Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 49
Sáng sớm hôm sau:
– Nào…dậy đánh răng đi rồi ăn sáng thôi hai tình yêu của em…
Thảo Anh thò đầu vào gọi thì thấy hai gã đàn ông đang nằm ôm nhau ngủ ngon lành khiến nàng không khỏi bật cười. Thảo Anh vào giường lay lay nhưng không ai chịu dậy. Thấy vậy nàng bò trèo lên đầu giường kê sát đầu hai ba con họ vào nhau. Khi hai mũi họ chạm nhau, Thảo Anh kề miệng vào tai họ thì thầm:
– Đá lưỡi nhau đi nào, hai anh.
Cả hai người đàn ông giật mình mở mắt. Nhìn thấy mạt nhau họ la lớn trong tiếng cười thích chí của Thảo Anh.
– Trời ơi…đồ quỷ…em đùa ác quá vậy.
Hai gã đàn ông hét lên rồi chạy vào nhà tắm. Đang đánh răng mà họ vẫn nghe được tiếng cười nắc nẻ của Thảo Anh vang lên. Bữa sáng của họ diễn ra trong không khí vui vẻ, hạnh phúc của cả ba người. Sau bữa sáng, Trung mới lên tiếng:
– Ba à, con có việc muốn bàn với ba.
– Con nói đi.
– Dạ, sắp tới, con sẽ nghỉ việc tại Beverage. Và sẽ ra nước ngoài làm việc một thời gian. Ba đi cùng bọn con nhé.
– Sao vậy? Có chuyện gì à? – Ông Thành hơi lo lắng.
– Dạ, chuyện hôm trước hai gã đó vào nhà không phải là hai tên cướp của. Đó là một cuộc cạnh tranh bẩn thỉu của David Đức nhằm vào Beverage. Nhưng con còn ba, Thảo Anh, còn cả hai mẹ con Quỳnh Mai trong Sài Gòn. Hơn nữa, con chỉ là một giám đốc làm thuê trên danh nghĩa. Con vốn không phải đối thủ của cả tập đoàn Minh Ký. Con nghĩ kĩ lại rồi. Gia đình của con mới là quan trọng nhất. Chuyện của Beverage tốt nhất để cho chủ tịch Hoàng Long tự giải quyết. Ba sẽ đi cùng tụi con chứ.
Trung nói một tràng thật dài, không cho ông Thành chen vào. Sau khi nghe con trai nói. Ông Thành trầm ngâm một hồi lâu, Thảo Anh cũng im lặng chờ đợi quyết định của ba chồng. mắt ông nhìn xa xăm:
– Sao vậy ba? Ba không muốn ạ?
Ông khẻ thở dài:
– Các con à, các con rất tốt với ba. Ba biết điều đó. Nhưng ba sống cả đời ở đây rồi. Bây giờ về đây ba thấy thân quen quá. Đừng nói là ra nước ngoài. Mà bây giờ lên Hà Nội với các con, ba cũng không muốn nữa.
– Nhưng…ba…con…
Ông nhanh chóng ngắt lời Thảo Anh:
– Ba hiểu, các con đừng lo. Ba không sao. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, các con vẫn luôn nghĩ về ba như vậy, là ba vui mừng lắm rồi. Không phải lo cho ba. Nếu nhớ ba, vài tháng các con lại bay về thăm ba là được rồi.
– Ba…ca chắc chứ..
– Trông ba giống đang đùa lắm hay sao.
Trung đắn đo một hồi rồi mới nói:
– Dạ. Vậy con sẽ bán căn nhà trên Hà Nội đi, sau đó trả nợ cho ngân hàng. Số tiền còn thừa con sẽ gửi sổ tiết kiệm cho ba. Hàng tháng ba cứ rút tiền lãi ra mà sinh hoạt nhé.
– Anh, như vậy có ổn không?
– Không sao, ba có quyết định của ba, chúng ta nên tôn trọng.
– Vậy…ba ở nhà, tự chăm sóc sức khỏe cho tốt ba nhé.
– Ba biết mà…ba còn phải giữ gìn sức khỏe để phục vụ còn dâu chứ. Haha.
– Ba này… – Thảo Anh gắt lên, mặt nàng đỏ bừng vì hưng phấn…
Hai hôm sau, Trung quay trở lại Hà Nội với lá đơn từ chức trong tay:
– Haizz…cuối cùng tôi vẫn không giữ được anh. – Hoàng Long thở dài
– Mong chủ tịch thông cảm, tôi có nỗi khổ riêng khó nói.
– Thôi được, tôi tôn trọng quyết định của anh. Mong rằng anh sẽ thành công trên đất Mỹ. Nếu một ngày nào đó, anh có ý định quay trở lại. Beverage luôn sẵn sàng.
– Dạ, cám ơn chủ tịch đã luôn luôn quan tâm. Thương trường như chiến trường. Mong anh sau này cân nhắc thật kĩ càng mọi việc khi quyết định. À, còn nữa, con người của David Đức bên tập đoàn Minh Ký vốn không phải là kẻ tử tế gì, tốt nhất, cậu không nên có bất cứ một mối liên hệ nào nữa với Minh Ký thì hơn.
– Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu ý.
Trung trở về phòng làm việc, thu dọn giấy tờ. Thảo My đứng phía sau, lòng buồn man mác:
– Anh thực sự không thể ở lại sao?
Trung đặt tay lên vai nàng an ủi:
– Em ở lại cố gắng làm tốt nhé, sau này có dịp, anh và Thảo Anh sẽ quay về thăm em.
Thảo My xúc động. Cô ôm chặt lấy anh:
– Anh nhất định phải về thăm em đấy, nhất định phải quay trở lại.
– Được rồi, được rồi. Anh hứa mà.
Trung vừa nói vừa vuốt vuốt má nàng.
– Được rồi, anh đã đi ngay đâu. Mấy ngày nay, tối đi làm về cứ đến thẳng nhà anh đi ha.
Trung vừa nói vừa vén váy zip nàng lên xoa xoa lên vùng mu đầy đặn:
– Hứ…đồ đáng ghét..
– Hehe…không đáng ghét thì lại không được yêu. – Trung nham nhở
– Hứ…chuẩn bị đi, em và Thảo Anh sẽ hành anh những ngày cuối cùng hai người ở Việt Nam. Hihi…
– Ôi…ư…anh sẵn sàng chịu đựng đây. Hehe…
Trung ra xe, anh nhấc máy gọi Thảo Anh, sau hai hồi chuông thì cô nhấc máy:
– Em nghe.
– Ừ, anh xong việc tại cơ quan rồi. Bây giờ anh bắt đầu về nhà, em thay đồ rồi chúng ta sẽ đi shoping, sau đó đi ăn nhé.
– Dạ, bao giờ anh về.
– Chờ anh nhé. Chắc khoảng 30 phút nữa thôi.
– Vâng. Em sẽ chờ.
Thảo Anh tắt máy, cô quay lại bàn uống nước:
– Hai người có chuyện gì thì nói nhanh lên, khoảng nửa tiếng nữa, anh ấy sẽ về. Tôi không muốn anh ấy thấy hai người trong căn nhà này.
David Đức mỉm cười lên tiếng:
– Cám ơn cô đã cho chúng tôi vào nhà, bây giờ tôi sẽ đi vào vấn đề luôn. Chúng tôi biết vợ chồng cô đang muốn bán lại căn nhà này, vì vậy hôm nay tới đây, tôi muốn mua lại nó. Gián điệp của tôi đã thông báo, chồng cô đã đệ đơn từ chức và được chấp thuận. Mục đích của tôi đã hoàn thành, tôi sẽ không làm khó hai người. Tôi sẽ trả căn nhà này cao hơn 10% so với giá thị trường. Ý cô sao?
– Cái gì?.
– Đừng ngạc nhiên, tôi chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm đã gây ra cho vợ chồng hai người.
– Chuộc lỗi, hứ, anh hại chúng tôi thành ra như vậy, ép chúng tôi phải ra nước ngoài, rồi quay lại đây nói là muốn chuộc lỗi sao? – Thảo Anh mỉa mai trước câu nói của hắn.
Thảo Nguyên thấy vậy chen vào:
– Chị, chị đừng hiểu lầm, thực chất chủ tịch em không cố ý sai chúng làm vậy với chị. Anh chỉ bảo chúng dọa chị để gây áp lực lên cho anh Trung, ai ngờ chúng dám làm bậy. Anh ấy đã xử lí chúng rồi. Chị yên tâm, từ bây giờ chúng sẽ không thể hại ai được nữa.
Thảo Nguyên vừa nói vừa chìa điện thoại ra cho Thảo Anh đọc một trang báo mạng với dòng tít “Say rượu, hai thanh niên ngã từ ban công trên tầng cao của một khách sạn xuống đất và tử vong”.
Thảo Anh lướt qua những hình ảnh be bét máu và khuôn mặt được tìm thấy trên trang cá nhân riêng của hai nạn nhân. Đúng là bọn chúng. Nàng ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn hai người, Thảo Nguyên thu máy về tiếp lời:
– Cả với mẹ con mợ Quỳnh Mai, anh ấy cũng chỉ cho phép dọa, nhưng chúng không biết điều. Chuyện xảy ra với chị đã làm anh ấy hết lòng kiên nhẫn.
Thảo Anh thẫn thờ, nàng nghĩ miên man một lúc rồi lên tiếng:
– Thôi được, tôi tạm tin hai người. Hai người mau về đi, khi nào anh Trung về. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.
– ……….
– Dạ. Em chào chị.
Hai người họ vừa rời khỏi thì đúng lúc Trung đánh xe về tới nhà:
– Cái gì, chúng không làm gì em chứ?
Trung giật mình nhìn Thảo Anh, anh sờ nắn vợ kiểm tra, Thảo Anh bật cười:
– Kìa, họ không làm gì em. Họ tới đây vì biết anh đã quyết định sang Mỹ lập nghiệp, họ ngỏ ý muốn mua lại căn nhà.
– Cái gì?
Thảo Anh thuật lại việc David Đức và Thảo Nguyên tới nhà thăm, nàng nói cả chuyện hai gã khốn hại nàng đã bị giết. Cái chết của chúng là lời xin lỗi David Đức giành tặng cho hai người. Chỉ có một chuyện mà Thảo Anh vẫn giấu nhẹm….
Một tháng gian sau, thủ tục chuyển nhượng căn nhà sang tên Thảo Nguyên hoàn tất. Trung và Thảo Anh sang Mỹ làm việc. Căn nhà của Trung giờ là của David Đức nhưng được đứng dưới tên Thảo Nguyên.
– Chúc mừng anh, nước đi đầu tiên đã hoàn thành. Bây giờ chúng ta làm gì ở bước tiếp theo.
– Anh sẽ trở về Sài Gòn, tiếp tục lãnh đạo Minh Ký. Còn Beverage, cứ để nó thật lớn mạnh đã. Em ở lại đây, thăm dò thêm tin tức cho anh. Nửa năm sau, khi Hoàng Long lấn sân sang thị trường bất động sản, chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch tiếp theo.
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2