Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 32
David Đức dán mắt lật từng trang giấy trên bản hợp đồng đã được ký kết, hắn mỉm cười cẩn thận đọc từng chữ trên những trang giấy định mệnh đó. Rồi mỉm cười, kế hoạch của hắn sẽ được bắt đầu từ chính bản hợp đồng này, một kế hoạch hoàn hảo. Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa:
– Vào đi.
Thảo Nguyên đẩy cửa bước vào. Cô nở một nụ cười tỏa nắng nhìn hắn, Thảo Nguyên trên tay cầm một cái USB, nàng bước từng bước nhẹ nhàng đến bên vị chủ tịch điển trai, tài giỏi. Thảo Nguyên vẫn vậy, vẫn là thân hình uốn lượn trong chiếc Jip bó công sở màu đen ngắn nửa đùi khiến cho đôi chân dài miên man càng thêm trắng nõn nà. Đôi giày cao gót tôn cho dáng đi thật lã lướt, nhất là cặp mông, cong vút và uyển chuyển theo mỗi bước chân. Thảo Nguyên thực sự là một thứ vũ khí lợi hại mà hắn có thể khai thác triệt để cho kế hoạch của mình. David Đức nghĩ thầm trong bụng.
Thảo Nguyên bước tới bên hắn, nàng bước tới sát David Đức, ngồi xuống bên đùi hắn rồi đặt lên bàn chiếc USB màu đỏ. Miệng thì thầm nhỏ nhẹ:
– Tất cả những gì anh cần đều đã có trong này.
Đức ôm lấy vòng eo Thảo Nguyên vào người. Anh mỉm cười nhìn nàng:
– Cám ơn em. Nếu không có em, anh nghĩ là khó có ai có thể làm tốt nhiệm vụ này.
– Hihi, có gì đâu. Cám ơn anh đã trao cơ hội, em mới có thể thể hiện được tài năng của mình.
– Vậy, em sẽ theo anh suốt chặng đường sắp tới chứ.
– Chỉ cần anh cho phép.
– Sẽ rất gian khổ và phải chịu sự hi sinh đấy, đó là còn chưa kể, còn có mất mát nữa.
– Em không sợ. – Thảo Nguyên quả quyết.
– Được. Vậy chúng ta chuẩn bị thôi.
– Vâng, bây giờ em sẽ chuẩn bị vài thứ khác nữa cho anh.
– Cám ơn cưng^^
David Đức hôn chụt lên má nàng. Thảo Nguyên cười, nàng đứng dậy, nàng rảo bước ra khỏi phòng chủ tịch. Lúc này, David Đức mới cắm chiếc USB vào màn. Hắn khoái trá cười lớn…
………….
– Mợ ơi, có cần bọn con giúp gì không ạ?
– Không cần đâu con gái, các con nghỉ ngơi tắm rửa, đứa nào thích thì ra bể bơi mà bơi vài vòng với cậu Trung, mẹ thiếu chút đồ, mẹ chạy vào phó mua loáng cái sẽ về ngay.
– Dạ mẹ, để con chở mẹ đi, chị Thảo Nguyên cứ tắm rửa trước nhé, lát em với mẹ sẽ về ngay.
– Như vậy có được không?
– Được mà, coi như để em tập lái xe, mấy bữa nữa thì thi lấy bằng luôn. Mẹ nhé..
– Được rồi, con xuống nhà đánh xe lên đi, mẹ chờ ở cổng. Thảo Nguyên đợi mợ một lát nhé, con lên phòng Quỳnh Anh tắm rửa trước đi.
– Cẩn thận kẻo cậu em hiếp đó nha, ông dâm và khỏe lắm đó. – Quỳnh Anh ghé vào tai Thảo Nguyên thì thầm.
– Trời ơi, cái con nhỏ này, ăn nói gì kỳ vậy. – Thảo Nguyên gắt lên trong khi Quỳnh Anh bật cười sảng khoái cầm chìa khó xe chạy nhanh xuống tầng hầm.
Quỳnh Mai sửa lại đồ rồi đi ra cổng chờ, Thảo Nguyên ở trên phòng mở cửa ra nhìn xuống, bóng chiếc ô tô BMV của Quỳnh Mai khuất hẳn, nàng mỉm cười kéo rèm lại. Thảo Nguyên rút vội chiếc máy điện thoại lên , mắt nhìn ra bể bơi, bấm số…
– Alo, chủ tịch, mẹ con họ đã ra khỏi nhà, còn anh ta, đang ở bên dưới hồ bơi.
– Ok, tốt rồi, em hành động mau đi, nhưng nhớ, phải thật gọn gàng và không được để lộ sơ hở, còn nữa, em phải lôi được hắn lên giường cho tôi. Như vậy hắn mới không nghi ngờ gì. – Giọng David Đức ở đầu dây bên kia vang lên.
– Rõ, thưa chủ tịch.
Thảo Nguyên mỉm cười, tắt máy, nàng lôi ra một đống các đầu chấm nhỏ xíu trong túi sách, gắn nó hầu hết ở những nơi khó bị phát hiện trong phòng, nhưng chiếc camera bé xíu được David Đức đã chuẩn bị để Thảo Nguyên thực hiện kế hoạch này. Ghi lại khoảnh khắc Trung và hai mẹ con Quỳnh Mai hoan lạc với nhau. Sau khi những chiếc camera nhỏ xíu được gắn khắp nơi trong căn biệt thự, phòng khách, bếp, phòng ngủ, nhà ăn….Thảo Nguyên mới nhìn ra cửa, Trung vẫn đang ngồi thõng chân bên hồ bơi cạnh lon bia, nàng mỉm cười, lột đồ ra, nhìn qua gương, Thảo Nguyên hài lòng với thân hình bốc lửa của mình trong chiếc áo lót mỏng manh và chiếc quần lọt khe bé xíu, nàng mỉm cười và đi xuống nhà, bước ra hồ bơi…
………
Khi Thảo Nguyên vừa quay trở lại, thì David Đức mỉm cười lên tiếng:
– Em xem kìa, em cuồng nhiệt với anh ta còn hơn cả mẹ con họ ấy chứ. – David Đức vừa nói vừa nhìn vào màn hình máy tính.
Thảo Nguyên tiến sát tới hắn, nàng vòng tay từ phía sau, ôm lấy cổ hắn, thì thào vào tai:
– Hihi…nếu em không làm như vậy, thì làm sao có thế lừa được anh ta và mẹ con Quỳnh Mai vào được những thước phim nóng bỏng và trụy lạc như thế này. Hihi…anh ghen à?
Hắn cười lớn:
– Hahaha…Không có kế hoạch nào là không chịu mất mát. Cám ơn em đã chịu hi sinh vì anh.
– Hihi…khách sao rồi, em có thể làm mọi điều vì anh mà.
– Được rồi, bây giờ chúng ta chờ 6 tháng nữa. Nhưng trước hết, cần phải loại bỏ những thước phim có cả em ở trong này. Trời ơi, gợi dục hết mức.
David Đức chôm lên, hắn quay lại, nhìn Thảo Nguyên bằng đôi mắt rực lửa rồi vít cổ nàng xuống, hôn đắm đuối lên đôi môi của nàng…
…
Trong sáu tháng ký hợp đồng với tập đoàn Minh Ký, công ty Beverage đã đạt được một bước nhảy vọt trong trên thương trường. Cổ Phiếu của họ tăng vọt. Toàn bộ sản phẩm của Beverage dưới sự bảo trợ của tập đoàn Minh Ký được phân phối rộng rãi trên gần 10 nước Châu Âu và vài quốc gia đang phát triển của khu vực châu Á. Lợi nhuận của nó là một con số khổng lồ. Con số mà ngay cả chủ tịch Hoàng Long cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Trung tất nhiên là có được phần thưởng xứng đáng. Anh được tăng lương, thưởng, thăng thêm cấp bậc và nắm hầu hết mọi chuyện trọng yếu của công ty…
Hoàng Long khoác trên mình bộ vest lịch lãm và sang trọng, Anh đứng trước gương, ngay sau lưng Quỳnh Trang, vợ anh đang ngồi bên dưới:
– Ta đi chứ em?
Quỳnh Trang thở nhẹ một cái, nàng có tâm trạng thấp thỏm, lo âu:
– Em sợ…
– Bình tĩnh em yêu, anh tin là em sẽ ổn. Có anh đi cùng với em mà.
Hoàng Long vừa nói vừa đặt một tay lên vai trần của vợ, trấn an. Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông mở cửa bước vào:
– Sếp…đi thôi, mọi người đang đợi hai người.
– Được rồi, chúng tôi sẽ ra ngay.
– Được, để tôi bảo họ chuẩn bị.
– Cám ơn anh!
Trung không nói gì, anh mỉm cười đóng lại cánh cửa. Hoàng Long quay lại nhìn vợ:
– Ta đi chứ??
Quỳnh Trang đắn đo mất mấy giây, nàng hít một hơi lấy lại sự bình tĩnh vốn có, sau đỏ mở mắt mỉm cười nhìn anh và gật đầu.
Hoàng Long dìu vợ đi ra sảnh, hai người sánh bước trên thảm đỏ, cánh phóng viên ở hai bên chỉ chờ hai người bước ra là nháy máy lia lịa. Quỳnh Trang trông thật lộng lẫy trong bộ đầm dạ hội trễ vai màu đỏ, chiếc váy ôm sát cơ thể tôn lên những đường cong gợi cảm đến chết người, lấp ló bầu ngực cứ nhấp nhô theo mỗi bước đi. Dáng đi của nàng uyển chuyển trông chẳng kém gì những siêu mẫu chuyên nghiệp, mỗi bước đi của nàng, cặp chân dài miên man, thẳng tắp đều xẻ váy, khoe trọn trước ông kính phóng viên, phía sau Quỳnh Trang là cặp mông căng tròn nảy nở liên tục chuyển động theo từng bước đi. Những tay phóng viên nam nháy nháy liên tục theo mỗi bước chân kiêu sa của nàng. Có một số gã còn độn lên cả một cục u to tướng dưới đũng quần, một vài gã không để ý tới mình, nhễu cả nước miếng xuống trông đến tởm. Quả thực Quỳnh Trang quá kiêu sa và gợi cảm. Khó ai mà có thể cưỡng lại được trước nhan sắc của nàng.
Hoàng Long sánh bước cùng vợ, anh liên tục nói lời “xin chào” và “cảm ơn” trước những cánh nhà báo, phóng viên và hàng trăm con mắt xung quanh. Hoàng Long và Quỳnh Trang dừng lại trước sảnh đường, một bức tượng được che phủ bởi một tấm lụa đỏ. Hoàng Long bình tĩnh kéo chiếc rèm ra. Bức tượng giống anh như tạc. Anh nhẹ nhàng lấy một vòng hoa từ khay của một nữ lễ tân, ân cần quàng lên cổ bức tượng trong tiếng vỗ tay thán phục của mọi người. Rồi sau đó hai người sánh bước tới một bộ ghế sofa bên cạnh, nơi mà những máy quay, máy ảnh đã chờ sẵn. Hoàng Long dìu Quỳnh Trang ngồi xuống ghế, sau đó anh bước lại bục. Giữa hai người là một tấm bảng hiệu lớn với dòng chữ “Bệnh Viện tưởng niệm Hoàng Minh”. Hoàng Long nhìn những dòng chữ đó, rồi lại nhìn Quỳnh Trang, anh cầm mic rưng rưng xúc động:
– Hai năm trước, tôi không chỉ mất anh trai trong một vụ rơi máy bay. ..mà tôi còn mất cả người bạn thân nhất, hình mẫu lý tưởng nhất. Không có ai may mắn như tôi, được làm em trai của một người anh như Hoàng Minh.
Hoàng Long im lặng vài giây, nhưng máy ảnh và máy quay phim liên tục chiếu về phía anh với những ánh sang chớp chớp chói lóa. Anh tiếp tục:
– Tôi biết, các bạn ở đây đang nghĩ gì, tại sao tôi lại cho xây bệnh viện này nhằm tưởng nhớ anh ấy. Dù tôi là chủ một hãng nước giải khát thành đạt, và hiện tại đã có chỗ đứng trên thương trường.
Mọi người lại tĩnh lặng một vài giây, Hoàng Long đưa ánh mắt đầy yêu thương tới Quỳnh Trang và lại tiếp tục:
– Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ, năm tôi 15 tuổi thì Hoàng Minh khi đó đã 20 tuổi. Anh ấy có một người bạn tên Phúc Nguyên, hai người họ có đôi mắt vô cùng giống nhau. Hoàng Minh từ nhỏ chơi cùng anh ấy, hai người ăn, ngủ và học cùng với nhau từ cấp một cho tới khi vào đại học.
Giọng Hoàng Long cứ đều đều, ánh mắt hồi tưởng về quá khứ. Cả khán phòng như lặng người theo hồi tưởng của anh:
– Một ngày nọ, tôi đi học về thì thấy Hoàng Minh không chịu ăn. Vì hôm đó, Phúc Nguyên không về nhà, sau đó tôi mới biết là anh ấy nằm viện. Anh ấy bị gan. Và chỉ có một cách để cứu anh ấy. Đó là…tìm một người hiến gan, nhưng phải có cùng nhóm máu với Phúc Nguyên.
Tới đây, Hoàng Long lại chững lại vài giây, bên dưới mọi người đang xì xầm to nhỏ:
– Và các bạn biết không. Hoàng Minh và Phúc Nguyên có cùng nhóm máu. Hoàng Minh không hề đắn đo, anh ấy quyết định hiến nửa lá gan của mình cho Phúc Nguyên.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay họ thực sự thán phục về tấm gương đạo đức mà Hoàng Minh để lại qua lời kể của em trai mình. Trong tiếng vỗ tay thán phục đó, Hoàng Long tiếp tục:
– Từ hôm đó trở đi, Hoàng Long trở thành tấm gương sáng trong tôi. Anh ấy đã rất nỗ lực trong việc giúp đỡ những người nghèo khó. Vì thế mà từ nay trở đi, tất cả những người nghèo khó trên dải đất hình chữ S xinh đẹp này sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ miễn phí việc khám và chữa bệnh bởi “Bệnh viện tưởng niệm Hoàng Minh”.
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2