Dòng Máu Đen - Chương 23
– Thứ nhất về tình hình tổng thể, trên đảo là hai lực lượng âm thầm đề phòng đối đầu nhau được chi phối bởi hai thế lực đứng đầu Hồng kỳ. Tư lệnh Chu đi lên từ xương máu, nên được đám đặc nhiệm kính nể. Phó tư lệnh Thống là người của Chính Phủ đưa vào, như một kẻ giám sát điều tiết quyền hành của lão Chu. Làm một cái bóng lâu ngày, Đường Thống đã mất hết kiên nhẫn… Nên sẵn lần này, Tư lệnh Chu bị ám toán, đám thân binh như rắn mất đầu co cụm lại… Hắn muốn giệt gọn một mẻ.
– Thứ hai về quân lực, đám thân binh kia có lẽ không quá nhiều người, nhưng đều là lính tinh nhuệ lại tuyệt đối trung thành với Tư lệnh Chu… Sau lưng anh em Đường Thống, Đường Nhật là một nhóm bộ đội chính quy quanh năm đồn trú trên đảo… số lượng khoảng trên dưới 200.
– Thứ ba về địa thế, anh em họ Đường kiểm soát phía Đông đảo, tức là bao gồm sân bay, bến tàu… Trong khi nhóm thân binh đem Tư lệnh Chu đang hôn mê, gia quyến của ông ta và vài con tin cố thủ ở dãy nhà tù phía Tây… Nói cách khác, Tư lệnh Chu đang bị giam lỏng trên đảo.
Nhìn chung, Phó Tư lệnh Đường Thống đã chiếm hết ưu thế quân lực, địa thế. Nhưng ông ta vẫn chần chừ không tấn công trực diện… ông ta còn đang e ngại điều gì ?!
Nhất Huy đi qua đi lại trong phòng tắm, nhíu mày suy ngẫm mọi khả năng. Anh thử đặt mình vào vị trí Đường Thống… Hai mắt Nhất Huy dần dần sáng lên, mọi suy luận trong đầu anh trở nên thông suốt.
Nhất Huy bước lên bồn toilet, thò đầu nhìn qua cửa sổ toilet. Bên ngoài trống vắng một cách kì lạ… Đúng như anh dự đoán, chúng hoàn toàn lơi lỏng canh gác đối với anh.
Cọp có chết vẫn còn uy… Uy danh của Hoàng Chu quá lớn. Phó Tư lệnh Đường Thống thật sự vẫn rất e sợ ông. Khi lão Chu vừa có biểu hiện trúng độc, thân binh liền mang ông ta đi. Hai anh em họ Đường không thể xác thực chuyện ông ta trúng độc có thật hay không ?! Nghiêm trọng đến mức nào ?! Có khi nào phía sau là một cái bẫy để đợi họ chui vào ?!
Khi bắt được Nhất Huy, họ liền nghĩ ra cách dùng anh như một phép thử… Đại tá Đường Nhật nói về sự giận dữ của đám thân binh, cốt để anh sốt ruột đi cứu ba người… Vì thế quanh căn phòng không có người canh gác, chỉ theo dõi từ xa. Nhất Huy dù sao cũng mang thân phận đặc nhiệm 107, khi anh đụng độ với đám thân binh của Tư lệnh Chu… Phó Tư lệnh Đường Thống sẽ đường đường chính chính mang danh nghĩ hỗ trợ dẫn quân ập vào… giết chết Nhất Huy là chuyện nhỏ, nhưng cần thiết phải làm ngay. Sau đó nếu phát hiện quả thật Tư lệnh Chu là kẻ sắp chết, hắn sẽ không e ngại diệt cả gia đình ông và đám thân binh. Còn nếu ông ta không có gì, hắn sẽ rút êm xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu chúng đã muốn yếu tố bất ngờ, anh sẽ cho chúng toại nguyện.
————————-++++++++———————-
Trong phòng điều hành của Phó Tư lệnh Bộ đội Biên phòng Tam sa.
Trước bức tường dán kín bản đồ quần đảo Hoàng Sa, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên bộ sofa. Một người là Đại tá Đường Nhật, người đối diện có bộ dáng uy nghiêm nét mặt lại có nét tương đồng với ông ta. Người đàn ông thứ hai không ai khác chính là Thiếu tướng Đường Thống, Phó Tư lệnh Binh chủng Hồng kỳ.
Ông Đường Nhật dùng điện đàm nghe cấp báo cáo:
“Tôi biết rồi… Tiếp tục giám sát…”
Đặt điện đàm xuống bàn, ông nhìn nét mặt đăm chiêu của người anh trai mình. Tất cả thông tin báo cáo hắn đã nghe rõ, không cần ông nói lặp lại.
– Chạy bộ ngoài bãi biển sao ?! Tên điên này… – Đường Thống nhíu mày gầm gừ.
– Chạy hơn 30 vòng trên bãi biển… Hắn định làm gì ?! – Đường Nhật tự hỏi.
– Mặc kệ hắn định làm gì… Giám sát hắn thật chặt cho ta…
“Thưa Phó Tư lệnh…”
Đột nhiên điện đàm lại vang lên. Đường Nhật vội cầm điện đàm lên trả lời.
“Hắn bỏ chạy về phía Tây…”
– Hả ?! Mau đuổi theo… Đuổi theo… Bắt hắn lại… Mẹ kiếp…
Trong lúc Đường Nhật gào thét giận dữ thì, Đường Thống vẫn điềm tĩnh nhíu mày suy nghĩ. Hắn thấy hành động của Nhất Huy rất bất thường. Chạy lòng vòng hơn 30 mươi vòng trên một bãi biển rộng gần bằng sân bóng, chỉ để đánh lạc hướng sao ?! Thật vô lý.
———————-++++++++++++————————-
– NGƯƠI DÁM…
Tiếng hét lên lanh lảnh của Mộc Miên căm phẫn tột độ. Thiếu tá Phúc ngồi bên trong buồng giam cũng thở dài quay đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng khó chịu đang diễn ra ngay bên ngoài song sắt.
Trước dãy hành lang phòng giam, Mộc Miên và Nhã Phương hai chân mở rộng bị trói chặt cố định trên sàn, hai cánh tay bị treo ngược lên, cả người bị kéo căng ra không thể vùng vẫy… Một gã đàn ông nét mặt lạnh lùng vô cảm đang dùng một con dao sắc bén rạch từng mảnh vải từ trên người Mộc Miên. Bộ đồ lặn nàng còn mặc trên người từng mảnh từng mảnh lần lượt rơi xuống, từng mảng da trắng nuột lộ ra sáng lóa mắt. Mộc Miên nghiến răng căm hận, sợi dây trói kêu lên bừng bực từng tiếng như sắp đứt.
Bên cạnh gã đàn ông là một thanh niên chạc mười bảy tuổi. Mới nhìn thấy lần đầu, Mộc Miên liền nhận ra nó chính là mục tiêu của chuyến đi này. Đỗ Ngọc Nam, con trai của ông Đỗ Văn Tín. Học ở TQ nhiều năm, giờ nó bị bắt làm phiên dịch cho màn tra khảo này. Thằng Nam có vẻ bối rối ngượng ngùng quay tránh đi không muốn nhìn tình cảnh trước mắt. Gã đàn ông TQ như một tên đồ tể vô cảm cắt xuống từng mảnh vải trên cơ thể Mộc Miên. Hai bầu trắng ngần và hai núm vú đỏ hồng tuyệt đẹp của nàng phơi bày trước mắt hắn.
“Xem hai ngươi cứng đầu tới đâu ?! Ai là người điều chế thuốc ?!” – Gã đàn ông nói giọng the thé, được thằng Nam phiên dịch lại.
– Không biết… Về hỏi mẹ ngươi ấy…
Mộc Miên rít lên… Gã đàn ông bất ngờ nắm chặt eo lưng kéo tuột cả phần dưới bộ đồ lặn của nàng xuống đến đầu gối.
– Á… Khốn nạn…
Mộc Miên bật thét lên, cố vùng vẫy… Cặp đùi trắng muốt của nàng bị trói chặt muốn khép lại cũng không được. Phần tam giác thầm kín của phụ nữ mủm mỉm phơn phớt lông tơ phơi bày trước ánh mắt của gã đàn ông, thằng Nam.
– Khốn nạn… F**k you Chinese…
Thiếu tá Phúc bên trong buồng giam phẫn nộ, đấm mạnh vào vách tường.
– 你想要点什么吗”就是指两种事 ?!
Gã đàn ông nhếch mép cười nhìn chằm chằm vào hai mép thịt đỏ hồng khít khao của Mộc Miên. Hắn lại bước sang bên Nhã Phương… Cũng một chiêu thức như vậy. Dùng con dao găm sắc bén cắt xuống từng mảnh vải trên người Nhã Phương. Ngược lại, Nhã Phương im thin thít không nói một tiếng…
Đến lúc cả hai người trần truồng hoàn toàn, gã đàn ông mới cất con dao vào lưng quần, đi đến góc phòng. Hắn khệ nệ kéo ra một cái bình điện áp lớn đến trước mặt hai người. Nối dây vào hai đầu cực điện một chiều, bật công tắc hắn cầm hai que dài đầu kim loại khẽ chạm vào nhau…
“Tạch… Tạch…”
Tia lửa điện chớp sáng phát ra âm thanh ghê rợn làm mặt Nhã Phương tái xanh sợ hãi… Mộc Miên mím môi nín lặng nhắm mắt lại.
– Mộc Miên… Bỏ đi… Nói cho hắn… – Thiếu tá Phúc nắm chặt song sắt buồng giam, lo lắng la lên.
– Không… Không được nói…
Mộc Miên hét lên, rồi quay sang áy náy nhìn sang bên cạnh. Nhã Phương đã run rẩy sợ hãi đến cùng cực.
“Tao nói lại một lần nữa… Ai là người điều chế Bát Tử tán ?!”
Gã đàn ông nghiến răng rít lên từng tiếng, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào Nhã Phương. Hắn đã phát hiện ra sự sợ hãi trên nét mặt nàng… Và quyết định lấy nàng làm điểm đột phá.
– Nhã Phương… Đừng sợ… Hắn chưa động đến em đâu…
Mộc Miên nói không phải đơn giản để trấn an Nhã Phương. Vì nàng biết nghệ thuật đỉnh cao của tra tấn là đánh vào tâm lý… Con người sợ hãi nhất không phải là nếm trải sự đau đớn trên bản thân, mà là chứng kiến người khác bị hành hạ và tự suy diễn nó gấp trăm lần. Gã sẽ hạ đao trên người nàng trước tiên, để Nhã Phương quan sát.
Gã đàn ông dùng một ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào Nhã Phương… Hai que điện huơ huơ vào nhau tành tạch giữa hai chân mở rộng, sát phần âm hộ của nàng. Nhã Phương mặt tái nhợt sợ đến muốn ngất đi… Một dòng nước không kiểm soát từ bên dưới nàng chảy dọc theo cặp đùi ướt đẫm…
– Hu hu… Chị ơi… – Nhã Phương khóc nức nở, nỗi sợ hãi còn lớn hơn sự xấu hổ ngượng ngùng.
Gã đàn ông nhếch mép cười, bước sang bên Mộc Miên. Hắn huơ huơ hai que điện trước mặt Mộc Miên, gằng giọng:
“Ai là người điều chế Bát Tử tán ?!” –
“Ông nội ngươi… Ah…”
Mộc Miên nói chưa dứt câu thì hắn đã dí hai que điện vào bụng nàng. Một luồng điện xông thẳng vào làm cơ thể nàng giật bắn run lên bần bật… Mộc Miên nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn như từng tế bào cơ thể sắp vỡ tung. Hắn rụt lại. Cơ thể nàng tê dại mất cảm giác rũ xuống, nhưng trong ánh mắt đờ đẫn lóe lên một tia căm thù sâu tựa biển.
– Chị… Chị ơi… Chị có sao không ?! – Nhã Phương nước mắt nhòe nhoẹt nghẹn ngào hỏi.
Mộc Miên quay nhìn Nhã Phương cười nhẹ lắc đầu, rồi nhìn sang thằng Nam, thì thào:
– Em nói với hắn là chị rất thoải mái… Cảm ơn hắn…
Thằng Nam ấp úng vài giây, rồi cũng y lời dịch lại. Gã đàn ông nghe xong mặt càng đen lại, ánh mắt âm độc đáng sợ… Hắn cầm hai que điện đưa lên trước ngực Mộc Miên. Một que hắn dí ngang vào người nàng, que còn lại chậm chậm đưa đến sát núm vú đỏ hồng xinh xắn của nàng… Hắn gằng giọng nói:
“Ngươi biết hậu quả của việc này chứ ?! Điểm tiếp xúc trên cơ thể càng nhỏ càng sinh ra tia lửa điện… Chỉ ba giây… Bông hoa xinh đẹp của ngươi sẽ bốc mùi thịt khét… Sau này… Xem ngươi làm phụ nữ như thế nào ?!”
Thằng Nam vừa dịch vừa kinh sợ nhìn gã đàn ông lại nhìn Mộc Miên. Nó đi du học từ nhỏ, cũng không ý thức được như thế nào là lòng yêu nước… Nhưng chứng kiến sự kiên cường của Mộc Miên, một người con gái chỉ lớn hơn nó vài tuổi, làm lòng nó dậy sóng. Hai nắm tay nó vô thức siết chặt lại…
– Ta nguyền rủa ngươi… tuyệt tử tuyệt tôn… – Mộc Miên nghiến răng, khóe miệng đã ứa máu, nói rõ từng tiếng.
– Mộc Miên… Đừng nói nữa… Nhã Phương… Cô nói ra đi… – Thiếu tá Phúc gào lên.
– IM NGAY… Không nói gì hết…
– Aaaaa….
Mộc Miên vừa nói xong liền hét lên… Một cảm giác bỏng rát trên đầu vú làm nàng đau đớn muốn ngất đi. Chợt một bóng đen lao đến húc thẳng vào gã đàn ông người TQ, đẩy hắn ngã lăn ra đất. Mộc Miên rũ xuống, thở hổn hển… Thằng Nam nét mặt tái nhợt sợ hãi, nhìn gã đàn ông TQ khuôn mặt tím đen giận dữ từ từ ngồi dậy…
“Mày muốn chết ?!”
Gã gầm lên, lao vào thằng Nam… Hai que điện chọc thẳng vào người nó, tóe lửa. Thằng Nam ngã quỵ, cả người co quắp trên sàn đất. Chưa kịp hoàn hồn thì liên tiếp những cú đá thô bạo giáng thẳng xuống làm mặt mũi nó.
Đột nhiên cánh cửa bên ngoài buồng giam bật mở. Gã đàn ông quay lại, hai mắt vô thức nheo lại trước luồng ánh sáng chói chang bên ngoài. Hắn chỉ kịp thấy một bóng người cao lớn lao thẳng vào người… Hắn vô thức giơ hai que điện lên liền bị cướp khỏi tay… Sau đó là hai âm thanh “phập phập” đi theo một cơn đau đớn khủng khiếp như hai chui vào óc làm hắn rú lên thảm thiết.
– Ahhhhh….
Một họng súng đâm thẳng vào sau gáy đau nhói… Nhất Huy buông rơi hai que điện còn dính máu, từ từ giơ tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông ôm chặt hai tai lăn lộn la hét dưới đất. Anh nhìn qua Mộc Miên, Nhã Phương lòng đau xót… Lại nhìn thằng Nam còn lồm cồm co quắp trên nền đất, mặt mũi đầy máu… Anh nói:
– Như giao hẹn, chúng tôi sẽ cung cấp đơn phối thuốc giải… Các người không được tiếp tục tra khảo…
Thằng Nam dùng vài giây để hít thở thông suốt, thì thào dịch lại lời Nhất Huy nói.
– Không… Anh Huy…
Mộc Miên thì thào yếu ớt… Bắt gặp ánh mắt đầy lòng tin của anh, nàng im lặng.
————————-++++++++++——————-
– Tính đến 1400 ngày 27/8/2017, chiếc máy bay C130 đã mất tích 74 giờ. Chúng tôi đã chụp hình vệ tinh khắp khu vực quần đảo Hoàng sa vẫn không để lại chút vết tích… Lần cuối cùng hộp đen máy bay gửi tính hiệu về là khi còn trên Đảo đá chữ thập….
Trong Phòng chỉ huy 107, Tư lệnh Nhân cau mày nhìn màn hình máy chiếu, vừa nghe người sĩ quan báo cáo. Trên bàn họp hình chữ nhật, đám sĩ quan im phăng phắc ánh mắt đăm chiêu lo lắng. Chợt ông nhíu mày nhìn tấm hình trên màn chiếu được chụp từ Satellite…
– Quay lại… Tấm hình trước… – Tư lệnh Nhân lên tiếng làm cả đám người chú ý nhìn theo.
Màn chiếu liền trở lại tấm hình trước, toàn cảnh Đảo đá chữ thập được chụp từ vệ tinh. Tư lệnh Nhân đứng lên, ánh mắt không rời màn hình nói:
– Zoom sát vào… Bãi biển phía Đông đảo…
Màn hình zoom sát vào bãi biển trắng tinh rộng thênh thang như một sân bóng… Một vệt lờ mờ như chữ viết từ từ hiện ra. Tư lệnh Nhân hai mắt sáng lên, lẩm nhẩm đọc:
– Hàng trên là số “1”, chữ “H”, chữ “Q”… Hàng dưới là… chữ “L”, chữ “I” và chữ “N”
– Có nghĩa là gì ?!
Cả đám người nhìn nhau thì thầm bàn tán… Đây hẳn là tin nhắn của một người nào đó cố tình để lại trên bãi biển để Satellite chụp được… Nhưng hàng chữ dường như không có nghĩa gì.
– Tìm cho tôi hình chụp hai tiếng trước… Có thể thủy triều chưa chạm đến hàng chữ…
Theo lệnh của Tư lệnh Nhân, một tấm hình chụp Đảo Đá chữ thập 2 tiếng trước được chiếu lên màn hình. Lần này hàng chữ trên bãi biển còn gần như nguyên vẹn. Cả gian phòng họp im lặng như có thể nghe được tiếng kim rơi… Trên màn hình là một hàng chữ méo mó như được tạo thành từ vô số bước chân chạy.
“601HQ”
“ALL IN”
– Ha ha… Được… Hay lắm…
Tư lệnh Nhân phì cười, hai mắt đỏ hoe nhìn lên màn hình gật gù. Ông biết dòng tin nhắn đó là do ai tạo nên… “All in” – ngôn ngữ của dân bài bạc có nghĩa là dốc cạn vốn. Có bao nhiêu chơi hết, thắng làm vua, thua làm giặc. Thứ ngôn ngữ đường phố đó trong 107 chỉ có hai người sử dụng, hai kẻ lưu manh như nhau… Trần An và Nhất Huy. Đối với vấn đề an ninh quốc gia khái niệm “all in” thật không phù hợp, ngoại trừ trường hợp sự tự do cơ bản nhất bị mất đi. Nhưng nếu điều đầu tiên của Nhất Huy là đúng… “601HQ” có nghĩa là tổng hành dinh (headquarter) hay có thể là đầu não của Hồng kỳ đang ở trên đảo… Thì phương án dốc cạn vốn chơi một ván có thể được cân nhắc.
– Mọi người trong phòng tạm thời tịch thu điện thoại, cách ly 24 tiếng tại căn phòng này…
Lời nói đầu tiên của Tư lệnh Nhân làm mọi người trong phòng sửng sốt. Nhưng lời thứ hai của ông càng làm cả căn phòng chao đảo như đứng trước cơn giông.
– Nối máy an ninh cho BCT… Tôi muốn huy động Đội đặc nhiệm Hải quân và đội tàu ngầm Kilo…
———————–++++++++++————————–
Trời bên ngoài đã tối,
Hai gian buồng giam ẩm thấp sát nhau. Mộc Miên và Nhã Phương một bên, co ro trùm kín cơ thể bằng áo của Nhất Huy và thiếu tá Phúc. Ba người còn lại Nhất Huy, Thiếu tá Phúc và thằng Nam bị giam một bên…
– Anh nghĩ chúng là một đám hoạn… Sẽ an toàn hơn cho em và Nhã Phương… Không ngờ… May là anh đến kịp…
Nhất Huy dựa vào song sắt sát lưng Mộc Miên và Nhã Phương than thở. Anh công khai đi vào khu vực phía Đông, liền bị bắt đưa vào nhà giam. Vừa bị giải vào cửa nhà giam thì phát hiện ra một cảnh tượng sôi máu đó.
– Bọn em không sao… Nhưng em vẫn thấy tiếc cơ hội lần này… Lão Chu lẽ ra đã cầm chắc phải chết. – Mộc Miên thì thầm.
– Không sao… Lão ta vẫn còn hai mối uy hiếp khác… – Nhất Huy cười tủm tỉm nói.
– Hai mối uy hiếp ?! Từ đâu ?!
– Một là từ phía Đông… Một là từ phía Nam…
Mộc Miên nhíu mày toan hỏi tiếp thì cánh cửa bên ngoài bật mở. Ba người đàn ông mặc quân phục lăm lăm súng trên tay bước đến mở cửa hai gian buồng giam. Người bên trái lăm lăm súng hất hàm nói:
– Qǐchuáng… Chūqù
Thằng Nam lật đật đứng lên, nói:
– Họ kêu chúng ta đi ra ngoài…
Năm người bị còng hai tay ra sau lưng, bị ba gã đàn ông lăm lăm súng giải đi. Băng qua một hành lang dài tối đen, họ được dẫn đến trước một căn phòng đóng kín cửa phía trước là hai người lính canh gác súng nắm chặt trong tay.
Cánh cửa gian phòng vừa mở, một mùi thuốc đông y nồng đậm xộc vào mũi mọi người. Ba gã đàn ông dí súng sau lưng đẩy năm người bước vào, rồi đóng cửa lại. Đập ngay vào mắt nhóm Nhất Huy là một bức bình phong lớn che chắn mọi ánh mắt tò mò nhìn vào trong. Qua màn lưới hoa văn trên bức bình phong và ánh đèn ngủ le lói bên trong, có thể thấy bên trong là một chiếc giường lớn có một người đang nằm. Bên cạnh giường là một sĩ quan đứng thẳng người bất động như tượng.
“Wǒ shì zhū sīlìng…”
Một giọng nói khàn đặc yếu ớt vang lên từ sau bức màn… Thằng Nam sững người vài giây liền dịch lại.
“Ta là Tư lệnh Chu… Cảm ơn các ngươi vì đã cung cấp đơn phối thuốc giải Bát Tử đan…”
– Khụ khụ… – Ông ta ho sặc sụa, rồi thở hổn hển một vài giây.
“Ta biết đây hoàn toàn là do của đứa con hoang kia gây ra… Không phải âm mưu của các ngươi. Nhưng vì ta bị trúng độc hôn mê, đám thân binh không có người kiểm soát đã đẩy sự việc đi quá xa… vi phạm nghiêm trọng tinh thần ngoại giao giao ước giữa hai nước… Ta đã không còn lựa chọn, mà buộc phải làm các ngươi… im lặng… vĩnh viễn… Ta xin lỗi…”
Thằng Nam càng dịch giọng nói càng run lên. Khuôn mặt nó tái nhợt, ánh mắt sợ hãi nhìn qua bên cạnh như muốn cầu cứu. Nét mặt Mộc Miên và Nhất Huy là bình tĩnh nhất. Tư lệnh Chu muốn xử quyết cả nhóm năm người… Họ sẽ biến mất khỏi thế gian này, đem sự thật về chuyến bay C130 mãi mãi chìm vào bóng tối.
– Ông sai rồi… – Nhất Huy nói giọng điềm đạm. -Ngược lại, ông cần giữ mạng sống của chúng tôi để đảm bảo an toàn cho mình và gia đình.
“Ngươi nói sao ?!”
– Tôi đã gửi một tin nhắn về tổng bộ… Giờ phút này có lẽ quân đội chúng tôi đã áp sát chân hòn đảo này. – Nhất Huy nói.
Bên trong chìm vào im lặng. Thiếu tá Phúc, Mộc Miên và Nhã Phương đều nhìn Nhất Huy với ánh mắt chờ mong.
“Ha ha… Khụ khụ…” – Lão Chu cười, càng ho nặng hơn. – “Ta cũng suýt bị mắc lừa đấy… Ngươi có khả năng gửi tin về tổng bộ hay sao chứ ?! Mà thế thì sao ?! Các ngươi dám xâm phạm lãnh hải của TQ sao ?! Nếu âm thầm hành động… thì chiếc Kilo của các ngươi chứa được tối đa 200 quân, trong khi trên đảo đá chữ thập hiện giờ có gần 300 quân…”
Nhất Huy thở dài, nhếch mép cười nói:
– Phải… Trên đảo có 300 quân nhưng chúng lại chia làm hai phe…
“Ngươi nói cái gì ?!” – Ông ta nói giọng sửng sốt.
– Ha ha… Ông không biết rằng phía Đông đảo có một người rất mong được thấy ông chết sao ?!
“Kẻ nào ?!…”
– Đoàng… Đoàng…
Tư lệnh Chu chưa kịp hỏi lại thì xa xa bắt đầu vang lên tiếng súng nổ. Tiếng súng ồ ạt vang lên như một cơn bão quét đến, át cả tiếng la hét giận dữ của binh sĩ.
– Ha ha… Mới nhắc Tào tháo là Tào tháo tới…
Từ sau bức bình phong, người đàn ông mặc quân phục chạy lao ra. Hắn thô bạo xô thẳng vào đám người Nhất Huy bị còng tay, gạt thiếu tá Phúc ngã lăn ra sàn. Hắn mở cửa, hét lên giọng lanh lảnh như phụ nữ.
– Nà shì shénme ?
Bên ngoài vang lên tiếng gào thét trả lời một cách hối hả… Người đàn ông quay ngay vào phòng, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng. Hắn lao đến bên giường nói gấp.
– Có người tấn công… – Thằng Nam sợ xanh mặt ngồi thụp xuống sàn vừa nghe vừa thì thào. – Phía bên quân đội chính quy của đảo…
“Đoàng… Đoàng…”
Tiếng súng thật lớn vang lên ngay ngoài cửa phòng… Cánh cửa bật mở, một nhóm quân lính hơn hai mươi tên vũ trang lăm lăm chắn giữ… Từ trong bức bình phong, gã đàn ông lưng cõng một lão già tóc hoa râm lao ra. Đám thân binh bao chặt lấy ông ta, lấy thân mình làm lá chắn thịt mở đường máu lao ra ngoài… Cửa phòng mở tan hoang trước ánh mắt ngơ ngác của bốn người.
Chỉ có Nhất Huy còn đăm chiêu suy nghĩ. Sự việc xảy ra quá nhanh, anh chỉ kịp nhìn lướt qua gương mặt xanh xao của lão già tự xưng là Tư lệnh Chu. Người được mệnh danh là huyền thoại đặc nhiệm TQ, kẻ thần bí trước giờ không một tài liệu nào lưu lại chân diện mục của lão. Nhưng điều khiến Nhất Huy ngờ vực là trên nét mặt của lão già ngoài 60 đó, anh tìm thấy một nét quen thuộc. Đang suy nghĩ miên man chưa tìm ra manh mối thì giọng thằng Nam reo hò làm Nhất Huy sực tỉnh.
– Thoát rồi… Thoát rồi…
– Suỵt… Im lặng… Chúng ta phải thừa cơ chạy ra bến tàu… Trên đảo sắp có đánh lớn, rất nguy hiểm.
Nhất Huy nói một câu. Bắt đầu đứng lên, bước đến cửa phòng. Tay bị còng sau lưng, anh lén thò đầu ra nhìn… Hành lang đã phủ kín xác chết. Quân phục rằn ri của đám thân binh thì lác đác vài mạng, còn lại là quân phục xanh nhạt của hải quân chính quy. Anh thầm than thở… chỉ nhìn hiện trạng này cũng biết trình độ chiến đấu của hai bên chênh lệch thế nào.
Tiếng súng tiếp tục dồn dập phía đường băng… truy đuổi theo hướng Tư lệnh Chu. Năm bóng đen men theo màn đêm, tránh ánh sáng của các trụ canh gác, chạy nhanh về phía bến tàu.
Bến tàu trống trãi, lính canh gác cũng được hai anh em họ Đường điều đi toàn bộ đối phó với Tư lệnh Chu. Nhất Huy thở phào nhẹ nhõm, hai chân vẫn tiếp tục dẫn đầu đoàn người chạy nhanh đến. Nhưng khi năm người đến gần sát mép nước toan nhảy xuống, thì…
“Đoàng… Đoàng…”
Nhóm năm người Nhất Huy quay phắt lại, lòng trầm xuống. Trước mặt họ là gã đàn ông đã tra tấn Mộc Miên và Nhã Phương trong phòng giam. Hai tai hắn băng bó kín mít, ánh mắt lạnh lẽo sát nhân nhìn chằm chằm vào Nhất Huy như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Khẩu súng QBZ-95 chuyên dụng cho lính thủy đánh bộ bị hắn siết chặt phát ra tiếng răng rắc…
– Nǐ rènwéi nǐ kěyǐ táotuō ma?
Giây phút căng thẳng này thằng Nam thở cũng khó khăn, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm vào họng súng đen ngòm trước mặt. Mộc Miên hít sâu một hơi tập trung. Ánh mắt nàng dõi theo khẩu súng của gã đang chậm chậm lia qua Nhất Huy. Chợt nàng động, cơ thể nhanh như cắt lùi lại lộn thẳng nước. Gã đàn ông rít lên giận dữ, toan bước tới bắn thì Nhất Huy đã bước ngang chặn đứng đường hắn. Anh không biết Mộc Miên muốn làm gì… Nhưng anh tuyệt đối tin tưởng nàng.
– Wǒ zhīqián shāle nǐ… – Gã đàn ông nhếch mép cười, súng nhắm thẳng vào ngực Nhất Huy siết cò.
“Đoàng…”
Cả người Nhất Huy chao đảo, lùi lại nửa bước, trước ngực anh đè nặng một cơ thể ấm áp. Nhã Phương đã kịp dùng cơ thể mình đỡ cho anh một phát đạn. Ánh mắt nàng trong veo nhìn lên anh, đôi môi run run ngắt quãng không thốt được lời nào, từ từ tuột xuống.
– Nhã Phương… PHƯƠNG… KHÔNG…
Nhất Huy gào lên, quỳ xuống bên Nhã Phương. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng thanh thản… Trên nền đất một dòng máu nóng từ từ loang rộng.
– KHÔNG… NHÃ PHƯƠNG…
Nhìn Nhất Huy gục ngã gào khóc, gã đàn ông nhếch mép cười đắc ý. Hắn một lần nữa giơ súng ngắm thẳng vào mái đầu cúi thấp của Nhất Huy, tay đặt lên cò súng…
“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”
Ba tiếng súng nổ chát chúa như xé rách màn đêm. Nhất Huy ngẩng đầu lên nhìn. Gã đàn ông gương mặt nát bươm đầy máu từ từ ngã xuống trước mặt anh.
– Là Đại úy Miên…
Thiếu tá Phúc reo lên mừng rỡ nhìn thấy Mộc Miên khó nhọc leo lên bờ. Tay nàng cầm khẩu súng PSP quen thuộc hai ngày trước còn mắc kẹt dưới gầm tàu tuần tra. Khuôn mặt nàng tái nhợt vì cơn đau đớn còn âm ỉ trong bờ vai. Nàng lao xuống nước, liền dùng hết sức tự bẻ sái khớp bả vai hai cánh tay mình để đảo còng tay từ sau lưng ra phía trước. Sau đó, Mộc Miên mới tìm đến khẩu súng và kịp cứu Nhất Huy một mạng.
– Sau lưng…
Bất ngờ, Thiếu tá Phúc hô lên… Mộc Miên quay phắt lại phát hiện… sau lưng nàng từ dưới nước hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào nàng, hai ánh mắt lạnh lùng kiên quyết nhìn nàng… Sau đó là lố nhố những cái đầu phủ kín lớp đồ lặn nổi lên…
– Đại úy Miên… Bỏ súng xuống… Là chúng tôi…
————————–+++++++++++————————
Hai tháng sau,
Nghĩa trang Hòa Bình thật yên tĩnh xinh đẹp như tên gọi của nó. Nhất Huy và Mộc Miên đứng trầm ngâm trước một cái mộ lót đá trắng xinh xắn… Nhìn tấm hình Nhã Phương tươi cười xinh đẹp như hoa trên bia mộ, Nhất Huy cảm thán thở dài:
– Sao em lại chọn tấm hình này ?!
– Nhã Phương sẽ thích mà… – Mộc Miên khoát tay Nhất Huy cười nói.
Nhất Huy gật gật đầu, mỉm cười. Đã hai tháng từ ngày chiến dịch đột kích Đảo đá chữ thập chấm dứt… Đám thân binh của Tư lệnh Chu chết gần hết. Nhóm quân của anh em họ Đường cũng tổn thất thảm trọng. Khi quân đặc nhiệm VN lên đảo như bầy sói lạc vào giữa bầy dê… Một đêm quét sạch cả đảo lại không tìm ra manh mối nào của Tư lệnh Chu và gia quyến… Kể cả người phụ nữ mẹ của Mắt Thủy tinh cũng biến mất một cách thần kì. Tư lệnh Nhân điều khiển chiến dịch từ xa phát lệnh rút quân… Đảo đá chữ thập tràn ngập xác chết với những vết đạn từ QBZ-95, súng chuyên dụng của quân đội TQ.
– Đi về thôi…
Nhất Huy và Mộc Miên quay người đi vài bước, chợt anh quay lại rút điện thoại chụp hình tấm bia của Nhã Phương. Mộc Miên không nói gì, chờ anh quay lại cùng đi về xe.
Hai người bước lên ô tô, đóng sập cửa… Đột nhiên từ phía sau hai cánh tay trắng muốt choàng qua cổ Nhất Huy. Một gương mặt xinh đẹp ghì sát vào anh, hơi thở thơm mát bắt đầu vòi vĩnh:
– Hình chụp mộ của em đâu ?!
– Ha ha… Có đây… Có đây… – Nhất Huy cười khổ, rút điện thoại đưa ra sau. – Chẳng ai háo hức xem mình chết như em hết…
– Hi hi…
Người con gái chộp chiếc điện thoại của Nhất Huy, bật người ngồi ra ghế sau chăm chú xem. Nàng không ai khác chính là Nhã Phương. Nàng không chết vì may mắn được tiếp máu kịp thời ngay trên tàu ngầm Kilo… Theo ý kiến của Tư lệnh Nhân, Nhã Phương ngày xưa đã chết nên được chôn cất đàng hoàng. Ngày nay tổ 107 có thêm một thành viên đặc biệt, đầu tiên trong cùng loại, đặc nhiệm chuyên sử độc.
– Ah… Sao lại sử dụng tấm hình này ?! Nhìn em cứ ngây ngô thế nào đó ?! – Nhã Phương bĩu môi nói.
– Chị chọn đó… Phải nhìn khác em bây giờ càng nhiều càng tốt… – Mộc Miên nói xen vào. – Em muốn hôm nào bước ra đường hù chết người ta à…
– Nhưng người ta xinh đẹp như vậy mà…
—————————–++++++++++—————————
“Anh nhìn thích thú bàn tay có những đốm sáng nhảy múa qua lại… Lại nhìn lên tán lá mận xanh rì xào xạc bên trên. Từng tia sáng nhỏ chui qua kẽ lá chiếu xuống mắt anh… Thật chói mắt ah…
– Thằng Huy…
– Dạ…
– Vào đây với ba mẹ…
Tiếng nói nhẹ nhàng của mẹ nghe thật dễ chịu như một dòng suối mát tẩy rửa tâm hồn anh. Nhất Huy đứng dậy, hơi ngạc nhiên nhận ra mình thật nhỏ bé… Hai cái chân khẳng khiu trong chiếc quần cộc mới ngày Tết. Anh bước qua khung cửa cũ kĩ… Ba Mẹ đứng trước bàn thờ, hiền từ nhìn anh… Cha đưa cho anh nén nhang, bảo:
– Thắp nhang lạy ông ngoại đi con…
– Dạ.
Nhất Huy cầm nén nhang, dương ánh mắt tò mò nhìn tấm hình đen trắng trên bàn thờ. Một người đàn ông có khuôn mặt phúc hậu với ánh mắt thật sáng… Phía trên tấm hình là một chữ Hoa viết kiểu Thảo, bay bướm đẹp mà nghiêm…
– Chữ đó là chữ gì ạ ?!
Theo bàn tay nhỏ xíu của Nhất Huy chỉ lên, cha anh cười vỗ đầu anh:
– Chữ “Hoàng”… Hoàng là họ của mẹ con…
Mẹ anh ngồi thấp xuống, vui vẻ nắm tay Nhất Huy diễn giải:
– Gia đình mẹ qua Việt Nam sau nhà họ Hồng của cha con vài chục năm… Bây giờ gia đình người em ruột của ông ngoại, con phải gọi là ông chú còn sinh sống bên đó… Con lớn lên chút, cha mẹ sẽ dẫn con đi thăm ông… Nghe nói ông làm chức gì to lắm trong quân đội nha…”
– Ahhh….
Nhất Huy giật bắn mình la lên. Anh nhận ra mình đang ngồi trên giường, hai bên là hai cơ thể trần truồng tuyệt đẹp…
– Anh sao vậy ?!
Nhã Phương dụi mắt ngồi dậy. Nhất Huy lau mồ hôi trán, lắc đầu cười nhăn nhó.
– Không có gì…
– Anh mơ thấy ác mộng hả ?! Lại là ký ức của Trần An ?!
– Không… À… Cũng giống vậy…
Đang bối rối phân bua, chợt một chiếc chân trắng muốt trần trụi giơ lên đè ngang ngực Nhất Huy, đè anh ngã ngữa xuống giường. Giọng Mộc Miên càu nhàu:
– Có im lặng cho người ta ngủ không hả ?!
————————- THE END—————————-