Dòng Máu Đen - Chương 9: KHÔNG QUAY ĐẦU
Nhất Huy bần thần bước ra khỏi căn biệt thự sơn trắng quen thuộc… Có lẽ sau lần này anh sẽ không bao giờ được đặt chân vào đây nữa. Nhã Phương đã mất tích hơn một tuần… Nhất Huy và mọi người còn hy vọng rằng nàng không làm điều gì dại dột. Nhưng đến hôm nay, hộp thư ba mẹ nàng nhận được một lá thư tay… Đúng hơn là một mẩu giấy với hàng chữ đều đều vô cảm như tâm trạng của Nhã Phương.
“Con có lỗi với Ba Mẹ… Ba Mẹ cứ xem như con đã chết.”
Chỉ ngắn gọn như vậy, không thăm hỏi, không nhắn gửi, chữ ký cũng không… Nhưng nét chữ tròn trịa xinh xắn của Nhã Phương thì ai cũng nhận ra không thể lầm lẫn. Nhất Huy được ba mẹ Nhã Phương kêu sang, ném lá thư vào mặt… Mắng nhiếc thậm tệ. Nhưng anh cam chịu, không phân bua giải thích gì… Cứ để họ trách mắng anh, còn hơn là biết sự thật họ càng khó chịu đựng nổi.
Nhất Huy đã biết Nhã Phương đang làm gì.
Một ngày trước, Mộc Miên đã gửi cho Nhất Huy một tấm hình mà nàng nhận được qua email nội bộ từ một tài khoản mạo danh. Tấm hình là một cô gái thắt bím dài hai bên mặc quân phục xanh, mũ nồi sao đỏ, tay chào ngang lông mày… Cô đứng tuyên thệ trước một lá “hồng kỳ”, nét mặt kiên quyết nghiêm túc. Phải nhìn một lúc Nhất Huy mới nhận ra đó là Nhã Phương. Nét mặt nàng thật khác lạ, dù chỉ mới xa cách chín ngày cũng làm anh suýt không nhận ra. Vẻ ngây thơ trong sáng đã hoàn toàn bị lột bỏ, thay thế bằng một sự quyết đoán sát tinh mãnh liệt… Nhìn nàng như thế làm lòng Nhất Huy đau nhói khổ sở… Gã Trần Minh đó đang làm gì với một Nhã Phương trong sáng xinh đẹp của anh.
Không cần đoán, Nhất Huy cũng biết người gửi tấm hình đó cho hộp email đặc nhiệm quân chủng là Trần Minh. Tấm hình Nhã Phương tuyên thệ trước một lá cờ Hồng Kỳ, đồng nghĩa với việc nàng bị liệt vào thành phần “phản quốc”. Trần Minh thật độc ác. Hắn muốn hủy hoại tương lai của Nhã Phương, để nàng hoàn toàn bước lên một con đường không lối về như chính hắn.
“Anh đã thất bại bảo vệ em một lần… Lần thứ hai chỉ xảy ra khi anh đã chết…”
Trần Minh đã động đến Nhã Phương một lần nữa… Trận chiến này dù phải chết cũng đánh đến hơi thở cuối cùng.
“Anh muốn gia nhập đội đặc nhiệm quân chủng…”
Vừa mở cửa, câu nói đầu tiên của Nhất Huy làm Mộc Miên sững người. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm kiên quyết của anh, ấp úng:
– Nhưng…
– Anh muốn gặp cấp trên của em… – Nhất Huy trầm giọng nói. – Anh không tin ông ta không chấp nhận anh chỉ vì dòng máu đang chảy trong người anh…
– Được… Em sẽ thu xếp cho anh.
———————-+++++++++————————
Trong gian phòng rộng 30 mét vuông, chỉ có một cái bàn làm việc. Vách tường bên trái là những tấm bản đồ kẻ xanh kẻ đỏ… Vách tường bên phải là một tủ sách… Phòng lãnh đạo chỉ huy của đội đặc nhiệm quân chủng lại bài trí đơn giản đến mức khó hiểu. Thật khó tưởng tượng bao nhiêu quyết sách quan trọng liên quan đến an ninh quốc gia lại xuất phát từ căn phòng này.
Trước mắt Nhất Huy là hai người đàn ông. Người đứng phía sau mặc quân phục đứng im như tượng gỗ, tay chắp sau lưng, mí mắt cũng không chớp. Người ngồi trên bàn đối diện với anh, chạc 60 tuổi, dáng người gầy yếu, không to con vạm vỡ như anh tưởng tượng về hình ảnh một vị Tư lệnh hét ra lửa. Quân hàm một sao trên cầu vai quân phục bạc phết màu như mái tóc bạc gần trắng của ông. Ánh mắt ông rất bình thường, không sắc bén, tóe lửa như một người chinh chiến sa trường. Bên trong đó là sự bình hòa điềm đạm từng trải, như trời có sụp cũng không đổi sắc. Ông ta là Nguyễn Hòa Nhân – Tư lệnh Đặc nhiệm Quân chủng.
– Đại Úy cũng ngồi xuống đi…
Ông Nhân quay sang nói với Mộc Miên đứng phía sau. Nhưng người đàn ông bên cạnh, ông không đả động đến.
– Vâng, cảm ơn Tư lệnh.
Mộc Miên dẫm gót giày, cả người thẳng cứng như cột cờ trong bộ quân phục xanh phẳng phiu. Nàng quay người bước đến chiếc ghế sát tường, ngồi xuống. Nhất Huy không thể không nhìn lại nàng vài lần… Nhìn Mộc Miên trong bộ quân phục đúng là tư vị không tệ chút nào…
– Tôi đã nghe Đại Úy Miên nói… Cậu là người đã tìm ra chiếc Usb của Trần An. – Ông Nhân nói.
– Vâng.
– Và cậu đang có ý định gia nhập Đặc nhiệm Quân chủng ?!
– Đúng thế. – Nhất Huy gật đầu không chút do dự
– Mục đích của cậu là gì ?! Bảo vệ nhân dân sao ?! – Ông hơi nhướng mày hỏi.
– Triệt phá Hồng kỳ, bảo vệ người thân. – Nhất Huy trầm giọng nói.
– Ha ha… Tốt, cũng thành thật đấy. Tôi lại không thích kiểu nói lý tưởng như phim ảnh…
Tư Lệnh Nhân bật cười, gật gù… Ông nói tiếp:
– Nhưng cậu có biết rằng… Thành viên đội đặc nhiệm không nhất thiết xuất phát từ quân nhân… Nhưng có một điều kiện tiên quyết là phải trung thành với tổ quốc… và điều đó được đánh giá ban đầu từ… nguồn gốc.
Nhất Huy gật đầu, nét mặt vẫn bình thản điềm nhiên:
– Tôi cho rằng… Không nhất thiết phải là người Việt mới trung thành với tổ quốc đâu… Vẫn có kẻ phản bội đấy thôi.
– Đúng. Một bàn tay luôn có ngón ngắn ngón dài ! – Tư lệnh Nhân gật gù, nói tiếp. – Nhưng sử dụng người Việt để bảo vệ tổ quốc vẫn là phương thức hạn chế rủi ro tốt nhất… Tôi nghĩ là nếu đặt cậu vào vị trí của tôi, cậu cũng sẽ hành động như vậy.
– Mong cậu Huy hiểu và không nhìn nhận vấn đề này nghiêm túc… như phân biệt xuất xứ dân tộc.
Gian phòng im lặng. Nhất Huy nghe được hơi thở dài thật khẽ từ Mộc Miên sau lưng anh. Lời ông Nhân vừa nói gần như không khác gì với Mộc Miên đã nói với anh. Nhất Huy thở dài, có lẽ anh không có cách nào khác ngoại trừ sử dụng đến lá bài tẩy bí mật của mình. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói chậm chậm như đọc ra từ một hồ sơ tài liệu mở rộng trước mắt:
– Đặc nhiệm Quân chủng 107 được thành lập từ 1992, là một tổ chức độc lập… gồm 124 thành viên… À không… 123 thành viên mới đúng… – Nhất Huy sửa lời, nói tiếp. – 107 không thuộc quân đội, càng không liên quan đến cảnh sát do BCT quản lý trực tiếp… Mục tiêu hành động rất đa dạng, từ gián điệp, tình báo, trinh sát… cho đến ám sát.
Cả gian phòng im phăng phắc. Mộc Miên nét mặt tái nhợt rời khỏi ghế đứng lên từ lúc nào.
– Thú vị… Thú vị… Tôi không cho rằng Google có thông tin của chúng tôi. Có thể nói cho tôi là từ đâu anh biết hay không ?! – Ông Nhân giọng nói bình thản nhưng mang theo chút lạnh lẽo.
Người đàn ông gác bên cạnh Tư lệnh Nhân cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Nhất Huy, tay đặt hờ trên bao súng.
– Thiếu Úy Cảnh… Tôi nghĩ anh không cần căng thẳng như vậy đâu… – Nhất Huy tựa lưng ra ghế thoải mái nói.
– Anh là ai ?! Tại sao… – Người đàn ông đứng sau lưng Tư lệnh Nhân buột miệng thốt lên.
– Tôi biết rất nhiều thứ… Ví dụ như, trong khóa đào tạo vượt sông đêm 2 năm trước… Anh và Trung tá Trần An rình xem Mộc Miên thay quần áo lặn… – Nhất Huy gác chân bẳ chéo lên nhau nói.
– Chuyện đó… Chuyện đó làm sao anh biết được ?! Anh là ai ?! – Cảnh hoảng hốt la lên thất thanh.
– Trời ơi… Vậy là có thật ? – Mộc Miên rít lên giận dữ hầm hầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta.
– Tôi còn biết… – Nhất Huy quay lại nhìn Mộc Miên. – Em và Trần An đã làm gì trong đêm nằm trong trạm xá Quân Y khoảng mười tám tháng trước.
– Anh… – Mộc Miên đỏ bừng mặt, ấp úng mãi không nói ra thành lời.
– Tại sao chuyện gì liên quan đến Trần An cậu cũng biết ?!
Tư Lệnh Nhân trầm giọng. Hai mắt ông lóe sáng như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ chạy qua đầu Nhất Huy. Nhất Huy hít sâu một hơi, nhìn qua Mộc Miên, rồi bình thản đón ánh mắt của ông Nhân, anh nói:
– Có một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học được… Tôi là người tiếp nhận máu của Huỳnh Long và… khi anh ấy chết… bằng cách nào đó lại truyền vào đầu tôi rất nhiều mảng ký ức rời rạc. Tôi đã tìm ra cái Usb kia cũng từ trí nhớ của Huỳnh Long…
– Huỳnh Long là tên thân phận giả trong tù của Trung tá Trần An. Anh Huy thường quen gọi như vậy. – Mộc Miên giải thích với ông Nhân.
Tư lệnh Nhân chợt đứng dậy, nhìn sâu vào mắt Nhất Huy, hỏi:
– Cậu nhớ được bao nhiêu từ ký ức của Trần An ?!
Từ khoảnh khắc ông Nhân đứng thẳng người lên, Nhất Huy thấy cả người chợt nhột nhạt lạnh lẽo như có một thanh kiếm cực kỳ sắc bén kề vào cổ… Tiếng chuông cảnh báo rung lên mãnh liệt trong đầu, sinh mạng anh đang bị uy hiếp. Nhất Huy kền nén trái tim đập thình thịch, nhúng vai nói:
– Tôi không nhớ được nhiều lắm… Có lẽ chỉ một số chuyện đặc biệt đối với anh ta… như chuyện chăn gối với phụ nữ, rình thay quần áo, cắm sừng người ta… Đại loại thế.
– Nham nhở… – Từ phía sau, Mộc Miên lẩm bẩm một mình.
Tư lệnh Nhân nhìn sâu vào mắt Nhất Huy như dò xét… Một lúc sau ông ta gật gù rồi bật cười:
– Ha ha… Đúng phong cách của Trung tá Trần An… Anh ta là đệ nhất cận chiến, đệ nhất đặc nhiệm… cũng là đệ nhất lưu manh của 107.
Mộc Miên và Thiếu úy Cảnh cũng nén cười khi nghe lời nhận xét của Tư lệnh. Nhưng nhớ đến Trần An không còn nữa, nét mặt hai người lại trở nên ảm đạm buồn bã. Tư lệnh Nhân chắp tay sau lưng nhìn lên bức phù điêu quốc huy treo sát trần, ông cảm thán:
– Hồng Kỳ ngược lại cũng là một tổ chức tương tự với 107 thuộc nước bạn… Nhưng có quy mô hơn 1000 thành viên trải rộng khắp Châu Á và một số nước lân cận… Điều này có lẽ có trong ký ức của Trần An nên cậu đã biết…
Nhất Huy im lặng lắng nghe, không tỏ vẻ gì xác nhận.
– Nhưng điều tôi sắp nói diễn ra sau khi anh ta chết… Trong số 273 người bị bắt và thủ tiêu trong đợt càn quét vừa rồi, chỉ có 13 người là thành viên thật sự thuộc Hồng Kỳ… còn lại là những đối tượng được chiêu mộ địa phương… Tôi nhấn mạnh là người Việt… – Ông trầm giọng.
– Như Trần Minh ?! – Nhất Huy buột miệng hỏi.
– Cũng có thể nói như vậy… Nhưng không đúng lắm… Vì Trần Minh là cán bộ cấp cao của 107, được Hồng Kỳ trung ương chiêu mộ thật sự. Hắn không đơn giản là chó giữ nhà đâu… Mà là nòng cốt chống đỡ tồn tại của tổ chức này tại nước ta.
– Tôi đã nghe Mộc Miên báo cáo về cô gái tên Nhã Phương bị Trần Minh chiêu mộ. Cô gái đó là bạn gái thanh mai trúc mã của cậu ?!
– Vâng… Thật ra tấm hình đó… Tôi nghĩ cô ấy bị lừa gạt… – Nhắc đến Nhã Phương, Nhất Huy tinh thần liền lo lắng bất an.
– Tôi hứa với cậu… Nếu cô ấy không tham gia hành động gây bất lợi cho tổ quốc… Thì tấm hình tuyên thệ đó sẽ không bị truy cứu… – Ông nói.
– Cảm ơn… Nhưng có thể tìm ra cô ấy đang ở đâu không ?! – Nhất Huy hỏi dồn.
– Email được gửi từ một tài khoản nặc danh, sau khi truy ra loại bỏ ba tầng iP giả… Chúng tôi có thể xác định tấm hình đó được gửi từ tỉnh Chiết Giang, TQ… Dù cậu có đến đó tìm cũng là mò kim đáy bể mà thôi…
Căn phòng im lặng trở lại. Nhất Huy bần thần suy nghĩ. Một lúc sau, đã có quyết định trong đầu, Tư lệnh Nhân quay lại:
– Nhất Huy, thôi thì thế này… Nếu cậu là người nhận truyền thừa từ Trần An… – Ông Nhân lại lắc đầu cười cười với cách dùng từ như phim kiếm hiệp của mình.
– Bằng cách quái quỷ nào đó… Nhưng cậu cũng có thể xem là một phần truyền nhân của anh ta… Tôi sẽ phá lệ một lần, xem cậu như một thành viên dự bị không có quân hàm của 107… Đừng vội mừng, sự khác biệt giữa thành viên dự bị và chính thức là rất lớn… Để được công nhận thành viên chính thức cậu phải hoàn thành một khóa huấn luyện…
Ông mỉm cười nhìn nét mặt cứng đờ thiếu tự nhiên của Mộc Miên và Thiếu Úy Cảnh:
– Khóa huấn luyện đó… nói thế nào nhỉ… gọi là… tàn nhẫn cũng được, dã man vô nhân tính cũng đúng… Nếu cậu vượt qua… chúng ta mới có thể nói chuyện tiếp theo. Được chứ ?!
– Đồng ý.
————————+++++++———————
Làng Họa Mỹ, ngoại ô thành phố Hàn Châu, tỉnh Chiết Giang.
Làng Họa Mỹ là một làng nghề dệt vải kéo dài từ thời Khang Hy… Địa điểm cách trung tâm Hàn Châu 40km và không chào đón khách du lịch tham quan. Thực tế, bên ngoài là một làng dệt truyền thống, nhưng không có dân bản địa sinh sống… Toàn bộ đều là bộ đội địa phương đóng giữ và sinh hoạt như thường dân… Họ là một tấm rào chắn sống cho khu huấn luyện quân đội kín đáo bên trong.
Trong một gian phòng nhỏ như một lớp học thu nhỏ với ba người… Một bảng trắng đầy chữ, máy chiếu projector, bên dưới chỉ có một chiếc bàn nhỏ kiểu học sinh… Nhã Phương mặc quân phục xanh, tóc thắt hai bím xinh xắn, nhưng vẻ mặt nàng lạnh lẽo vô cảm lắng nghe người đàn ông nước ngoài đang diễn giải… Bên cạnh là một cô gái thông dịch viên tiếng Việt không ngừng thì thầm bên tai nàng.
“农药是从冷兵器时期开始的人类研究和开发……”
“Độc dược đến từ thiên nhiên được con người nghiên cứu từ 3000 năm trước, nhưng thực sự phát triển từ thời kỳ vũ khí lạnh… Đến thời kỳ vũ khí nóng, độc dược nhân tạo được phát triển nhưng độc dược đã không còn phổ biến và được công nhận như trước mà trở thành sân sau hậu thuẫn cho các hoạt động ám toán bí mật….
Sự đa dạng của độc dược trên thế giới có thể nói do môi trường, khí hậu đặc trưng của mỗi vùng đất, thậm chí tập quán ăn uống của địa phương, độc dược thiên nhiên được ứng dụng và sử dụng khác nhau… mang đến hiệu quả khác nhau. Con người tùy thuộc văn hóa ẩm thực và dòng máu cũng có thể đưa đến những phản ứng khác biệt rõ rệt với độc dược… Cùng ăn vào một loại độc, người này có thể chết, trong khi người kia chỉ đau bụng, ói mửa…
Dĩ nhiên, mục đích cuối cùng của độc dược vẫn là giết người, nhưng quá trình nhiễm độc, hành trình đi đến cái chết của đối tượng và dấu vết để lại mới quyết định trình độ sử dụng độc của một sát thủ.
Sau đây là bảy loại độc dược thiên nhiên giết người không để lại dấu vết… Thứ nhất là Hemlock, hay còn gọi là Cây cần độc… Đây là một loại cây vô hại, lá có thể ăn sống, nhưng nhụy hoa của nó có thể làm máu người đông lại trong bốn tiếng sau khi nhiễm độc…”
Nhìn hình ảnh của những bông hoa nhỏ trắng như bông cải trên màn hình projetor, Nhã Phương chỉ lẩm nhẩm ghi nhớ, đọc lại tên gọi của loài hoa kia. Nàng như quên hẳn bản thân mình, trở thành một người hoàn toàn khác… Vẻ mặt bình thản của Nhã Phương như đang tham gia một lớp dạy cắm hoa không hơn không kém.
“Dụng độc giết người” là một trong rất nhiều lớp đào tạo nàng phải học trong cả tuần qua… Cái gì cũng liên quan đến thao túng con người, gây ảo giác, khai thác thông tin, gây tê liệt thần kinh, cho đến hôm nay là dụng độc giết người.
Nhã Phương như một người đã chết. Nàng không muốn sử dụng trí não suy nghĩ về những chuyện đã qua… Trần Minh mang nàng sang đây… Thậm chí nàng không quan tâm mình đã đi qua cửa khẩu sân bay bằng cách nào khi trên người không có mang theo một mảnh giấy tùy thân.. Miễn là Trần Minh có cách, tức là anh ta có đủ năng lực để giúp nàng phục thù. Thế là đủ.
Cả tuần nay Nhã Phương quen dần với lối sinh hoạt khắc khe của nơi này… Sáng 5h00 thức dậy, vệ sinh cá nhân 15 phút, tập thể dục một tiếng, sau đó ra nhà tập thể ăn sáng. Bữa ăn sáng nơi này đơn giản và lập đi lập lại hàng ngày, một tô cháo trắng và cái bánh quẩy. Sau giờ ăn sáng là thời gian học kéo dài đến đúng 11h30, lại di chuyển ra nhà ăn tập thể. Buổi chiều lại lặp lại như vậy đến 17h30 và ăn tối. Sau giờ ăn tối, nàng được nghỉ một tiếng và học tiếp đến 21h00.
Nơi này chứa khoảng 40 học viên, toàn bộ là nữ chạc tuổi từ 18 đến 24. Điểm chung nhất là những học viên như được lựa chọn kỹ, đều xinh đẹp khá đều nhau. Nơi này quy định học viên không được phép nói chuyện riêng với nhau… Nhưng từ màu da, nét mặt và đôi khi nghe vài cô gái hát thầm lặng lẽ trong nhà tắm bằng tiếng mẹ đẻ. Nhã Phương đoán được họ đến từ các nước Đông Nam Á trong khu vực.
Mọi ngày sau giờ học, tắm rửa xong là Nhã Phương về phòng ngủ ngay… Không phải vì trong ngày học quá nhiều làm nàng mệt mỏi, mà vì một lý do tế nhị khác… Sau 21h30 mỗi ngày, hai phòng sát vách của nàng luôn phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ của phụ nữ. Nhã Phương từng tự hỏi, nơi này rất ít đàn ông, ngoại trừ một số giảng viên lớn tuổi, ngay cả gác cổng và phục vụ cũng là nữ… Nhưng hoạt động này lại có vẻ rất chính quy, không vụng trộm lén lút gì… Đêm nào cũng vậy, cứ đúng giờ đó sau tiếng mở cửa vài phút là âm thanh phụ nữ rên rỉ trong khoái lạc lại vang lên… Trong khi đó, bản thân Nhã Phương ngay cả mình trở thành đàn bà như thế nào cũng không nhớ. Nàng thấy mình tốt nhất nên ngủ, không nên lắng nghe những thứ âm thanh dụ hoặc đó…
Buổi tối của ngày thứ bảy, trong khẩu phần ăn của Nhã Phương có thêm một chén chè yến. Nàng không thắc mắc, vả lại muốn hỏi cũng không biết hỏi thế nào, đành uống luôn. Vị ngọt thơm ngon của món chè làm Nhã Phương chợt nhớ đến mẹ… Bà hay nấu chè yến, còn dỗ dành nàng ăn… Nam sâm nữ yến. Đó là phương thuốc bảo vệ sắc đẹp bao đời nay của phụ nữ.
Khi bước chân ra khỏi nhà ăn, Nhã Phương chợt thấy không khí xung quanh như nóng lên một cách kì lạ… Nàng đến thẳng nhà tắm tập thể, tắm đi tắm lại hai lượt vẫn thấy cơ thể hừng hực như có một ngọn lửa bên trong. Từ phòng tắm trở về, Nhã Phương áo lót nàng cũng không mặc, dù sao nơi này cũng toàn là phụ nữ… Mà trời lại nóng bất thường như thế… Mồ hôi cứ thấm ướt cả lớp vải mỏng làm hai đầu vú đỏ hồng xinh xắn của nàng cứ thấp thoáng lộ ra.
Vừa bước vào phòng mình, Nhã Phương khi thấy Trần Minh đang ngồi chờ trong phòng mình. Nàng ngượng ngùng che tay trước ngực. Từ lúc Trần Minh đem nàng đến đây, hắn đã bỏ đi đâu mất dạng, hôm nay mới gặp lại.
– Em khỏe không ?! – Trần Minh bước đến.
Nhã Phương chỉ gật đầu không trả lời, nàng gần như quên đi giọng nói của mình thế nào. Trần Minh bước đến đóng cửa phòng, rồi quay lại áp sát sau lưng nàng thì thầm:
– Tưởng em ở đây cô đơn lắm chứ ?! Có vẻ em quen rồi hả ?!
– Bao giờ… tôi được về nước hành động ?!
Nhã Phương thừa biết những kiến thức hại người mà nàng được học sẽ áp dụng vào đâu đó trong nước. Họ thậm chí không phí thời gian dạy nàng tiếng bản xứ, vì một lý do đơn giản… Tất cả các đối tượng nàng sẽ đối phó đều là người Việt.
– Sao em nôn nóng thế ?! Phải học tốt đã chứ ?! – Trần Minh chậm chậm mở nút cài áo sau lưng Nhã Phương, vai áo nàng trễ xuống lộ ra một mảng da thịt trắng ngần.
Nhã Phương mặt đỏ như say rượu, nàng muốn kéo áo lên, nhưng không hiểu sao cả người cứng đờ cứ hồi hộp nhìn theo ngón tay thô cứng của Trần Minh vuốt nhẹ trên bờ vai trần của nàng…
– Tôi… Tôi chỉ muốn… trả thù…
– Ừ… thì trả thù… Nhưng trả thù đơn giản quá thì không thú vị… Đúng không ?!
Cánh tay che ngực của nàng bị hắn nhẹ nhàng kéo xuống… Hai núm vú đỏ hồng của nàng nổi cộm phập phồng qua lớp vải mỏng… Hơi thở hắn ấm áp… Miệng hắn hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của Nhã Phương. Nàng rùng mình, hơi thở dồn dập, nài nỉ:
– Anh… Anh đừng…
– Em ở đây, tối ngủ không cô đơn sao ?! Không thèm một vòng tay đàn ông âu yếm sao ?!
– Em… không… biết…
Những nụ hôn nhẹ nhàng quanh cổ của Trần Minh làm cả người Nhã Phương mềm nhũng, hổn hển dựa hẳn vào hắn.
– Nhất Huy có làm tình thường xuyên với em không ?! – Hai tay hắn chậm chậm kéo dây váy của Nhã Phương.
– Không… Ngoài lần đầu tiên… Mà em không nhớ gì… Đừng anh…
Nàng thản thốt không kịp ngăn chiếc váy rơi xuống chân… Cả cơ thể tuyệt đẹp của Nhã Phương giờ đây trần trụi chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ xíu mỏng manh. Nàng muốn gập người xuống che đậy thân thể thì cánh tay Trần Minh đã vòng qua ôm cứng lấy bờ eo nhỏ mềm mại của nàng.
– Lần đó do em say rượu… không nhớ là phải rồi ! Nhưng đêm nay em sẽ mãi mãi không quên.
– Làm sao… anh biết… em ?! Ư… Đừng…
Câu hỏi của Nhã Phương vừa ra khỏi miệng thì hai bầu vú tròn trịa của nàng đã bị hai bàn tay Trần Minh ôm gọn lấy… Mân mê nhào nặn… Một cơn nhột nhạt kì lạ làm cả cơ thể nàng như bùng cháy khao khát…
– Đừng nói chuyện thằng nhãi đó… Vì đêm nay là một đêm đặc biệt của em…
Nhã Phương được Trần Minh dìu đến bên giường, đặt nàng nằm xuống. Mặt nàng đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt… Nàng cảm nhận được đáy quần lót đã nhơ nhớp ẩm ướt kì lạ. Chưa bao giờ Nhã Phương có cảm giác khao khát háo hức chuyện nam nữ như vậy… Giờ đây, nàng chỉ muốn hai bàn tay thô dầy kia ngay lập tức đặt lên ngực mình, nhào nặn thật mạnh.
Những tiếng bước chân đến gần, âm thanh sột soạt cởi quần áo…Rồi cả chiếc giường run lên nặng trĩu bên cạnh… Da thịt đàn ông áp sát ấm nóng… Những bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo mịn màng của nàng… Hơi thở Nhã Phương dồn dập mãnh liệt khi những nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng… Cả người nàng mềm nhũng tê dại, một cảm giác ray rứt sương sướng truyền đến từ hai đầy vú… Nhã Phương mở choàng hai mắt, thản thốt:
– Ah… Đừng…
Trước mặt nàng là hai mái tóc lòa xòa, nàng chỉ thấy được nửa khuôn mặt đang đè ép hai bầu vú nàng căng lên, hai cái miệng đang ngậm lấy hai núm vú đỏ hồng của nàng. Nhã Phương đang trần truồng nằm giữa hai người đàn ông trung niên lạ lẫm, còn một người nữa đang quỳ gối giữa hai chân nàng… Tay hắn đặt lên bờ mu mềm mại dưới lớp quần lót nàng không ngừng mân mê khiêu khích.
– Đừng… Ư…
Giờ phút này nàng đã mơ hồ nhận ra nguồn gốc của những tiếng rên rỉ hàng đêm phát ra từ căn phòng bên cạnh. Nhưng trong cơ thể nàng đang có một sự ham muốn điên cuồng thôi thúc nàng nằm yên hưởng thụ những khoái cảm dơ bẩn này. Chỉ nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình bị chèn cứng giữa ba người đàn ông trung niên lạ mặt đã làm âm hộ rỉ nước khao khát… Nhưng tia lý trí cuối cùng trong đầu nàng vẫn ngoan cường giãy giụa…
– Dừng lại… Đừng… Ư…
Nhã Phương oằn người lên phản đối, thì miệng nàng đã bị trám kín bằng một nụ hôn bất ngờ của Trần Minh. Lưỡi hắn ngao du khắp nơi trong miệng nàng, xoa dịu đi sự sợ hãi… Sự sợ hãi chìm xuống, để lại cả khoảng không trống rỗng trong đầu Nhã Phương… Ngọt lửa rạo rực trong cơ thể như đang thiêu cháy nàng. Giọng nói của Trần Minh vang lên bên tai.
– Ngoan đi… Kể từ hôm nay, mỗi buổi tối em sẽ được học một lớp khác… khá thú vị đấy. Nhiều học viên nữ khác xem đây là thời gian thư giãn sau mỗi ngày… Lớp này có tên gọi là… “Kỹ thuật Phòng the Tột đỉnh”
– Em… Em không… Đừng… ưm….
Nhã Phương không sắp xếp nổi từ ngữ trong đầu mình khi chiếc quần lót nàng đã tuột khỏi chân. Gã đàn ông bên dưới thèm thuồng giở hai chân nàng ra, nhìn thẳng vào mảng da thịt đỏ hồng ướt đẫm… Hắn vụt đầu xuống, ngăn hai chân Nhã Phương khép lại. Từ chút từng chút hôn xuống làm hơi thở nàng tắt nghẽn sợ hãi.
– Đừng… Ư…. – Nhã Phương thở dốc há hốc nhìn xuống cái miệng hắn càng gần xuống.
– Không sao đâu…. Đừng sợ… Hôm nay là lớp đầu tiên, không có kỹ thuật gì khó… Chủ yếu là cho em trải nghiệm khoái cảm tột cùng sẽ như thế nào…
– Uwmmm… Ôi…
Miệng gã đàn ông thứ ba ngậm kín lấy âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của Nhã Phương… Lưỡi hắn như một con rắn vờn lên vờn xuống rồi vét sâu vào trong. Nhã Phương rít lên, hai chân vô thức mềm nhũng mở rộng ra… Ngực nàng ưỡn lên dâng trọng hai bầu vú căng tròn cho hai gã bên trên tha hồ nắn bóp ngậm mút… Gã bên dưới vòng tay bợ lấy cặp mông mềm mại mát rượi của nàng, nâng âm hộ nhòe nhoẹt lên cao… Lưỡi hắn vét sây vào như thèm thuồng chất nước nhờn thơm ngát ồ ạt tiết ra từ sâu trong âm hộ nàng.
– Uwmmm… Ôi…
Trần Minh ngồi xuống ghế bên cạnh giường, mồi điếu thuốc hút. Mắt hắn vẫn không rời bốn thân hình trần truồng chen chút trên chiếc giường trước mặt… Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng rên siết của Nhã Phương, Trần Minh thấy suy nghĩ mình trở nên mâu thuẫn… Người con gái này nói đúng ra chỉ là một nửa đàn bà. Sau đêm đó, dù bị hắn cướp đi sự trinh trắng, nhưng đầu óc nàng vẫn trong sáng chưa vấy bẩn.
– Uwmm…
Trần Minh hơi thất thần nhìn quan cảnh trên giường… Hai người đàn ông trần truồng bên trên quỳ cao trên gối, hai cái dương vật căng cứng đưa sát trước đôi môi há hốc rên rỉ của Nhã Phương. Gã thứ ba quỳ giữa hai chân mở rộng của nàng, cầm dương vật không ngừng cọ dọc hai mép âm hộ ướt đẫm chờ đợi của nàng… Trần Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, quay đi.
Đêm nay, lẽ ra Trần Minh không có nhiệm vụ đến đây… Nhưng không hiểu sao, nghĩ đến cảnh một người con gái trong sáng như Nhã Phương vật vờ dày vò dưới bàn tay thô kệch của ba gã đàn ông ngoại quốc… Hắn không nhịn được phải đến. Hắn muốn trấn an nàng. Hay ít ra phải xác định được nàng thật sự thích nghi được thì lòng hắn mới nhẹ nhõm một chút. Nhã Phương một góc độ nào đó mà nói là người phụ nữ của hắn. Nhưng giờ đây, nàng đã thật sự có ham muốn với ba gã đàn ông lạ mặt, Trần Minh lại lấy lòng nao nao khó chịu… Hắn đang ghen sao ?! Không, hắn cho là mình ích kỷ thì đúng hơn…
– Uwmmm…. Ah….
– 好好吃…
Tiếng nấc ngắt quãng của Nhã Phương và âm thanh gầm gừ “khen ngon” của gã đàn ông bên dưới lọt vào tai Trần Minh thật khó chịu. Như có ai đó đóng đinh vào màn nhĩ của hắn. Không quay lại, nhưng hơi thở ngắt quãng của Nhã Phương như vẽ lên trong đầu Trần Minh cảnh tượng cái dương vật bên dưới đang từng chút lấp kín âm hộ đỏ hồng của nàng… Hai cái dương vật bên trên rà quét lên đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– 停止…任务完成
Đột nhiên, Trần Minh đứng bật dậy, gắt lên một câu tiếng Trung… Ba gã đàn ông trung niên dừng sững người, hơi chần chừ nhìn xuống thân thể mơn mởn của Nhã Phương nuối tiếc.
– 任务完成…
Trần Minh lặp lại lời nói, lần này cổ họng hắn gầm khẽ như ra lệnh. Ba gã kia như rất sợ hãi hắn, lồm cồm ngồi dậy, mặc quần áo đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Trần Minh vừa bước lại gần thì Nhã Phương đã nhào vào lòng hắn. Hai cánh tay nàng mềm nhũng không xương như hai con rắn quấn chặt quanh người Trần Minh không buông…
– Yêu em đi… Em muốn…
Trần Minh không nói một lời, cởi hết quần áo ra. Đè sấp cơ thể lõa lồ của Nhã Phương xuống giường, tay kéo eo nàng cao lên. Hắn cầm dương vật căng cứng chèn vào hai mép âm hộ đỏ mọng hé mở của nàng, thúc mạnh.
– Ah… Ôi…
Nhã Phương há hốc rên siết… Cơn ham muốn cồn cào trong cơ thể làm cơn đau thốn bay biến như không hề tồn tại. Mặt nàng chà sát trên tấm nệm, tay siết chặt tấm drap giường nhàu nhĩ để Trần Minh nhấp sâu vào từng đợt. Trần Minh lại như nổi cơn ghen, hắn nghiến răng bóp nghiến cặp mông tròn trịa co dãn của Nhã Phương, hạ thể hắn liên tục đẩy tới để dương vật căng cứng chèn cứng hai mép âm hộ ướt đẫm nước của nàng. Hắn thấy được cả dòng nước trong veo không ngừng trào ra từng đợt theo khúc thịt hắn lấp kín nàng.
– Ưmmm… Ôi…
Nhã Phương rên rỉ mỗi lúc một lớn… Cơ thể nàng run rẩy tuôn trào liên tục… Chảy dài ướt đẫm cả hai chân. Người nàng nhũng ra, cả người nằm dài trên nệm. Cặp đùi thon dài của nàng rũ rượi xoải rộng hai bên để cơ thể gân guốc của Trần Minh tiếp tục hì hục thúc sâu… Hạ thể Trần Minh dập xuống bờ mông căng tròn, nảy lên phành phạch từng tiếng từng tiếng không ngừng nghỉ… Không biết qua bao lâu, chỉ biết tiếng rên rỉ hổn hển của Nhã Phương lặng đi thành một âm thanh ư ử thật khẽ trong cuống họng.
– Ah…. Ah….
Trần Minh gầm lên, rùng mình, trút hết nỗi buồn bực vào trong người Nhã Phương. Hắn ngã xuống giường, nằm bên cạnh nàng thiêm thiếp.
Nhã Phương lật người nằm xoay vào tường, nấc khẽ từng tiếng. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra khi nảy… Lý trí nàng gào thét trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể nàng vẫn muốn buông thả hoàn toàn. Nhã Phương không khóc vì nhục nhã, mà vì căm ghét chính bản thân mình… Tại sao nàng lại có thể chấp nhận làm chuyện đó cùng lúc với ba người đàn ông xa lạ… Lại chủ động nhào vào lòng Trần Minh nài nỉ hắn làm tình với mình… Tại sao ?! Tiếng khóc rấm rứt dần chuyển thành nức nở.
– Đừng khóc… Qua rồi… – Trần Minh thở dài vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Nhã Phương.
– Không có gì phải day dứt… Em bị tác động của thuốc kích thích thôi…
Lời nói tiếp theo của Trần Minh làm Nhã Phương bừng tỉnh, nàng quay phắt lại nhìn hắn. Nàng nhớ đến chén chè yến trong buổi tối đêm nay…
– Tại sao họ làm như vậy ?! – Nàng nức nở gắt lên.
– Đó là giúp em thôi… Không có một chút hưng phấn phụ trợ thì làm sao em sẵn sàng quan hệ bầy đàn như vậy chứ ?! – Trần Minh lau nhẹ nước mắt trên gò má ửng đỏ xinh đẹp của nàng.
– Tại sao… Tại sao em phải học thứ kinh tởm đó chứ ?! – Nhã Phương nghẹn ngào.
– Haizz… Không phải riêng em… Mà tất cả phụ nữ ở đây đều được huấn luyện như vậy… – Trần Minh thở dài, kéo đầu nàng nằm gối lên ngực mình. – Đặc nhiệm… cũng có nhiều loại, không thể bỏ ra mười năm huấn luyện võ thuật cho một người con gái chân yếu tay mềm như em được… Trong khi em có thể sử dụng thân thể mình như một loại vũ khí bản năng, còn lợi hại hơn rất nhiều kẻ bao nhiêu năm luyện quyền cước.
– Không…
“Em không muốn….” Nhã Phương lại không nói hết suy nghĩ trong đầu. Khả năng tự trả thù… Không phải đây là điều nàng yêu cầu sao ?!
– Em vẫn có thể không tham gia phần huấn luyện này… Trừ khi… Em làm người phụ nữ của anh.
Đôi mắt Nhã Phương đỏ hoe nhìn lên gương mặt Trần Minh. Không hiểu sao lần này, nàng chợt nhận ra nét mặt hắn có gì đó quen thuộc như đã gặp trước đây… Hàng lông mày thật rậm hung dữ, hai mắt hắn nhắm chặt, khóe miệng lại nhếch nhẹ như đang cười. Một nụ cười bình thản và nguy hiểm nhất thế gian.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người muốn nàng trở thành phụ nữ của hắn… Dù người đó không phải là người đàn ông nàng mong muốn. Nhưng ít ra hắn cũng biết bảo vệ nàng… Ít ra hắn cũng thèm muốn nàng… Ít ra hắn cũng để nàng gối lên bộ ngực rắn chắc ấm áp.
– Được… Em là của anh. – Nhã Phương nằm xuống, nhắm mắt lại.
Buổi sáng hôm sau, khi Nhã Phương thức dậy Trần Minh đã rời đi. Hắn như một bóng ma, rời đi không để lại một lời nhắn. Nàng sửa soạn như mọi ngày bước ra khỏi phòng thì bắt gặp cô phiên dịch tiếng Việt đã chờ sẵn trước cửa phòng.
– Nhanh lên, lãnh đạo đang chờ cô đến… – Cô ta lên tiếng.
– Để làm gì ?!
– Kết nạp, tuyên thệ trung thành với tổ chức.
Nhã Phương đi theo cô phiên dịch. Nàng không hề biết rằng hành động vô thức của nàng được tổ chức âm thầm ghi lại và gửi đi… Khi Trần Minh biết chuyện muốn ngăn cản thì Nhã Phương đã không còn đường quay đầu.
————————–+++++++++————————