Dòng Máu Đen - Chương 21: ĐẢO CHIM YẾN
Ánh nắng chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá dừa bị phân thành nhiều đoạn lốm đốm… Một tia nắng nhỏ xuyên qua mái lá xiêu vẹo thưa thớt rơi trên trên mí mắt nhắm chặt của một người thanh niên.
“Phù… Phù… hơi thở nặng nề mệt nhọc… Ánh mắt nhìn lại những chiếc hòm gỗ nặng trĩu bọc kín giấy dầu xếp dài trên dốc đá lởm chởm… Tám thùng gỗ lớn nhỏ… Những chiếc thùng không quá lớn nhưng rất nặng… Thở dài… Cảm giác mệt mỏi ngấm sâu trong cơ thể… muốn buông xuôi. Hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, đứng lên tiếp tục kéo lê từng chiếc thùng lên dốc đá… Rồi lại xuống dốc… cho đến một triền đá sát mép biển… dừng lại….”
Tia nắng đùa nghịch trên mí mắt phát ra một luồng sáng màu hồng… Mí mắt Nhất Huy khẽ động, anh như từ một giấc mơ sâu thẳm từ từ hồi tỉnh… Đôi mắt hé mở liền nheo lại, né tránh cảm giác chói lòa khó chịu kia.
Thời gian không biết bao lâu, cuối cùng Nhất Huy cũng tỉnh lại. Nhìn lên mái lá lợp dừa khô xào xạc trên đầu, Nhất Huy nhớ lại từng giây từng phút kinh hoàng đó… Anh rơi từ độ cao 1500 mét. Đưa dù cho Mộc Miên ở độ cao 800 mét… Tiếp tục đuổi kịp Nhã Phương ở độ cao 700 mét. Anh tháo dỡ trái bom trên ngực nàng và giật bung dù khi độ cao chỉ còn 200 mét… Gia tốc rơi được giảm một nửa khi anh giật bung trái bom khỏi người nàng. Tiếp tục rơi… Anh xem như mình cầm chắc cái chết. Vậy mà chỉ còn cách mặt biển 50 mét thì vụ nổ bất ngờ đã vô tình triệt tiêu gần hết lực rơi thẳng của anh. Còn ném cả cơ thể anh đi ngang thành một vòng cung… Và cứu anh một mạng.
– Ah…
Anh khẽ xoay người, miệng mím lại vẫn không kềm được cơn đau ê ẩm khắp cơ thể… Nhưng với kiến thức của một bác sĩ, anh mừng rỡ nhận ra mình không gãy một đốt xương nào. Quả là một kỳ tích.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương thơm ngát dễ chịu. Nhất Huy hít một hơi thật sâu, nhận ra mùi của những hạt gạo trắng đang được nấu chín… Bụng anh chợt sôi lên ùng ục… Định ngồi dậy, chợt Nhất Huy nghe giọng nói thánh thót của Mộc Miên:
“Sau lần này em định làm gì ?!”
“Mắt Thủy tinh đã chết, Trần Minh cũng có thể an nghỉ rồi… Em không muốn nghĩ nhiều đến tương lai nữa… Đến đâu thì đến thôi…” – Giọng nói của Nhã Phương chậm chậm buồn chán.
“Đôi lúc em nghĩ… Mình chết đi có lẽ tốt hơn…”
“Haizz… Sao lại nghĩ như vậy… Em còn ba mẹ…” – Mộc Miên an ủi.
“Ba Mẹ… Mẹ em… ” – Nhã Phương chợt nghẹn ngào. – “Em không biết mẹ em sẽ thế nào nữa ?! Mẹ em cứ kiên quyết bắt em trốn… Nhưng…”
“Mẹ em được thả rồi… Em không biết sao ?!” – Mộc Miên ngạc nhiên hỏi.
“Sao?! Mẹ em được thả ?!” – Nhã Phương reo lên như hát. – “Ba đưa em thẳng ra ngoài… Em liền trốn đi… Nhưng làm sao mẹ em được thả ?!”
“Nhất Huy… Anh ấy đã dùng hết công trạng của mình để đổi lấy sự tự do của bà…”
“Anh Huy…”
Nhã Phương che miệng thản thốt, mắt rưng rưng nước mắt chảy dài. Anh đã nâng đỡ nàng bao nhiêu lần, thậm chí nàng không nhớ hết… Anh đã âm thầm cứu giúp nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không hay biết… Vậy mà có những lúc nàng đã căm hận anh… Ngọn lửa bập bùng trên thanh củi khô trong bếp lò chợt nhòe đi trong mắt Nhã Phương.
Mộc Miên ánh mắt long lanh nhìn về phía thân hình nằm im thin thít trên giường… Nhất Huy đã vì một người phụ nữ khác làm rất nhiều, nhưng không hiểu sao nàng lại thấy cảm động và tự hào vì việc đó. Có lẽ Mộc Miên yêu anh không phải vì những gì anh làm cho nàng, mà vì những điều anh hy sinh cho mọi người.
“Em còn yêu anh Huy không ?!” – Chợt Mộc Miên buột miệng hỏi.
“Em… Em… không biết” – Nhã Phương ấp úng cúi thấp đầu. – “Nhưng… chị xứng với anh Huy hơn… Chị giúp đỡ anh Huy. Còn em thì chỉ đem đến phiền phức cho anh ấy.”
“Hi hi… Khờ quá… Chị không có ý định nhường tình yêu của mình cho người khác đâu…” – Mộc Miên nâng cằm Nhã Phương lên, nựng yêu vào bên gò má mịn màng của nàng.
“Vậy… chị hỏi…”
“Chị không cao thượng như vậy… Nhường thì dứt khoát không nhường…” – Mộc Miên nói nhỏ. – “Nhưng chia sẻ chút cũng không sao…”
– KHỤ KHỤ…
Nhất Huy không kềm được gập người ho sặc sụa… Nhất Huy và Mộc Miên chợt sững người đứng phắt dậy. Không ai bảo ai cùng lao đến giường, kêu thét lên phấn khích:
– Anh Huy…
– Nhất Huy…
– Anh tỉnh rồi sao ?!
– Anh…
Hai thân hình mềm mại yêu kiều lao vào ôm chầm lấy Nhất Huy. Mộc Miên còn đỡ, ôm ngực anh, không ngừng hôn hít khắp môi khắp mặt anh. Còn Nhã Phương. Nàng bị chiếm mất chỗ, lại ôm ngang thân dưới, áp mặt lên chỗ nhạy cảm đó, sụt sịt khóc lóc… Haizz… Không biết ngủ một giấc này kéo dài bao lâu… Anh chỉ biết rằng bọng đái anh căng cứng, khúc thịt bên dưới cũng biểu tình dựng đứng muốn bùng nổ… Nhã Phương còn dụi dụi mặt làm anh khổ sở muốn chết.
– Khoan đã… Khoan đã… Anh…
– Sao ạ ?!
Nhất Huy nhăn nhó ngồi dậy, lồm cồm leo xuống giường. Hai chân run rẩy chạy ra cửa. Mộc Miên và Nhã Phương còn sững người nhìn theo thì bất ngờ anh quay lại, hai chân gượng cứng bắt chéo lại…
– Toilet… Toilet ở đâu ?!
– Bên này…
Nhất Huy quay người chạy đi, sau lưng còn vang lên tiếng cười nắc nẻ.
Sau khi giải quyết nhu cầu bức thiết, Nhất Huy mới cảm thấy hai chân mình ê ẩm rã rời như không gắn liền với cơ thể. Triệu chứng rã cơ của một người hôn mê sâu… Cũng may, anh đã tỉnh dậy sớm, không thì ngay cả tiểu tiện cũng không tự mình làm được. Năm phút sau khó nhọc từng bước quay lại, Nhất Huy nghe giọng nói của một người đàn ông đang trò chuyện với hai người Mộc Miên bên trong căn nhà lá. Anh hơi ngạc nhiên… Anh đã nhận ra ba người đang ở bên một hòn đảo. Không xa phía trước gian nhà lá là bãi biển xanh ngọc tuyệt đẹp lóng lánh… Anh đã thử nhẩm tính thời gian bay… Trước khi vụ nổ xảy ra, họ đã ở không phận của quần đảo Hoàng sa, do TQ kiểm soát. Nếu ba người lênh đênh trên biển được ngư dân cứu, thì những ngư dân này không phải là người TQ sao ?! Tại sao người đàn ông kia lại đang nói tiếng Việt.
– Con chào bác… – Nhất Huy cúi đầu bước qua khung cửa nhỏ, lên tiếng.
– À… thằng nhỏ…
Trước mặt Nhất Huy là một người đàn ông chạc 70, dáng người khắc khổ, làn da cháy nắng đen nhẻm lộ ra những nếp nhăn chằng chịt khắp mặt. Ông ta nở một nụ cười hiền lành chất phát, ánh mắt thú vị không ngừng quan sát anh như vừa thấy một người từ cõi chết trở về.
– Haizz… Tao hỏi hai con bé này bao nhiêu lần vẫn không tin được… Không nghĩ mày lại có thể phước lớn mạng lớn như vậy… Rớt từ máy bay mà không chết… Mà chỉ nằm mê hai ngày…
Nhất Huy cười khổ, ánh mắt hơi nhìn qua Mộc Miên, không biết nói gì.
– Em và Nhã Phương tìm được anh lên… Ba người lênh đênh chỉ vài phút trên biển là thuyền cá của Bác Ba đã đến cứu… – Mộc Miên giải thích.
– Khà khà… Ai thấy giữa trời nổ lớn như vậy mà không chú ý chứ ?! – Ông bật cười sảng khoái, nói. – Tao chuẩn bị thả lưới ở gần đó, chẳng qua là đến xem có gì lạ thôi…
– Dù sao mạng bọn con cũng là do bác nhặt về… Con cảm ơn bác… – Nhất Huy bước đến siết chặt tay ông, thành tâm.
– Uizz… Có gì đâu… Nơi này chỉ có một cái làng nhỏ gần trăm người, đều già… Lâu rồi mới gặp người Việt từ trong kia ra mà…
– Lâu rồi ?! Không phải là rất lâu rồi sao ạ ?! Theo con nhớ nơi này TQ tiếp quản từ 1974 mà… – Mộc Miên chợt hỏi ông.
– Đúng… Năm 1974 họ lên đảo, đuổi hết ngư dân VN vào đất liền… Gia đình tao có người dì gốc Hoa, cũng không biết bả phân bua thế nào mà họ cho ở lại… Còn được giao cho đánh bắt cá cung cấp cho hải quân… đổi nhu yếu phẩm… Coi như sống cũng ổn… – Ông nói, ánh mắt xa xăm hồi tưởng.
– Rồi… Khoảng 2, 3 năm trước có một thằng… từ trong đó ra… Nó dáng người đậm, hai hàng lông mày rậm như sâu róm… – Ông nhíu mày vỗ vỗ trán cố nhớ lại. – Thằng nhỏ đó tên… tên… An… mà cái gì An… Trần hay Lê gì đó…
– Trần An ?! – Mộc Miên buột miệng kêu lên.
– Ừ… Đúng… Đúng… Thằng nhỏ nhìn hung dữ như ăn cướp, mà hiền khô à…
– Anh ta đến đây làm gì ?! Đến bằng gì ạ ?!
Mộc Miên hỏi liên tuc, Nhã Phương cũng tập trung lắng nghe. Không ai chú ý Nhất Huy đang nhíu mày suy nghĩ. Anh cảm thấy điều này có quan hệ gì đó với giấc mơ anh vừa thấy.
– Không biết đến bằng gì… Nó bảo đến đây… câu cá.
– Ặc…
Nhất Huy, Mộc Miên và Nhã Phương sáu con mắt trợn trắng giở khóc giở cười.
– Rồi anh ta ở đây bao lâu ?! – Nhất Huy hỏi.
– Một tuần…
– Anh ta về bằng cách nào ?! – Mộc Miên cũng không
– Bơi về…
– Phì… Ha ha… Hi hi…
Cả đám ba đứa không kềm được, bật cười nắc nẻ. Bác Ba ngơ ngác nhìn ba đứa rồi cười khổ, nói tiếp:
– Tao nói thiệt mà… Tao còn đứng trên đồi nhìn nó bơi ra… Bơi chừng 1 lý, rồi nó lặn xuống… Mất tiêu… (01 hải lý tương đương 1,8 kilomet)
Mộc Miên và Nhã Phương không cười nữa, ánh mắt gặp nhau cùng ngầm hiểu. Trần An lặn xuống để chui vào tàu ngầm… Ba năm trước là thời điểm VN nhập mua về tàu ngầm Kilo 636 thế hệ thứ 3 của Nga. Dù trong trạng thái lặn sâu dưới nước, Kilo vẫn có một cửa khoang hai tầng cửa để tiếp nhận người. Bơi vào đó, đóng chặt cửa ngoài, bấm nút bơm sạch nước ra ngoài là có thể ngang nhiên mở lớp cửa thứ hai để vào trong tàu. Dù Mộc Miên và Nhất Huy không biết mục đích của Trần An đến quần đảo Hoàng Sa, nhưng dứt khoát không phải để câu cá đơn thuần như vậy.
– Nơi này là…
Nhất Huy vừa lên tiếng, Mộc Miên liền giải thích. Nàng đã mất thời gian khá lâu trò chuyện với Bác Ba để biết được cụ thể vị trí của mình. Mộc Miên nhặt một cây củi khô vẽ lên nền đất, vừa nói:
– Chúng ta đang ở đảo Chim Yến cách Đảo Đá chữ thập 10 hải lý về phía Đông… Trên đây không có quân đóng, nhưng Đảo Đá chữ thập có bố trí khoảng 100 quân đội chính quy, chủ yếu để bảo vệ sân bay.
– Có người đánh cá gần đó thấy máy bay C-130 hai ngày trước đã hạ cánh an toàn xuống Đảo Đá chữ thập… Nhưng sáng sớm nay Bác Ba lại không thấy nó còn đậu trên đường băng nữa… Có lẽ đã bay về.
– Tao đi giao cá bên đó… Hai ngày một lần.
Nhất Huy chợt hỏi ông:
– Hai ngày nay có tàu tuần tra tìm kiếm trên biển không ?!
– Không… Họ vẫn đi tuần như bình thường. – Bác Ba nói.
Nhất Huy nhíu mày suy nghĩ. Anh còn nhớ rất rõ quan cảnh trước khi nhảy xuống máy bay… Thiếu tá Phúc còn bất tỉnh, mặt nám đen vì bỏng nhưng vết thương có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Khi tỉnh lại không thấy ba người và Mắt Thủy tinh, thì ít ra đến đảo anh ta và cơ trưởng còn lại trên máy bay cũng nên yêu cầu phía bên kia đi tìm kiếm thi thể mới hợp lý… Đây là chuyến bay mang mục đích ngoại giao, dù muốn dù không thì phía TQ cũng phải phối hợp tìm kiếm người. Thật vô lý nếu hai người họ cứ như thế bay ngược trở về… Linh tính mách bảo cho Nhất Huy, công tác trao đổi con tin và thi thể Hoàng Thái tử đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Bác Ba đi vào trong dọn cơm, Mộc Miên nhích sát vào Nhất Huy hỏi:
– Bác Ba đi giao cá hai ngày một lần… Hay là…
Mộc Miên vừa hỏi, Nhất Huy đã đưa tay ngăn nàng lại. Anh biết nàng muốn nhờ ông đưa qua Đảo chữ thập để dò thám… Nhưng như vậy thật quá rủi ro cho gia đình Bác Ba. Anh không muốn ông đã cứu giúp ba người lại rước thêm phiền phức không đáng có.
– Anh nghĩ ở đây, Trần An có để lại gì đó cho chúng ta…
————————++++++++++—————————
“RẦM”
Tư lệnh Nhân vỗ mạnh bàn làm người sĩ quan đứng trước bàn giật bắn người.
– Mất tích là thế nào ?! – Giọng ông âm trầm như một cơn bão đì đùng sắp kéo đến. – Một chiếc máy bay vận tải to vật vã cách không phận chúng ta vài trăm hải lý… Anh nói mất tích là thế nào ?!
– Thưa… thưa… Phía TQ nói họ đã đi được 6 tiếng. – Anh ta lau mồ hôi trán, nói tiếp. – Nhưng chúng tôi đã thử liên lạc… lại không được. Kiểm tra hình chụp Satellite của Đảo Đá chữ thập cũng không thấy đỗ trên đường băng…
– Hừ… Chúng muốn giở trò gì ?!
Tư lệnh Nhân siết chặt nắm đấm đến khớp xương cũng kêu răng rắc. Ông nhìn lên người sĩ quan mặt mũi đã tái nhợt, nói:
– Tiếp tục kết nối liên lạc… Và liên tục chụp hình satellite lên cái đảo đó cho tôi… Ba mươi phút một lần.
– Vâng, Tư lệnh.
————————–+++++++++++————————
“Rào”
Xối một gáo nước mát lạnh lên đầu, Nhất Huy hít hà sảng khoái. Cả người anh nhơ nhớp nóng nực kinh khủng. Hai ngày không tắm quả thật là một cực hình, cũng may suốt thời gian đó anh ngủ mê không biết gì. Chợt cánh cửa buồng tắm ọp ẹp bằng lá dừa bị kéo xệch qua một bên… Nhất Huy không quay đầu lại, cười cười nói:
– Nhớ anh không chịu nổi rồi phải không ?!
– Đừng tin tướng… Em chỉ vào kì lưng cho anh thôi…
Giọng nói của Mộc Miên nhẹ nhàng vang lên sau lưng. Nàng dùng một chiếc khăn ướt mát lạnh cọ sát khắp lưng Nhất Huy. Anh thoải mái cả người, cười nói:
– Sau lưng không chưa đủ đâu…
– Vậy phải xem anh có ngoan không… – Mộc Miên bất ngờ choàng chiếc khăn ướt qua đầu Nhất Huy, che kín hai mắt anh.
– Không được nhìn đó…
– Ha ha… Ok…
Mộc Miên xoay người anh về phía nàng. Hai bàn tay nhỏ nhắn mát rượi của nàng có vẻ hơi ngượng ngùng khi cầm lấy vật đàn ông của anh. Nàng dùng nước rửa sạch nó, rồi vuốt ve nâng niu thật dễ chịu. Nàng ngồi thấp xuống, hơi thở nồng nàng sát kề hạ thể anh. Tay đỡ dương vật anh lên, đưa lưỡi ấm áp từ từ liếm quanh hai túi bìu nhăn nheo săn chắc… chậm chậm liếm ngược lên dọc theo khúc thịt đang từ từ cương cứng của anh…
– Ah…
Nhất Huy bật rên khẽ khi dương vật anh chạy qua bờ môi trượt trên chiếc lưỡi ẩm ướt đi vào đến cuống họng nàng. Nàng lại nhả ra, đầu lưỡi không ngừng đánh lên đầu dương vật căng bóng to lớn của anh. Nhất Huy đặt tay lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ nhàng tận hưởng cảm giác thoải mái tuyệt vời này.
– Ah… Miên Miên hôm nay giỏi quá… – Nhất Huy hít hà sung sướng.
– Có giỏi hơn mọi ngày không ?!
Giọng nói trêu đùa của Mộc Miên vang lên bên tai… Nhất Huy vừa định trả lời chợt sững người nhận ra điều bất thường. Mộc Miên sao lại nói bên tai anh, trong khi nàng đang quỳ bên dưới ?! Miệng rõ ràng vẫn ngậm cứng dương vật anh, lại nói chuyện được… Nhất Huy giật chiếc khăn ra khỏi đầu. Cả người anh chợt cứng đờ nhìn xuống gương mặt xinh đẹp quen thuộc bên dưới. Nhã Phương nhắm chặt hai mắt, gò má đỏ ửng vì ngượng nhưng đôi môi vẫn không rời khỏi dương vật anh. Bên dưới khuôn mặt xinh đẹp là hai bầu vú căng tròn mơn mởn và hai núm vú đỏ hồng làm cổ họng Nhất Huy khô khốc cháy bỏng.
– Em thật là… – Nhất Huy nhìn qua Mộc Miên đang cười tủm tỉm bên cạnh, cười khổ.
– Nhã Phương đang thay Trần Minh đền bù cho anh đó… – Mộc Miên nói nhỏ.
– Đền bù… cái gì… – Nhất Huy hơi mất tập trung vì cảm giác đê mê bên dưới.
– Trần Minh vì để Hoàng Thái tử tin tưởng… hắn đã làm… làm chuyện đó với em… – Mộc Miên mặt đỏ ửng, ấp úng nói.
– Hả ?! Còn dám giấu anh ?! Sao lần trước không kể luôn ?! – Nhất Huy kéo ghì vòng eo mềm mại của nàng, gầm gừ hỏi tội.
– Anh hung dữ quá mà… Mới kể có Hoàng Thái tử, anh đã vật em cả đêm… Kể luôn cả Trần Minh thì còn sống nổi không ?! – Mộc Miên bĩu môi.
– Hừ… Đêm nay em… cũng… vậy… Ah….
Nhất Huy vừa định buông lời đe dọa, chợt nét mặt đờ đẫn… Anh đưa tay muốn ngăn Nhã Phương lại, nhưng nàng cố giữ chặt hai chân anh… Miệng nuốt dương vật anh sâu đến tận gốc…
– Phương… Ah…
Nhất Huy nghiến răng không nhịn nổi rùng mình. Từng đợt tinh trùng nóng bỏng phun xối xả sâu trong miệng Nhã Phương. Gương mặt nàng ửng đỏ, nhắm chặt hai mắt, cổ họng không ngừng nuốt xuống…
– Ahhhh…
Nhất Huy xuýt xoa, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của Nhã Phương chậm chậm trượt ra trên thân dương vật bóng nhẫy ẩm ướt của anh. Nàng che miệng, mặt đỏ ửng tránh ánh mắt anh, quay đi múc nước súc miệng. Mộc Miên lại quỳ xuống, hai bầu vú tròn trịa mát rượi cọ nhẹ vào chân Nhất Huy. Nàng nhẹ nhàng nâng khúc thịt ẩm ướt của anh lên, ánh mắt nhìn lên anh như thiêu đốt, chậm chậm nuốt vào miệng…
– Ah…
Nhất Huy hít hà sung sướng. Hai cô gái này đúng là ma quỷ muốn hút cạn đàn ông. Vừa xuất tinh một lần, dương vật chưa kịp mềm xuống lại muốn cứng lên lần nữa…
Nhã Phương đã đứng lên, gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp nép sát vào Nhất Huy. Nàng muốn mở lời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu… Thôi thì cứ để mặc cảm xúc dẫn dắt. Bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng phơi bày trọn vẹn trước mắt anh… Dù sao cũng không phải lần đầu anh thấy nó… Nhưng lần đó nàng còn là một cô gái trong trắng trinh nguyên, còn bây giờ… Chợt bàn tay của Nhất Huy đặt lên ngực nàng, xoa nắn nhẹ nhàng… Một cảm giác ấm áp dễ chịu làm lòng nàng xoa dịu mê đắm. Nhã Phương vô thức ưỡn ngực ra dâng trọn vào tay anh. Nàng gối đầu lên vai anh, thổn thức.
– Ah…
Nhất Huy nhìn xuống Mộc Miên, tay anh mân mê xoa nắn hai bầu vú mềm mại tuyệt đẹp của Nhã Phương. Cảm giác e ngại khi xưa đã không còn, trong đầu anh hiện giờ Nhã Phương là một vưu vật căng tràn nhựa sống cần phải chiếm đoạt. Hơi thở nàng ấm áp, không ngừng phả nóng lên cổ anh. Nhất Huy cúi xuống trám kín đôi môi mềm mại của nàng. Lưỡi anh mạnh mẽ lùa vào như quét sạch mọi cảm giác ngượng ngùng của nàng. Đầu óc Nhã Phương trống rỗng, choàng qua cổ anh, hôn rít lấy môi anh.
– Ứ… Em nữa…
Một đôi môi khác lại tới… Mộc Miên nhón chân lên cao, hai bầu vú đè chặt lên ngực Nhất Huy, chiếc lưỡi nhỏ của nàng chen vào giữa hai người. Nhất Huy ôm ghì lấy hai vòng eo mềm mại, say mê hôn hai đôi môi thơm ngát khao khát… Dương vật anh căng cứng nằm trong hai bàn tay luân phiên vuốt ve khiêu khích… Hai tay anh đưa xuống mân mê xoa nắn hai cặp mông trần trụi không ngừng uốn éo nũng nịu. Gian phòng tắm chật hẹp, ánh đèn dầu heo hắt chập chờn làm ba cơ thể trần truồng dính chặt vào nhau hổn hển xuýt xoa.
– Ba đứa mình… ra ngoài… đi anh… – Mộc Miên thở dốc thì thào.
– Không được… Cái giường ngay sát vách Bác Ba… Muốn phá giấc ngủ của người ta à ?! – Nhất Huy nói.
– Em nói… ra ngoài… là… ra biển…
– Em… hắc hắc… Được nha… – Nhất Huy cười gian tà.
– Nhưng… – Nhã Phương ấp úng.
Mộc Miên kéo nhẹ cánh cửa, thò đầu nhìn quanh. Làng chài đã tắt đèn tối om, mọi người ai cũng chìm vào giấc ngủ. Nàng bước ra ngoài, vươn vai thoải mái, cơ thể không mảnh vải che thân đi thẳng xuống biển. Nhất Huy dắt tay Nhã Phương, nàng liền vùng ra, lắc đầu lia lịa. Anh cúi xuống, bế xốc cả người nàng lên, đi thẳng ra ngoài.
– Người ta thấy đó… Trời ơi… – Nhã Phương giấu vào ngực anh, rít lên.
– Em la to lên là cả làng ra xem đó…
– Em chết mất…
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng tỏ làm cả bãi cát trắng như phát ra một tầng hào quang huyền ảo tuyệt đẹp. Biển đêm thật êm ả, vắng lặng. Qua một ngày hấp thụ ánh nắng, làn nước thật ấm áp dễ chịu. Mộc Miên và Nhã Phương nép người vào nhau dâng trọn bốn bầu vú căng tròn cho Nhất Huy say mê ngậm mút. Hai cánh tay anh dưới nước chui vào giữa hai cặp đùi của hai nàng, mân mê sờ nắn vùng da thịt mềm mại ấm nóng. Miệng lưỡi Nhất Huy say mê đón lấy từng cái núm vú xinh xắn, mút sâu vào, rồi lại chuyển qua cái khác… Chưa bao giờ anh biết một cảm giác phấn khích tuyệt vời như lúc này. Anh vục mặt vào bốn bầu vú no tròn trắng lóa dưới ánh trăng, tận hưởng cảm giác mềm mại ôn nhu nhất trần đời.
– Ư…
Mộc Miên gục lên đầu anh, thở dốc. Tay nàng không rời khúc thịt nóng bỏng cứng như sắt đá của anh. Nhất Huy đứng thẳng người, bế xốc Mộc Miên lên, để hai chân nàng quặp quanh eo. Anh dắt tay Nhã Phương đi lên bờ biển. Nhã Phương lúc này đã như một con mèo nhỏ lạc lối, không phản kháng e ngại, mà chỉ biết đi theo.
Nhất Huy nhẹ nhàng đặt Mộc Miên xuống bãi cát, lật cơ thể nàng lại, nâng cao bờ eo nàng lên. Nhã Phương cắn môi đứng tồng ngồng bên cạnh liền bị kéo xuống… Hai người con gái quỳ gối trên cát bên cạnh nhau, hai cặp mông tròn trịa cong vểnh lên phơi bày hai cái âm hộ đỏ hồng xinh đẹp về phía Nhất Huy. Anh thầm nuốt nước bọt. Bất ngờ cúi xuống ngậm kín lấy âm hộ Mộc Miên, mút lấy hai mép thịt mềm mại có mùi nước biển mằn mặn của nàng. Tay anh đặt lên âm hộ Nhã Phương, ngón tay miếc dọc hai mép thịt trơn nhẵn ẩm ướt của nàng.
– Ư…
– Ôi…
Hai tiếng rên rỉ cùng lúc vang vọng cả bãi biển đêm vắng lặng. Nhất Huy say mê ngậm mút hai cái âm hộ nhòe nhoẹt, tay anh bóng nhẫy nước nhờn liên tục kích tình khám phá bên trong người Mộc Miên và Nhã Phương. Hai nàng rên siết mãnh liệt, cơ thể lõa lồ quỳ mọp trên cát mặc tình Nhất Huy đưa từng người lên chín tầng mây.
Nhất Huy quỳ thẳng người sau cặp mông tròn trịa của Nhã Phương, nhìn xuống dương vật căng cứng của mình đang chậm chậm ép căng hai mép âm hộ của nàng. Đầu khất to lớn của anh như bị bóp nghẹt, một cảm giác khít khao ấm áp thật tuyệt vời. Nhất Huy bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa của Nhã Phương, thúc mạnh.
– Ôi…
Nhất Huy vừa thúc dương vật vào âm hộ Nhã Phương, hai ngón anh vừa xâm nhập cửa mình của Mộc Miên. Nàng quỳ mọp cả người, mặt áp trên cát hổn hển… Hai ngón tay anh bóng nhẫy ướt đẫm nước không ngừng ra vào trong âm hộ nàng… Nhìn xuống hai gương mặt xinh đẹp quay vào nhau đờ đẫn hổn hển, Nhất Huy phải hít hà kềm nén cơn sung sướng. Anh bất ngờ rút người lại, hai ngón tay liền thế chỗ sâu trong người Nhã Phương. Anh chuyển người qua, cầm dương vật lập tức trám kín âm hộ Mộc Miên.
– Uwmmmm…
Mộc Miên rên siết mãnh liệt. Hai bàn tay nhỏ bé của nàng vọc sâu vào cát, vò nát lại vò nát… Cơ thể nàng nảy lên từng hồi theo từng cú thúc sâu của Nhất Huy. Nhã Phương bên cạnh chợt lật người ra, chui xuống dưới người nàng, hai tay vò nắn, há miệng ngậm lấy núm vú nàng mút say mê….
– Uwmmm… Ôi…
Mộc Miên rên lớn, cơ thể ưỡn cong lên đón nhận từng cú thúc mạnh như vũ bão của anh. Ngực nàng ưỡn ra, hai núm vú săn cứng ray rứt trong miệng Nhã Phương. Một cơn sướng khoái mãnh liệt nhất từ trước đến giờ dâng lên ào ạt… Âm hộ nàng co thắt mãnh liệt, tuôn trào như suối…
– Ôi….
Để Mộc Miên lõa lồ nằm thở dốc trên bãi cát, Nhất Huy quay lại với Nhã Phương. Anh nằm xuống, để nàng cầm lấy dương vật mình tự đưa vào cửa mình.
– Uwmmm…
Nhã Phương chống tay lên bộ ngực vạm vỡ của anh, hai đùi kẹp chặt lấy hông anh, nhấp nhổm lên xuống. Nhất Huy hít hà sung sướng, tay anh vò nắn hai bầu vú căng tròn, đùa nghịch hai nhụy hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Ưmmm….
Chợt cơ thể trần truồng trắng nõn của Mộc Miên chồm đến. Nàng gác chân qua người Nhất Huy, xoay lưng về phía anh. Mộc Miên cúi vục mặt vào ngực Nhã Phương ngậm lấy núm vú nàng, mút vào thật sâu. Nhã Phương bấu chặt lấy đầu Mộc Miên, cả người nhấp nhổm thật nhanh, hai bầu vú ưỡn cong lên rên rỉ như muốn ngất đi…
– Uwmmm…
– Ôi…. Anh ơi…
Tiếng rên rỉ của Mộc Miên lại hòa cùng với Nhã Phương. Bên dưới Nhất Huy lại ngậm kín lấy nơi đó của nàng. Lưỡi anh vét sâu vào như muốn, môi áp chặt như muốn lấy hết những giọt hương tình ái bên trong nàng. Mộc Miên chới với ghì chặt lấy eo Nhã Phương, bờ eo vô thức ưỡn cong ra sau đón lấy cái lưỡi hư hỏng của anh.
– Uwmmm… Ôi…
Nhã Phương chống tay lên chân Nhất Huy, cơ thể hẩy ngược lên cong cớn. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng liên tục nảy tưng từng đợt lên xuống thật nhanh… Chợt Nhã Phương gồng cứng người, hơi thở tắt nghẽn. Âm hộ nàng như một bàn tay mạnh mẽ co bóp nhào nặn dương vật Nhất Huy. Anh rùng mình… Một dòng tinh dịch nóng bỏng phun tràn lấp kín âm hộ Nhã Phương.
– Ahh….
Bãi biển đảo Chim Yến đêm nay thật vắng lặng… chỉ có tiếng sóng rì rào xen lẫn âm thanh rên rỉ không ngừng.
—————————-++++++++++—————————
– Nè… Dậy… Nè… Dậy đi bây…
– Dậy…
Giọng nói khàn khàn của Bác Ba làm giấc mơ trong đầu Nhất Huy vỡ vụn như một tấm gương, anh bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Bác Ba nhìn anh vẻ mặt không mấy tự nhiên. Nhất Huy xoa xoa mặt, chợt nhìn xuống giật thót mình. Nhã Phương nằm bên cạnh anh, tay nàng còn nằm bên trong chiếc quần cộc, nắm lấy dương vật anh. Mộc Miên thì nằm bên trong, tay luồn vào áo Nhã Phương, ôm trọn bầu vú nàng. Nhất Huy ngượng ngùng kéo tay Nhã Phương ra khỏi quần, nhe răng cười, gãi gãi đầu:
– Ây da… Mệt quá ngủ say… Có gì không bác ?!
Bác Ba nhe hàm răng vàng ệch nám khói thuốc cười, rồi chợt nhớ tới điều quan trọng, nói nhanh:
– À… Có tàu tuần tra lên đảo… Ba đứa mày tính sao ?!
– Hả…
Nhất Huy giật mình, quay sang vỗ mông hai cô gái chan chát, gắt lên:
– Dậy… Nhanh…
Nhã Phương, Mộc Miên vừa càu nhau, dụi mắt, chợt thấy Bác Ba, hai người ngượng chín người ngồi dậy. Nhã Phương lúng túng kéo tay Mộc Miên ra khỏi ngực mình. Cũng may Nhã Phương không biết tay mình đã ở đâu cả đêm qua, không chỉ có nước đào nền đất lên mà chui xuống trốn.
Không để ý đến hai cô gái, Nhất Huy nắm tay Bác Ba nói vội:
– Bác nhớ lại xem… Hai năm trước Trần An câu cá ở đâu ạ ?!
—————-+++++++++++++++——————-
Trên một triền núi đá nhô ra biển, Nhã Phương và Mộc Miên ngồi sát mép nước, sốt ruột chờ đợi. Đã ba phút sao Nhất Huy không trồi lên chứ ?! Mộc Miên đã mấy lần muốn xuống tìm anh. Nhưng quả thật, khả năng bơi lội của nàng không bằng anh… Nàng sợ mình xuống lại làm vướng bận anh hơn. Nhã Phương thì chốc chốc quay lại nhìn lên triền dốc. Nàng sợ đám lính TQ chỉ cách một con dốc tìm qua nơi đây.
– Phì….
– Nhất Huy…
Nhất Huy trồi lên thở hổn hển, xua xua tay chỉ vào trong.
– Anh… Anh tìm được rồi…
– Dưới nước sao ?! – Mộc Miên ngạc nhiên hỏi.
– Suỵt… Xuống nhanh… Tới rồi…
Đột nhiên, Nhã Phương nói nhanh, liền đẩy Mộc Miên. Hai người trầm mình xuống nước đến sát Nhất Huy. Xa xa trên cơn dốc đá, có tiếng nói cười bằng tiếng Trung. Nhất Huy hít sâu một hơi lại sức, nói:
– Hít thật sâu… Nối đuôi nhau, không cần bơi… tiết kiệm dưỡng khí tối đa… Để anh kéo đi…
“Một… Hai… Ba…”
Mộc Miên và Nhã Phương cùng theo nhịp đếm, hít thật sâu, rồi cùng lặn xuống nước. Mộc Miên bám vai Nhất Huy, Nhã Phương giữ chân Mộc Miên. Anh búng người đi, kéo theo hai người lướt đi nhẹ nhàng trong làn nước biển trong vắt… Xuống đến ba mét, trước mặt ba người hiện ra một miệng hang đen ngòm… Nhất Huy bơi thẳng vào bên trong. Hang không quá hẹp, rộng hơn một sải tay người trưởng thành. Anh bơi mãi, bơi mãi… càng đi vào sâu, cái hang lại càng chếch lên trên… Đến lúc Mộc Miên và Nhã Phương tưởng chừng không thể chịu đựng nổi thì Nhất Huy trồi lên khỏi mặt nước.
– Ah…
Ba người thi nhau thở hổn hển. Nhã Phương ho sặc sụa vì lỡ hớp một ngụm nước biển mặn chát. Mặt nàng tái nhợt tưởng sắp ngất đi…
– Nơi này ?!
Mộc Miên mò đến mép nước, đứng lên nhìn quanh. Ba người đang ở bên trong một cái hang kín mít, bốn bề là vách đá, rộng khoảng 20 mét vuông, duy nhất một lối ra vào là cái hang ngập nước mà ba người vừa đi qua… Cái hang giờ đây lại như một nguồn sáng phản chiếu ánh nắng mặt trời từ bên ngoài… Mặt nước sáng lung linh in lên bốn mặt đá những gợn sóng lăng tăng huyền ảo. Mộc Miên cảm nhận được trên đầu có một luồng gió mát như xuyên qua khe đá… Đây là lý do không khí trong hang vẫn thoáng mát dễ chịu. Thiên nhiên tạo ra một cái hang như vậy đã khó, mà người tìm ra nó càng khó hơn.
– Đây là nơi Trần An giấu đồ… – Nhất Huy dìu Nhã Phương bước lên mặt đá trơn nhẵn, nói.
– Giấu đồ ?! Giấu gì ?! – Mộc Miên sững người quay lại.
– Không biết… Trong giấc mơ chỉ thấy anh ta chuyển những cái thùng gỗ nặng xuống dốc đá. Sau liền bị Bác Ba kêu dậy.
Nhất Huy vừa nói, vừa nhìn quanh liền thấy một hốc đá với nhiều đá vụn đắp sơ sài bên ngoài. Anh tiến tới, gạt lớp đá ra ngoài liền thấy bên trong là một dãy thùng gỗ bọc nguyên giấy dầu xếp bên trong. Mộc Miên bước đến giúp anh kéo một cái thùng ra ngoài… Hai người cẩn thận xé bỏ lớp giấy dầu thật dầy, rồi cạy mở nắp thùng gỗ.
Trước mặt ba người là một thùng gỗ xếp đều bốn cây súng, bên cạnh là những hộp đạn đầy ắp.
– Ak – 47… – Mộc Miên bật thốt lên.
– Không phải là AK-47… Mà là APS của Nga… Loại chống nước. – Nhất Huy nói thầm.
– Trần An giấu súng ở đây làm gì nhỉ ?! Cướp lại Hoàng sa sao ?! – Mộc Miên lấy một khẩu súng lẩy chốt, tháo nòng rôm rốp.
– Không biết… Có thể là một chiến dịch bí mật nào đó, nhưng không phải là cướp đảo… Vì bao nhiêu vũ khí đây chỉ đủ cho một tiểu đội sử dụng…
Nhất Huy nhíu mày suy nghĩ. Thời điểm 3 năm trước, khi bãi tàu ngầm của TQ còn đặt ở đảo Hải Nam… VN đã nhập về đợt tàu ngầm Kilo ba chiếc đầu tiên. Hẳn là Trần An đã tận dụng sự lơi lỏng của họ để chuẩn bị cho một chiến dịch nào đó nhằm vào đảo chính – Đảo đá chữ thập.
Nhất Huy và Mộc Miên tiếp tục kiểm tra bảy thùng gỗ còn lại. Năm thùng chứa đầy súng đạn. Hai thùng cuối cùng lớn nhất, nặng nhất chứa 10 bộ đồ nhái, bình dưỡng khí, la bàn chống nước, vài cái bình điện và năm chiếc Jet thủy lực loại chuyên dùng cho thợ lặn. Hai người còn tìm được một hộp lương khô đủ để mười người ăn trong ba ngày.
Nhất Huy cùng nhìn Mộc Miên, hai ánh mắt gặp nhau lóe sáng. Họ đã có đủ dụng cụ để đột nhập đảo sân bay Đá chữ thập. Nhưng… hai người cùng quay nhìn về phía Nhã Phương. Hai cặp mắt chợt trợn tròn lên… Nhã Phương từ lúc nào đã cởi hết quần áo, cơ thể trần truồng trắng nõn sáng bừng tuyệt đẹp trong làn nước trong vắt.
– Em làm gì vậy ?! – Mộc Miên ngơ ngác.
– Hai người không thấy nơi này rất lãng mạn sao ?! – Nhã Phương vốc nước tưới lên bầu vú tròn trịa mơn mởn, cắn môi nhìn Nhất Huy.
– Đúng nha… Có đi đâu thì phải chờ đến đêm mà… Ha ha…
Nhất Huy đứng lên, bắt đầu cởi quần áo, bước xuống nước. Nhã Phương nhào đến hôn rít lấy môi anh. Chuyện xảy ra đêm qua đã xóa bỏ toàn bộ khoảng cách giữa hai người. Tay Nhất Huy vòng qua bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng, ngón tay anh luồn vào khe mông nàng, mân mê khoảng da thịt mềm mại bên trong.
– Uwmmm…
Nhã Phương rên nhẹ vẫn không rời môi Nhất Huy, bàn tay nhỏ nhắn dưới nước không ngừng vuốt ve dương vật anh. Dưới làn nước trong vắt xao động, một thân hình trắng nuột tuyệt đẹp khác lướt đến… Mộc Miên giành lấy vật đàn ông của Nhất Huy từ tay Nhã Phương, há miệng ngậm kín lấy.
– Ah… Sướng chết mất…
Nhất Huy hít hà, tay bợ sâu dưới mông Nhã Phương đỡ cả cơ thể trần truồng của nàng lên, vục mặt vào hai bầu vú nàng vừa ngậm mút vừa thì thào:
– Ah… Có nên lấy bình oxy… cho Miên miên dùng không nhỉ ?!
– Ư… Không cần đâu… Chị Miên lên thì em xuống thôi… – Nhã Phương ôm ghì lấy đầu Nhất Huy hổn hển nói.
– Ờ… Cũng được hen…
——————-+++++++++++———————
9h00 tối,
Mây đen giăng kín bầu trời, ánh trăng cũng mờ nhạt u ám. Biển đêm tối đen như mực, lại lặn gió một cách kì lạ… Từ dưới dốc đá hai tia sáng nối đuôi nhau lướt đi thật nhanh dưới làn nước. Nếu có người trên đỉnh dốc lúc này nhìn xuống, có lẽ sẽ nghĩ là mình vừa nhìn thấy hai con sứa đại dương khổng lồ tự phát sáng.
Dưới tầng nước 3 mét. Áp suất vừa đủ để không khó thở khi bơi đường dài… Lại vừa đủ để hạn chế tối đa ánh sáng đèn bị trông thấy từ xa… Mộc Miên mặc trên người bộ đồ bơi đen bó sát, đeo trên lưng 2 bình dưỡng khí và súng. Tay nàng điều khiển đầu jet thủy lực lao đi phía trước… Nhất Huy lái một đầu jet khác, cõng theo Nhã Phương bám chặt trên lưng, bám theo sau. Biển đêm nay thật tối, ánh đèn chỉ quét xa hơn mười mét phía trước. Mộc Miên dẫn đường chủ yếu là dựa vào la bàn để đi…
Đảo Đá chữ thập cách đảo Chim Yến 10 hải lý về phía Đông, tương đương với 18 kilomet. Nếu là trên bộ, quãng đường này không quá xa đối với Nhất Huy và Mộc Miên. Nhưng dưới nước là một chuyện hoàn toàn khác… Sức cản của nước rất lớn, dù được đầu jet điện kéo đi cũng chỉ đạt tốc độ 25 km/h. Trong khi đó bình dưỡng khí của mỗi người trong trạng thái không dùng lực nhiều, tối đa sử dụng được một giờ. Tức là ba người họ không có cơ hội quay lại, cũng không thể nhầm lẫn lạc hướng.
Nhưng rồi điều Nhất Huy lo lắng cũng diễn ra, mà theo một chiều hướng còn tồi tệ hơn… Đi được gần ba mươi phút, hơn nửa đoạn đường, chiếc jet điện của anh yếu dần như sắp cạn. Có lẽ do nó phải kéo hai người… Cũng có thể bình điện dự trữ của Trần An để lại qua thời gian đã tự cạn đi. Mộc Miên phải đổi chiếc của nàng cho hai người, chỉ kéo dài hơn mười phút nữa, cả hai chiếc cùng cạn sạch.
Nhất Huy, Mộc Miên và Nhã Phương cùng ngoi lên mặt nước, nhìn nhau không biết nên cười hay nên khóc… Bao nhiêu hùng tâm trán chí trở thành một trong những người VN đầu tiên đặt chân lên mảnh đất quê hương sau ngày bị cướp đi, giờ đều ỉu xìu như mèo nhúng nước. Nhất Huy nhìn vùng biển đen ngòm phía trước, bao nhiêu kiến thức trong đầu ào ào tuôn chảy vẫn không tìm được một kế nào khả thi… Bơi sao ?! Quá nửa chặng đường, ít ra cũng còn 8 kilomet phía trước… Anh thì còn miễn cưỡng sống chết có thể bơi được. Còn Mộc Miên và Nhã Phương thì sao ?!
Đang vô kế khả thi… Đột nhiên từ xa có tiếng máy tàu đi tới… Ba người vội đeo kính, ngậm ống thở lặn sâu xuống. Phía trước ba người khoảng ba mươi mét hiện ra một vật đen lù lù to lớn, rẽ sóng lướt tới… Ánh đèn pha phía trên rà quét khắp mặt biển. Đáy tàu bằng thép dài khoảng 37 mét, thiết kế hai đường rãnh dài từ đầu đến đuôi. Đây là thiết kế của tàu tuần tra cao tốc… Nhất Huy chợt lấy khẩu súng đang đeo trên lưng, ngắm thẳng đáy tàu siết cò.
“Chíu…” – Viên đạn từ họng súng APS rạch một đường thẳng đâm vào trước mũi tàu.
“Keng”… Một âm thanh ngân dài của tiếng kim loại va chạm.
Chiếc tàu chậm lại lướt đi vài mét, chân vịt ngừng quay, tắt máy. Ba người Nhất Huy đã kịp bơi thẳng xuống đáy tàu. Đèn pha từ phía trên như những cây trụ ánh sáng soi thẳng xuống tới đáy biển, càn quét qua lại mấy lượt. Nhất Huy dùng chính dây đeo súng choàng qua người Nhã Phương và Mộc Miên, rồi chặn ngang khẩu súng vào rãnh hút nước gần mũi tàu. Nhìn chiếc chân vịt to lớn phía sau, Nhất Huy nghiến răng kéo dây súng vài lần để đảm bảo an toàn cho hai người. Nhưng khi anh quay sang rãnh sóng bên cạnh, vừa choàng dây qua người mình thì bất ngờ thân tàu rung lướt thẳng đến trước, chân vịt quay điên cuồng sủi bọt trắng xóa như một lưỡi hái tử thần lao đến anh… Nhã Phương hét lên, nhưng miệng đã ngậm kín ống hơi chỉ phát ra âm thanh ùng ục sợ hãi… Mộc Miên nghiến răng nhoài người ra hết mức, đạp mạnh vào ngực Nhất Huy, tống cơ thể anh dạt ra ngoài đáy tàu… vừa thoát cánh chân vịt sùng sục lướt qua.
– Không… KHÔNG… DỪNG LẠI… DỪNG LẠI…
Nhất Huy ngoi lên mặt nước, rút ống thở hét lên. Anh thà chấp nhận cả ba người bị bắt hơn là một lần nữa bị chia cách. Nhưng tiếng máy tàu ù ù vang động cả vùng biển, không ai nghe được tiếng hét của anh. Nhất Huy lo lắng nhìn theo chiếc tàu tuần tra chìm dần vào bóng đêm, mang theo hai người phụ nữ anh yêu thương nhất.
————————++++++++++++————————–
Ba mươi phút sau, dưỡng khí trong bình còn rất loãng… Mộc Miên và Nhã Phương đều thấy ngột ngạt khó thở, mắt kính đeo trên mặt cũng mờ đục không nhìn rõ mặt nhau. Chiếc tàu cứ chạy, chạy suốt như tìm kiếm cái gì trên biển… Không biết lúc nào chúng mới trở về đảo… Nếu trễ hơn mười phút nữa, có lẽ hai người sẽ không chịu nổi. Mộc Miên có thể tháo dây đeo súng giải thoát cho hai người, ngoi lên mặt biển để thở. Nhưng chiếc tàu đang đi với tốc độ rất nhanh… Nàng không đảm bảo có thể đẩy Nhã Phương tránh thoát chân vịt phía sau lướt tới, khi ngay cả bản thân nàng cũng không có gì chắc chắn.
Nhã Phương ôm cứng lấy Mộc Miên. Hai người nhắm mắt chịu đựng chấp nhận số phận đưa đẩy. Mười phút sau, Mộc Miên phát hiện chiếc tàu đi chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, nàng thấy lác đác những bóng đen yên tĩnh xếp song song như những con tàu đỗ vào bến… Mộc Miên mừng rỡ, lay Nhã Phương, nhưng không có động tĩnh. Nàng hoảng hốt nhận ra Nhã Phương đã ngất đi từ lúc nào, tay chân buông thỏng… Cơ thể hoàn toàn treo trên sợi dây đeo súng.
Mộc Miên lo lắng tột độ, thể trạng của Nhã Phương không phải như nàng và Nhất Huy đã được huấn luyện. Đợi chiếc tàu vừa hãm lại, trôi từ từ vào bến… Mộc Miên nghiến răng dùng hết sức rút ra khẩu súng ra khỏi vị trí cài. Không được… Nàng chợt nhận ra Nhất Huy đã quá lo lắng, nên chặn ngang khẩu súng rất cứng… Sức của nàng cũng không thể xê dịch nó một chút nào. Nếu có thời gian, có lẽ nàng có thể tháo nó ra khỏi đáy tàu. Nhưng thời gian là thứ xa xỉ nhất hiện giờ… Mộc Miên phải cứu Nhã Phương trước.
Mộc Miên tháo khóa chốt của dây đeo súng, để lại nó lại, kẹp ngang người Nhã Phương lặn xuống sâu, rồi trồi lên bên dưới gầm bê tông của bến tàu. Kéo Nhã Phương vào một mỏm đá, Mộc Miên tháo vội ống hơi của nàng, tháo cả cho mình. Không khí biển thật dễ chịu, nhưng nàng không có thời gian để tận hưởng nó… Hít sâu một hơi, mở miệng Nhã Phương, thổi hơi ngạt cho nàng. Lại tiếp tục làm hô hấp nhân tạo…
– Khụ…
Nhã Phương bật ho nhẹ, liền bị Mộc Miên bịt kín miệng lại.
– Đã lên đảo… Im lặng…
Nhã Phương gật gật đầu, há miệng cố hít thở thật nhiều. Nàng chợt hỏi nhỏ:
– Anh Huy… Làm sao bây giờ ?! Ảnh có…
– Không sao… Nhất Huy bơi rất tốt… Nhưng trước khi anh Huy đến được đây. Chúng ta phải tự lo liệu thôi.
– Nhưng… la bàn… la bàn còn trên tay chị…
Nghe Nhã Phương nói, Mộc Miên sững người nhìn xuống. Nàng im lặng, nén một tiếng thở dài.
—————————++++++++++———————–