Đụ Lồn Cô Thu - Phần 43
Trên đường đi, Hoàng nhận được cuộc gọi của chị Kế Toán trưởng Công ty.
– Hoàng ơi, hôm nay sếp có đi làm không em?
– Em nghe nói hình như sáng nay sếp có công việc gì đó. Ủa mà có việc gì vậy chị?
– Có một số giấy tờ cần sếp ký liền trong sáng nay đó em.
– Chị chuẩn bị giúp đi, chút nữa em ghé qua lấy đem nhờ sếp ký cho.
– Ok, cảm ơn em nha Hoàng.
– Chị khách sáo với em út quá.
Ở công ty nó, tuổi Hoàng nhỏ thua khá nhiều anh chị nhưng nó luôn luôn là đứa nhiệt tình nhất, hài hước nhất. Mang tiếng là trợ lý của sếp, vậy mà ai nhờ việc gì nó cũng đều vui vẻ nhận lời. Các cô bé nhân viên mới cũng thích nó lắm, nó trở thành hotboy của công ty từ lúc nào cũng không hay. Dĩ nhiên chính bản thân nó chưa bao giờ thích từ đó, cái danh từ nghe nó làm sao sao, nó không thể giải thích rõ ràng được. Có một biệt danh chính nó thích thú mỗi khi nghe ai đó gọi, Hoàng hóm hỉnh. Nghe vui tai, nghe nó có nét như trẻ con thơ dại.
Thẳng hướng về văn phòng công ty, nó chợt nghĩ giờ này chắc mẹ nó đang trò chuyện ở nhà cô Thu. Như vậy lát nữa đây, nó lại có lý do chính đáng để gặp cô để ký những giấy tờ quan trọng kia. Thôi, không nghĩ đến việc đó nữa. Việc chính là do chú ý đường xa chạy xe cho an toàn.
Cô bé lễ tân vừa thấy bóng dáng nó liền ‘ồ’ lên.
– Anh Hoàng hôm nay mặc áo màu nổi quá.
Thật tình khi sáng chọn áo, nó không để ý lắm về sự nổi bật. Nhưng đúng thật như vậy, áo sơ mi Pierre Cardin màu tím này khi chạy xe ngoài đường không đến như bắt mắt như khi bước vào văn phòng. Có lẽ do màu sắc xung quanh của tường, nội thất cùng hệ thống đèn chiếu sáng khiến cho màu tím hoa cà này trở nên rực rỡ.
Đến khi vào đến phòng Kế toán, các chị các em cũng đều trố mắt ra. Chị Kế toán trưởng khen tinh tế nhất.
– Đúng là có khiếu ăn mặc thiệt!
Sắp xếp trong một bìa sơ mi nhựa, chị mở ra trước mắt cho nó xem qua. Đâu đó cũng cần hơn chục chữ ký của cô Thu.
– Đây ly trà sữa của em đó Hoàng.
Phòng Kế toán có một sở thích bất di bất dịch, trà sữa Gong Cha với đủ các khẩu vị, ngày nào cũng vậy, sáng một cử, chiều một cử. Khách hàng thân thiện của Gong Cha là chính ngay đây chứ không đâu xa xôi hết. Riêng nó, lúc nào cũng chỉ một loại duy nhất, trà sữa khoai môn. Nó thích cái vị thơm thơm béo béo của khoai môn, ngay cả đi uống sinh tố của vậy, món yêu thích nhất là sinh tố khoai môn. Từng một thời nó với bạn bè là khách hàng thân thiết của quán sinh tố đắt khách gần ngã tư Lý Chính Thắng và Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Chị Kế toán trưởng dặn dò.
– Có gì em nhờ sếp ký rồi cứ ở đâu đó chị cho mấy đứa chạy tới lấy, em khỏi mất công đến công ty nha Hoàng. Trước 2h30 chiều giúp chị nha.
– Chị yên tâm, uống ly trà sữa rồi phải làm hết trách nhiệm chứ. Hihi.
– Hoàng hóm hỉnh!
– Bye các chị phòng Trà sữa, em đi đây.
Tự nó đặt cho biệt danh của phòng Kế toán là phòng Trà Sữa. Phòng Kinh doanh được nó đặt cho biệt danh phòng Cà phê, bởi lẽ đa số nhân viên không bị gò bò trong khuôn khổ văn phòng, họ phải di chuyển nhiều trong việc giao tiếp cùng khách hàng, đối tác… mà cũng thành thông lệ khi họ thường la cà quán cà phê gần sát công ty.
Riêng hai cô bé ở quầy lễ tân, trực thuộc phòng Hành Chính Nhân sự, gần như sáng nào cũng ăn sáng bánh mì, và nó đặt ngay hai cô bé đó là “cô bé bánh mì”.
Rời khỏi công ty, nó muốn hỏi thêm thông tin về vụ gã Trường bị bắt giữ. Chợt nhớ đến thằng Tuấn.
– Tuấn hả? Đang ở đâu vậy? Uống cà phê chưa?
– Chưa. Đang ở chung cư…
– Dậy đi, ra ngoài uống cà phê.
– Thôi, à ghé qua đây chơi luôn, mua 1 cà phê đem tới đi. À, quên, thêm 1 ly freeze trà xanh nữa ha.
Hai thằng bạn thân nói chuyện với nhau chẳng có chủ ngữ, đại từ xưng hô gì cả. Từ giai đoạn sau khi nhìn nhận nhau sau vụ mối quan hệ của nó và cô Thu, cả hai đứa nó trở nên khó xưng hô như trước. Ngày xưa lúc nào cũng mày – tao, nghe thân thiết quá mức thì giờ đây lại trở nên khó xử hơn. Một đứa bạn thân, giờ là người yêu của mẹ mình, xưng hô nó là mày? Nếu đứa là bạn thân, giờ lại là con của người yêu, xưng hô nó là mày? Thật oái oăm.
Tiện trên đường luôn thể, nó ghé vào mua 2 ly cà phê, và 1 ly freeze trà xanh. Highlands coffee. Đúng như vậy, tại Highland có một dòng thức uống được gọi là Highlands Freeze, là loại thức uống đá xay mát lạnh được pha chế từ cà phê Việt, trà xanh được gọi tên là Freeze Trà Xanh đậm vị trà xanh thiên nhiên, độc đáo cùng thạch kết hợp với đá xay.
“Chắc nó đang ở với con nhỏ bồ”. Hoàng thầm nghĩ vừa xách 3 ly nước uống đi ra.
Trong lúc đó, Tuấn kéo bà Phương Nhã vào lại phòng ngủ.
– Mặc đồ đi em, thằng bạn anh sắp đến rồi đó.
Bà bước đi trước mắt nó, cặp mông to ngúng nguẩy. Đưa tay ra bóp mạnh làm bà ré lên cười.
– Mà sao anh lại gọi là thằng? Phải là ‘dượng ghẻ’ chứ!
Vừa dứt lời, bà chạy thẳng một mạch khi nó đuổi theo.
– Á dám chọc quê anh phải không?
– Hí hí bộ em nói không đúng sao?
– Thì đó, hôm nay anh giới thiệu luôn em biết mặt nhân vật Hoàng mà anh hay kể em nghe.
Tuấn đâu hề biết chuyện bà Phương Nhã đã từng gặp gỡ Hoàng, thậm chí đã lên giường quan hệ cùng nhau. Nó cứ đinh ninh hai người họ hoàn toàn xa lạ.
Hoàng vừa bước vào nhà, thoáng thấy bóng dáng người đàn bà nhìn khá quen. Lần đầu tiên đã biết địa chỉ này rồi, nhưng nó không thể để lộ ra cho bạn biết được lần viếng thăm đó.
– Nhà đẹp quá ha.
– Ừ khu này đẹp mới xây xong năm ngoái thôi.
Đến lúc này Hoàng mới nhớ ra, người đàn bà chẳng phải ai xa lạ khi chủ động mời nó đến nơi này. Bà Phương Nhã và câu chuyện bí mật với Tuấn mà bà cũng đã tiết lộ hết với nó. Phần Tuấn cũng muốn sẵn đây khoe luôn “người tình máy bay” của nó, cũng qua đó muốn thể hiện với Hoàng rằng nó không kém cạnh.
– Cô Nhã, đây là Hoàng.
Tuấn giới thiệu cả hai với nhau. Bà Phương Nhã nhoẻn miệng cười. Hoàng cũng làm động tác cúi chào. Tuấn choàng vai kẹp cổ bà kéo sát bên người nó.
Hoàng buông tiếng bâng quơ.
– Bạn mình cũng… dữ thiệt!
Tuấn cũng đáp trả tức thì.
– Phải bằng anh bằng em chứ.
Bà Phương Nhã cười thầm trong bụng, rõ là hai cậu nhóc với tư tưởng đấu đá hơn thua.
– Thôi anh ngồi chơi với bạn đi.
Bà dợm người đứng dậy, Tuấn nhanh tay nắm kéo bà ngồi xuống. Đẩy ly cà phê freeze trà xanh qua phía gần bà.
– Sáng sớm nay ông anh bữa trước giúp đó, ông gọi báo cho biết tay Trường bị công an ập vào tận nhà ở trong hẻm trên Cao Thắng quận 3 lúc khuya hôm qua. Nghe nói liên quan đến vụ tham ô ngân quỹ nhà nước lúc còn làm ở ngoài Hà Nội đó.
– Chắc bị tạm giam điều tra thôi phải không?
Bà Phương Nhã thỉnh thoảng liếc nhìn Hoàng, vẫn gương mặt hiền lành nho nhã đó, vẫn giọng nói êm ái đó, nhưng sao giờ đây như xa vời vợi.
Khi trái tim khẽ rung lên những nhịp đập đầy thổn thức, khi người ta gọi thứ cảm xúc ấy là tình yêu, ai cũng mong một cái kết ngọt ngào. Nhưng sẽ ra sao nếu ta yêu đúng người mà chẳng đúng thời điểm? Sẽ thế nào khi tình yêu trong tim ta là thật, chỉ tiếc rằng, người đó lại là của ai kia. Hoàng ngồi trước mặt bà, nhưng dường như con tim kia đã có bóng hình khác khắc sâu bên trong, đó là cô Thu. Bà biết mình không thể sở hữu được, nhưng bà có thể chiếm giữ được trong một khoảng thời gian nào đó, ngắn ngủi thôi cũng chẳng sao. Bởi vì bà đang đi đoạn cuối của thứ gọi là tuổi xuân quay trở về, hay chính xác hơn là sự hồi xuân. Có phải chăng gặp gỡ dù chỉ mới một lần, nhưng đó là định mệnh. Có phải chăng khi thứ gì đó không thuộc về mình, thì người ta lại càng khao khát chiếm giữ, khao khát được sở hữu chúng?
Châm điếu thuốc Marlboro, phập vài hơi, rồi thở phà ra, Tuấn ngã người dựa ra thành ghế sofa.
– Cũng chẳng biết nữa, nhưng nghe nói có thể lâu à. Dính dáng nguyên cả ban bệ ngày xưa, mấy đời giám đốc rồi kế toán, thủ quỹ tùm lum luôn.
– Ồ ghê vậy hả?
– Ừ, nhìn bộ dạng với cách ăn nói của hắn ta thì biết rồi. Chẳng phải dạng vừa gì.
– Ừa nhìn bộ mặt gã đã thấy khó ưa, phách lối với gian gian làm sao đó.
– Trưa có đi đâu? Chút nữa đi nhậu không?
– Thôi ngồi chút xíu đi công việc rồi.
– Ừ vậy hả?
Hoàng đứng dậy đi ra ban công nhìn xuống phía dưới. Nơi đây là một quận vùng ven, còn tương đối rộng thoáng, không gian mát mẻ ít xô bồ hơn các quận trung tâm của Sài Gòn.
Bà Phương Nhã thỏ thẻ bên tai Tuấn.
– Em về nhà chút nha, trưa chiều em thu xếp thì em qua lại.
Tuấn không nói gì, tay nó bóp mạnh lên vú bà. Bà giãy nãy.
– Coi chừng người ta nhìn kìa. Kỳ quá đi…
Bà đứng lên nhưng lại cười lả lơi rồi bước vào phòng tìm lấy túi xách. Bà chào lớn tiếng.
– Chào cả nhà.
Hoàng ngoái đầu nhìn vào trong, thấy bà háy mắt với mình.
– Hoàng ở chơi nhé.
– Dạ.
Hoàng nhanh miệng trả lời lễ phép. Cầm ly cà phê hớp ngụm cuối cùng hết sạch sẽ, nó giả vờ hỏi bạn.
– Người tình quyến rũ quá ha. Quen lâu chưa?
– MBTC (máy bay tình cảm) tất nhiên phải ngon mà. Cũng mới đây chứ ko lâu.
Nói dăm ba câu nữa, Hoàng cũng chào Tuấn ra về, nó còn phải đi gặp cô Thu vụ đống chữ ký đang chờ đợi kia nữa. Chìa tay ra bắt, Tuấn cũng lịch sử bắt lấy tay Hoàng lắc lắc.
– Cảm ơn ly cà phê nhé, chạy xe cẩn thận.
– Bye.
– Bye.
Bước ra khỏi cửa nhà Tuấn, Hoàng đi vội lại phía thang máy. Từ cái tầng 28 này cao vút này, nếu không có thang máy, mà phải lội thang bộ xuống đến tầng trệt thì có lẽ cặp giò sụi lơ, vứt bỏ đi luôn. Nó đứng vào trong, khi hai cánh cửa xếp của thang máy vừa sắp sửa đóng sập lại thì chợt có một cái chân chìa tới, chặn giữa khe hở nhỏ chính giữa.
– Chờ với…
Khi cửa thang máy mở rộng ngược ra lại, Hoàng bất ngờ khi bà Phương Nhã đang đứng ngay trước mắt mình, hai mắt nó trố lên đầy vẻ ngạc nhiên.