Đụ Bà Chị Gái Dâm - Phần 31
Toàn tỉnh dậy, hôm nay là thứ 2, nó lại phải đi làm. Hôm qua chủ nhật, nó mò qua nhà Huyền chơi nàng. Rồi khi về lại nghe tin chị Phụng có thai, hứng quá đè chị gái ra mà chơi, làm kiệt cả sức ngủ tới sáng.
Nó thay đồ, ăn sáng xong thì vẫn còn sớm, chị Phụng vẫn còn ngủ. Nó hôn lên trán chị, rồi vác xe đi làm. Đột nhiên nó nổi hứng, bỏ chiếc xe Future thần thánh ở nhà và lấy con S500 đi. Còn sớm, đường vắng không lo kẹt xe, lại thêm lâu rồi chưa dùng đến…
Nó tới phòng làm việc thì vẫn còn rất vắng người…
– Ái chà, mỹ nam phòng mình hôm nay đi sớm vậy. – Chị Yến trêu nó.
Toàn nháy mắt với chị: “Tối qua chủ nhật mất sức quá, hì hục tới sáng rồi đi làm luôn”.
– Gớm, sao bữa chị hỏi thì bảo chưa có bạn gái, giờ kêu mất sức là sao? – Chị Yến có chồng, con rồi nên cũng dạn dĩ lắm.
– Nói thế cho mấy cô trong chi nhánh mình khỏi thất vọng thôi, haha.
– Thế tóm lại có chưa, để chị còn đi… rêu rao?
– Không thể nói được, haha…
Đúng lúc ấy chị Nhung vào, chị Yến lại ngưng cười. Từ hôm chồng chưa cưới của chị mất, ai cũng ngại cười trước mặt chị. Toàn lại, chọc chị:
– Hồi sáng đi quên rửa mặt hả.
Chị lườm nó một cái. Chị biết nó trêu chị, và cũng chỉ có nó dám trêu chị. Thằng nhóc cũng tốt bụng, và quan tâm chị đó chứ…
– Đi về làm việc đi. – Chị vừa mở máy tính, vừa nói với nó.
– Còn 30 giây nữa mới vào giờ làm. – Nó chỉ vào đồng hồ của chị, cười cười.
– Về đi, sáng sớm đã chọc chị, cáu lên bây giờ.
Giọng chị nghe thật ngọt ngào, cái giọng của một cô gái Sài Gòn chính gốc. Nó vẫn chưa tha chị:
– Đuổi em thì ai mua bữa trưa cho chị đây?
– Không thèm, chị tự gọi được.
– Chắc không, hay lại bỏ bữa…
– Rồi chị thua em rồi, về làm đi, hết 30s rồi đó, mắc dịch gì đâu không…
Nó quay về, gặp chị Yến giơ ngón tay cái lên với nó. Nó mở máy lên thì thấy chị gửi mail cho nó. Hai chị em thường chat bằng mail cơ quan khi rảnh việc.
– Hay lắm, chỉ có mình em dám chọc nó thôi.
– Phụ nữ ai có thể giận em chứ, haha. – Nó gửi mail lại cho chị.
– Chưa thôi, giỏi chọc chị giận đi, chị xé xác em ra luôn đó chứ.
– Chỉ sợ ngược lại, hehe.
Nói tới chị Yến, Toàn lại thấy thú vị. Chị không đẹp lắm, nhưng da trắng như trứng gà bóc, căng mịn. Người chị như một khối ngọc. Nhất là đôi chân chị tròn lẳn, những lúc chị đi trước Toàn, nhìn đôi chân chị lúc lắc, nó chỉ muốn đôi chân ấy vác lên vai nó… Chị đã có chồng và một đứa con 3 tuổi. Tuy đã có vài vết chân chim và lốm tàn nhang, nhưng chị vẫn còn xuân sắc lắm…
Nói thêm về Phòng Nhân Sự của Toàn bây giờ. Hiện có chị Nhung mới lên trưởng phòng, chị Yến là phó phòng, và 4 nhân viên là Toàn cùng 3 bà chị khác. Thật sự thì nói Toàn là người đẹp trai nhất Phòng cũng không sai, không những thế, có thể nói là đẹp trai nhất chi nhánh. Tuy mới vào nhưng đã có mấy lần Ban Giám Đốc phải đi tiếp khách, toàn bắt nó đi theo với lí do… tạo thiện cảm cho đối tác.
Ba bà chị còn lại lần lượt là Nguyệt, Dung và Lan. Nói chung thì mấy bà chị này cũng có nhan sắc, lại thêm tính tình khá cởi mở, nên trong phòng cũng vui vẻ lắm. Có điều Toàn không để ý lắm đến ba bà chị này, vì không họ ưa tò mò, thọc mạch quá. Chị Yến cũng vậy, nhưng vì thân rồi nên Toàn coi như bỏ qua tật này của chị.
Lại tan ca làm, và Toàn và Yến lại rủ chị Nhung đi ăn:
– Đi ăn nào bà chị nhăn nhó!
Chị Nhung liếc nó, rồi phì cười, và theo hai người đi tới quán cơm quen thuộc. Trời đầy mây mù như báo hiệu một cơn mưa đầu hạ.
Đến giờ chiều, cơn mưa tan tầm níu chân mọi người lại. Vài người chày cối mang áo mưa về, nhưng vẫn bị ướt nhiều, mưa lớn và gió to quá mà.
Chị Nhung nhìn đồng hồ, thấp thỏm. Thấy thế Toàn lại hỏi:
– Chị bận đi đâu à?
– Chị định chạy qua Bình Dương, mà mưa vầy về nhà còn khó.
– Qua Bình Dương?
– Ừm. – Chị hững hờ đáp, mắt vẫn nhìn bầu trời u ám.
– Qua Lái Thiêu… thăm anh Lâm hả chị. – Nó e dè.
– Ừ, thứ hai nào chị cũng qua thăm ảnh mà.
Toàn hơi buồn, nó vẫn tơ tưởng chị mà. Có ai không đau lòng khi người mình mến lại yêu mãi một người, dù anh ta đã mất. Toàn vui vui vì trời mưa, chị Nhung sẽ không đi được, không qua một lần, rồi hai lần… rồi quên hẳn. Đúng, chị Nhung nên quên hẳn anh Lâm đi!
Nó nghĩ thế, thấy vui vui vì cơn mưa này, nhưng rồi nhìn chị thấp thỏm bồn chồn, nó lại hối hận. Nó thấy mình ích kỉ quá.
– Chị có ô không?
– Không, nhưng trong kho còn nhiều, để chị vào lấy. Mà chi vậy, em đi lấy xe về luôn hả?
– Không, chị vào lấy đi, em chở chị đi thăm anh Lâm.
Chị nhìn nó ngạc nhiên, rồi im lặng vào lấy hai cây dù. Tính chị vẫn ít nói vậy. Nhưng nó biết chị phải tin tưởng nó lắm mới hành động vậy.
– Ủa, không qua lấy xe mà đi đâu vậy, kêu taxi hả?
– Không, hôm nay em gửi xe chỗ khác.
Hai người đi một quãng, khi gấu quần bắt đầu dính nước mưa văng, thì cũng đã đến bãi xe, Toàn rút chìa nhấn nút mở cửa.
– Chị lên đi. – Nó mở cửa dùm chị.
– Xe… em đây hả?
– Xe em mượn đó, lên lẹ đi!
Chiếc xe lầm lũi đi trong mưa…
– Xe này xe em mà. – Chị chỉ tay vào cái cà vẹt photo dán ở một góc mặt trước.
– Ờ thì xe của em.
Chị nhìn nó, trợn mắt lên, rồi lại im lặng. Chị chống cằm, nhìn qua cửa sổ…
Toàn quay đầu qua, thấy chị suy tư. Trời ơi, chị đẹp quá. Ánh sáng dịu nhẹ trong xe và những giọt mưa bên ngoài như làm nền, tôn lên nét đẹp kiêu sa của chị, mờ ảo như một nữ thần.
Xe đến Nghĩa trang Lái Thiêu. Toàn đưa cây dù cho chị Nhung:
– Chị ra thăm anh Lâm đi, em ở trong đây chờ chị.
Chị lại nhìn nó, rồi bung ô đi. Tính chị là vậy, vô cùng kiệm lời và hay hỏi bằng ánh mắt. Còn Toàn?
Chị vừa đóng cửa thì nó bật dậy, lao ra và lấy ô của chị, che cho hai đứa.
– Sao bảo chờ chị mà?
– Thôi, đi với chị, lỡ trời mưa trượt chân thì chết…
Chị Nhung đứng trước mộ anh Lâm, lâu thật lâu. Toàn vẫn đứng im, che ô cho chị và cả nó. Nó chẳng hiểu nổi mình nữa.
Nó không đủ cao thượng để chở người mình mến đi viếng mộ người yêu cũ, lại càng không đến tận mộ như thế này. Nhưng có gì đó khiến nó phải làm…
Có thể đó là do nó từng nói chuyện với anh Lâm và quý anh, cũng có thể do nó thầm mến chị Nhung… Chả biết!
Chiếc xe lại lầm lũi ra về, bỏ lại đằng sau nghĩa trang lạnh lùng và một ngôi mộ cô đơn trong mưa…