Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 72
Quỳnh Trang giật mình, ngỡ ngàng, nàng ngồi dậy nhìn hắn, giọng run run:
– Sao?
Quỳnh Trang nhìn ánh mắt sắc như viên đạn của hắn, nàng biết hắn không nói đùa:
– Hoàng Long…không…em không thể giết anh ấy. Anh ấy là anh trai của anh mà?
– HẮN KHÔNG PHẢI ANH TRAI CỦA ANH. HẮN LÀ KẺ THÙ CỦA ANH. HẮN LẤY ĐI TẤT CẢ NHỮNG GÌ ANH MUỐN CÓ.
Hoàng Long gầm lên một hồi, hắn nắm chặt tay lại, giọng đầy căm phẫn:
– Hắn được tất cả, đứa con trai ba mẹ thương, trường học…thể thao…bạn bè. Cái gì hắn cũng hơn anh, và bây giờ, cả người con gái anh yêu hắn cũng chiếm nốt. Anh quá mệt mỏi khi cứ phải đứng sau hắn rồi. ANH MUỐN ĐỨNG ĐẦU. Anh muốn là người giỏi nhất. NHƯNG…hắn sống thì anh chẳng có gì trong tay.
Rồi hắn đặt tay lên hai vai Quỳnh Trang ép nàng ra quyết định:
– EM QUYẾT ĐỊNH ĐI, EM THEO ANH HAY THEO HẮN. ANH KHÔNG THỂ CHỊU NỔI KHI NHÌN EM VÀ HẮN KẾT HÔN ANH KHÔNG CHỜ ĐƯỢC TỚI NGÀY HAI NGƯỜI LI DỊ NỮA. ANH MUỐN LẤY TẤT CẢ NHỮNG GÌ LÀ CỦA HẮN.
Hoàng Long gầm lên một hồi như con hổ đói trong phòng của hắn. Quỳnh Trang nhìn hắn, nàng hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cuối cùng thì cũng thở dài quyết định:
– Nếu vậy, thì chỉ có một người có thể làm được việc này…
Một tuần sau nữa:
– Chắc chắn là được rồi, được rồi. Thôi, đợi tôi nhé, chỉ vài tiếng nữa là tôi ở trong SG rồi.
– Nhất anh rồi, có chuyên cơ riêng có khác, thích bay là bay, không phải chờ đợi ai. Đi SG mà cứ như ra quán uống cafe vậy. Cả nước Việt Nam nhỏ bé này, có mấy người có chuyên cơ riêng đâu chứ ^^
– Hahaha…anh quá khen. Vây bây giờ tôi sẽ vào trong đó. Rồi sau đó chúng ta sẽ đi Thái Lan gặp đối tác luôn. Ok.
– Ok nha, tôi sẽ chờ anh trong này.
– Được rồi, tôi vào ngay đây.
Hoàng Minh tắt máy và quay sang người giúp việc:
– Chị Thanh, báo với phi công là tôi xong rồi.
Anh nói xong rồi bước tới bên Quỳnh Trang, nơi Quỳnh Trang đang gấp gọn quần áo để vào vali cho anh. Hoàng Minh đặt tay lên hai vai của nàng, âu yếm:
– Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
– Em cũng vậy. Em yêu anh.
Quỳnh Trang hôn chụt lên má anh. Rồi tiễn Hoàng Minh ra cổng. Lái xe chở Hoàng Minh đi khuất rồi Quỳnh Trang mới quay lại bước vào nhà. Hoàng Long đã đứng sẵn chờ ở cửa. Hai kẻ gian phu dâm phụ nhìn nhau cười tươi rói. Khi cánh cửa phòng khách đóng lại. Hai người quấn chặt lấy nhau rồi bế nhau lên phòng của Hoàng Minh:
– Hahaha…tuyệt quá…chúng ta sắp không phải lén lút với nhau nữa rồi…Quỳnh Trang ơi…anh yêu em…
Hắn bế bổng Quỳnh Trang lên, xoay xoay mấy vòng trong căn phòng ngủ của anh trai hắn, tiếng cười nặc nẽo, ngắt nghẻo của Hoàng Long vang khắp căn phòng.
Chuyên cơ do phi công chở Hàng Minh lao vút trên nên trời xanh thẳm, anh ngồi trên bàn, lôi latop ra làm việc. Bỗng nhiên chiếc máy bay chao đảo làm anh xuýt chút thì ngã. Sau khi giữ được thăng bằng thì máy bay cũng đã bình thường chở lại, sự việc đó diễn ra chỉ mất vài giây. Hoàng Minh nói vọng vào:
– Có chuyện gì vậy anh Hồng Phong?
Không thấy phi công của mình trả lời, nhưng cánh cửa khoang máy bay bật mở, gió lùa vào như muốn thổi bay cả Hoàng Minh đi. Một bóng đen trong buồng lái đi ra chĩa súng vào Hoàng Minh:
– Anh..anh là ai? – Hoàng Minh hét lên trong khoang phòng khách.
– Hahaha…là người được vợ và em trai ông trả thù lao để lấy mạng của ông. Xin lỗi nhé. Vĩnh biệt.
Hắn nói lớn xong rồi nhảy vút ra khỏi chiếc máy bay. Hoàng Minh lao vút vào bên trong, anh giật giật mở cửa buồng lại nhưng không được. Tên khốn đã chốt cửa bên trong. Hoàng Minh quay lại nhìn. Bóng tên sát thủ với chiếc dù bật ra lúc này chỉ còn bé xíu như con kiến. Anh chỉ còn biết nhắm mắt, thở dài…
“Uỳnh….” Một tiếng nổ lớn long trời nở đất vang lên. Chiếc máy bay vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rồi bay lung tung khắp nên trời trước khi rơi xuống đất.
………..
Giọng Quỳnh Trang run run, ả ta nhìn hình săm của mình trên lưng David Đức, miệng lắp bắp không nói lên lời:
– Anh…anh còn sống?…nhưng gương mặt anh?
– Cô có biết tại sao tôi lại đặt tên công ty là Minh Ký không?
Quỳnh Trang giật thót mình, ả ngỡ nàng. David Đức đã thay đổi giọng nói, đúng là giọng nói quen thuộc của Hoàng Minh.
– ĐÓ LÀ ĐỂ NÓ NHẮC TÔI CẢ ĐỜI KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC QUÊN MỐI HẬN NÀY
David Đức hét lên đầy giận giữ khiến Quỳnh Trang giật mình, tim ả càng đập mạnh, ả như không tin vào những gì mình nhìn thấy trước mặt:
– Sao có thể?…Làm sao mà một người có thể sống sót sau vụ rơi máy bay chứ? Đó là..lý do…người ta chỉ tìm thấy xác của phi công. Và…với phẫu thuật thẩm mỹ…Không thể tin được.
Khi Quỳnh Trang nói xong câu đó, David Đức. Không. Bây giờ có thể gọi là Hoàng Minh được rồi. Hoàng Minh đã kịp mặc xong đồ vào người, anh quay lại nhỉn ả với ánh mắt đầy căm hận khiến cho Quỳnh Trang giật bắn mình. Tim ả như muốn rụng luôn xuống đất. Trời…đúng là anh mắt đó, gương mặt Hoàng Minh đã thay đổi nhiều sau phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng ánh mắt của anh thì vẫn y nguyên. Ánh mắt mà lần đầu tiên chạm mặt, Quỳnh Trang đã thấy vô cùng quen thuộc, nhưng ả không thể nào nhớ ra được. Ả lấy tấm chăn mỏng, phủ lên người, giọng run run:
– Hoàng Minh à, là lỗi của em.
Hoàng Minh bước từng bước một tới chiếc giường, mỗi bước đi của anh đều làm cho Quỳnh Trang như muốn ngộp thở, tới sát ả, anh gằn giọng:
– Cô im đi. Thật ra tôi không muốn ở bên cạnh cô một giây phút nào. Giờ cũng thế. Tôi làm tất cả chuyện này chỉ để cho cô tự nhìn thấy sự thật. Dù cho thể nào , thì cô cũng chỉ là thứ đĩ điếm rẻ tiền. Không, cô còn không bằng một con điếm.
Từng lời nói của Hoàng Minh đều như muốn xé xác ả ra vậy, anh cố gắng gằn sự giận giữ xuống. Anh bước quay lại bàn và ném vào người ả một tập hồ sơ. Quỳnh Trang run run cầm nó:
– Cái gì đây?
Hoàng Minh lạnh lùng:
– Với số giấy tờ này, cô và tên khốn đó phải trả lại mọi thứ mà cô và hắn đã lấy của tôi.
Quỳnh Trang lật lên từng trang giấy rồi ngẩng đầu nhìn lên. Hoàng Minh vẫn đang nhìn ả chằm chằm:
– Nếu cô muốn hắn sống sót mà ra được khỏi đó. Tôi nghĩ cô nên về đi. Nhìn thấy cô là tôi thấy run người rồi, thật đáng kinh tởm.
Hoàng Minh nói xong, anh bỏ mặc ả ngồi đó với hàng loạt những bất ngờ, ngỡ ngàng rồi đi vào nhà tắm…