Dụ Dỗ Trai Hư Ngoại Tình - Chương 10
Giản Thiến Đường hoàn toàn không nhớ nổi mình đã rời đi như thế nào. Thịnh Huyễn Dao vừa đi, Cố Thừa Hòa căn cứ theo tinh thần gian thương một lần làm cho đã mới coi như có lời. Anh làm cô ngất xỉu rồi lại đánh thức, hành hạ đến tận giờ cơm tối mới chịu thả cô xuống lầu.
Dục vọng được thỏa mãn, Cố Thừa Hòa chứng minh đầy đủ bản thân ở những phương diện khác cũng là một tên cầm thú, vậy mà lấy cớ nghi ngờ cô do đối thủ cạnh tranh phái đến để kiểm tra điện thoại của cô!
“Nhỡ em lưu trữ thứ gì không nên lưu, sau này định uy hiếp tôi thì sao?” Anh nói như thật, nói rất đường hoàng, hùng hồn đầy lý lẽ.
Giản Thiến Đường biết Cố Thừa Hòa nổi tiếng là người đa nghi, khó chiều, thất thường trên thương trường. Việc anh phá lệ mạo hiểm dan díu với cô đã là nằm ngoài dự liệu.
Đưa điện thoại cho anh, Giản Thiến Đường ngồi thở dốc, mồ hôi thơm dính vào tóc mai, lạnh lùng mỉa mai: “Nếu tôi thật sự muốn uy hiếp anh, thì nên đợi hai tháng nữa đến tìm anh tống tiền một khoản lớn.”
Cố Thừa Hòa chỉ lướt qua màn hình vài cái rồi trả lại điện thoại, đứng trước mặt cô cười khẽ:
“Được thôi, kỳ kinh nguyệt của em là khi nào?”
“Cuối tháng.”
“Thường bị đau bụng kinh không?”
“Không.” Giản Thiến Đường ngước mắt lên: “Hỏi cái này làm gì?”
“Không đau bụng kinh là thể chất dễ thụ thai.” Cố Thừa Hòa mang theo nụ cười đặc trưng của một tên cầm thú: “Chưa ai dùng cái này để uy hiếp tôi. Em có thể thử xem.”
Giản Thiến Đường nghe vậy thì âm đạo co rút lại. Bên trong vẫn còn đầy tinh dịch của anh. Tổng cộng ba lần, lượng nhiều đến khó tin, cứ như mấy đời chưa được gần phụ nữ vậy.
Cố Thừa Hòa đang đùa giỡn cô. Một người tinh ranh như anh, nhìn cách anh trăng hoa trước khi cưới mà chưa từng có con riêng thì biết. Làm sao anh có thể để phụ nữ khác tùy tiện sinh con cho mình.
Huống chi Giản Thiến Đường cũng chẳng có hứng thú gì với việc sinh con.
–
Người giúp việc lén mang quần áo lên cho Giản Thiến Đường lại quên mang đồ lót. Cô phàn nàn với Cố Thừa Hòa. Anh quay người lấy từ trong tủ quần áo một chiếc cà vạt nhỏ nhét vào cửa mình cho cô.
Cà vạt được gấp gọn gàng, nhét vào cửa mình để chặn lại. Tinh dịch bên trong không thể chảy ra ngoài.
Cả buổi tối, Giản Thiến Đường phải giữ nguyên trạng thái trống rỗng đáng xấu hổ này.
Rời khỏi nhà họ Cố, lên xe về nhà. Giản Nguyệt Phù vỗ lưng Giản Thiến Đường, đưa cốc nước ấm cho cô uống để bớt nôn:
“Mấy phu nhân đó thật quá đáng, nói chị không thể uống thì lại chỉ đích danh bắt em uống. Một mình em làm sao uống hết được…”
Giản Nguyệt Phù đau lòng thay em gái, gọi người giúp việc đỡ Giản Thiến Đường vào nhà:
“Nhìn em đi đứng loạng choạng kìa, về nhà một mình thế nào được? Tạm ở nhà chị một đêm đi. Chị sẽ bảo người giúp việc dọn phòng.”
Mỗi lần đến nhà họ Tống, Giản Thiến Đường đều sợ chị gái giữ lại qua đêm.
Tại sao lại sợ? Lý do khó mà mở miệng được. Đâu thể nói suy nghĩ của mình về phương diện đó rất dâm loạn được.
Cô vội vàng đứng thẳng người, xua tay: “Không cần đâu. Lát nữa em nôn bẩn nhà chị mất. Chị đưa em về nhà là được rồi.”
Giản Nguyệt Phù tỏ vẻ không đồng ý: “Em say thế này, cứ ở nhà chị nghỉ cho tỉnh rượu đã. Lỡ ở nhà một mình mà ngất xỉu thì chẳng ai biết, làm sao được.”
Không từ chối được, cuối cùng Giản Thiến Đường vẫn nằm trong phòng khách nhà họ Tống.
Cả người cô như bùn nhão nằm vật ra sô pha, khăn lông che mặt, chờ Giản Nguyệt Phù nấu canh giải rượu.
Bỗng nhiên đèn xe sáng rực trong sân. Người giúp việc vội vàng ra mở cổng.
Giản Thiến Đường nhấc khăn lên liếc nhìn.
Gió đêm thổi lá cây xào xạc trong sân, người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bước lên bậc thềm. Hóa ra là chủ nhân của ngôi nhà này đã về.
Anh rể của cô, Tống Thời Uẩn.
—
Lời tác giả:【Phải lén lút ăn vụng anh rể một miếng đã. Có một số nam chính sẽ xuất hiện ở nhiều chương, cốt truyện sẽ dần dần được kết nối.】