DỤC TÌNH - Chương 5
CHƯƠNG V
Cả một ngày trời đắm chìm trong hoan lạc, tối đến Hương trở về nhà, khắp người nàng chỗ nào cũng mỏi nhừ. Vừa bước chân vào phòng khách, giọng khàn khàn của bố chồng nàng vang lên:
“Sao hôm nay về muộn thế?”
Nàng nhỏ nhẹ đáp:
“Dạ ở công ty hơi nhiều việc, con ở lại làm thêm một lúc. Bố đói rồi ạ? Để con đi nấu cơm luôn.”
Cụ Đích hắng giọng mấy tiếng rất khó nhọc:
“E hèm… chị cứ ngồi đây tôi nói chuyện đã… không cần cơm nước vội.”
“Vâng, bố có chuyện gì cứ nói ạ.” Nàng ngồi xuống ghế.
Cụ Đích nhấp một ngụm chè xanh, rồi từ tốn nói:
“Bây giờ chồng chị đã nằm ở viện không dậy được, việc ở công ty giao cả lại cho chị. Tôi thì tôi không yên tâm vì chồng chị nằm đấy một mình toàn người lạ chăm nom, họ không được chu đáo như người nhà. Chị thì đi làm cả ngày, không trông nom được cho chồng, việc nhà cũng bỏ bê. Tôi tính gọi thằng Cóc về cho nó lo việc làm ăn hộ bố nó, còn chị ở nhà mà lo việc nhà cửa, lúc rảnh rỗi thì đến bệnh viện xem chồng chị như thế nào. Ban nãy thằng Cóc gọi điện về, nó bảo là cuối tuần này sẽ về ngay đấy.”
Từng lời của bố chồng như chiếc búa gõ lùng bùng bên tai Hương. Nàng cảm thấy như mình mới chỉ bước vào cuộc sống thần tiên được một bước đã bị kẻ nào đó đá văng ra ngoài không chút thương tiếc. Bố chồng nàng muốn giữ chân nàng ở nhà như ngày xưa người ta giam cầm phụ nữ trong khuê phòng sao? Nàng thực sự đang ở thế kỉ 21 hay đã lạc trôi về thời phong kiến?
Nén đầy một bụng phẫn nộ, nàng nuốt khan để bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đáp lời bố chồng:
“Con cũng biết hoàn cảnh nhà mình bây giờ đang khó khăn, làm cho bố phải suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện ở công ty con vẫn lo được. Anh Phúc ở bệnh viện người ta chăm sóc tốt lắm bố ạ, mình mất nhiều tiền cho họ như vậy, họ đâu dám làm qua loa. Thỉnh thoảng con vẫn ghé qua viện kiểm tra tình hình của chồng con. Còn Long thì lúc trước con nghe anh Phúc nói là sắp lấy bằng Thạc sĩ, bây giờ mà bỏ về thì lại dở dang, mà cũng phí hoài bao nhiêu công sức với tiền của ở bên đó…”
“Ý chị nói tôi hiểu rồi, tôi cũng tính những chuyện ấy rồi.”, cụ Đích lại hắng giọng, “Cả chị cũng biết đấy, bản thân chị không giỏi việc làm ăn, làm sao mà gánh vác về lâu về dài được? Thằng Cóc nó học về kinh tế, kiểu gì nó cũng làm được việc hơn chị. Còn nhà cửa, bây giờ tôi không muốn thuê người giúp việc vì nhà đang khó khăn, trong khi chị lại quen việc rồi thì cứ ở nhà mà quán xuyến. Thằng Cóc ở bên ấy tiêu pha tốn kém lắm chị biết không, để nó về đây thì đỡ hẳn một khoản, mà nó cũng nói với tôi là sẽ xin bảo lưu, bao giờ nhà cửa ổn định thì mới tính đến chuyện đi học lại.”
Ông cụ nói như thế, Hương cũng không biết phải phản đối thế nào nữa. Nàng đành cúi đầu đáp:
“Vâng ạ.”
“Đấy tôi phải báo trước với chị những công việc như thế. Thôi đi nấu cơm đi kẻo muộn.
“Vâng, con nấu ngay đây ạ.”
Nàng lên phòng thay bộ đồ ở nhà, rồi vào bếp nấu cơm tối.
Những ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc thạch nhẹ nhàng ngắt từng cọng rau bỏ vào trong rổ. Nàng vừa làm vừa buồn rầu nghĩ ngợi lung tung, cám cảnh cho phận mình.
Nếu như con trai ông Phúc về đây thì nàng sẽ khó sống lắm. Bố chồng nàng già cả không thể kiểm soát được nàng, nhưng anh con trai của chồng thì đang tuổi thanh niên, kém nàng có 2 tuổi, chẳng khác nào một thằng em trai đồng trang lứa. Nàng có thể qua mặt cụ Đích chứ làm sao qua mặt Long được, khi mà phần lớn thời gian nàng phải ở nhà và chỉ được đến bệnh viện chăm sóc chồng nàng?
Nàng cũng không thể dẫn Tùng về nhà thêm lần nữa vì biết đâu Long đột nhiên đi làm về sớm sẽ thấy mẹ kế của mình lên giường với nhân viên dưới quyền mình. Nếu bị cầm chân ở nhà suốt như vậy, lồn nàng không được đàn ông săn sóc sẽ khô đét như cái hang cạn mất.
Mải lo âu như thế, Hương đã vứt nhầm bao nhiêu cuống vào trong rổ và bao nhiêu rau non vào túi rác từ bao giờ không biết. Đến khi nàng nhận ra thì hai phần ba mớ rau đã yên nghỉ trong túi rác rồi. Thở dài một cái, nàng bèn mở tủ lấy mớ rau khác ra nhặt lại từ đầu. Thế này cơm canh dọn lên muộn, bố chồng sẽ lại quở trách nàng cho xem.
Mấy ngày liền sau đó, Hương lúc nào cũng đăm đăm chiêu chiêu, đến nỗi giữa lúc Tùng đang địt như giã gạo trong lồn mà nàng cũng không cảm nhận được hết khoái lạc vì đầu óc nàng còn mải suy nghĩ. Thấy nàng không nhiệt tình hưởng ứng như mọi khi, Tùng vỗ vỗ mông nàng bảo:
“Làm sao thế vợ yêu? Hôm nay anh chơi thế không thích à?”
“Không phải, mà em đang khó nghĩ quá…”, vẻ mặt nàng mông lung như mới trôi từ cõi nào đó về.
“Sao? Em có chuyện gì?”
“Hôm nọ ông cụ già bảo sẽ gọi thằng Long ở bên kia về cho nó quản lý công ty, còn em phải ở nhà để lo cơm nước dọn dẹp nhà cửa cho bố chồng em. Như thế thì làm sao mình gặp nhau được hả anh?”
Vật đàn ông đang chuyển động trong cơ thể nàng ngừng lại, Tùng nhíu mày nói:
“Lão khọm già cũng gớm thật, định cấm cửa cả con dâu nữa! Hay là… lão ấy phát hiện ra gì rồi?”
“Em không nghĩ là ông cụ biết đâu.”
“Ừ… mà thôi, lo gì chứ, thỉnh thoảng em cứ xin đi chơi với bạn bè, chẳng lẽ con dâu lại không được phép đi chơi?”
Nàng ngẫm nghĩ:
“Thôi cứ chờ đến lúc đó xem sao…”
“Để đó đã, lúc khác tính, bây giờ mình cứ vui vẻ đã vợ yêu nhỉ…”
Tùng lại ôm lấy hai chân nàng gác lên vai, nhằm nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể nàng nắc lia lịa.
Cho dù ngày mai có thế nào, hôm nay Hương cũng phải chơi cho sướng lồn cái đã. Nàng nở nụ cười dâm đãng, đuôi mắt cong cong lên, thân thể đẩy đưa cùng với chuyển động của hông Tùng. Căn phòng thoáng chốc lại vọng ra những tiếng rên rỉ:
“Ư…. nữa đi…. ư…..”
Phạch… phạch… phạch…
“Ôi… anh địt mạnh lên… nữa lên…”
Phạch… phạch… phạch…
“Anh địt này… hộc… hộc… địt cho nát lồn này…”
“Sướng quá anh ơi… cặc anh to quá… a…..”
“To hả… nữa này… hự… nữa này…”
Phạch… phạch… phạch…
Lần này bọn họ thuê phòng trong khách sạn nên thoải mái rên la, chẳng cần giữ kẽ gì với ai nữa. Mấy cậu nhân viên đi qua phòng, cười bảo nhau:
“Con này ngon quá mày nhỉ?”
“Ừ, lúc nó mới đi vào tao tưởng là hàng cơ, nhưng anh Quang bảo không phải, địt mẹ thế mà rên ầm như hàng thật ấy.”
“Trông nước nôi điện đóm như thế, không phải hàng thì phí quá!”
“Con này không làm đĩ nhưng chẳng khác gì đĩ đâu, qua tay bao nhiêu thằng rồi, mà nó chịu chơi lắm đấy!”
“Thế à, thảo nào trông dâm thế. Không biết mình gạ em ý có cho địt không nhỉ?”
“Nghỉ mẹ đi, đừng có mơ! Trông mày lèo khoèo như thằng nghiện, có chó nó thèm!”
“Mày biết gì mà nói, gái dâm nó cần đéo gì trai đẹp, cứ cặc to địt khoẻ là nó giạng ra cho cưỡi hết!”
“Đấy, có ngon thì vào mà gạ! Thằng kia mà biết, nó xiên cho mày vài nhát dao chứ đùa!”
Cả hai còn đang bàn tán rôm rả thì từ trong phòng, tiếng rên cực khoái của Hương truyền ra:
“Aaaaa… anh ơiiiii… Ôi… trời ơiiiii…”
Con rắn của Tùng đã đưa nàng đến đỉnh điểm khoái lạc rồi, nó cũng buông thả phun đầy dòng tinh nóng hổi vào trong cái hang sóng sánh dâm thuỷ. Tùng xuất tinh xong thì lăn xuống đệm, khoan khoái thở dài từng hơi. Hương dậy tắm rửa cho sạch vùng hạ thể lúc này đang chảy ra từng dòng chất lỏng nhớp nháp.
Tắm xong, nàng quay lại giường, nhặt quần áo lên mặc lại nghiêm chỉnh. Tùng nhìn nàng chăm chú, hỏi:
“Em về sớm vậy?”
Nàng than thở:
“Bố chồng em bắt dọn dẹp lại phòng của thằng Long cho sạch sẽ, mấy năm rồi chẳng ai vào phòng đó cả nên bụi bẩn nhiều lắm. Em phải về sớm để dọn nhanh không ông cụ lại mắng cho nhức óc.”
Tùng vụt ngồi dậy:
“Làm gì mà cứ phải sợ lão ấy? Em bỏ quách cái nhà ấy đi, anh sẽ cưới em!”
“Cưới em á?”
“Ừ, em không tin à?”
Hương tròn mắt nhìn hắn. Không lâu sau, nàng bật cười khanh khách, tiếng cười của nàng chọc vào lòng tự ái của Tùng.
“Cười cái gì? Hay là em chê anh không giàu bằng người ta, không cưới nổi em về?”
Hương nói giữa lúc vẫn còn ôm bụng cười:
“Thế còn sư tử hà đông nhà anh thì làm thế nào? Em làm vợ hai một lần rồi, không muốn làm lẽ nữa đâu!”
Nghe nàng nhắc đến bốn chữ “sư tử hà đông”, Tùng giật nảy người lên. Hắn không ngờ nàng đã biết chuyện hắn có vợ ở quê. Nàng biết từ bao giờ và vì sao lại biết? Tại sao biết rồi lại vẫn vui vẻ qua lại với hắn mà không tức giận? Hắn đã nhọc công giấu giếm nàng như vậy trong khi nàng lại chẳng thèm để tâm, còn nói toạc móng lợn ra mà mặt không biến sắc nữa.
Hơi run giọng, hắn nói:
“Sư tử hà đông nào? Em nói nhảm gì thế?”
“Thôi đi, em biết từ lâu rồi, anh không cần nói dối nữa, dù sao em cũng đâu có quan tâm chuyện đó.”, nàng điềm nhiên trả lời.
“Làm… làm sao em biết? Biết từ bao giờ?”, Tùng vội hỏi.
Nàng thở dài:
“Đồ hâm ạ, hồ sơ anh nộp cho công ty khai là đã kết hôn, em làm sếp của anh thì em phải biết chứ.”
“Thế nghĩa là… em biết từ lúc anh chưa tán tỉnh em cơ à?”, Tùng trố mắt nhìn nàng, trong lòng không khỏi bối rối.
“Đương nhiên.”
“Thế mà em vẫn chịu ngủ với anh?”
“Quan trọng gì đâu, anh biết em có chồng rồi mà vẫn ngủ với em đấy thôi!”
“Không, hai chuyện này không giống nhau!”, Tùng kêu lên, “Anh tán tỉnh em chứ có phải em tán tỉnh anh đâu, tại sao biết anh có vợ rồi mà vẫn để anh tán?”
Hương có chút khó chịu, nàng thật sự không hiểu Tùng muốn nói gì nữa. Chuyện đó có gì nghiêm trọng đâu nhỉ, hắn làm gì phải lên giọng với nàng như vậy, không lẽ hắn muốn nàng phải tốc váy gào mồm lên chửi bới, hoặc là khóc lóc rền rĩ với hắn?
“Anh làm sao thế? Chuyện này quan trọng với anh đến thế cơ à?”
Tất nhiên là Tùng thấy quan trọng, vì những người tình trước đây của hắn khi phát hiện ra hắn đã có vợ đều lập tức hoá thành quái vật, làm hắn phải cố gắng lắm mới thoát khỏi cơn điên của bọn họ. Hắn coi việc chiếm hữu người đẹp là một điều gì đó đáng tự hào, riêng đối với Hương hắn còn nảy sinh ý muốn chinh phục. Hắn thèm muốn nàng, quyết tâm chiếm được nàng để thoả mãn dục vọng và sĩ diện với mấy thằng bạn thân, nhưng không ngờ nàng đã sớm biết tất cả, còn thản nhiên lên giường cùng hắn nữa.
Rốt cuộc, nàng là loại phụ nữ như thế nào, hắn nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi.
Không thấy Tùng nói gì, chỉ há mồm ra nhìn mình nãy giờ, Hương sốt ruột nói:
“Anh thèm muốn em, em thèm muốn anh, bọn mình quyết định lên giường với nhau là hợp lý quá còn gì? Nếu không phải như vậy thì anh nói thử xem?”
“Ừ…”, Tùng trả lời lấy lệ.
Vậy là kế hoạch hắn cất công xây dựng bao lâu nay đã tan nát hết cả. Hắn tưởng đã chiếm được cả thân xác lẫn trái tim nàng, và định sẽ li dị người vợ quê mùa để cưới Hương, nhưng hoá ra hắn chỉ là công cụ thoả mãn nhu cầu sex của nàng. Hắn coi trọng nàng như vậy, nàng lại chẳng thèm để tâm.
Mới hôm nọ trong lúc dục vọng dâng trào, hắn nghe loáng thoáng nàng nói yêu hắn, nhưng bây giờ tỉnh ngộ ra, những gì nàng nói chính xác là : “Em yêu cặc anh!”
Một niềm tiếc nuối dâng lên từ từ trong lòng hắn. Người đàn bà quyến rũ như Hương, hắn rất muốn chiếm làm của riêng mình, nhưng đáng tiếc nàng không phải là người hắn có thể cưới về làm vợ. Người ta nói lấy đĩ về làm vợ còn hơn lấy vợ về làm đĩ, hắn mường tượng ra cảnh một ngày hắn cũng ngã bệnh như ông Phúc, nàng sẽ chẳng buồn rầu lấy một phút nào vì nàng còn bận ưỡn mông ra chờ một con cặc khác lấp đầy cơ thể mình.
(Hết chương V)