DỤC TÌNH - Chương 3
CHƯƠNG III
Long đang nằm dài trên bãi biển ở Nice, một thành phố biển xinh đẹp đầy nắng và gió phía Nam nước Pháp. Ngồi bên phải anh là một cô bé sinh viên Pháp với thân hình của một siêu mẫu và mái tóc hung đỏ óng ánh dưới nắng vàng, hai tay nhẹ nhàng massage lưng anh. Bên trái là một anh chàng nữa người Việt Nam cũng đang nằm dài cả người ra, ấy là Bình, bạn thân của Long từ khi sang Pháp. Bình nói như than:
"Con Hoa đợt trước vét sạch thẻ của tao rồi biến đâu mất, bây giờ nó quay lại xin lỗi tao, nó nói vẫn luôn yêu tao mày ạ, tao nên nói gì với nó bây giờ?"
Long ngáp một cái.
"Bảo địt mẹ em."
Bình vỗ vào đầu Long một cái.
"Mày không khuyên tao cái gì tử tế hơn được à?”
"Vậy chứ tao biết khuyên mày thế nào bây giờ? Mày vẫn muốn mất tiền ngu thì cứ để nó quay lại bám lấy mày, còn không thì kệ mẹ nó đừng liên lạc gì nữa."
"Nhưng tao vẫn còn yêu nó."
"Tuỳ mày thôi, muốn tình thì chọn tình mà muốn tiền thì chọn tiền."
"Địt mẹ, sao đời lại chó thế nhỉ?", Bình buồn bực nói, mắt liếc sang cô em xinh như mộng bên cạnh Long.
Bình thực sự có chút ghen tị ngấm ngầm đối với anh bạn thân nằm cạnh mình. Long đẹp trai, thân hình vạm vỡ và nhà lại có điều kiện nên anh không lúc nào thiếu gái đẹp bên cạnh. Còn Bình thì không được như vậy, gia đình anh không phải khá giả lắm, thu xếp mãi mới đủ tiền cho anh sang đây học, và bản thân anh thì cũng không có gì nổi bật về ngoại hình.
Bình gặp Hoa ở trường đại học, nàng là sinh viên trao đổi một năm ở trường này. Hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, rồi đến một ngày Hoa biến mất không để lại một lời nhắn gì cho Bình, đau đớn hơn là trước đó nàng đã hỏi mượn anh 1000€, anh đã phải gom góp cả số tiền học bổng lẫn tiền đi làm thêm tích cóp được bấy lâu nay đưa cho nàng. Giờ nàng đã trở lại, khóc lóc nói với Bình rằng khi đó mẹ nàng ở nhà ốm nặng cần tiền gấp nên nàng mới vay anh số tiền đó chứ không có ý lừa anh. Bình đang rối bời trong lòng, chẳng biết có nên tin lời nàng nói hay không.
Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Bình lại ước giá như anh có một chút ưu điểm nào đó của Long thôi thì có lẽ đời anh sẽ khá hơn. Có thể anh sẽ không phải bận tâm về món tiền đã đưa cho Hoa, hoặc có thể anh chẳng cần Hoa nữa vì khi ấy anh đã có nhiều cô gái trẻ đẹp hơn nàng ở bên mình, giống như cô gái Pháp đang dịu dàng phục vụ Long lúc này chẳng hạn.
Trong khi Bình rơi vào trầm tư một mình, Long nằm lim dim tận hưởng bàn tay mềm mại xoa bóp trên lưng mình. Anh nhắm mắt lại vì biết rằng nếu mở mắt ra, anh sẽ trông thấy ánh mắt khát khao của Bình dành cho cô gái đang ngồi cạnh anh. Long biết Bình vẫn luôn ghen tị với anh, dù Bình là một chàng trai tốt và không có ý định gì xấu xa với anh cả. Anh thở dài trong lòng, bạn anh đâu có biết anh đã phải đánh đổi những gì để được như bây giờ…
Gia đình Long ngày trước không giàu có, nếu không muốn nói là nghèo rớt mùng tơi. Nhà nội anh là nông dân bền vững nhiều đời, còn mẹ anh thì lại là con gái rượu của ông chủ trại lợn to nhất vùng. Bố anh vì cao lớn khoẻ mạnh, lại chăm chỉ và hiền lành nên được mẹ anh để ý. Hai người bí mật hẹn hò với nhau được một thời gian thì đến một ngày, bà ngoại anh thẽ thọt nói với ông ngoại anh rằng con gái chúng ta có chửa với thằng Phúc con ông Đích rồi. Ông ngoại đành nghiến răng gả con gái cho Phúc và tuyên bố từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt tình cha con vì ông quá mất mặt với thiên hạ.
Mẹ anh theo bố về nhà, 7 tháng sau Long ra đời, còi cọc và yếu ớt vì sinh thiếu tháng. Lúc Long lên 3 tuổi, bố anh phải ra đồng bắt hàng rổ cóc về làm thịt cho con trai ăn để đỡ còi xương. Ăn nhiều đến nỗi, ông nội anh gọi anh là "thằng Cóc". Đám trẻ trong làng cũng thường trêu chọc gọi anh là "Long cóc". Hồi nhỏ Long thích thú vì cái tên này nghe ngồ ngộ, nhưng sau này khi đã lớn anh dần thấy ghét cái tên đó, dù ông nội anh vẫn thường xuyên gọi "thằng Cóc".
Khi Long lên 10 tuổi, bố anh bắt đầu làm ăn chung với một ông bạn tên là Hải. Hai người cùng mở một cơ sở thu mua phế liệu được hơn ba năm thì đủ vốn lập hẳn một công ti tư nhân nhỏ chuyên buôn ống nước. Sẽ không có gì để nói nếu một ngày đẹp trời ông Phúc không phát hiện ra vợ mình tằng tịu với chính người bạn làm ăn của mình. Trong cơn ghen điên cuồng, ông vác dao đuổi cặp gian phu dâm phụ chạy bán sống bán chết. Ông Hải lôi được mẹ Long vào trong xe ô tô rồi phóng vội đi, có lẽ do quá hoảng hốt vì lần đầu tiên có người cầm dao đuổi theo mình nên ông nhấn ga không thèm nhìn đồng hồ. Kết quả là chiếc xe không làm chủ được tốc độ, đâm thẳng vào một xe tải chở ngô đi ngược chiều khiến cả hai người trong xe tử vong tại chỗ.
Sau biến cố đó, ông Phúc từ một người hiền hậu vui vẻ trở nên trầm lặng hẳn. Được sở hữu cả công ti do người bạn thân đã chết, ông dành hết thời gian vào việc buôn bán tích luỹ tài sản, chẳng màng đến những mối quan hệ trai gái dù bao nhiêu người đã ngỏ ý với ông. Còn Long không biết là do cái chết khủng khiếp của mẹ hay là do chất nhựa kịch độc của loài cóc đã ngấm vào máu từ nhỏ, anh càng lớn càng thâm trầm âm độc, suy nghĩ điều gì chẳng bao giờ để người khác biết nhưng luôn biết rõ người khác trong lòng bàn tay và biết cách điều khiển họ theo ý mình.
Từ năm 15 tuổi anh ý thức được rằng mình phải có sức khoẻ tốt mới có thể làm nên việc lớn, nên anh đã xin bố cho đi tập võ và tập thể hình nữa. Cậu bé Long cóc ngày nào giờ đã là một chàng trai vạm vỡ, có thể đấm nhau với 5 người cùng một lúc mà không xây xước gì. Long cũng biết chỉ có sức lực thì chưa được hoàn thiện cho lắm, cần phải bồi dưỡng cả trí óc nữa, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh tự mình xin được học bổng đi Pháp, bố anh còn cho thêm một khoản nữa để chi tiêu khi anh sang đó học.
Long thừa tiền lại tốt mã nên không khó để anh kiếm được những cô gái sẵn sàng lên giường với anh bất kể ngày nào, giờ nào và chỗ nào. Đám con gái sau khi được nếm mùi con cặc khủng của anh thì càng chết mê chết mệt, bám dính không rời. Đa phần là anh chán cô nọ thì chuyển sang cô kia chứ chưa ai chủ động đá anh cả. Số lượng những cô gái bị anh đá và những cô gái mong chờ được làm bạn gái anh để rồi bị anh đá có lẽ là tương đương nhau, cứ một bên thêm vào một người thì bên kia cũng phải thêm vào một người cho công bằng.
Nhu cầu tình dục của Long khá cao nên anh thường duy trì mối quan hệ với cả một đội quân gái đẹp, đương nhiên là cũng phải tốn kha khá tiền cho bọn họ. Về điểm này, Bình rất phục Long vì mặc dù số lượng "bạn giường chiếu" của Long đông như quân Nguyên nhưng các cô gái lại chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của nhau, hoặc chỉ biết đến nhau sau khi đã bị Long đá ra khỏi giường.
Nhìn bề ngoài, cuộc sống của Long rất dễ dàng và sung sướng, nhưng trong thâm tâm anh luôn có một bóng ma tâm lý không bao giờ xoá bỏ được. Anh và bố rất ít nói chuyện với nhau, cả hai đều cảm thấy day dứt trong lòng khi người thân yêu nhất của họ đã chết theo cái cách đau khổ và nhục nhã như vậy. Gia đình chỉ có ba người đàn ông, thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ nên lúc nào cũng lạnh lẽo và tịch mịch. Long không thân thiết lắm với bố, nhưng anh lại thường xuyên trò chuyện cùng ông nội vì dù sao cụ Đích cũng là người yêu quý Long nhất trong nhà, và cũng chỉ cụ mới có thể gọi Long là "thằng Cóc" đầy vui vẻ và trìu mến. Đi xa nhà mấy năm, anh rất thương ông nội sống lủi thủi một mình không có ai bầu bạn, còn bố anh thì đã cưới vợ mới rồi.
Khi biết tin bố lấy vợ, Long rất ngạc nhiên vì bố anh vốn đã tắt lửa lòng từ lâu, giờ lại đùng cái cưới ngay một người phụ nữ về làm vợ hai. Anh tự hỏi người phụ nữ ấy như thế nào mới có thể khiến cho bố anh từ một con người lòng dạ sắt đá phải mềm lòng mà cưới cô ta về làm vợ?
Long đang suy nghĩ lan man thì chuông điện thoại reo. Là số từ Việt Nam gọi sang.
"A lô, thằng Cóc đấy à? Ông nội đây."
Long rất bất ngờ khi thấy ông nội gọi điện cho mình.
Sau một hồi chuyện trò với ông nội, mặt mày Long trở nên u ám, thần sắc có phần không được điềm tĩnh như lúc trước. Ông nội nói bố Long đã nằm liệt trong bệnh viện được gần ba tháng nay, việc làm ăn của công ty gặp rất nhiều bất lợi do không có người quản lý, và quan trọng nhất là vợ mới của bố anh, người mà anh phải gọi bằng "mẹ kế", đã bỏ rơi bố anh để đi ngoại tình với những gã trai trẻ. Ông nội còn hỏi anh liệu có thể về nước giúp ông sắp xếp lại mọi chuyện được không, vì ông nội già cả rồi mà tình hình thì rối tung cả lên.
Chỉ còn nửa năm nữa là Long sẽ lấy được bằng Thạc sĩ ở đây, nếu bây giờ anh về nước thì bao nhiêu công sức và tiền bạc đã bỏ ra ở đây đều đổ sông đổ bể hết. Nhưng nếu anh không về, bố anh không có người chăm nom, mẹ kế của anh tiếp tục lăng loàn, công ty của bố anh có nguy cơ rơi vào tay kẻ khác, Long không thể không suy xét thiệt hơn.
Nên ở lại hay nên về? Vầng trán của anh từ từ nhăn lại, những vết nhăn ép vào nhau càng lúc càng sâu…
(Hết chương III)