Dụ Dỗ Trai Hư Ngoại Tình - Chương 1: Buổi trà chiều ở khu biệt thự
Buổi trà chiều thường lệ của khu biệt thự hôm nay sẽ diễn ra ở phòng khách nhà họ Cố.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, phủ lên những bộ váy đắt tiền của các quý bà một tầng ánh vàng nhạt. Bánh ngọt ấm áp tỏa hương thơm ngát trong không khí.
Giản Thiến Đường thong thả đến muộn. Cô đứng ngoài phòng khách dùng điện thoại trả lời:【Em đến nhà họ Cố rồi.】
Đàn chị:【Ok. Nhân cơ hội này em trò chuyện với Chu phu nhân xem. Hạng mục em xin là chồng cô ấy phụ trách. Cô ấy lại là em gái của giáo sư Từ. Em cần phải cố gắng để lại ấn tượng tốt cho bà ấy.】
Giản Thiến Đường tắt điện thoại.
Gió nhẹ lay động rèm lụa trắng. Cô đang định vén rèm vào thì bất giác nghe thấy trong đám người có giọng nói đang bàn tán về mình, chua ngoa chói tai.
“Này, Tống phu nhân, hôm trước tôi đi ngang qua hội sở Hải Thịnh nhìn thấy em gái cô. Mới nứt mắt ra mà đã lui tới chỗ đó, trông chẳng ra sao. Cô vẫn nên quản lý chặt chẽ hơn.”
Tống phu nhân được gọi chính là chị gái của Giản Thiến Đường. Trong các buổi trà chiều ở khu biệt thự cô ấy luôn ngồi ngoài cùng. Đột nhiên bị điểm tên, cô ấy bối rối đến mức không kịp phản ứng, giọng lí nhí giải thích:
“Không phải đâu. Thiến Đường học ở đại học A rất bận, bình thường không rảnh ra ngoài, sao có thể…”
“Sao lại không thể?”
Một vị phu nhân ngồi ở sô pha đối diện hất hàm, ngắt lời cô ấy: “Nghe nói em gái Giản Thiến Đường của cô, hồi học cấp ba đã quyến rũ nam sinh đại học bên cạnh yêu đương rồi. Ồn ào huyên náo cả lên. Lúc đó mới mười mấy tuổi thôi.”
Chu phu nhân ngồi giữa che miệng hơi khoa trương: “Ôi trời, lại có chuyện như vậy. Cô ta cũng thật là…”
Chu phu nhân lấy chồng là người đứng đầu Sở tỉnh. Cô ta nói chuyện úp mở rồi dừng lại. Chỉ cần cô ta mở lời, những người khác lập tức hiểu ý, tranh nhau nói tiếp:
“Sao Tống tổng lại đồng ý cho cô ta vào ở. Loại phụ nữ không biết giữ mình này, đừng để cô ta làm hỏng danh tiếng của khu chúng ta. Chúng ta đều là người đàng hoàng.”
Có người giả vờ thân mật kéo tay Giản Nguyệt Phù, cố ý lớn tiếng chế nhạo: “Tống phu nhân, không phải chúng tôi nói chứ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô vẫn nên cẩn thận một chút. Bây giờ em gái cô ở cùng với hai vợ chồng cô mà. Nhỡ đâu để cô ta có cơ hội tiếp cận Tống tổng thì sao?”
“Mọi người đừng nói lung tung, Thiến Đường không phải như vậy!”
Giản Nguyệt Phù đối mặt với nhiều người như vậy, mỗi người một câu chế giễu thì cuống đến mức mặt đỏ bừng: “Em ấy rất ngoan, không ở trong nhà Tống Thời Uẩn. Em ấy thuê phòng ở một mình cạnh nhà chúng tôi.”
Đám phu nhân bên cạnh không ngừng chế giễu. Lời giải thích yếu ớt của cô ấy chẳng có tác dụng gì. Giản Nguyệt Phù đành phải cúi đầu, giả vờ uống nước che giấu sự khó chịu.
Ai bảo cô ấy thấp cổ bé họng chứ. Trong nhà chỉ là nhà giàu mới nổi. Cô ấy gả cao vào nhà họ Tống mới được đến ở khu biệt thự này. Tuy rằng mang danh là vợ của Tống Thời Uẩn, nhưng lại thường xuyên bị người ngoài xem thường.
Những chuyện này Giản Nguyệt Phù đều đã quen. Dù sao cô ấy cũng là Tống phu nhân, rốt cuộc cũng không ai dám làm gì cô ấy.
Nhưng Thiến Đường em gái mình là đứa trẻ rất biết phấn đấu. Chỉ vì xinh đẹp một chút, mà em ấy lại bị đám phu nhân này nói là phụ nữ không ra gì.
Trong lòng Giản Nguyệt Phù rất khó chịu, nhưng lại không thể nào giải thích được, chỉ có thể lặng lẽ uống rượu, mượn rượu giải sầu.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, giật lấy chén rượu trong tay cô ấy, “Cạch” một tiếng đặt sang bên cạnh.
Giản Nguyệt Phù theo bản năng muốn quay đầu lại, nhưng vai lại bị giữ chặt.
Giọng nữ trong trẻo pha chút trách móc: “Chị sắp có em bé rồi, sao còn uống rượu? Hôm qua anh rể mới dặn không cho chị đụng vào mấy thứ này. Lát nữa lại trách người làm không hiểu chuyện.”
Khuỷu tay Giản Thiến Đường chống lên sô pha. Cô ngẩng mặt lên, lịch sự mỉm cười với các phu nhân đang ngồi xung quanh.
Các phu nhân vừa rồi còn đang lấy Giản Thiến Đường ra làm trò cười bỗng chốc ngượng ngùng, vội vàng quay mặt đi.
Trái lại, một bà cụ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, hơi nghiêng đầu về phía Giản Nguyệt Phù: “Tống phu nhân, cô và Tống tổng kết hôn chưa được mấy tháng, đã chuẩn bị sinh con nhanh vậy sao?”
Bà cụ lên giọng hỏi, ý là để Cố phu nhân nghe thấy. Bà còn cố tình liếc mắt nhìn qua, khiến sắc mặt Cố phu nhân lập tức tái mét.
Giản Nguyệt Phù không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ngại ngùng gật đầu: “Vâng, hai năm nay Thời Uẩn ở thành phố A cũng khá lâu rồi. Sợ hai năm nữa anh ấy bị chủ tịch điều đi nơi khác, nên con nghĩ không bằng sớm sinh con.”
Bà cụ gật đầu, lại liếc nhìn Cố phu nhân đầy ẩn ý.
“Nhìn xem, người thông minh đều biết phải nắm bắt thời cơ.”
Mọi người trong khu biệt thự đều biết Cố phu nhân Thịnh Huyễn Dao và Cố thiếu gia kết hôn hai năm, mong mỏi có con mà vẫn chưa được, gần như thành tâm bệnh.
Bình thường không ai dám nhắc đến chuyện này. Nhưng hôm nay là bà Cố mở lời, rõ ràng là bất mãn với cô ta đã lâu nên cảnh cáo cô ta trước mặt mọi người.
Thịnh Huyễn Dao bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt không khỏi khó coi, tay cầm ly run lên vì tức giận.
May có một vị phu nhân khéo léo cười nói hòa giải: “Chuyện này có gì khó. Chỉ cần tình cảm vợ chồng tốt, con cái tự nhiên sẽ đến. Lúc nào cũng có thể có.”
“Cố tổng yêu chiều Huyễn Dao như vậy, chắc là muốn tận hưởng thế giới hai người thêm chút nữa. Lão phu nhân cũng đừng lo lắng.”
Ai cũng biết chồng của Thịnh Huyễn Dao là Cố Thừa Hòa trước đây nổi tiếng là tay chơi. Từ khi kết hôn anh đã quay đầu không còn hái hoa bắt bướm bên ngoài, nên Thịnh Huyễn Dao không chỉ sống sung sướng giàu sang, mà còn được thoải mái tự tại.
Các phu nhân đều rất ngưỡng mộ chuyện này.
Nhưng dường như Thịnh Huyễn Dao không được “tình yêu vợ chồng” an ủi. Sắc mặt cô ta càng thêm mất tự nhiên. Cô ta nắm chặt ly trà mạ vàng trong tay, nhìn chằm chằm Giản Thiến Đường đang khơi mào chuyện này, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm.
Đột nhiên, cô ta cười, vẫy tay:
“Thiến Đường, cô đến đúng lúc lắm. Cô vào tủ rượu lấy hai chai rượu vang cho mọi người đi, sẵn cũng bảo họ bỏ thêm đá vào thùng đá luôn.”
Thịnh Huyễn Dao sai bảo Giản Thiến Đường như sai bảo người hầu nhà mình. Đây cũng không phải lần đầu tiên. Thân thích nghèo muốn trèo cao nhà họ Tống, nào có dễ dàng như vậy.
Các quý bà cười thầm, Giản Thiến Đường vẫn bình thản đáp: “Vâng.”
Thịnh Huyễn Dao hất cằm cười khẩy, chợt nghe Giản Thiến Đường nhẹ nhàng nói:
“Tôi vừa thấy trong tủ rượu nhà Cố phu nhân có mấy chai rượu ngon. Hiếm khi phu nhân tiếp đãi khách hào phóng như vậy, tôi xin phép mạn phép, mang ra cho mọi người.”
Lúc này Thịnh Huyễn Dao mới nhớ ra. Vì gần đây Cố Thừa Hòa từ Ý về nước nên có mang về mấy chai rượu nổi tiếng hiếm có loại sưu tầm.
Mấy chục triệu một chai, có tiền cũng chưa chắc mua được. Đó đâu phải thứ để tùy tiện cho người ta uống! Nếu Cố Thừa Hòa biết cô ta cứ thế tiêu xài trong những buổi tiệc như này, không biết lại khó chịu thế nào.
Thịnh Huyễn Dao quýnh lên, vội vàng đứng dậy gọi cô lại: “Chờ đã, cô quay lại đây!”
Giản Thiến Đường dừng bước, đi đến trước mặt Thịnh Huyễn Dao. Cô có làn da trắng, ngũ quan sắc nét như hoa. Lúc nhìn xuống dưới lại mang vẻ lạnh nhạt.
Rõ ràng là người địa vị thấp kém, lại như đang nhìn xuống họ.
Thịnh Huyễn Dao ghét nhất là vẻ mặt kiêu kỳ của Giản Thiến Đường. Cô ta cầm chén trà lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi giơ tay hắt trà lên người cô.
Giản Thiến Đường không kịp tránh, quần áo dính đầy vết trà màu nâu.
Thịnh Huyễn Dao vẫn cười giả lả: “Sao cô vụng về thế, tôi muốn cô rót trà cho tôi. Cô thì hay rồi, lại tự rót lên người mình.”
Mọi người đều thấy Thịnh Huyễn Dao đổi trắng thay đen, nhưng không ai lên tiếng.
Giản Thiến Đường nheo mắt lại.
Thịnh Huyễn Dao xắn tay áo lên cho cô xem: “Cô xem, trên người tôi cũng dính. Hôm qua nhà thương hiệu D mới tặng tôi bộ này. Cô đền nổi không?”
Giản Thiến Đường nhận được ánh mắt lo lắng của Giản Nguyệt Phù nên ra hiệu an ủi cô ấy. Cô không nổi giận với Thịnh Huyễn Dao chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cô chỉ dính một chút ở tay áo, tôi làm sạch cho cô là được.”
Thịnh Huyễn Dao đánh giá cô, cười lạnh: “Được thôi, vậy cô giặt cho tôi đi. Cô tự mình giặt sạch cho tôi, tôi sẽ không cần cô bồi thường nữa.”
Những ngón tay gắn móng tinh tế của cô ta hất áo khoác xuống, ném lên người Giản Thiến Đường.
“Phòng giặt quần áo của người giúp việc ở phía đông lầu hai, đừng chạy lung tung. Tuy hôm nay Thừa Hòa không có nhà, nhưng nếu làm mất thứ gì… thì hàng xóm sẽ bàn tán đấy.”
Không có nhà?
Giản Thiến Đường cười thầm. Vậy trước đó lúc cô vừa vào, người đàn ông bên ngoài tấm rèm là ai?
Thịnh Huyễn Dao sợ Cố Thừa Hòa ở trước mặt mọi người không diễn được cảnh tình cảm vợ chồng ân ái với cô ta, nên mới cố tình nói anh không có nhà, không cho ai gặp.
Giản Thiến Đường vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đáp một tiếng “Vâng”.
Đi qua hành lang sau rèm đến cầu thang. Đèn chùm thủy tinh rủ xuống, lan can chạm khắc hoa văn kéo dài vô tận.
Ngẩng đầu nhìn lên, cửa mỗi tầng đều đóng kín mít.
Giản Thiến Đường vén tóc rối, quyết định bước lên.
Cố phu nhân Thịnh Huyễn Dao, nhân vật nổi bật nhất trong những buổi trà chiều ở khu biệt thự.
Tuổi trẻ xinh đẹp xuất thân tốt. Miệng lúc nào cũng nhắc đến chồng, khoe khoang từ nhan sắc tài sản đến tình cảm vợ chồng, nên tự nhiên có một đám người nịnh bợ cô ta.
Giản Thiến Đường từng gặp chồng cô ta là Cố Thừa Hòa.
Con trai út của nhà tài phiệt Châu Âu, thừa kế sản nghiệp khu vực Trung Hoa. Mang dòng máu lai, ngoại hình quả thực xuất chúng, hơn hẳn nhiều minh tinh màn bạc.
Cố Thừa Hòa lại không phải chỉ là loại công tử bột bình thường. Anh am hiểu đầu tư kinh doanh, nhờ tài năng kinh doanh mà được gia tộc bên nội ở Ý chào đón.
Đám phu nhân trong này đều thích coi cô là trò đùa, tùy ý châm chọc, còn thích chế giễu chị gái cô.
Làm sao để “đáp lễ” đây?
Hay là… Bắt đầu từ chồng của Thịnh Huyễn Dao đi.
*
Trong phòng giặt, Giản Thiến Đường giặt sạch sẽ vết trà trên tay áo khoác cao cấp của Thịnh Huyễn Dao. Cô cúi đầu nhìn vết trà loang lổ trên váy mình.
Ngâm lâu như vậy, bộ váy này coi như hỏng rồi.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy trong gương có thêm một người đứng sau lưng mình.
Người đó dáng cao vai rộng, mặc áo sơ mi hoa văn Địa Trung Hải, lười biếng dựa vào cửa, ngũ quan sắc bén. Anh xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, khóe môi cong lên như đang xem kịch vui.
“Vừa rồi gặp em còn không phải bộ dạng đáng thương này… Giản tiểu thư không được thông minh lắm nhỉ.”
Giản Thiến Đường mở vòi nước, làm như không nghe thấy.
Cô có mái tóc đen làn da trắng. Chiếc váy hồng càng làm nổi bật vẻ đẹp tinh xảo như búp bê, nhưng ánh mắt lại xa cách lạnh lùng.
Vừa quyến rũ vừa lạnh lùng, dễ dàng khơi gợi ham muốn chinh phục của đàn ông.
Cố Thừa Hòa nhìn cô xoa xà phòng lên váy, ánh mắt hơi tối lại, nói: “Đi phòng tắm tắm rửa đi.”
“Phòng tắm ở đâu?”
“Phòng tôi.”