng ơi…”
Trong lúc Hương say mê với khúc gỗ trong cơ thể, cụ Đích cũng thở hổn hển, bàn tay ve vuốt khúc thịt trong quần. Cụ vừa sục vừa nghĩ mãi xem có nên vào trong phòng xin con dâu cho địt hay không, làm vậy thì mang tội loạn luân nhưng cụ sẽ không phải chịu đựng cơn thèm muốn hành hạ cụ bao lâu nay nữa. Con dâu cụ dâm như vậy chắc sẽ đồng ý ngửa ra cho cụ đút cặc vào, chẳng gì thì gì nó cũng đang thèm cơ mà!
Nghĩ thế nhưng cụ Đích đứng ngần ngừ ở cửa, tay run run đặt lên cánh cửa chỉ cần một lực vừa đủ tác động vào là mở ra nhẹ nhàng, cụ vẫn không làm được. Cụ sợ phải nghe thấy tiếng hét ầm nhà của con dâu, hoặc tiếng nàng van xin cụ đừng làm cho nàng hư hỏng, hoặc cả hai. Nếu vào xin đàng hoàng mà bị từ chối, chắc cụ đè con dâu ra hiếp luôn không biết chừng.
Càng nhìn Hương thủ dâm với cây cột treo đồ, dục vọng trong lòng cụ Đích càng dồn nhiều xuống phía dưới, đến nỗi bàn tay run rẩy của cụ không làm vừa ý nó nữa. Cái nó muốn bây giờ duy nhất chỉ có lồn đàn bà thực sự mới đáp ứng được, mà thứ ấy thì ở ngay kia, đang hiến dâng cho những cái dương vật bằng gỗ thô kệch thay vì bằng da thịt nóng rực. Cụ muốn loại khoái cảm đến từ cái lồn mềm mại bóp lấy thân cặc, chà xát không ngừng để nước sướng của hai bên cùng phun trào, chứ không phải bàn tay xương xẩu nhăn nheo sục mãi vẫn chưa thỏa.
Con dâu cụ vẫn cuồng nhiệt nhún lên nhún xuống, vẻ mặt rõ là đang sướng vì món đồ chơi đã tạo được khoái cảm cho nàng. Không biết cụ Đích đã phải kìm nén nhìn Hương thủ dâm trong bao lâu, cụ thấy cả quãng đời mình đã trải qua còn không lâu bằng những giây phút lặng lẽ ấy. Cuối cùng, Hương cũng chịu rời khỏi cây cột, nàng ngơ ngẩn nhìn nó cười một tràng dài, rồi lảo đảo ngã xuống giường.
Nàng dừng lại không phải vì đã thỏa mãn, nàng còn chưa lên đỉnh cơ mà, nhưng đầu nàng cứ nặng dần đi và chân tay thì rã rời chẳng muốn hoạt động nữa. Rượu nàng uống trong bữa cơm có lẽ là thứ rượu nặng nhất mà nàng từng uống trong đời, chỉ một chén thôi đã khiến nàng ra nông nỗi này. Ngả thân mình xuống chiếc giường êm ái, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lần này nàng ngủ say thực sự.
Bố chồng thấy nàng ngủ thì tặc lưỡi mấy cái tiếc rẻ, ông cụ xem chưa đã mắt, nghe chưa đã tai tiếng rên của con dâu thì nàng đã ngưng rồi. Cụ nhìn xuống cặc mình, thấy nó vẫn còn cương lắm chưa có dấu hiệu gì muốn xìu xuống cả. Con dâu lại nằm trơ trên giường mà ngủ như thế kia…
Cụ chợt nghĩ:
“Hay là mình vào nhỉ?”
Hương đang say rượu, nàng cũng ngủ luôn rồi, cụ có làm gì thì chắc nàng cũng chẳng biết đâu.
Nghĩ thế, cụ rón rén đẩy cửa, đi đến bên giường nàng.
(Hết chương VII)