Dòng Máu Đen - Chương 5: KẺ TỬ TÙ VÔ TỘI ?!
Sáng Chủ Nhật, Nhất Huy dậy muộn hơn mọi khi. Mãi đến 10h00 sáng anh mới ngồi dậy, vươn người sảng khoái. Nghĩ cũng lạ. Đêm qua anh ân ái với Ý Nhi dưới hồ bơi, mãi đến hơn 2h00 sáng anh mới ngủ. Vậy mà giờ đây khắp cơ thể anh rần rần một cảm giác sung sức dồi dào hơn cả mọi ngày.
Vệ sinh cá nhân xong, Nhất Huy lững thững đi xuống lầu. Vừa đi đến gần phòng khách, anh chợt nghe thanh âm nói chuyện của ông Nhất Hiệp. Anh dừng sững lại vì lời ông nói có liên quan đến mình.
– Haizz… Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại đến nỗi như vậy… Cũng nhờ anh giúp, nếu không thằng Huy chắc đã không cứu nổi…
– Không sao… Chẳng qua là sếp trên cho tôi nghỉ hưu sớm thôi mà… Kệ… Còn hai năm cũng chả có gì nuối tiếc.
Nhất Huy nhận ra giọng nói của chú Phước, bạn thâm giao của cha.
– Mà nghĩ cũng lạ… Chết một thằng tử tù thôi… Tôi nghe nói trong đó, đánh nhau chết người như cơm bữa… Làm gì mà họ làm căng vậy ?! – Ông Hiệp hỏi tiếp.
– Tôi cũng lạ chứ nói chi đến anh… Cấp trên cứ hỏi tới hỏi lui là mang hắn đi đâu… Chết trong trường hợp nào ?! Do truyền máu hay tra khảo chuyện gì mà chết… Haizz… – Ông Phước thở dài. – Họ còn gửi cả Pháp y xuống xem thi thể hắn… Không tìm thấy vết thương nào mới đồng ý với lý do là chết vì suy tim…
– Làm lớn chuyện vậy ?!
– Ừ… Quái quỷ… Đừng nói là tử tù sắp tiêm thuốc… Dù là phạm nhân tù giam bình thường bị đánh chết… Chỉ cần có báo cáo của trại giam là họ đồng ý ngay… Chả buồn truy xét làm gì… Vậy mà…
– Tôi thấy anh còn khỏe khoắn như vậy… Nghỉ nhà trông cháu thì buồn chết… Hay là qua bên tôi đi… Tôi đảm bảo…
Ông Hiệp chưa nói xong thì bà quản gia bước vào phòng. Điệu bộ của bà hơi lúng túng như ngại vì sự có mặt của ông Phước.
– Có gì cứ nói… Anh Phước không xa lạ gì… – Ông Hiệp hiểu ý dỏng dạc nói.
– Dạ… Cô Ý Nhi bị cảm nóng…
– Ah… Được rồi…
Ông Hiệp hơi ngượng, xua tay ngăn lại. Dù sao việc có một người tình trẻ măng ngay trong nhà cũng không tiện chia sẻ với bạn. Ông quay qua vỗ vỗ tay ông Phước, nói:
– Tôi đi 5 phút quay lại… Ông đừng về… Chúng ta còn bàn công việc…
– Ok, anh cứ lo việc nhà đi… Sáng Chủ Nhật tôi rảnh rỗi mà…
Nhìn điệu bộ hấp tấp của ông Nhất Hiệp, ông Phước cười tủm tỉm một mình. Ý Nhi là một cô gái đáng thương hiền lành. Vì gia đình nghèo khó mới đi làm thợ gội đầu cho một điểm ăn chơi nổi tiếng Sài Gòn. Vừa vào đó ngày đầu tiên, nhan sắc của cô đã nổi bật như một con thiên nga lạc giữa bầy vịt trời ngơ ngác. Cũng chính ngày hôm đó, ông Hiệp và hai lão chiến hữu đi giải trí sau một bữa nhậu… Vừa gặp mặt ông Hiệp đã say mê nhan sắc của cô. Bên ngoài vẫn giấu giếm bạn bè, nhưng ông đã âm thầm đem cô ta về bên mình. Dù hai người như một đôi đũa lệch, nhưng cũng là phúc phần cho Ý Nhi, tránh xa được nơi bùn lầy nhơ nhớp kia.
– Chú Phước…
Đang nghĩ miên man một mình, chợt nghe tiếng gọi, ông Phước ngẩn đầu lên.
– Thằng Huy… Mày khỏe rồi chứ ?! – Ông kéo tay Huy ngồi xuống bên cạnh.
– Dạ, con khỏe rồi… – Nhất Huy mỉm cười, trong đầu đang sắp xếp một số lời cần nói với ông.
– Chú Phước… Con muốn biết khu mộ dành cho tử tù… Con muốn đi viếng người đàn ông đã cứu mạng con…
– Con… Con biết rồi ?! – Ông Phước hơi sững người ngạc nhiên.
– Đâu có gì đâu… Nhã Phương nói con nghe mấy hôm rồi… – Nhất Huy nhúng vai.
– À… Ra vậy…
Ông Phước hiểu ra. Chính ông Hiệp đã dặn đi dặn lại ông không được nói với Nhất Huy, sợ nó ám ảnh vì được tiếp máu từ một người chết. Ông không biết rằng, hiện giờ Nhất Huy cũng đang rất hoang mang. Anh nghe lỏm cuộc nói chuyện và hiểu ra được khá nhiều chuyện. Anh cũng đoán rằng khi mình đang cấp cứu, Nhã Phương đã luôn ở đó và chứng kiến mọi chuyện. Anh đã đoán đúng.
– Thật ra hắn được chôn ở miếng đất bên cạnh trường bắn Hóc Môn… Dù hiện giờ không còn hình thức tử hình bắn nữa, nhưng chỗ đó vẫn dành cho chôn tử tù không có thân nhân nhận xác… – Ông Phước thở dài não nề.
– Mộ ở đó ghi tên hay dùng số hiệu ạ ?
– Số hiệu thôi… Vì nghĩa trang đó không có người trông, sợ những người có thù hằn với tử tù lén phá thi thể… Nên chỉ ghi trên bia mộ số hiệu…
– Vậy con ra đó tìm số 27183 là được ạ ?! – Nhất Huy hờ hững hỏi.
– Ừ… Là 27183.
Nhất Huy nín lặng, cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Câu trả lời của ông Phước đã xác nhận một điều kinh khủng đang diễn ra với anh. Ký ức của một người đã chết đang sống lại trong trí óc của anh.
Ông Phước gật gù, chợt giật mình nhìn Nhất Huy. Số hiệu của gã tử tù đó ông còn chưa nói cho ông Hiệp nghe, chứ đừng nói đến Nhã Phương…
– Con… Con làm sao biết được số tù nhân của hắn ?! – Ông khó hiểu hỏi.
– Là chú mới nói con nghe mà… – Nhất Huy tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
– Không có… Là con nói trước… – Ông tròn mắt nhìn anh.
– Chú nói mà… Chú rõ ràng nói số tù của gã đó là… 27183… – Nhất Huy trơ tráo đổi trắng thay đen.
– Ta… Điên mất… Không có… Ta không có nói… – Ông Phước cáu kỉnh gắt lên.
– Haizz… Xem như chú không nói… Vậy có người khác nói thôi… – Nhất Huy nhún vai, dửng dưng.
– Ai ?! Là ai nói ?! Cái này chỉ có thể là người nội bộ ! – Ông Phước sừng cồ, túm vai Nhất Huy.
– Con sẽ nói chú nghe… Với điều kiện… Chú cho con tất cả thông tin của gã đàn ông này. – Nhất Huy ra giá.
– Không được…
– Gã chết rồi… Có gì không được chứ ?!
Ông Phước nhíu mày suy nghĩ. Đúng, gã đã chết. Chết là hết. Ông cũng sắp nghỉ hưu sau khi bàn giao xong. Ông lại càng muốn biết đứa nào sau lưng ông tiết lộ thông tin cho Nhất Huy… Nếu ông tìm ra thằng đó… Hừ hừ… Ông sẽ cho nó đẹp mặt.
– Được… Hồ sơ của 27183 lưu kèm trong báo cáo mà chú gửi email nội bộ lên cấp trên. Chú chỉ có thể cho con đọc qua một lần… Không sao chép, không lưu lại gì hết !
Ông Phước rút laptop từ cái cặp da bên cạnh. Ông thao tác một chút, rồi đưa qua cho Nhất Huy.
Nhất Huy thấy tim mình đập thình thịch, chiếc laptop nhỏ nhắn lại trở nên nặng trĩu trong tay anh. Hàng chữ đầu tiên in hoa thật lớn đập vào mắt anh…
“HỒ SƠ PHẠM NHÂN
Số hiệu: 27183…”
Bên cột phải là tấm hình của một người đàn ông cầm bảng với con số “27183” viết bút lông nguệch ngoạc. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, hàng lông mày rậm rịt như hai con sâu róm to vắt ngang trên mí mắt… Mắt anh ta trũng sâu, ánh mắt ngạo nghễ ngang ngược bất cần đời. Nhưng không hiểu sao, trong ánh mắt đó… Nhất Huy lại thấy một nét quen thuộc kì lạ. Anh khẳng định mình chưa gặp qua anh ta… Nhưng sự quen thuộc lại hơn hẳn những người anh đã gặp gỡ tiếp xúc nhiều lần. Anh tiếp tục đọc…
“Họ tên: Huỳnh Long…”
Sinh ngày: 27 – 02 – 1983
Nguyên quán: Hậu Giang
Tội danh: Hiếp dâm, Giết người, Cướp của.
Tòa án nhân dân Tối cao Thành phố tuyên án: Tử hình. (Theo quyết định số: 136/TATCTP.2016 ngày…)
Thời gian thi hành án: ngày 17/01/2017…”
Nhất Huy rùng mình kinh sợ. Gã đàn ông đã truyền vào người anh một dòng máu đen dơ bẩn mang theo những mảnh ký ức vỡ vụn lại là một kẻ hiếp dâm giết người… Nghĩ lại những trải nghiệm của mình trong mấy ngày qua. Sự buông thả mất kiểm soát của mình với phụ nữ, anh thấy sợ hãi lo lắng… Điều gì sẽ xảy ra khi những mảng ký ức đó hoàn toàn ghép lại trọn vẹn ?! Anh sẽ trở thành một tên điên cuồng hiếp dâm giết người như gã sao ?!
Nhất Huy kềm nén, đọc xuống dưới lại thấy rất nhiều thông tin bỏ trống, như địa chỉ thường trú trước khi hắn phạm tội, số chứng minh nhân dân cũng để trống… Tại sao nhỉ ?! Nhưng anh lại lưu ý một con số 177… Mã hồ sơ chuyên án tội ác của hắn. Chợt, nhìn kỹ lại tấm hình của Huỳnh Long, Nhất Huy nhìn ra một tấm gạc trắng băng bên đầu hắn… Khi nảy anh không quanh sát kỹ, suýt bỏ qua chi tiết này. Anh quay sang ông Phước hỏi
– Tấm hình trong hồ sơ có phải là được chụp lúc hắn mới bị bắt không ạ ?!
– Ừ…. – Ông Phước gật gù. – Hắn bị thương ở đầu do lúc chạy trốn… bắn nhau với cảnh sát… Nghe nói hắn còn một mảnh đạn ghim trong đầu. Trí nhớ bị đảo lộn… Lúc thì hiền như bụt, lúc thì hung dữ như cọp…
Nhất Huy nhíu mày, gập laptop lại. Một đáp án mới lại hiện lên trong đầu anh… Anh đã tiếp thu vô số những mảng ký ức vỡ vụn từ một người mất trí nhớ.
– Rồi… Nói ta nghe đi… Là ai nói cho con số hiệu của gã này ?! – Vừa nhận lại laptop, ông Phước liền hỏi.
– Là một người tên là… Huỳnh Long. – Nhất Huy đứng dậy, mỉm cười nói. – Con vào trong nhà trước nhé…
– Huỳnh Long… Huỳnh Long… Cái tên sao nghe quen vậy nhỉ ?!
Ông Phước lẩm bẩm một mình. Hai mắt ông chợt sững lại, gọi với theo:
– Này… Thằng Huy… Mày nói đùa hả ?!
– Con không đùa đâu…
——————+++++++++——————-
Chiều hôm đó,
Nhất Huy đỗ xe lại trước một biệt thự trắng xây dựng theo phong cách hiện đại sang trọng. Anh bấm chuông cửa.
– Ai đó ?!
Cửa mở. Một người phụ nữ xinh đẹp chạc 40 tuổi vừa nhìn thấy Nhất Huy liền mỉm cười. Bà là Hồng Yến, mẹ của Nhã Phương. Nếu quay lại hai mươi năm trước, có lẽ nhan sắc của bà còn nổi bật hơn cả con gái mình. Hồng Yến vui vẻ nói:
– Huy… Con tới tìm Nhã Phương hả ?!
– Dạ, con chào cô… Con gọi Phương mà em không nhấc máy… – Nhất Huy hơi ấp úng vì cũng đã lâu anh không chủ động đến nhà Nhã Phương.
– Ah… Nó mới đi tập về… Chắc không mang theo điện thoại… Con lên phòng tìm nó đi…
– Dạ, vậy… Con xin phép…
Nhìn Nhất Huy đi vào trong nhà, Hồng Yến cười tủm tỉm. Dĩ nhiên bà không ngại để Nhất Huy vào phòng riêng của con gái. Vài năm trước khi hai đứa còn nhỏ, Nhất Huy cũng ở thường xuyên lên đó chơi cả ngày. Hơn nữa Hồng Yến biết Nhã Phương yêu Nhất Huy như thế nào. Và nếu gạo có nấu thành cơm, không phải càng tốt hơn sao ?!
Nhất Huy không nhớ bao lâu rồi anh không bước chân lên bậc cầu thang dẫn lên phòng Nhã Phương. Trước đây đầu óc cứ vô tư không suy nghĩ gì… Nhưng không hiểu sao lần này lại thấy hơi hồi hộp. Nhã Phương có thể nói là người con gái làm anh tốn nhiều công sức kềm nén nhất kể từ ngày bị tai nạn trở về. Nàng không những xinh đẹp, trong sáng, lại luôn gần gũi chăm sóc anh… Nàng dùng sự ân cần tỉ mỉ của mình để thể hiện tình cảm với anh, dù chỉ như vậy cũng đã làm anh khổ sở nhiều phen. Nếu hôm nay không nghĩ ra một chuyện gấp, Nhất Huy thật sự không muốn tìm đến nhà nàng.
“Cộc cộc cộc…”
Anh gõ cửa vài lần vẫn không có tiếng trả lời. Nhất Huy nhíu mày khó hiểu, xoay nhẹ tay nắm cửa. Cánh cửa không khóa, bật mở.
Phòng ngủ của Nhã Phương vẫn như vậy. Gọn gàng ngăn nắp… Lại có thêm sắc hồng hồng lãng mạn như một cô gái đang yêu. Một mùi hương thơm ngát dễ chịu sộc vào mũi Nhất Huy làm anh thấy cả người lâng lâng như lạc vào tiên cảnh…
– Nhã Phương… Em đâu rồi ?!
Vẫn không có tiếng trả lời. Nhất Huy bước vào phòng, chợt hơi sững người nhìn thấy khung ảnh của mình trên đầu giường ngủ. Tấm hình đó cũng khá lâu. Lúc hai đứa còn đi chơi công viên nước chụp chung với nhau, không ngờ Nhã Phương lại lồng khung để ngay trên đầu giường. Anh cười khổ.
Đột nhiên, cửa phòng tắm bật mở… Một thân hình trần truồng trắng muốt tuyệt đẹp bước thẳng ra ngoài. Nhã Phương không nhìn quanh, bước thẳng đến tủ áo cuối phòng tìm quần áo… Cả gian phòng như được thắp sáng bởi cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng… Nhất Huy đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt vô thức nhìn theo bờ eo nhỏ gọn và cặp mông tròn trịa uốn lượn đến mê người. Nhã Phương lại cúi xuống kéo ngăn tủ… Hai mép môi đỏ hồng e ấp phơn phớt ít lông tơ lại hiện ra rõ ràng trước mắt anh… Nhất Huy thấy hạ thể mình căng cứng sắp nổ tung. Cổ họng anh khô khốc, tất cả tinh thể nước đều bốc hơi trong nháy mắt như được đun trên miệng núi lửa.
Nhã Phương lấy ra một chiếc quần lót màu hồng nhạt, xỏ qua chân kéo lên… Động tác đơn giản nhẹ nhàng của nàng trong mắt Nhất Huy lại như đang xem một cuốn phim chiếu chậm… Chiếc quần lót mềm mại cứ trượt dài trên cặp đùi thon dài bất tận của nàng… Trượt mãi… Trượt mãi…. Chậm chậm che khuất cái âm hộ xinh xắn kia, dãn nở bao lấy cặp mông tròn trịa…
– Mẹ ơi…
Nhất Huy buột miệng kêu lên một tiếng làm Nhã Phương giật bắn mình quay lại.
– Anh… Anh… Sao ?!
Nàng quay lại ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc của Nhất Huy. Chợt phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn xuống hai bầy vú căng tròn mơn mởn của mình. Nhã Phương ngượng chín người, ngồi thụp xuống sàn, che mặt rít lên:
– Anh Huy… Sao anh lại vào phòng em ?!
– Anh… Anh xin lỗi… Anh gõ cửa mà em không trả lời… Anh về đây… – Nhất Huy ấp úng phân bua, rồi quay người đi.
– Anh… Anh đứng đó… – Nhã Phương lại càng gắt to hơn, khi nghe anh đòi về.
Nhất Huy đứng yên chết trân tại chỗ như Binh nhất nghe lệnh Thượng tá. Cho đến khi sau cáng tay anh truyền đến một cảm giác mát lạnh mềm mại, giọng Nhã Phương vang lên bên tai anh:
– Em… Em chỉ hơi mắc cỡ thôi… Chứ em là của anh mà… Anh không biết sao ?!
Nhất Huy thấy cả người mình nóng rang, nhưng vẫn khổ sở kềm nén… Nếu là bất cứ người con gái nào khác, dù nhan sắc chỉ bằng một phần mười so với Nhã Phương… Trong tình huống này anh liền lao vào vồ vập cô ta… Anh không hiểu sao đối diện với tấm chân tình của Nhã Phương anh lại chần chừ không dám nhận… Anh sợ hãi đón nhận trái tim trong veo mỏng manh như pha lê của nàng… Anh sợ mình sẽ làm thứ trân quý đó vỡ nát.
– Phương… Anh quả thật cần em… mặc quần áo vào… Anh đợi em dưới lầu…
Nhất Huy để Nhã Phương ngơ ngác trong phòng đi xuống lầu. Chính anh cũng không biết từ khi nào mình có một suy nghĩ rụt rè sợ hãi như vậy với Nhã Phương… Trong khi đối với những người phụ nữ khác, anh sẵn sàng dụ dỗ vồ vập không chút e ngại… Anh đang bị một trải nghiệm đau thương không thuộc về mình chi phối suy nghĩ.
Lúc Nhã Phương xuống lầu, hai gò má vẫn còn ửng đỏ. Nàng không nghĩ rằng Nhất Huy lại từ chối mình như vậy… Nhưng không có kinh nghiệm nam nữ, Nhã Phương lại thấy sự kềm chế tốt của anh là phong phạm rất đàn ông của anh.
– Anh… – Nhã Phương ngồi xuống bên cạnh Nhất Huy, mặt đỏ hồng cúi gằm như muốn giấu vào hai gò thịt căng tràn bên dưới.
Nhất Huy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nói:
– Anh nhớ em nói mình có một đứa bạn học cấp ba giờ đang làm ở Phòng Cảnh sát điều tra Thành phố ?! Anh cần gặp cậu ta.
– Dạ… Hắn là Tuấn Kiệt… Mà có chuyện gì vậy anh ?! – Nhã Phương hơi tò mò hỏi.
– Anh muốn tìm hiểu một số chuyện thôi… Em gọi hắn được không ?! – Nhất Huy nói nhanh.
– Được… Nhưng anh không giải thích rõ, em không gọi đâu… – Nhã Phương bướng bĩnh nói.
– Không giải thích được… Có một số chuyện anh còn đang nghi ngờ… Không xác định được chính xác…
Nhã Phương bĩu môi, khoanh tay ngồi im không chấp nhận lời giải thích của Nhất Huy.
– Haizz… Vậy anh đi về… – Nhất Huy thở dài đứng dậy.
– Sao hỡ cái là đòi về vậy ?! Em gọi… Được chưa ?! – Nàng giận dữ níu chặt tay anh kéo xuống.
– Nhưng… với một điều kiện… – Nhã Phương lại nhùng nhằng, ánh mắt tinh nghịch nói.
– Điều kiện gì ?!
– Anh đi tìm cái gì đi nữa… Cũng phải chở em theo… Không thì không thương lượng gì hết…
– Được…
——————+++++————–
Chiếc Honda Lead màu mận chín lao vút về hướng Nhà Bè. Trên xe Nhã Phương ôm cứng quanh eo Nhất Huy, sung sướng tràn trề. Từ Quận 5 chạy lên đến tận đây là một quãng đường không ngắn. Nhưng dường như Nhã Phương còn muốn nó dài hơn, tốt nhất là đi hoài không đến.
Đến dốc chân cầu Phú Xuân, Nhất Huy hãm xe lại… Nhã Phương ngẩng đầu nhìn quanh liền phát hiện ra Tuấn Kiệt đã chờ sẵn bên chiếc mô tô phân khối lớn đen tuyền ấn tượng. Cậu ta hơi nhíu mày khi thấy Nhã Phương vẫy vẫy một tay, tay còn lại vẫn ôm chặt lấy eo lưng Nhất Huy.
– Tuấn Kiệt… Đây là anh Huy… Bạn trai của mình. – Nhã Phương giới thiệu mà đỏ ửng sung sướng.
– Chào Kiệt… – Nhất Huy hơi ngượng, vẫn chìa tay chào cậu thanh niên nhỏ hơn anh ba tuổi.
– Chào anh…
Nhất Huy nhận ra ánh mắt cậu ta có vẻ hơi mất tự nhiên lén nhìn qua Nhã Phương. Rồi lại nhìn xuống chiếc xe Lead của Nhất Huy, nén cười. Nhất Huy cũng làm lơ như không có gì… Anh biết dáng người cao gầy của mình ngồi trên chiếc xe tay ga nữ tính này trông buồn cười thế nào !
– Mình đi thôi…
Tuấn Kiệt cưỡi một chiếc Kawasaki W800i huyền thoại đen bóng. Tiếng pô nổ giòn giã chậm chậm lăn bánh phía trước dẫn đường. Nhã Phương hoàn toàn không để ý nhiều. Nàng còn mãi say mê với sự ấm áp trên tấm lưng rắn chắc của Nhất Huy.
Mười phút sau, Tuấn Kiệt rẽ vào một lối nhỏ dẫn ra sát bờ sông. Cậu ta dừng xe lại trước một căn biệt thự to lớn nhưng có vẻ như không có người ở. Quanh căn biệt thự ba bờ tường rào cao ngất ngưỡng, góc thứ tư lại mở rộng nhìn ra bờ sông… Khắp nơi cỏ dại mọc um tùm như đã trải qua gần năm trời không có người quét dọn. Nhất Huy đứng ngẩng ngơ nhìn ngôi nhà trước mặt… Một tấm màn ký ức mông lung trong trí óc anh lại hé mở. Huỳnh Long đã đặt chân đến đây…
– Căn biệt thự này là hiện trường vụ án của Huỳnh Long… Và là hồ sơ chuyên án 177 đã đóng từ năm ngoái… – Tuấn Kiệt đưa cho Nhất Huy một tập hồ sơ dầy. – Em có thể cho anh xem qua, nhưng không được chụp hình lại…
– Anh biết rồi… Cảm ơn Kiệt…
Nhất Huy cầm xấp hồ sơ, vẫn không mở ra vội. Anh bước đến góc cửa sắt, hé mắt nhìn qua khe cửa. Nhã Phương đi khư khư sát sau lưng Nhất Huy, cứ như sợ anh đi lạc.
– Mình không vào trong được đâu… Không có chìa khóa… Mà nghe nói chủ nhà cũng bỏ đi luôn sau vụ án đó… – Tuấn Kiệt nói với theo.
– Chìa khóa… Chìa khóa…
Nhất Huy lẩm bẩm một mình, đưa tập hồ sơ cho Nhã Phương cầm. Anh đến sát bờ rào, bất ngờ nhún người nhảy lên. Cánh tay anh với cao, tay chộp vào mép trên thanh cột xi măng cổng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
– Đây rồi… – Nhất Huy vui vẻ giơ lên một chiếc chìa khóa hoen rỉ trước ánh mắt sửng sốt của Nhã Phương và Tuấn Kiệt.
– Làm sao… Làm sao anh biết có một cái chìa khóa ở đó ?! – Tuấn Kiệt nhíu mày hỏi.
– Cảm giác thôi… – Nhất Huy nhúng vai.
Anh tra chìa vào ổ… Lách cách… Cửa mở. Nhã Phương che miệng sững sờ. Giây phút vừa rồi Nhất Huy nhúng vai, nàng lại thấy điệu bộ đó của anh khá quen như đã thấy trên một người nào đó… Người nào đó mà nàng đã gặp, không phải là anh.
Thấy Nhất Huy cầm một chiếc lá để đẩy cửa đi vào như không muốn để lại vân tay trên lớp sơn cửa đen bóng, Tuấn Kiệt nhíu mày còn chặt hơn. Trong mắt cậu ta, Nhất Huy không còn là một gã công tử mặt trắng, mà bao trùm một vẻ bí ẩn khó dò xét. Tuấn Kiệt nối đuôi Nhã Phương đi vào trong sân.
Bên trong là một khoảng sân rộng với một cái hồ bơi dài hai mươi mét… Những chậu kiểng được đặt xen kẽ nhau… Đều quay về hướng bờ sông gió thổi mát lạnh.
– Đưa anh tập hồ sơ…
Nhất Huy lấy tập hồ sơ từ tay Nhã Phương, mở ra. Ngay trang đầu tiên là hình ảnh và thông tin cá nhân của gã tử tù… Nhã Phương bắt đầu khó hiểu nhìn lên anh. Nàng chỉ đoán lờ mờ từ khi Nhất Huy nói chuyện điện thoại với Tuấn Kiệt về chuyên án mang số 177. Bây giờ đã có thể xác thực được mọi chuyện.
– Anh biết gã sao ?!
– À… Chú Phước nói anh nghe… – Nhất Huy trả lời cho qua chuyện.
– Á… Ghê quá…
Nhất Huy lật đến trang kế tiếp, Nhã Phương liền quay đi… Đó là tấm hình của một thi thể nữ khỏa thân, mắt trợn ngược, lưỡi lè dài ra như bị siết cổ. Nhất Huy nhíu mày nín lặng… Chân anh bước đến bước lui trên sàn sân lót gạch men… Đến trước hồ bơi… Anh so sánh với tấm hình… Nạn nhân có lẽ đã chết gối gầu lên thành hồ bơi tại đây. Anh nhắm mắt lại, lắng nghe….
“Uwmmm… Em sướng chết mất… Mạnh lên anh ơi…”
Trong đầu anh vang lên thanh âm rên rỉ dâm đãng của một người phụ nữ… Một cặp mông tròn trịa có xâm hình con bướm không ngừng tới lui bên dưới hạ thể anh… Dương vật anh căng cứng ra vào trong âm hộ nhoè nhoẹt của cô ta… Nhất Huy hít sâu một hơi trở về thực tại… Tay anh tiếp tục lật tấm hình sau, liền dừng lại. Tấm hình chụp mặt lưng của thi thể người phụ nữ… Trên bờ mông đúng là có một hình xâm con bướm.
– Nạn nhân là một người phụ nữ 26 tuổi… Vợ của một doanh nhân thành đạt… Huỳnh Long đã đột nhập vào đây, hãm hiếp cô ta… Sau đó bóp cổ nạn nhân đến chết… Còn lấy đi rất nhiều trang sức và tiền mặt… – Tuấn Kiệt nói.
– Đây không phải là một vụ hiếp dâm… – Nhất Huy buột miệng nói.
– Anh xem những giám định pháp y phía sau đi… Âm hộ cô ta tổn thương bên trong khá nặng… – Tuấn Kiệt mồi điếu thuốc nói. – Ngoại trừ trường hợp không tình nguyện và sử dụng bạo lực mới gây nên như vậy…
– Ý tôi là… Huỳnh Long chưa chắc là đối tượng hãm hiếp cô ta…
Nhất Huy không thể giải thích rằng anh thấy được ký ức của Huỳnh Long… Còn chứng kiến cô ta đã rên rỉ sung sướng như thế nào.
– Mẫu ADN da của Huỳnh Long tìm thấy trong móng tay của nạn nhân… Tinh dịch anh ta cũng có trong âm đạo của nạn nhân…. Giải thích thế nào bây giờ ?! – Tuấn Kiệt nhúng vai, ghé mông ngồi lên một ô xi măng trồng cây kiểng.
– Mà vụ này đã khép lại hơn năm… Huỳnh Long cũng đã chết… Anh muốn tìm cái gì chứ ?! – Cậu ta hỏi.
– Tôi chỉ muốn xác thực một số chuyện… Và tôi nghĩ… cậu không muốn để lại tàn thuốc lá của mình tại hiện trường đâu…
– Nghiêm trọng quá rồi anh hai… Nơi đây chỉ còn là một cái nhà bỏ hoang thôi… – Tuấn Kiệt nhếch mép cười, búng cán thuốc vào góc vườn.