Dòng Máu Đen - Chương 3: DI CHỨNG TÁI PHÁT ?!
Trong khu dân cư sang trọng bậc nhất tại Quận 5, một dãy biệt thự nối liền nhau nổi bật với màu sơn trắng sang trọng. Toàn bộ bảy căn biệt thự nối liền nhau chiếm hết một block nhà đều là tài sản của ông Hồng Nhất Hiệp. Tiền nhiều, ông mua đất để đó… Chính quyền ngăn chặn đầu cơ nhà đất, bắt xây nhà… Ông xây luôn 7 căn biệt thự nối liền nhau… Một căn dùng để ở, sáu căn còn lại để trống.
Cả khu biệt thự đêm nay thắp đèn sáng lung linh… Khách mời ra vào liên tục không dứt. Hôm nay Thần tài Chợ lớn mời khách, chiêu đãi mừng con trai tai qua nạn khỏi.
– Chúc mừng… Chúc mừng…. Cháu Huy đâu rồi ?!
– Nó đang dưỡng bệnh… Còn hơi mệt… Kệ nó đi… Vào trong… vào trong nha…
Nhất Huy đúng là còn hơi mệt lúc mới từ bệnh viện về… còn bây giờ anh lại mệt vì chuyện khác. Nhất Huy nằm im, nín lặng trên giường. Trên người là một thân hình mềm mại thơm ngát… Mấy ngày nay, Nhã Phương đã lo lắng cho anh quá nhiều, mất ăn mất ngủ… Chỉ hơi nằm xuống là ngủ say mê. Nhã Phương nằm áp mặt lên ngực anh, ngủ ngon lành. Mái tóc nàng thật dầy xõa rộng xuống ngực anh, từng sợi đen óng như được đánh bóng. Trên bụng anh, hai khối thịt mềm mại mê người đè ép căng tròn… Bàn tay nàng lại vô thức huơ ngang đặt lên khối u to lớn dưới quần anh… Đã mấy lần Nhất Huy muốn bật dậy đè ngửa vưu vật này ra mà dày vò.
Nhưng trong anh có gì đó luôn giữ anh lại… Trong kí ức của anh Nhã Phương là một cô gái hiền lành, trong sáng… Thân phận gia đình lại tương xứng với anh, vì thế cha anh và mẹ khi còn sống luôn xem nàng như con dâu của gia đình. Nhất Huy biết nàng yêu anh rất nhiều… Nhưng trước đây anh luôn né tránh vì không tìm được tình yêu nam nữ với Nhã Phương. Tình cảm anh dành cho nàng rất nhiều, nhưng lại như một người anh đối với em gái… Cũng chính vì thế, không muốn tổn thương Nhã Phương, Nhất Huy liền nhiều năm không kết hợp với người con gái khác.
Nhưng sau khi hôn mê tỉnh dậy, trong đầu Nhất Huy lại có thêm một đoạn ký ức ngắn ngủi với Nhã Phương. Đoạn ký ức này rất hồi hộp, xen chút kích thích… Nằm trong một không gian chật hẹp chỉ có hai người… Mà anh hoàn toàn không xác định được nó đã xảy ra khi nào. Trong đoạn ký ức đó, Nhã Phương trong mắt anh hoàn toàn khác… Xinh đẹp, mỏng manh, lại có càng gợi cảm làm cả người anh khao khát thèm muốn. Cũng chính vì cảm xúc đó… Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Nhã Phương, Nhất Huy lại thấy khối u giữa hai chân mình không ngừng nhô cao, cứng rắn.
Để phân tâm tư tưởng, bớt chú ý đến mùi hương xử nữ thơm ngát gần kề, Nhất Huy lại nghĩ đến chuyện hoang dại xảy ra sáng nay tại bệnh viện… Cảm giác rất tuyệt vời, khoái cảm sung sướng nhất mà trước giờ anh được biết… Nhất Huy không thủ dâm như bạn đồng lứa hay làm. Chỉ đôi lúc sáng tỉnh dậy có hiện tượng mộng tinh, biểu hiện của sự dư thừa tinh lực… Nhất Huy lại nhíu mày suy nghĩ, anh cảm thấy mình dường rất khác so với trước đây… Từ khi nào anh biết trêu chọc, biết gạ tình phụ nữ… Thậm chí đánh giá một cách chủ quan, anh làm tình cũng tạm chấp nhận được. Dù đó là lần đầu tiên. Trong đầu Nhất Huy chỉ cần nghĩ đến phụ nữ, lại cuồn cuộn chảy vào vô số trải nghiệm cảm giác thật sự như của chính anh. Chuyện gì đã xảy ra ?!
– Ư…
Nhã Phương chợt cựa người, chớp chớp mắt ngồi dậy. Bắt gặp ánh mắt ấm áp của Nhất Huy đang nhìn mình, nàng đỏ ửng mặt, lí nhí:
– Em ngủ quên sao ?! Sao anh không kêu em dậy ?!
– Em ngủ đẹp lắm… Không nỡ kêu…
Vừa buột miệng nói, Nhất Huy liền muốn tự vả vào mặt mình một cái. Anh lại dùng cái giọng điệu trêu đùa trăng gió kia.
– Anh…
Nhã Phương cúi gằm khuôn mặt xinh đẹp, hai gò má đỏ ửng làm anh muốn cắn vào nó. Nàng cắn môi lí nhí:
– Đây là lần đầu tiên… anh nói em đẹp đó…
– Em là người con gái đẹp nhất mà anh biết đó… Anh nói thật mà…
Nhất Huy thấy tim mình cũng đập thật nhanh, khi tay anh không nhịn được đưa lên vuốt nhẹ gò má nàng, làn da mịn màng êm ái như nhung…
Nhã Phương cúi mặt để yên cho anh chạm vào mặt, lòng lâng lâng vui sướng không bút mực nào tả hết. Chợt, nàng hơi sững lại, lén nhìn Nhất Huy… Câu anh vừa nói lại mang cho nàng một cảm giác quen thuộc lạ lùng… Một câu ái tình ong bướm như vậy, nghĩ lại thật khó tin được phát ra từ miệng anh. Nhất Huy là một con người cứng nhắc, ương bướng và rất khô khan… Nhưng không phải nàng yêu anh vì những điều đó sao ?! Tại sao bây giờ nàng lại sung sướng mê ly khi anh dùng lời lẽ mật ngọt rót vào tai nàng ?! Chợt Nhã Phương thấy có chuyển động gì đó dưới bàn tay, làm nàng chú ý. Nàng nhìn qua vị trí đặt bàn tay của mình còn giữ nguyên từ lúc say ngủ trên người anh…
– Á…
Nhã Phương rụt tay lại khỏi khối u cứng ngắc giữa hai chân Nhất Huy. Hai tay che kín gương mặt đỏ bừng như gấc chín.
– Hắc hắc… Không sao…
Nhã Phương lắc lắc đầu, thiếu chút muốn chui xuống giường mà trốn. Nhưng từ bàn tay đang úp trên mặt nàng, một mùi hương đàn ông nồng nàn càng làm cả cơ thể nàng nóng rang lên. Nhã Phương vùng đứng dậy, cúi gằm mặt chạy vội ra khỏi phòng.
– Này… Này… Lúc nào em buồn tay, cứ nói anh… Anh không ngại đâu…
“Mẹ mày… Có thôi đi không ?!” Nhất Huy tự tát vào mặt một cái đau điếng. Anh không hiểu nổi mình… Những câu nói cợt nhã thiếu đứng đắn đó cứ như được người khác mượn miệng anh để nói ra.
Sáng nay, sau cuộc truy hoang với cô nữ y tá, Nhất Huy đã hỏi cha về người hiến máu cứu sống anh. Dĩ nhiên, anh biết nhóm máu đặc biệt của mình hiếm gặp như thế nào… Anh muốn gặp mặt và kết bạn với người đó. Nếu có thể, khi người ta bị tai nạn tương tự, anh sẽ có cơ hội trả lại ân tình lần này. Nhưng ông Nhất Hiệp, cha anh, cứ xua đi… Nói rằng người đàn ông đó không cho biết danh tính, đã bỏ đi sau đó. Nhất Huy đành nuối tiếc… Nhưng giờ đây, đứng trước hàng loạt các biểu hiện bất thường của bản thân mình, Nhất Huy thấy rất nghi ngờ… “Thay máu đổi tính” người ta hay nói như vậy. Nhưng cái anh thay đổi không những là tính nết, mà cứ như có thêm một người khác tồn tại bên trong mình.
———————+++++—————–
Sáng hôm sau, dù ông Nhất Hiệp ngăn cản khuyên giải thế nào, Nhất Huy cũng thức dậy sớm đi làm. Anh là con người của thời gian và trách nhiệm. Nếu sức khỏe đã hồi phục, không có lý do gì anh lại ở nhà nghỉ ngơi trong khi bao nhiêu công việc còn chờ đợi mình.
– Mày thấy gì không ?! Anh Huy cười với tao đó ?!
– Mày bị ảo giác rồi… Ảnh cười với tao mà…
– Không phải… Tao thấy rõ ràng ánh mắt anh Huy nhìn vào ngực tao…
– Xạo… Ảnh nhìn mông tao thì có…
– Mày mới xạo đó… Làm sao mày biết ?! Làm như mông mày có mắt không bằng…
Cả đám con gái rậm rực xì xầm, mặt mũi đỏ bừng nhìn theo dáng người cao lớn của Nhất Huy đi khuất cuối hành lang.
Quả thật chúng không nói sai… Nhất Huy hôm nay thật khác lạ. Những tà áo dài trắng tinh trong mắt anh lại mất đi vẻ thánh khiết hiền dịu thường ngày mà thay bằng cảm giác mỏng manh khêu gợi… Trường Hồng Nguyên lại có tỷ lệ học sinh nữ cao hơn hẳn nam. Đâu đâu cũng toàn những tà áo dài trắng bay phất phơ, lộ ra cả chiếc quần trắng tinh mỏng lét không che nổi những gân quần lót nổi cộm. Nhất Huy bước nhanh vào trong phòng y tế… Đóng sập cửa lại, lau mồ hôi rịn ướt trên trán.
– Ơ ! Anh Huy…
Đột nhiên một giọng nói mềm mại vang lên bên tai làm Nhất Huy giật bắn người quay lại. Trong phòng từ lúc nào đã có một nữ sinh như đã chờ anh từ lâu…
– Kiều Anh… Em lại bị gì đây !
Một cái tên nhảy ra trong đầu Nhất Huy, anh liền nhớ ra tên con bé. Kiều Anh đã đến đây mấy lần và lúc nào cũng kiếm chuyện ve vãng anh. Con bé không hiền lành gì, nổi tiếng khắp trường về chuyện yêu đương cặp bồ.
– Em đau bụng, tháng này tới sớm… – Con bé nhăn nhó, xoa xoa cáu bụng nhỏ qua lớp áo dài sột soạt.
Nhất Huy ngồi xuống bàn làm việc, mắt cũng không dám nhìn lên… Anh mở ngăn kéo lấy ra hai vỉ thuốc, cắt nhỏ ra bỏ vào túi nilon đưa cho con bé.
– Đây… Nước đằng kia. Em uống đi rồi vào lớp.
– Không phải chỉ bụng đau… Mà ngực em cũng đau… – Mặt Kiều Anh đỏ ửng, cắn nhẹ bờ môi nhìn Nhất Huy.- Chưa bao giờ em thấy nó… nó căng như vậy… Căng đến mức em không thở được…
Con bé thở hổn hển, đưa tay vuốt vuốt hai khối thịt căng tròn.
– Ờ… Đó… Đó là phản ứng sinh lý tự nhiên thôi… – Nhất Huy quay mặt đi, ấp úng.
– Có thuốc gì uống cho nó dịu xuống được không ? – Kiều Anh bước qua bàn bộ ngực dí sát trước mặt Nhất Huy.
– Không… Không có… À… Em có thể uống rau má đậu xanh… Có thể sẽ làm cơ thể mát hơn… – Anh nuốt nước miếng kềm nén.
Nhìn thấy gân cổ Nhất Huy không ngừng dội ngược lên xuống, Kiều Anh mỉm cười đắc ý. Con bé quay người nhẹ nhàng ngồi xuống đùi anh… Thì thầm:
– Hứ… Uống rau má làm gì chứ ?! Anh có thể giúp em mà… Phải không anh ?!
Qua lớp quần mỏng, Nhất Huy cảm nhận được cặp mông tròn trịa mát rượi của con bé, không ngừng cọ cọ lên khối u giữa đũng quần anh. Anh hít thở khó khăn, ấp úng:
– Ừ… Nhưng mà… không được… cửa chưa khóa… Không. Ý anh là… Ý anh là…
– Hi hi… Cửa chưa khóa thì khóa lại thôi…
Kiều Anh đứng lên, bước đến cửa khóa trái lại… Con bé quay lại, bước đến trước Nhất Huy ánh mắt thiêu đốt khiêu khích… Nhất Huy bất ngờ đứng phắt dậy… Trước ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Anh, anh bước đến mở cửa, không quay lại nói:
– Lên lớp đi… Không, tôi mách thầy Giám thị bây giờ…
– Hứ… Anh để dành lâu quá là tinh trùng mọc râu đó nghen… Ha ha…
Nhìn con bé ỏng ẹo bước đi, Nhất Huy thề có trời đất chứng giám, nếu không phải nơi đây là trường học, lại mang tên ông nội anh… Nếu con bé lẳng lơ kia không phải là học sinh lớp 11, anh đã đè xuống tử hình tại chỗ.
Nhất Huy trở lại phòng, nhưng vừa ngồi xuống bàn thì lại có người tới. Cũng là một áo dài, nhưng không phải trắng mà màu vàng kem nhạt. Là cô giáo Thùy dạy Văn, gái Huế chất giọng ngọt như mía lùi… Hai mươi bốn tuổi, mới lấy chồng được ba tháng. Một dòng thông tin chạy vào não bộ Nhất Huy. Anh nhìn gương mặt xinh xắn ửng đỏ ngượng ngùng của cô, tự nhiên thấy tim đập nhanh hơn.
– Tôi giúp gì được cho cô Thùy đây ?!
– Anh… Anh có thể đóng cửa lại trước không ?! – Cô Thùy siết chặt hai tay sau lưng, tướng đứng sượng ngắt như giấu giếm cái gì đó.
– Ok… – Nhất Huy ra đóng cửa.
Cửa vừa đóng xong, anh quay lại thì thấy cô Thùy bắt đầu sột soạt gãi phía sau. Mặt cô đỏ ửng như sắp khóc, nói:
– Đám học sinh quậy quá… Chắc chúng bôi cái gì lên ghế giáo viên rồi…
– Ah… Chắc là cô bị chúng bôi bông “mắt mèo” lên ghế rồi… – Nhất Huy cũng từng đi học, trò quỷ này không có gì lạ lắm.
– Bây giờ em phải làm sao ?! Em còn tới 3 lớp hôm nay… – Cô Thùy khổ sở, dù ngượng muốn chết cũng không chịu được phải gãi sột soạt liên tục.
– Bông mắt mèo có nhiều gai nhỏ li ti mà mắt thường không nhìn thấy được… Cô càng gãi chúng càng vụn ra lại đâm vào da, ngứa lan sang vùng khác. – Nhất Huy diễn giải. – Chỉ có cách dùng lửa hơ qua…
– Lửa… Nhưng mà… làm sao ?! Không lẽ… – Cô Thùy đã muốn khóc.
Nhất Huy bước lại bàn làm việc, mở ngăn kéo.
– Tôi có quẹt ga đây… – Anh đặt lên bàn. – Tôi ra ngoài… cô có thể khóa cửa lại…
Nhất Huy vừa đi được hai bước, cô Thùy liền nói nhanh:
– Anh làm dùm em được không ?!
“Trúng mánh”… Trong đầu Nhất Huy vang lên một suy nghĩ, mà ngay cả anh trước đây cũng không bao giờ dùng những từ ngữ đường phố như vậy. Cả người anh cứng đờ sợ hãi như phát hiện ra một điều gì rất kinh khủng đang diễn ra bên trong mình.
– Em… Em không ngại đâu… Anh giúp em đi… – Như sợ Nhất Huy không đồng ý, cô Thùy nói tiếp.
– Được…
Nhất Huy quay lại, mang theo một nét mặt vô hại hiền lành như mọi ngày. Anh bước đến sau lưng cô Thùy, kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống chờ đợi. Cô giáo trẻ mặt đỏ như gấc chín, không dám quay nhìn anh. Cô từ từ kéo dây khóa, rồi kéo chiếc quần áo dài xuống ngang gối… Chần chừ một chút, cô lại kéo luôn chiếc quần lót trắng xuống. Nhất Huy vẫn ngồi im… Trước mặt anh là hai mảng da thịt lộ ra hai bên vạt áo phủ kín phía sau.
– Anh làm tới đâu… Kéo tới đó được không ?! – Cô Thùy vịn tay vào bàn lí nhí.
– Được… Nhưng khả năng phỏng và cháy áo dài khá cao.
– Vậy… Vậy… Anh đừng làm em phỏng nha… – Cô Thùy mặt đỏ như say rượu, kéo vạt áo sau lên.
“Bùm” Vũ trụ vừa giãn nở một lần nữa… Mảng da thịt trắng hồng trước mắt làm đũng quần Nhất Huy chật cứng. Một cặp mông phụ nữ tròn trịa vung đầy mới hấp dẫn làm sao… Làn da thật mịn màng, chưa chạm vào cũng cảm nhận được sự tươi mát của nó… Tay anh vô thức run run đưa lên…
– Quẹt lửa nè…
– Ừ… Quẹt…
Nhất Huy bừng tỉnh đón lấy cái quẹt gas từ tay cô Thùy. Anh hít sâu một hơi, chính gas lớn hết mức… Bắt đầu…
– Á… Nóng… – Ngọn lửa huơ qua, làm cô Thùy giật thót mình…
– Không sao… Không sao…
Nhất Huy từ lúc nào lại trở thành một người khác, ánh mắt ranh mãnh, lưu manh. Anh vừa bật quẹt xoèn xoẹt vừa xoa xoa bờ mông mát rượi của cô Thùy… Cô Thùy nín lặng, không phản ứng gì, vì quả thật bàn tay anh làm cơn nóng và cơn ngứa ngáy xoa dịu đi nhiều…
– Đứng như vậy lửa táp dễ phỏng quá… Cô nằm sấp xuống bàn đi…
Nhất Huy nói, cũng không chờ cô giáo trẻ đồng ý, đẩy lưng cô nằm úp lên bàn. Bờ mông trắng nõn nà phơi ra trước ánh mắt thèm thuồng của anh. Thấp thoáng giữa hai bờ mông kẹp chặt là vùng da thịt hồng hào, phất phơ vài sợi lông tơ… Cô Thùy hai tay che mặt nằm im thin thít… Để Nhất Huy tiếp tục bật lửa, rồi xoa nắn… Anh như một thợ dán decal chuyên nghiệp… Ánh lửa lóe lên, tay miếc miếc liên tục… Càng lúc vào sâu vào thung lũng sâu hun hút…
– Anh… ở đó… ư…
– Ngứa lắm phải không ?! Nằm yên anh giúp nha…
Nhất Huy nghiến răng kềm nén, ngón tay chui xuống thật sâu… Chạm vào một mảng thịt mềm mại, ẩm ướt… Day day thật nhanh… Hai chân cô Thùy vô thức mở ra, kéo căng chiếc quần ngang gối… Ngón tay anh miếc dọc hai mép âm hộ đỏ hồng phơn phớt lông tơ của cô… Lại miếc… Lại miếc cho đến khi hơi thở cô dồn dập… ngón tay ướt đẫm. Nhất Huy nghiến răng trèo trẹo, để ngón tay luồn vào giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của cô Thùy… Thật ấm ah…
– Anh ơi… Đừng… Em… Ôi….
Nhất Huy thích thú nhìn cô Thùy há hốc nằm bẹp dí trên bàn. Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, hai mắp nhắm chặt. Hai bàn tay cô bấu cạnh bàn, những ngón tay trắng bệt vì siết chặt. Ngón tay anh vào hết trong cô, rồi từ từ móc dọc lên thành trên âm hộ kéo ngược ra…
– Ôi…
– Em còn ngứa không ?!
– Không… Nhưng mà… Em có… chồng rồi… Không nên… Em… Uwmmm…
– Em làm anh ghen đấy…
Nhất Huy nghiến răng mở khóa quần, tuột luôn quần lót để dương vật căng tức của anh bật tung ra ngoài. Anh cầm dương vật chèn vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của cô Thùy, nắm chặt bờ mông cô, từ từ đẩy tới…
– Anh… Đừng mà…
Cô Thùy sửng sốt quay đầu nhìn Nhất Huy. Đôi mắt cô ươn ướt, miệng há hốc khi anh lấp kín âm hộ cô. Thật khít khao ah… Nếu hỏi chơi phụ nữ giai đoạn nào là sướng nhất, thì đó là người mới lập gia đình không lâu. Nước nôi tràn trề, lại vẫn khít khao co dãn tuyệt vời… Nhất Huy bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn dưới tà áo dài của cô, bắt đầu nhấp vào thật nhanh.
– Ôi… Uwmmm… Đừng… anh ơi… em… có… chồng… mà…
Cô Thùy vừa rên rỉ vừa nài nỉ… Nhất Huy càng thúc mạnh. Hạ thể anh dập vào bờ mông mềm mại của cô phát ra những tiếng da thịt chan chát. Hai chân cô Thùy co lên, mang theo cả chiếc quần quắp lấy hai chân Nhất Huy.
– Ahh… Em ngon quá Thùy ơi… Anh ghen với anh Tùng rồi đấy…
Nghe Nhất Huy hít hà sung sướng, lại nhắc đến tên chồng, cô Thùy im thin thít, che kín gương mặt đỏ bừng như say rượu. Chồng cô Thùy cũng là giáo viên trường này, lớn hơn cô 7 tuổi. Nhất Huy không hiểu sao, trong lúc đang hì hục trên thân thể cô Thùy, anh lại thấy sung sướng hơn khi nghĩ đến nét mặt của chồng cô. Một cảm giác xấu xa len lỏi xuất hiện trong đầu Nhất Huy… Anh bất ngờ luồn tay dưới bụng cô Thùy, nhấc bổng cả người cô lên.
– Uwmmm…
Cô giáo trẻ há hốc nấc lên một tiếng khi Nhất Huy ngồi xuống ghế. Dương vật anh thúc sâu đến tận cùng trong người cô. Nhất Huy đưa tay lên trước, kéo mạnh. Vạt áo dài bung nút bừng bực liên tục… Tay anh lại chộp vào ngực cô Thùy, mở bung chiếc áo ngực ra… Nhanh đến mức không những cô ngạc nhiên, mà chính anh cũng không hiểu làm thế nào mình biết cách mở nút cài áo ngực phía trước của phụ nữ… Hai bàn tay anh đón lấy hai bầu vú no tròn, nhào nặn say mê…
– Uwmmm… Ôi…
Cô Thùy bắt đầu rên siết mãnh liệt. Cặp mông mát rượi của cô sàn sê lên xuống trên đùi Nhất Huy. Dương vật anh căng cứng tuột ra tuột vào sâu trong âm hộ cô. Cơn sướng khoái mỗi lúc một lên cao… Tiếng thở hổn hển của hai người như hòa làm một… Nhất Huy áp mặt lên tấm lưng thon thả của cô Thùy, hai tay mê mẩn vò nắn hai bầu vú co dãn tròn trịa của cô… Ngón tay anh kẹp lấy hai đầu vú, se se chúng xoắn lại, săng cứng… Cô Thùy há hốc nhấp nhổm trên đùi anh càng nhanh hơn…
– Uwmmm… – Rồi chợt cô dừng lại, cơ thể run rẩy.
– Ahhh….
Nhất Huy rùng mình, khoan khoái rên rỉ… Một dòng tinh trùng nóng hổi xối xả phun trào lấp kín âm hộ cô Thùy. Anh áp mặt lên bờ vai run rẩy của cô, nhắm mắt, tay còn mãi mân mê hai bầu vú mềm mại.
——————++++++++—————-