Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 45
Ông Thành thở dài nằm trong nhà. Bọn chúng đã đi khá lâu mà chưa về. Chúng lại lôi nhau đi đâu đây, tội nghiệp Thảo Anh, liệu nó có hành hạ con bé không. Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu ông mà không có câu trả lời. Lỗi lớn là ở ông, ông không bảo vệ nổi con dâu của mình. Để cho hai tên khốn đó hãm hại Thảo Anh. Và cả ông nữa. Quá mệt mỏi, ông thiếp đi lúc nào không hay. Rồi một lúc sau, tiếng bước chân cộp cộp đi vào nhà làm ông tỉnh giấc. Rồi giọng nói nhỏ nhẹ của Thảo Anh vang lên:
– Ba ơi…ba dậy ăn chút gì đi. Anh Trung có mua đồ ăn về cho ba nè.
Ơn giời, vậy là nó không sao, thằng Trung không làm gì nó, ông thấy an lòng hơn, nằm trong giường, ông nói vọng ra:
– Con cứ để đó đi, lát ba ăn.
Rồi ông lại thấy Thảo Anh lên tiếng:
– Ba yên tâm, anh Trung đã biết ai gây ra chuyện này, anh ấy sẽ không trách ba đâu ạ. Ba mau ra ăn nhé. Bọn con lên phỏng nghỉ đây ạ.
Ông Thành nằm trong nhà, mắt ông hoe hoe “Nhưng con ơi, ba thực sự là người có tội, ba mới là người phá hoại hạnh phúc của các con chứ không phải hai gã kia, làm sao mà ba có thể tha thứ cho bản thân mình được. Rồi nay mai biết chuyện, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho ba”.
Cả đêm đó, ông Thành không sao ngủ được, những suy nghĩ trái ngang làm ông trằn trọc, ông thấy ân hận, ông thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa. Gần ba giờ sáng, ông dậy, bật điện, lấy giấy bút ra rồi bắt đầu viết:
“Trung con…
Khi con đọc được những dòng chữ này, có lẽ ba đang ở quê nhà mình rồi con ạ. Trung con, ba thực sự có lỗi với con. Ba không xứng là ba của con. Những gì hôm nay con nhìn thấy, không phải là lần đầu. Ba đã làm hại vợ con, làm hại con dâu của mình. Con còn nhớ chuyến công tác của con vào SG 6 tháng trước không. Trước đó, khi lên ở cùng vợ chồng con, ba thường xuyên nhìn lén các con…rồi mỗi khi con đi làm, ở gần Thảo Anh, tình cảm của ba lại lớn thêm một chút. Rồi cứ thế…ba đã không cầm lòng được. Phần cầm thú trong con người ba trỗi dậy. Ba đã làm hại Thảo Anh ngay trong chuyến công tác đó của con. Ba đã làm hại mặc cho nó van xin, cầu khẩn…
Thế rồi những ngày sau đó, ba vẫn tiếp tục làm điều đó, cho tới khi con về, ba vẫn không dừng lại. Còn Thảo Anh. Có lẽ vì nó quá yêu con và thương hại ba nên nó đã im lặng. Con đừng trách vợ con nhé. Nó là đứa con gái tốt. Chỉ có ba là không ra gì. Chỉ đáng tiếc khi sự cố hôm nay xảy ra, ba mới nhận ra tội lỗi của mình. Ba không xứng làm ba của con, không xứng với sự tin tưởng của con. Đừng về tìm ba làm gì. Ba không có mặt mũi nào để nhìn con cả. Ba hi vọng rằng hai con của ba mãi mãi hạnh phúc.
Ba của con…”
Ông thẫn thờ đọc lại những dòng chữ mình vừa viết, những giọt nước mắt ân hận lăn dài trên má làm ông xót xa. Ông cẩn thận gấp gọn chăn chiếu, kẹp lá thư nơi đầu giường rồi lặng lẽ đi ra khép cửa. Cánh cửa nhà hé mở, ông lại thầm nghĩ “Nếu sáng sớm chúng dậy, gọi không thấy mình, chúng mở cửa, phát hiện sớm và nhất định sẽ mò đi tìm, haiz…vậy phải làm sao đây…”.
Ông Thành nhìn túi đồ ăn chúng để trên bàn, ông nghĩ bụng “Chỉ cần ăn hết đống đồ ăn kia, chũng sẽ không nghi ngờ gì, và cũng sẽ không dám đánh thức mình”.
Nghĩ vậy, ông khóa trái cửa rồi sau đó ngồi vào bàn ăn hết tức ăn. Ông Thành bước ra cổng, quay lại ngắm nhìn ngôi nhà đã đem lại cho ong bao nhiều kỷ niệm trong một thời gian ngắn rồi lặng lẽ gọi taxi trong đêm.
Chiếc xe khách rời bến, mang theo ông và bao nỗi niềm băng qua hàng trăm cây số, đưa ông về quê nhà. Ông Thành bước xuống xe khách, một gã xe ôm chạy qua:
– Ôi, chào chú. Lâu quá không gặp. Chú khỏe không.
– Khỏe, cậu thế nào, nghe có vẻ khấm khá, hả. – Ông Thành trêu đùa lại.
– Ôi zào. Ế ẩm lắm chú ơi. Nào, lên đây cháu chở về.
Gã xe ôm chở dọc ông đi trên đường lớn, men vào con đê băng qua từng cánh đồng xanh thẳm:
– Chú lên Hà Nội có mấy tháng, mà trông trẻ hẳn ra mấy tuổi ha.
– Cậu khéo khen, tôi vẫn vậy thôi mà.
– À, Hà Nội chắc là xa hoa lắm chú nhỉ.
– Cũng bình thường thôi, tôi thấy nó vẫn không đẹp bằng quê mình.
– Ở quê bây giờ, ai ai cũng nói chuyện của chú đấy.
– Vậy sao? Chuyện gì?
– Thì chuyện cậu Trung Thành Đạt, lấy được vợ xinh, hồi mới cưới, cô ấy về quê mà ai cũng xuýt xoa khen nấy khen để đấy. Họ nói cả làng mình, chẳng có cô nào bằng một nữa con dâu của chú cả. Con cũng đang phấn đấu cho thằng con ăn học đàng hoàng, để sau này nó lấy chú Trung làm gương đấy. Hahaha…
Tiếng cười giòn tan của gã xe ôm như xoáy sâu vào nỗi niềm thăm thẳm của ông. Gã đưa ông đến cửa nhà:
– Dạ thôi, chào chú, cháu lại đi kiếm ăn đây.
– Được rồi, cám ơn cậu.
Gã nhận tiền từ tay ông Thành rồi phóng vút đi. Ông Thành thở dài mở chìa khóa cổng. Ngôi nhà 5 gian xây theo phong cách cổ kích được con trai xây theo ý muốn của ông. Cánh cổng hé mở, ông bước từng bước chậm vào, nhìn ngó không gian quen thuộc xung quay, mọi thứ vẫn như còn nguyên từ ngày ông rời đi. Không hề có bụi bặm hay dấu vết của một căn nhà suốt bao nhiêu ngày không có người ở. Do cuối hàng tuần, Trung vẫn thuê người tới quét dọn, lau chùi cho căn nhà luôn luôn được như mới. Đi tới khoảng sân rộng rãi ông thấy bồi hồi, xuyến sao. Như thể ông đã xa cách một người yêu dấu mà bây giờ mời gặp lại vậy. Ông vặn khóa, cánh cửa phòng khách hé mở. Trên ban thờ, di ảnh của vợ ông vẫn sáng ngời ngợi.
Ông bước tới ban thờ, cánh tay run run, ông bật lửa thắp cho mẹ Trung ba nén nhang rồi khóc nức nở:
– Tôi có lỗi với bà…tôi đã phá hoại hạnh phúc gia đình của con chúng ta. Tôi không còn mặt mũi nào gặp bà nữa.
Ông òa khóc như một đứa trẻ bị đánh đón, trông đến thật đáng thương.
Một tiếng sau ông lấy lại bình tĩnh, ông lấy khăn lau lại sập gụ, tủ chè ông lau lại ban thờ tổ, di ảnh của vợ rồi thì thầm như muốn nói nhủ với vợ ông:
– Tôi không có mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa, nhưng cũng chẳng có mặt mũi để nhìn bà. Bà yên tâm. Tôi nhất định sẽ không để bà phải nhìn cái bản mặt khốn nạn này của tôi. Chờ tôi nhé, tôi sẽ tới với bà ngay đây.
Ông lau nhưng giọt nước mắt của mình trên má vợ, rồi đặt di ảnh bà lên ban thờ. Ông tĩnh lặng một hồi lâu, nhìn mọi thứ xung quanh như muốn chào chúng lần cuối cùng. Sợi dây thừng đã được vắt lên kèo. Ông nặng nề ôm chiếc ghế đẩu ra, bắc lên. Ông lấy chiếc khăn bịt mắt để không phải nhìn mặt vợ. Thòng lọng dây thừng đã ở sẵn trên cổ. Ông thở dài một cái rồi lặng lẽ đạp nó ra. Chiếc ghế đẩu rơi lạnh cạch…lạch cạch xuống sàn nhà. Không gian xung quanh như tĩnh lặng lại. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nặng nề. Đôi chân ông giật giật, giật giật…
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2