Dòng Máu Đen - Chương 22
Ánh bình minh nhuộm đỏ cả vùng biển bát ngát… Một đêm không có phương hướng, Nhất Huy đành phải nằm nổi lênh đênh trên biển chờ. Anh còn nhớ rõ lời của Mộc Miên, đảo Đá chữ thập nằm ở hướng đông… Anh chỉ cần một tia sáng mặt trời để xác định phương hướng. Nhưng khi ánh mặt trời vừa ló dạng cuối chân trời, Nhất Huy liền phát hiện ra trong tầm mắt mình không thấy được hòn đảo nào. Đêm qua Nhất Huy nhắm mình đã đi hơn nửa đoạn được. Nếu còn 8 kilomet, ít ra anh vẫn có thể thấy bóng dáng hòn đảo lờ mờ phương xa… Chuyện này chỉ có một lý do giải thích, cả đêm qua biển đã đẩy anh đi xa hơn… Nhất Huy thở dài, tháo dây súng vướng víu nặng trĩu bỏ đi… Anh bắt đầu bơi về hướng mặt trời.
Nếu nói biển miền Trung là mặn nhất, thì ngoài đại dương còn mặn hơn nhiều. Vì đơn giản là nước biển càng xa nguồn nước ngọt từ sông rạch thì càng ít loãng đi… Nước biển càng mặn thì cơ thể người càng dễ nổi lên. Thậm chí vùng Biển Chết nằm giữa biên giới Isreal và Jodan có độ muối lên tới 33,7%, gấp 9,6 lần so với nước biển thông thường… con người không cần bơi vẫn nổi trên mặt nước.
Vừa mải miết bơi, Nhất Huy vừa nghĩ mông lung… Bơi lội trong vùng nước biển có độ mặn cao thật sự đỡ hao tốn sức lực để làm nổi cơ thể. Hơn 80% năng lượng được dành cho lực đẩy cơ thể về phía trước. Nhưng không phải vì thế mà người ta có thể bơi nhanh hơn… Vì trong 80% năng lượng đó phải tiêu tốn 40% để chống lại lực đẩy ngược từ các ngọn sóng và luồng chảy. Đó là lý do tại sao môn bơi sải thường được sử dụng trên biển. Những năm học đại học Nhất Huy từng đạt giải nhất môn bơi lội, nhưng quả thật đây là lần đầu anh bơi trên biển với quãng đường dài như vậy. Thầm tính toán, Nhất Huy tự cho rằng mình đang bơi với khoảng thời gian 2,5 phút cho một trăm mét. Tức là để đạt 1 kilomet, anh phải dùng tối thiểu 25 phút… Vậy 10 kilomet là 250 phút… Đó là trong điều kiện hoàn hảo. Tức là sức khỏe của anh không suy giảm, điều kiện thời tiết vẫn bình ổn…
– Này… Thằng nhỏ….
Vừa bơi, vừa suy nghĩ chợt một tiếng kêu từ sau lưng làm Nhất Huy giật bắn mình. Anh quay phắt lại thì phát hiện ngay phía sau mình từ lúc nào đã có một chiếc tàu cá gỗ lù lù to lớn. Người đàn ông đen nhẻm đứng trên mũi tàu, nhe răng cười với anh lại chính là Bác Ba.
– Mày bơi sai hướng rồi…. ?! Đất liền phải bơi hướng kia…
Nhất Huy giở khóc giở cười, không biết nói thế nào. Ông ta tưởng anh cũng điên như Trần An, bơi vào bờ sao ?!
– Hai con bé kia đâu rồi ?!
– Dạ, hai đứa… đã lên đảo Đá chữ thập rồi… Cháu bị lạc đường nên…
– Thôi lên đây, tao chở đi…
Nhất Huy mừng rỡ, tóm chặt sợi dây thừng Bác Ba thòng xuống, leo lên. Bác Ba nhìn gầy ốm mà lực cánh tay lại rất lớn, kéo anh lên dễ dàng. Ông nói:
– Mà nói trước… Hôm nay không phải ngày giao cá… Tao cũng không lên đảo được đâu….
– Vâng, con biết mà… Đến gần đó, con tự bơi lên.
————————-+++++++++++—————————-
6h30 sáng, Phía Tây – Đảo Đá Chữ thập,
– Thiếu tá Phúc… Anh Phúc…
Mộc Miên gọi liên tục mấy lần thiếu tá Phúc mới mệt mỏi hé mắt nhìn. Mặt mũi anh ta bầm tím, sưng húp, quân phục trên cơ thể cũng rách bươm lộ ra những khoảng da thịt cháy khét như có người dùng xiên nướng thịt dí vào. Ánh mắt thiếu tá Phúc đờ đẫn, chợt gom tụ một chút khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Mộc Miên sau song sắt. Nàng và Nhã Phương cũng bị giam ở buồng bên cạnh.
– Đại úy Miên… Cô còn sống sao ?!
Thiếu tá Phúc nói giọng khàn khàn, lộ ra hàm răng thưa thớt bị gãy nhiều cái còn dính máu.
– Chúng dám đánh anh như vậy ?! – Mộc Miên nghiến răng căm giận. – Đây là chuyến đi ngoại giao, làm sao chúng dám đối xử với anh như vậy ?!
Đêm qua, Mộc Miên và Nhã Phương lần mò trong bóng đêm tìm nơi ẩn nấp chờ Nhất Huy đến. Nhưng chưa được bao lâu, hai người bị phát hiện. Họ giam hai người vào một buồng giam trong dãy bốn buồng song sắt gần kề nhau. Cả hai mặc nguyên hai bộ đồ chống nước đen bóng… Nhã Phương đã thử dùng mật hiệu của Hồng kỳ, nhưng đám lính mặt mũi lầm lì này không hồi đáp. Đến giữa đêm, hai tên lính TQ đem thiếu tá Phúc trở về trong tình trạng bầm dập bất tỉnh, giam vào phòng bên cạnh… Mãi đến sáng Mộc Miên mới gọi được anh ta tỉnh lại.
– Chúng ta… bị thằng mắt búp bê kia cài bẫy rồi… – Thiếu tá Phúc vẫn không ngồi dậy nổi, mặt nằm bẹp trên sàn, nói thì thào.
– Mắt Thủy tinh ?? Hắn không phải đã chết sao ?!
– Hắn chết… Nhưng cũng để lại một cái bẫy chết người trên quan tài của Hoàng Thái tử… Để khi trao đổi, Tư lệnh Chu vừa chạm tay vào, liền bật ngửa ra trợn mắt, bất tỉnh… Đến giờ vẫn không biết lão sống chết thế nào ?!
– Cả đám lính chỉa súng vào tôi… Cũng may trong vụ nổ, tôi đánh rơi khẩu súng, chưa tìm lại được
… Nếu không thì tôi cũng bị bắn thành cái rổ như… Đại úy Trung rồi…
Mộc Miên trầm mặt xuống. Đại úy Trung – Cơ trưởng chuyến bay đã bị bắn chết, mà chết rất thảm. Trước khi gặp thiếu tá Phúc, nàng từng suy luận hàng trăm khả năng có thể đã xảy ra, nhưng vẫn không dự đoán nổi tình huống này. Mắt Thủy tinh từ khi xuất hiện trên máy bay, hắn luôn ngồi bên cạnh chiếc quan tài thép… Và lén lút qua mắt mọi người để lại một chất độc khủng khiếp trên đó.
– Lúc Tư lệnh Chu trúng độc, trạng thái như thế nào ?! – Nhã Phương nảy giờ không nói, chợt lên tiếng hỏi.
– Lão ngã xuống, hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép… Tay chân run lẩy bẩy… – Thiếu tá Phúc nói.
Nhìn Nhã Phương trầm ngâm, Mộc Miên nhíu mày hỏi:
– Em nhận ra loại độc dược này ?!
– Em nhận ra… – Nhã Phương gật đầu, thở dài. – Vì nó là do chính em điều chế…
– Đêm đó em muốn giết Mắt Thủy tinh, nhưng chưa kịp ra tay đã bị hắn đánh ngất… Có lẽ hắn đã tìm thấy thứ đó trong người em… Rồi dùng để rắc lên chiếc quan tài…
Mộc Miên gật đầu. Nàng đã hiểu ra chiêu âm độc bên trong của Mắt Thủy tinh. Bom cài trên người Nhã Phương chỉ dùng để uy hiếp mọi người phải hành động theo ý hắn… Lại không hề biết rằng mình đang tiếp tay ám sát một vị Tư lệnh Chính ủy cao cấp của Quân đội nước láng giềng.
– Đó là chất độc gì ?! Sao đáng sợ như vậy ?! – Mộc Miên hỏi, thiếu tá Phúc cũng cố sức ngồi dậy lắng nghe.
– Người ta gọi nó là Bát tử tán… là một loại thuốc cực độc ăn mòn não có thể ngấm qua da tay… Giai đoạn một hôn mê sâu… Giai đoạn hai giãy dụa gào rú… Gia đoạn ba thất khiếu tràn máu đen… Chết…
Nghe Nhã Phương nói giọng bình thản, Mộc Miên và thiếu tá Phúc cùng rùng mình sợ hãi… Để trả thù cho Trần Minh, Nhã Phương đã chuẩn bị một cái chết thảm thiết nhất cho Mắt Thủy tinh. Nhưng đáng tiếc…
– Họ có thể giải được loại độc dược này không ?! – Mộc Miên hỏi.
– Loại độc dược này được điều chế từ tám loại thảo dược không khó tìm. Mỗi loại đều có công dụng khắc chế đối xứng nhau… Bình thường nếu ăn vào một loại thậm chí không gây hại gì cho cơ thể. Nhưng khi kết hợp với nhau mới sinh ra độc dược. – Nhã Phương ngưng một chút, rồi nói tiếp. – Sở dĩ được đặt cái tên Bát tử tán, vì chỉ có người điều chế mới biết rõ hàm lượng nào trong tám vị dược là sử dụng vượt trội nhất, mới có thể dùng vị đối xứng… đúng hàm lượng điều chế ngược lại để khắc chế… Dù người khác có đoán đúng vị, nhưng hàm lượng không đúng vẫn gây nguy hiểm tính mạng người sử dụng…
– Nếu chúng thả em ra… Em có thể điều chế thuốc giải… Nguyên liệu cũng rất dễ tìm… – Nhã Phương quay lại nhìn hai người nhoẻn miệng cười.
– Không… Không được nói gì hết… Em nghe không ?! Không nói gì hết… – Mộc Miên siết chặt tay Nhã Phương, gằng rõ từng tiếng.
Tư lệnh Chu chết không phải là rất tốt sao ?! Dù ba người có chôn xác tại đây, Mộc Miên vẫn thấy hoàn toàn xứng đáng.
—————–++++++———————–
10h45 sáng, Phía Đông – Đảo Đá Chữ thập,
Trong một gian phòng trang nhã lịch sự,
Ngồi trên sofa là một người đàn ông tóc hoa râm và một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản lại không giấu được nét kiêu sa một thời. Ánh mắt hai người hơi thiếu tự nhiên hết nhìn trần nhà, lại nhìn đống vỏ tôm ngổn ngang trên bàn không ngừng dâng cao lên. Đối diện với hai người, Nhất Huy tự nhiên thoải mái hai tay cầm hai miếng thịt tôm hùm lớn bỏ vào miệng ngồm ngoàm nhai như nhịn đói ba ngày. Hết miếng cuối cùng, anh lau tay, lau miệng, rút luôn gói thuốc lá in tiếng Hoa trước mặt, đặt lên môi một điếu, bật lửa, thoải mái dựa lưng ra ghế, Nhất Huy hỏi:
– Đại tá muốn gì ở tôi ?!
Nhất Huy nhìn quân hàm trên cầu vai ông ta hỏi bằng tiếng Việt. Anh tuy gia đình có nguồn gốc Quảng Đông, nhưng anh không theo học Hoa ngữ, dù từ nhỏ cũng được ba mẹ dạy giao tiếp cơ bản nhưng đều là tiếng Quảng Đông. Nhưng giao tiếp không phải là vấn đề… Anh tin đó là lý do người phụ nữ kia được đem đến đây.
Lên đảo từ hướng Đông, tránh phần bến tàu với nhiều lính canh. Anh đi ngang qua đường băng rộng lớn, thấy được một C-130 Hercules màu xám và một máy bay quân sự in cờ đỏ đỗ khuất bên trong một nhà hầm rộng lớn. Họ có ý định giấu chiếc máy bay khỏi vệ tinh quan sát. Đang định đi vòng qua hướng Tây dò thám tìm đám người Mộc Miên, Nhã Phương và thiếu tá Phúc, thì bất ngờ Nhất Huy bị chặn lại bởi tám tên lính. Trước tám họng súng đen ngòm, anh không phản kháng để mặc chúng dẫn vào đây… Thêm một ngạc nhiên khác… Không đánh đập, không tra khảo, chúng cho anh tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ… còn mời Nhất Huy ăn một bữa hải sản hoành tráng.
Người đàn ông hơi nhăn mặt, nhìn gói thuốc của mình dính đầy gạch tôm đỏ lòe nhầy nhụa. Lại nhìn lên Nhất Huy, ông gật đầu trả lời bằng tiếng Phổ thông khàn đục:
– 我不知道中国的语言,请不要怀疑….
Đúng như Nhất Huy dự đoán, người phụ nữ bên cạnh mở miệng dịch lại với một chất giọng miền Bắc VN hơi ngọng nghịu như lâu ngày không sử dụng:
– Tôi là Đại tá Đường Nhật, Phó Tư lệnh Bộ đội Biên phòng Tam sa…
“Tôi biết anh đi chung một người đàn ông quân hàm thiếu tá và hai cô gái…” – Ông ta nói tiếp được người phụ nữ dịch ra.
Nhất Huy gật đầu, mừng thầm vì ít ra Mộc Miên và Nhã Phương đã lên đảo an toàn.
“Họ đang bị một nhóm thân binh của Tư lệnh Chu giam giữ… bên phía Tây đảo…”
– Tại sao nhóm thân binh kia giam giữ họ ?!
Nhất Huy nhíu mày hỏi. Người phụ nữ điềm đạm dịch lại bằng tiếng Phổ thông, chất giọng êm ái rất chuẩn.
“Vì các anh là đối tượng bị tình nghi ám sát Tư lệnh Chu…” – Người đàn ông trả lời.
– Sao ?! Ám sát ông ta ?! – Nhất Huy sửng sốt. – Chúng tôi còn không biết Tư lệnh Chu có mặt trên đảo kia mà…
“Các anh không biết thật sao ?! Vậy ai đã bôi độc dược lên quan tài của Hoàng Thái tử ?!” – Đại tá Đường Nhật có vẻ ngạc nhiên hỏi.
– Độc sao ?! Không lẽ là Mắt Thủy tinh ?!
Nhất Huy vừa nói ra lời này, sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh làm tốt công việc dịch thuật. Nhưng sự thay đổi nhỏ đó lại không thoát được ánh mắt của Nhất Huy. Anh kể không chút giấu giếm, kể hết về trận đụng độ của Mắt Thủy tinh trên máy bay cho ông Nhật nghe, và cũng cho người phụ nữ bên cạnh nghe. Nét mặt bà ta tái nhợt kềm nén… Nhìn người phụ nữ chợt Nhất Huy quyết định, lái câu chuyện đi một chút. Anh chỉ nói rằng sau vụ nổ gas, Mắt Thủy tinh tự mình lao ra khỏi máy bay, không biết sống chết… Quả thật, Nhất Huy không cần phải nói dối. Mộc Miên đã chết trước khi chạm mặt biển. Cái chết của hắn không liên quan đến anh… Nhưng linh tính mách bảo anh cần phải nói lệch đi một chút, ít ra anh có thể giúp người phụ nữ trước mặt này không bộc lộ cảm xúc đau thương lộ ra thân phận thật.
Đại tá Đường Nhật gật gù, nhưng ánh mắt lại có vẻ không quan tâm lắm. Ông ta tiếp tục nói một tràng dài, rồi ngưng lại nhìn sang người phụ nữ. Bà ta hít một hơi thật sâu, rồi nói bằng một giọng đều đều vô cảm:
– Mắt Thủy tinh không thể sử dụng độc dược… Vì người dùng độc không những phải phân biệt bằng mùi còn phải sử dụng mắt để quan sát màu sắc… Độc dược đó dù là nó sử dụng cũng không phải do nó điều chế…
Nhất Huy nhìn người phụ nữ, rồi quay sang Đường Nhật gật gù ra vẻ đã hiểu. Thật ra anh biết lời vừa rồi là do chính bà ta nói với anh, không phải lời lẽ của ông ta. Lời bà ta cũng đã thú nhận thân phận thật của mình với Nhất Huy.
– Tư lệnh Chu tình trạng thế nào ?! – Nhất Huy hỏi.
“Hôn mê… Nhưng tình hình có lẽ sẽ chuyển biến xấu hơn trong mấy ngày nữa…”
– Ông ta trúng loại độc dược gì ?!
“Chúng tôi không biết…”
Nhất Huy gật gật đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đến giờ phút này anh nhận ra trên đảo tồn tại hai thế lực đối đầu nhau… Phía Tư lệnh Chu như đang co ro cố thủ ở Tây đảo, phía bộ đội biên phòng của Đại tá Đường Nhật dường như đang kềm kẹp giám sát… Nhất Huy còn nhận ra một điều kì lạ khác. Thế của Tư lệnh Chu và Hồng kỳ rất lớn, không phải một Phó Tư lệnh Bộ đội Biên phòng tại nơi heo hút này có thể chống đối… Trừ khi sau lưng hắn còn ai khác hậu thuẫn.
– Thi thể của Hoàng Thái tử và con tin của chúng tôi đang ở đâu ?! – Nhất Huy hỏi tiếp.
Đại tá Nhật điềm nhiên trả lời:
“Hoàng Thái tử đã được mẹ hắn hỏa tán tối hôm qua… Con Tin vẫn bị thân binh của Tư lệnh Chu giam giữ…”
Hắn nuốt nước bọt, như nghĩ đến điều gì kinh khủng, nói thêm:
“Đám thân binh đó tuyệt đối trung thành, sống chết vì Tư lệnh Chu. Một nhóm đàn ông điên khùng sùng bái một người đến mức tự hoạn để được đi được làm thân binh… Anh nghĩ chúng sẽ tức giận thế nào vào lúc này ?! Tôi sợ những người bạn của anh sẽ không chịu đựng được lâu đâu…”
– Tự hoạn ?!
Nhất Huy rùng mình sợ hãi hỏi lại, nhận được cái gật đầu nghiêm túc từ phía người phụ nữ. Thời đại tôn vinh chủ nghĩa cá nhân ngày nay không ngờ còn có một đám người tự nguyện vứt bỏ khả năng làm đàn ông của mình để chứng minh sự trung thành tuyệt đối của mình. Tư lệnh Chu như một vị bá vương thời hiện đại. Bao quanh bảo vệ ông ta và gia quyến là một đám hoạn quan võ nghệ tuyệt cao như Đông Xưởng thời Minh Thành tổ. Nhất Huy chợt thấy nhẹ lòng hơn một chút, ít ra Mộc Miên và Nhã Phương sẽ không bị xâm hại.
“Tôi sợ những người bạn của anh sẽ không chịu đựng được lâu đâu…” – Đường Nhật lại lặp lại lần nữa.
Nhìn xuống đĩa vỏ tôm hùm ngổn ngang trên bàn, Nhất Huy chợt mỉm cười, trở lại tư thái tự tin như ban đầu, điềm tĩnh nói:
– Tôi có một mình… Tôi có thể làm gì được đây ?!
“Anh có thể giải cứu họ… Chúng tôi có thể âm thầm hỗ trợ phía sau…” – Hắn nói gấp.
– Giải cứu bằng một mình tôi sao ?! – Nhất Huy nhúng vai, lắc đầu. – Xem như họ kém may mắn đi… Dù sao khi tham gia 107, tất cả chúng tôi đều chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh vì nhiệm vụ…
Đại tá Đường Nhật hơi nhíu mày nhìn Nhất Huy, rồi cười rộ lên gật đầu:
“Ha ha… Cái đó là tùy anh… Anh vẫn có thể ở đây chờ nhận xác họ mà…”
Đường Nhật đứng lên, bước ra ngoài. Người phụ nữ cũng đứng lên, tiện tay dọn dẹp đống vỏ tôm vung vãi trên bàn, rồi bưng khay vỏ tôm đứng lên đi ra ngoài. Nhất Huy mỉm cười, rút thuốc hút. Anh vừa thấy được bà ta lén nhét một mẩu giấy nhỏ xuống dưới miếng khăn giấy đặt trước mặt anh.
Đợi hai người đi khuất, Nhất Huy điềm nhiên nhặt mẩu khăn giấy, đứng lên đi vào toilet. Đóng cửa, anh quan sát xung quanh từng ngóc ngách… Xác định không có camera, Nhất Huy mới mở tờ giấy ra. Là một lá thư tay nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc như người rất lâu không viết chữ…
“Tôi là mẹ của Mắt Thủy tinh. Tôi bị bắt đi theo gia đình lão Chu ra Tam sa để dự lễ hỏa táng của Hoàng Kiên, Hoàng Thái tử. Lên tới đảo, tôi bị giam vào một gian nhà phía Đông đảo, đợi lễ hỏa tán kết thúc, họ sẽ đem tôi ra xử quyết. Mẹ đền tội thay cho con, tôi không có gì hối hận, chỉ nuối tiếc mình không sống để chứng kiến lão Chu đền tội. Biến cố xảy ra, gia đình lão Chu được thân binh bảo vệ vội vàng lui về phía Đông đảo, không kịp mang theo tôi…
Tôi được người của quân đội tìm thấy. Họ không biết thân phận thật sự của tôi. Họ tin câu chuyện tôi kể, mình là một người giúp việc của lão Chu, do phạm lỗi bị bắt giam”.
Viết đến đây, ngưng lại, rồi bên dưới là một hàng chữ ngoáy cẩu thả như rất vội vàng…
“Tất cả đầu não của Hồng kỳ đang có mặt ở Tam Sa, ngay cả Phó Tư lệnh Hồng kỳ Đường Thống. Hắn là người giật dây sau lưng Đại tá Đường Nhật, cũng là anh trai hắn… Hai người âm mưu thủ tiêu lão Chu để cướp vị trí đầu não của Hồng kỳ… Giết hết bọn chúng, VN sẽ có hai mươi năm yên ổn.”