Đụ Lồn Cô Thu - Phần 49
Xem như tưởng thưởng cho kết quả làm việc chăm chỉ của Hoàng, chính mẹ nó đề nghị với ba nó tạo điều kiện cho nó được có một món tài sản riêng có giá trị. Dĩ nhiên với cung cách sống lâu này, cách nuôi dạy của ba má nó pha lẫn giữa người Á đông và phương Tây.
Ngắm nghía từng cửa ra vào, đi xem từng ngóc ngách, trong phòng lẫn ngoài ban công. View nhìn về phía Đông Nam cũng tương đối đẹp, thoáng vì tầng khá cao. Ba nó rất tâm lý, và cũng đầy yêu thương cậu con trai của mình.
– Căn nhà ổn chứ con trai?
– Dạ đẹp lắm ba mẹ.
Mẹ nó cũng vui mừng lắm khi anh chàng bên Công ty kinh doanh nhà nhiệt tình dắt đi xem đến căn này là căn thứ 3 và đã được ưng ý nên quyết định chốt luôn hợp đồng mua bán. Tuy nhiên ba má nó quyết định chỉ chi trả 70% giá trị căn hộ, phần 30% còn lại trả góp sẽ do tự Hoàng đi làm và thanh toán. Với thu nhập của nó, với giá trị căn hộ này cũng thuộc loại tương đối, nên với một thời gian thích hợp để trả góp sẽ không vượt ngoài sức của nó.
Suốt cả đêm qua nó cứ mơ về căn hộ, một căn hộ được trang hoàng theo như ý thích của nó. Sẽ là tổ ấm của nó cùng với… cô Thu.
Mọi thủ tục đã xong, ngày mai hoặc mốt sẽ có bên thiết kế nội thất đến để cùng bàn thảo về việc hoàn thiện căn hộ. Nó thích kiểu mộc mạc của thiết kế theo phong cách Scandinavia tinh tế nhưng không kém phần sang trọng. Có một điều nó không biết rằng mẹ nó đang chuẩn bị giới thiệu cho nó quen một cô bé – con của một người bạn làm ăn với gia đình nó. Bà chuẩn bị cho con trai chuyện nhà cửa, cũng không ngoài mục đích tiếp theo là muốn con trai mình lấy vợ, sinh con để cho ông bà có cháu nội ẵm bồng và gia đình có người nối dõi tông đường. Mẹ Hoàng vẫn một mực đinh ninh rằng Hoàng chưa chịu yêu đương, nên chưa hề thấy nó dẫn ai về nhà để ra mắt ba mẹ. Sự sốt ruột của đấng làm cha, làm mẹ khi chỉ có một mụn con hiếm hoi. Đúng ra nó có một người anh hoặc chị gì đó, nhưng mẹ nó đã sảy thai. Vài năm sau khi sinh hạ nó, cả cha mẹ đều vui mừng vô hạn.
– Con cũng tính đến chuyện vợ con dần dần đi nghen Hoàng. Để ba mẹ có dâu, rồi có cháu nội ẵm bồng nữa chứ.
Nó chỉ biết “dạ” nhẹ nhàng như vậy thôi, mọi thứ dần hẳn tính sau. Nó đang lựa cơ hội để tìm cách tâm sự với mẹ về chuyện cô Thu. Nó cũng biết chắc nếu khi rõ sự thật đó thì mẹ nó có thể phản ứng kinh khủng lắm, bởi lẽ cô Thu chỉ nhỏ thua mẹ có vài tuổi mà lại trở thành con dâu của mình. Nó cố suy nghĩ tìm ra những ưu điểm nào đó của cô mà có thể khiến mẹ phần nào lung lay suy nghĩ rồi cảm thông cho tình yêu giữa nó cùng cô. Nhưng tìm hoài không thể một lý do nào hết. Đâu phải cô chỉ lớn hơn nó 5 hay 10 tuổi gì đâu, đằng này đáng tuổi làm mẹ của nó. Có lẽ chỉ một lý do duy nhất, dù muốn dù không thì mẹ nó có thể chấp nhận đứa cháu nội của mình đang nằm trong bụng cô Thu. Có người mẹ nào mà không thương con, thương cháu. Đây là điểm bấu vướng độc nhất mà Hoàng có thể tận dụng trong câu chuyện tình cảm của nó.
Sắp đến mọi thứ phải chỉnh chu, nó phải đến Công ty mỗi ngày theo đúng giờ giấc. Đây là sự gương mẫu của một người ở vai trò quản lý trong một tổ chức, trong một doanh nghiệp. Vốn yêu thích những chiếc khaki theo kiểu skinny, sơ mi đóng thùng, mang giày lười, nhìn nó trẻ trung và khá sành điệu.
– Chút nữa em đi Uber, Grab gì đó Công ty nghen, hôm nay anh đi làm sớm.
– Hihi hôm nay nghiêm chỉnh quá nghen. Tối về em… thưởng cho ông xã.
Đến văn phòng sớm hơn tất cả mọi người, chưa có một bóng người nào ngoài trừ hai chú bảo vệ trực ca đêm mà thôi.
Lên phòng Hành chính, nó đi vào bàn của mình, với hướng nhìn về phía cửa ra vào và quan sát đối diện với các bàn làm việc của nhân viên trong phòng.
Thật ra đi làm lúc sáng thật sớm khá thoải mái, đường xá Sài Gòn giờ đó vẫn còn tương đối trống thoáng ít xe cộ di chuyển. Không khí cũng trong lành hơn, không có nhiều khói bụi và ồn ào. Nó đứng thẳng người lên, hai tay dang ngang, mắt nhắm lại và ngẫng mặt lên hít thở một hơi thật lâu. Cảm giác khoan khoái, nó mở mắt thì giật bắn cả người.
– Sếp ăn sáng chưa?
Cô bé “bánh mì” chị. Cứ mãi quen gọi như vậy thôi, chứ Hoàng biết cô bé có cái tên rất đẹp, Tiên Sa. Mà cũng thật trùng hợp cái tên đó với ý trời, cô bé xinh xắn như một nàng tiên giáng trần. Cô bé nhắc vậy làm nó mới chợt nhớ, sáng đi thẳng một mạch đến đây mà chưa có gì lót vào trong bụng.
– Chưa cô bé ‘bánh mì” chị ơi.
Tiên Sa chìa ổ bánh mì trong gói giấy cùng một ly cà phê đá take-away.
– Sếp ăn nghen!
Nó tròn mắt khá ngạc nhiên.
– Sao anh có thể ăn phần của em được.
– Em mua 2 phần mà sếp đừng lo.
Nó lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Sao cô bé biết nó chưa ăn sáng mà mua thêm phần cho nó. Chẳng lẽ cô bé có tài nhìn thấy được sự việc hay sao.
– Sếp làm gì nhìn em dữ vậy?
Mặt Tiên Sa thoáng thẹn cúi nhìn xuống, cố tránh ánh mắt của sếp Hoàng soi thẳng vào.
– Em… em không nói giỡn đó chứ cô bé “bánh mình” chị?
– Em nói thiệt mà, hay sếp chê đồ ăn của em?
Đôi mắt cô bé tỏ vẻ xúc động, nó dường như nghe được cuối câu nói có vẻ nghèn nghẹn. Có phải chăng… khiến nó cũng bối rối nhìn khá buồn cười.
– Anh… anh… bất ngờ quá!
– Sếp… bất ngờ vì điều gì?
– Sao biết anh chưa ăn sáng mà mua cho anh?
– Hì hì hì… bí mật…
Tiên Sa cười nhí nhảnh rồi liến thoáng.
– Thôi sếp ăn đi thôi bánh mì hết giòn bây giờ. Chúc sếp ngon miệng!
– Cảm ơn… Tiên Sa.
Ban đầu nó vẫn tính gọi bằng biệt danh mà nó đặt nhưng bất chợt có điều gì thôi thúc, nó gọi chính bằng tên thiệt của cô bé.
Tiên Sa bước đi ra khỏi phòng nhưng liệu nó có biết cô bé vui lắm không. Cô bé muốn nhảy chân sáo lên, vì cuối cùng cũng được nghe Hoàng gọi mình bằng cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, và tên đó cũng chính là một niềm kiêu hãnh của cô bé. Tiên Sa được sinh ra trong một gia đình công chức, ba mẹ cô bé là cũng cưng chiều con gái, và bản thân Tiên Sa chính là một nàng tiên đáng yêu của ba mẹ mình. Tuy nhiên có một điểm mà không nhiều người trẻ có thể đạt được, Tiên Sa là một cô con gái ngoan, suốt 12 năm học phổ thông đều là học sinh Khá. Và là một người có năng khiếu về lĩnh vực văn thơ và âm nhạc. Ít ai biết được ẩn sau vẻ hồn nhiên yêu đời và nhí nhảnh kia, là một cô gái có một nội tâm chất chứa nỗi niềm…
Buổi làm việc đầu tiên chính thức trên cương vị Trưởng phòng Hành chính của nó diễn ra cũng khá bận rộn, nó ngồi rà lại các văn thư, giấy tờ của phòng mình quản lý. Nó ghi ghi chép chép một số thứ vào trong quyển sổ tay một cách cẩn thận, và sau đó là một buổi họp phòng vào cuối giờ trưa. Nghe qua tình hình thực tế do nhân viên báo cáo lại, nó cũng đưa ra vài quyết định nhỏ.
Đến giờ nghỉ, nó mời tất cả mọi người trong phòng cùng đi ăn trưa. Dùng từ “mọi người” nghe có vẻ đông đúc lắm chứ tính luôn cả nó chỉ có tổng cộng 5 người mà thôi. Bữa ăn đậm đà thân mật, cười nói đủ thứ chuyện hào hứng vô cùng…
Vào buổi chiều, khi đang xem lại phần sổ sách về tài sản văn phòng thì nó nhận được một sms.
“Vợ nhớ chồng quá đi. Tối nay anh muốn ăn món gì để em chuẩn bị nè?”
Tủm tỉm cười một mình, rồi nhắn tin trả lời lại.
“Yêu vợ lắm. Chồng dễ ăn, tùy vợ thương cho ăn gì thì ăn nấy thôi. Nhưng em thích ăn gì để anh đi làm về rồi mua luôn, chứ vợ đang bầu bì mà nấu nướng vất vả lắm!”
“Yêu chồng quá chừng luôn. Thay mặt con, cho vợ gởi lời cảm ơn chồng nghen. Vậy để vợ mua nha, chồng ăn lẩu nấm không?”
“Ngon quá, nghe thèm rồi nè vợ ơi.”
Chiều tan giờ làm, nó là người về cuối cùng nhất trong phòng. Tầng hầm để xe chỉ còn lại dăm chiếc xe gắn máy, trong đó có hai chiếc xe của hai nhân viên bảo vệ rồi. Ra đến ngoài đường, giờ này đường phố Sài Gòn như mắc cửi, người xe chật chội. Bỗng nó nhìn thấy bên đường ai đó dáng khá quen quen, bộ váy công sở này là… Ồ, thì ra…
– Cô bé… Tiên Sa, xe bị gì mà dẫn bộ vậy em?
Cô bé nghe gọi giật mình nhìn ra.
– Ah, sếp… anh về trễ vậy? Tự nhiên xe em bị tắt máy rồi lại đề không nổ được.
Nó ngừng xe lại hẳn, khóa cổ xe máy rồi chìa vào tay cô bé.
– Em chạy xe anh, để anh dắt tìm chỗ sửa cho.
– Dạ thôi… làm phiền anh…
Hoàng cứ lao xuống vịn tay lái gần đẩy xe, Tiên Sa chẳng biết làm gì nên đành ngồi lên của nó rồi chạy thật chậm rề rề theo cạnh bên. Đẩy mãi chẳng thấy chỗ sửa xe gắn nào nằm trên con phố nào, nơi chỉ toàn các toàn cao ốc văn phòng, rồi các trung tâm thương mại hay cửa hàng thời trang…
Bất ngờ nó đẩy xe lên vỉa hè rồi thắng đến trước một cao ốc cao sừng sững. Cô bé ngạc nhiên cũng chạy xe lên lề đường.
– Em chạy theo anh nha.
Cô bé chưa hiểu gì thì thấy nó ngồi lên xe chễm chệ rồi lao xe xuống con dốc đi vào tầng hầm. Vẫn chưa hiểu gì nhưng như một cái máy, cô bé chạy xe theo. Hoàng dừng trước chỗ quẹt thẻ gởi xe. Cô bé hỏi thật ngô nghê.
– Em vô gởi luôn hả anh?
– Ừa.
Nó leo lên xe, chống chân đẩy bộ vào một vị trí còn trống, mặt ngước lên nhìn mã số cột bê tông gần đó để ghi nhớ vị trí này. Cô bé ngó quanh chưa tìm ra chỗ để chạy vào gởi. Hoàng đi lại bên tay chìa ra thẻ xe của cô bé.
– Em giữ thẻ xe đi, để anh chở em về nhà.
– Hả?
Cô bé mắt tròn mắt dẹt.
– Giờ này không tìm đâu ra chỗ gởi xe, gởi tạm lại đây rồi anh chở em về đến nhà. Mai để anh giúp tìm chỗ sửa xe cho em.
Chẳng còn biết làm gì khác, cô bé ngoan ngoãn leo lên yên sau ngồi một bên gác đùi khép tựa, vì đang mặc trên người bộ váy công sở không thể ngồi theo kiểu bình thường được. Thoáng bâng khuâng cứ mãi trong lòng Tiên Sa đến khi Hoàng đã phóng xe ra khỏi tầng hầm và hòa mình vào dòng đường hối hả…