Đụ Sương - Hiếp Cúc - Phần 58
Mải suy nghĩ Ngọc Cúc đã bước đi khá xa khách sạn mình ở, băng qua cánh đồi cà phê, trước mặt nàng là những dãy núi cao, rừng cây xanh ngát khiến cô dịu lại. Cảm giác yêu thiên nhiên lại ùa về trong đầu nàng. Không biết hôm nay anh Khánh Long đi đâu nhỉ. Ngọc Cúc cười khe khẽ và đi xa thêm một đoạn nữa… Nàng cứ lững thững bước đi về hướng tiếng nước chảy. Nơi đây gần đập Đa Nhim, cảnh thiên nhiên vẫn còn hoàng dại và đẹp tự nhiên.
– Hôm nay em đã khá hơn chưa.
Ngọc Cúc quay lại nhìn thì ra là chồng mình.
– Anh về khi nào? Em tỉnh dậy không thấy anh đâu nên đi dạo cho mát.
– Nơi này cách Đà Lạt không xa mấy nhưng cảnh thì đẹp thật. Anh tranh thủ đi dạo và mua được vài chai nước suối với chút đồ ăn khô. Em uống nước đi.
Ngọc Cúc nhận chai nước từ chồng mình. Bỗng dưng nàng thấy anh lạ quá, dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ thế này làn da anh đã hơi ngăm đen một tí nhưng trông vẫn rất khỏe khoắn. Khánh Long chồng nàng lúc cưới đã đẹp trai từ trước nhưng phong trần như vậy thì hơi lạ.
– Đầu em vẫn còn đau quá, em có mua thuốc dùm em không?
– Có em – Lê Cường với tay đưa thuốc cho nàng, từ bữa giờ anh vẫn giữ khoảng cách.
– Em muốn đi dạo. Anh đi với em được không?
– Ừ…
Mải mê đi cả hai lọt hẳn vào khu rừng nhỏ bên cạnh con đập. Ngọc Cúc cảm thấy thấm mệt, nàng muốn cả hai ngồi nghỉ một lát. Ngọc Cúc nhìn anh khẽ cười. Nàng thấy Lê Cường cởi áo khoác ngoài ra cho đỡ nóng. Nhìn thân hình anh thật đẹp, hai cánh tay nở nang, săn chắc trong chiếc áo lót 3 lỗ, bờ vai rộng và chắc. Lúc trước chồng nàng đã thuộc dạng cao to đẹp trai nhưng giờ hấp dẫn thế này nàng phải thật cẩn thận với những phụ nữ khác mới được.
Không biết anh có lén nàng tập gym hay không nhưng giờ anh như một người đàn ông khác, cứng cáp mạnh mẽ và gợi tình hơn hẳn. Nhưng tại sao mấy ngày nay mà anh chưa đụng đến nàng. Ý nghĩa ghen tuông làm Ngọc Cúc không dám nghĩ tiếp… Không hiểu sao từ lúc tỉnh lại đến giờ, mỗi lần nghĩ về chuyện quá khứ là đầu nàng lại đau kinh khủng như có cái gì đó ngáng đường không cho nàng nhớ đến.
Nắng đã về chiều. Cả hai không nói nhau lời nào nhưng người lo lắng nhất vẫn là Ngọc Cúc. Khu rừng nhỏ nhưng cũng dễ bị lạc, cả hai không tìm được đường cũ mà quyết định băng ra đường lớn để về lại khu nhà nghỉ. Họ rẽ một con đường nhỏ, chỗ này tuy hơi dốc nhưng khá kín đáo và có con suối làm cho không khí mát dịu hẳn.
– Anh Khánh Long, xem kìa, có con suối mình xuống tắm đi anh, nóng quá người em đầy mồ hôi rồi. Em muốn bơi một chút – Ngọc Cúc nói, mắt hướng ra con suối.
– Ừ… nhưng… cũng trễ rồi đấy.
– Mới khoảng 3h chiều mà trễ gì anh. Nhanh thôi mà anh… – Ngọc Cúc cười nói.
– Em không nên bơi ở đây, vắng vẻ quá – Lê Cường nói.
– Tốt nhất là mình quay về khách sạn, sau đó tha hồ tắm vòi sen.
– Dạ, theo ý anh vậy… – Ngọc Cúc nói giọng buồn buồn có chút thất vọng.
– Em muốn bơi lắm sao? Lê Cường lãng đãng nhìn ra xa.
– Còn phải hỏi – Ngọc Cúc mỉm cười.
– Ừ… đã trễ nhưng cũng… Anh không biết có nên hay không – Lê Cường đáp.
– Thôi được, hoặc là tắm với em còn không thì đứng yên đó trông chừng cho em tắm.
Bằng một động tác dứt khoát và gợi cảm nàng từ từ trút bỏ quần áo bên cạnh con suối không một bóng người. Thân hình vệ nữ hiện lên trong nắng chiều không bút mực nào tả xiết, làn da trắng ngần óng ánh làm cảnh vật xung quanh cũng hồi hộp chờ đợi. Ngọc Cúc mở nút áo và kéo tuột cái đầm ngang vai và quần lót ra một lượt, rồi đứng dậy trần truồng ngay trước mặt Lê Cường. Cơ thể ngà ngọc của nàng hiện lên giữa ban ngày, đẹp lộng lẫy như choáng hết phần thiên nhiên xung quanh.
– Cứ tự nhiên đi anh, mình là vợ chồng rồi mà – Ngọc Cúc nhìn thẳng vào mắt Lê Cường. Kỳ thực thì Lê Cường không nói ra điều đó, nhưng suy nghĩ rõ ràng như đang nói. “Lâu nay anh chỉ nhìn em từ đằng sau, hoặc một bên, đêm nào anh cũng lén nhìn em lúc đang nằm trên giường”.
Ngọc Cúc thì lại nghĩ tới hình ảnh Lê Cường nằm bên cạnh trong bóng tối, len lén nhìn mình mà không hề có va chạm xác thịt. “Bây giờ anh có thể nhìn từ chính diện, không sót thứ gì”. Trong lúc những suy nghĩ ấy diễn ra trong đầu thì Ngọc Cúc vẫn đứng nguyên ở đó cứ như là muốn phô bày cho Lê Cường xem, mà chủ yếu là vì mình. Đó là một việc làm sống sượng nhất mà Ngọc Cúc thực hiện trước mặt Lê Cường nhưng nàng hình dung việc làm của mình tại thời điểm này là đúng nhất.
Lê Cường bối rối nhìn thân hình vệ nữ của nàng. Anh muốn cưỡng lại, muốn chứng minh rằng Ngọc Cúc đã sai lầm, nhưng anh vẫn không tài nào làm được việc ấy. Anh mặc cho đôi mắt mình tham lam thèm khát lướt qua thịt da trần trụi tuyệt vời của người đàn bà trước mặt, ánh mắt mơn trớn những góc bo uốn lượn trên bờ vai xuống đến hông, trên cánh tay, ánh mắt anh uống cạn những đường cong tuyệt mỹ trên bộ ngực trần nở nang nhưng không quá to lớn, bộ ngực trắng nõn nà mà trông rất săn chắc, kỳ thực lại rất vừa vặn với bàn tay to bè của anh.
Lê Cường để đôi mắt mình dò dẫm trên đám lông đen mượt giữa hai bắp đùi nàng. Một ánh sáng vàng hực của buổi ban chiều rải lên khắp người nàng, như những giọt mật mà anh háo hức mong đợi, nàng đẹp đến mức khiến hắn ngây người ra, ngay ở giữa hai háng nàng là mép vun thịt đầy khêu gợi làm con thú trong anh cứ mãi thấp thỏm.
Lê Cường để mắt mình phiêu lưu xa hơn, ánh mắt nuốt chửng từng phân thịt trắng ngần tuyệt hảo của Ngọc Cúc. Không quá phô phang, không quá nảy nở nàng như một vật hoàn hảo mà tạo hóa ban tặng. Hai đầu vú của nàng nhỏ xíu, chín mọng. Và cái âm đạo nàng thì cực kỳ khêu gợi, hai vạt hồng hào không quá to chỉ khoảng một phân thôi, vừa đủ che chắn phần bên trong.
Nó khiến máu anh chảy ngược, nó khiến anh lên cơn sốt, không phải vì nắng ngoài trời mà vì cơn hạn hán trong lòng. Ngọc Cúc vẫn chưa chịu ngồi xuống hẳn, nàng cố tình đứng trần truồng như thế trước mặt Lê Cường trong khoảng không gian thoáng đãng giữa ban ngày, giữa đất trời bao la đã khiến anh chàng nổi hứng. Con cặc Lê Cường cương dần cho tới hết giới hạn của nó và bắt đầu giần giật ngóc về phía trước.
Ngọc Cúc đi xuống một đoạn và ngồi khoả tay xuống dòng nước mát, nàng cảm thấy mệt mỏi tan biến đi. Phía trên Lê Cường đang vẫn đang chú ý theo dõi.
– Nước mát lắm anh, tắm với em đi, tắm đi nhanh rồi còn về.
Lê Cường miễn cưỡng chấp nhận vì Ngọc Cúc đang vui, nụ cười nàng giòn tan trong nắng chiều là thứ ma lực anh thông cưỡng lại được. Lê Cường cười một mình và đi xa thêm một đoạn để cởi đồ. Chỗ anh cách nàng cũng tầm hơn chục mét. Anh cởi áo sơ mi bỏ sang một bên cùng với giày vớ trong khi Ngọc Cúc nhìn anh chằm chằm. Lê Cường thừa biết điều đó nhưng anh giống như người mê muội, từ từ tháo khóa thắt lưng, cởi cúc quần và mở khóa kéo.
Chiếc quần tụt xuống dưới chân. Lê Cường có một cơ thể cường tráng, cứng cáp, cân đối với những cơ bắp cuồn cuộn. Ngọc Cúc lén đến ngắm nhìn Lê Cường đang ngại ngùng trút bỏ y phục, chồng mình tự dưng trông thật đẹp trai, khỏe mạnh, rắn rỏi, chỗ giữa là một khối nhô lên nhưng muốn nổ tung, nhìn thấp thoáng qua mà Ngọc Cúc thầm nghĩ: “Ôi trời sao nó… khác quá… hình như to hơn một chút…”. Ánh mắt Ngọc Cúc háo hức nhìn anh như muốn uống cạn.
– Đừng có nhìn anh như vậy – Lê Cường cười nói.
– Sao vậy? Em thích nhìn anh thì sao? – Ngọc Cúc nhăn nhở cười.
– Nhìn gì mà như muốn nuốt sống người ta, xấu hổ lắm…
– Nếu không nhìn em sao biết em nhìn anh, anh cũng no mắt rồi còn gì – Ngọc Cúc phản pháo, làm cho gã đàn ông đứng trước mặt cô mặt mày đỏ ké.
– Thấy chưa, anh thừa nhận đã nhìn em rồi đấy. Ngày nào anh cũng dòm ngó em mà làm bộ.
– Anh không thừa nhận gì hết.
– Có thể chính miệng anh không nói ra, nhưng nhìn mặt anh kìa, gương mặt đỏ ửng của anh nói lên điều đó mà còn chối.
Lê Cường khom người cởi cả quần jeans nhưng vẫn mặc quần lót trong, thả quần vào đống đồ Ngọc Cúc để sẵn khi nãy. Anh hơi khom người đứng tần ngần ở đó, mặt đối mặt với nàng, trần trụi, phơi bày mọi thứ trước mắt nhau, ánh mặt trời nhảy múa trên hai thân thể đang bốc lửa – lửa lòng.
Nước mát thật, cô vẫy vùng một tí rồi đưa tay lên người kỳ cọ… thích thật… Lê Cường miễn cưỡng bước xuống suối, hai tay vẫn che đậy cái vật đang cương cứng, dù đã có mặc quần lót nhưng Lê Cường vẫn không cảm thấy tự tin chút nào. Anh từ từ đi ra phía bờ suối. Do cởi giày đi chân trần, nên Lê Cường loạng choạng trên nền đất sỏi đá giống như đang nhảy múa một vũ điệu kỳ quặc, mỗi khi dẫm phải hòn đá sắc cạnh anh lại nhăn mặt.
– Cởi quần ra nào, anh iu – Ngọc Cúc cân nhắc lời mình trước khi anh bước đến mép nước. Nàng cũng có hàng triệu ý tưởng thông minh trong đầu, nhưng để nói thành lời trong tình trạng này không dễ chút nào. Nàng hạ thấp giọng, gần như thì thầm, “Em cởi hết đứng đây nãy giờ thì anh cũng phải làm giống như em mới được”.
– Anh cởi hết rồi mà…
– Quần lót nữa.
Ngọc Cúc đã hứng tình, hai đầu vú nàng cũng cương lên vì tình huống này. Nàng cảm thấy muốn anh dữ dội, muốn ôm cả cái thân hình cường tráng của anh vào lòng. Còn Lê Cường đứng sững như trời trồng trong cơn gió nhẹ ban ngày. Người anh bất động nhưng ngực hắn nhấp nhô theo từng hơi thở, theo nhịp đập rộn rã của trái tim, con cặc của anh cứ dài ra dài ra mãi và giần giật, nó dựng đứng chĩa thẳng lên trời, cong cong chĩa chĩa ra trước, tạo một góc xéo chênh chếch với bầu trời, hướng tới vùng háng đầy lông, hướng tới những đường cong trên bộ ngực nở nang, cường tráng của anh.
Ngọc Cúc bước tới, ánh mắt nàng không thể vượt khỏi chiều ngang đôi vai và chiều cao của gã đàn ông mà nàng gọi là chồng đang ở trước mặt. Khoảng cách không xa nhưng đến gần cũng không phải là chuyện dễ dàng, thời gian trôi qua mãi, cuối cùng Ngọc Cúc đưa tay với. Tay nàng chạm vào con cặc anh, vào lớp da nóng hổi. Lê Cường thở gấp không kịp phản ứng, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, không thể đảo ngược được.
– Đừng… đừng làm như thế – Lê Cường bủn rủn, hầu như không đủ sức để nói một câu đầy đủ. Lời nói từ cổ họng anh phát ra như tiếng gió rì rào, gió của mùa xuân.
Ngọc Cúc buông thõng tay bên hông. Nàng thôi nhìn Lê Cường và lùi lại, đôi vai nàng dường như nặng trĩu khi bước ra sau và lững thững bước xuống nước. Ngọc Cúc cứ bước cho tới khi mặt nước đã quá gối, gần như lên tới bẹn. Lúc đó, nàng khom người rồi chúi xuống nước, sải tay bơi ra giữa dòng sông. Dòng nước mát lạnh làm thân thể nàng cảm thấy khỏe khoắn, mồ hôi, bụi bẩn bám trên người trôi sạch.
Dòng nước mát cũng khiến cơn hứng tình của nàng giảm dần. Ngọc Cúc không ngừng bơi cho tới khi băng qua giữa sông. Nàng cần có thời gian để suy nghĩ. “Phải chăng mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng? Phải chăng mình đã làm điều gì sai đến nỗi anh ấy không yêu thích nữa? Nói một cách chính xác, phải chăng mình đã phạm lỗi gì khiến cho bản thân không còn cơ hội nào gần gũi với chồng?”
– Bộ anh không muốn xuống đây sao?
Thực tình một nửa trong Ngọc Cúc thì mong Lê Cường mặc quần áo vào rồi biến mất vì đang cảm thấy rất buồn. Nhưng trái lại, Lê Cường không hiểu sao lại lột nhanh quần lót, hai tay to bè vẫn cố gắng che kỹ cái đùm lông lá giữa háng và chậm rãi bước xuống nước, bơi về phía Ngọc Cúc đang đứng ở một chỗ sâu đến nửa ngực.
– Em… – Lê Cường nói khi chân chạm đất.
– Em nói đúng, tắm ở đây sướng thật. Chắc là mình phải ra tắm mỗi ngày.
– Ừ. Sướng hơn tắm vòi sen. Ước gì em có mang theo xà bông.
– Vậy để lần sau tụi mình mang theo – Lê Cường nói, lắc lắc đầu cho văng bớt nước, “cả dầu gội nữa”.
– Sao không kể luôn khăn tắm – Ngọc Cúc phá cười.
Dường như mọi chuyện có vẻ ổn thỏa.
– Trời ơi! – Bỗng anh la lên.
– Chuyện gì vậy?
– Khăn tắm – anh nói – không mang theo cái nào hết.
– Không, nhưng cũng không cần đâu. Tắm xong mình phơi nắng một chút là khô ngay.
– Em hay ha, rủi ai thấy chắc có độn thổ! – Lê Cường nói.
– Thấy thì sao? Lỡ cho thấy rồi cho thấy hết luôn.
– Không hối hận đấy chứ? – Lê Cường ngẩng mặt nhìn nàng rồi cười.
– Không – Ngọc Cúc tươi cười.
– Nếu là đàn ông mà không nhìn phụ nữ thì khác gì… hì hì… khác gì mấy anh õng ẹo đâu.
– Chớ có coi thường anh – Lê Cường cười nói – Tại vì anh ngại người ta thấy làm anh mất hứng nhưng không có nghĩa là anh không sung đâu.
– Thật sao? – Ngọc Cúc tỏ ra tinh quái – Vậy chứng minh đi.
– Anh không có gì để chứng minh cả, mai này… có thể em sẽ hiểu… – Lê Cường đáp lại, nhưng không có ý tứ cạnh khóe trong giọng nói của mình.
– Nói thật nhé chồng yêu, dạo này em thấy anh căng thẳng chuyện gì đó, anh cần phải nghỉ ngơi thư giãn, phải tận hưởng cái thiên nhiên ban cho mình chứ – Ngọc Cúc nhìn anh, để ý thấy tóc anh ướt rượt, tạo thành đường cong trước trán thật nam tính.
– “Chỉ đơn giản em không là vợ anh thôi, chồng em là Khánh Long, ngoài ra… không có gì để ngại…” – Lê Cường thầm nghĩ.
– Đó mới chính là chuyện rắc rối đấy Ngọc Cúc – Lê Cường nói. Giọng anh trầm hẳn. Có vẻ anh nói thật.
– Nhưng anh thích những chuyện em đang cố làm cho anh không?
– Ừ, có chứ… anh rất vui… – Lê Cường đáp, mắt anh hướng về phía xa xăm, “Nhưng cái ý nghĩ làm tình với Ngọc Cúc làm anh sợ chết khiếp đi được. Anh luôn nghĩ đó là chuyện bậy bạ, không quân tử, nàng sẽ nhìn anh ra sao khi nhớ lại tất cả. Nhưng anh không thể chối bỏ những cảm nhận của mình. Anh thèm muốn chuyện đó với nàng nhưng cuối cùng cũng không cách nào chấp nhận được”. Anh cố nở nụ cười trên môi nhưng những sợi cơ trên mặt không tuân theo sự điều khiển của hắn khiến khuôn mặt hắn như nhăn nhó. “Trời đất ơi”, anh thì thào như nói với chính mình, “đôi lúc khoảng thời gian này chẳng khác gì một địa ngục”.
Ngọc Cúc muốn tới bên cạnh, ôm Lê Cường vào lòng. Nàng muốn hai tấm thân trần của họ ép sát vào nhau mạnh mẽ, giống như một cặp vợ chồng bình thường đang ghì chặt lấy nhau, nhưng nàng đủ hiểu Lê Cường không thể đáp ứng được.
– Ừ, em cũng đoán thế – Ngọc Cúc buồn bã nói. Mắt nàng hướng theo ánh mắt anh về hướng xa xăm. Chợt có hai chú chó chạy về phía con suối, Ngọc Cúc bất ngờ khi thấy hai con vật làm cái chuyện mà nàng muốn làm cùng Lê Cường.
Con chó đực to lớn đang dí mũi hít hơi sau mông con chó cái, làm con cái bị kích thích. Đến lúc con cái tỏ ra sẵn sàng thì, nó chạy quanh và lựa thế trèo lên. Hai con vật lúc ấy thật man dại. Hai người có thể nghe rõ tiếng gầm gừ ma quái khi chúng lên đến cực độ. Sau đó con chó đực được rời khỏi ngựa cái. Bộ lông hai con vật lấp lánh mồ hôi phản chiếu dưới ánh mặt trời.
– Cuộc sống của chúng sao mà thoải mái đến thế – Lê Cường thở dài nói. “Nếu không gặp mọi thứ rắc rối trên đời, Ngọc Cúc à, thì chúng ta chắc sẽ vui vẻ lắm”.
Hai người im lặng một lúc lâu, nhìn hai con chó quấn quýt bên nhau, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng tư của mình.
– Anh có vè khác lúc trước nhiều lắm hả? Ngọc Cúc… – sau một lúc Lê Cường mở lời.
– Vâng, em… cũng thấy vậy. Có lẽ em đã làm gì sai nên anh không chấp nhận em nữa. Khi lấy anh, em nghĩ đã tìm đúng người, em muốn quan hệ của mình phải bền chặt vĩnh cửu.
– Em không có lỗi gì, là do anh, anh nói rồi… sau này em sẽ hiểu – Lê Cường đáp khi tay anh vẫn đang khỏa nước.
Hai người lại im lặng, bầu không khí nặng nề chen giữa hai người. Lê Cường trầm người xuống, mặt nước lên đến cằm. Ngọc Cúc đưa tay tát nước vào mặt Lê Cường. Ngay sau đó thì trận đánh dưới nước bắt đầu, chàng trai xoay người bơi ra xa, trong khi Lê Cường bơi đuổi theo sau.
Lê Cường, dĩ nhiên là không chịu thua bám theo sau Ngọc Cúc, tóm được nàng và giữ thật chặt. Làn da thớ thịt, những cái tình cờ đụng chạm nhau trong khi hai người vật lộn. Sau đó thì Ngọc Cúc thoát ra được, cười hăng hắc và bơi vào bờ. Nàng bước chân gần tảng đá rồi nói vọng lại:
– Đừng tưởng em chịu thua anh đâu – nàng quay lại nói với giọng vui vẻ.
Bỗng Ngọc Cúc hét lên “á… á…” một con rắn rừng đang bò đến. Ngọc Cúc cuống cuồng, nàng ghét nhất cái con vật bò sát này, trông nó kinh quá. Nghe tiếng Ngọc Cúc hét thất thanh, Lê Cường vội vã lao đến chỗ Ngọc Cúc. Anh thấy cô đang co rúm người chỉ tay vào con rắn đang ngóc đầu phun phì phì, lấy 1 đoạn cây rừng, Lê Cường khéo léo nhảy lên bờ rồi lừa con rắn ra chỗ rộng hơn và bằng 1 động tác rất nhanh anh đã hất nó đi vào lùm cây. Lê Cường nghĩ khi không cần thiết thì không nên sát sinh, con rắn chỉ là tự vệ chứ không có tấn công Ngọc Cúc. Nàng chạy lại gần chỗ anh.
– Lê Cường anh có sao không anh?!
– Không sao, chỉ bị xước tay thôi, do anh nhảy lên không để ý cái cây.
– Tay anh chảy máu kìa, để em băng lại cho.
– Không sao đâu mà.
– Cứ để yên đó – Ngọc Cúc nhanh nhẹn xé một góc váy áo của mình để băng lại chỗ xước trên tay Lê Cường, xong cả hai nhìn nhau thở phào.
Lúc này Ngọc Cúc mới để ý cơ thể mình đã áp sát vào người anh, bầu ngực đang nhấp nhô theo nhịp thở. Ngọc Cúc ngại ngùng khi nhìn thấy cái dương vật to tròn đang lắc lư của chồng mình, anh thật mâu thuẫn làm nàng cảm thấy phức tạp quá. Lê Cường cũng nhìn Ngọc Cúc và cảm thấy rạo rực, người anh lại nóng lên. Thằng nhóc con của anh đã tự dưng ngỏng lên đội trên trời từ lúc nào. Anh luống cuống không biết xử lý ra sao thì Ngọc Cúc đã đến bên cạnh hôn lên má anh một cái chụt to rõ.
– Bắt quả tang chồng em lại chào cờ rồi nhé. Súng ống gì mà chưa chi đã đòi lên nòng vậy. Chắc dễ cướp cò lắm chứ chả chơi, hi… hi…
Bốn mắt giao nhau và đôi môi tự tìm đến nhau trong nắng chiều hoàng hôn vàng rực. Hai người say sưa hôn nhau, vừa hôn Lê Cường vừa đưa tay nắn bóp cặp vú căng tròn của Ngọc Cúc. Ngọc Cúc cũng không vừa nàng ôm chặt cổ Lê Cường đu lên, hôn thật sâu và khi tụt xuống bàn tay cô chạm ngay đầu nòng súng căng cứng của anh. Lê Cường như bị điện giật khi tay Ngọc Cúc chạm vào dương vật, nó càng căng cứng thêm hơn. Rồi môi vẫn gắn môi, cả hai từ từ ngả xuống bãi cỏ mỏng ven suối. Bằng một động tác trườn mình thành thạo Lê Cường đã nằm đè lên Ngọc Cúc, khóa môi cô bằng một nụ hôn dài, hai tay anh nâng đầu cô lên và bỗng nàng khẽ nói:
– Anh yêu em nhé, chồng của em… Khánh Long – Ngọc Cúc nhắm mắt, cô không nói gì nhưng thời gian cứ thế trôi, nàng chờ đợi và đáp lại là một sự im lặng đáng sợ. Ngọc Cúc chợt cảm thấy cả thân hình mình lạnh toát. Nàng mở mắt thì thấy Lê Cường đã mặc lại quần áo từ lúc nào, anh khẽ móc một điếu con mèo lên vào hít thật mạnh, ánh mắt anh vẫn không nhìn nàng và hướng về xa xăm, Ngọc Cúc trong lòng dậy lên một nỗi buồn khó tả khôn nguôi…
…
Còn tiếp…