Đụ Gái Miền Tây Dâm Đãng - Phần 2
Kiên mở mắt, trời đã tờ mờ sáng, nó liếc mắt nhìn đồng hồ mới hơn 5h.
Tuy vậy nó vẫn rời giường, từng gàu nước tạt vô mặt nó, xối ào ào. Nó như tỉnh ngủ hẳn. Vệ sinh xong xuôi, nó mới đi dạo mát, vừa đi vừa hít thở, nhưng đầu óc nó vẫn còn lơ mơ nghĩ về đêm tối qua, cứ như là mơ ấy nhỉ, hay là thật, nó tặc lưỡi, dù gì đi nữa Trang cũng đã là vợ người.
Nó chạy theo dòng sông, vừa chạy vừa ngắm cảnh. Áng chừng lâu sau nó mới thấy mình đi xa rồi, thế là nó quay gót trở về nhà.
Nó vừa về tới thì anh Quý cũng từ nhà dắt xe ra.
“Kiên mới tập chạy bộ à? Lên xe đi anh dắt mày đi ăn sáng, có quán phở ngon lắm…”
“Anh chờ em nha, em đi tiểu rồi quay lại”.
Nó chạy vô góc vườn, vạch quần ra, không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời mà.
“Rồi, đi thôi anh!”
Nó nhảy phóc lên xe, anh Quý rịn tay ga chở nó đi.
Xe anh Quý tấp vô quán phở tên Năm Sửu, nó mới nhớ ra là quán cũ ngày trước hay ăn. Ông Năm thấy nó liền chào hỏi, ngó bộ cái thằng cu nhỏ giờ lớn rồi.
“Kiên nè, ăn xong mày qua nhà anh chơi game, liên quân ấy”.
“Ờ em cũng có nick, để về em sang chơi”.
“Mà dạo này em ở trển làm gì?”
“Em phụ ba má bán hàng đó anh, nhà em quán ăn”.
“Ờ ha”.
Sau đó anh Quý còn hỏi thêm vài câu xã giao.
Ăn uống xong xuôi, cả hai lên xe về nhà.
Ông nội nó thấy nó về mới hỏi nó ăn gì chưa, nó mới nói đi ăn với anh Quý mới về. Rồi ông nó mới dắt nó ra miệt vườn, cả buổi sáng ở ngoài vườn với ông. Chủ yếu là kiến thức về cây trái, hái cây nào, sâu bọ, phun thuốc, ngó bộ nó sắp thành một anh nông dân thứ thiệt.
Trưa nó mới về nhà, anh Quý ở hàng rào réo tên nó, bảo chờ hoài không thấy nó sang, thế là trưa đó nó mới lục tục qua nhà anh Quý.
“Dạ con chào bà Tư!”
“Ờ thằng Kiên đó hở, lớn tướng rồi bây, mày có người yêu chưa?”
“Ở đây có ưng con nhỏ nào chưa?”
“Trời ơi tao nói trai ở đây mới 19 là lấy vợ hết rồi.”
“Cần tao mai mối cho không?”
Bà Tư tấn công nó tới tấp, khiến nó mặt trắng bệch cả ra, ây dà khó xử quá, may sao anh Quý kéo tay nó sang phòng bên, thì bà Tư mới ngừng hẳn.
Cả hai vừa ngồi chơi liên quân.
Anh Quý và nó hệt như cặp bài trùng, đánh đâu thắng đó, sướng lắm, cười nói đùa giỡn hệt như xưa.
“Trang ơi, đem cho anh ít nước uống đi em”.
“Dạaaa có liền”.
Trang đem nước mát tới, ở nhà Trang mặc bộ đồ ngủ trông dễ thương hết mức, lúc cúi xuống lộ bầu ngực trắng nõn, mắt nó khẽ liếc, chợt anh Quý hét nó, thì ra nó lơ là nên để thua combat, mặt nó vẻ hối lỗi lắm, Trang nhìn nó cười tươi. Có vẻ là Trang thấy nó vẫn như cậu em út ham chơi hơn ham học. Nhưng nào đâu biết Trang trong mắt nó dáng vẻ thế nào.
Chuỗi ngày qua nhanh…
Mới đó đã hơn tuần, nó thích nghi tốt hơn hẳn, việc làm cũng nhanh hơn, phải là chuyện hiển nhiên với nó, cậu thanh niên sức dài vai rộng.
Mà cái Hiền cũng thường xuyên ghé thăm, lại hay rủ nó đi chơi cả buổi, thường thì đi tới Vĩnh Long, tối thì xem phim.
Một buổi sáng, nó cùng với ông nội có việc ra chợ, mua đồ về chăm cây. Đi ngang qua rạp cưới, nó mới thấy cô dâu chú rể sao mà nhìn mặt non choẹt. Ông nó mới giải thích.
“Con chưa ở đây lâu nên chưa rành đấy thau, trai gái ở đây chỉ còn ưng ý gật đầu là ba mẹ cưới cho”.
“Thiệt hở ông?”
“Trời! Tao sao mà giỡn bây được, mà bây lớn rồi, có thích nhỏ nào thì ông hỏi ba má nó cưới cho mày, có vườn tược ở đây nhỏ nào chẳng chịu cháu ông!”
“À ồ con chưa chưa…”
Ông nội nó tặc lưỡi bỏ qua, nhưng chợt ông lóe lên trong đầu, hình như ông ngờ ngợ cái điều gì mà giờ đây nó vỡ lẽ. Thế là ông im, ông giữ trong đầu, mà để cái chuyện đó về nói với bà cụ ở nhà.
Chuyện là ông muốn cái Hiền em con Trang làm vợ thằng Kiên. Hai đứa thân nhau thế mà. Mà ở chỗ khu này, mấy thằng nào mà xứng với chị em nhà nó. Chỉ có cháu ông là hợp nhất.
Tối đó ngồi ăn cơm, chợt ông nó hỏi chuyện.
“Con có thích con Hiền không con?”
“Dạ, có thích”.
Nó im rồi đáp gọn lỏn, nghĩ thực tế, dẫu nó thích Trang, nhưng Trang đã lấy anh Quý, nay chỉ còn Hiền là chưa, mà Hiền cũng đâu kém cạnh gì, nỡ lòng nào mà để thằng nào xấu lấy được Hiền, suy cho cùng, chỉ có nó là hợp với Hiền nhất. Nó nghĩ đơn giản, Hiền làm vợ nó thì sau này cũng là ở gần Trang, mọi thứ chẳng phải tốt đẹp sao?
Và Hiền cũng thích nó lắm, nó đâu nỡ mà phũ.
Thế rồi, ông nội nó gật gù, bà nội nó mừng tơn, không khí sáng sủa hẳn ra. Hai ông bà rốt cuộc cũng thấy cái của con cháu rồi.
Họ hàng hai bên đông đủ lắm. Ba má anh em nó về quê đông đủ cả, ông nội vui lắm, cảm tưởng còn hơn cả ngày tết.
Trong ngày cưới, Hiền mặc váy cưới trắng tinh, họ hàng ai nấy cũng khen, nó nhìn Hiền, chỉ thấy Trang mặc váy cưới là đẹp nhất trong đời, ôi nhưng cái Hiền ngày hôm nay cũng là ngày mà Hiền đẹp nhất trong đời con gái. Và nó chỉ là nghĩ cái sự thật.
Hiền yêu nó, và nó cũng mến Hiền.
Tối khuya, mọi người nghĩ ngủ gần hết, còn nó thì hì hục với Hiền.
Quả là chị em giống nhau, cơ thể của Hiền mỹ miều làm sao, và nước da trắng phau làm nó cứ mẩn mê khôn xiết. Nó thoáng qua cái hình ảnh của Trang, nằm cạnh Hiền nó nghĩ rằng Trang cũng như Hiền vậy, đều hồng hào, trắng trẻo.
Từ ngày lấy Hiền về, cuộc sống của nó dễ dàng biết bao, cơm nước quần áo đều có người lo sóc, và ông bà nó ngày ngày đều vui vẻ, không khí trong nhà lúc nào cũng rộn ràng, cuối tuần ba má lại về thăm. Vui không tả xiết.
Rồi thì niềm vui vỡ òa khi Hiền có thai, mới lấy nhau gần tháng thôi mà Hiền đã có tin mừng, ông nội nó vui dữ lắm, ba má nó thì rầm rầm tưng bừng.
Nhưng nào đâu hay, chuỗi ngày hạnh phúc của vợ chồng nó lại khiến cho Trang phải sống trong khổ sở.
Như mọi hôm nó đi dạo buổi sáng, không khí ở vùng sông nước trong lành quá, nó hít thở vươn vai cảm giác thoáng đãng chảy trong mình nó.
Dọc đường bộ về, nó ngang qua quán nước, các bà cô tụ tập ở đây ăn sáng.
Họ thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nhỏ Hiền lấy chồng sau chị mà giờ có thai trước chị, ngộ hén bà Bảy?”
“Trời ơi, cái này đâu có gì lạ, biết đâu nó khó đẻ”.
“Khéo nó khó có con đó, bà Tư Sang không biết nghĩ gì?”
“Thằng Quý ngó ốm rom… sao mần được”.
“Đụ không biết thở được không!”
Cứ thế mà xì xào to nhỏ.
Nghe thế, tự dưng nó thấy khó chịu. Mấy bà này nhiều chuyện thật.
Về đến cổng, nó thấy bà Tư Sang trong nhà nội nó. Bà Tư ngồi trước hiên, chiễm chệ trên ghế đẩu nói chuyện với bà nội nó.
“Bà Tư qua chơi…”
“Ờ, chào con Kiên”.
Nó chào hỏi xong liền đi thẳng vô nhà, Hiền đang lau khô đầu, chắc mới tắm xong.
“Anh Kiên, anh chở em đi ăn sáng”.
“Ừa, để anh lấy khóa xe”.
Hai vợ chồng đi ăn sáng, xong xuôi nó ra vườn mần công chuyện.
Cứ thế, cái việc buổi sáng dần trôi.
Buổi trưa, cơm nước xong xuôi thì trời chợt chuyển mưa, từng hạt nhẹ rơi lách tách, nó chạy vùng ra sân gom đồ phơi dở vào nhà. Nhà anh Quý đồ phơi cũng nhiều quá, Trang đang lúi húi lấy đồ, mưa ướt cả. Thế là nó chạy qua, lấy đồ giùm Trang, gom hết cả áo quần vô thì người cũng thấm mưa.
“Em ướt cả đầu rồi kìa, chị lấy khăn cho lau”.
Nó đón lấy khăn từ tay Trang, rồi vội lau, cả người Trang cũng thấm nước, lộ đường viền nội y màu trắng, da thịt trắng muốt lồ lộ ra. Nó nuốt nước miếng.
Khổ, nó đã có Hiền, mà sao lại cứ tơ tưởng chị vợ.
Bà Tư Sang ngó ra ngoài quở Trang.
“Sao mưa mà con lấy đồ trễ thế, đồ ướt cả rồi này?”
“Dạ, trời mưa đột ngột quá, con không vơ kịp”.
“Chứ không phải chậm chạp?”
Nghe đến đó, ngực nó nhói, nó thấy khó chịu.
Mắt nó ngó quanh, tìm anh Quý, thì bà Tư mới bảo anh Quý đang trên chợ ngồi nhậu đến chiều mới về.
Tặc lưỡi, nó chào rồi quay về nhà.
Tối đó, nó ăn cơm mà trong lòng không vui.
Hiền từ lúc mang thai cũng nghe lời mẹ mà cử kiêng, không cho nó gần hay đụng chạm.
“Anh Quý à anh đánh trụ xong rồi thì đập nhà nè”.
“Ờ để anh”.
Nó ngồi trên ghế, anh Quý thì nằm trên võng, cả hai đang ăn ý với nhau lắm.
Chợt ngoài cổng có tiếng xe, bà Tư Sang về, bước vô nhà thấy cảnh đó, bà thở dài.
“Lớn rồi mà cứ suốt ngày chơi game là sao con?”
“Tuổi này người ta đẻ hai ba đứa rồi!”
“Mẹeee à…”
Anh Quý gắt.
Rồi bà quay đi, ngó bộ bực dọc lắm.
Nó thấy thế thì tụt hứng. Liền kiếm cớ mà về nhà.
Buổi tối, anh Quý rủ nó đi uống cafe.
Ngồi trong quán, cả hai vừa uống vừa nói chuyện.
Đâu được lát là cả hai lại cắm đầu vô điện thoại chơi Liên Quân.
Đại khái là bà Tư Sang bực mình chuyện con cháu, tội nghiệp Trang, nó nghe mà trong lòng buồn bã.
Tối về nó nằm giường ngoài, Hiền ngủ giường trong, kế bên là bà nội nó, có vẻ bà nó ở sát vậy cho đến khi Hiền đẻ cũng nên.
Hôm nay đã là tháng 5 rồi. Tròn 5 tháng, bụng Hiền to dần ra.
Việc nhà giờ nó lo, tính ra cũng không có gì nhiều, nó chỉ làm việc duy nhất là phơi đồ ra vô mà thôi. Việc khác bà nội nó lo hết cả.
Sáng nó đi bộ về nhà, hôm nay nó ở chợ về, thì Trang đứng ở cổng bước vào, Hiền đi ra rồi cùng chị vào nhà. Hai chị em ngồi tán dóc với nhau.
Chỉ là hôm nay khác so với thường ngày, nhỏ tiếng hẳn. Chắc là chuyện thầm kín đàn bà con gái.
Ôi nhưng nào đâu nó nghe lọt thỏm được vài câu:
“Chị thấy ảnh nằm yên, cũng kêu làm… lỏng lắm… chị hỏi thì ảnh bảo hôm nay mệt… ”
“Nó phải đặc mới có thai được chị ạ”.
“Anh Kiên mới ngủ với em hai hôm là cuối tháng em không có rồi”.
“Thử que mới thấy hai vạch”.
“Thế à, chị không biết”.
“Để em chỉ cho chị mua que thử”.
“Ừa em, chị sợ anh Quý không được”.
“Mẹ chồng chị trách móc lắm”.
“Sao thế được? Phải lỗi chị đâu”.
Rồi nó nghe tiếng thút thít. Nó quay đi, lòng đau nhói.
Chợt nó nhớ về ngày xưa, hình như anh Quý có trận ốm, sưng cả má lên, bảo là bị quai bị vô sinh. Nhưng nó cũng bị mà có phải đâu.
Tiếng kéo cửa vang lên, nó ngó mắt nhìn, thì bóng của Trang khuất hẳn.
Thế là trưa đó nó mới sang nhà anh Quý.
Cả hai ngồi ngoài sân, nắng xuyên qua kẽ lá, đung đưa võng mát rượi.
Nó đánh câu.
“Anh Quý nè?”
“Sao Kiên”.
“Bữa nào anh em đi nhậu?”
“Giờ đi luôn”.
Xong cả hai dắt xe phi ra ngoài.
Anh Quý uống bia cứ như nước lã, mà tính lại không quậy gì, chỉ ưa nhậu thôi. Nhưng nó cũng hình dung ra được, anh Quý ròm như thế, quả là khó có con lắm.
Nó tính đường an ủi Trang.
Chỉ là cái đường đó lại rẻ ngoặt. Bởi nó thấy Trang khóc nức nở sau hè.
Bà Tư Sang đã không còn coi Trang ra gì.
Trong lòng nó nảy sinh ra ý nghĩ.
Trang như mọi hôm nói chuyện với Hiền, trời sẫm tối thì đứng dậy đi về.
Nó đánh gót theo Trang.
“Chị Trang nè, anh Quý ngày xưa bị quai bị đấy. Em nghe ai bị thì khó có con lắm. Kiểu như vô sinh ấy.”
Trang nhìn nó, ngớ người ra. Mặt Trang lúng túng rồi cúi gằm xuống.
“Chỉ còn cách đi khám trên bệnh viện Sài Gòn. Bác sĩ họ chữa vô sinh hiếm muộn ấy chị ”
Trang im lặng.
Rồi thì bật thành tiếng.
“Bữa đó chị nói với mẹ, bả nổi cáu mắng chị nhiều lắm, không được đâu, đi khám xấu hổ lắm. Hàng xóm biết được bà Tư Sang sẽ không còn mặt mũi gì.”
Vừa nói thì mắt chị chợt đỏ hoen. Ôi ở cái tình huống thế này, nó biết làm gì đây. Chợt nó ôm Trang vào lòng. Bất ngờ lắm. Rồi nó đáp.
“Nhưng em không có bị, em hoàn toàn khỏe mạnh.”
Trang đớ người, mắt đỏ hoe nhìn nó, nó đưa miệng xuống hôn lấy Trang. Trang chống cự yếu ớt. Đôi môi Trang quấn lấy nó, vị ngọt lan tỏa, mùi hương của Trang khiến não nó tê liệt. Tay nó siết chặt Trang hơn, cứ thế nó hôn Trang. Con cặc nó cương cứng phồng lên mép quần, đâm vào phía dưới người Trang, tay Trang khẽ đụng nhẹ rồi thình lình thu lại, như bất ngờ Trang mới nhả môi ra, dừng lại ở đó.
“Em không cố ý”.
Trang im lặng, rồi chân bước nhanh hơn, đi thẳng vào trong nhà. Nó đứng thẳng người, ngạc nhiên bởi hành động của mình.