Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 36
Thảo Anh run bắn, nàng chưa bị khống chế như thế này bao giờ, nhưng qua hành động gọn gàng của gã, nàng đoán đây là một tay chuyên nghiệp, nhưng động cơ hắn nhắm vào nàng là gì. Thảo Anh không dám trái lời, nàng run run đưa tay bấm cổng. Cánh cổng vừa khẽ mở, gã đàn ông bên ngoài ngay lập tức lách vào. Hắn vội vàng bấm khóa cacnhs cửa lại:
– Đại ca…anh thật quá chuyên nghiệp.
Hắn đưa ngón tay cái lên thán phục. Rồi đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, sợ hãi của Thảo Anh:
– Wao…cô ta đúng là quá xinh đại ca ơi.
– Hehe…tao đã nói mà. Ưm…không những đẹp mà còn thơm nữa
Giọng cười khả ố của hắn và hơi thở dâm đãng của hắn phả vào gáy khiến Thảo Anh rợn tóc:
– Các…các anh muốn gì? Xin đừng…làm hại tôi.
Gã cầm dao phía sau cóc thèm quan tâm đến giọng nói run bần bật của Thảo Anh, hắn cười hề hề, giọng cười nghe vô cũng dâm đãng, bỉ ổi:
– Muốn gì rồi cô em sẽ biết.
Nói đoạn, hắn rút con dao bấm ra khỏi cổ nàng. Thảo Anh bị hắn bịt một chiếc khăn nhỏ phủ kín miệng và mũi Thảo Anh. Nàng chỉ ú ớ trong miệng. Rồi từ từ nhắm mắt. Sau khi thấy Thảo Anh hoàn toàn không nhúc nhích, hắn mỉm cười nửa miệng rồi thả Thảo Anh ra. Nàng độc gục xuống và được đỡ lại bởi gã đàn em của hắn, gã đưa mũi hít một hơi ngửi mùi trên cơ thể của Thảo Anh rồi xuýt xoa:
– Ôi…thơm quá đại ca…đại ca đúng là số hưởng mà. Hehe…
– Hứ…chú mày thì không à? Bế nó vào nhà
– Dạ, thưa đại ca…hehe…
Hắn vác ngược Thảo Anh lên vai, đi phăm phăm vào nhà theo sau gã đại ca bặm trợn. Cánh cửa nhà bật mở, ông Thành vẫn nằm sóng soài bên dưới sàn nhà, đầu hướng về phía cửa. Ông cong đầu lên nhìn ra sau thì vội vàng bật dậy. Không phải Thảo Anh vào một mình, nàng bị bế vác trên vai, bên cạnh gã đàn ông bế nàng là một gã khác to con bặm trợn và có vẻ lớn tuổi hơn gã đang bế Thảo Anh, ông giật mình:
– Chúng mày là ai, chúng mày muốn gì?
Gã đại ca nhìn ông, rồi lại nhìn sang Thảo Anh. Gã cười lớn:
– Hahaha…thật không ngờ ba chồng con dâu lại mèo mả gà đồng với nhau. Gia đình này đúng là thú vị quá mà.
– MÀY…mày đừng có nói luyên thuyên…hự….á…
Ông chưa dứt lời thì gã đi người không lao vút đến, hắn thu tay đấm mạnh một cái vào bụng khiến ông Thành tái mặt vì đau, đổ gục xuống. Gã nhanh chóng với lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trói chặt ông Thành như trói một bao gạo:
– Chúng mày muốn gì…mau thả tao ra…khốn kiếp…ứ…ưm..ư…
Ông chưa kịp nói nữa thì miệng đã bị bịt kín bởi một miếng băng dính, điều đó khiến ông chỉ kịp ú ớ những câu tiếp theo trong cuống họng. Gã ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vào má ông Thành, giọng đểu giả:
– Haha…tôi vốn tới đây là để làm cho ông và cô ta làm tình với nhau, nhưng con dâu ông đẹp quá…nhường ae tôi hôm nay trước. Ha..hehehe..
Ông Thành trơn mặt nhìn hắn, cố gắng dãy dụa nhưng không sao nhúc nhích được. Miệng ông cũng không nói được câu nào vì bị hắn bịt kín. Bên kia, Thảo Anh đã được gã đàn em đặt xuống ghế sofa. Gã đang vuốt ve khuôn mặt đẹp như hoa của nàng, cặp ngực nàng nhấp nhô theo hơi thở đều đều khiến nàng càng trở nên hấp dẫn và gợi dục.
– Chậc..con nhỏ này ngon quá đại ca ơi.
Hắn nắm nhẹ tay lên bầu ngực mà hơi bóp. Bầu ngực căng tròn, nửa kín nửa hở, mát lạnh lại đàn hồi của Thảo Anh khiến hắn sướng vô cùng:
– Hựm…e hèm…
Hắn vội vàng rụt tay đứng vội lên sau tiếng đằng hắng của gã đại ca:
– Đại ca…em chỉ sờ thôi mà…chắc chắn là đại ca phải dùng trước rồi. Hề hề.
– Hừ…mày cứ liệu hồn. Ngồi ngay xuống đó. Hơn tiếng nữa con nhỏ mới tỉnh lại. Kiên nhẫn chờ đi.
– Dạ…đại ca.
Gã tiêu ngỉu ngồi ngay xuống bên cạnh. Ngắm nhìn Thảo Anh say ngủ như một thiên thần. Hơi thở nàng cứ đều đều, không hề hay biết nàng chỉ như cá trên thớt, sắp sửa lọt vào hai gã dầm thần mà nàng còn chẳng biết chúng là ai.
Hắn ngồi rít một hơi thuốc thật sâu. Hơn một tiếng rưỡi trôi qua, Thảo Anh vẫn chưa nhúc nhích. Hắn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, hắn đang chờ một cuộc gọi của David Đức. Trung đã ra khỏi nhà khá lâu mà sao hắn vẫn chưa nhận được chỉ thị, trời ơi. Nếu không phải bắt buộc phải đợi lệnh của David Đức, hắn đã đè Thảo Anh ra mà nắc cho tơi tả rồi, mặc kệ cho nàng hôn mê. Ông Thành thì bị trói chặt, bất lực nhìn con dâu bị đánh thuốc mê mà không có cách nào giải cứu. Miệng bị bịt khá lâu khiến ông khó thở. Ông ngất lịm mất lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn vội vàng chộp lấy:
– Alo…
– Các cậu được phép hành động, nhưng nhớ chỉ được hăm dọa, không được làm hại họ.
– Rõ thưa sếp…hehehe…
– Tôi nhắc lại, nếu tại hiện sai lầm chuyện cũ. Các cậu sẽ phải trả giá
– Hehe…Sếp yên tâm…
Hắn dập máy và lầm bầm trong miệng:
– Em chỉ làm nốt lần này thôi.
Đúng lúc này thì Thảo Anh cựa mình, nàng đưa tay lên dụi dụi mắt. Ánh mắt nàng mờ mờ dần rồi chuyển sang sáng tỏ:
– Cô em đã dậy rồi sao. Hehehe.
Thảo Anh giật mình bật dậy, nàng vội nhìn xuống dưới, vẫn đang mặc chiếc váy này, chúng chưa động tới nàng. Thảo Anh nhìn quanh, hai gã đàn ông ban nãy đang ngồi trước mặt nàng, một người ngồi trên ghế, đối diện nàng, còn gã đàn em thì ngồi ngay dưới chân nàng. Phía xa, ba chống nàng đang bị trói. Ông vẫn mặc chiếc quần đùi và áo phông xộc xệch ban sáng. Nàng hoảng hốt:
– Ba…ba…
Ông Thành giật mình vì giọng nói hốt hoảng của Thảo Anh, ông mở mắt nhìn nàng. Thảo Anh đã tỉnh thuốc mê và biết ông đang bị trói. Nàng đang định nhao tới bên ông thì gã đại ca hắng giọng:
– Ngồi yên xuống.
Giọng nói của hắn khiến Thảo Anh nhũn chân, không dám không ngồi xuống, hai khóe mắt nàng dưng dưng:
– Các người…các người muốn gì. Hãy thả ông ấy ra đã…
– Hahaha…muốn gì ư…bọn này đói tiền quá…muốn xin cô em một ít, nhưng lão ta nhất định không cho.
– Tiền ư…được…trong nhà tôi không còn nhiều. Chắc chỉ còn vài chục triệu tiêu vặt. Để tôi lên lấy cho các anh.
Thảo Anh lắp bắp nói liên tục. Nếu chúng chỉ cần tiền thì với nàng quá đơn giản. Thấy nàng đã trúng kế. Gã đại ca sung sướng mỉm cười:
– Được lắm, nếu cô ngoan ngoãn mang chúng xuống đây, anh em tôi sẽ không làm hại hai người.
– Được được…vậy bây giờ tôi lên lấy.
– Mày…đi theo cô ta lên lầu, tránh việc cô ta giờ trò. Nhớ…không được làm cô ta sợ.
– Dạ…đại ca…hehe…đi thôi cô em.
Thảo Anh bước vội lên lầu, theo sau nàng là gã đàn em mắt cứ dán chặt vào cơ thể nàng khiến nàng run run. Thảo Anh bước vào phòng, nàng lúi húi lấy chìa khóa mở két. Thảo Anh lôi ra một cọc tiền mệnh giá 500.000 và vài tờ 100$ rồi run run đưa cho hắn:
– Đây..anh cầm tất…xin anh và đại ca anh…tha cho chúng tôi.
Hắn nhìn Thảo Anh, giọng giả lả:
– Đưa cho tôi làm gì. Cô xuống mà đưa cho anh ấy, tôi chỉ đi theo giám sát cô thôi.
Nói xong hắn đứng gọn sang một bên, nhường lối cho Thảo Anh đi xuống. Thảo Anh không biết chúng muốn giở trò gì. Thực sự muốn tống tiền thì sao chúng phải đánh thuốc mê nàng làm chi cho mệt. Nhưng nếu chúng có ý đồ đồi bại với nàng, sao lúc nàng ngủ chúng lại không làm. Thật là khó hiểu. Nhưng lúc này, ba chồng đang bị trói khiến nàng không nghĩ được nhiều, hơn nữa, cũng không thể làm gì với hai gã đàn ông cơ bắp như vậy. Thôi thì cứ làm theo những gì chúng nói vậy. Tới đâu thì hay tới đấy.
Gã đại ca lấy ra một ly bằng sứ trắng, lỗi ra một chai nhỏ đựng một thứ chất lỏng màu trắng trong, gã nhẹ nhàng bóp hai giọt vào nó. Gã nhìn ánh mắt lo lắng của ông Thành mà khẽ nhếch mép:
– Tò mò lắm phải không? Hehe…lát nữa thôi ông sẽ biết.
Gã mặc kệ ông Thành ú ớ, lắc đầu liên tục, gã ngã người ra ghế sofa, vắt chân lên chờ đợi. Một lát sau thì hắn thấy Thảo Anh bước xuống, gã đàn em bước theo sau.
Thảo Anh đặt toàn bộ tiền và nữ trang lên bàn. Và nói:
– Đây là hơn 50tr và 600$. Xin anh cầm lấy hết và tha cho chúng tôi.
Gã rớn người, với tay cầm lấy tệp tiền rồi đập đập tỏ vẻ hài lòng:
– Được rồi, rất tốt, cô rất hợp tác, bọn tôi sẽ đi ngay.
– Dạ…cám ơn anh. – Thảo Anh mở cờ trong bụng.
– Nhưng nãy giờ tôi khát nước quá, phiền cô đi lấy cho tôi một ly nước.
Gã hất hàm vào chiếc ly sứ để trên bàn. Ông Thành tiếp tục ú ớ trong miệng. Thảo Anh phân vân, có thể điều nàng lo sợ nhất đang đến. Như đoán được điều đó, hắn trấn an:
– Nào, mau đi, tôi uống ly nước cho khỏi khát, xong rồi sẽ cuốn xéo ngay, không động đến ba con cô đâu. Nhường lại sân khấu cho hai người. Hehe…
Thảo Anh không còn sự lựa chọn, nàng với chai Lavie đổ đầy ly nước rồi đẩy về phía hắn:
– Mời anh.
– Cô uống trước một chút cho tôi, sao tôi biết liệu cô có hạ độc hay không.
Hắn dửng dưng. Lúc này, ông Thành dãy dụa liên tục, đầu lắc ngoay ngoảy, miệng liên tục ú ớ. Thảo Anh biết ngay, chuyện không đơn giản như vậy. Biểu hiện của ba chồng cho thấy, cái ly kia chắc chắn có vấn đề:
– Thảo Anh run run, nàng cầm ly nước trên tay, đưa lên miệng rồi bất ngờ ném mạnh vào góc tường. Chiếc ly vỡ tan, bắn tung tóe. Thảo Anh vụt chạy ra cổng.
– Bắt nó lại.
Nhanh như chớp, gã đàn em phía sau lướt theo Thảo Anh. Tay nàng vừa chạm vào nắm đấm cửa đã bị kéo ngược người trở lại. Gã ôm chặt lấy vòng eo Thảo Anh, vật nàng nằm ngửa đè lên hắn rồi khóa chặt tay chân nàng lại, động tác gọn gàng, chuyên nghiệp vô cùng:
– Thả tôi ra…các người…tôi xin các người…
– Đại ca, lẹ lên, con nhỏ này dữ quá…em sắp không giữ được rồi…
Gã đại ca lững thững bước tới, tay cầm nửa chai nước lavie, gã ngồi xuống đối diện Thảo Anh với anh mắt sợ sệt:
– Haha…cô em thông minh lắm, nhưng cũng không thay đổi được điều gì đâu.
– Đừng…không…xin tha cho tôi…tha cho tôi…huhu..
Thảo Anh giãy dụa, khóc lóc van xin nhưng hắn mặc kệ. Hắn bóp miệng nàng rồi lạn lùng bơm hai giọt nước vào trong cuống họng Thảo Anh, hẳn vừa cười ha hả vừa đổ chai lavie vào miệng nàng:
– Haha…chỉ lát nữa thôi là cô em vẫn sẽ van xin…nhưng là van xin bọn anh chơi cô em…hahaha…
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2