Dòng Máu Đen - Chương 8: TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN
Một tuần sau,
Trên ban công nhỏ, Nhã Phương ngồi bó gối trên chiếc ghế mây, ánh mắt lạc lõng nhìn cành cây phất phơ qua lại. Không hẳn, thật ra nàng đang nhìn chằm chằm vào một vật nhỏ xíu màu đỏ đặt trên thành ban công… Đó là viên thuốc ngừa thai khẩn cấp mà Nhất Huy đã đưa nàng sau đêm đó. Nhưng đã qua một tuần, nàng vẫn không muốn uống nó… Vì sao Nhất Huy lại sợ nàng có thai nhỉ ?! Dù nàng có thai thì nó không phải là giọt máu của anh sao ?! Nhã Phương chơi với Nhất Huy từ nhỏ, nàng biết gia đình anh luôn ở tình trạng thiếu con nối dõi… Nếu nàng sinh cho anh một đứa con, dù trai hay gái, anh cũng phải rất vui mừng mới đúng chứ ?! Hay… anh không muốn cưới nàng làm vợ ?!
Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt Nhã Phương càng tái đi sợ hãi… Nàng không tưởng tượng được sau những chuyện đã xảy ra anh lại có thể rời bỏ nàng. Lại nhớ đến người con gái đó, lòng Nhã Phương đau đớn như có ngàn mũi kim đâm sâu vào… Nàng còn nhớ khuôn mặt xinh đẹp và cả nét mặt sung sướng thõa mãn của cô ta bên dưới cơ thể anh… Anh có yêu cô ta không ?! Nhất Huy mà Nhã Phương biết sống rất chừng mực… Từ trước đến nay, phụ nữ bước chân vào phòng ngủ của anh chỉ có nàng… Nếu không bắt gặp chuyện đó, tới bây giờ có lẽ nàng còn tin tưởng như vậy…
Cả tuần nay, Nhất Huy vẫn đến nhà ba mẹ thăm nàng mỗi ngày… Anh lên phòng, ngồi trò chuyện, chăm sóc hỏi thăm nàng. Nhã Phương rất vui. Nhưng khi Nhất Huy đi về, nàng luôn thấy một sự hụt hẫng khó chịu trong lòng… Tại sao anh vẫn đối xử với trước đây ?! Không phải mối quan hệ của hai người đã xác lập rồi sao ?! Không phải đàn ông ở tuổi anh đều có đòi hỏi nhiều sao ?! Không phải anh rất mạnh mẽ trên giường với cô gái kia sao ?! Nhưng anh lại không hề gợi ý gì với nàng mỗi lần hai người ở riêng trong phòng.
“Dù là thế nào, Nhất Huy vẫn chỉ thuộc về nàng…”
Nhã Phương khóe mắt đã ươn ướt đỏ hoe. Nàng cầm lấy viên thuốc trên thành ban công, mím môi, ném đi.
————————++++++++————————
Tại một quán cafe vắng vẻ ở Quận 10,
– Đây là ?! – Mộc Miên cầm chiếc USB nhỏ trên tay, ngạc nhiên nhìn Nhất Huy.
– Là kết quả truy tìm của Huỳnh Long… Xin lỗi, anh đã quen gọi anh ta như vậy… – Nhất Huy nói.
– Nhưng sao anh có thể tìm được ?! – Mộc Miên sửng sốt hỏi dồn.
– Anh tìm thấy… bên cạnh thi thể của người yêu của Huỳnh Long… Nhưng chi tiết thế nào không còn quan trọng… Em cũng không cần nói với ai là anh tìm ra nó… – Nhất Huy trầm ngâm, nét mặt hơi mệt mỏi chán nản.
– Anh không muốn dính líu gì đến mấy chuyện này nữa…
– Em hiểu rồi…
Mộc Miên gật đầu. Ánh mắt hơi buồn bã nhìn Nhất Huy. Một tuần nay Nhất Huy thay đổi rất nhiều… Nàng không biết vì chuyện gì, nhưng anh như già đi mấy tuổi… Không phải ngoại hình, mà sự già cỗi đến từ bên trong tâm hồn.
Mộc Miên cảm nhận được tâm trạng nặng nề của anh. Nhất Huy hôm nay hẹn gặp nàng, lại hẹn tại một quán cafe đơn thuần như thế này… Không phải là khách sạn ?! Nghĩ đến đó Mộc Miên cũng thấy mặt hơi nóng lên. Nàng không thể phủ nhận rằng sau đêm đó, nàng nhớ Nhất Huy rất nhiều. Nhưng có lẽ anh chỉ xem nàng là một mục tiêu chinh phục… Đặt chân lên đỉnh núi này, anh sẽ tìm đỉnh núi khác.
– Ok, vậy em đi về đây…
Thấy Nhất Huy chỉ đơn giản gật đầu, Mộc Miên thấy lòng hụt hẫng. Nàng đứng lên, quay người đi thẳng ra ngoài.
Thật ra, Nhất Huy đang nghĩ đến tấm hình có khuôn mặt gã đàn ông phản chiếu qua tấm gương ở quán cafe, anh đang lưu trong điện thoại. Anh không biết mình có cần đưa cho Mộc Miên xem không ? Vì dù sao, nàng đã nói không có chứng cứ thì không thể đả động đến tổ chức mang số hiệu “601”. Vả lại, tất cả chứng cứ quan trọng nhất do Huỳnh Long tìm được, anh đã đưa vào tay Mộc Miên rồi. Vậy thì việc thấy một gã sát thủ của tổ chức kia cũng chẳng quan trọng gì ?! Huống chi gã đó có phải là sát thủ hay không, hoàn toàn do Nhất Huy suy đoán… Không phải cứ uống cafe gần hiện trường vụ án thì liền trở thành sát thủ.
Nhất Huy nhúng vai, đặt tờ bạc lên bàn rồi bước ra ngoài. Dòng xe giờ tan tầm chật như nêm cối vắt ngang phía trước quán cafe… Nhất Huy bước lại chiếc Lead quen thuộc của mình. Chợt ánh mắt anh nheo lại nhìn thẳng qua đường.
Mộc Miên đứng bên lề đường, một chiếc Toyota đen biển số quân đội trờ tới đỗ lại trước nàng. Từ cửa sau bên này, một gã đàn ông cao lớn đội mũ cap bước xuống, đi vòng qua như có ý định mở cửa cho nàng. Nhưng vẻ mặt Mộc Miên rất lạnh lùng, đưa tay tự mở cửa, bước vào xe. Gã đàn ông hơi ngẩng người, rồi nhếch mép cười. Khi hắn trở về bên cửa bên này, hơi ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt với hàng lông mày thật rậm…
– Không thể nào…
Chiếc xe hòa vào dòng người đi xa, Nhất Huy vẫn ngẩng người nhìn theo, lòng lạnh lẽo. Anh không thể tin được điều đang xảy ra. Mộc Miên đi chung với người đàn ông mà anh nghi vấn là kẻ đã giết Tuấn Kiệt. Vậy thân phận thật của nàng là gì ?! Nàng đã lừa gạt anh suốt thời gian vừa qua sao ?! Không. Anh vẫn khẳng định mình không bị sắc đẹp của Mộc Miên làm mờ đi lý trí. Mà chính lý trí của anh mách bảo, nàng không có lý do gì lừa dối anh. Nàng thậm chí không biết đến sự tồn tại của chiếc Usb đó… Ngay cả tổ chức của nàng và nhóm người “601” kia cũng không biết Nhất Huy là người giữ thông tin quan trọng đó. Nếu không, không cần Mộc Miên cần dùng thân xác để đánh đổi, họ sẵn sàng phái người lục tung cả nhà anh lên, cả gia đình anh sẽ máu chảy thành sông… Nhất Huy mím môi đồng ý với suy luận của mình, Mộc Miên đúng là đặc nhiệm của Quân chủng chính phủ.
“Vậy còn gã đàn ông kia ?! Hắn là… ?!”
Trong đầu Nhất Huy chợt nghĩ đến một khả năng kinh khủng có thể xảy ra. Anh lên ngay chiếc xe máy, siết ga lao theo hướng chiếc ô tô vừa khuất. Lòng anh thầm hận bản thân mình, lẽ ra anh nên đưa tấm hình của gã đó cho Mộc Miên xem từ sớm.
– Lãnh đạo không giao nhiệm vụ cho anh sao ?! Tại sao lại cứ lẽo đẽo theo tôi như vậy ?!
Trong xe, Mộc Miên khoanh tay trước ngực hậm hực nói với Trần Minh. Anh ta ngược lại không hề tỏ ra khó chịu vì lời nói của nàng, chỉ mỉm cười thoải mái:
– Sao lại khó khăn như thế ?! Anh sợ em lại mềm lòng với thằng nhóc kia…
– Anh thật vô lý… Đó là chuyện của tôi… Anh…
Mộc Miên đang tức giận gắt lên, chợt sững lại nheo mắt nhìn hắn ta:
– Anh dùng chữ… “lại” có nghĩa là gì ?! Anh theo dõi tôi sao ?!
– À… Không… Anh chỉ nói bâng quơ vậy thôi… – Hắn cười giả lả.
– Hừ…
Mộc Miên nghiến răng, không hiểu sao càng ngày nàng nhìn Trần Minh càng không thuận mắt. Hắn theo đuổi nàng đã mấy tháng, nhưng ban đầu nàng vẫn không có cảm giác khó chịu như thế… Không lẽ từ ngày trái tim lạnh lẽo của nàng xao động trở lại.
– Anh chạy nhanh về nhiệm sở… Dùng còi ưu tiên đi… Tôi có việc gấp cần báo cáo… – Mộc Miên chợt nói với lên trước với người tài xế.
– Vâng, nghe rõ Đại Úy.
Tiếng còi ưu tiên vang lên, át cả tiếng máy xe gầm rú mạnh mẽ. Chiếc Toyota đen bóng như lột xác thành một con mãnh thú, lao vút trên đường.
– Em có việc gì gấp vậy ?! – Trần Minh ngạc nhiên hỏi.
– Tôi đã nắm được thông tin quan trọng do anh trai anh để lại…
– Ở đâu ra ?! – Trần Minh hỏi dửng dưng.
– Anh không cần biết…
Mộc Miên nhìn thẳng phía trước, không để ý ánh mắt của Trần Minh lập lòe toát lên một vẻ sắc lãnh phi thường. Hắn liếc nghiêng nhìn chiếc cổ trắng ngần thon dài của nàng, nắm tay từ từ siết chặt.
Từ phía sau, Nhất Huy ngẩng người nhìn chiếc xe hú còi inh ỏi lao vút đi. Anh nghiến răng vặn hết tay ga mà vẫn thấy nó xa dần… Chưa bao giờ anh hận chiếc Honda Lead này như vậy.
– Đường này đông lắm… Hú còi cũng không nhanh hơn được bao nhiêu… Rẽ qua hướng Thủ Thiêm đi… – Trần Minh nói.
– Ừ… Qua hướng Thủ Thiêm…
Mộc Miên ra lệnh, dù sao đây cũng là xe nàng, tài xế của nàng. Trần Minh cũng có xe riêng do tự hắn lái… Nhưng hắn biết nếu mình dùng xe của mình, Mộc Miên sẽ không bước lên.
Chiếc xe chuyển hướng qua Đại lộ Võ V K., lướt qua làn xe đông nghịt nhường đường. Qua hai phút, họ đã vào hầm chui sông Sài Gòn…
– Rẽ vào đường phía trước đi… Con đường đó mới mở vắng xe…
Vừa ra khỏi hầm chui, Trần Minh lại nói với người tài xế.
– Nhưng… thưa Thiếu tá, tôi nghĩ đường đó chưa thông đâu ạ ?! – Người tài xế ấp úng.
– Trung sĩ Bình, tôi nói anh không nghe sao ?! – Trần Minh gằn giọng.
– Tôi… – Tài xế Bình nhìn lên gương chiếu hậu như hỏi ý Mộc Miên.
– Nghe lời Thiếu tá Minh đi…
Mộc Miên gật đầu, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra khung cửa sổ… Nơi đó lại có bóng phản chiếu của Trần Minh.
Chiếc xe chuyển hướng, rẽ vào con đường nhựa mới tinh nhưng không có một bóng xe. Con đường này được một dự án bất động sản cao cấp khai mở… Hai bên đường những căn hộ liền kề xây sẵn còn chưa quét sơn nguyên một màu xám ngắt. Chiếc xe lao nhanh như một bóng ma lướt qua khu đô thị hoang vắng… Không còn còi hụ, chỉ có nhịp tim của hai người băng ghế sau đang tăng nhanh từ từ…
Đột nhiên, Trần Minh đưa tay vào túi quần…
“Đoàng… Đoàng”
Hai tiếng nổ chát chúa vang lên. Chiếc xe loạng choạng… Mộc Miên vung chân đá thẳng vào bàn tay cầm súng trong túi quần của Trần Minh. Nàng đã nghi ngờ từ biểu hiện bất thường của hắn… Nhưng lại tính sai một nước cờ, hắn không rút súng ra mà bắn thẳng xuyên qua lớp vải quần tây về phía trước… Mộc Miên chỉ kịp ngăn phát súng thứ hai, phát đầu tiên xuyên qua chiếc ghế nỉ găm vào eo lưng Trung sĩ Bình.
“Ầm…”
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, không một lời nói tiếng la hét nào kịp phát ra… chiếc xe đang chạy hết tốc lực, chệch hướng lao thẳng vào cây cột điện bên vệ đường. Bụi tung lên mù mịt bao phủ cả chiếc xe… Tài xế Bình gục xuống trên tay lái…
“Tinnnnn….” – Tiếng còi xe vang vọng cả khu đô thị hoang vắng…
Trần Minh dùng tay còn lại chặt mạnh xuống cổ chân Mộc Miên, nàng rút chân lại tránh. Hắn và nàng cùng rút súng… cùng dùng tay trái chụp vào tay cầm súng của đối phương…
“Đoàng… Đoàng…”
Hai phát súng cùng nổ. Cửa kính xe vỡ nát… Mộc Miên nghiến răng mặt đỏ ửng lên… Tay cầm súng của nàng như lọt vào một gọng kềm cứng như thép nguội. Trong khi đó bàn tay nàng siết chặt cổ tay Trần Minh đang run rẩy từ từ bị bẻ gập lại…
– Hắc hắc… – Trần Minh điệu bộ đùa cợt thoải mái. – Uổng cho một gương mặt xinh đẹp… Lát nữa đây lại thủng một lỗ máu…
– Tôi chỉ tiếc… là mình… không lật được bộ mặt kẻ hai mang của anh… – Mộc Miên nghiến răng rít lên, không thèm nhìn họng súng của hắn đang chĩa thẳng vào mặt mình.
– Anh là kẻ bao nhiêu năm nay lãnh đạo tìm kiếm… Kẻ đã bán thông tin cho kẻ thù, hủy đi bao nhiêu công sức của đồng đội… Quân bán nước…
– Hắc hắc… Người đẹp chửi cũng hay lắm nha… Nhưng em sai rồi… Tôi không bán thông tin. Mà tôi là người của Hồng Kỳ.
Trần Minh nhếch mép cười. Hắn đập mạnh bàn tay cầm súng của Mộc Miên vào thành cửa sổ… khẩu súng rơi ra ngoài. Bàn tay đau đớn như gãy lìa, nhưng Mộc Miên chỉ nhíu mày không rên một tiếng… Nàng cũng buông lỏng tay súng của hắn… Chấp nhận số phận. Cận chiến với đệ nhị đặc nhiệm quân chủng, Mộc Miên biết mình không có chút cơ hội sống sót. Nàng nheo mắt, giọng đanh lại:
– Anh còn biết dòng máu chảy trong người mình là gì không hả ?! Anh có hiểu ý nghĩa của từ dân tộc là gì không hả ?!
– Dân tộc… Hắc hắc… Dân tộc là cái thá gì ?! Có bỏ vào miệng ăn được không ?! – Hai mắt hắn sắc lạnh. – Dân tộc sao ?! Khi cô còn nằm ngữa cho thằng người Hoa kia chơi, cô không có tư cách phê phán tôi…
“Tôi là người Hoa thì sao hả ?! Không phải tôi cũng đang nói tiếng Việt sao ?!”
Bất ngờ một giọng nói vang lên từ ngoài xe, một khẩu súng đen ngòm đưa qua ô cửa kính vỡ nát dí sát vào đầu của Trần Minh. Mộc Miên sững người buột miệng kêu lên:
– Nhất Huy ?! Sao anh ở đây ?!
– Hắn là kẻ giết Tuấn Kiệt… Anh chưa kịp nói cho em nghe…
– Buông súng xuống… – Nhất Huy gằng giọng.
– Ha ha… Thằng nhãi… Mày nổ súng đi… Trước khi viên đạn chạm vào da đầu tao, tao đã kịp bóp cò… Mày tin không ?! – Trần Minh không buồn quay lại, chỉ chằm chằm siết chặt cò súng chĩa vào đầu Mộc Miên.
– Bắn đi… Nhất Huy… Bắn hắn ngay… Không cần lo cho em.
Nhất Huy siết chặt khẩu súng của Mộc Miên, do anh nhặt được từ dưới đất. Mồ hôi trán rịn ra lấm tấm… Chưa bao giờ anh thấy mình căng thẳng như vậy. Ngón tay anh đặt lên cò súng, đắn đo run rẩy… Nhưng lời nói kế tiếp của Trần Minh làm Nhất Huy chết điếng cả người:
“Nhã Phương đã khỏe chưa ?! Không còn khóc chứ hả ?!”
– Mày…. là mày….
– CẨN THẬN…
Mọi chuyện đều nằm trong suy tính quỷ quyệt của Trần Minh. Một tích tắc Nhất Huy phân tâm, hắn nghiêng đầu tránh qua họng súng của anh… Dùng sức bả vai đánh ngang cánh tay Nhất Huy vào thành cửa sổ… Anh vừa nghe tiếng kêu cảnh báo của Mộc Miên, thì khẩu súng đã tuột tay rơi lên ghế trước.
Mộc Miên nhanh như một con mèo hoang lao đến chụp lấy tay cầm súng của Trần Minh…
“Đoàng”
Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Viên đạn xé gió sượt qua mặt Mộc Miên để lại một vệt máu dài trên má… Nhất Huy dùng cả cánh tay túm ngang cổ Trần Minh, lôi tuột đầu hắn ra ngoài ô cửa.
“Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng”
Tiếng súng bắn loạn trong xe… Mộc Miên nghiến răng khóe mắt đỏ hoe, kềm chặt hai cánh tay của Trần Minh. Trong tay hắn còn cầm khẩu súng SPS đã hết đạn, thụt nòng, thoang thoảng mùi khen khét… Loạt đạn vừa rồi, Mộc Miên chỉ có thể lo cho bản thân mình. Lòng nàng đau đớn nhìn tấm lưng lỗ chỗ vết thương đầy máu của Trung sĩ Bình. Anh ta đã chết.
– MIÊN MIÊN…
Nhất Huy bên ngoài xe gào lên. Cánh tay trái anh vòng qua cổ Trần Minh, tay phải chốt khóa ngang tạo thành thế khóa cổ Nhu đạo. Mặt hắn máu dồn lên đỏ ửng… Bất ngờ, Trần Minh co chân đạp mạnh vào bụng dưới của Mộc Miên, cả người hắn như một trái đạn phá lao thẳng qua ô cửa xe. Đẩy Nhất Huy ngã nhào lăn ra đất… Trần Minh bật dậy như một cổ máy, lao đến… Một chân hắn nhằm thẳng vào tử huyệt sau gáy Nhất Huy đá tới…
“Đoàng”
Một phát súng nổ từ trong xe vang lên. Trần Minh khụy xuống, tay ôm bụng lăn tròn trên nền đất. Mộc Miên ngồi trên băng ghế trước, nghiến răng siết cò súng liên tục…
“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”
Trần Minh lăn tròn, mặt đường nhựa tóe lửa sát rạt… Một phát đạn khác ghim vào vai, nhưng hắn đã kịp tránh thoát sau bờ tường. Khi Mộc Miên đạp mạnh cửa xe ô tô lao theo thì hắn đã kịp tẩu thoát trên chiếc xe Lead của Nhất Huy…
Mộc Miên đứng sững nhìn theo, chợt cả người nàng chao đảo rồi ngã lăn ra đất.
– Miên Miên… Em sao vậy ?!
Nhất Huy lao đến, đau đớn nhìn vệt máu đỏ ướt đẫm trên áo Mộc Miên.
————————+++++———————-
Hai tháng sau,
Căn cứ vào thông tin được giải mã từ chiếc USB của Trần An, tất cả hang ổ của tổ chức Hồng Kỳ bị quét sạch trên toàn quốc. Hai trăm ba mươi tám đối tượng bị bắt hoặc tiêu diệt một cách âm thầm… Tạm thời chấm dứt một mối đe dọa an ninh cho đất nước. Nhưng cuộc chiến âm mưu phá hoại của nước láng giềng còn chưa kết thúc khi một số đầu não quan trọng của Hồng Kỳ vẫn lẩn trốn một cách tài tình. Đặc biệt là Trần Minh, hắn như tan vào không khí không để lại chút dấu vết…
Trong căn nhà chung cư nhỏ sơn một màu trắng tinh khiết, Nhất Huy cúi người cẩn thận như nâng niu vật quý báu nhất. Anh dùng ngón tay thoa một lớp kem mỡ lên vết sẹo tròn nhỏ hồng hồng nổi bật trên làn da bụng mịn màng trắng muốt của Mộc Miên. Nàng mỉm cười nhìn theo ngón tay anh, lại nhìn lên khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của anh.
– Hồng Kỳ… Hồng Kỳ… Là cờ đỏ sao ?! Là… – Nhất Huy lẩm bẩm một mình chợt ngẩng đầu nhìn Mộc Miên.
– Ừ… Vì thế quả thật trước đây em có muốn cũng khó nói với anh… – Nàng gật đầu mỉm cười.
– Vì sao anh có dòng máu Hoa chảy trong người sao ?! – Nhất Huy nhếch mép cười, vẫn tiếp tục thoa thuốc.
– Suy luận thông thường là như thế…
– Ha ha… Nghĩ cũng buồn cười… Nửa chữ tiếng Hoa anh cũng không biết đó… – Nhất Huy lắc đầu cho qua.
– Hi hi… Có sao đâu… Không phải em vẫn…
Mộc Miên vừa cười nói, chợt bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nhất Huy, nàng im lặng.
– Em phải dùng cái này bôi thường xuyên mới làm mờ sẹo đi được…
Trầm ngâm một lúc, Nhất Huy đưa cho Mộc Miên tuýp thuốc. Nàng cầm lấy, kéo hộc tủ đầu giường rồi bỏ vào… Bên trong tủ đầy các tuýp thuốc dùng dở có cùng thương hiệu với thứ anh vừa đưa.
– Hi hi… Contratubex… Không phải chỉ có bác sĩ như anh mới biết đâu… Phụ nữ ăn đạn thường xuyên như em còn rành hơn anh đấy… Hi hi… – Mộc Miên cười trêu chọc.
– Ha ha… – Nhất Huy cười khổ, gật gật đầu. – Thôi anh đi về đây…
– Vâng…
Mộc Miên trả lời, giọng hơi ảm đạm buồn bã. Hai tháng nay nàng được nghỉ ngơi dưỡng thương ở nhà. Hầu như ngày nào Nhất Huy cũng đến chăm sóc Mộc Miên, nhưng không lần nào anh ở lại… Tháng đầu tiên có thể là anh sợ động vết thương của nàng. Nhưng bây giờ đã gần hết tháng thứ hai, anh vẫn cứ đến rồi về như vậy. Vết thương trên bụng của Mộc Miên đã lành, nhưng lòng nàng lại rướm máu vì một vết thương khác… Mộc Miên đã biết chuyện của Nhã Phương từ miệng của anh. Trần Minh đã hãm hại Nhã Phương xuất phát từ sự ghen tuông chuyện giữa nàng và anh. Nhất Huy không hề trách Mộc Miên, nhưng sự xa cách của anh càng làm tim nàng đau đớn hơn những lời trách mắng.
Buổi trưa khi Nhất Huy về đến nhà, chào đón anh là một tin cực kỳ khó chấp nhận. Nhã Phương có thai… Tin tức này làm ông Nhất Hiệp vui sướng như lên mây, cả ba mẹ Nhã Phương cũng vui vẻ chấp nhận… Ba người họ đang hăng say bàn luận về một cái đám cưới rực rỡ hoành tráng nhất của hai đứa.
Lòng Nhất Huy nặng trĩu một nỗi chán chường, không biết nên giải bày thế nào ! Anh không muốn nuôi con của Trần Minh… Phải, anh ích kỷ. Lòng ích kỷ như một bản tính cài đặt sẵn trong mỗi con người từ lúc sinh ra. Nhã Phương thất tiết với người khác, anh sẵn sàng nhận trách nhiệm về mình. Nhưng trăm ngàn lần anh không muốn ôm ấp một đứa bé mà bản thân anh còn căm thù cha ruột của nó.
Nhất Huy bước vào phòng thì Nhã Phương đã ngồi đó từ lúc nào. Mặt nàng đỏ ửng có vẻ nôn nao sợ hãi chờ xem thái độ của anh. Nhất Huy không nói gì với nàng, chỉ mở cửa ban công bước ra ngoài hút thuốc.
– Anh… Em xin lỗi… – Nhã Phương ôm ghì lấy tấm lưng rắn chắc của anh, thút thít.
Nhất Huy nhíu mày, im lặng, tay run run kềm nén. Đầu điếu thuốc đỏ ửng, cháy sâu vào.
– Anh trách em sao ?! Em đã không uống viên thuốc kia… Vì… Vì em muốn sinh con cho anh… – Giọng Nhã Phương nghẹn ngào run rẩy.
Lòng Nhất Huy dâng lên một nỗi chua xót thương cảm tột cùng. Anh hiểu Nhã Phương làm tất cả vì tình yêu của nàng dành cho anh. Nhưng anh thì sao ?! Đôi lúc anh tự hỏi mình yêu ai ?! Nhã Phương hay Mộc Miên ?! Nhã Phương như một bình pha lê mỏng manh cần được nâng niu chăm sóc… Nhất Huy chỉ cần buông tay nó sẽ rơi xuống vỡ vụn ra từng mảnh. Còn Mộc Miên, nàng mạnh mẽ, lại rất trưởng thành hiểu chuyện… Sự cảm thông thấu hiểu của nàng càng làm trái tim Nhất Huy day dứt không yên.
– Đừng khóc…
Nhất Huy thở dài, ném điếu thuốc đi, quay lại, nhẹ nhàng ôm Nhã Phương vào lòng vỗ về.
Nhưng khoảnh khắc này, Nhất Huy không hề biết anh và Nhã Phương đang lọt vào tầm ngắm của hai kẻ núp trong ô cửa sổ tối từ căn nhà cách đó không xa. Một kẻ là tội phạm cực kỳ nguy hiểm với báo động truy nã cấp cao nhất trên toàn quốc – Trần Minh. Kẻ còn lại là một thanh niên mà Nhất Huy không bao giờ ngờ đến… Mẫn, học sinh 11A6 trường PTTH Hồng Nguyên.
Mẫn tò mò nhìn Trần Minh cân chỉnh một thiết bị nhìn như khẩu súng, nhưng phần đầu có một cái chảo và anten nhỏ… Hắn chĩa khẩu súng khuyếch đại âm thanh về hướng Nhất Huy và Nhã Phương trên ban công phía xa… Âm thanh truyền về tai nghe hắn đang đeo.
“Anh chỉ là… Không muốn em còn trẻ như vậy mà đã sinh em bé thôi… Hai đứa mình còn nhiều thời gian… Còn có thể có nhiều đứa con khác…” Giọng Nhất Huy khàn đục kềm nén.
“Không… Em muốn sinh đứa con này….” – Nhã Phương lùi người lại, ánh mắt rưng rưng nhìn lên Nhất Huy.
“Nhã Phương… Em…”
– Sao rồi sư phụ ?! – Mẫn kế bên tò mò hỏi.
Trần Minh kéo tai nghe xuống, nhếch mép cười:
– Có thằng đang phải đổ vỏ ốc do tao ăn… Hắc hắc…
– Là sao ?! – Thằng Mẫn chưa hiểu.
Mẫn chẳng qua là một thanh niên điên cuồng với võ thuật, từng đại diện thành phố đi thi Teakwondo toàn quốc. Nó gặp Trần Minh cũng khá tình cờ phía sau trường Hồng Nguyên. Nó bị đánh hạ bằng một chiêu đơn giản, dù ông ta đang bị thương chưa khỏi hẳn. Mẫn liền bái sư… Nó còn mời Trần Minh về trú ngụ tại võ quán nhỏ mà nó đang làm hướng dẫn trong khu phố. Hôm qua, sư phụ cho nó ít tiền đi tìm mua thiết bị khuyến đại âm thanh ở chợ Kim Biên. Hôm nay, nó mới biết ông ta dùng để nghe lén gã bác sĩ thực tập Nhất Huy kia. Mẫn cũng không ngu như vẻ bề ngoài thô kệch, nó ý thức được rằng người sư phụ này không đơn giản và đang che giấu một bí mật gì đó… Ngay cả cuộc gặp gỡ phía sau trường Hồng Nguyên của nó và ông ta có khi cũng không tình cờ như nó vẫn nghĩ… Nhưng nó không quan tâm nhiều, sư phụ võ thuật siêu quần là thật… và nó sớm cũng không thấy gã bác sĩ thực tập kia thuận mắt.
– Mở ba lô ra… – Trần Minh ra lệnh.
Mẫn theo lệnh răm rắp, chợt nó tròn mắt nhìn vật đen sì dưới đáy ba lô. Nó lắp bắp:
– Sư phụ… muốn… bắn hắn sao ?!
Trần Minh với tay cầm khẩu súng lên, bật đầu ruồi laser bên dưới… Hắn nhếch mép cười:
– Không bắn ai hết… SPS súng đặc vụ Nga tầm bắn quá 150 mét không chính xác nữa…
– Vậy, súng để làm gì ?! – Giọng Mẫn run run.
– Hắc hắc… Tao chỉ giúp thằng Huy thoát nợ thôi… Mày không thấy nó đang rất tội nghiệp sao ?!
Trần Minh cầm súng bằng hai tay, tì lên ô cửa sổ… Với khoảng cách này muốn đầu ruồi laser ổn định như đang chiếu ra từ một khẩu bắn tỉa M110 cũng không dễ dàng gì.
“Nhã Phương… Em không hiểu. Bữa đó hai đứa đều uống rượu đến say mèm… Đứa trẻ rất có thể sinh ra trí tuệ bị ảnh hưởng…” – Nhất Huy khổ sở phân bua.
“Em không tin… Anh muốn…” – Nhã Phương dàn dụa nước mắt lùi lại.
Đột nhiên, Nhất Huy giật bắn mình khi thấy một chấm đầu ruồi laser đỏ trên ngực Nhã Phương, từ từ di chuyển lên cổ nàng… Khoảnh khắc này, trong đầu anh ký ức của Huỳnh Long tuôn trào như nước lũ… Súng bắn tỉa tầm xa… Khoảng cách từ 200 đến 300 mét… Đầu ruồi di chuyển từ từ như vẽ một đường thẳng hướng lên đầu đối tượng, khẩu súng phải nằm trong tay một sát thủ chuyên nghiệp… Một khi đến vị trí giữa trán, một phát xuyên táo… Suy luận của Huỳnh Long lướt qua đầu như một cơn lũ quét… Quét sạch tất cả những suy nghĩ đắn đo của Nhất Huy. Anh gầm lên, lao thẳng vào Nhã Phương.
– CẨN THẬN…
Nhã Phương còn ngơ ngác thì cả người đã bị nhấc bổng chới với… Nhất Huy nhào đến hất tung cả người nàng ngữa ra sau… Hai người ngã sõng soài trên sàn ban công. Một cơn đau đớn ê ẩm khắp cơ thể làm Nhã Phương muốn ngất đi…
– Nhã Phương… Em có sao không ?! – Nhất Huy chống tay che trên người Nhã Phương, hổn hển hỏi dồn.
– Em… Em…
Nhã Phương thấy bụng dưới đau đớn kì lạ, nàng run run mò tay vào dưới váy. Một cảm giác ươn ướt… Nàng rút tay lên nhìn… Nửa bàn tay ướt đẫm máu.
– Á… KHÔNG… KHÔNG… CON ƠI… – Nhã Phương hét lên ngất lịm.
————————–++++++————————–
Bệnh viện phụ sản, bên ngoài phòng cấp cứu.
“Chát”…
Một cái tát vang vọng làm cả đám người giật mình quay lại nhìn.
– Thằng Khốn nạn… Mày không thích con gái tao thì mày có thể nói mà… Tại sao mày làm như vậy ?! Con mày nó có tội tình gì ?! Tại sao ?!
Ông Nghĩa, cha Nhã Phương gầm gừ túm chặt cổ áo Nhất Huy, như muốn siết chết tươi anh. Nhất Huy mặt đỏ lừ còn in rõ dấu tay, mím môi cúi đầu không giải thích. Nhã Phương sảy thai… Tình ngay lý gian, anh giải thích gì đây. Không lẽ anh nói nàng suýt bị ám sát ?! Thật vô lý. Kẻ đã nhắm súng vào nàng cũng không nổ súng, như cố tình trêu chọc làm Nhất Huy muốn điên lên cũng không biết tìm ai để phát tiết.
– Mày làm tao… xấu hổ… nhục nhã… làm đàn ông sao không biết chịu trách nhiệm chứ ?! – Ông Hiệp giọng khàn đặc chán nản.
– Cha ơi… Mọi chuyện không phải như cha nghĩ đâu…
“Chát”… – Nhất Huy vừa dứt lời, một cái tát nảy lửa khác rơi trên mặt anh.
– Mẹ mày… Câm ngay… Mày còn nói nữa hả ?! – ông Nhất Hiệp gầm lên.
Ông quay sang bên ông Nghĩa, ấp úng một lúc rồi nói:
– Tôi nghĩ chuyện hai đứa nó… vẫn cứ tiến hành… Cháu thì không có đứa này… còn đứa khác.
– KHÔNG… – Ông Nghĩa gầm lên. – Quên đi… Tôi không gả con cho thằng con khốn nạn của ông…
Hồng Yến, mẹ Nhã Phương nảy giờ sụt sùi khóc lóc, chợt đứng phắt dậy hét lên:
– Hai cha con ông hết chuyện ở đây rồi… Đừng giả nhân giả nghĩa nữa… Cút đi.
“Ai là người nhà của Phạm Nhã Phương ?!”
Đột nhiên, một vị bác sĩ bước ra hỏi. Cả đám người giật mình bước đến.
– Sao ?! Con bé sao rồi ?! Tôi là ba nó.
– Cô Phương không sao… Nhưng cô ấy lại không có trong phòng Hồi sức… Cô ấy không nên di chuyển nhiều vào lúc này.
Cả đám người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng lóe lên một tia sợ hãi đến cùng cực. Nhất Huy gầm lên, lao vào trong:
– Nhã Phương… Nhã Phương…
———————–+++++++———————-
Một chiếc BMW từ từ lăn bánh ra khỏi cửa bệnh viện… Trong xe chỉ có hai người, một đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ còn mặc trên người bộ váy khoác trên người của sản phụ, đang sụt sùi khóc… Người đàn ông vẻ mặt sắc lãnh, đánh tay lái xe không nói lời nào.
– Tại sao anh cứu tôi ?! Tôi không muốn sống nữa… – Nhã Phương nghẹn ngào nói.
– Chết đơn giản như vậy thì có ý nghĩa gì chứ ?! – Trần Minh nói giọng âm trầm.
Trần Minh cứu Nhã Phương từ sân thượng của bệnh viện, không hề tình cờ mà như đã chờ đợi sẵn. Mạng lưới của Hồng Kỳ bị xóa bỏ lại là cơ hội thăng tiến lớn cho Trần Minh. Hắn được đầu não phía bên kia giao quyền rất lớn để khôi phục lại tổ chức và sẵn sàng giáng một đòn phục thù trí mạng. Thời gian nằm nghỉ ngơi dưỡng thương ở lò võ bé tí của thằng Mẫn, hắn đã nghiệm ra nhiều điều… Nhất Huy không đơn giản như vỏ bọc bác sĩ thực tập. Cái Usb lọt vào tay Mộc Miên, cùng thời điểm hai người hẹn gặp nhau… chỉ có thể là từ tay Nhất Huy. Và Nhất Huy không phải đánh đông đánh tây may mắn mà tìm được nó… Anh như bằng cách nào đó phi thường nhận được truyền thừa ký ức từ Trần An, anh trai hắn… Người anh trai tội nghiệp mà hắn đã dàn xếp thành một thân phận khác, tống vào tù ngồi gần năm trời. Và Trần Minh đã khẳng định được suy đoán của mình… khi Nhất Huy vừa thấy đầu ruồi laser trên người Nhã Phương, ngay tức khắc phản ứng xô ngã nàng. Không một gã đàn ông bình thường nào có phản ứng nhạy cảm với nguy hiểm như thế !? Trần Minh không muốn giết Nhất Huy ngay, vì rất có thể trong đầu anh còn lưu giữ một manh mối cực kỳ quan trọng truyền thừa từ Trần An.
– Nhưng anh là ai ?! – Nhã Phương gạt nước mắt, hỏi.
– Tôi là người… cho cô cơ hội trả thù…
“Trả thù… Trả thù sao ?!” Nhã Phương đờ đẫn ánh mắt thất thần vô định. Ngay cả gã đàn ông lạ mặt này đang chở nàng đi đâu, nàng cũng chẳng quan tâm. Một người đã chết, không có nhiều thứ cần chú ý.
– Cô nghĩ xem… nếu người mang thai là Mộc Miên. Liệu Nhất Huy có hành động như vậy không ?!
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Nhã Phương, Trần Minh bật cười, nói tiếp:
– Ha ha… Ngay cả tên cô gái mà Nhất Huy yêu, cô cũng không biết sao ?! Thật đáng thương nha.
“Mộc Miên… Mộc Miên…” Ánh mắt Nhã Phương đỏ hoe dần gom tụ thành một tia sắc bén lạnh lẽo. Cảnh tượng cô gái đó trần truồng rên rỉ sung sướng bên dưới thân hình của Nhất Huy lại hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt… Phải rồi, Nhất Huy yêu cô ta, mà không hề yêu nàng. Nếu không, anh đã không hời hợt với nàng suốt mấy tháng nay. Chuyện xảy ra giữa hai người là một tai nạn ngoài ý muốn… Và hậu quả cuối cùng cũng được anh xóa đi một cách không thương tiếc. Trái tim trong lồng ngực của Nhã Phương từ từ chuyển từ sắc đỏ hồng sang tái xanh như một miếng thịt chết… Lòng nàng bình lặng một cách bất ngờ, không có chút đau đớn… Hay mãi mãi không còn đau đớn nữa. Nhã Phương hỏi giọng nhẹ nhàng…
– Tôi phải làm gì ?!
– Gia nhập với chúng tôi… “Hồng kỳ” luôn cần những người không thiết mạng sống như cô…
Nhìn ánh mắt kiên quyết Nhã Phương qua kính chiếu hậu, Trần Minh thầm mỉm cười. Cô bé này là một thu hoạch ngoài dự tính của hắn… Nhưng thêm một chút gia vị vào thì món ăn sẽ càng hấp dẫn ngon miệng hơn.
“Trò chơi này mỗi lúc càng thú vị…”