Dòng Máu Đen - Chương 19: TRAO ĐỔI
Bệnh viện Hồng Phước là một trong những cơ sở y tế tiêu chuẩn 5 sao lại thuộc sở hữu tư nhân. Điều ít người biết là bệnh viện này cũng là tài sản của ông Nhất Hiệp. Ai cũng biết ông giàu, nếu không cũng không có danh hiệu thần tài Chợ lớn, nhưng họ không biết rằng những gì họ nhìn thấy chỉ là bề nổi của tảng băng.
Bên trong căn phòng riêng phủ một màu trắng xóa tươm tất sạch sẽ. Nhất Huy nét mặt hơi tái nhợt nằm trên giường, trán quấn quanh một miếng vải trắng, bả vai trái băng bó kín mít… Tay phải anh gối sau đầu, toàn thân anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Nhất Huy cười cười nhìn vẻ ngượng ngùng lúng túng của Mộc Miên.
– Có được không vậy ?! – Mộc Miên hỏi nhỏ, tay túm chặt chiếc khăn tắm quấn quanh người, mắt nhìn ra cửa lo lắng.
– Không sao ! Anh dặn dò kỹ bốn người ngoài đó rồi… Hắc hắc… – Nhìn làn da trắng như ngọc lấm tấm những giọt nước long lanh, Nhất Huy đã không nhịn nổi.
Mộc Miên cắn môi, chậm chậm kéo chiếc khăn tắm bỏ rơi xuống chân. Nhất Huy thấy cả người mình máu chảy nhanh như ngựa phi nước đại… Hạ thể nổi cộm lên một khối u to lớn. Trước mặt anh là cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của người con gái anh yêu thương. Ba ngày cách biệt, tưởng đã vĩnh viễn không gặp lại nhau, nàng lại càng xinh đẹp, càng hoàn hảo hơn… Nhìn hai bầu vú căng tròn và hai nhụy hoa đỏ hồng tuyệt đẹp của nàng, miệng anh trở nên khô cháy. Lại nhìn bờ mu mủm mỉm phơn phớt lông tơ của nàng làm hơi thở anh ngắt quãng dồn dập…
– Nhìn đủ chưa ?! – Mộc Miên hai gò má hơi đỏ lên, gắt khẽ.
– Chưa đâu… Chưa đâu… Em đi một vòng quanh phòng cho anh xem đi… – Nhất Huy nhe răng cười nói.
– Quên đi… – Mộc Miên gắt lên.
– Ai da… Vết thương sao tự nhiên đau như vậy chớ…
– Hứ… Đáng ghét…
Mộc Miên dậm chân giận dỗi, rồi vẫn quay người bước đi… Cơ thể nàng tuyệt đẹp, từng đường cong đều mềm mại uốn lượn theo từng bước chân. Cặp mông tròn trịa đung đưa uyển chuyển, hai bầu vú mơn mởn núng nính đung đưa… Nhất Huy thấy sống mũi cay cay như sắp xuất huyết… Nàng trở lại bên giường, gương mặt đỏ bừng, bĩu môi nhìn Nhất Huy:
– Hết đau chưa ?!
– Cái gì đau ?! À… Còn chớ… Còn đau lắm…
Nhất Huy ngồi dậy kéo cơ thể Mộc Miên sát vào mình. Anh vòng tay ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, áp mặt lên bầu vú mềm mại của nàng. Anh hít hít trên làn da mịn màng của Mộc Miên, dụi dụi mũi mình lên núm vú đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Sao lại thơm ngon như vậy chứ… Ôi… Mấy ngày nay anh đói chết đi được…
– Hi hi…
– Mộc Miên không đói sao ?!
– Không… À… Cũng có chút chút… Hi hi…
Mộc Miên cười khẽ, cắn môi nhìn đôi môi anh thì thầm, rồi hé mở ngậm lấy núm vú xinh xắn của nàng, hôn mút nhẹ nhẹ… Hơi thở Mộc Miên nặng dần, nàng ôm ghì lấy đầu Nhất Huy, ngực ưỡn ra hai đầu vú săn cứng ray rứt dưới những nụ hôn của anh. Tay anh vuốt ve cặp mông tròn trịa săn chắc của nàng, những ngón tay chui sâu vào xuống, mân mê vùng da thịt ấm áp mềm mại bên trong…
– Uwmmm…
Mộc Miên cúi xuống hôn rít lấy đôi môi ẩm ướt của Nhất Huy. Hai cơ thể trần trụi từ từ ngã xuống giường, hai đôi môi khao khát vẫn dính chặt vào nhau.
– Ah… – Nhất Huy chợt kêu khẽ một tiếng.
– Sao rồi… Đã nói là không được mà… – Mộc Miên giật mình, chống tay nhỏm người không đè lên anh.
– Không sao… Hết đau rồi… – Nhất Huy cười toe toét.
– Anh không phải bị thương không đâu… Còn mất máu nhiều đó…
– Không sao mà… Anh đói rồi… Cho anh ăn đi…
– Hứ… Nằm yên đó…
Mộc Miên lườm Nhất Huy một cái, chậm chậm hôn xuống môi anh. Nàng như một con mèo nhỏ lõa lồ tuyệt đẹp, chậm rãi hôn xuống bộ ngực nở nang của Nhất Huy, hôn lên vùng bụng nổi cuộn những múi cơ của anh… Nàng áp mặt lên vùng lông rậm xoăn tít trên, đôi môi say mê mơn trớn trên da thịt anh… Luồn tay xuống kéo tuột chiếc khăn tắm của Nhất Huy, hai bầu vú mềm mại mát rượi của nàng áp lên khúc thịt nóng hổi của anh nhẹ nhàng xoa dịu nó… Nhìn lên ánh mắt háo hức say mê của Nhất Huy, Mộc Miên cắn môi cúi sâu xuống… Chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng liếm quanh quanh cái đầu to lớn căng bóng, rồi chậm chậm đón nó vào miệng.
– Ah… Đã quá Miên Miên ơi…
– Hứ…
Mộc Miên hứ lên thật nhỏ, gò má đỏ ửng, đôi môi căng phồng ngậm kín lấy dương vật Nhất Huy nhấp nhỏm lên xuống. Hơi thở gấp gáp hưng phấn của anh như truyền cho nàng một cơn khao khát kì lạ… Mộc Miên biết Nhất Huy thích nàng làm như vậy, nhưng trước đây nàng rất ngượng… Mỗi lần chiều ý anh, nàng thường dùng một cái gối che mặt mình lại. Vậy mà giờ đây ánh mắt thích thú, tiếng xuýt xoa hít hà của anh lại làm nàng rạo rực phấn khích. Cảm giác được dương vật anh không ngừng bành trướng như sắp nổ tung trong miệng, Mộc Miên nhả nó ra… Chiếc lưỡi nhỏ của nàng chậm chậm liếm dọc vật đàn ông của anh… Ánh mắt nhìn lên anh thiêu đốt như một yêu nữ.
– A… Không chịu nổi rồi… Miên Miên ơi… Ăn anh đi…
Mộc Miên cắn môi, mỉm cười. Nàng chậm chậm trườn lên người anh. Hôn rít lấy đôi môi anh, tay Mộc Miên luồn xuống dẫn đường cho dương vật anh vào trong người mình. Nàng cắn môi cảm nhận sự chật chội quen thuộc đang tiến dần vào cơ thể. Mộc Miên bấu chặt bộ ngực rắn chắc của Nhất Huy, đẩy người lên cao.. Cặp đùi thon dài cặp chặt lấy hông anh, cặp mông nàng nở rộng dâng lên chậm chậm nhồi xuống đón trọn dương vật anh…
– Uwmmmm… Ôi…
Nhất Huy thở hổn hển, cánh tay phải lành lặn đưa lên đón lấy hai bầu vú mềm mại căng tròn trước mặt mà mân mê xoa nắn. Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ cúi thấp lên xuống của Mộc Miên, lại nhìn đôi môi đỏ hồng hổn hển thở dốc của nàng anh thấy mình thật sung sướng. Ngón tay anh kẹp lấy nhụy hoa săng cứng của nàng, se se đùa giỡn, rồi vít lấy chúng kéo ra nhẹ nhẹ….
– Uwmmmmm…. Ôi… Anh….
Mộc Miên há hốc hai mắt nhìn anh đờ đẫn. Ngực nàng vô thức ưỡn lên dâng trọn cho hai bàn tay hư hỏng của anh. Mông nàng nhấp nhổm thật nhanh, thật nhanh… Cả gian phòng chỉ còn lại những âm thanh hổn hển thở dốc và da thịt nhóp nhép hòa tan vào nhau…
– Uwmmmm…. Ôi….
———————-++++++++++————————–
Bên ngoài căn phòng chăm sóc đặc biệt, bốn người binh sĩ quân đội đứng nghiêm như tượng tạc. Thang máy mở ra, ông Nhất Hiệp bước ra vẻ mặt hầm hầm không vui… Vui làm sao được khi thằng con trai độc nhất của ông bị ăn đạn ?! Đời thuở nay đất nước hòa bình đã vài chục năm, ai cũng yên lành làm ăn… Ông bạc đầu đến từng tuổi này, muốn nhớ lại tiếng súng như thế nào cũng không nhớ nổi. Vậy mà thằng con trai quý giá của ông lại đi làm cái công việc quái quỉ gì để trúng đạn. Nhất Huy nói với ông nó chán trường học, chuyển qua làm Bác sĩ quân y. Ông cũng yên tâm… Giờ mới biết Bác sĩ quân y trong thời bình cũng có thể trúng đạn. Hôm nay, nếu không phải Giám đốc bệnh viện biết mặt Nhất Huy, thì ông cũng không biết gì…
– Đứng lại…
Thấy ông bước xăm xăm lại, người sĩ quan quân đội lớn tiếng chặn lại, tay đặt hờ lên bao súng.
– Cái quái gì ?! Đây là chỗ của tôi… Thằng con trai tôi ở bên trong… Mấy người có biết không hả ?! – Ông Nhất Hiệp sừng cồ gắt lên.
– Tôi không cần biết ông là ai… Không có lệnh của Tư lệnh ông không được vào… – Người sĩ quan lạnh lùng nói.
– Tư lệnh là thằng nào… dám cấm tôi vào gặp con trai tôi hả ?! – Ông tức giận dẫm chân đùng đùng.
– Ah hem… – Đột nhiên một tiếng đằng hắng vang lên sau lưng.
– Chào Tư…
Bốn người lính quân đội đứng nghiêm, toan chào thì bắt gặp cái lắc đầu của Tư lệnh Nhân, liền nín bặt.
Ông Nhất Hiệp quay lại. Trước mặt ông là một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người không mập không ốm, dù ăn mặc bình thường nhưng tư thái rất oai nghiêm.
– Ông… Ông cũng tìm người ?! – Ông Hiệp buột miệng hỏi.
Tư lệnh Nhân vẻ mặt hơi mất tự nhiên, cũng gật đầu.
– Tôi là cha thằng Nhất Huy… – Ông Nhất Hiệp mừng rỡ như kiếm được đồng minh. – Tôi muốn vào gặp nó mà bốn người này không cho… Còn nói phải xin lệnh thằng cha Tư lệnh nào đó… Điên hết cả người…
– Ah… Phải phải… – Tư lệnh Nhân giở khóc giở cười. – Con gái tôi cũng trong đó… Họ cũng không cho tôi vào.
Bốn gã sĩ quan suýt chút trợn ngược mắt ngất xỉu tại chỗ.. cố kềm nén, đứng nghiêm như tượng gỗ.
– Mà tại sao con gái ông và con trai tôi… ở chung một phòng vậy ?!
– Tôi… Làm sao tôi biết được… – Tư lệnh Nhân ngẩng người chợt gắt lên. – Tôi còn không lo, không lẽ ông lo hơn tôi ?!
– Ờ… Ờ… Vậy cũng đúng nha…
———————-+++++++++—————————–
Mộc Miên trần truồng nằm lim dim áp mặt lên ngực Nhất Huy. Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhàn nhạt cảm nhận bàn tay anh đang chu du khắp bờ mông mềm mại của nàng, chậm rãi chui sâu vào trong mân mê vùng da thịt ẩm ướt nhòe nhoẹt của nàng. Nhất Huy nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của Mộc Miên, môi mấp máy vài lần, rồi lại thôi.
– Anh muốn hỏi cái gì… Hỏi đi… – Mộc Miên không nhìn anh, nói.
Nhất Huy hít sâu một hơi, quyết định hỏi nhanh:
– Em…. tại sao lúc anh vào phòng em chỉ quấn khăn tắm ?!
– Thì… Hoàng Thái tử lấy mất quần áo của em. – Mộc Miên mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ.
– Hắn… Hắn… em… – Nhất Huy ấp úng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Mộc Miên nhắm mắt, không dám nhìn lên Nhất Huy, khẽ gật đầu… Nàng hít sâu một hơi chờ đợi một cơn bão tố giận dữ của anh, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy anh nói gì. Mộc Miên hơi ngạc nhiên nhìn lên Nhất Huy:
– Anh không ghen ?!
– Haizz… Anh ghen chứ… – Nhất Huy mỉm cười, nâng cằm nàng lên. – Nhưng anh biết em không thể chống trả hắn… Mà anh muốn ghen thì cũng phải có đối tượng chứ… Hắn chết rồi mà…
Mộc Miên mỉm cười nằm xuống, áp mặt lên ngực anh. Hoàng Thái tử đúng là đã chết. Mắt Thủy tinh khi biết căn cứ bị tấn công liền lao vào phòng bẻ gãy cổ Hoàng Thái tử. Hắn còn muốn quay lại căn phòng nhỏ sát cầu thang kết liễu luôn Mộc Miên và Nhã Phương để bưng bít mọi thông tin về thân thế thật của hắn. Linh cảm của Nhất Huy đã đúng và anh kịp thời ngăn chặn.
Nhất Huy lại ấp úng một chút, rồi hỏi:
– Vậy…. Mấy lần ?!
– Không nhớ được… – Mộc Miên mặt đỏ ửng, lí nhí.
– Cái gì ?! Không nhớ được ?!
“Chát” – Nhất Huy phát mông Mộc Miên một cái rõ đau.
– Ây da… Còn nói không ghen ?! Hi hi… – Mộc Miên xoa xoa mông, chồm lên hôn nhẹ lên môi Nhất Huy.
– Hừ… – Nhất Huy giả vờ giận quay mặt đi.
– Thôi mà… Anh cứ xem như… – Nàng nói nhỏ vào tai anh. – Xem như… hắn là một gã trai bao đi… Được không ?!
– Trai bao ?! Tức là em cũng có khoái cảm với hắn… ?! – Nhất Huy vùng người dậy, trợn mắt lên hỏi.
– Em…
Mộc Miên lúng túng mặt đỏ như gấc chín. Nàng cắn môi, lí nhí:
– Em có muốn đâu… Do hắn… hắn nhẹ nhàng quá… Nên… Nên…
– Ah… Tức chết tôi rồi…
Nhất Huy gầm lên, lật sấp cơ thể Mộc Miên xuống, quên cả cảm giác đau đớn trên vai. Anh kéo mông nàng lên cao… “Chát… Chát…” phát liên tục cho nó đỏ ửng lên.
– Ai da… Đau mà… Ưm…. Anh…
Mộc Miên vừa nhăn nhó đau đớn thì âm hộ liền bị một khối thịt nóng hổi lấp kín. Bờ eo nàng bị Nhất Huy bóp chặt, hạ thể anh thúc mạnh vào…
– Uwmmm… Ôi…
Chưa bao giờ Nhất Huy lại thô bạo với nàng như vậy… Mộc Miên thấy mình như đang bị anh cưỡng hiếp. Nhưng cảm giác tê rát đau đớn trên bờ mông và sự chật chội hùng hục chèn cứng vào âm hộ lại đem cho nàng một khoái cảm lạ lùng… Mộc Miên rên siết mãnh liệt, tay vò nát tấm drap giường.
– Ôi… Ôi… Uwmmm….
Nhất Huy thật ra vẫn rất ghen, chỉ cần nghĩ đến cảnh Mộc Miên trần truồng rên siết trong vòng tay người đàn ông khác, máu nóng của anh như ngựa đứt cương chia làm hai ngã… vừa dồn ứ lên mặt… vừa nén xuống hạ thể làm dương vật anh cứng đờ như một cây côn sắt. Nhất Huy túm chặt mái tóc dài đen óng của Mộc Miên kéo ngược ra sau… làm mặt nàng ngữa lên… hạ thể anh thúc mạnh như vũ bão làm cả người nàng cong lại…
– Dám ngoại tình hả ?! Ngoại tình nè…
– Em… không… có… Uwmmm…. – Mộc Miên nhắm mắt thở hổn hển, phản đối.
– Còn không phải… Hừ….
Nhất Huy vòng dưới eo Mộc Miên, giở cả người nàng ngồi thẳng vào lòng anh. Dương vật anh cứng như sắt đá, nóng như một khúc than đỏ chôn sâu vào người nàng. Mộc Miên lấy tay anh đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng, để anh mặc tình xoa nắn dày vò… Nàng ngữa đầu ra sau, hôn hít lấy môi anh, hổn hển:
– Những… lần… đó… em chỉ… nghĩ đến anh thôi…
Lưỡi hai người cuốn vào nhau, trao cho nhau hương vị ngọt ngào của tình ái… Mộc Miên vít tay qua cổ Nhất Huy, tiếp tục nhấp nhổm lên xuống. Nàng ngữa đầu lên bờ vai rắn chắc của anh, cơ thể ưỡn cong ra rên siết dưới những vuốt ve mơn trớn của anh.
– Ôi… Uwmmm… Em yêu… anh… Ôi… Yêu… em đi…
Mộc Miên rên siết sung sướng. Không còn khúc mắc, không còn ngượng ngùng… Chưa bao giờ nàng được hưởng một cuộc ái ân trọn vẹn xúc cảm như vậy.
– Ahhh…. Ôi…
Cả căn phòng tràn ngập hương vị tình ái… Hai người cuốn lấy nhau đến lúc rã rời mệt nhoài thiếp đi… Mặc ngoài kia còn hai lão già đứng ngồi không yên.
————————++++++++++++————————–
Sáng hôm sau,
Trước cổng quân khu Sư đoàn 2, Nhất Huy cầm điếu thuốc rít vào thật sâu rồi thả khói ra chậm chậm. Anh chỉ làm như thế khi tinh thần căng thẳng. Nhất Huy sắp phải đối diện với cha mẹ Nhã Phương, đón ông bà vào thăm nàng. Từ ngày Nhã Phương bỏ đi theo Trần Minh, thời gian đã 8 tháng, anh không gặp mặt cha mẹ nàng. Hôm qua khi tìm lại được Nhã Phương, Nhất Huy đã gọi cho cha mẹ nàng, kể hết mọi chuyện. Dù gì, Nhã Phương cũng đã biết tất cả, anh không có lý do gì che giấu những chuyện đã xảy ra nữa. Giờ đây, dù mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng anh vẫn thấy lúng túng khi đối diện với hai người họ.
Một chiếc Mercedes màu bạc chậm chậm trờ đến dừng trước mặt Nhất Huy. Anh vội dụi điếu thuốc, hít sâu một hơi bước tới. Cửa kính trước chậm chậm trượt xuống, cha Nhã Phương vẫy tay với Nhất Huy.
– Con chào cô chú…
Nhìn nét mặt của ông có vẻ già hơn nhiều tuổi, anh thở dài cúi đầu chào. Mẹ Nhã Phương chỉ gật đầu với anh, vẻ mặt không mấy tự nhiên. Cha Nhã Phương cũng hơi lúng túng, nhìn cánh tay trái treo bằng gạt trắng quấn quanh cổ của anh, ông hỏi:
– Con bị thương à ?! Có sao không ?
– Dạ không sao… Vài hôm là khỏi…
– Ừ… Con nên cẩn thận hơn… – Ông siết chặt tay Nhất Huy dặn dò. – Bây giờ, phiền con dẫn cô chú vào gặp nó…
– Vâng, không sao… cô chú lái xe chạy theo con…
Nhất Huy bước lại cổng chào, nói nhỏ với người lính gác cổng. Thường thì người ra vào phải để lại chứng minh nhân dân, nhưng anh không muốn hai người họ phiền lòng liền đứng ra bảo lãnh. Nhất Huy bước lên chiếc xe Jeep quân đội, chậm chậm lái sâu vào quân khu dẫn đường cho xe cha mẹ Nhã Phương đi phía sau. Nhã Phương bị giam giữ tạm thời trong phòng giam đặc biệt của 107.
Cái chết của Trần Minh làm nàng như người mất hồn… Suốt cả ngày hôm qua không ăn không uống, chỉ nhìn đăm đăm vào bức tường trắng. Nhất Huy đã đến thăm nàng. Nhã Phương không nói gì, chỉ ngồi im lặng rất lâu. Đến lúc anh đứng lên, nàng mới nói một câu.
“Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh…”
Đó là câu nói duy nhất Nhất Huy nghe được từ miệng Nhã Phương kể từ ngày nàng bỏ đi… Nhìn vẻ chán chường của nàng, Nhất Huy quyết định anh phải tìm lại cho nàng động lực sống. Vì Nhã Phương rồi cũng bị phạt tù vài năm, khi đó anh sẽ không thể trông chừng nàng, nàng có thể làm điều dại dột. Anh tìm đến cha mẹ nàng.
Đỗ xe lại trước khu nhà hình ống dài. Nhất Huy chờ cha mẹ Nhã Phương bước xuống xe rồi cùng đi vào. Hồng Yến, mẹ Nhã Phương vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước đây… Mái tóc đen nhánh như phụ nữ ngoài ba mươi. Chỉ có khóe mắt bà là in rõ những dấu chân chim sầu muộn.
Nhất Huy đi trước, gật đầu chào người lính gác đứng trước cửa, đi thẳng vào trong. Qua hai dãy hành lang, với những cánh cửa sắt đóng kín. Nhất Huy dừng lại trước một buồng giam, chào người sĩ quan đứng gác phía trước. Anh ta tên Hùng, cấp bậc Trung sĩ, khá quen thuộc với Nhất Huy.
– Tôi muốn để cha mẹ Nhã Phương vào thăm. – Nhất Huy nói.
– Nhất Huy à… Không có lệnh của Tư lệnh, tôi không dám đâu… – Trung sĩ Hùng nhăn nhó khổ sở.
– Có gì tôi chịu trách nhiệm… Anh cứ mở cửa…
Trung sĩ Hùng lo lắng nhìn hai người sau lưng Nhất Huy, thấy họ có vẻ hiền lành. Anh ta đành gật gật đầu, mở cửa.
– Nhã Phương…
Cánh cửa vừa mở. Hồng Yến mẹ Nhã Phương đã lao nhanh vào. Nhã Phương cũng sững sờ đứng bật dậy. Hai mẹ con lao vào ôm chặt lấy nhau, nước mắt trào ra. Cha Nhã Phương thì kềm nén hơn, mắt ông đỏ hoe vuốt tóc con gái… Nhất Huy đứng bên cạnh nhìn hai người phụ nữ khóc sướt mướt mà lòng nao nao khó chịu.
– Nhất Huy… Cô chú có thể… có thể nói chuyện riêng với con gái một chút không ?! – Cha Nhã Phương chợt quay lại hỏi.
– Chuyện này…
Trung sĩ Hùng nhìn qua Nhất Huy, nhíu mày vẻ không đồng ý. Nhã Phương thuộc diện giam giữ đặc biệt, chờ điều tra. Thân nhân không được thăm nuôi dưới mọi hình thức. Nhất Huy cũng hiểu điều này, nhưng anh không thể từ chối.
– Dạ được… Nhưng chỉ có năm phút… và cô phải đưa cái túi xách kia cho con…
Cha Nhã Phương gật đầu đồng ý ngay. Ông biết Nhất Huy sợ trong đó có chứa gì đó có thể gây nguy hiểm cho phạm nhân hoặc người canh gác. Nhất Huy cầm chiếc túi xách của Hồng Yến, lầm lũi đi ra ngoài.
– Sao như vậy được… Anh thật là… – Trung sĩ Hùng càu nhàu.
– Không sao đâu… Gia đình họ hiền lành lắm… Suýt nữa tôi cũng thành rể của họ đấy… – Nhất Huy rút điếu thuốc đưa cậu ta, nói nửa đùa nửa thật.
– Hả ?! Cô gái đó… Đúng là rất đẹp nha… Nhưng Đại úy xứng đôi với anh hơn… Hắc hắc…
– Ha ha… – Nhất Huy bật cười, mồi thuốc cho Hùng.
Hai người nói chuyện tầm phào được vài phút thì bên trong có tiếng la hét lớn.
“Ba mẹ đi về đi… Cứ coi con như chết rồi…”
“Nhã Phương… Con…”
“Đi điiiiii….”
Nhất Huy nhíu mày, bước đến. Cáng cửa vừa hé mở, Hồng Yến bưng kính mặt nức nở chạy ào ra… Cha Nhã Phương áy náy nhìn Nhất Huy, nhận túi xách của vợ từ tay anh, ông liền chạy vội theo réo gọi…
“Hồng Yến… Từ từ…”
Nhất Huy nhìn Nhã Phương nằm xoay mặt vào tường, bờ vai nàng run rẩy kềm nén, anh thở dài. Đóng cửa lại…
————————-++++++++++++————————-
Buổi chiều cùng ngày, tại phòng làm việc của Tư lệnh Nhân.
Bầu không khí u ám bao trùm cả căn phòng. Năm người trong phòng, Mộc Miên và thiếu tá Phúc đứng nghiêm chờ lệnh sau lưng Tư lệnh Nhân. Nhất Huy đứng trước bàn vẻ mặt âm trầm khó coi đến cực điểm. Trung sĩ Hùng cúi thấp đầu, mặt tái nhợt không dám nhìn lên.
– Lỗi là do Nhất Huy. Nhưng cậu cũng có lỗi… Lỗi vì cả nể người khác vi phạm quy định. Phạt chạy 10 vòng sư đoàn, trừ nửa tháng lương… – Tư lệnh Nhân nhìn Trung sĩ Hùng nói.
– Vâng, Tư lệnh. – Hắn dậm chân hô lớn.
– Ra ngoài.
– Vâng, Tư lệnh.
Trung sĩ Hùng quay đầu đi ra ngoài, còn cố tình liếc ngang qua Nhất Huy nghiến răng hậm hực. Đợi cậu ta đi khuất, cánh cửa đóng lại, Tư lệnh Nhân hậm hực nói với Nhất Huy:
– Cậu biết nguyên tắc lại cố tình sai phạm… Bây giờ để cô ta trốn thoát… Cậu còn gì muốn nói ?!
Nhã Phương và Hồng Yến mẹ nàng đã dùng cách ve sầu thoát xác, thay thế quần áo cho nhau. Nhã Phương được cha đưa ra ngoài thoát ra ngoài ngay trước mũi Nhất Huy. Vì chiếc xe ông được Nhất Huy bảo lãnh, nên dễ dàng thoát qua trạm kiểm soát. Mãi đến buổi chiều, khi người gác mới thay ca với Trung sĩ Hùng đem thức ăn vào mới phát hiện ra phạm nhân đã bị tráo người.
Nhất Huy không trách cha mẹ Nhã Phương lợi dụng anh để giải cứu cho nàng. Anh chỉ bất ngờ vì họ thật sự kiên quyết như vậy. Mẹ nàng chấp nhận vì con gái ở lại chịu tội thay. Cá nhân Nhất Huy cũng từng có suy nghĩ để Nhã Phương tự do… Khi Mắt Thủy tinh trốn thoát, anh bước vào căn phòng đó, Nhã Phương đang khóc lóc vật vã bên thi thể Trần Minh. Nàng căn bản không muốn trốn, càng không thể trốn khi quân đội ập vào rất nhanh.
– Cậu nói đi chứ ?! Tôi phải làm gì với người phụ nữ kia đây ?! – Tư lệnh Nhân hỏi.
Nhất Huy hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Tôi xin lấy tất cả công trạng của mình để đổi lấy sự tự do cho bà ta…
– Cậu…
Tư lệnh Nhân, thiếu tá Phúc và Mộc Miên đều bất ngờ, nhíu mày nhìn Nhất Huy. Phá vỡ âm mưu khủng bố của Hồng kỳ, công trạng của anh rất lớn. Chỉ đợi báo cáo được BCT thông qua, Nhất Huy sẽ được đặc cách cấp hàm sĩ quan cao cấp và được khen thưởng. Nhưng anh chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ để chuộc lại lỗi lầm cho ba mẹ Nhã Phương. Tư lệnh Nhân trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:
– Nhã Phương sẽ do thiếu tá Phúc liên hệ cảnh sát phát lệnh truy nã toàn quốc… Còn người phụ nữ kia… Thả ra đi…
– Hừ… May cho cậu là tôi chưa gửi báo cáo lên BCT. Nếu không thì đừng mơ có chuyện đánh đổi ngược đời này diễn ra. – Tư lệnh Nhân hậm hực.
– Vâng, cảm ơn Tư lệnh. – Nhất Huy cúi đầu thật sâu, lòng nhẹ nhõm đôi chút.
– Và đừng mừng vội. Tôi sẽ không gả con gái tôi cho người nào dưới cấp tá đâu… Tự mà lo lấy…
– Ba… – Mộc Miên đỏ mặt gắt lên.
Nhất Huy giở khóc giở cười, không biết nói thế nào cho phải. Nếu anh muốn lấy vợ thì người đó chắc hẳn không ai khác ngoài Mộc Miên. Nhưng anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.
– Ah hem… Trở lại công việc… – Tư lệnh Nhân đằng hắng, nghiêm nghị.
– Thiếu tá Phúc và Đại úy Miên… 6h00 sáng mai đi cùng chuyên cơ tháp tùng thi thể Hoàng Thái tử đến Hoàng sa…
– Hoàng sa ?! Tam sa ?! – Thiếu tá Phúc bật thốt lên.
– Phải… Cuộc trao đổi sẽ diễn ra tại đó. Cũng là địa phận TQ quản lý gần nhất với chúng ta…
Ông đặt lên bàn hai tấm hình của một thanh niên chạc mười bảy tuổi trước mặt hai người.
– Thi thể Hoàng Thái tử là dùng để trao đổi mạng sống của thằng bé này… Nó tên là Đỗ Ngọc Nam, 17 tuổi, con trai độc nhất của Nguyên Trưởng ban thư ký BCT Đỗ Văn Tín.
– Vâng, nghe rõ, Tư lệnh. – Mộc Miên và thiếu tá Phúc cùng dậm chân dỏng dạc nhận lệnh.
– Nếu chúng đã cho chúng ta bay trên không phận đó… Tại sao không… ?! – Thiếu tá Phúc dùng bàn chém vào không khí, ánh mắt quyết liệt. – Dù gì nó cũng thuộc về chúng ta…
– Haizz… Cướp về thì dễ, nhưng có giữ được không ?! Dư luận quốc tế đang đứng về phía chúng ta, nhưng nếu ta sử dụng bạo lực trước… Chúng ta sẽ mất đi ưu thế… – Tư lệnh Nhân trầm ngâm nói.
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Nhất Huy ấp úng một chút, lên tiếng:
– Thưa Tư lệnh… Vậy… còn tôi ?!
– Đây là chuyến đi trên tinh thần ngoại giao đã thống nhất giữa lãnh đạo cấp cao hai nước. Sẽ không có nguy hiểm gì. Cậu ở nhà dưỡng thương cho tôi…
– Nhưng…
– Không thương lượng gì hết.
————————+++++++++++++————————-