Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 59
Thảo My hồi hộp, nàng lấy que chọc sim trong túi sách ra, ấn vào khay sim chiếc iphone, ánh mắt vẫn nhìn về hướng nhà tắm, tiếng nước chảy vẫn róc rách rơi. Cái sim rơi ra ngoài, Thảo My vội vàng nói nhanh:
– Xong.
– Tiếp theo, gắn thẻ sim vào đầu đọc sim. Giống như gắn sim vào điện thoại.
– Xong
Hắn nói tới đâu là Thảo My làm ngay tới đó, động tác vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt nàng vẫn dõi theo cánh cửa phòng tắm, tim nàng đập nhanh hơn.
– Tốt, giờ thì cắm đầu đọc sim vào dây nối. Rồi cắm dây nối vào điện thoại của cô. Ngay khi làm thế, cô sẽ thấy điện thoại của mình hiện lên một hộp thoại.
– Được rồi, nó bảo tôi chọn “có hay không”?.
– Được rồi, nhấn có rồi chờ một lát cho quá trình hoàn tất. Ngay khi quá trình hoàn tất, nhấn ok.
Gã tắt máy và quay ra nói với Hoàng Long:
– Hy vọng cô ấy làm được.
Thảo My hồi hộp như đang xem một trận đấu bóng Penanti cân não của đội tuyển U23 Việt Nam hồi đầu năm vậy, mỗi giây trông qua, tim nàng đập mỗi lúc một nhanh hơn, mắt nàng cứ nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại hướng về phong tắm, nàng đi qua đi lại, miệng lầm bầm:
– Coi nào…nhanh lên.
Tiếng nước trong phòng tắm đã tắt, trong khi phần trăm đang chạy tới 98. Tim Thảo My đập như trống, chỉ trực nhảy ra khỏi lông ngực, nàng cảm nhận thấy hắn đang dùng khăn tắm lau người. Ngay khi quá Trình vừa hoàn tất, Thảo My vội vàng lắp sim lại vào máy cho hắn, nàng thu gọn đồ đạc vào trong túi xách, giả vờ cầm máy của mình nằm trên giường lướt Fb vừa hay David Đức mở cửa bước ra khỏi nhà tắm, hắn đã mặc quần áo lên người. Thảo My bật cười:
– Hihi…anh thật sự rất hấp dẫn phụ nữ đấy, có biết hay không. ^^
– Tắm xong, anh lại thèm rồi…hehe…
David Đức vồ tới thì bị Thảo My ngăn lại:
– Ấy, thôi, em phải đi thật mà, em sẽ quay lại sớm với anh.
– Em hứa nhé.
– Hứa mà…hihi..nó to thế này, ai mà nỡ bỏ chứ.
Thảo My cười khúc khích, thò tay vào trong quần vuốt ve khúc dương vật thơm lạnh của hắn.
– Vậy…thơm nó một cái đi…
Thảo My nhoẻn cười, nàng cúi xuống kéo quần hắn ra và há miệng và mút chặt lấy đầu khấc sạch sẽ của hắn:
– Ưm…ui…My ơi…hihi…
Thảo My bay ra Hà Nội. Cùng lúc đó, thông tin từ chiếc điện thoại đã được chuyển tới máy tính của Hoàng Long. Tại phòng chủ tịch HĐQT, Quỳnh Trang, Hoàng Long và rất nhiều cổ đông của Beverage đã có mặt chờ sẵn, thông tin của chiếc điện thoại được bật lên, một giọng nam vang lên trong máy đàm:
– Chủ tịch David Đức, tôi giúp gì được cho anh?
Giọng David Đức vang lên trong cuộc ghi âm thoại:
– Đồ đần, tôi đã bảo anh cả ngàn lần rồi, mỗi khi chúng ta nói chuyện, không được gọi tên nhau.
– Xin lỗi anh.
– Được rồi, giờ nghe cho kỹ đây, theo nguồn tin của anh, Beverage của Hoàng Long đã đầu tư rất nhiều vào khu căn hộ cao cấp ven hồ Tây mà hắn vừa trúng thầu. Và nếu nó thành công, Công ty của hắn sẽ kiếm hàng ngàn tỷ. Đúng không?
– Đúng, anh nói đúng.
– Còn nếu chúng ta làm cho dự án đó bị đình chỉ, hoặc chúng ta tìm được chứng cứ gian lận, trốn thuế của hắn trong mấy năm qua, công ty hắn sẽ chịu tổn thất khủng khiếp, và có khả năng sẽ phải đóng cửa.
– Đúng vậy. Anh nói rất chính xác.
– Vậy thì dự án này phải bị đình chỉ.
– Nhưng…anh hưởng lợi gì từ việc này chứ?
– Anh có thể nói là….tôi sẽ được lợi từ tổn thất của Beverage.
– Tôi hiểu rồi, giấy tờ trốn thuế của hắn đã được sưu tập đầy đủ, dự án đang dang dở của hắn sẽ bị đình chỉ.
Cuộc thoại chấm dứt, Quỳnh Trang nhìn sang chồng:
– Anh, sao hắn biết tất cả những chuyện này.
– Dễ mà, ai có tiền thì mua chuộc được thôi, trong công ty chúng ta, chắc chắn có nội gián. – Hoàng Sơn lên tiếng.
– Giờ thì chúng ta phải làm sao? Anh? – Quỳnh Trang quay ra hỏi chồng.
Hoàng Long không nói gì, anh đi qua đi lại một hồi, anh nhấc điện thoại lên, bấm máy:
– Alo, là tôi, Hoàng Long đây.
Đầu giây bên kia vang lên một giọng nam đầy thị uy:
– Hoàng Long, cậu đừng làm tôi xấu hổ bằng cách nói tên mình.
– Ông còn nhớ lời hứa của chúng ta không?
– Dĩ nhiên, tôi làm sao mà quên được. Đừng lo, tôi nắm trong tay nhiều bộ trưởng nhất. Chắc chắn sẽ không ai dám đình chỉ gói thầu mà các anh đã trúng.
– Tốt rồi, mua chuộc thêm 5 bộ trưởng ảnh hưởng trực tiếp tới gói thầu này cho tôi.
– Hoàng Long, việc đó là không cần thiết.
– Tôi biết, nhưng tôi không muốn mạo hiểm. Tôi sẽ chuyển tiền qua ngay đây.
– Được, tùy ý anh thôi.
Hoàng Long gác máy, quay lại nhìn mọi người với nụ cười đắc thắng:
– Để xem bây giờ David Đức làm được gì.
Thảo My đang thư giãn tại một spa nổi tiếng thì tiếng chuông điện thoại bên cạnh reo vang:
– Alo, Hoàng Long.
– Thảo My, Chúng ta cần chuyển 10 triệu đô la đến nhà bộ trưởng bộ xây dựng cho dự án khu căn hộ cao cấp ven Hồ Tây. Hãy giao việc này cho ai đó đáng tin cậy.
– Được rồi, anh đừng lo.
Cùng lúc đó, tại căn biệt thự David Đức mua lại của Thảo Anh nằm ngay ven hồ, Hắn và Thảo Nguyên đang dùng bữa tối:
– Em đã xác nhận với nguồn tin của mình. Khu căn hộ cấp cao đó chắc chắn sẽ bị đình chỉ.
David Đức không trả lời, hắn thản nhiên dùng bữa tối của mình như thể điều đó, hắn là người quyết định. Thảo Nguyên mỉm cười, tiếp tục:
– Còn với kế hoạch trước mắt…nó đã khởi động rồi.
…
Thảo My lướt chiếc xe của mình tới một khu chợ hoa quả ngoại ô. Một gã lái xe cơ bắp đã ngồi chờ sẵn, nàng vừa bước xuống xe, hắn đã lễ phép chào hỏi. Sau đó đưa nàng tới thùng xe. Lớp cỏ dại che trên nắp thùng lật lên, bên trong là những xấp tiên đô la được xếp ngay ngắn, thẳng hàng lộ ra, Thảo My kiểm tra cẩn thận rồi quay ra gã tài xế:
– Anh biết phải làm gì rồi đó.
– Đừng lo, thưa cô, tôi đã làm việc này rồi.
– Nhớ tắt điện thoại cho an toàn đấy. Để không ai lần ra được anh
– Được rồi, tôi nhớ mà. Cô yên tâm.
Chiếc xe tải phóng vút ra khỏi chợ, len qua con đường nhỏ rồi chui vào đường vành đai, đi vào thành phố…