Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 44
Suốt dọc đường về nhà, Thảo Anh im lặng, không nói một lời nào. Trung cũng không biết phải mở lời ra sao, anh chưa biết nên giải thích chuyện của anh với mẹ con Quỳnh Mai là thế nào. Chiếc xe di chuyển tới gần nhà. Trung táp nó vào lề đường:
– Anh muốn giải thích với em…chuyện của anh với chị Quỳnh Mai trong chuyến công tác 6 tháng trước.
Thảo Anh không nói lời nào, nàng im lặng, nhưng đây cũng chính là điều nàng băn khoăn. Nhưng cũng chính nàng đã có lỗi với anh khi đã buông thả bản thân mình với ba chồng và em họ của Thảo My trong chuyến công tác đó của anh. Nàng còn giấu anh lén lút quan hệ với ông Thành hàng ngày mỗi khi anh đi vắng. Tính ra thì chính Thảo Anh cũng chẳng có tư cách để vấn tội anh. Chỉ có điều, biến cố đến với nàng quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn khiến nàng không biết phải xử lý ra sao.
– Thực ra, anh với Quỳnh Mai không phải mới đây, mà là cách đây từ gần 10 năm về trước. Hồi anh còn là sinh viên theo học trong đó. Và chị ấy chính là người đàn bà đầu tiên của anh.
Thảo Anh ngỡ ngàng, nàng quay ra nhìn Trung. Giọng anh đều đều hồi tưởng, đưa nàng trở lại gần 10 năm về trước, chứng kiến tình yêu tội lỗi của hai người. Thảo Anh như được Trung đưa hết từ cung bậc cảm xúc này tới trạng thái cảm xúc khác. Điều đó khiến nàng không biết nên hận, ghét hay tha thứ cho anh nữa:
– Nhưng mong em hiểu. Từ khi gặp em, lấy và sinh sống cùng với em, trái tim anh bây giờ chỉ có riêng mình em.
Thảo Anh cười khẩy:
– Riêng mình em…hừ…vậy mà anh vẫn vào lén lút với chị ta đó sao?
Trung bất ngờ tóm lấy tay Thảo Anh khiến nàng giật mình:
– Thảo Anh…mong em hiểu. Đó chỉ là cảm xúc khi anh gặp lại cô ấy. Anh xin em, chỉ cần em tha thứ cho anh. Anh hứa sẽ không lặp lại chuyện này nữa. Và nếu em muốn, từ bây giờ trở về sau. Anh chỉ là của một mình em, của riêng em thôi. Được không?
Thảo Anh nhìn chồng, nàng không thấy một chút giả dối nào trên khuôn mặt của anh. Trung ôm chặt vợ vào lòng. Nàng rung rung bắt đầu khóc. Nàng khóc thật nhiều. Trung siết chặt lấy nàng, miệng liên tục xin lỗi:
– Anh xin lỗi…xin lỗi vợ…anh đúng là thằng chồng tồi tệ nhất trên thế gian này.
Thảo Anh òa khóc, nàng đấm thùm thụp vào lưng anh. Anh không hiểu rằng, nàng cũng chỉ có anh, nàng cũng không muốn mất anh. Nhưng nếu anh biết chuyện. Có thể chính nàng cũng còn không xứng với anh nữa kìa. Thảo Anh đang sợ, nàng thực sự sợ mất anh.
Tiếng khóc Thảo Anh tắt dần, anh buông người vợ yêu dấu ra, lau nhẹ hai hàng nước mắt của nàng:
– Nào…bây giờ chúng ta đi ăn. Sau đó về nhà nghỉ ngơi. Ngay mai thôi, sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa. Ha.
Thảo Anh không nói gì, nàng khẽ gật gật đầu, Trung đánh xe, hai người tới một nhà hàng sang trọng gọi món. Sau khi ăn xong mới mua đồ về cho ông Thành. Thả Anh bước vào nhà, Trung đánh xe xuống hầm. Nàng xách túi đồ ăn để lên bàn rồi gõ cửa phòng ông Thành:
– Ba ơi…ba dậy ăn chút gì đi. Anh Trung có mua đồ ăn về cho ba nè.
– Con cứ để đó đi, lát ba ăn.
Thảo Anh thấy giọng ông Thành buồn rười rượi, nàng trấn an:
– Ba yên tâm, anh Trung đã biết ai gây ra chuyện này, anh ấy sẽ không trách ba đâu ạ. Mọi chuyện cũng đã qua rồi Ba mau ra ăn nhé. Bọn con lên phỏng nghỉ đây ạ.
Thảo Anh quay ra thì đúng lúc Trung bước vào từ cổng sau. Nàng ra dấu cho anh im lặng, sau đó hai người đi nhẹ lên phòng. Tối hôm đó, Trung ôm chặt lấy Thảo Anh ngủ, như thể sợ mất vợ vậy. Cuối cùng thì nút thắt trong lòng anh cũng được giải tỏa.
Sáng hôm sau Thảo Anh dậy sớm làm đồ ăn cho hai người. Một lát sau Trung dậy, đánh răng rửa mặt rồi bước xuống nhà:
– Ủa, ba chưa dậy hả em?
– Dạ, em gọi rồi nhưng không thấy ba trả lời. Anh mau ăn sáng rồi đi làm kẻo muộn.
– Để anh vào gọi ba ra chứ.
– Ấy…suỵt..có lẽ ba vẫn ngại chưa dám đối diện với anh. Anh cứ đi làm đi. Lát nữa em sẽ nói chuyện với ba. Tối anh về là ba sẽ lại như cũ.
– Em nói thật chứ.
– Em hiểu ba mà. Dù gì cũng sống cùng ba ngần ấy thời gian. Anh nhìn kia, ba đã ăn sạch đồ tối qua anh mua đó, thấy chưa. Tin em đi ^^
– Hihi…Cám ơn em…
– Cám ơn gì chứ. Thôi, anh ăn đi.
Trung bước vào bàn ăn sáng xong xuôi rồi đi làm. Thảo Anh ở nhà dọn dẹp, kê ngăn nắp lại bàn ghế, lau dọn phòng khách, cầu thang, phòng ngủ, đống chiến trường mà hai tên khốn đã gây ra cho nàng hôm qua. Mãi tới 10 giờ sáng mới xong. Nàng tắm rửa, thay bộ đồ công sở kín đáo rồi bước xuống nhà. Quái, gần 11h trưa mà phòng ông Thành vẫn đóng cửa im lìm. Bây giờ chỉ có hai người, sao ông vẫn còn không chịu ra. Thảo Anh bước tới phòng ngủ của ông, nàng gõ cửa:
– Ba à…ba dậy chưa?
Trong phòng vẫn không một tiếng động, nàng lại tiếp tục:
– Ba ra đi, chỉ còn hai chúng ta, con muốn nói chuyện với ba.
Căn phòng vẫn lặng yên như tờ. Thảo Anh nằm tay đấm cửa vặn. Cửa bị khóa trái. Lo sợ ông Thành vì hối hận mà làm điều dại dột. Thảo Anh chạy băng băng lên phòng. Nàng mở tủ với lấy chùm chìa khóa sơ cua rồi chạy xuống nhà. Thảo Anh cho chìa vào mở cửa. Cánh cửa từ từ hé mở. Cánh cửa mở to tới đâu là mắt Thảo Anh mở lớn tới đó.
Thảo Anh bước vào trong, căn phòng trống trơn, không có ai. Chăn chiếu được gập gọn gàng, ngăn nắp. Đầu giường có để mấp mé mốt lá thư. Thảo Anh cầm lên đọc. Nàng bàng hoàng. Thảo Anh vội vã lôi điện thoại ra bấm số gọi cho Trung. Chuông cảng đổ nàng càng sốt ruột
– Trời ơi…nghe máy đi anh.
Hết một hồi chuông không thấy Trung nhấc máy. Thảo Anh gọi tiếp cuộc thứ hai, thứ ba nhưng Trung cũng không hề xi nhê.
– Trời ơi…sao lại không nghe máy chứ?
Thảo Anh bấm số gọi cho Thảo My…cũng vậy. Trời ơi. nàng thét lên trong đầu. Bọn họ làm cái gì mà không nghe máy vậy. Lòng nóng như lửa đốt, Thảo Anh lao nhanh ra ngoài gọi đường:
– TAXI…
Vừa hay có một chiếc taxi group vừa trả khách xong đang đi tới. Nàng mở cửa chui vào trong rồi nói nhanh.
– Cho tôi tới công ty Beverage. Càng nhanh càng tốt. Tôi có chuyện gấp
– Dạ chị.
Chiếc taxi lao vun vút ra khỏi nhà Thảo Anh, xuyên vào trong trung tâm thủ đô. Ngồi trên xe, Thảo Anh vẫn gọi cho chồng. Chuông đổ liên hồi nhưng anh vẫn không hề nhấc máy….
– Cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc. Xin chân thành cảm ơn các vị cổ đông đã tới lắng nghe ế hoạch phát triển của công ty. Xin mọi người nghỉ ngơi và dùng bữa.
Hoàng Long lên tiếng kết thúc cuộc họp quản trị. Mọi người bước ra về hết. Chỉ còn lại Trung ở trong phòng, anh định mở lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, ngận ngự nửa muốn nói nửa không, cuối cùng anh quấy định quay ra:
– Giám đốc. Anh có chuyện muốn nói với tôi sao?
– Chủ tịch…tôi…không…không có chuyện gì đâu.
Trung bối rối vì bị bắt bài, anh định đi nhanh ra cửa:
– Giám đốc. Nếu không có anh, Beverage nhất định không thể có được như ngày hôm nay. Anh yên tâm. Tôi và các cổ đông khác đã quyết định sẽ tăng gấp 3 lương hiện tại. Mong anh không phải lo lắng. Chỉ mong anh tiếp tục đóng góp cho sự phát triển của công ty.
– Không, Chủ tịch, cậu hiểu sai ý tôi rồi. Tôi không có ý đó.
– Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Để đó bàn sau, bây giờ chúng ta đi ăn với mọi người đã. Ha.
Trung bị chặn họng, không mở lời được, đành đi ra sau theo Hoàng Long. Hoàng Long mỉm cười cho rằng mình đã ra tay kịp thời. Trung bây giờ là một ngôi sao lớn trong công ty, nếu không đãi nọ nhanh và xứng đáng, sẽ có hàng tá công ty khác muốn chiêu mộ anh ta. Bằng giá nào anh cũng không thể để Trung rời khỏi Beverage được. Trung theo sau, anh lôi điện thoại ra bật màn hình lên. Chết rồi, hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Thảo Anh, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Anh vội vàng gọi lại cho vợ:
– Alo…em à, có chuyện gì…/ ANH ĐI ĐÂU NÃY GIỜ MÀ EM GỌI KHÔNG NGHE MÁY VẬY.
Thảo Anh hét lên trong điện thoại.
– Anh xin lỗi, tại có cuộc họp, nên anh để chế độ im lặng.
– Thôi…không nói nữa, anh đánh xe ra cửa công ty ngay, em đang ở dưới, có chuyện rồi.
– Được…được..anh đi ngay đây. Xin lỗi chủ tịch, tôi có việc gấp. Phiền cậu từ chối mọi người giúp.
– Được, anh mau đi đi.
Trung chạy vội vào thang máy. Hoàng Long nhìn theo, linh tính báo anh chuyện chẳng lành sắp xảy tới. Chiếc xe của Trung vừa chui lên là Thảo Anh đã lao vội tới, cô mở cửa bước vào rồi nói vội:
– Mau…về quê gấp. Ba bỏ nhà đi từ sáng rồi.
– Sao…sao lại vậy?
– Có lẽ, ba bỏ về nhà vì ái ngại chuyện đã làm với em. Anh đi mau.
– Ôi zào…em làm anh sợ khiếp vía. Chắc là ba về vài ngày thôi. Mai anh sẽ về nói chuyện và đón ba lên.
– Không được. Chuyện không đơn giản như vậy. Ba bỏ đi là vì trong chuyến công tác của anh vào SG 6 tháng trước. Em và ba đã quan hệ với nhau.
– CÁI GÌ?
Trung như muốn hét lên trong xe:
– Em biết, là em sai…anh muốn xử lý em thế nào, em cũng xin chịu. Nhưng bây giờ phải về ngay kẻo không kịp mất. Anh đọc cái này đi.
Nói đoạn, Thảo Anh đưa cho Trung mẩu giấy viết tay ông Thành để lại. Trung mở to mắt ra nhìn, anh bàng hoàng không tin vào mắt mình, anh lướt nhanh qua từng dòng chữ rồi vội vã đóng ga. Chiếc xe hơi của anh lao vun vút trên đường, xuyên qua khu dân sinh, lao vào đường cao tốc và bay nhanh ra khỏi thành phố…
………….
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2