Dòng Máu Đen - Chương 7: ĐAU
Tối 7h30, Nhất Huy mới về đến nhà. Sau giờ làm việc anh có buổi họp với Ban Giám hiệu về tổ chức đợt khám sức khỏe định kỳ hàng năm của trường. Dù sốt ruột nhớ đến cuộc hẹn tối nay với Hotgirl chơi súng, nhưng Nhất Huy cũng đành chịu.
– Có ai tìm con không Dì ?! – Vừa dắt xe vào nhà, Nhất Huy liền hỏi bà giúp việc.
– Dạ, không.
Nghe bà trả lời, Nhất Huy nhướng mày hơi khó hiểu.
– Vậy cha con đâu rồi ?!
– Dạ, ông đi đâu đó với cô Nhi rồi…
Nhất Huy thở phào nhẹ nhõm. Cha không có nhà cũng tiện tiếp khách hơn nhiều. Mắc công ông lại hỏi tới hỏi lui, rồi đến tai Nhã Phương thì mệt mỏi.
Bước vào phòng, đóng cửa lại. Đưa tay chuẩn bị bật đèn, Nhất Huy chợt sững lại. Mũi anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng thơm ngát… Mùi hương khá quen thuộc anh đã gặp đêm ở nhà Tuấn Kiệt. Nhất Huy thở dài, bước đến giường… Anh đúng là ngây ngô, người như Mộc Miên sao đi bằng cửa chính chứ ?! Một đặc nhiệm như nàng rất ít nơi có thể chặn đứng bước chân nàng. Huống chi nhà Nhất Huy cũng không phải hang rồng động hổ gì…
Ánh đèn cao áp ngoài vườn chiếu qua khung cửa sổ để lại một cảnh tuyệt đẹp… Trên giường Nhất Huy, một thân hình mảnh mai tuyệt đẹp đang say ngủ… Mộc Miên mái tóc đen óng xõa tung, đôi mắt khép lại khoe hàng mi dài cong vút… Hai bầu vú căng tròn dưới lớp áo thung bó sát phập phồng nhẹ nhẹ…Nhất Huy thấy cả người ngột ngạt khó thở. Anh lặng lẽ ngồi xuống mép giường, chậm chậm cúi xuống…
– Anh muốn làm gì ?!
Đột nhiên, Mộc Miên mở choàng mắt, một khẩu súng lạnh lẽo dí thẳng vào bụng Nhất Huy. Có lẽ nàng đã vào phòng anh từ sớm, tìm ra khẩu súng anh cất trong ngăn kéo bàn… Nhất Huy chẳng quan tâm, tiếp tục cúi sâu xuống đặt lên môi Mộc Miên một nụ hôn…
– Này… Này… Ưm… Anh dám… – Mộc Miên muốn né vẫn không né được đôi môi anh.
– Để em chờ lâu, anh phải đền bù chứ… – Nhất Huy nhấm nháp đôi môi mềm mại của Mộc Miên, thì thầm.
– Ai chờ anh chứ… ?! – Hơi thở nàng thơm ngát, hai mắt mở tròn nhìn gương mặt Nhất Huy sát bên cạnh.
– Không chờ… vậy tại sao tìm thấy súng mà không đi ?! – Nhất Huy liếm quanh bờ môi mềm mại ngọt lịm, thì thầm.
– Em… Em không… Ưm…
Nhất Huy nhẹ nhàng tách đôi môi nàng ra để chiếc lưỡi anh tìm vào. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau trao qua vị ngọt lịm nồng nàn. Tay cầm súng của Mộc Miên lỏng dần, buông xuôi… Tay còn lại vòng qua ôm ghì lấy cổ Nhất Huy kéo anh vào thật sát bên mình.
“Cộc cộc cộc…” Đột nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Anh Huy… Mở cửa cho em…”
Nghe thấy tiếng Nhã Phương vang lên bên ngoài. Nhất Huy sững người sợ hãi… Cũng không cần suy nghĩ làm sao nàng lại tới đây, vì trong phòng anh đang có một người con gái khác… Mộc Miên cũng nghe, càng cố tình ghì sát lấy cổ anh không buông… Môi cô hôn rít chặt lấy miệng anh…
– Ư… Miên Miên à… Miên Miên… Xin lỗi em… Em – Nhất Huy gỡ tay nàng ra, thở hổn hển nhăn nhó.
– Sao chứ ?! – Mộc Miên bĩu môi, tay vẽ vẽ quanh khe ngực sâu hoắm. – Tối nay em xin phép ba mẹ ngủ lại rồi đó…
– Haizz… Không được… Bữa khác đi được không ?! – Nhất Huy nài nỉ.
– Sợ cô người yêu bé nhỏ mỏng manh của anh ghen sao ?! Hi hi… – Mộc Miên cười cười, giọng hơi chua chua như dấm.
– Em thông cảm cho anh được không ?! – Nhất Huy đã muốn khóc. – Mới nảy em vào đường nào, ra lại đường đó đi nhé…
– Okie… – Mộc Miên bước xuống giường.
Nhất Huy thở phào, không ngờ Mộc Miên lại dễ dãi chấp nhận như vậy… Chợt anh thấy cô ta ngúng nguẩy cặp mông, khẩu súng dắt lưng quần đi thẳng ra phía cửa.
– Ah… Em đi đâu vậy ?! – Nhất Huy lao đến, níu cô lại.
– Mới nảy em vào phòng bằng cửa chính mà… – Mộc Miên quay lại, tròn hai mắt còn chớp chớp vô tội.
– Không được… Cửa khác đi được không ?! Ban công đi nhé ?! – Nhất Huy vò đầu bức tai.
– Anh tưởng em là Tôn Ngộ Không à ?! Cưỡi mây về gió ?! – Mộc Miên khoanh tay, bĩu môi giận dỗi.
“Anh Huy… Mở cửa cho emmmm….” – Giọng Nhã Phương đã bắt đầu giận dỗi.
Nhất Huy đầu óc rối tung lên, anh kéo tay Mộc Miên trở về giường ngủ. Ít ra từ vị trí này, còn một bức bình phong che chắn tầm nhìn.
– Anh lạy em… Em ở yên đây dùm anh… Cho anh năm phút thôi…. Được không ?!
Nhất Huy xá xá tay làm Mộc Miên che miệng nén cười. Cô thoải mái nằm xuống giường, còn kéo chăn đắp ngang ngực.
“Anh Huy… Còn không mở cửa em khóc cho anh coi…”
Nhất Huy bước lại gần cửa phân vân không biết phải ứng xử với Nhã Phương thế nào ?! Anh chợt lóe lên một sáng kiến…
Bên ngoài, Nhã Phương gõ cửa đến đau cả tay. Chợt cánh cửa bật mở… Tiếng Nhã Phương vừa thốt ra, liền tắt nghẽn…
– Anh Huy…
Nhất Huy bước ra, đầu tóc ẩm ướt… Cả người không mặc gì chỉ quấn ngang eo một cái khăn tắm. Sau lưng anh, cửa phòng tắm sáng đèn, tiếng nước rì rào bên trong… Nhã Phương mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống. Nhưng cúi xuống lại thấy lù lù khối u gì đó dưới lớp khăn, mặt nàng càng đỏ hơn, quay đi.
– Anh… Anh tắm sao ?! – Nhã Phương lắp bắp.
– Sao em ở đây ?! Đã nói là ở yên nhà Ngọc mà… – Nhất Huy hỏi.
– Hứ… Anh nói qua thăm em mỗi ngày… Vậy chứ ba ngày nay anh ở đâu ?! – Nhã Phương hậm hực muốn khóc. – Người ta nhớ anh… Anh lại vô tình…
– Thôi… Ngoan mà… Anh thương… – Nhất Huy ngân cằm nàng lên, lau nhẹ khóe mắt ươn ướt đỏ hoe.
Nhã Phương bất ngờ nhào vào lòng Nhất Huy. Mùi da thịt đàn ông làm nàng càng đỏ mặt hơn.
– Em không biết… Em không về… Tối nay… em ở đây…
Nàng càng nói càng nhỏ như muỗi kêu bên tai. Nhã Phương cúi gằm gương mặt đỏ bừng, lách qua Nhất Huy bước vào phòng.
– Ah… Không được… – Nhất Huy hoảng hồn kéo nàng lại. – Em mà ở đây… Ba Mẹ em biết thì giết anh mất…
– Không có đâu… Ba Mẹ còn cho em đi chơi Nha Trang cả tuần với anh… Là đã chấp nhận em thuộc về anh rồi…
– À… Thật ra…
Nhất Huy đang khổ sở phân bua, chợt anh sững người, hai mắt cứng đờ nhìn chằm chằm phía sau lưng Nhã Phương. Dưới ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, một thân hình trần truồng tuyệt đẹp nhẹ nhàng hiện ra trước mắt anh… Mộc Miên nhìn về phía anh, ánh mắt trêu tức… không mảnh vải che thân ngang nhiên như chốn không người thả bước nhẹ nhàng về phía phòng tắm… Nhã Phương ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ngây dại của Nhất Huy, toan quay người lại… Chợt anh kéo ghì nàng vào lòng, miệng trám kín đôi môi đỏ mọng sững sờ của nàng…
– Ư…
Nhất Huy giờ phút này muốn chết ngay đi… Một người đẹp trong vòng tay mềm nhũng dưới đôi môi anh, nhưng không thể xơi… Một người con gái khác còn ma quỷ trêu ngươi hơn trăm lần, lõa lồ dạo ngang qua trước mắt… Cơ thể Mộc Miên đẹp đến không bút mực nào tả xiết… Cặp đùi nàng thanh thoát thẳng như tranh vẽ, bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ, vòng eo nhỏ gọn không chút gợn mỡ, cặp vú căng tròn núng nính hai chấm đỏ hồng rung động… Mộc Miên bước vào phòng tắm, còn quay lại nháy mắt hôn gió với anh. Nhất Huy thấy sống mũi mình cay cay như xuất huyết.
Nhã Phương cả người mềm nhũn… Chiếc lưỡi nhỏ run rẩy đón lấy Nhất Huy. Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn nàng… Mùi vị thật tuyệt vời lâng lâng làm nàng mê đắm. Nhưng môi anh lại có một mùi hương gì đó làm nàng phân vân suy nghĩ… khá quen thuộc… như là…
– À… Anh xin lỗi… Anh không nên…
Rời môi Nhã Phương, Nhất Huy gãi gãi đầu phân bua… Mà càng nói càng thấy mình vô duyên, nụ hôn đầu của con gái người ta nhào vô cướp mất, còn xin lỗi cái quái gì nhỉ ?!
– Em… Em có trách anh đâu… – Nhã Phương vén tóc qua vành tai, khuôn mặt đỏ ửng cúi đầu e thẹn.
– Bây giờ… Em xuống dưới chờ anh… Anh tắm một chút rồi đưa em về nhà Ngọc nhé… – Nhất Huy điệu bộ có chút không yên, nói.
– Ưm… Mà phải chở em đi chơi một vòng mới về đó…
– Được rồi… Chờ anh chút thôi…. Ba mươi phút…
– Lâu vậy ?!
– Hai mươi lăm phút…. Hai mươi lăm phút nha…
Nhã Phương vừa đi xuống cầu thang, Nhất Huy hí hửng, tim đập thình thịch đóng cửa phòng. Anh vội đến mức chẳng buồn cài khóa trong… Tuột ngay cái khăn, tồng ngồng bước vào phòng tắm.
Bên trong gian phòng tắm lúc này là mỹ cảnh thân tiên chốn nhân gian… Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một cơ thể trần truồng bóng lưỡng tuyệt đẹp dưới làn nước đều đều rả rích. Mái tóc dài đen óng của Mộc Miên ướt đẫm dính sát vào tấm lưng cong ỏng, mang theo dòng nước chảy tràn xuống bờ mông tròn trịa nõn nà… Nhất Huy mở cửa buồng kính, bước vào mà nàng vẫn không quay đầu lại…
– Anh can đảm lắm nha…
– Cái bánh ngon thế này… Đánh chết anh cũng phải cắn một miếng… Hắc hắc…
Nhất Huy bước đến, áp người sát vào cơ thể trần truồng mát rượi của Mộc Miên, hôn nhẹ lên vành tai nàng. Khúc thịt to lớn nóng hổi của anh như vô tình chèn vào giữa khe mông mềm mại co dãn của nàng… Cơ thể Mộc Miên rung lên nhe nhẹ… Nàng ngữa đầu gối nhẹ lên vai anh, thì thầm:
– Anh sẽ không hối hận chứ ?!
– Tại sao anh phải hối hận ?! – Nhất Huy hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.
– Để có được em, anh sẽ mất mát lớn đấy ?! – Nàng cắn nhẹ bờ môi anh, thì thầm.
– Anh chấp nhận…
Nhất Huy hôn rít lấy đôi môi hé mở của Mộc Miên, trao cho nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng nhắm mắt, tay đưa lên níu lấy cổ anh, để mặc hai bàn tay anh đón lấy hai bầu vú căng tròn mân mê sờ nắn… Ngực nàng thật tròn trịa, lại co dãn đến mê người, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn từ từ săng cứng lại nổi cộm dưới lòng bàn tay hư hỏng của anh.
– Ư…
Mộc Miên thở hổn hển, nhắm mắt đón nhận những nụ hôn ấm áp của Nhất Huy. Đã lâu lắm rồi nàng không có cảm giác tê dại rờn rợn khắp cơ thể như vậy… Từ ngày người đàn ông đó ra đi… Trái với vẻ lẳng lơ dụ hoặc bên ngoài, Mộc Miên lại là một cô gái sống rất chừng mực. Trước đây, nàng chỉ buông thả bản thân mình đúng một lần và mãi đến bây giờ vẫn in đậm bóng hình người đó. Lần đó, Trần An thực hiện một nhiệm vụ và nàng được đi theo học hỏi. Nhưng nhiệm vụ tưởng dễ dàng lại làm cả hai người đều bị thương… Về đến nhiệm sở, hai người được đưa vào phòng phẫu thuật, tiêm morphine giảm đau, gắp đạn. Sau cơn tiểu phẫu, chất morphine ngấm vào máu làm cơ thể Mộc Miên lâng lâng… Nàng lại hâm mộ thần tượng Trần An từ lâu… Thế là chuyện đó đã xảy ra… Lần đầu của nàng.
Cuộc gặp gỡ kì quặc với Nhất Huy trong bóng tối lại để lại trong đầu Mộc Miên ấn tượng rất sâu. Nhất Huy không có điểm nào giống Trần An, lại càng đẹp trai thư sinh hơn… Nhưng trong lời nói, hành động của anh, Mộc Miên lại thấy một nét quen thuộc đến kì lạ… Anh làm trái tim nàng rung động, như từng rung động trước Trần An. Đêm nay, Mộc Miên chỉ dự định chờ Nhất Huy trở về, thông báo mình đã lấy được súng, rồi đi… Nhưng chứng kiến cô bạn gái xinh đẹp của anh tìm đến cửa, lòng Mộc Miên thấy khó chịu. Nàng trêu Nhất Huy là thật, cho anh một sự lựa chọn cũng là thật… Có thể một lần ân ái cũng chẳng thay đổi được điều gì giữa Nhất Huy và cô gái kia, nhưng ít ra Mộc Miên cũng có được một bàn thắng âm thầm… Đối với nàng như thế là đủ.
– Ư…
Mộc Miên cắn môi nhìn xuống Nhất Huy đang quỳ trên sàn nhà tắm. Tay anh ôm lấy cặp mông tròn trịa của nàng, miệng không ngừng hư hỏng hôn khắp ngực nàng. Chiếc lưỡi Nhất Huy đùa nghịch liếm quanh quanh chiếc núm hồng xinh đẹp của Mộc Miên, rồi môi anh chụm lại mút lấy nó say mê… Tay anh bên dưới lại luồn vào giữ hai chân nàng, mân mê âm hộ ẩm ướt của nàng…
– Ưm… Anh ơi…
Mộc Miên ôm chầm lấy đầu Nhất Huy, rên rỉ thật khẽ. Nói nàng đã biết mùi đàn ông là vừa đúng vừa không… Lần đầu tiên của Mộc Miên với đầu óc lâng lâng chất morphine, cảm xúc cứ như trên đi mây về gió… Không chân thật trần trụi như bây giờ… Cả người nàng run rẩy dưới những kích thích vuốt ve của Nhất Huy. Âm hộ nàng nức nở thấm ướt bàn tay ấm áp của anh…
– Mình ra ngoài đi…
Bên ngoài căn phòng, Nhã Phương lại không ngồi chờ ở phòng khách như giao hẹn, nàng phân vân đứng trước cửa phòng ngủ của Nhất Huy thật lâu. Khi nảy khi hôn Nhất Huy, Nhã Phương nhận ra trên môi anh có một mùi hương thơm thơm quen thuộc… Khoảnh khắc đê mê đó, nàng không nghĩ được nhiều. Nhưng bây giờ nàng đã nhận ra, đó là mùi son môi phụ nữ. Nhã Phương rất ít khi dùng son phấn, nhưng là con gái làm sao không biết mùi thơm thơm vị sáp của son môi chứ ?! Lòng nàng đau đớn khó chịu khi nghĩ Nhất Huy đã hôn một người con gái khác. Vị son đó còn rất mới… như chỉ xảy ra cách một lớp cửa… Nhã Phương run run, tim đập nhanh, cầm lấy tay nắm cửa… Mở ra thật khẽ.
– Uwmmm… Ôi…
Trên giường, Mộc Miên cắn môi không ngăn được tiếng rên rỉ khi Nhất Huy lấp kín âm hộ trống trải của nàng. Anh một tay ôm ngang cặp đùi thon dài của nàng gác vai, một tay sờ nắn hai bầu vú nảy tưng tưng của nàng theo nhịp độ của anh. Âm hộ nàng thật ấm, thật khít khao, nước nhờn ướt đẫm cho anh một cảm giác tuyệt diệu chưa từng có… Vừa chinh phục cô bé nhỏ xíu khóc nhè của Mộc Miên, vừa nhìn gương mặt tuyệt đẹp há hốc rên rỉ của nàng… Thật đúng là mỹ mãn…
– Uwmmm… Anh ơi… Hôn em điiii… – Mộc Miên thở hổn hển đê mê vươn tay lên.
Nhất Huy liền bỏ chân nàng mở rộng ra hai bên, cả người anh trườn lên cơ thể nàng. Mộc Miên nấc lên, hai cánh tay như hai con rắn mềm mại siết chặt lấy lưng anh. Hai chân nàng mở rộng, đón lấy dương vật không ngừng ra vào gấp gáp… Lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê say quên cả trời đất… Quên cả một tiếng khóc nức nở kềm nén âm thầm…
Cả căn phòng tràn ngập tiếng hổn hển sung sướng… Hai thân hình dính chặt vào nhau không ngừng nghỉ rên siết mãnh liệt… Đến lúc da thịt chan chát ngừng lại, chỉ còn hai thân xác rã rời thiêm thiếp đê mê…
– Uwmmm… Nằm yên…
Mộc Miên trần truồng lim dim nằm trên người Nhất Huy. Anh động một chút là nàng ư ử khó chịu.
– Ha ha… Em muốn nữa sao ?! – Nhất Huy gồng người, dương vật anh còn trong người nàng lại ngọ nguậy như tỉnh lại.
– Uwmm… Nằm yên mà… Em chỉ thích cảm giác ấm áp của anh trong em thôi… Em không muốn nữa đâu…
Nhất Huy nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng cong ỏng, xuống tới cặp mông tròn lẳng mát rượi của nàng… Hai bàn tay anh truyền đến một cảm giác tuyệt diệu khôn tả. Nếu không phải nghĩ đến Nhã Phương đang chờ bên dưới… Anh có thể nằm yên làm nệm cho Mộc Miên cả đêm… Không, là mấy đêm cũng được.
– Miên Miên cho anh số điện thoại đi chứ ?! Không lẽ muốn tình một đêm rồi thôi không ôn lại kỷ niệm sao ?! – Nhất Huy ngẩng đầu đón lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn nhẹ nhàng.
– Em không được dùng điện thoại… Điện thoại là lỗ hổng thông tin lớn nhất anh biết không ?!
Nhất Huy chưng hửng, anh chợt nhớ lại bên thi thể thứ hai dưới bồn hoa cũng không có tư trang gì… Anh còn tưởng là bọn người kia đã ném đi. Nhưng rõ ràng là ném đi thì khả năng bị tìm thấy cao hơn là chôn cùng thi thể chứ ?! Vấn đề là cô ta không mang theo cái gì khi thi hành nhiệm vụ… Khẩu súng có lẽ cũng rơi tận đáy sông.
– Anh muốn tìm em… Chỉ cần nhắn tin theo cú pháp… #117 rồi nội dung tin nhắn… gửi qua đầu số 1643… Dù điện thoại anh sẽ báo là đầu số không có thật, nhưng thật ra tin nhắn vẫn đi qua… sẽ có người báo em.
– Anh biết rồi… Ví dụ như… Anh thèm em quá 117 ơi… Nhắn 1643… Đúng vậy không ?! – Nhất Huy bóp bờ mông căng tròn trêu đùa.
– Hừ… Anh nhắn như vậy em sẽ không tới đâu…
– Ha ha…
Nhất Huy cười ha hả, chợt giật mình nhìn đồng hồ trên cổ tay. Anh nhẹ nhàng đỡ cơ thể trần truồng mềm mại của Mộc Miên xuống, nài nỉ:
– Haizz… Miên Miên ngoan… Miên Miên biết anh khó xử mà… Anh phải đưa Nhã Phương về… – Nhất Huy vỗ nhẹ bờ mông mềm mại của nàng, năn nỉ.
– Hừ… Vừa buông em ra là nghĩ đến người khác rồi…
Dù ra vẻ giận dỗi nhưng Mộc Miên vẫn ngồi dậy, nàng lặng lẽ mặc quần áo… Nhất Huy thở dài khổ sở. Anh cũng chẳng muốn ôm đồm lung tung như vậy ! Nhưng quả thật anh không nỡ làm Nhã Phương đau lòng, anh như mắc nợ nàng từ kiếp trước… Nhất Huy mau chóng mặc quần áo, vừa quay lại định nói lời tạm biệt với Mộc Miên thì phát hiện nàng biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
– Ủa… Nhã Phương đâu rồi Dì ?!
Vừa xuống dưới, Nhất Huy ngạc nhiên hỏi bà giúp việc. Anh xuống trễ hơn 15 phút so với giao hẹn, nhưng đâu đến nỗi vì vậy mà Nhã Phương giận dỗi bỏ về một mình. Với tính cách của nàng sẽ lên tận phòng réo lên inh ỏi.
– Cô Phương về lâu rồi… Mà cô ấy khóc… Khóc nhiều lắm… Tôi hỏi thăm cũng không trả lời…
Nghe bà giúp việc nói mà Nhất Huy chết điếng cả người. Anh chợt nhớ ra cánh cửa phòng mình đã không khóa trong lúc trước… Nhất Huy rút điện thoại gọi Nhã Phương, nhưng nàng đã tắt máy. Anh vội lao ra khỏi nhà, lòng anh dâng lên một nỗi sợ hãi kinh khủng.
———————–++++++++———————-
Trong quán bar Heaven, ánh đèn chớp lóe liên tục nhức mắt, tiếng nhạc inh ỏi điếc tai… Nhưng càng như vậy càng làm đám nam nữ rũ rượi nhúng nhảy điên cuồng hơn… Ba gã thanh niên tụ lại ánh mắt lấm lét thèm thuồng nhìn qua bàn bên cạnh… Nhã Phương gật gù, mặt đỏ ửng cầm ly rượu thì thầm gì đó, lại nốc cạn…
– Gặp bò lạc thất tình rồi… Con bé ngon quá… – Một thằng dùng tay che lên miệng cố hét vào tai thằng bạn.
– Mình qua gù nó đi… Nhìn làn da nó kìa… Trắng hồng mịn màng… Con bé này là gái nhà giàu đó… Chơi sướng phải biết…
Ba gã thanh niên cùng tiến đến, không ai bảo ai vây quanh bàn Nhã Phương.
– Em gái sao buồn quá vậy ?! Muốn bọn anh góp vui không ?!
– Cút đi… Tôi không cần ai hết…
Nhã Phương gắt lên, nhưng mắt đã không mở lên nổi. Nàng có uống rượu mạnh như thế này bao giờ đâu ?! Thứ rượu mà nàng quen uống chỉ là rượu vang mà cũng chỉ một ly là thôi. Ly rượu trong tay nàng đã cạn, lại đầy lên một cách khó hiểu…
– Thôi, uống đi cưng… Uống đi cho đời bớt sầu…
Nhã Phương vô thức nâng ly lên, uống cạn… Một cánh tay vòng qua eo nàng vỗ vỗ nhẹ nhẹ như an ủi… Nàng cố mở đôi mắt đỏ hoe. Khuôn mặt phía trước lại quen thuộc như vậy… Là Nhất Huy, anh đã đến rồi sao ?!
– Á… Anh đi về với cô ta đi… Hu hu… Em không cần anh nữa…
Nàng òa khóc nức nở, đấm thùm thụp lên ngực anh… Anh choàng tay ôm lấy nàng vỗ về. Tay kia của anh lại đặt lên ngực nàng, mân mê sờ mó… Nhã Phương hơi rùng mình, nhưng trong cơn mơ màng nàng vẫn không muốn phản khán… Không phải thân thể nàng là của anh sao ?! Một bàn tay khác của anh lại vuốt ve bầu vú còn lại của nàng… Lại một bàn tay khác của anh mò vào váy nàng, sờ nắn bờ mông tròn trịa của nàng… Nhã Phương thôi khóc, hơi thở nặng nề bên tai anh. Anh muốn em sao ?! Em cho anh tất cả… Để anh không quay lại với cô gái kia nữa.
– Khà khà… Trúng mánh…
– Vú con bé săng cứng như còn zin bây ơi…
– Cực phẩm nha… Chuyến này anh phải kiệt lực vì em rồi…
Ba gã thanh niên vây quanh Nhã Phương, tay không ngừng sờ mó khắp cơ thể nàng. Miệng còn bình phẩm thích thú.
“Đủ rồi… Ba đứa mày cút đi…”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh. Ba thằng thanh niên sững người nhìn người đàn ông có hàng lông mày rậm rịt vừa đến. Chúng thậm chí còn không nhìn ra người này xuất hiện như thế nào, cứ như bước ra từ không khí.
– Đụ mẹ liên quan đéo gì mày… – Một gã gần nhất đưa tay toan chụp cổ áo người đàn ông.
– Á…
Tiếng nhạc át đi tiếng hét đau đớn của gã… Hai thằng kia tròn mắt nhìn ba ngón tay thằng bạn mình run run quặc ngang kì lạ… Chỉ một cái chộp tay chớp nhoáng như ảo thuật của người đàn ông… Ba ngón tay gãy ngang như vặn ba cái ống hút nhựa mềm dẻo.
– Mẹ… Đánh nó…
Thằng bên trái chộp lấy chai rượu trên bàn giáng thẳng xuống đầu người đàn ông. Hắn không buồn nhìn, chỉ đưa tay lên bắt lấy cổ tay thằng nhóc… Nhẹ nhàng đón lấy chai rượu đặt xuống bàn.
– Đừng… Đừng… Buông tay…
Trước ánh mắt kinh khủng của thằng thanh niên. Cổ tay khỏe mạnh của nó như lọt vào một cái máy nghiền thịt… “Răng rắc…” Tiếng xương vỡ chỉ mình nó nghe được. Da thịt thụn xuống, nhão nhoẹt… Một cơn đau thấu tới óc làm nước đái nó không kiểm soát rịn ướt cả quần. Gã đàn ông buông tay, bàn tay thằng thanh niên gãy quặp ngược lại lặc lìa…
– Á… Á…
Gã thanh niên ôm cổ tay, nước mắt dàn dụa, vừa hét vừa tháo chạy. Hai thằng kia cũng sợ hãi tái mặt, bỏ lại Nhã Phương ngã sụp tại chỗ, chạy theo bạn. Gã đàn ông cúi xuống dìu Nhã Phương đứng lên, đi ra ngoài.
——————–++++++———————–
Nhất Huy chán nản bước ra khỏi tòa cao ốc sang trọng. Anh đã đến nhà Ngọc, nhưng Nhã Phương vẫn chưa quay trở về… Anh không biết đi đâu tìm nàng… Nàng có quay về nhà ba mẹ mình không?! Con gái thường khi đau khổ nhất sẽ về khóc với mẹ, không phải sao ?! Nhất Huy lóe lên một tia hy vọng…
Nhất Huy cắm đầu rú ga cho chiếc xe lao vút đi…
Giờ phút này anh chỉ lo lắng cho an nguy của Nhã Phương. Nàng quá mong manh yếu ớt… Nàng không nên một mình bước chân ra chốn dơ bẩn phức tạp ngoài kia… Nhưng về đến trước cổng nhà Nhã Phương, anh lại có thêm một lo lắng khác… Nếu Nhã Phương đã về nhà, thì dù có bị họ chỉ vào mặt sỉ vả Nhất Huy cũng cam chịu… Nhưng nếu nàng không về, thì anh sẽ giải thích với ba mẹ nàng thế nào đây ?! Bất chợt Nhất Huy nhìn qua hàng rào nhìn thấy thím Tư, bà giúp việc lâu năm của gia đình Nhã Phương, anh mừng rỡ che tay lên miệng gọi:
– Thím Tư…
Bà ta quay lại, hơi chần chừ nhìn bóng người cao lớn lấp ló bên ngoài hàng rào.
– Con Huy đây… – Nhất Huy giữ giọng kềm nén vừa đủ nghe.
– Ah… Huy hả ?! – Bà vui vẻ hồ hởi bước ra mở của. – Sao không bấm chuông ?! Nhã Phương đi mấy hôm thím đang nhớ con bé quá đây…
Nghe lời bà nói, lòng Nhất Huy trầm xuống. Vậy là Nhã Phương cũng không về đây… Cửa mở, Nhất Huy cố giữ giọng mình tự nhiên:
– Con về đây họp gấp… Nhã Phương còn chưa về… Tối nay con bay ra Nha Trang lại…
– À… Hai đứa chắc vui lắm hen… – Thím Tư nháy mắt ngụ ý.
– Dạ… Thôi con đi đây… – Nhất Huy không còn tâm tư nào nghĩ đến lời bóng gió của bà.
Nhất Huy lên xe đi mà thím Tư còn hơi ngỡ ngàng khó hiểu. Thằng Huy tạt qua đây chỉ để nói với bà một câu bâng quơ như vậy sao ?! Khó hiểu thật.
—————++++—————
Nhất Huy ngơ ngẫng đứng giữa làn đường dầy đặc xe qua lại… Anh tự hỏi mình phải đi đâu đây ?! Đi đâu để tìm Nhã Phương. Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên… Nhất Huy rút máy ra, mừng rỡ… Là cuộc gọi facetime của Nhã Phương. Anh nhấc máy…
Màn hình lên một hình ảnh khá tối, mờ nhạt lốm đốm do tín hiệu yếu… Chợt khuôn mặt Nhã Phương hiện lên khá rõ nét… Nàng không nói chuyện với anh, mà hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhíu chặt, khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt ươn ướt đau đớn… Đầu nàng rung lắc lên xuống đều đều… Nhất Huy thấy tim mình đau nhói tan vỡ khi hình ảnh lướt xuống từ từ… Hai bầu vú trắng muốt không che đậy… Vùng da bụng trắng ngần… Âm hộ đỏ hồng căng cứng bao quanh một vật gân guốc… ra vào… ra vào… Vật đó dừng lại, hình ảnh chiếu sát hơn thấy rõ một vệt máu đỏ thẫm…
– KHÔNG…. KHÔNG… AAAAA….
Nhất Huy gầm lên, đập chiếc điện thoại xuống đường. Đám người lái xe qua anh cũng giật bắn mình sợ hãi.
– Không… Không… Điều này không thể xảy ra với nàng…
Nhất Huy gục đầu lên xe ôm cứng đầu. Trái tim anh đau đớn như bị xé tan ra từng mảnh… Không… Một Nhã Phương xinh đẹp trong sáng không thể bị vấy bẩn như vậy ?! Nước mắt anh trào ra… Chưa bao giờ anh khóc, nhưng điều này quá khó chấp nhận… “Để có được em, anh sẽ mất mát lớn đấy ?!” Câu nói của Mộc Miên chợt vang lên trong đầu Nhất Huy.
– Không… Nhưng đây không phải là mất mát của tôi… Tôi chết cũng được mà… Đừng làm tổn hại nàng… – Anh vò đầu, vò tóc đau đớn như một kẻ điên.
———————–+++++++———————-
Trong gian phòng khách sạn im ắng, chỉ có tiếng da thịt phành phạch đều đều và hơi thở ngắt quãng yếu ớt… Nhã Phương trong cơn say vẫn cảm nhận được sự đau đớn thể xác. Nước mắt nàng trào ra, đầu lắc lư như muốn kẻ nào đó đang làm nàng đau dừng lại… Người đàn ông đã cứu Nhã Phương trong quán bar, lại cũng chính là kẻ đang xâm hại nàng… Trần Minh.
– Ư… Đau… Đừng mà…
– Ah… Của em bót quá…. Mà sướng chết được…
Trần Minh hít hà, tạm ngừng lại vì cơn sướng khoái của hắn cũng gần đến… Hắn đưa tay bóp nghiến lấy hai bầu vú căng tròn trinh trắng của Nhã Phương, nằm sấp lên cơ thể trần truồng của nàng… Há miệng nhấm nháp hai đầu vú xinh xắn ngon lành…
– Ư… Đừng…
Mặc Nhã Phương quờ quạng kháng cự theo bản năng… Trần Minh le lưỡi liếm láp thèm thuồng hai núm vú nhỏ xíu rồi lại luân phiên mút cho chúng đỏ ửng lên.
Trên đời không có gì là tình cờ… cũng không có gì là trên trời rơi xuống. Trần Minh theo đuổi Mộc Miên từ bao nhiêu tháng nay. Nhưng càng theo, nàng càng né tránh. Đêm nay, hắn đã theo dõi Mộc Miên đến nhà Nhất Huy. Nàng ở mãi không ra, dù Nhất Huy đã về nàng cũng không ra… Hắn căm tức định đột nhật vào thì bắt gặp Nhã Phương chạy ra nước mắt dàn dụa… Trần Minh thấy máu nóng sôi lên sùng sục muốn lao vào đó bắn chết đôi cẩu nam nữ kia… Nhưng hắn lại nghĩ đến một chiêu trả thù cay nghiệt hơn… Hắn đi theo chiếc taxi của Nhã Phương.
– Ư…
– Ngoan nào…. Anh dù gì cũng cứu em khỏi ba thằng nhóc… Xem như thưởng anh đi mà…
Trần Minh thì thầm, hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy mùi rượu của Nhã Phương. Hắn chống tay lên, lại bắt đầu nhấp nhỏm.
– Đau…. Đừng mà… Ư…
– Thật ra… Em rất đẹp… Lại còn trinh… Nếu em không yêu thằng nhãi kia, em có thể làm bạn gái anh… Ah… – Trần Minh thở hổn hển nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt đau đớn của Nhã Phương.
– Ư..m ư…
“Reng…” điện thoại của Nhã Phương đổ chuông… Một khuôn mặt đẹp trai thư sinh tươi cười hiện lên… Trần Minh nhếch mép cười, nghiến răng thúc nhanh hơn….
– Ư…. Ư… Ư…
Nhã Phương vô thức bấu chặt lấy hai cánh tay gân guốc cứng như thép nguội của hắn. Cặp đùi nàng bị ép dang rộng hai bên… Cả người rung lắc liên tục…
– Ah….
Trần Minh gầm lên, hạ thể đè dí cả người Nhã Phương xuống nệm… Rùng mình, nhắm mắt khoan khoái.
——————–+++++++++——————–
Nhất Huy nghiến răng siết chặt tay ga cho xe lao đi như một thằng điên. Chưa bao giờ anh muốn giết người như lúc này, dù không có năng lực của Huỳnh Long đang chảy trong máu, anh vẫn tin rằng mình giết được kẻ khốn nạn đó…
Hắn hãm hại Nhã Phương xong, lại dùng điện thoại nàng gửi cho anh một tấm hình… Một chiếc namecard có địa chỉ khách sạn và chìa khóa có số phòng… Trên chiếc namecard trắng tinh còn dính vài vệt nhờ nhờ trắng đục xen với máu loãng… Nhất Huy sau giây phút đau đớn đã hiểu ra mọi chuyện… Kẻ đó nhằm vào anh, nhưng lại lấy Nhã Phương ra làm mục tiêu thương tổn. “Thằng chó… Dù mày là kẻ nào… tao sẽ tìm ra… bằm xương mày…”
Mười phút sau, Nhất Huy tâm trạng nặng nề bước thẳng vào hành lang khách sạn… Cánh cửa mang số phòng 201 hiện ra trước mắt lại trở nên u ám một màu thù hận. Dù không muốn đặt chân vào trong căn phòng dơ bẩn đó, nhưng nơi đó còn một Nhã Phương mãi mãi trong sáng tinh khiết trong lòng anh. Nhất Huy đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ, cửa không khóa.
Trong phòng, một người con gái xinh đẹp thiêm thiếp trên giường, mái tóc dài xõa tung rũ rượi. Tấm chăn chỉ che hờ hai chân, để lại toàn bộ cơ thể trần truồng của nàng phơi bày trước mắt anh. Nhất Huy thấy cả người mình run rẩy. Anh khóa cửa lại cẩn thận, bước đến bên giường… Dù không muốn nhìn nhưng những dấu vết của kẻ đó để lại trên cơ thể nõn nà của nàng vẫn đập vào mắt anh… Nàng nằm mở rộng hai cánh tay không che đậy hai bầu vú căng tròn với những vết răng đỏ ửng… Hai chân nàng đặt song song không che nổi hai mép âm hộ sưng tấy đỏ vương vệt trắng nhờ nhờ… Còn cả lớp drap giường trắng tinh nổi lên vài vết máu đỏ thẫm… Nhất Huy nghiến răng kềm nén cơn đau gặp nát tâm can. Anh kéo chăn che kín cơ thể Nhã Phương, nghe hơi thở đều đều của nàng còn nồng nặc mùi rượu.
Nhất Huy ngồi bệt xuống chân giường, vò nát mái tóc mình. Tâm trạng của anh dày vò khổ sở… Anh không nghĩ đến tấm thân trinh trắng của Nhã Phương lẽ ra nên thuộc về mình. Vì đến giờ phút này anh vẫn chưa thể xác định được rằng mình có yêu Nhã Phương hay không ?! Anh không thể thèm khát thân thể nàng và chiếm đoạt như bao nhiêu người phụ nữ khác. Vì nàng quá trong sáng, quá mỏng manh… Nhất Huy thà rằng một ngày nàng yêu ai đó khác mình và trao thân cho người đó. Anh sẽ hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc cho nàng…
Giờ đây, Nhất Huy chỉ thấy lòng mình chua xót đau đớn như có từng giọt axit gặm nhấm bỏng rát… Sau này Nhã Phương sẽ sống với chuyện này như thế nào ?! Nàng bị thương tổn là vì phát hiện ra anh và Mộc Miên… Nàng bị thương tổn cũng vì kẻ đó muốn trả thù anh lại nhắm vào nàng. Nhất Huy chợt nhíu mày… Hình như hai chuyện này có một mối quan hệ mơ hồ gì đấy… ?!
– Anh Huy ơi… Em đau…
Đột nhiên, nghe tiếng Nhã Phương rên rĩ thật khẽ, Nhất Huy giật bắn mình. Anh vùng người đứng dậy, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của Nhã Phương. Anh chợt nghĩ đến sáng mai, khi nàng tỉnh cơn rượu… Rồi chuyện gì sẽ xảy ra ?! Nàng sẽ đau đớn thế nào khi biết tấm thân trinh trắng của mình bị một gã đàn ông không biết mặt dày vò xâm hại ?! “Không… Đây là trách nhiệm của anh… Anh không thể để Nhã Phương chịu đựng nỗi ô nhục đau đớn đó…”. Nhã Phương hít sâu một hơi, mím môi quyết định. Anh cởi quần áo trên người, cởi hết sạch sẽ… Rồi chậm chậm nằm xuống giường. Nhã Phương vô thức ôm ghì lấy cơ thể anh, dụi mặt lên ngực anh ngủ say… Nhất Huy cảm nhận một cơ thể mềm mại tuyệt dịu cọ sát bên mình, chân nàng còn chạm vào thứ đàn ông mạnh mẽ của anh… Nhưng anh không hề có ham muốn gì… Nước mắt anh lăn dài qua khóe mắt… Nhất Huy vòng tay ôm ghì lấy cơ thể Nhã Phương như một lời hứa… Anh thất bại một lần bảo vệ em… Lần thứ hai chỉ có thể xảy ra khi anh đã chết.
– Ư…
Nhã Phương bắt đầu cựa quậy… Hàng lông mày nàng nhăn lại vì hạ thể đau đớn, cũng có thế vì cơn đau đầu của rượu chưa tan. Nàng hé mắt nhìn lên, miệng vô thức mỉm cười khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Nhất Huy ngay bên cạnh. Anh đang nhắm mắt ngủ thật an lành… Đột nhiên, Nhã Phương giật bắn mình bừng tỉnh… Nàng giở chăn nhìn xuống…
– Á…. – Nàng ngồi co ro, che mặt khóc thét lên.
– Em… Em tỉnh rồi sao ?! – Nhất Huy ngồi dậy vỗ về.
– Anh… Em… Mình đã làm… đã làm chuyện đó sao ?! – Nhã Phương che gương mặt đỏ bừng, mắt ươn ướt nhìn anh.
– Haizz… Anh xin lỗi… Hôm qua anh tìm thấy em… cũng uống say… Nên…
Nhất Huy choàng qua người Nhã Phương, ôm nàng vào lòng… Nàng bật khóc nức nở trong ngực anh. Rồi hai nắm đấm nhỏ cứ thùm thụp đánh vào ngực anh…
– Anh xin lỗi… Do anh mất kiểm soát… Anh sẽ chịu trách nhiệm mà…
Nhã Phương nước mắt dàn dụa nhìn lên Nhất Huy, nàng nghẹn ngào:
– Em có tiếc gì với anh đâu…. Em chỉ… chỉ nhớ đến… cô gái kia… và anh… Em đau lòng lắm, anh biết không ?!
– Là lỗi của anh… Anh lăng nhăng… Sau này không như vậy nữa… – Nhất Huy buồn bã gật gật đầu.
Nhã Phương nhào vào lòng Nhất Huy, khóc ngất. Nhưng trong tiếng khóc của nàng lại thoang thoảng nồng nàn hạnh phúc.
—————++++++—————-