Đụ Bà Chị Gái Dâm - Phần 34
Tiếng chuông vang lên làm Toàn thức giấc, như thường lệ. Nó đặt chuông báo hằng ngày, tối qua làm tình với chị Nhung xong quên tắt. Nó đưa tay lật đật tắt, sợ chị Nhung tỉnh ngủ. Nhưng nhìn bên hông, thấy chị đâu mất rồi…
Nó ngồi dậy dụi đầu vài cái cho tỉnh, rồi đi ra ngoài. Thấy chị đang pha cà phê, mùi cà phê thơm lừng. Chị đang mặc áo sơ mi trắng của nó và không mặc quần, dáng chị đẹp như một thiên thần, với chiếc váy là áo của Toàn.
Nó vươn tay ra, ôm chị từ đằng sau, hít cổ chị…
– Thả ra nào, để… chị pha nốt. – Tối qua làm tình xưng “em”, nên giờ Nhung xưng chị hơi ngại.
– Chị cứ pha, cứ mặc em… – Toàn tham lam hôn lấy ót chị, thơm và trắng ngần.
– Khôn ghê, để mặc em thì cho chị chết à…
Nhung đã pha xong, quay lại. Toàn lập tức đặt một nụ hôn lên má nàng.
– Sao không hôn môi. – Nhung nhìn Toàn…
– Chưa đánh răng, hôn là chia tay luôn đó, haha.
Toàn đang nói, chị Nhung đưa tay ra, đè nó hôn thật lâu.
– Gì vậy, Nhung thích hôn người chưa đánh răng à?
– Không, nhưng chịu không được…
– Hôm nào Toàn ăn mắm tôm xong hôn Nhung…
– Lúc đó Toàn tự hôn tay mình đi nhé, haha…
Hai người đứng uống cà phê bên cửa sổ. Nắng mai chiều vàng, xuyên qua tán cây và in lên cửa kính. Ngoài vườn vẫn còn mờ sương và hơi nước từ cơn mưa chiều qua.
– Nhà ở phố mà chịu khó làm vườn ghê ha. – Toàn nói với chị Nhung.
– Phải, hồi mới mua, định sẽ gắn bó với ngôi nhà này lâu, nên đầu tư vào lắm.
Rồi chị nhìn xa xăm, đọc mấy câu thơ…
‘Khi chúng ta già.
Em muốn được lên Sapa trồng rau.
Nuôi thêm mấy con gà đẻ trứng.
Anh đọc sách, em pha trà.
Trước hiên nhà em tưới mấy luống hoa’
– Còn bây giờ…
– Toàn nghĩ Nhung có thể sống ở căn nhà này sao?
– Vì sao thế. – Toàn hỏi Nhung.
– Nó… quá nhiều kỉ niệm về anh Lâm.
Toàn im lặng. Nó hiểu tâm trạng chị… Nó nhẹ nhàng nắm lấy tay chị, rồi chị dựa đầu vào vai nó. Nó đặt cốc lên bàn, rồi ôm lấy chị. Chị vùi đầu vào ngực nó. Chị bỗng khóc thút thít.
– Nhung chứ khóc đi… – Nó xoa lưng chị, rồi hôn lên trán chị.
Chị Nhung bỗng ngước mặt lên, nhìn Toàn với đôi mắt long lanh lệ.
Toàn vẫn im lặng không nói, và nhìn vào đôi mắt đó. Rồi nó cúi đầu xuống, hôn những giọt nước mắt của người đẹp. Chị nép vào lòng nó, như một con mèo ngoan ngoãn. Mùi tóc chị thơm nhè nhẹ, xen lẫn mùi “đàn bà” dư âm của cuộc làm tình tối qua.
– Đến giờ đi làm rồi đó, trưởng phòng xinh đẹp ơi!
– Kệ đi, hôm nay Nhung muốn ở nhà, với… Toàn.
– Phòng nhân sự sẽ vắng hai người hả, có nên không?
– Nên chứ!
– Tại sao nên. – Toàn hỏi.
– Ở đây với Nhung…
Để giả bộ không liên quan, nên Nhung gọi điện xin ốm, Toàn cũng gọi điện nhờ chị Trinh qua đưa thư xin nghỉ phép. Tội nghiệp chị, tối bị lôi qua ngủ chung với chị Phụng, sáng ra còn phải xin cho nó nghĩ.
– Nè, chị đâu phải culi cho em đâu. – Chị Trinh giọng cáu gắt.
– Biết rồi, chị là người tình của em mà. Nhưng mà giúp em đi, em trả công cho.
– Trả gì. – Giọng chị hớn hở.
– Biết rồi còn hỏi, hôm nào sẽ dành cho chị trọn 1 ngày…
– Nhớ nha! – Chị cúp máy với giọng vui tươi.
Toàn lắc đầu, cúp máy đi ra. Nó cảm giác sao mình giống mấy kỹ nam, dùng tình dục dụ gái quá. Thôi kệ, cả chị và nó đều sướng mà… Hơn nữa nó đang muốn mời chị về làm.
Nó gọi báo cho chị Phụng, rồi tắt nguồn. Chị Nhung cũng thế, ngày hôm nay họ dành cho nhau…
– Hình như hai đứa vừa cùng vi phạm thủ tục nghỉ phép. – Toàn đùa với chị.
– Một năm được ba lần nghỉ đột xuất mà. – Chị Nhung cười.
– Nhưng mà không được hưởng lương, mất toi một ngày lương, haha!
– Toàn mà đi làm vì mấy đồng lương sao?
– Ai lại chả cần lương để sống chứ, Nhung hỏi lạ.
– Có những người không cần lương, họ cần thu nhập thôi…
– Là sao. – Toàn giả vờ hồ đồ.
– Lương là tiền mà ông chủ trả cho họ. Còn thu nhập thì do họ tự làm ra.
– Không hiểu lắm. – Toàn nhún vai.
– Tức là nếu đã làm ông chủ thì đâu cần lương.
– Toàn mà là ông chủ gì chứ, nhân viên quèn dưới quyền của chị trưởng phòng xinh đẹp mà…
– Chả thật thà tí nào. Chả nhân viên quèn nào mà lại đi chiếc Mercedes như Toàn hết á.
– Chỉ là tiền của ba mẹ để lại thôi…
Toàn nói sự thật, nó vẫn chưa làm gì ra tiền nhiều. Tất cả vốn nó có là do cha mẹ để lại. Dù nắm trong tay số tiền cực lớn, nhưng nó ý thức được rằng đó là tiền của ba mẹ, nếu nó không biết cách làm tiền sản sinh thì sẽ sớm phá sản. Miệng ăn núi lở mà!
– Ba mẹ Toàn đã…
– Uh, cũng đã 4 năm rồi.
– Nhung xin lỗi…
– Có gì đâu. Mọi đau buồn sẽ theo thời gian xóa nhòa hết…
Nhung nhìn nó, rồi nàng hỏi:
– Toàn đang nói về Toàn, hay đang khuyên khéo Nhung?
– Cả hai thứ. Nhung sẽ dần nhận ra anh Lâm đã đi xa, chỉ còn Nhung phải ở lại và đối mặt với còn sống.
Một sự im lặng, rõ ràng chị Nhung đang nghĩ về câu nói của nó. Phải, anh Lâm đã đi xa, chỉ còn chị chống chọi lại sự cô đơn. Và tối qua, chị đã chống không được, chị đã chịu thua sự cô đơn.
Nỗi sợ hãi cô đơn đã thắng, và chị đã lên giường với nó…
Chị không yêu nó, cái đó đã hẳn! Chỉ là chị thấy nó tốt, đủ tốt để lên giường với chị. Nhưng bây giờ dù gì hai người cũng đã có quan hệ thể xác, và cũng không có ý định quên đi chuyện làm tình tối qua.
– Chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ này chứ? – Chị Nhung hỏi.
– Nếu Nhung muốn!
– Còn nếu không?
– Thì chúng ta sẽ như cũ. Chị là trưởng phòng lạnh lùng, còn Toàn sẽ lại là nhân viên của chị, Toàn vẫn chở chị đi thăm anh Lâm mỗi chiều thứ 2. Toàn vẫn sẽ âm thầm chăm sóc chị, vẫn thầm thương trộm nhớ chị nhưng không nói ra.
Nhung bật cười với vẻ mặt sầu bi của Toàn, nàng chỉ tay vào trán nó:
– Chỉ tự vẽ ra!
Chả bỏ lỡ cơ hội, Toàn há miệng “đớp” lấy ngón tay nàng, và rồi nó bế nàng vào phòng, lột trần nàng ra khỏi cái áo sơ mi của nó, rồi lại nhét cu vào lồn nàng, đôi môi Nhung lại rên rỉ vì khoái lạc mà Toàn mang lại…