Đụ Gái Miền Tây Dâm Đãng - Phần 9
Trời đã sẫm tối.
Cả ba chị em quây quần lấy nhau. Chợt chị Vân đề nghị đi đâu đó uống cafe.
Hiền nhanh chóng lên tiếng.
“Gần đây có quán mở rộng lắm. Lại có cả màn hình chiếu bự lắm chị”.
Gật đầu, Vân ghé sát bên Hiền. Rồi cả hai nhất trí.
Ông bà nội nó vẫy tay, không quên dặn nó về sớm.
“Con đi nhớ về sớm… Dặn Hiền phải cẩn thận… bầu bí… mệt lắm…”
“Ông cứ yên tâm, con đi rồi về”.
Nó ra xe, cả ba chị em đã yên tọa, ai nấy ngồi vào vị trí. Chỉ còn chờ nó nữa là xong.
Quán cafe này gọi là quán chứ thực ra nó là nhà của một người rất giàu có, sân vườn rộng lớn lại xây dựng theo kiểu từng gian, có mái che từng khu, bàn ghế đều là ghế gỗ đắt tiền. Phô trương dữ lắm.
Sân giữa thì bày ra dàn loa xịn kèm màn hình chiếu cực bự, phát nhạc rình rang.
Đèn xung quanh chỉ đủ để nhìn mặt nhau cho biết ai là ai.
Cả bốn người ngồi vào vị trí, Vân ngồi cạnh bên nó. Nó không mảy may để ý cho lắm.
Bởi cả ba chị em vui vẻ nói chuyện. Nó không muốn nghĩ lung tung.
Gọi sinh tố trà sữa xong, ai cũng ngồi vừa nhâm nhi vừa nhìn lên màn chiếu.
Chốc chốc lại có tiếng cười đùa vang lên.
Nó khẽ quay đầu, mắt nó dừng lại, ngay góc tối om đó một cặp đang say sưa hôn hít không biết trời trăng gì. Mắt nó tinh lắm, nên dễ thấy. Chứ thường cũng không rõ mặt hay thấy gì.
Chợt tự dưng nó cảm thấy tay ai đó luồn vào bên túi quần nó, rồi khẽ thọc sâu vào, tinh nghịch sờ vào vùng kín của nó. Chưa dừng lại, còn mân mê rồi xoa xoa qua lại. Khiến cặc nó cương lên, cái quần sịp đáng thương chỉ kiềm được không cho nó dựng thẳng đứng. Quần nó nhô lên một cục.
Nó nhăn mặt, muốn kêu lên.
Mắt nó nhìn sang thủ phạm. Thì ra là chị Vân. Nhưng gương mặt chị vẫn chăm chú xem phim, thản nhiên tỉnh bơ như không có gì.
Cái Hiền vợ nó thì chú ý, rồi hỏi han:
“Anh có sao không, mặt anh nhăn thế? Anh bị đau bụng à…”
Chị Vân nghe thế liền quay sang, dửng dưng hỏi nó:
“Chắc là uống đồ lạnh đây mà… Kiên không sao chứ?”
Tay chị siết chặt, nó cảm thấy cả vùng dưới đau nhói, cặc nó bị giữ chặt lại, khẽ giật giật khó nhọc.
Nó vẫn làm bộ bình thường, cười mỉm:
“À… chắc vậy quá… để em vô nhà WC cái… Em xin phép nha… ha… ha.”
Nó gãi đầu, lúc này nó cảm thấy bàn tay chị thu lại, rồi lẹ làng rút ra khỏi túi quần nó. Vân khẽ đưa tay lên sóng mũi cao ráo, giả đò ngáp ngắn ngáp dài. Mắt ném cho nó cái nhìn thách thức. Đã vậy còn nở nụ cười tươi rói, khoe hàm răng trắng ngà đều như bắp. Má lúm đồng tiền hiện rõ.
Nó đứng dậy, rồi làm bộ cúi người xoa bụng. Cốt để không ai chú ý đũng quần của nó.
Nó đi thẳng một mạch vào nhà WC. Cởi quần ra nó thấy thằng nhỏ đỏ ửng, nổi cả vết hằn.
Tự dưng nó thấy người nóng rang. Nó cảm thấy mình bị chơi. Lẽ ra phải là ngược lại. Ôi nó chợt nghĩ đến những lúc gần gũi Trang, hóa ra cảm giác là thế này.
Nó xoa xoa thằng em xong rồi đợi xìu xuống. Nó mới kéo quần lên, nai nịt gọn gàng bước ra. Bất ngờ, nó chạm mặt Vân. Cứ như chị đứng chờ nó. Giọng trong trẻo cất lên.
“Bụng em đỡ hơn chưa Kiên?”
Nhưng chị không nhìn bụng nó, chị nhìn vào vùng kín nó cơ. Hay đúng hơn là chị nhìn vào con cặc nó. Nó nghĩ bụng.
Tự dưng nó thấy máu nóng bốc lên, nó là người không giỏi kiềm chế.
Nó tiến lại gần chị, rồi đưa tay muốn ôm lấy. Nhưng Vân khẽ lùi người lại, chị tránh sang bên. Cười nhìn nó.
Giọng trong trẻo khác lạ:
“Chị đâu dễ thịt như Trang?”
Rồi chị bảo nó quanh đây người ta uống nước thấy hết đấy, vẻ như hăm dọa, rồi chị thủng thỉnh bước vào nhà WC.
Nó ngồi xuống, cả hai người Hiền và Trang ân cần hỏi nó, vẻ lo lắng lắm. Thế là nó lại mềm lòng. Nhưng vẫn để bụng trò chơi khăm của Vân.
Tối đó nó ngủ mà trằn trọc cả đêm. Nó đâu có uống cafe đâu, vậy mà vẫn khó ngủ.
Sáng sớm mới hơn 4h rưỡi… trời vẫn còn tối om.
Nó mở mắt, rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài đi dạo. Chân nó đi lộp cộp trên vệ đường, hai bên hông đường vắng lặng như tờ. Vẫn còn tù mù tối, mặt trời vẫn còn chưa lên. Nhưng sớm thôi… lát nữa sẽ sáng…
Nó nhìn xuống sông, mặt sông lặng như tờ… gió thổi hây hây mát mẻ quá.
Khoảng chừng một chập sau, trời đã bắt đầu hửng, vầng đông đã bắt đầu thấy sáng hẳn. Tuy nhiên chỗ nó vẫn còn tờ mờ lắm.
Nó đi đến chỗ quen thuộc bên bờ sông, là mái nhà gỗ có ghế đá. Bên đường là một nhà chòi nhỏ cho khách qua đường trú mưa.
Nó còn đang ngái ngủ thì đập vào mắt nó là một bóng hình tuyệt mỹ. Đường nét ánh lên vẻ sắc sảo thanh tao.
Giọng trong trẻo cất lên:
“Em dậy sớm thế Kiên… Tập thể dục à…”
Tỉnh cả ngủ. Kiên lân la đến chỗ chị Vân. Có vẻ như chị còn dậy sớm hơn nó, cả người chị đã đổ mồ hôi, từng vệt lăn dài trên má, trên cổ chị lấm tấm cả. Mùi cơ thể chị bốc lên xông xồng xộc lên cánh mũi nó.
Mùi thơm dễ chịu làm sao. Cái mùi hương quyến rũ chết người.
Nó chợt thấy người nóng bừng lên. Trời hẳn còn tối, đoạn đường này lại vắng vẻ hầu như không có ai qua lại. Vân đang ở một mình với nó.
Nó không nhịn được nữa…