Nội dung truyện
Tại một quán cafe ven Quốc lộ 1A, gần thành phố Quy Nhơn, 20h30.
Trần Minh ngửa đầu uống cạn ly cafe đen, rít một hơi thuốc rồi dụi xuống đất… Hắn đứng lên, ném tờ bạc lẻ xuống bàn rồi bước về xe… Vừa chạm tay vào chìa khóa chuẩn bị đề máy, thì điện thoại trong túi hắn rung lên.
Trần Minh rút điện thoại ra, hơi ngẩng người ngạc nhiên khi thấy một cuộc gọi Viber từ một cái tên “Huáng”. “Huáng” tiếng Việt có nghĩa là Hoàng… Một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Trần Minh. Hoàng Thái tử gọi cho hắn lại dùng viber… Để truy dấu một cuộc gọi từ dịch vụ truyền thông trực tuyến nước ngoài như Viber sẽ khó hơn trăm lần so với một cuộc gọi trực tiếp. Dù là như thế, với tính cách cẩn thận như Hoàng Thái tử, hắn sẽ không gọi Trần Minh, nhưng một khi hắn ta đã gọi tức là có chuyện chẳng lành… Ngón tay Trần Minh chợt lạnh toát, run run chạm vào nút nhận cuộc gọi.
“Đừng… Đừng quay… Ư…”
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai Trần Minh làm cả người hắn như chìm vào hầm băng… Màn hình hiện lên một màu trắng xóa. Vài giây sau Trần Minh mới nhận ra đó là màu da thịt trắng nõn của một người phụ nữ trần truồng. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Nhã Phương… Nàng đang nằm ngữa trên giường, tay che kín mặt nài nỉ… Hai bầu vú tròn trịa của nàng nảy tưng tưng lên từng đợt… Hai chân mở rộng sang hai bên, lộ ra vùng âm hộ nhẵn thín đỏ hồng chèn cứng bởi một cái dương vật to lớn không ngừng ra vào hì hục…
“Anh Minh ơi… Đừng… Ư…”
– HOÀNG THÁI TỬ… TAO SẼ GIẾT MÀY! – Trần Minh gầm lên, tay siết chặt cái điện thoại như muốn ép nó vỡ nát ra.
“Hắc hắc… Mày phải tự trách bản thân mày trước… Mày muốn phản bội tổ chức sao ?! Mày còn non lắm… U – 235 không cần mày, tao vẫn có thể tự lấy lại… Còn Nhã Phương xem như một phần lãi ứng trước mà Hồng kỳ tính trên đầu mày đi… Chơi nàng sướng như vậy… Mày yên tâm… Mỗi ngày bọn tao ba người sẽ thay phiên chăm sóc nàng thay cho mày… Hắc hắc…” – Giọng Hoàng Thái tử vang lên đều đều, không chút ngắt quãng.
– KHÔNG… KHÔNG…