Đụ Sương - Hiếp Cúc - Phần 52
Câu chuyện về Tuyết Lan sau khi tan nát hết nhà cửa và mất luôn cả bố mẹ là một chuỗi ngày trong vô định. Trong thâm tâm nàng luôn nung nấu ý định trả thù mãnh liệt nhưng giờ đây cả bốn người mà nàng thù nhất trên cõi đời này vẫn đang bặt tăm. Từ thông tin của Khánh Hoàng nàng được biết Ba Phát đã chết mất xác cùng với Hai Hổ – đàn em thân tín của Khánh Hoàng.
Tiếc là khi hắn chết nàng không có cơ hội nhìn thấy, cho nàng hả dạ, người đàn ông mang đến cho nàng cảm giác dục lạc, những khát khao đầu đời nhưng cũng chính hắn là kẻ dìm nàng đến tận cùng mất mát.
Bản thân Tuyết Lan cũng nhận thấy sự thay đổi của bản thân mình, nàng đang từ từ đánh mất sự ngây thơ của một cô sinh viên năm cuối mà trở thành một người đàn bà mang đầy nỗi oán hận.
Tuyết Lan đã bỏ dở việc học hành và lên Sài Gòn ở nhờ trong nhà người dì ruột tên Hoa.
Gia đình dì Hoa không có con cái, dì nàng đang ở cùng chồng tên Phúc.
Người đàn ông đó, Tuyết Lan không biết dì quen biết trong dịp nào trong nghe mẹ nàng nói là quen 3 tháng rồi cưới.
Ông ta trông hiền lành như một ông thần đầy sự thân mến vui vẻ, tự nhiên xuất đầu lộ diện như một vị cứu tinh cho niềm vui, không chỉ với dì Hoa, mà còn đem lại nguồn sống mới cho cuộc sống nhàm chán của dì.
Dượng Phúc là một người đàn ông dong dỏng cao hơn 1m7, trắng trẻo, trạc ngoài 40, mái tóc đã muối tiêu vì chắc độ suy nghĩ nhiều, ông trông rất lịch lãm trí thức vì hay đeo cặp kính gọng đen, nói năng rất điềm đạm lịch sự và có phong độ của một người thành đạt.
Ông ta kinh doanh nhà đất nên cuộc sống cũng khá dư dả và công việc hiện tại cũng tương đối nhàn hạ, nàng nghe đâu ông còn đầu tư vào một số công ty hoạt động trong ngành giải trí nhưng vì vai trò là đầu tư nên ít khi điều hành.
Ấn tượng đầu tiên của Tuyết Lan về người đàn ông này là ông ta khá thư sinh, đôi khi nàng cũng thầm so sánh với hai người đàn ông trong cuộc đời nàng, rõ ràng là hình thể không thể so sánh với sự vạm vỡ và chắc khỏe của Ba Phát, hay dáng vẻ phong trần rất đàn ông của Lê Cường.
Nhưng điều đặc biệt là người đàn ông này đem lại là sự thân thiện và ấm áp gần gũi, đặc biệt cái vẻ trí thức của ông luôn khiến nàng tò mò, liệu rằng trên giường ông có giữ được cái vẻ ngoài ấy hay cũng hì hục như những con đực khác.
Bản tính hiếu thắng của nàng đôi khi cũng trỗi dậy nhưng đó là trong suy nghĩ thoáng qua, với nàng giờ đây đàn ông nào cũng thế mà thôi.
Trong cuộc chơi luôn hăng say như một mãnh thú, còn sau những cuộc chơi thì chỉ biết có bản thân mình.
Nghe theo lời Khánh Hoàng, Tuyết Lan bán hết tài sản trên Đà Lạt và gửi tiền vào ngân hàng, cộng với số tiền của ba má nàng để lại thì số tiền lãi mỗi tháng dư sức cho nàng chi trả sinh hoạt không những cho cả nàng mà tính luôn gia đình dì dượng cũng sẽ kham nổi. Thấm thoát cũng đã 03 tháng trôi qua kể từ cái ngày đau buồn ấy, tin tức của kẻ thù vẫn bặt vô âm tín, Khánh Hoàng vẫn thường xuyên liên lạc với nàng nhưng chỉ là thăm hỏi vu vơ. Cuộc sống Tuyết Lan dần trở nên nhàm chán nếu như không có những biến cố từ lúc về ở với hai vợ chồng dì dượng…
Căn nhà đối với Tuyết Lan thường ngày cũng đã có quá nhiều sự nhàm chán, nàng đã ở nhà mấy tháng nay, cứ làm xong việc nhà thì nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa định hướng mình sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng kể từ ngày có mặt nàng, thì không hiểu sao dì lại vắng mặt thường xuyên hơn. Dì nàng công tác trong một công ty nước ngoài, nghe nói rất tầm cỡ nên thường xuyên đi công tác. Hai dì cháu nàng ít có dịp cùng nhau tâm sự như trước, mặc dù dì Hoa luôn luôn tỏ ra quan tâm săn sóc và chiều chuộng Tuyết Lan hết mực:
– Lúc này dì hơi bận việc, không có thời gian nhiều để gần gũi với con như trước. Nếu có gì cần, con cứ cho dì biết. Còn không thì nói với dượng cũng được. Có con… tự dưng dì yên tâm lắm.
Tuyết Lan khẽ gật đầu nhìn dì Hoa mà vẫn chưa hiểu hết ý. Nói cho cùng vì hoàn cảnh đẩy đưa nên mới lâm vào tình cảnh tan nhà nát cửa nhưng nàng vẫn còn ở cái tuổi đẹp nuột nà, ngây thơ, trong sáng ấy của bao thiếu nữ, nên đôi khi có những thứ suy nghĩ đơn giản.
Nhưng có một sự thật là dạo này dượng Phúc đã để ý đến Tuyết Lan hơn, mà không thể không tránh được vì nàng sở hữu một làn da trắng mịn hơi ửng hồng hồng nhẹ của con gái Đà Lạt.
Tóc nàng dài ngang vai mượt mà, đen tuyền, ôm theo sống lưng thon.
Khuôn mặt thanh tú, cặp mắt lúng liếng, cái mũi thon nhỏ xinh đẹp, cặp môi chín mọng không cần tô son.
Cái cổ cao càng làm tôn thêm nét đẹp quý phái.
Tuyết Lan biết dượng Phúc lâu lâu vẫn nhìn lén nhưng nàng không chú ý lắm vì thời gian ở đây nàng nghe các bà xung quanh nói là ông không hề có khả năng có còn dù nhu cầu tình dục khá cao, ở với dì cả chục năm nhưng không thể sinh con được, mà nguyên nhân ở ông chứ không phải ở dì.
Chuyện sinh hoạt Tuyết Lan cũng nắm khá rõ vì phòng nàng và phòng dì dượng sát nhau, nàng lờ mờ đoàn hai người ở với nhau vì nghĩa chứ chuyện gối chăn không hề mặn nồng.
Dì Hoa lại thuộc tuýp phụ nữ nhu cầu không cao nhưng tham vọng thăng tiến, còn nàng thì trẻ hơn dì cô cả chục tuổi và đã được kha phái nên cái dục vọng cũng cao hơn gấp bấy nhiêu lần.
Mỗi lần dượng Phúc nhìn nàng thì Tuyết Lan vừa ngại nhưng cũng lại vừa thích thú.
Đôi khi Tuyết Lan không hiểu sao cô lại nghĩ đến việc dượng Phúc ngấu nghiến thân thể nàng với ánh mắt khát khao ấy. Nàng hình dung ra cảnh mình ăn nằm với dượng Phúc, người đàn ông phong độ lịch lãm đang ngồi nhìn cô, không biết cái cảm giác đó nó như thế nào nhỉ. “Người ta nói gầy gầy là thầy đụ, liệu ông ấy có giỏi chuyện ấy như Lê Cường hay Ba Phát không?
Nếu chỉ xét riêng về mặt tình dục mà bỏ đi các quy tắc thể thống của xã hội thì ông ta có thể thỏa mãn mình không? ” Tuyết Lan đỏ mặt gạt vội đi cái suy nghĩ kỳ cục đó đi và tự trách mình là thứ phụ nữ lăng loàn. Giới hạn đã rõ, nàng cũng không thích làm kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, mà đó còn là dì ruột của nàng. Đó là điều nàng nghĩ nhưng với dì Hoa thì lại khác, dì nàng lại muốn Tuyết Lan thay bà ta làm những việc mà đáng lý là dì nên làm cho dượng Phúc…
Rồi cũng có một ngày định mệnh xảy ra, gây thêm cho cuộc đời của Tuyết Lan những biến cố mới. Nhân lúc dì Hoa đi công tác. Tuyết Lan đang lúi hút trong bếp chuẩn bị thức ăn như mọi ngày, nàng mặc bộ quần áo ở nhà với chiếc quần ngắn gần đến bẹn và chiếc áo hai dây mỏng nhưng vẫn còn mặc áo ngực đầy đủ mờ ảo đủ để thấy bộ ngực của gái mới lớn đang cương lên. Trong lúc Tuyết Lan kiễng chân lên xếp bát đĩa vào một ngăn tủ cao thì suýt tuột tay để rơi may có dượng Phúc trông thấy nên đỡ kịp.
Ông đứng sát sau lưng nàng, hai tay vươn cao lên khỏi đầu để đỡ chồng đĩa nặng.
Cái dương vật ông ịn sát vào phần trên mông nàng trong bộ quần áo mỏng, dượng Phúc cũng chỉ mặc có một cái quần tây cụt bằng hàng bông mỏng, bên trong lại không bận quần lót, nên nàng cảm nhận được cây xúc xích đó đang áp lấy mông đít mình.
Sự cọ xát này dù chỉ kéo dài có mấy giây đồng hồ, nhưng nàng cũng cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên trong xương sống, hai chân nàng như muốn sụm xuống.
Dượng Phúc thấy vậy thì áp lại gần hơn nữa để quệt nhẹ dương vật đang căng tức qua lớp quần vải mỏng dính bị thả rông như muốn đâm thủng lớp vải mỏng.
Tuyết Lan thấy sự áp sát càng gần hơn thì giật mình quay người lại.