Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 78
Hoàng Minh nhìn khẩu súng, nhắm mắt. Hắn nghiến răng, từ từ bóp cò. “Đoàng…đoàng…”
– Á…á…á… – Quỳnh Trang nhảy dựng lên, ả đưa tay ôm lấy miệng của mình.
Khẩu súng trên tay Hoàng Long rơi ngay xuống dưới chân. Một tay hắn ôm cánh tay còn lại rướm máu, hai viên đạn liên tiếp găm vào tay cánh tay. Hắn nhìn ra phía cánh cửa, khói súng vẫn bốc lên trên gương mặt người đàn ông quen thuộc. Hắn gầm lên:
– Khốn kiếp, tại sao lại là anh, sao anh lại giúp hắn.
– Vì tôi đã kịp biết hết mọi chuyện. Nếu tôi không xuất hiện, có lẽ những người phụ nữ của tôi sẽ chẳng yên ổn dưới tay anh.
Trung nhếch mép nhìn hắn, mỉm cười. Bước vào ngay sau lưng Trung là Hoàng Sơn và nữ phóng viên kia. Họ ngỡ ngàng nhìn Hoàng Long run run:
– Chủ tịch…thế này là thế nào? Anh ấy…anh ấy chính là Hoàng Minh…là anh trai của người sao? Vụ rơi máy bay năm xưa…không phải là tai nạn…mà là âm mưu của người?
– Không…Hoàng Sơn, đừng nghe chúng nói bậy…không phải như vậy.
Hoàng Minh tóm lấy khẩu súng dưới chân mình, anh đạp hắn bắn ra phía Quỳnh Trang rồi đứng dậy. Tình thế bị thay đổi một cách quá bất ngờ khiến Quỳnh Trang run bắn người, ả cơ hồ không thốt được lên lời, hai chân qíu lại, cả người run lên bần bật. Hoàng Minh chĩa súng vào hắn:
– Chết đến nơi rồi mà vẫn không chịu thừa nhận, mày đúng là không đáng sống mà. Cuối cùng, ông trời vẫn chống lại mày, mày cứ mong ông trời cho tao được chết. Và bây giờ thì mày sẽ phải chết.
Hắn đứng im, tay ôm lấy cánh tay trúng đạn, nhìn về phía Hoàng Minh, không nói lên lời. Phía sau hắn ả ta cũng như chết đứng tự khi nào. Nhưng rồi bất ngờ, Hoàng Minh hướng khẩu súng về phía Quỳnh Trang, ả run bắn lên, đũng quần lót đã ướt sũng. Hoàng Minh nhếch mép:
– Bây giờ, tao sẽ cho mày biết cái cảm giác khi bị anh em lừa gạt, và hãm hại mày.
“Đoàng…” Hoàng Minh nhắm mắt, lạnh lùng kết thúc cuộc sống của người phụ nữ lòng lang dạ sói. Người anh đã từng suýt mất mạng tới hai lần vì ả….
Quỳnh Trang đứng lặng như tờ. Cả thân hình ả không hề nhúc nhích. Mắt ả mở to tròn, tay ả ôm lên bụng, cố ngăn cho từng tia máu phun ra khỏi cơ thể. Ả đổ gục xuống như một cây chuối, sững sờ, không nhắm mắt:
– Quỳnh Tranggggggg….
Hoàng Long hét lớn, định lao ra nhưng bị giọng nói của Hoàng Minh ngăn lại:
– Mày không bao giờ chịu hiểu anh trai mày.
Hoàng Long khựng người, quay lại, người đàn ông đối diện nhìn hắn, tiếp tục lên tiếng:
– Chỉ cần mày chịu nói ra thôi. Thì anh ta đã cho mày tất cả mọi thứ. Nếu hôm đó mày chịu ký vào những giấy tờ đó, thì cuối cùng, tất cả vẫn là của mày. Anh trai mày chỉ muốn một lời xin lỗi, một lời xin lỗi từ chính miệng mày. Nhưng đáng tiếc, dã tâm mày đến lúc chết vẫn không thay đổi, mày thực sự đáng chết.
Hắn nói cái gì, hắn nói vậy là sao? Tức là hắn không phải là Hoàng Minh sao? Hoàng Long thắc mắc:
– Anh nói cái gì, anh ta có thể cho tôi mọi thứ sao? Vậy anh là ai?
David Đức. Bây giờ lại gọi anh là David Đức được rồi. Vẫn thiếp tục im lặng, mỉm cười dè bỉu hắn. Hoàng Long tức giận hét lên:
– Nếu anh không phải Hoàng Minh, vậy anh là ai, tại sao lại phải hại tôi?
– Tao rất lấy làm tiếc, mày không bao giờ, không xứng đáng biết được bí mật này. Cho dù mày có chết. À, quên, găng tay này là để chuẩn bị cho cái chết của mày. Không liên quan đến tao.
“Đoàng…” David Đức chĩa súng vào đầu hắn và bóp cò, kết liễu mạng sống của một kẻ còn không bằng loài cầm thú. Nhìn xác hắn đổ gục xuống, nằm bất động. Anh lặng người:
– Pháp luật không thể trừng phạt mày, thì hãy để tao trừng phạt mày. Hãy hiện hồn về trong giấc mơ của tao. Và nói cho tao biết, liệu. Có kiếp sau hay không.
Buông khẩu súng ra khỏi tay, David Đức đổ gục xuống như một cây chuối. Trung nhanh chóng tới đỡ lấy anh ta, miệng hô lớn:
– David Đức…David Đức…
– ………..
Ba ngày sau…
Thảo Nguyên dọc bước trên hành lang. Nàng dừng bước trước cổng bệnh viện điều trị chấn thương chỉnh hình hàng đầu tại Hà Nội, đối diện nàng, một người đàn ông đang ngồi xe lăn, nàng mỉm cười nhìn ông ta:
– Anh ấy vẫn đang bất tỉnh trong bệnh viện, nhưng, anh ấy sẽ sống.
Người đàn ông với khuôn mặt bị biến dạng do bị bỏng, và mất một bên chân, nhưng không khó để nhận ra đôi mắt của anh ấy với David Đức giống nhau như lột. Vâng. Người đàn ông ngồi xe lăn đang đối diện với Thảo Nguyên đây mới là Hoàng Minh đích thực. Còn người đang nằm trong căn phòng bệnh kia, David Đức của chúng ta là ai? Hẳn là các bạn đang rất thắc mắc đúng không. Vậy, hãy cùng Âu Dương Tuyết quay trở lại bài phát biểu của Hoàng Long trong buổi lễ khánh thành “bệnh viện tưởng niệm Hoàng Minh” nhé:
– Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ, năm tôi 15 tuổi thì Hoàng Minh khi đó đã 20 tuổi. Anh ấy có một người bạn tên Phúc Nguyên, hai người họ có đôi mắt vô cùng giống nhau. Hoàng Minh từ nhỏ chơi cùng anh ấy, hai người ăn, ngủ và học cùng với nhau từ cấp một cho tới khi vào đại học.
– Một ngày nọ, tôi đi học về thì thấy Hoàng Minh không chịu ăn. Vì hôm đó, Phúc Nguyên không về nhà, sau đó tôi mới biết là anh ấy nằm viện. Anh ấy bị gan. Và chỉ có một cách để cứu anh ấy. Đó là…tìm một người hiến gan, nhưng phải có cùng nhóm máu với Phúc Nguyên.
– Và các bạn biết không. Hoàng Minh và Phúc Nguyên có cùng nhóm máu. Hoàng Minh không hề đắn đo, anh ấy quyết định hiến nửa lá gan của mình cho Phúc Nguyên.
Vâng, David Đức chính là Phúc Nguyên. Người bạn thời thơ ấu của Hoàng Minh. Người có đôi mắt giống hệt với Hoàng Minh. Người đã được anh hiến ngay nửa lá gan của mình để cứu mà không hề suy nghĩ. Thảo My đẩy xe lăn cho anh, mỉm cười nhìn Thảo Nguyên.
Mỗi khi một kế hoạch, hay một chiến dịch được vạch ra tấn công vào Beverage. Các bạn thấy Thảo Nguyên đều nhấc máy và gọi điện tới để báo cáo tình hình. Phải, cô ấy đã gọi cho Hoàng Minh, người đang ngồi trước mặt cô ấy đây.
– Cuộc chiến đã bắt đầu
– Kế hoạch hoàn hảo, anh ấy đã lừa được Thảo My. Chúng ta đã lấy được thông tin mình muốn. Kế hoạch đang tiến triển.
– ………….
Vụ rơi máy bay năm đó, Vào thời khắc cuối cùng, Hoàng Minh quyết định đánh cược với định mệnh. Anh lao như bay về phía đuôi, chiếc máy bay phát nổ, kính vỡ vụn, anh bị hất khỏi máy bay và rơi vào một vách núi. Cơ thể Hoàng Minh bị mặc phải một cành cây lớn trước khi rơi và va đập liên hoàn vào từng cây trên vách núi nhô ra và kẹt lại tại hai mảng đá hẹp, cơ thể bị tổn thương và tàn phá nặng nề. Một bên chân bị phá hủy hoàn toàn quá đầu gối. May thay cho Hoàng Minh, Thảo Nguyên và nhóm bạn của mình đi dã ngoại ở đó và họ kịp thời phát hiện ra anh nhờ vết máu chảy sau đó đưa anh tới bệnh viện ngay lập tức.
Mấy ngày sau, Hoàng Minh sau khi tỉnh lại, anh lắp bắp, gắng gượng đọc từng số từng số một cho Thảo Nguyên. Ngay sau khi nhận được điện thoại, Phúc Nguyên tức tối trở về Việt Nam. Anh tới bệnh viện và nhìn bộ dạng thảm hại của Hoàng Minh mà lòng căm phẫn đến tột cùng. Hai hàng nước mắt của người đàn ông rắn rỏi đã không ngừng lăn dài trên má. Hoàng Minh nhìn anh, cố gắng gượng cười:
– Là Hoàng Long, Quỳnh Trang..
Ngồi xuống bên cạnh người bạn thân của mình. Phúc Nguyên nghiến răng lại, căm phẫn:
– Tôi hứa với anh, tôi sẽ lấy lại mọi thứ…mà chúng cướp của anh. Tôi hứa…tôi hứa.
Phúc Nguyên sau đó chuyển rời cả tập đoàn Minh Ký về Việt Nam, anh lấy mọi thông tin về Hoàng Long và Quỳnh Trang từ Hoàng Minh, anh săm hình ả ta trên lưng của mình cho thật giống với của Hoàng Minh và cùng với Thảo Nguyên lên kế hoạch trả thù.
…………..
Đôi tay của Hoàng Minh đã được đeo găng, anh không muốn đôi tay không lành lặn của mình hiện hữu trước ánh mắt của mọi người. Vươn cánh tay ra nắm lấy tay Phúc Nguyên, lúc này, Phúc Nguyên cũng đã mở mắt, giọng Hoàng Minh run run:
– Lỡ như có chuyện gì xảy ra với anh thì sao?
Phúc Nguyên nhìn bạn, mỉm cười:
– Lúc tôi 20 tuổi, tôi đã có lúc tưởng rằng không thể sống. Chính anh đã cho tôi cuộc sống này. Nếu không có anh, có lẽ tôi không còn sống được đến tận bay giờ. Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Hoàng Minh xúc động:
– Anh đã chứng minh cho tôi một điều. Máu mủ không phải là mối liên kết duy nhất. Gọi nhau bằng anh em thì dễ. Nhưng để thực sự trở thành anh em…rất khó. Anh là anh em thực sự, người anh em thực sự của tôi.
Thảo My đứng sau lưng Hoàng Minh, nàng khẽ lau nước mắt. Phúc Nguyên nhìn Thảo My lên tiếng:
– Thảo My, xin lỗi, đã để cô phải chịu thiệt thòi.
– Không, không có gì. Tôi không trách anh. Tôi thực sự ngưỡng mộ tình bạn của hai người. Thật khó để có thể tìm ra được một tình bạn nào như thế.
Bọn họ vừa nói xong thì Trung và Thảo Anh bước vào, nhìn họ anh mỉm cười:
– Mọi chuyện đã được giải quyết xong. Hoàng Sơn và cô phóng viên có mặt ở đó đã chứng minh trận đấu súng đó là băng đảng xã hội đen và Hoàng Long giải quyết tư thù cá nhân, không hề liên quan gì tới hai người. Kết quả dẫn đến là chỉ còn một kẻ sống sót. Và hắn sẽ phải chịu tội hoàn toàn. Bây giờ, chỉ cần chứng mình anh là Hoàng Minh, thì sẽ nghiễm nhiên thừa hưởng cổ phần Hoàng Long để lại. Beverage sẽ lại là của anh.
Hoàng Minh nhìn Phúc Nguyên, họ mỉm cười rồi quay ra Trung:
– Thực ra, tôi không có ý định làm chủ tịch của Beverage. Chúng tôi đã bàn bạc rất kỹ trước khi thực hiện kế hoạch này, ngoài anh ra, không ai thích hợp ngồi vào vị trí đó.
– Cái gì, chủ tịch. Tôi…không thể được. Anh đã rất vất vả mới lấy lại nó. Tôi không thể ngồi vào vị trí đó được.
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2