Đụ Lồn Trinh Của Con Bạn - Phần 7
Hắn cũng tận dụng hết kinh nghiệm của mình để ăn lấy hai cánh môi đang hé mở của nàng. Em cũng thế cũng bắt đầu biết đưa lưỡi sang cho hắn mút. Vì chủ động nên nụ hôn này tạo cho Huyền thích thú hơn lúc trước nhiều. Và nụ hôn cũng kéo dài lâu hơn trước. Mãi một lúc sau đôi môi của cả hai mới có thể rời nhau ra được.
– Thế nào có phải hòa 1 – 1 rồi không.
– Biết em giỏi rồi. Tính hiếu thắng chẳng ai bằng. Nhưng mà nói thật nhé sao vụng về thế hả.
Huyền nghe thấy thế hình như bực mình liền lấy tay véo sườn hắn một cái. Thấy hắn la oai oái vì đau nàng cười lên khúc khích. Cười xong Huyền mới nói:
– Cấm chê người ta đấy nhé. Lần đầu tiên hôn đấy. Lần sau mà anh còn chế người ta thì anh liệu hồn đó. Chỉ cần em gọi một tiếng là có người vào trong cho anh một trận đó.
– Anh sợ em mà biết em ghê gớm mà. Lại con nhà có thế lực nữa chứ. Cảm ơn bé lúc trước đã không cho người vào nếu không chết anh nhỉ.
– Không được gọi người ta là bé nghe chưa. Lớn rồi đấy. Mà đây cũng chẳng thích gọi thế đâu. Tha cho anh một lần rồi nhưng nếu làm người ta tức nữa là không tha cho nữa đâu đấy. Liệu hồn đó.
– Nghe lời chị Huyền vậy. Từ nay chị bảo gì em sẽ nghe theo.
Hắn vừa nói vừa làm vẻ khúm núm sợ sệt. Cái dáng điệu đó làm cho Huyền cười khúc khích. Đúng là em vẫn còn trẻ con quá nên mới khóc đó đã cười ngay được rồi.
– Chị không cần đứa em lớn thế này đâu. Người ta đâu có già thế hả. Gọi anh em đi Nhưng người ta nói gì cấm được ghi ngờ đấy. Giống như người ta nói là mới hôn lần đầu ấy.
– Rồi rồi anh tin hết em nói. Nếu em nói mặt trời mọc đằng tây lặn đằng đông anh cũng ừ.
– Biết thế là tốt đó.
Huyền nói xong gục đầu vào vai hắn mà cười nói huyên thuyên. Ở đây hắn hỏi tại sao em lại có cái ý tưởng kỳ khôi là tìm người để hiến trinh thế này. Mà theo hắn thì em rất xinh xắn. Nhà lại giàu nữa chứ. Thế nên dù không còn trinh thì cũng có đầy thằng quỳ xuống mà xin nàng ban ân nữa là.
– Anh có thấy lạ không. Đó là điều bí mật đó. Em sợ trên đời này chẳng có ai có thể đoán ra được đấy. Anh mà đoán đúng thì em phục anh đó.
Tâm cơ máy động khiến cho hắn đoán ra phần nào nguyên nhân của em. Nhưng để cho chắc chắn thì hắn phải hỏi dần dần mới được. Và cũng để kiếm thêm cảm tình với em nữa chứ. Vì hắn đã chắc chắn là cô bé còn trinh rồi. Mà cô ả rất ngây thơ lại xinh xắn đáng yêu nữa chứ. Cơ hội này thì làm sao mà có thể bỏ qua được cơ chứ.
– Anh đoán nhé. Em rất tin và mê tín hả. Nói thật nhé. Thì anh mới có thể đoán ra được chứ.
– Rồi nói thật. Em tin lắm đó. Nhưng cấm được cười đấy nhé. Vì nói thật nếu mà ai đó nói chùa nào thiêng là em đi đó.
– Không cười đâu. Vì anh lúc trước cũng chẳng tin vào cái việc bói toán hay báo mộng đâu. Nhưng có một sự việc làm anh tin tuyệt đối đó. Và anh có khi tin em lắm đó. Anh đoán ra được tại sao em lại có mấy cái ý nghĩ tìm người hiến trinh rồi. Anh tin chắc đoán trúng đến 99 phần trăm đó.
– Rồi rồi em chẳng tin đâu. Anh may ra đoán mò mà thôi. Chứ sao biết được chứ.
– Tin anh đi vì không khéo anh cũng có giấc mơ giống em thì sao. Nhưng mà là ngược lại đó. Để anh nói xem có đúng không nhé.
– Vâng anh nói đi.
– Anh đoán chắc chắn không lầm là trước đây em có một giấc mơ kỳ lạ. Và có phải em mơ thấy một con quỷ nó hiện lên cho biết bắt buộc em phải trao cái quý giá nhất của mình cho người con trai có thể vượt qua hết mấy cái thử thách đó đúng không em. Nếu không lầm hình như anh cũng được con quỷ đó chỉ bảo. Thế nên anh mới qua được hết các thử thách của em chứ. Không thì tại sao anh có thể dễ dàng qua được khi chỉ có 3 người qua bàn một mà thôi.
Huyền khá là sửng sốt khi mà hắn có thể nói ra câu nói đó. Vì ngay cả cha của nàng chỉ đoán mò mà thôi vì đã biết rõ tính cách của nàng rồi. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn nàng lại không tin chắc lắm vào câu nói này của hắn. Huyền lại cho rằng cái mà hắn đoán chỉ là đoán mò giống như là cha nàng mà thôi. Huyền lấy lại tự tin:
– Anh đoán mò thôi chứ làm sao có thể đoán được chứ. Anh mà không có chứng cứ gì cả thì em chỉ cho là anh đoán mò mà thôi. Anh thử mô tả thử hình dáng của con quỷ mà anh nói xem có đúng không nào.
Thấy hắn có vẻ lưỡng lự không thể trả lời ngay được Huyền càng tự tin vào nhận định của mình hơn. Nàng tin rằng làm sao hắn có thể tả ra được điều mà nàng nằm mơ thấy. Nếu hắn mà ta được thì đúng là hắn đã được sắp xếp đến với mình mà. Thế nên nếu vậy thì nàng không thể nào mà phải suy nghĩ gì về việc phải trao cái quý giá ngàn vàng cho hắn. Nhưng mà nàng lại không nghĩ ra là trò chơi này thì người thắng cuộc phải được phần thưởng là cái của nàng.
– Anh không đoán ra được chứ gì. Chịu thua đi.
– Thế giả như anh không đoán được thì phần thưởng của thử thách này anh có được hưởng không Huyền. Nói đi xem nào.
Huyền ấp úng không biết trả lời ra sao cả. Vì mải chuyện cá cược này nàng quên mất mục đích chính của trò chơi mà nàng đặt ra. Huyền nghĩ dù hắn không đoán ra thì nàng cũng phải theo cuộc chơi đến cùng mà thôi. Tâm trạng phấn khích của nàng vừa rồi chợt bay biến đi đâu hết. Mà thay vào đó là khuôn mặt đột ngột sụ xuống. Phải công nhận là Huyền có cách biểu đạt tình cảm rất tốt. Nếu mà làm diễn viên thì cực kỳ nhanh nổi đây.
– Thôi mà đừng buồn nữa em. Như thế này không tốt cho sắc đẹp đâu. Mà em thì anh muốn em luôn đẹp đó. Anh chắc chắn sẽ chứng minh được cho em là anh biết được tình tiết giấc mơ của em. Tin anh đi anh không muốn cho em khó xử đâu mà. Sau khi anh nói cho em nghe xong thì tùy em quyết định Nếu em không muốn thì anh cũng chẳng ép em đâu. Vì như anh đã nói anh rất thích em đó. Thế nên không muốn thấy em khóc.
Huyền nhìn hắn đầy cảm kích. Nhưng nàng đâu có biết là hắn rất tự tin thì mới dám nói như vậy chứ làm sao hắn có thể bỏ qua một con mồi ngon như thế này chứ hả. Còn tại sao hắn tự tin như vậy thì lát nữa các bạn sẽ biết ngay bây giờ thôi.
– Anh vẽ hình con quỷ đó ra cho em xem nhé. Vì nếu tả không thì hơi khó để xác định chính xác tại con quỷ này chẳng có gì đặc biệt cả đúng không Huyền.
Huyền thấy hắn nói đúng lên cũng gật đầu đồng ý. Vì biết là hắn phải vẽ hình nên Huyền quay ra gọi một đứa đứng cạnh lúc nãy mang giá vẽ đến cho nàng. Mọi thứ được đem đến rất là nhanh chóng thế nên hắn cũng bắt tay vào vẽ luôn để Huyền khỏi phải đợi lâu.
Hắn cũng có năng khiếu hội họa từ nhỏ thế nên việc truyền tải thông tin trên tranh vẽ thế này không có gì là khó với hắn cả. Theo từng nét vẽ của hắn điều mà Huyền mong đợi cũng hiện ra. Và khi mà bức tranh hoàn tất thì nàng cực kỳ sửng sốt đến phùng mang trợn mắt mà nhìn chứ không biết nói gì cả. Nàng nhìn chăm chăm vào bức tranh như không thể nào tin vào mắt mình được nữa. Vì nó quá giồng có thể nói là hoàn toàn giống là khác. Chỉ có thể nhận định là hắn cũng đã thấy được điều nàng đã nằm mộng thấy. Như vậy thì có phải là số trời sắp đặt không.
Các bạn có biết tại sao hắn có thể vẽ chính xác đến vậy điều mà Huyền đã thấy trong giấc mơ của mình không. Nếu muốn biết các độc giả sẽ thấy trong phần sau của câu chuyện.
Huyền cứ bất ngờ vì điều mà hắn đã vẽ ra cho nàng xem. Hắn cứ cười cười vì cái vẻ mặt ngây ngô của Huyền. Huyền nhìn xong rất thắc mắc đến độ phải hỏi hắn.
– Sao anh biết điều em mơ thế nào mà vẽ ra nhân vật này chính xác đến thế hả.
Nhưng hắn cứ im im mà nhìn em càng làm cho Huyền thêm thắc mắc. Bản tính trẻ con trong em lại trỗi dậy. Thấy hắn không nhưng không nói mà còn nhìn mình bằng cái ánh mắt như trêu ngươi Huyền tức mình đưa tay cấu hắn một cái: “Anh có nói không thì bảo. Nếu không thì chết với em đấy”.
– Đau quá đừng cấu nữa. Em để anh nói được chứ. Chẳng phải anh đã nói anh cũng nằm mơ thấy giống như em sao. Như thế thì anh vẽ ra được con quỷ đó cũng chẳng có gì là lạ cả. Tin anh rồi chứ cô bé của anh.
– Thế có phải là em và anh được trời sắp đặt phải không. Nếu thế em chẳng có gì phải suy nghĩ nữa cả. Nhưng mà này nói cho em biết đi anh mơ thế từ bao giờ.
– Hôm qua thôi. Anh không ngờ hôm nay cũng được biết có người suy nghĩ như anh.
Huyền đâu có biết hắn làm quái gì có mơ mới cả màng. Hắn chỉ mới lúc trưa nay thôi mới biết là có cái cuộc thi kỳ lạ lắm. Hắn biết được chính xác điều mà em giấu kín chẳng qua là được nhắc bảo mà thôi. Còn là ai thì có bạn nào biết thì nghĩ xem sao. Nếu không thì ráng mà thắc mắc.
– Huyền vậy là em sẽ trao cho anh cái trinh tiết của em hả. Mà không có gì phải hối hận nữa hả.
– Biết rồi còn nói. Làm người ta ngượng chết đây này. Nhưng mà này anh phải đối tốt với em nhé. Chẳng hiểu sao mà bây giờ em lại thích anh ý. Không biết có phải là tình yêu sét đánh không nhỉ. Thế còn anh.
– Yêu nhanh thế bé. Lúc nãy còn tức người ta ghê thế. Bây giờ lại nói yêu anh sao. Nhưng mà được cô bé xinh đẹp thế này đúng là may mắn đó.
– Anh đừng có đánh trống lảng nhé. Nói xem nào anh thấy em thế nào. Xinh chứ hả. Đáng yêu và nữ tính nữa chứ.
– Xinh thì đúng rồi chứ dịu dàng nữ tính thì anh không dám… Hắn vừa nói vừa cười làm cho Huyền thấy tức quá. Nhưng mà bây giờ nàng lại thích hắn rồi mới chết chứ.
Hắn cầm tay của Huyền đưa lên hôn đánh chụt một cái vừa nắn bóp nhè nhẹ cái bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của Huyền. Đúng là đôi tay tiểu thư chẳng phải động chạm vào cái gì cả.
– Anh thấy cũng rất có cảm tình với em đó. Nhưng mà anh sợ không thể yêu em được đâu.
– Tại sao vậy. Hay là chê em xấu hả. Hay là em ghê gớm. Nếu thể em sẽ sửa mà. Huyền có vẻ thất vọng vì câu nói của hắn. Giọng nói ai oán làm hắn rất mủi lòng. Nhưng mà nếu như em đến bên hắn chỉ hai ngày trước thì đã không có chuyện khó xử này rồi. Chứ hiện tại hắn đã có em Mai rồi.
– Không phải anh biết em rất đẹp rất ngây thơ. Thế nên thằng đàn ông nào được em để mắt xanh đến thì rất là may mắn. Nhưng dù thế anh vẫn thấy rất tiếc. Em có muốn biết nguyên nhân của anh không. Để sau khi em nghe xong sẽ hiểu cho anh.
– Vâng anh nói đi. Nếu lý do mà không chính đáng thì chỉ là anh chê em thôi. Như thế thì anh liệu hồn với con này đấy nhé.
– Ừ ừ nếu không thì anh chẳng dám bỏ qua cô bé xinh đẹp thế này đâu.
Hắn nói xong kể cho Huyền câu chuyện tình giữa hắn và Mai, hắn nói là đã bảo sẽ lấy Mai làm vợ thế nên không thể nào đáp lại tình yêu của Huyền nữa. Hắn nói nếu như gặp nàng sớm hơn khi hắn nói là yêu Mai. Thì hắn đã yêu nàng rồi. Dù vậy hắn biết là không thể nào mà lừa dối nàng được. Hắn rất mong nàng thông cảm cho hắn.
– Anh không muốn Mai phải buồn và đau khổ. Em có hiểu cho anh không.
– Anh không muốn chị ấy buồn thế em thì sao. Hay anh nghĩ em mới gặp anh nên không sâu đậm bằng chị ấy, hay anh cho đó chỉ là sự bồng bột nông nổi của em. Không phải vậy đâu. Dù mới gặp nhưng em rất yêu anh đó. Có thể không thua bất cứ ai đâu. Huyền vừa nói vừa khóc như là em ấm ức lắm. Khiến hắn đành phải an ủi cô bé.
– Anh không có suy nghĩ đó mà. Anh cũng rất thích em nhưng mà Mai rất là yếu đuối thế nên nếu như biết anh không còn yêu mình nữa thì anh không biết Mai có chịu nổi hay không. Em hiểu cho anh đi. Anh nói cụ thể rõ ràng như thế để cho em suy nghĩ lại. Vì anh cũng không muốn em đau khổ.
Huyền ngồi im không biết nói gì cả. Hắn đứng dậy và nói với Huyền: “Huyền này anh về đây. Anh không muốn chiếm giữ em và làm em đau khổ sau này. Vì em đã trao cho người không thể đáp lại tình yêu của em”. Hắn nói thế nhưng biết là khi hắn quay đi thì Huyền sẽ chắc chắn cản lại mà thôi.
Đúng thật hắn vừa đứng dậy thì Huyền đã giữ tay hắn lại mà nói thật quả quyết:
– Anh chân chính quân tử như vậy em càng yêu anh hơn nữa. Em quyết định rồi em sẽ trao thân này cho anh. Anh không từ chối chứ.
– Nhưng anh không muốn em phải khổ.
– Không em chắc chắn hạnh phúc. Vì đã dành cái quý giá nhất của đời con gái của mình cho người mình yêu. Anh có hiểu cảm giác này của em không.
– Anh hiểu mà. Thế nên anh càng thấy thích cô bé của anh hơn nữa. Nếu được em sẽ cũng là một người quan trọng nhất của đời anh.
– Thế giữ em và chị Mai thì anh yêu ai nhất.
– Anh yêu cả hai như nhau. Nhưng mà Mai thì cho anh rồi. Còn em.
– Này đây chẳng chịu thua ai đâu đấy. Bây giờ em cũng trao cho anh thì em và chị Mai giống nhau nhé. Cấm thiên vị ai đấy nhé.
– Rồi rồi.
Huyền nói xong tiến lại nằm trên giường mà chờ đợi hắn. Dù mạnh miệng đến đâu thì trước sau nàng vẫn là một cô bé mới 17 tuổi lại là trinh nữ nữa chứ. Thế nên làm sao mà biết phải làm cái gì bây giờ chứ. Mọi chuyện phải do hắn đạo diễn thôi.
Hắn cũng biết thế. Cũng ngồi sát xuống mà nhìn cô bé từ trên xuống. Công nhận là Huyền xinh thật đó. Khuôn mặt trái xoan cân đối càng làm cho em đẹp hơn – một vẻ đẹp thiên thần mà hắn mới chỉ thấy có một người như vậy mà thôi. Nhìn đăm đăm vào mặt Huyền mà hắn chẳng nói lời nào cả. Huyền thấy thái độ lạ lùng của hắn và chẳng nói gì cả dù nàng vừa cất tiếng hỏi liền hỏi lại:
– Anh nhìn gì mà ghê vậy lại còn chẳng nghe người ta nói gì nữa chứ. Quá đàng thế hả.
Hắn chẳng nói chẳng rằng mà đột ngột nằm xuống và đặt lên môi Huyền một nụ hôn nóng bỏng. Cô ả lúc đầu lắc đầu để tránh nhưng mà sau đó cũng vươn tay vòng ra sau cổ hắn mà kéo xuống. Cô ả hôn rất là thành thục rồi. Cả hai thò lưỡi sang mà mút liếm lẫn nhau. Sao mà nước miếng của Huyền ngọt thế không biết nữa. Hắn cảm nhận hét sự ngọt ngào trong nụ hôn nồng cháy này.
Huyền không biết nghĩ sao kéo cái chăn cạnh đó mà chùm kín hết cả mặt lại hắn chắc là cô ả đang xấu hổ đây mà. Không được nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó cũng tức tức thế nào nhỉ. Nhưng thôi để lát nữa nhìn cũng được. Bây giờ nhìn cái khác. Hắn hôn khắp quanh cái cổ trắng ngần của Huyền. Thi thoảng hắn lấy môi ngậm môt cái. Làm cho Huyền thấy nhột phải cười lên khúc khích.
– Nhột em mà không đùa nữa.
– Thế thì em phải bỏ chăn ra để anh thấy mặt em chứ. Xinh lại giấu đi không cho người ta nhìn. Sao mà khó khăn thế hả.
– Người ta mà khó khăn đã chẳng cho anh được tự do thế này, người ta con gái mà. Thế nên ngượng chứ.