Dòng Máu Đen - Chương 20: TUYỆT LỘ
6h05 phút, ngày hôm sau.
Sân bay quân sự tại Long Thành, một chiếc Lockheed C-130 sơn xám đen gầm rú lao vút đi trên đường băng, chậm chậm cất cánh. C-130 là loại máy bay vận tải chuyên dụng trong quân đội. Bên trong khoang máy bay khá rộng rãi dù hai bên chứa rất nhiều thùng hàng ràng buộc kỹ càng phủ bạt kín mít. Một khoảng trống gần đuôi máy bay đặt ngay ngắn một chiếc hộp thép lớn chứa thi thể của Hoàng Thái tử bên trong.
10h30,
Mộc Miên đi quanh chiếc quan tài cẩn thận kiểm tra các sợi dây chằng. Chiếc quan tài thép này là hàng đặc chế chuyên dụng do Tiệp khắc sản xuất. Tính cả thiết bị làm lạnh và thi thể bên trong có thể nặng đến hàng tấn. Nếu không được chằng buộc kỹ càng, khi máy bay gặp sự cố, nó có thể phá tan cửa khoang máy lao ra ngoài.
Mộc Miên không hề biết từ trong góc khuất của khoang máy bay, một ánh mắt lưu manh cười đùa đang theo dõi từng hành động của nàng. Ánh mắt đó là của Nhất Huy. Anh đã đến sớm hơn tất cả mọi người, thừa cơ phi công bước ra kiểm tra bánh máy bay, lẻn vào. Máy bay vừa cất cánh, Nhất Huy đã muốn bước ra cho Mộc Miên một sự ngạc nhiên. Nhưng thấy ánh mắt của thiếu tá Phúc nhìn Mộc Miên, anh thấy thú vị hơn nếu mình rình xem anh ta ve vãn nàng như thế nào ?!
– Đại úy, uống nước…
– Cảm ơn…
Động cơ C-130 bốn cánh quạt phát ra âm thanh quá lớn, Mộc Miên nhận chai nước từ tay một anh lính trẻ cũng phải hét lên để cảm ơn anh ta. Đi theo nàng và Thiếu tá Phúc là hai Trung sĩ quân đội của Sư đoàn 2 và hai phi công trong buồng lái biệt lập. Mộc Miên quay về băng ghế, ngồi xuống bên cạnh Thiếu tá Phúc. Mở chai nước đưa lên miệng uống một ngụm.
– Miên Miên ăn sáng chưa ?! – Thiếu tá Phúc quay sang hỏi.
– Thiếu tá vui lòng gọi tôi bằng đầy đủ tên… – Mộc Miên nghiêm nghị nhắc nhở.
– À… Vậy Đại úy Nguyễn Thị Mộc Miên ăn sáng chưa ?!
Mộc Miên nén cười, trả lời:
– Tôi không thường ăn sáng. Cảm ơn Thiếu tá đã quan tâm.
– Haizz… Như vậy rất có hại cho sức khỏe đó… Để tôi nói tiếp viên làm một phần ăn sáng cho Đại Úy nha…
– Tiếp viên ?! Hi hi… Thiếu tá nói đùa rồi…
Mộc Miên phì cười, không để ý anh ta đứng dậy đi vào trong. Máy bay vận tải quân sự làm quái gì có ai phục vụ chứ ?! Dù biết vậy, nhưng Mộc Miên chỉ đem theo vài cái bánh bích quy phòng ngừa.
Cứ tưởng thiếu tá Phúc nói đùa, vậy mà năm phút sau quả thật có một hộp mì lon thơm phức được đưa đến tận tay Mộc Miên. Dĩ nhiên, không có tiếp viên, chính anh ta trở thành người phục vụ. Mộc Miên hơi ngần ngừ, nhưng vẫn nhận lấy.
– Cảm ơn, không nghĩ Thiếu tá cũng chu đáo như vậy…
– Ha ha… Người ta nói đường ngắn nhất đi đến trái tim phụ nữ là đi qua cái dạ dày mà…
– Phì… Nếu điều đó là thật thì tôi không phải là phụ nữ rồi…
Mộc Miên nói nửa đùa nửa thật, cũng không khách sáo, bắt đầu ăn. Mùi mì gói thơm ngát lan tỏa cả khoang máy bay… Hai người lính bên kia cũng rục rịch không chịu nổi, bèn đứng dậy lò mò bước qua… Không đợi hai cậu lính trẻ mở lời, thiếu tá Phúc liền nói:
– Mì còn phía trước kia, ngoài buồng phi công… Nước sôi có sẵn trong bình giữ nhiệt để chung trong túi…
– Vâng, cảm ơn Thiếu tá… Không biết có thể nấu luôn cho hai người phi công không ạ ?! – Anh lính vẻ mặt lanh lợi, tên Minh, hỏi.
– Thật ra… Trung Úy Trung – Cơ phó chuyến bay này là anh trai của tôi… – Anh ta nói giọng đầy tự hào.
– Ha ha… Tốt lắm… Trong túi còn bốn lon mì… Cho các cậu hết đấy…
– Vâng, cảm ơn Thiếu tá.
Thiếu tá Phúc đã sớm muốn đuổi hai thằng nhóc này ra phía trước. Để anh ta thoải mái ngồi ngắm Mộc Miên… Người đâu mà ăn mì cũng đẹp như thế. Dù biết Mộc Miên và Nhất Huy yêu nhau, nhưng thiếu tá Phúc vẫn không muốn bỏ cuộc…
Mộc Miên vừa ăn xong lon mì, đặt xuống thì anh ta đã đưa khăn giấy cho nàng…
Trong góc tối, Nhất Huy nhắm mắt nín lặng. Không, anh không rảnh để ghen tuông vớ vẩn như vậy. Giờ phút này Nhất Huy đang tập trung chú ý đến một điều bất thường…
– Sao hơi ngột ngạt nhỉ ? Anh thấy không ?! – Mộc Miên nhận khăn giấy, lau miệng, nhìn quanh nói.
– Ừ… Nhưng… hình như có mùi gì đó ??! – Thiếu tá Phúc chợt hít hít một hơi, nói.
– Mùi gì ?! Không phải mùi mì chứ ?!
Mộc Miên cũng sững người, chợt nàng đứng phắt dậy, rút súng ra chĩa thẳng vào góc trái của khoang máy bay. Từ những dãy ghế xếp chồng phủ bạt, một người đàn ông lầm lũi bước ra.
– Mắt Thủy tinh…
Tiếng kêu hoảng hốt của Mộc Miên làm Thiếu tá Phúc giật bắn mình, đứng phắt lên, đá đổ cả lon mì, rút súng lăm lăm chĩa thẳng vào kẻ mới xuất hiện.
– Mùi lạ mà hai ngươi vừa thắc mắc là… khí gas… Tiếc là các ngươi ngửi được quá muộn…
Người xuất hiện không ngờ là Mắt Thủy tinh. Mắt Thủy tinh thật sự bằng cách nào đó lọt vào trong khoang máy bay… Còn phá hủy hệ thống điều hòa, xả khí gas ra khắp khoang máy bay. Trước ánh mắt kinh hoàng của Mộc Miên và Thiếu tá Phúc, hắn đeo súng trên lưng quần, thong dong bước tới… Không chút e ngại trước hai họng súng đen lòm đang chĩa thẳng vào ngực mình.
– Bỏ súng xuống… Bắn là nổ đấy…
Thiếu tá Phúc nói lớn, như nói với Mộc Miên nhưng lại cố tình nhắc nhở hai gã Trung sĩ bên trong. Như đọc được suy nghĩ của anh ta, Mắt Thủy tinh nhếch mép cười:
– Hai tên đó sẽ không bao giờ nghe được lời ngươi nói nữa đâu…
– Ngươi… – Ánh mắt Thiếu tá Phúc long lên giận dữ, lại nhận được một cái chạm nhẹ nhắc nhở của Mộc Miên.
Mộc Miên vẫn nhíu mày nắm chặt súng trong tay… Vì hơn ai hết, nàng biết rằng, tay không đối diện với Mắt Thủy tinh dù bên nàng hai người vẫn không có chút cơ hội chiến thắng. Cũng chính vì lý do đó, hắn đã chọn phương án này. Mộc Miên khóa chốt an toàn của khẩu súng, trở ngược đầu cầm chặt trong tay đưa lên thủ thế.
– Thức thời là tốt… Ta nghĩ cũng không cần động tay động chân làm gì… Hai ngươi tốt nhất là hợp tác với ta… – Mắt Thủy tinh dừng lại trước hai người hai bước, tay thong dong không hề phòng bị.
– Hợp tác làm gì ?! – Mộc Miên hỏi.
– Ta chỉ cần dùng thi thể của Hoàng Thái tử đổi lại mẹ ta… Thế thôi… – Mắt Thủy tinh nhúng vai.
– Mẹ ngươi ?!
Mộc Miên chợt nhớ đến, mẹ Mắt Thủy tinh vẫn ở nhà của Tư lệnh Chu với vai trò của một người vợ lẻ. Vì thế thông tin Mắt Thủy tinh không mang dòng máu của Tư lệnh Chu nếu lộ ra ngoài sẽ gây nguy hiểm cho bà ta… Hai người nắm giữ thông tin này là Mộc Miên và Nhã Phương. Hai kẻ mà Mắt Thủy tinh từng muốn giết đi. Nhưng khi hai người được giải cứu thành công, thông tin xem như đã được truyền ra ngoài, mục đích giết người diệt khẩu của Mắt Thủy tinh mất đi. Thật ra thông tin đó chỉ quan trọng đối với hắn… Người đàn ông sắt đá như Tư lệnh Chu có thể chịu đựng đau đớn khi đứa con ruột hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ, thậm chí là chết trong tay chính người anh cùng cha khác mẹ. Nhưng nếu ông biết ông đã nuôi con của người khác bao nhiêu năm nay, ngay lập tức mẹ của Mắt Thủy tinh sẽ hứng chịu trừng phạt khủng khiếp.
Mộc Miên đã kể cho cha nàng và Nhất Huy nghe về thân thế của Mắt Thủy tinh, dù nàng chỉ xem đó là một tình tiết của sự việc, không hơn không kém… Cá nhân nàng, Tư lệnh Chu và Nhất Huy cũng không muốn moi móc đời tư người khác, vô tình hại chết một người mẹ, một người phụ nữ Việt Nam nơi xứ người. Không phải ba người không nghĩ đến một kế ly gián gây mâu thuẫn nội bộ. Nhưng suy nghĩ đó liền bị cả ba gạt bỏ ngay, vì Mắt Thủy tinh dù có lợi hại gấp mấy cũng chỉ là một cá nhân đơn lẻ, buột khuất phục trước quyền lực tuyệt đối. Nếu hắn có thể gây nguy hại trực tiếp tới Tư lệnh Chu, cũng không mắc công xa xôi chạy đến đây bày mưu tính kế.
Thông tin Mắt Thủy tinh là người kết liễu mạng sống của Hoàng Thái tử, đầu lĩnh Hồng kỳ đã biết. Khi tiến hành thương lượng đổi thi thể Hoàng Thái tử lấy con tin, bắt buộc 107 phải nói rõ nguyên nhân cái chết… Và không có lý gì 107 phải bao che cho hắn.
– Nhưng trao đổi lần này không có thống nhất trước là dùng mẹ ngươi để trao đổi… – Mộc Miên nói.
– Miễn là bà ta có mặt trên Tam sa là được… Chuyện còn lại các người không cần quan tâm… – Mắt Thủy tinh nói.
– Ta không nghĩ Tư lệnh Chu sẽ buông tha cho bà ta đâu… Ông ta đã biết ngươi giết Hoàng Thái tử. – Mộc Miên đánh mắt với Thiếu tá Phúc, miệng vẫn nói cứng, tìm kiếm một cơ hội ra tay phù hợp.
– Hừ… Cô nói hơi nhiều rồi đấy ! Ta chỉ muốn cứu mẹ ta ra… Hắn có chấp nhận hay không là việc của ta… – Mắt Thủy tinh hậm hực nói.
– Chắc gì bà ta còn sống…
– CÂM MIỆNG…
Mắt Thủy tinh vừa gầm lên giận dữ, Mộc Miên và Thiếu tá Phúc liền động. Khoảng cách hai bước chân quá ngắn… Như một cái chớp mắt một quyền của Thiếu tá Phúc đã xé gió lao đến trước mặt Mắt Thủy tinh. Mộc Miên cũng nhanh như chớp đá ra một cước, tạt thẳng vào cổ hắn… Nếu cả hai đòn này cùng trúng đích, Mắt Thủy tinh khẳng định sẽ bị đánh gục ngay tức khắc.
Nhưng sự thật luôn khác xa dự kiến, đặc biệt khi đối diện hai người là đặc nhiệm bài danh đệ nhất của Hồng Kỳ. Trước mắt hai người như loáng lên một ánh chớp… Cổ chân Mộc Miên bị bóp cứng, nắm tay của Thiếu tá Phúc cũng bị chặn đứng bằng một bàn tay. Thật đơn giản.
– Ah….
Mộc Miên nghiến răng, hét một tiếng, cả người tung lên đá mạnh chân còn lại vào đầu Mắt Thủy tinh. Thiếu tá Phúc cũng lao đến thúc đầu gối thẳng vào ngực hắn… Mắt Thủy tinh nhếch mép cười, siết chặt hai bàn tay lại… Một cơn đau đớn truyền từ nắm tay và cổ chân đang bị chế trụ dội ngược lên óc Thiếu tá Phúc và Mộc Miên làm người bủn rủn cả người. Thế đòn lao đến cũng sững lại yếu ớt bị Mắt Thủy tinh dùng đúng chân tay hai người gạt đi nhẹ nhàng… Nhưng trước mặt hắn trống trải, ngay lập tức một vật đen lao vù tới nện mạnh vào giữa trán Mắt Thủy tinh… Mộc Miên té ngã nhào dưới đất cũng không tin nổi mắt mình. Khẩu súng do nàng ném đi trong sự nổ lực cuối cùng lại thật sự trúng đích… Tiếc rằng khẩu súng hơi nhẹ, không phải là một cây búa. Giữa trán Mắt Thủy tinh ửng đỏ, gồ lên một khối to, mặt hắn đen lại giận dữ.
– Hừ…
Một cước giận dữ cực mạnh tống thẳng vào người Mộc Miên, nàng nhanh như cắt dùng hai cánh tay đỡ lấy nhưng cả người vẫn bay lên, xoay tròn như một con vụ va mạnh vào vách máy bay. Mộc Miên choáng váng, cả người co quắp đau đớn.
– Mộc Miên… – Thiếu tá Phúc kêu lên sợ hãi lồm cồm lao đến.
– Hừ… Nếu không phải cần người ra mặt trao đổi… Ta cũng không cần lưu mạng chó hai ngươi lại…
Ẩn núp từ phía xa quan sát, Nhất Huy ánh mắt giận dữ đến tột độ. Nhưng giờ phút này anh phải giữ bình tĩnh tuyệt đối… Anh là người ngoài cuộc có góc nhìn rõ ràng hơn, cũng có thể anh là người duy nhất biết Mắt Thủy tinh đã trúng đạn hai ngày trước. Lần này quan sát, anh biết Mắt Thủy tinh có vết thương bên dưới cánh tay trái chưa khỏi. Hắn đỡ đòn của Mộc Miên có vẻ miễn cưỡng hơn phía bên Thiếu tá Phúc, dù cú đấm thẳng của anh ta không hề yếu hơn cú đá tạt ngang của nàng. Cũng chính vì vậy, hắn đã không đỡ kịp khẩu súng Mộc Miên ném thẳng vào mặt. Sau khi ra đòn mạnh với Mộc Miên, rõ ràng nét mặt Mắt Thủy tinh hơi tái đi, kềm nén cơn đau đớn. Cần người ra mặt thực hiện cuộc trao đổi là một lý do. Còn một lý do khác là Mắt Thủy tinh khi vết thương chưa khỏi, cũng không chắc mình có thể hoàn toàn chế phục được Mộc Miên và Thiếu Phúc không ?! Nhưng như vậy càng khó hiểu… Nếu đã không muốn dùng phương án âm thầm bắn chết Mộc Miên và Thiếu tá Phúc… Đồng thời tình trạng vết thương không cho phép hoạt động mạnh liên tục… Vậy, Mắt Thủy tinh lên máy bay chẳng khác nào nộp mạng ?! Hắn hẳn phải còn một điểm lợi thế nào đó chưa sử dụng.
Nhất Huy nhíu mày tạm thời gạt qua những mâu thuẫn tràn ngập trong đầu. Niềm tin duy nhất của anh hiện giờ chỉ nằm ở khẩu súng đang nắm chặt trong tay… Nhưng cả khoang máy bay đã tràn ngập khí gas… Nhất Huy chợt mỉm cười, rút trong túi áo ra một vật…
Mộc Miên khuôn mặt tái nhợt đã được thiếu tá Phúc đỡ dậy ngồi trên sàn máy bay. Chợt hai người cùng giật bắn mình nhìn về góc tối của máy bay. Trước ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên đến tột độ của hai người, Nhất Huy cười tủm tỉm bước đến… Khẩu súng trên tay anh đung đưa một vật trắng toát căng tròn bao quanh phần đầu.
– Gặp lại rồi…
Mắt Thủy tinh không quay đầu lại, mở miệng nói như hắn có thể nhận ra được tiếng bước chân của Nhất Huy.
– Chào… – Nhất Huy tươi cười, dừng lại sau lưng hắn cách bốn bước chân.
– Ngươi tốt nhất là cất khẩu súng đó đi… Nếu ngươi không muốn cả khoang máy bay nổ tung… – Mắt Thủy tinh nhếch mép nói.
– A… Vậy sao ?! Cũng chưa chắc…
Nhất Huy đưa tay giũ mạnh vài cái để vật trắng bao trên đầu khẩu súng phát ra âm thanh phành phạch kì lạ. Mắt Thủy tinh nhíu mày, có lẽ chưa nhận ra tiếng gì. Trong khi Thiếu tá Phúc và Mộc Miên mở tròn mắt nhận ra vật bao quanh khẩu súng của anh…
– À quên… Ai lại lấy súng dọa một kẻ mù chứ… Ha ha… Xin lỗi nha… Để tôi diễn tả cho anh nghe… – Nhất Huy nói, khẩu súng đã chĩa thẳng vào sau đầu của Mắt Thủy tinh. – Tôi nhét khẩu súng vào một cái bao cao su… Thổi phồng nó lên với đầy khí CO2… Viên đạn có cơ cấu kích nổ bên trong, không ảnh hưởng. Nhưng tia lửa của viên đạn phát nổ sẽ bị dập tắt ngay khi rời họng súng… Anh thấy có khả thi không ?!
Nhất Huy lại nhìn qua Mộc Miên, giọng áy náy:
– Anh mang theo có một cái… cho Miên Miên, mà lại dùng mất rồi… Haizz…
– Trời ơi… Vô duyên quá… – Mộc Miên gắt lên, nét mặt đang tái nhợt cũng đỏ lừ lên.
Thiếu tá Phúc giở khóc giở cười, hết nhìn sàn rồi trần, lại nhìn khẩu súng trong tay mình.
– Ngươi thông minh lắm… Không hổ là kẻ duy nhất bắn trúng ta trong suốt mười năm qua. – Mắt Thủy tinh gật gù.
– Không có gì… Vết thương ở bẹ sườn dưới cánh tay trái khó lành lắm nha… Ngươi lại thích hoạt động nhiều như vậy… Haizz… – Nhất Huy trêu chọc.
Mắt Thủy tinh nhếch mép cười, gật gật đầu. Mộc Miên và Thiếu tá Phúc sững người, càng thấy sợ hãi hơn. Hai người họ phối hợp cận chiến với một kẻ đã bị thương lại chuốc lấy thất bại thảm hại.
– Ngươi chỉ có một cái bao cao su để bắn một phát đạn, ngươi chắc mình bắn trúng đích chứ ? – Mắt Thủy tinh chợt hỏi.
– Ngươi có thể thử…
– Ha ha… – Mắt Thủy tinh gật gật đầu, nói tiếp. – Hồng Nhất Huy… Ha ha… Đêm qua ta có một cuộc viếng thăm bất ngờ ngươi biết không ?!
Nhất Huy nhíu mày mất đi vẻ cười cợt tự nhiên. Mắt Thủy tinh nếu tìm hiểu, hắn biết tên họ của anh cũng không lạ. Nhưng điều hắn vừa nói có vẻ như là lá bài tẩy cuối cùng, lại như liên quan đến anh.
– Ta cũng không nghĩ 107 rộng lượng lại trả tự do cho một cô gái được Hồng kỳ đào tạo nha. Hay các người cho rằng cô ta có khả năng ám sát ta ?! Nực cười…
Lời nói kế tiếp của Mắt Thủy tinh làm Nhất Huy bừng tỉnh. Với tính cách của Nhã Phương vừa thoát ra khỏi nhà giam, nàng liền nghĩ đến trả thù cho Trần Minh. Nàng có thể vẫn biết vài cách liên hệ người của Hồng kỳ để tìm ra tung tích của Mắt Thủy tinh. Mắt Thủy tinh khi đó lại đang chữa trị vết thương, là một thời điểm tốt để ra tay. Nhưng nàng có khả năng đó sao ?! Trái tim Nhất Huy đập nhanh hơn bao giờ hết, trầm giọng hỏi:
– Ngươi đã làm gì nàng ?!
Mắt Thủy tinh nhếch miệng cười, chỉ tay về phía góc trái khoang máy bay, nơi có chồng bạt phủ ghế dồn đống. Thiếu ta Phúc vẻ mặt đầy nghi vấn bước đến…
– Cẩn thận… – Mộc Miên nhắc nhở.
Thiếu tá Phúc bước đến, cẩn thận giở tấm bạt ra… Anh ta giật mình phát hiện bên trong là một người.
– Là cô ta…
Nhất Huy lùi lại hai bước, súng vẫn nhắm thẳng vào Mắt Thủy tinh. Anh nhìn thấy gương mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền quen thuộc, liền thản thốt kêu lên:
– Nhã Phương…
– Trên người cô ta có bom…
Thiếu tá Phúc lật nhẹ người Nhã Phương ngữa ra… Trên ngực nàng từng khối TNT dính chặt vào nhau, cột chặt quanh người bằng dây nhựa rút. Bên trên khối thuốc nổ là một vi mạch điện tử đang hoạt động.
– Là kích nổ điều khiển từ xa… – Thiếu tá Phúc trầm giọng nói.
Mắt Thủy tinh cười cười, mở nút áo. Trên ngực hắn tại vị trí trái tim là một thiết bị điện tử cảm ứng nhịp tim đã được kích hoạt với tia đèn chớp tắt thật nhỏ.
– Mạng sống của cô ta… Không, nên nói là… mạng sống của tất cả các ngươi… gắn liền với ta… Dĩ nhiên các ngươi có thể nhẫn tâm ném cô ta xuống dưới… Đến khi thiết bị mất tín hiệu, quả bom vẫn phát nổ.
Mộc Miên bước đến, nhấn nhấn ngón tay vào huyệt nhân trung của Nhã Phương. Vài giây sau, Nhã Phương chớp chớp mắt tỉnh lại… Điều đầu tiên là nàng giật bắn người gạt tay Mộc Miên ra. Sau vài giây nhìn quanh nhận ra những gương mặt quen thuộc và tình cảnh giằng co xung quanh lại nhìn xuống ngực mình, Nhã Phương cúi đầu thở dài. Nàng biết mình đã thất bại. Thất bại ê chề đến mức mình bị đánh gục thế nào cũng không biết…. Nàng lại một lần nữa mang khó khăn đổ lên đầu Nhất Huy.
Nhất Huy vẫn không rời khẩu súng, hơi nghiêng đầu hỏi.
– Em không sao chứ ?!
– Không sao.
Nhã Phương chán nản lắc đầu, chợt gập người ho sặc sụa. Mùi khí gas đã quá nhiều, tràn ngập cả khoang máy bay. Thể lực mọi người tốt hơn nàng, dù khó chịu vẫn cố nén nhịn được…
Nhất Huy nhìn quanh lại nhìn Mắt Thủy tinh trầm tĩnh ngồi tựa lưng vào cái quan tài. Thật ra, anh có thể nổ súng bắn hắn trọng thương rồi chế trụ… Miễn không để hắn chết trước khi tháo được quả bom trên người Nhã Phương. Nhưng quả thật, Nhất Huy cũng không chắc phương án dùng chiếc bao cao su có thể dập tắt tia lửa khi đạn bắn ra khỏi nòng súng. Dù gì đó cũng chỉ là suy luận trên lý thuyết của anh… Bao cao su có thể bị chảy bởi sức nóng của viên đạn, gây thoát khí CO2 tức thời không thể dập tắt tia lửa… Khí CO2 từ trong hơi thở người không đủ nồng độ… Vẫn còn rất nhiều rủi ro không thể kiểm soát hết. Vì thế, Nhất Huy vẫn không dám nổ súng.
Nhất Huy nhìn về phía cuối máy bay. Dòng C-130 có một cửa sập ngược phía sau đuôi, khi mở ra tạo thành ramp dốc để vận chuyển người, vật dụng, xe tăng… Do mở ra mở vào thường xuyên và dùng làm dốc lên xuống vật nặng nên cửa sau của dòng máy bay này thường có khoảng hở và cách âm rất kém. Nhất Huy nói với Mộc Miên:
– Em đưa Nhã Phương ra đó… Ngay cánh cửa sau, có thể có khe hở để lấy ít không khí…
Mộc Miên không nói nhiều, dìu Nhã Phương dậy. Bản thân nàng cũng ngột ngạt không chịu nổi. Mắt Thủy tinh chỉ nhếch mép cười, nhắm mắt ngồi tại chỗ. Cơ thể bất động của hắn dần dần hòa nhập vào khoảng không xung quanh… Như trở thành một phần của chiếc quan tài thép sau lưng.
Nhất Huy cũng ngồi xuống, đối diện cách Mắt Thủy tinh bốn bước chân. Trong ba người, anh là tay súng nhanh nhất, cũng cầm trong tay vật duy nhất có khả năng chế ngự Mắt Thủy tinh. Cục diện trở thành một cuộc giằng co không chênh về bên nào. Chỉ chờ một yếu tố tác động…
– … MINH… MINH… KHÔNG…
Đột nhiên, một tiếng gào thét đau đớn vang vọng cả khoang máy bay. Một thanh niên cao lớn phủ phục bên thi thể bê bết máu của người lính trẻ. Người thanh niên đó là Trung úy Trung – Cơ phó là anh trai ruột của Minh. Thiếu tá Phúc thấy lòng nao nao khó chịu, ánh mắt hận thù nhìn qua Mắt Thủy tinh.
– Là ai ?! Là kẻ nào đã giết em trai tao ?!
Trung úy Trung gầm lên giận dữ, rút súng hầm hầm lao tới nhóm người đang đứng quanh chiếc quan tài. Anh ta vừa từ buồng phi công bước ra liền phát hiện hai xác chết của em trai mình. Thật khó có thể bình tĩnh nổi.
– Trung úy Trung… Bình tĩnh… – Thiếu tá Phúc gầm lên. – Nơi này toàn khí gas, không thể bắn đâu…
– LÀ AI ?? AI GIẾT EM TRAI TAO ?!
Trung đã hận đến sắp mất trí, hai mắt đỏ hoe nổi vồng những mạch máu. Tay siết chặt khẩu súng hết chĩa vào Nhất Huy lại nhắm sang Mắt Thủy tinh. Đàn ông ở nơi này, anh ta chỉ không nhận ra hai người… Hai người này lại trầm tĩnh đến lạ thường, hai mắt cũng không nhìn lên anh ta.
Trung úy Trung đã giận đến mất khôn, thậm chí không phát hiện ra số người trên máy bay tăng thêm ba người một cách bất thường.
– Bỏ súng xuống, Trung úy. – Thiếu tá Phúc trầm giọng nói.
– LÀ AI ?! LÀ KẺ NÀO ?! – Anh ta hét lên đến lạc giọng.
– Hắn sẽ đền mạng cho em trai cậu… Tôi hứa đấy… – Thiếu tá Phúc gằn giọng, tay chậm chậm đè khẩu súng của cậu ta xuống.
– Hắc hắc… – Mắt Thủy tinh chợt bật cười như nghe một chuyện hoang đường nhất trên thế gian.
Cơn giận dữ của Trung úy Trung vừa dịu xuống một chút, chợt tiếng cười kia như một mồi lửa rơi vào thùng thuốc nổ. Anh ta gạt phăng tay thiếu tá Phúc, bước thẳng đến dí sát họng súng lên trán Mắt Thủy tinh.
– Mày…
– CẨN THẬN…
Nhất Huy chỉ kịp hét lên một tiếng thì Mắt Thủy tinh đã động. Bàn tay hắn hoa lên như một con rắn không xương uốn lượn quanh cánh tay của Trung úy Trung. Khẩu súng bị đánh bật ra khỏi tay, bàn tay của Mắt Thủy tinh co lại thành chảo chộp thẳng vào cuống họng của anh ta.
“Rắc…”
Một âm thanh gãy vỡ vang lên. Trung úy Trung nghẹo đầu lật xuống, mắt còn mở trừng trừng không cam tâm.
– MÀY CHẾT ĐI…
Thiếu tá Phúc gầm lên, không còn chút gì để kềm chế, rút súng ngắm thẳng vào Mắt Thủy tinh… siết cò.
“Đoàng…”
“CẨN THẬN”
Tiếng hét thất thanh của Nhất Huy vang lên chưa kịp dứt thì cả hai tai anh đã ù đặc đi… Ngực anh ngột ngạt đè nặng bởi một áp lực cực lớn bùng lên tràn ngập cả không gian… Ánh sáng chói lòa hai con ngươi nhức nhối như muốn nổ tung trong hốc mắt. Nhất Huy la thảm trùm kín đầu phủ phục trên sàn…
“ẦM…”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cả chiếc máy bay chao đảo. Âm thanh động cơ gầm rú điên cuồng như cào lên màn nhĩ… Nhất Huy co rút cả người, bây giờ anh mới cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đã đi qua làm làn da rát bỏng. Không khí tràn ngập một mùi kì lạ, hay đúng hơn là oxy đã đốn cháy sạch không để lại mùi hương gì… Nhất Huy rên rỉ đau đớn ngẩng đầu nhìn lên. Trong ánh mắt mơ hồ của anh, khoang máy bay bên trong tang tóc một màu xám ngoét. Thiếu tá Phúc nằm sõng soài trên sàn, mặt nám đen, quân phục còn bốc lên làn khói nhỏ. Mắt Thủy tinh ngất lịm, mặt bê bết máu…
Từ phía sau, từng cơn gió lùa vào tươi mát được anh hít sâu bơm đầy hai lá phổi. Làm tóc Nhất Huy bay phần phật… Tại sao lại có gió nhỉ ?! Giờ phút này, ngay cả suy nghĩ trong đầu anh cũng bị tiếng gào thét của động cơ nhiễu loạn. Tại sao có gió ?! Anh quay đầu nhìn lại. Hai mắt chợt trợn tròn lên sợ hãi.
Trước mặt Nhất Huy là một cảnh tượng anh mãi mãi không bao giờ quên. Cả không gian trước mắt trống hoác, tràn ngập ánh sáng… Không khí ép theo thân máy bay se thành những luồng khí trắng phất phơ ngay trước mắt. Chợt Nhất Huy bừng tỉnh, rùng mình kinh sợ, hét lên thất thanh:
– MIÊN MIÊN… NHÃ PHƯƠNG…
Vụ nổ bên trong sinh ra một áp suất cực lớn phá vỡ cả cánh cửa lên xuống hàng ở đuôi máy bay, hất tung cả Mộc Miên và Nhã Phương rơi ra khỏi máy bay. Không còn thời gian suy nghĩ, Nhất Huy lao đến bên vách máy bay, vơ vội hai cái dù… Định lao mình ra khỏi máy bay, Nhất Huy liền quay lại, xách cả cơ thể Mắt Thủy tinh lên. Năm bước chân hết sức lực… Nhất Huy lao người ra khỏi máy bay.
Gió táp vào mặt rát buốt. Hai mắt nheo lại cũng đỏ hoe, nước mắt chảy dài ra màng tang. Nhất Huy nhìn thấy hai đốm đen nhỏ li ti quay cuồng mất phương hướng rất xa. Anh nghiến răng, một tay túm chặt Mắt Thủy tinh, một tay siết chặt hai túi dù bay loạng phần phật. Cúi đầu, giữ người thành một đường thẳng Nhất Huy lao chếch xuống như một viên đạn pháo.
Sức cản của gió nặng trĩu làm hai cánh tay Nhất Huy mỏi nhừ… Anh hận không thể vứt gã đàn ông trong tay đi. Nhưng anh không có lựa chọn. Quả bom trên người Nhã Phương không thể cách thiết bị cảm nhận nhịp tim của Mắt Thủy tinh quá xa, nếu không nó sẽ phát nổ. Ánh mắt Nhất Huy vô tình nhìn xuống, phát hiện một vết lõm khá sâu trên trán Mắt Thủy tinh. Có lẽ trong khi né tránh phát đạn của Thiếu tá Phúc, vụ nổ đã hất hắn va đầu vào chiếc quan tài thép. Xương sọ đã nứt, đâm vào não bộ… Mắt Thủy tinh đã cầm chắc cái chết, nhưng vấn đề là thời gian… Anh cần thời gian trước khi tim hắn ngừng đập.
Hai chấm đen nhỏ lớn lên dần trong mắt Nhất Huy. Anh nhận ra Mộc Miên đã hồi tỉnh, nàng mở rộng tay chân giảm tốc độ rơi. Trong khi Nhã Phương vẫn bất tỉnh quay cuồng lao thẳng xuống khoảng không đại dương xanh ngắt. Nhất Huy mím môi lao nhanh xuống hơn… Một trăm mét, năm mươi mét, hai mươi mét… Khoảng cách giữa anh và Mộc Miên ngày càng rút ngắn, nhưng khoảng cách của ba người với cái chết tan xương nát thịt càng gần hơn.
– MIÊN MIÊN…
Nhất Huy hãm độ rơi, hét to. Mộc Miên lật người quay lại, đón lấy một cái dù anh đưa sang. Nàng mặc vội lên người, vẫn không kéo dây, mà đưa tay túm chặt lấy cơ thể mềm oặt của Mắt Thủy tinh. Nhất Huy gật đầu, ra hiệu. Hai người cùng duỗi thẳng người tiếp tục nối đuôi nhau lao nhanh theo Nhã Phương.
Năm mươi mét… Bốn mươi… Ba mươi… Hai mươi… Nhã Phương bừng tỉnh. Nhìn thấy trời đất quay cuồng, nàng hét thất thanh sợ hãi. Nhã Phương nhận ra mình đang rơi xuống rất nhanh. Mái tóc quật vào mặt rát buốt. Màu xanh của đại dương mênh mông rộng hết tầm mắt… Thế cũng tốt. Nàng nhắm mắt lại, để mặc cơ thể quăng quật như cánh diều đứt dây trong gió… Chợt bờ vai Nhã Phương bị nắm chặt, cơ thể dừng sững lại. Mở choàng hai mắt, nàng bật thốt lên sửng sốt:
– NHẤT HUY…
Nhất Huy chỉ cười nhẹ, không trả lời nàng. Tay anh choàng chiếc dù qua vai nàng, cài chốt. Nhìn xuống những trái bom thắt chặt trên ngực Nhã Phương bằng những sợi dây rút nhựa, anh vội lục tìm một vật gì để cắt… Không có, ngay cả khẩu súng cũng rơi lại máy bay. Nhất Huy chồm đến dùng chính hàm răng của mình để cắn. Anh cắn xé điên cuồng, cắn bằng tất cả sức lực… đến khóe môi cũng cứa sâu rịn máu.
– NHẤT HUY… – Mộc Miên bỏ rơi cơ thể của Mắt Thủy tinh, lao đến cánh tay vòng qua vai anh siết chặt, gào lên. – PHẢI BUNG DÙ THÔI…
– KHÔNG…
Nhất Huy quay lại, bất ngờ rút sợi dây dưới cánh tay Mộc Miên. Chiếc dù bung ra, cả người nàng sững lại, Mộc Miên chỉ kịp hét lên:
– NHẤT HUYYYYY… KHÔNG….
Hai người tiếp tục lao xuống. Nhã Phương rưng rưng nhìn xuống gương mặt Nhất Huy thật gần. Gương mặt anh chợt trở nên quen thuộc đến kì lạ… Những tưởng nàng đã quên đi hết, giờ mọi ký ức lại dâng trào tràn ngập đầu óc, tươi mới như chuyện vừa xảy ra hôm qua. Anh vẫn dùng răng mình cắn xé từng sợi dây nhựa cứng rắn… Mặt biển càng ngày càng gần… Nàng thấy rõ cả những cơn sóng nhấp nhô lên xuống… Được chết bên anh cũng tốt. Không… Nhã Phương nhắm mắt khẽ lắc đầu. Nàng không thể tiếp tục ích kỷ như vậy… Nàng đã thiếu nợ anh quá nhiều.
Đột nhiên một tiếng “bíp” vang lên. Âm thanh của thần chết đã đến, báo hiệu trái tim của Mắt Thủy tinh đã ngừng đập.
Nhất Huy sững người nhìn lên Nhã Phương. Chưa bao giờ nàng thấy trong mắt anh có một sự quyết liệt mạnh mẽ đến như vậy… Tay phải, anh túm chặt lấy bó dây nhựa còn sót lại, tay trái giật mạnh sợi dây dù của Nhã Phương. Cánh dù bung ra đón gió, một lực kéo cực mạnh như lôi ngược nàng bay ngược lên trời… “Bựt”… Bó dây nhựa cuối cùng đứt tung dưới trọng lượng của Nhất Huy. Khối thuốc nổ bung ra, liền được anh ném đi thật xa… Nhưng cả người anh cũng rơi thẳng xuống.
– KHÔNGGGGGGG… – Nhã Phương hét lên.
– KHÔNGGGGGGG….
Một tiếng hét tuyệt vọng khác vang vọng cả bầu trời. Mộc Miên hai mắt đỏ hoe, kiên quyết giật dây tháo bỏ dù chính. Cánh dù đang căng gió mất trọng lượng bạt đi xa để cả cơ thể nàng lao nhanh xuống Nhất Huy. Anh mỉm cười nhìn ngược lên nàng, khẽ lắc đầu… Mộc Miên mím môi kiên quyết lao xuống. Hai trăm… Một trăm năm mươi… Một trăm mét… Nếu đuổi kịp anh, hai người với một cánh dù dự phòng mở muộn kềm hãm hai phần ba tốc độ lao xuống mặt biển. Cơ hội sống sót của hai người dù rất mong manh, nhưng Mộc Miên chấp nhận. Nàng sẵn sàng chia sẻ tất cả với Nhất Huy, dù đó là tính mạng của nàng.
“ẦM”
Đột nhiên một tiếng nổ lớn. Một cuộn lửa khổng lồ ngùn ngụt bùng phát giữa không trung. Một cơn lốc mạnh mẽ nóng rát mặt hất tung cả người Mộc Miên lên cao. Nàng hét lên, chỉ kịp nhìn thân hình Nhất Huy bắn tạt sang một bên như diều đứt dây… Vẽ lên một đường cong tròn rồi rơi thẳng xuống biển. Mộc Miên mắt đỏ hoe, nghiến răng giật mạnh dây dù dự phòng… Cơ thể nàng lập tức hãm tốc, nhưng mặt biển vẫn lao đến vùn vụt như một bức tường cứng rắn…
“ÙM”
Xung quanh là một màu tối đen. Nước biển lại có một mùi tanh tanh như bùn xen chút vị mặn mặn của máu. Lạnh. Không có không khí. Cơ thể như không còn nghe lệnh điều khiển. Nhất Huy nhắm mắt, cơ thể bồng bềnh giữa làn nước… Từ từ chìm xuống.