Đứa Con Dâu Hiếu Thảo ( Siêu Phẩm ) - Chương 12
8h sáng, Trung đã đáp máy bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất, cái nắng chói chang của mùa hè ở Sài Gòn khiến anh thấy lóa mắt, Trung vẫy một chiếc taxi, chiếc xe lao vun cút trên đường, đưa anh vào trung tâm thành phố. Ngồi trên xe anh lôi điện thoại ra nhắn tin cho vợ, sau đó ngắm nhìn lại Sài Gòn, nơi mà mấy năm nay anh mới quay trở lại. Chiếc xe dừng lại ở một tòa cao ốc hiện đại bậc nhất Sài Gòn, nằm giữa trung tâm thành phố. Anh trả tiền xe, sau đó bước sang nhà hàng đối diện dùng điểm tâm sáng, uống cafe, lôi tài liệu ra kiểm tra lại, sẵn sàng cho buổi hội thảo vô cùng quan trọng.
8h45 Trung bước vào tòa nhà. Một cô gái vô cùng xinh đẹp trong bộ đồ công sở với chiếc quần Zip ngắn ngủi đứng ra lễ phép:
– Xin chào. Ông có phải là ông Nguyễn Thành Trung? Giám đốc công ty Beverage ngoài Bắc.
– Đúng rồi, chính là tôi.
– Dạ, vậy xin mời ông theo tôi, chủ tịch của chúng tôi đang chờ ông trong phòng.
Trung đi theo Thảo Nguyên mà mắt không rời khỏi cặp mông đang uyển chuyển theo từng bước đi của nàng. Hai người đưa nhau vào thang máy:
– Em đã biết tên tôi, còn tôi thì vẫn chưa. – Trung thân mật.
– Dạ, em là Thảo Nguyên, năm nay 22 tuổi, là thư ký của chủ tịch.
– Thảo Nguyên, Wao…cái tên thật là đẹp, đẹp như người em vậy đó.
– Dạ. Anh quá khen. – Thảo Nguyên cười tít mắt khi được Trung khen.
– Không biết Thảo Nguyên đã có bạn trai chưa?
– Dạ, chúng em đang yêu nhau được hai năm nay, nhưng hiện tại hai đứa đang giận nhau. – Thảo Nguyên phụng phịu, trông nàng thật đáng yêu.
– Ôi…vậy sao…tôi nói chàng trai đó thật có phúc khi yêu được một cô gái xinh đẹp như em. Nhưng cũng thật nguy hiểm khi lại để em giận như thế này, anh ta có thể mất người yêu bất cứ lúc nào bởi vì Thảo Nguyên quá đẹp.
– Hi hi, anh thật khéo miệng, chắc hẳn là vợ anh sẽ hạnh phúc lắm đây.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì thang máy cũng đưa họ tới tầng cao nhất của tòa nhà, Thảo Nguyên bấm chuông rồi mở cửa bước vào:
– Thưa chủ tịch, anh ấy đã tới ạ.
– Mau mời anh ấy vào, cám ơn Thảo Nguyên, cô đi làm việc đi, hoàn thành nốt tập hồ sơ, rồi mai nộp cho tôi.
– Dạ vâng, thưa chủ tịch.
Trung bước vào phòng làm việc, anh khép cửa lại, một người đàn ông cũng trạc tuổi anh trông vô cùng lịch lãm và sang trọng đứng dậy chào:
– Xin chào, tôi là David Đức, rất vui được làm quen với anh.
– Chào chủ tịch, tôi là Nguyễn Thành Trung, rất vui được hợp tác với quý công ty, thật không ngờ, chủ tịnh còn trẻ như vậy mà đã quản lý được cả một tập đoàn lớn như vậy, thật đáng khâm phục.
– Ha ha ha…có gì đâu…là do may mắn thôi, tôi mới khâm phục ý chí của anh, để có được vị trí như ngày hôm nay, anh đi lên từ hai bàn tay trắng bằng tài năng và nghị lực của mình, đó mới thật là đáng khâm phục.
– Chủ tịch chê cười rồi.
Hai người sau màn dạo đầu dùng những lời có cánh cho nhau thì cuối cùng David Đức cũng đi vào việc chính:
– Anh thấy đấy, tôi chọn Việt Nam là điểm tựa để phát triển tập đoàn Minh Ký sau bao nhiêu năm bôn ba nước ngoài là vì muốn có cái gì đó xây dựng và đóng góp cho quê hương.
– Vâng. Tấm lòng yêu nước của chủ tịch thật đáng ngưỡng mộ.
– Tôi chọn công ty Beverage của các anh làm đối tác cũng là vì Beverage có tiềm năng, lại phát triển và có triển vọng nhất ngoài Hà Nội. Nếu hợp tác thương vụ này thành công, nó sẽ là mối liên hệ rất tốt cho sự phát triển của cả Beverage và tập đoàn Minh Ký sau này. Nhưng để thuyết phục được các cổ đông đồng ý hợp tác với Beverage thì tất cả phải dựa vào khả năng thuyết trình của anh trong cuộc họp sắp tới. Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng.
– Được, cám ơn chủ tịch đã tin tưởng, tôi sẽ không làm cho anh phải thất vọng.
David Đức nhìn đông hồ:
– Còn một tiếng nữa sẽ diễn ra cuộc họp, từ giờ tới lúc đó tôi sẽ bảo Thảo Nguyên dẫn anh đi thăm quan tòa nhà, từng bị trí, bộ phận cũng như tiềm lực của tập đoàn, hy vọng nếu có sai sót, sẽ được anh góp ý.
– Dạ…có gì đâu, tôi còn phải học hỏi nhiều ấy chứ, cám ơn chủ tịch.
Thảo Nguyên được đưa tới, nàng bắt đầu bằng việc dẫn anh tham quan từ văn phòng chủ tịch của David Đức dần xuống tới tầng thấp nhất.
– Chúng ta lại gặp nhau rồi, xem ra tôi và em rất có duyên đây. – Trung lại tiếp tục buông lời trêu ghẹo, quả thức Thảo Nguyên quá đẹp, càng ngắm càng xinh, hơn nữa với bản tính trăng hoa thả thính, anh không thể cưỡng lại trước vẻ đẹp của nàng.
– Anh thật khéo nói chuyện, đừng quên là em đã có người yêu và anh cũng đã có vợ rồi nghen!
– Oh…em đã biết tôi có gia đình, xem ra em tìm hiểu về tôi rất kỹ nha, tôi rất vui vì được em quan tâm.
– Hi hi…anh đúng là khéo miệng thật mà. Thế này mà vợ anh để anh đi như vậy là dễ mất chồng lắm à nghen!
– Ha ha…cái đó thì Thảo Nguyên yên tâm, cô ấy là người mà tôi yêu nhất trên thế gian này, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy, dù có đi đến đâu, cuối cùng tôi cũng sẽ về nhà. – Trung buông lời lẳng lơ, anh nói nước đôi.
– Hihi…vậy thì vợ anh đúng là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, càng ngày trông họ càng thân mật hơn, đến nỗi ai nhìn vào trông họ cứ như là một cặp vậy, thật vậy bởi với dáng vẻ bên ngoài, Thảo Nguyên và Trung rất xứng lứa vừa đôi.
Đúng một tiếng sau, cuộc họp được diễn ra tại căn phong họp cổ đông, tại đây Trung đã cho những cổ đông khó tính nhất cũng phải dãn những nếp nhăn trên trán ra bởi khả năng thuyết trình, diễn thuyết và thuyết phục mọi người. Anh trả lời trôi trảy tất cả những thắc mắc mà các cổ đông lần lượt đưa ra, những khó khăn và cahs khắc phục nếu gặp phải. Sau hai tiếng đồng hồ trong phòng họp, cuộc họp mới kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan hỉ của mọi người. Mọi người tan dần, căn phòng đến cuối cùng chỉ còn lại ba người là Trung, chủ tịch Đức và Thảo Nguyên.
– Rất tốt, tôi rất hài lòng về cuộc họp này, trong một tuân tới, nội bộ tập đoàn sẽ họp, lên kế hoạch cụ thể rồi sau đó sẽ quyết định là có ký hợp đồng với quý công ty hay không
– Cám ơn chủ tịch, hy vọng sẽ được hợp tác với quý công ty.
– Được rồi, Thảo Nguyên, mau đưa anh Trung xuống dưới sảnh, đặt cho anh một phòng hạng sang cho anh ấy nghỉ ngơi.
– Ấy không thưa chủ tịch, cám ơn anh đã quan tâm, nhưng tôi có một bà chị họ xa lấy chồng vào SG ở ngay ngoại ô. Tôi sẽ tới đó ở nhờ, tiện thể thăm chị ấy luôn, cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
– Ha ha…vậy sao. Được rồi, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng.
– Vâng…chào chủ tịch.
Thảo Nguyên tiễn Trung xuống dưới sảnh:
– Anh muốn mời Thảo Nguyên đi ăn để chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn, không biết ý em sao?
– Dạ, cám ơn anh, nhưng hôm nay thì không được rồi. Em còn phải hoàn tất hồ sơ mai nộp cho chủ tịch, hẹn anh dịp khác nghen!
– Vậy sao? Vậy ngày kia nhé!
– Dạ..cám ơn anh…chào anh.
Trung vào khách sạn ăn trưa, sau đó anh gọi taxi thẳng hướng Đông đi ra ngoại ô Sài Gòn…
10h30 trưa, ông Thành vẫn ngồi bần thần giữa phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vali trước mắt. Cũng không thấy Thảo Anh bước xuống nhà, có phải nàng cũng đang hối hận giống như ông. “Trơi ơi, mày có phải là con người nữa không, mày đã làm vấy bẩn Thảo Anh rồi, mà phá hoại hạnh phúc của con trai mày, rồi sắp tới, mày sẽ phải đối mặt với nó ra sao, mày không xứng đáng nhìn mặt chúng nữa”. Dục vọng tiêu tan, lý trí bừng tỉnh, đây là lúc mà ai cũng nhìn ra điều sai trái, tội lỗi của mình, và ông Thành cũng vậy. Giá như ông không làm chuyện đó…giá như…
Bao nhiêu cái giá như hiện ra trong đầu ông, nhưng bây giờ cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, ông thực sự đã làm hại Thảo Anh rồi. Chuyện đó là không thể cứu vãn được nữa rồi. Sau một hồi suy nghĩ, ông quyết định sẽ không ở lại đây nữa, nhưng trước tiên, ông phải lên xin lỗi Thảo Anh:
– Thảo Anh con có trong phòng không? Ba có chuyện muốn nói.
Không hề thấy động tĩnh của Thảo Anh từ căn phòng vang ra, lo sợ nàng làm điều dại dột ông vội vàng vặn tay đấm, mở cửa đi vào phòng. Thảo Anh vẫn nằm trên giường, nàng đã mặc trên mình một chiếc váy và vẫn thở đều đều, ông thở phào. Thảo Anh biết ba chồng đã lại mò vào phòng mình, nhưng nàng vẫn giả vờ ngủ, nàng hồi hộp, không biết ông ta lại định làm gì đây.
Ông Thành bước tới, ngồi lên đầu giường, giọng đều đều như đang tâm sự:
– Thảo Anh, ba biết là con còn thức, ba lên đây để nói với con rằng ba có lỗi với con, cho ba xin lỗi.
Thảo Anh mở mắt, nhưng vẫn nằm im, nàng nghĩ thầm trong đầu “Ba xin lỗi mình sao, ba thấy có lỗi với mình sao, vậy sao ba còn làm chuyện đó với mình”. Đang miên man thì ông Thành lại tiếp tục:
– Ba đã làm hại con, ba phá hoại hạnh phúc của chính con trai mình, ba đúng là đồ khốn nạn.
Nói đến đây, hai tay ông run run nắm đấm lại, ông đang căm hận chính bản thân mình, ông càng hận là không thể chết ngay được, ông vẫn còn phải sống, phải sống trong sự dày vò, dằn vặt để trả lỗi cho việc làm hôm nay. Thảo Anh run run, nếu nói là có lỗi thì chính nàng cũng có lỗi, nàng suýt chút đã phản bội anh trong buổi chiều ngày hôm qua tại nhà Thảo My, rồi chuyện vừa nãy nữa, chính nàng cũng hòa nhập, cùng cuồng dại với ông một cách điên loạn. Trong chuyện này, không thể trách một mình ông được.
– Ba không xứng đáng nhìn mặt hai đứa nữa, bây giờ ba sẽ rời khỏi ngôi nhà này, ba sẽ về quê. Nếu như thằng Trung về và có hỏi, con cứ nói là do ba nhớ nhà. Ba mong rằng các con sẽ thật sự sống hạnh phúc bên nhau. Tạm biệt con.
Thảo Anh muốn bật dậy, muốn nói chuyện với ông, nhưng nàng cũng chưa biết phải nói gì, nàng cũng thực sự không biết nàng muốn gì,những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu Thảo Anh mãi cho tới khi cánh cửa phòng khẽ kêu cạch một tiếng, Thảo Anh mới giật mình bật dậy…
Ông Thành bước xuống nhà, chiếc vali của ông đã được sắp sẵn để đó, ông nặng nền kéo chiếc vali, bước từng bước ra đến cửa:
– Ba đứng lại đó, ba bỏ đi như vậy là xong sao?
Ông Thành giật mình quay đầu lại. Thảo Anh trong chiếc váy trễ vai ngắn màu đen đang đứng cách ông vài mét, ánh mắt nàng nhìn ông ngấn lệ, ông đang không biết nói gì thì Thảo Anh tiếp tục lên tiếng, giọng nàng uất ức:
– Ba gây ra chuyện, ba bỏ đi, vậy còn con, con biết chạy đi đâu, rồi khi anh ấy về, con sẽ phải đối mặt với anh ấy như thế nào, anh ấy hỏi con vì sao ba lại bỏ về khi anh ấy đi vắng, ba nghĩ con nói dối được sao?
Nói tới đây, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Thảo Anh. Ông Thành cay đắng, ông thấy thương nàng vô hạn, nhưng bây giờ mọi chuyện không thể quay lại được nữa rồi, ông cũng không biết phải làm thế nào để an ủi nàng, chỉ biết cúi đầu xuống, nói câu xin lỗi:
– Thảo Anh à, ba xin lỗi con, ba thực sự xin lỗi con.
Thảo Anh gạt hai hàng nước mắt, nàng buông giọng:
– Con không cần ba xin lỗi, con muốn ba phải chịu trách nhiệm với những gì đã làm.
– Chịu trách nhiệm…ba có thể chịu trách nhiệm sao?
E nhận call video trực tiếp có mặt đầy đủ . Giá bình dân . A nào hứng thú thì ib qua Whatsapp hoặc telegram cho e nha . Sdt whatsapp 0896874003 . User telegram @anhanh2k2