Dòng Máu Đen - Chương 18: MƯU CHỒNG MƯU
– Nếu Hoàng Thái tử bài danh đệ tam thì thứ nhì và nhất thuộc về ai ?!
Trong phòng làm việc của Tư lệnh Nhân, Nhất Huy đặt câu hỏi với ông, nhưng Thiếu tá Phúc lại trả lời thay:
– Đệ nhị chính là Tư lệnh Chu… Mà đệ nhất là… – Anh ta hơi dừng một chút như e ngại cái tên mà mình chuẩn bị nói. – là… Mắt Thủy tinh.
– Mắt Thủy tinh ?! Mà tại sao Tư lệnh Chu lại xếp hạnh chung và sau cấp dưới ?! – Nhất Huy khó hiểu hỏi.
– Bài danh của Hồng Kỳ không xếp theo vũ lực như chúng ta… – Tư lệnh Nhân giải thích. – Mà xếp theo chiến công… Nhiệm vụ được phân chia cấp độ, cấp độ càng khó thì điểm chiến tích càng cao… Dĩ nhiên để hoàn thành nhiệm vụ cấp độ cao, không những phải đòi hỏi vũ lực siêu quần mà còn phải sử dụng mưu lược khôn khéo…
– Tư lệnh Chu đã bước lên vị trí lãnh đạo, không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ hơn 20 năm nay… Tức là điểm tích của ông ta dừng lại đã 20 năm không tiến thêm. Dù là vậy, Hoàng Thái tử bài danh đệ tam, thật ra số điểm tích hắn có chỉ bằng một nửa của ông. Mãi đến hơn một năm trước, khi Trần An còn sống, Mắt Thủy tinh mới từ đệ nhị chiến thần vượt mặt Tư lệnh Nhân…
– Nhiệm vụ cho hắn điểm tích khổng lồ lần đó cũng có thể gọi là nhiệm vụ bất khả thi… Năm đó chính phủ TQ bị uy hiếp bởi một nhóm Khơ me đỏ còn sót lại, đóng quân gần khu vực Tam giác vàng. Chúng đe dọa không cung cấp 30 tấn vàng, chúng sẽ công bố với quốc tế bằng chứng TQ đã tài trợ vũ khí cho chúng, tiếp tay cho chiến tranh diệt chủng người Cambodia.
– Mắt Thủy tinh được nhận nhiệm vụ một mình vào Tam Giác vàng tiêu diệt sạch sẽ nhóm quân kia… Còn một người sống sót, tức là thất bại… – Ánh mắt Tư lệnh Nhân hơi thất thần, trầm giọng. – Nhóm phiến quân đó đã đồn trú hơn ba mươi năm ở đó… Lấy vợ, sinh con, cũng được hai thế hệ… số lượng các tổ chức quốc tế suy đoán cũng đến gần 2000 người. Vậy mà trong vòng hai tuần, tất cả những người đó đều chết…
– Hắn đã làm gì ?! – Nhất Huy sửng sốt.
– Bệnh dịch… Hội chữ thập đỏ Thế giới đã cử người đến tìm hiểu… Hắn đã bỏ một mầm bệnh diệt chủng vào nguồn nước uống của họ… Mầm bệnh cho đến nay trên thế giới chỉ xuất hiện một lần tại Somali, giết chết gần nửa dân số một quốc gia… Những người khỏe mạnh ở ngôi làng đó muốn tìm đường ra ngoài cầu cứu đều bị trúng bẫy hoặc bắn chết…
– Hội chữ Thập đỏ phải huy động 5000 người đến tẩy uế khử trùng bán kính 10 km đã thu thập chứng cứ gửi lên Tòa án Liên hiệp quốc. Nhưng những chứng cứ đó không đủ để truy ra bất cứ tổ chức nào !
Căn phòng im phăng phắt, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó thở… Nhất Huy cảm thấy gã đàn ông có biệt danh Mắt Thủy tinh còn khó đối phó hơn Hoàng Thái tử gấp nhiều lần. Hoàng Thái tử rất tài giỏi, nhưng bản tính huênh hoang thích danh tiếng cũng là điểm chết trí mạng của hắn. Hai ngày trước hắn hoàn toàn có thể bắn Nhất Huy, nhưng lại bỏ qua cho anh… Dù anh không biết rõ nguyên nhân, nhưng anh tin tưởng một phần vì hắn không xem anh vào mắt. Còn Mắt Thủy tinh lại là một thái cực hoàn toàn khác. Hắn mưu trí, hắn thầm lặng âm độc như một con rắn núp trong bụi cỏ sẵn sàng lao ra tấn công bất cứ lúc nào.
– Tại sao hắn có biệt danh là Mắt Thủy tinh ?! – Nhất Huy chợt hỏi.
– Vì hắn là người khiếm thị… – Thiếu tá Phúc nói.
– Hả ?! – Nhất Huy ngạc nhiên.
– Không ai biết hắn bị gì ! Có thể là bẩm sinh, có thể là tai nạn… Nhưng những người từng gặp hắn nói rằng Mắt Thủy tinh có một đôi mắt trong veo, vô hồn như mắt bằng thủy tinh của một con búp bê…
– Nhưng đừng đùa… Hắn dùng cả đời mình để khai thác điểm yếu đó trở thành điểm mạnh mà trên đời chỉ có hắn có… – Tư lệnh Nhân cảm thán. – Hắn có thể nghe được hơi thở của một người 30 mét… Chúng ta dùng mắt để nhìn, nếu kẻ thù ẩn nấp thì rất khó phán hiện… Nhưng hắn lại dùng tai để nghe, ẩn nấp đối với hắn là một trò đùa… Trừ khi ngươi không chuyển động và không… thở.
– Nhưng… hắn mù… thì làm sao bôn ba trong rừng ?! Làm sao tìm đến Tam giác vàng ?! Làm sao bao vây chết một cái làng đủ sức chứa 2000 người mà không ai chạy thoát ?! – Nhất Huy lắc đầu khó hiểu.
– Đã từng có rất nhiều người đặt câu hỏi như vậy… Nhưng không ai trả lời được… Mọi người chỉ biết rằng, rừng rú và bóng tối là đồng minh của hắn… Vào đến môi trường đó, Mắt Thủy tinh là chúa tể nắm quyền sinh sát tất cả…
– Hắn trú ở đâu ?! Có qua Việt Nam không ?! – Nhất Huy chợt hỏi.
– Không ai biết hắn đi đâu. Nhưng có lẽ sẽ không đến Việt Nam ! Vì núi không thể có hai hổ… Việt Nam là địa phận mà Hồng kỳ giao cho Hoàng Thái tử phụ trách.
Nghe câu trả lời của Tư lệnh Nhân, Nhất Huy cũng thấy nhẹ nhõm một chút… Một Hoàng Thái tử còn đó đang nắm giữ tính mạng của Mộc Miên, anh không muốn phải đối phó thêm một đối thủ khác còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
————————-++++++++—————————–
Trong gian phòng nhỏ bốn vách tường kín mít, không khí tràn ngập mùi máu tanh… Một người đàn ông đứng yên như tượng đá, đến vạt áo cũng không chút lay động. Hắn nhìn, mà như không nhìn thân hình cao lớn bê bết máu trên giường…
“Ah…”
Hoàng Thái tử chợt bật rên khẽ, vẻ mặt nhăn nhúm đau đớn… Nhưng tất cả chuyển động của cơ thể hắn chỉ còn là nét mặt. Tất cả bộ phận khác đều bất động như đã chết. Hoàng Thái tử như nhận ra điều khác thường, mở choàng hai mắt… Đầu hắn không ngẩng lên được, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi đến cùng cực.
– Ta… Ta… Người đâu ?! Người đâuuuu ?!
“Người của ngươi đã chết hết rồi…”
Một giọng nói lạnh lẽo bằng tiếng Trung vang lên bên cạnh. Hoàng Thái tử giật mình, cố nhướng mày nhìn lên…
“Mắt Thủy tinh… Sao ngươi lại ở đây ?!”
Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn vô hồn kia, Hoàng Thái tử chợt ngạc nhiên hô lớn bằng tiếng Trung.
“Ta… ta bị gì ?! Tại sao ta lại không cử động được ?! Ngươi đã làm gì ta ?!” – Hoàng Thái tử gắt gỏng.
“Hừ… Bị người ám toán mà cũng không biết sao ?! Ngu ngốc… Đời này ngươi mãi mãi sẽ như vậy… không thể bước xuống giường…” – Giọng nói của Mắt Thủy tinh như vọng về từ cõi u linh.
“Không… Không… Ta không tin… Ngươi nói dối…” – Hoàng Thái tử gào lên giận dữ.
Không có câu trả lời. Hoàng Thái tử chợt gầm như thú dữ:
“Là chúng nó… Mộc Miên, Trần Minh và con nhỏ kia… Giết chúng nó… Băm xác chúng ra cho chó ăn… Ngươi…”
Hoàng Thái tử đang gào thét chợt nín bặt vì nhìn thấy một nụ cười mỉm mai trên môi Mắt Thủy tinh. Hắn nghiến răng gằng giọng:
“Mắt Thủy tinh… Ta ra lệnh cho ngươi…”
“Hừ… Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta ?! Ngươi chẳng qua là một tên phế vật… Không sống quá ba ngày nữa…” – Mắt Thủy tinh nhếch mép khinh miệt.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì ?! Ngươi không thể giết ta… Cha sẽ không để yên cho ngươi…”
Hoàng Thái tử cũng không nhận ra, khi cơ thể không còn kiểm soát, hắn trở nên nhút nhát sợ hãi cái chết. Điều mà trước đây hắn khinh thường nhất, giờ đã đến gần.
“Ngươi vô dụng rồi, còn nuối tiếc gì nữa…” – Mắt Thủy tinh nhếch mép cười.
“Không… Không… Hoàng Sáng… Ngươi là anh trai của ta… Làm sao ngươi có thể…” – Hoàng Thái tử gào lên.
– CÂM NGAY… Ta cấm ngươi gọi ta bằng cái tên đó… Ta không phải họ Hoàng… Mà là họ Phan… Ngươi nghe chưa ?! Ta họ Phannnn….
Tiếng hét giận dữ bằng tiếng Việt của Mắt Thủy tinh làm Hoàng Thái tử sững sờ khó tin. Mắt Thủy tinh biết tiếng Việt cũng không lạ đối với Hoàng Thái tử, vì mẹ hắn là người Việt Nam. Chính Hoàng Thái tử cũng học tiếng Việt từ mẹ hắn. Vì nguồn gốc xuất xứ ti tiện, nên bà ta không thể bước vào nhà Tư lệnh Chu bằng cửa chính. Năm lên bốn, Mắt Thủy tinh lại bị tai nạn mù mắt, nên Tư lệnh Chu luôn xem như không có đứa con này. Cho đến lúc Mắt Thủy tinh quật khởi, ông đã cố quay lại hâm nóng tình cảm với hắn, nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng nhạt nhẽo. Dù sao đi nữa, Hoàng Thái tử và hắn là anh em cùng cha khác mẹ, lại chơi với nhau từ nhỏ… Bây giờ, hắn lại nhận mình là họ Phan… Điều gì đang diễn ra ?!
– Thắc mắc sao ?! Được, để ta nói cho ngươi biết… – Mắt Thủy tinh gằn giọng, nói từng lời. – Cha ta họ Phan, người Lạng Sơn… Năm 1979, lão Hoàng Chu cha ngươi dẫn quân tràn qua biên giới… Ngày hôm đó là ngày cưới của Cha Mẹ của ta…
– Tất cả mọi người gia đình, bạn bè có mặt đều bị lão tàn sát… bao gồm cả cha ta… – Hắn nghiến răng căm hận. – Lão lại đem mẹ ta về làm vợ lẻ, nhưng đâu biết rằng trong bụng bà đã có sẵn một giọt máu Việt Nam…
– Ha ha… – Mắt Thủy tinh ngữa mặt cười dài, đôi mắt trong veo vô hồn cũng ngân ngấn nước mắt thù hận. – Bao nhiêu năm nay mẹ ta sống trong tủi nhục… Bao nhiêu năm nay… ta gọi kẻ thù bằng cha… Tất cả để chờ một ngày này… Ngươi biết không ?!
– Ha ha… Ha ha….
Hoàng Thái tử im lặng một lúc rồi cười rộ lên… Hắn đã chấp nhận rằng hôm nay mình phải chết. Chết cũng tốt, còn hơn sống như một phế vật. Hắn cười đến nước mắt chảy dài ra, hổn hển nói:
– Mày trả thù cha tao thế nào hả ?! Mày chẳng qua chỉ là một thằng con hoang lưu lạc nơi xứ người… Mày bắn tao đi… Tao cũng không thiết sống nữa… Tao chết đi vẫn lỡn vỡn theo mày… Để xem mày trả thù cha tao thế nào… Cười nhạo mày… Ha ha…
Mắt Thủy tinh bình tĩnh trở lại, ngồi xuống giường sát bên cạnh Hoàng Thái tử, điềm nhiên nói:
– Thật ra cũng không khó lắm… Vì ngươi đã giúp ta làm gần hết rồi… Ta chỉ cần hoàn tất phần còn lại thôi… Nhưng có một sơ suất nhỏ… đứa con trai của lão chết trong hành động… Người ta sẽ lấy cái xác của ngươi ra để làm bằng chứng tố cáo ra tòa án Liên Hiệp quốc… Ngươi biết số phận của lão sẽ thế nào không ?! Ha ha…
Mắt Thủy tinh nhếch mép cười đứng lên, bước ra cửa. Hoàng Thái tử ngẩng người, chợt hét lên:
– Mày… Mày… Mày nỡ làm vậy với quê hương của mày sao ?! Tao không tin…
Mắt Thủy tinh không quay lại, chỉ cười khùng khục từng tiếng trong cuống họng rồi bước ra ngoài.
Hoàng Thái tử nhìn lên trần nhà, ánh mắt thất thần đờ đẫn. Đó là điều duy nhất hiện giờ hắn có thể làm. Đột nhiên như nhớ đến điều gì, hắn hô lớn:
– Nếu các ngươi nghe được lời ta nói… Tạo ra tiếng động gì đó đi…
Hoàng Thái tử im lặng một lúc chờ đợi. Đến lúc hắn bắt đầu chán nản thì một âm thanh thật nhỏ vang lên.
“Keng…”
———————–+++++++++++————————
Trong gian phòng nhỏ của Hoàng Thái tử, vật dụng đơn sơ chỉ có một chiếc giường nhỏ. Mộc Miên vẫn quấn quanh người chiếc khăn tắm, hai tay bị trói chặt vào song sắt cửa sổ. Hai cánh cửa sổ khóa chặt, muốn mở cũng không với tới. Trên giường, Nhã Phương và Trần Minh bị trói tay vào đầu giường. Nhã Phương lo lắng nhìn nét mặt tái nhợt của Trần Minh, hai mắt hắn nhắm nghiền thiêm thiếp.
“Ta biết cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ta và Mắt Thủy tinh, các ngươi đã nghe hết… Gõ một tiếng là có, hai tiếng là không…”
Giọng nói của Hoàng Thái tử vang lên thật khẽ từ lối thông gió trên trần nhà. Mộc Miên dùng ngón tay búng vào song sắt cửa.
“Keng…” một âm thanh ngân vang.
“Ha ha… Mắt Thủy tinh cũng không ngờ rằng hắn nghĩ già hóa non… Hắn nhốt các ngươi vào phòng ngủ của ta, cách một gian phòng để các ngươi không nghe lén được… Nhưng chính căn phòng đó lại có một lỗ thông gió, hút tất cả âm thanh trong căn phòng kín mít này còn khuếch đại lên… Ta chỉ tình cờ phát hiện ra điều này sau khi cho xây bít các cửa sổ của gian phòng này để làm phòng giam. Cũng vì thế mà ta luôn ngủ trong gian phòng nhỏ sát cầu thang mà các ngươi đang bị nhốt…”
“Khi các ngươi thỏa thuận kế hoạch hợp tác, ta lại không ở trong phòng… Nếu không ta cũng không mắc bẫy đau đớn như vậy…”
Hoàng Thái tử ngưng một chút như cảm thán số phận của mình. Một lúc sau hắn nói tiếp:
“Chúng ta ban đầu muốn dùng U-235 để đưa về Tân Cương… Kế hoạch này có lẽ các ngươi đã đoán ra được… Nếu không đã không lập chốt chặn ở phía Bắc…”
“Điều đó làm cha ta tức giận… Ông đã đổi kế hoạch. Ban đầu chỉ là dùng Nhã Phương để uy hiếp Trần Minh đột nhập vào nhiệm sở 107 để đặt một quả bom gắn liền với thùng U-235…”
“Đừng nghi ngờ khả năng Trần Minh có thể đột nhập qua rào bảo vệ của sư đoàn 2 hay không ?! Chắc Trần Minh đã nói cho Mộc Miên nghe về vị trí của nơi này… Không phải vô ý mà Hồng Kỳ đặt căn cứ trạm ở đây… Nhà hàng này tồn tại vì hai lý do… Một là trạm tiếp sóng thiết bị nghe lén các hoạt động của 107… Hai là bên dưới tầng hầm có một hầm đào dài 150 mét, xuyên dưới mặt đường, xuyên qua tường rào sư đoàn 2… Hầm đào này mất hơn một năm trời để hoàn thành… Ban đầu mục đích là… để ám sát Tư lệnh Nhân, sau kế hoạch hoãn lại nên đến lần này mới sử dụng…”
Trần Minh mở mắt nhìn lên Nhã Phương, lại nhìn qua Mộc Miên. Nàng đang tập trung hoàn toàn lắng nghe, ánh mắt lóe lên những tia lo lắng sợ hãi. Giọng Hoàng Thái tử vang lên đều đều như một lời sám hối trước khi chết…
“Nhưng tình cờ ta bắt được Mộc Miên đem về… Thế là kế hoạch thay đổi… Mộc Miên là con gái ruột của Tư lệnh Nhân… Dĩ nhiên, 107 sẽ tập trung cao độ để giải cứu…”
Trần Minh và Nhã Phương hơi sững người nhìn Mộc Miên. Cả gian phòng im phăng phắt.
“Ta cho làm một thùng U-235 giả… nhưng quả bom gắn liền với nó là thật… Dùng Mộc Miên để làm mồi nhử, giam vào một chiếc xe đưa lên Thủ Đức… Còn cố tình tạo cho Mộc Miên một cơ hội báo về cho đồng đội… Không có gì đáng tin hơn, khi chính Mộc Miên cũng bị lừa gạt, khẳng định rằng cô đang ngồi lên một thùng phóng xạ cực kỳ nguy hiểm… Tất cả đặc nhiệm rải rác trong thành phố sẽ được triệu hồi khẩn cấp để giải cứu… Nhưng ngay cả cô cũng không biết rằng, chốt nổ của quả bom không nằm trong xe hay trên quả bom nằm dưới chân cô… mà nằm ngay sau cánh cửa thùng xe… Chỉ cần có người mở cửa… Nơi đó sẽ là mồ chôn của cô và đám đặc nhiệm ngu ngốc…”
“Haizz… Mộc Miên à Mộc Miên… Tôi còn nghĩ cô trách tôi tàn nhẫn… Giờ xem ra cô còn tàn nhẫn hơn tôi… Ha ha… Mà không sao… hai chúng ta cũng có một đêm sung sướng bên nhau… Phải không ?! Ha ha…”
Mộc Miên nghiến răng im lặng mặc kệ lời lảm nhảm của hắn. Nàng tập trung nghĩ đến kế hoạch của Tư lệnh Chu… Đặc nhiệm 107 không thường xuyên túc trực tại nhiệm sở mà rải rác khắp nơi trong thành phố… Dù chất phóng xạ có phát tán tại sư đoàn 2, thì lực lượng 107 vẫn không tổn hại nhiều… Nắm được vấn đề này, Hoàng Thái tử mới lợi dụng tính mạng và thân thế của Mộc Miên để làm mồi nhử… Khi Tư lệnh Nhân, cha nàng ban bố lệnh triệu tập khẩn để ứng cứu, đồng nghĩa với việc vô tình đẩy hơn nửa số người của mình vào tử địa. Cùng lúc đó, Trần Minh đem một quả bom hẹn giờ và thùng U-235 thật vào 107… Với thân thủ của hắn thì nhiệm sở 107 như một nơi trống trải không người.
“Quả bom của Trần Minh không lớn… 200 Gram TNT chỉ vừa đủ để phá hủy chiếc thùng và căn phòng chứa nó…, nhưng chất phóng xạ sẽ mất kiểm soát phán tán khắp khu vực… Bao phủ cả sư đoàn 2… Lan ra cộng đồng người nước ngoài sinh sống xung quanh… Ha ha…”
Lòng Mộc Miên trầm xuống, môi mím chặt. Nàng đã hiểu nguyên nhân âm độc phía sau… Không phải là phá hủy nhiệm sở 107, không phải là tiêu diệt sư đoàn 2… Họ chỉ là những kẻ đến chết cũng không hết trách nhiệm.
“Một vụ rò rỉ chất phóng xạ xảy ra từ quân khu sư đoàn 2 làm 200 ngàn người nước ngoài sinh sống trong khu vực ngộ độc mất mạng… Các ngươi có biết là hầu hết các nhân viên, tham tán, thậm chí đại sứ của các lãnh sự quán các nước đang sinh sống ở đây không hả ?! Ha ha… Các ngươi sẽ hứng chịu đòn trừng phạt của Liên Hiệp Quốc, cấm vận, cô lập một mình… với lựa chọn một duy nhất… chấp nhận phụ thuộc hoàn toàn vào nước ta hoặc là tự sinh tự diệt…”
Cả căn phòng im thin thít, chỉ có tiếng hít thở nặng nề lo lắng của cả ba người. Âm mưu của Tư lệnh Chu lần sau càng âm độc hơn lần trước. Đây không những là một âm mưu diệt chủng, một nửa dân số Sài Gòn sẽ nhiễm chất độc phóng xạ, mà còn triệt hạ đường sinh tồn của một quốc gia…
—————–++++++—————–
Bước đến cửa sổ, mở toang hai cánh cửa ra…
Nhất Huy đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài… Ánh mắt anh nhìn lên cao, xuyên qua tán cây xoài đung đưa xào xạc, lại nheo mắt nhìn về khung cửa sổ kính xa xa của dãy nhà hàng bên ngoài bức tường rào thép gai cao 6 mét. Lại qua một ngày… Anh vẫn đắn đo suy nghĩ về tia nắng lấp lóe xuyên qua khung cửa mình đã nhìn thấy. Đấy rõ ràng là tín hiệu morse “SOS”… Có khi nào vì anh quá lo lắng nên nhìn lầm hoặc thiên nhiên lại cố ý chơi đùa với anh.
Đột nhiên, Nhất Huy hơi nhíu mày nhìn ra ngoài… Anh vừa ngửi được một mùi khen khét đặc trưng làm dạ dày cồn lên muốn nôn mửa… Nhất Huy nhìn quanh, nhíu mày suy nghĩ… Anh quay lại, bắt gặp vẻ mặt nghi ngờ của Tư lệnh Nhân và Thiếu tá Phúc. Anh hỏi:
– Thiếu tá Phúc và Tư lệnh Nhân không ngửi được mùi gì sao ?!
– Ta… Hình như có mùi đốt vỏ xe… Hắc hắc… Ta bị viêm xoang không ngửi tốt lắm… – Tư lệnh Nhân trầm ngâm.
– Mùi dầu hỏa… củi khô… và như thịt chó nướng… – Thiếu tá Phúc nói.
– Gần đúng… Nhưng thịt đây là thịt người…
Lời nói của Nhất Huy vừa thốt ra làm Tư lệnh Nhân và thiếu tá Phúc hơi giật mình nhìn anh khó hiểu:
– Mùi hương này tôi đã được ngửi một lần. Khi đó tôi còn là một sinh viên y khoa… Trường tổ chức đưa tiễn một thi thể của người hiến xác đã được sử dụng cho sinh viên thực hành phẫu thuật nhiều năm. Cả khóa sinh viên năm đó đưa thi thể lên đến Bình Hưng Hòa để thiêu… Tôi là một trong ba người được phân công nhặt tro cốt đưa lên chùa. Mùi khen khét của da thịt con người cháy thật kinh khủng, ám ảnh không bao giờ quên. – Nhất Huy nói.
– Điều khó hiểu là… Không khí nóng sẽ bay lên cao… Chúng ta lại đang nằm trong khuôn viên của Sư đoàn 2 bao quanh bằng bờ rào kẽm gai cao 6 mét… – Nhất Huy suy ngẫm, vừa nói. – Theo lý, dù có người đốt thi thể ngay ngoài vách tường kia, chúng ta cũng không thể ngửi thấy….
– Ý anh là ?! – Tư lệnh Nhân sững người hỏi.
– Mùi này đến từ bên trong… Không xa… Hay nói đúng hơn là từ bên dưới chúng ta…
Nhất Huy vẻ mặt nghiêm trọng quay người đi ra khỏi phòng… Thiếu tá Phúc và Tư lệnh Nhân cũng đi theo… Bước lại càng gần bậc thang, cái mùi khó chịu kia càng nồng hơn. Xuống một tầng là tầng Trệt, Nhất Huy rẽ ngay vào góc tối ngay chân cầu thang. Nơi đây có một cái kho nhỏ tận dụng không gian thừa bên dưới cầu thang. Nhìn cánh cửa gỗ thấp bằng nửa người, Nhất Huy chợt thấy tim mình đập nhanh. Dù không có cơ sở nào, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác mình sắp tìm lại được Mộc Miên… Nàng như đang ẩn náu bên trong đó… Nhất Huy rút súng, nghiến răng kéo mạnh cánh cửa…
—————————-+++++++++++————————-
Cánh cửa phòng chợt bật mở. Mộc Miên giật mình, ngón tay búng nhanh ba tiếng: “Keng… Keng… Keng…”. Giọng nói của Hoàng Thái tử liền im bặt.
Mộc Miên nhíu mày e ngại nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông bước vào. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của Mắt Thủy tinh, nàng chợt rùng mình quay đi.
– Hắc hắc… Nghe đủ rồi chứ ?! – Mắt Thủy tinh bật cười nhẹ, hỏi.
Mộc Miên lòng trầm xuống, không trả lời hắn. Dĩ nhiên nàng biết Hoàng Thái tử không phải sám hối mà nói ra kế hoạch của Tư lệnh Chu… Đơn giản vì hắn sợ Mắt Thủy tinh sử dụng chính kế hoạch này đảo thành “gậy ông đập lưng ông”… Hại chết cha hắn.
Nhưng giây phút này đây, đối diện với Mắt Thủy tinh, Mộc Miên nhận ra một điều rằng, cả nàng và Hoàng Thái tử đều đánh giá thấp hắn. Một nhân vật đứng đầu bảng chiến tích Hồng Kỳ không thể ngây ngô sơ suất trong một cuộc trò chuyện giận dữ bức xúc lộ ra dã tâm của mình như vậy. Có lẽ Mắt Thủy tinh không hề biết chi tiết kế hoạch hành động của Tư lệnh Chu phân phó cho Hoàng Thái tử. Hắn đã cố tình tạo cho Hoàng Thái tử cảm giác tuyệt vọng không còn đường thoát, để nói ra hết tất cả kế hoạch của Tư lệnh Chu.
– Các ngươi đã nghe hết những lời ta nói… – Mắt Thủy tinh nói tiếp. – Ta đã sử dụng các ngươi như một tia hy vọng cuối cùng cho Hoàng Thái tử… Thật ra… Tất cả những chuyện ta nói… đều là sự thật… Nguồn gốc của ta là người Việt Nam…
– Ta không có thù hận gì với 107, cũng là lần đầu gặp Thiếu tá Trần Minh và cô gái kia… Tuy nhiên, chuyện các ngươi nghe hôm nay không thể lộ ra ngoài… Ta cũng là bất đắc dĩ thôi… Ba người các ngươi phải chết.
Mắt Thủy tinh xoay người bước ra ngoài. Hai gã đàn ông lập tức dương súng nhắm thẳng vào Mộc Miên và hai người trên giường. Trần Minh vùng người dậy che chắn cho Nhã Phương…
– Khoan đã… – Mộc Miên nói gấp. – Ngươi bắn chúng ta, tức là không đi theo kế hoạch của Tư lệnh Chu sao ?!
– Hừ… Cái kế hoạch rác rưởi rườm rà đó ta không quan tâm… Ta chỉ cần biết Hoàng Thái tử dùng cách nào để ra vào Sư đoàn 2 mà không bị phát hiện thôi… – Hắn nói.
– Ngươi… Ngươi thật sự sẽ làm như vậy sao ?! Phát tán U-235 hại chết hàng triệu đồng bào cùng dòng máu với ngươi ?!
Mắt Thủy tinh dừng sững, không quay lưng lại, trầm giọng nói:
– Ta không lo được nhiều như vậy…
– Chỉ vì một mối thù gia đình ngươi, vì lấy mạng một lão già gần đất xa trời… – Mộc Miên nghiến răng nói. – Mà ngươi sẵn sàng dùng tính mạng hàng triệu người, hàng trăm nghìn gia đình làm vật hy sinh sao ?! Cha ngươi ở nơi suối vàng có nhắm mắt được không ?!
– CÂM MIỆNG…
Mắt Thủy tinh quay phắt lại, nhanh như một cái chớp mắt một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt Mộc Miên. Mộc Miên nhìn thấy khẩu súng của hắn không dùng đầu hãm thanh như hai gã bên cạnh. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ… Dù nàng bị hắn tức giận bắn chết cũng gây ra được một tiếng súng nổ… Hy vọng phía bên kia sư đoàn 2 sẽ có người nghe được…
– Ha ha… – Mộc Miên cười lớn, ánh mắt tóe lửa quyết liệt. – Hoàng Thái tử nói đúng. Ngươi không nhận nguồn gốc của mình, thì chẳng khác nào một đứa con hoang… Đồ con hoang…
“Đoàng”
—————————+++++++++—————————
Tầng hầm tối tăm, khói mù mịt… Mùi mỡ người khen khét tràn ngập cả không gian u ám kinh tởm. Hai gã đàn ông mặt mũi lấm lem đang cúi xuống xúc than cho vào lò. Vừa ngẩng người lên, đột nhiên, miệng hai gã bị bịt kín… Chưa kịp ú ớ kêu lên, thì hai lưỡi dao sáng loáng đã cắm ngập vào cuống họng chúng.
Nhẹ nhàng đặt thi thể mềm oặt trong tay xuống, Nhất Huy quay sang nhìn Thiếu tá Phúc… Hai người cùng nhìn về cái lò lớn ngay góc phòng nghi ngút khói… Bên dưới còn đặt một thi thể đàn ông trần truồng, trên trán hắn có một lỗ thủng dài hẹp như bị một lưỡi dao cắm sâu vào đến óc. Bên trong bếp lò lửa bập bùng bám quanh hai bộ xương đen nhẻm khét lẹt… Thiếu tá Phúc lò mò lại gần nhìn vào trong… “Bụp”… Bất ngờ, một cái đầu lâu vỡ bung… Chất dịch trắng của não tương bị đun sôi vung vãi, xèo xèo bốc lên một mùi hương kinh tởm đến cùng cực.
“Ọe…” – Thiếu tá Phúc không nhịn nổi, quay người nôn mửa.
Nhất Huy sắc mặt nghiêm trọng nhìn quanh tìm lối lên… Anh và thiếu tá Phúc bò xuyên qua đường hầm dài hơn một trăm mét. Dù không biết bên trên là gì, nhưng anh có thể dùng phương hướng để đoán được… Đây hẳn là tầng hầm của một trong những cái nhà hàng phía sau lưng sư đoàn 2. Nơi đây hẳn là thuộc về một thế lực thù địch nào đó, tám phần là Hồng kỳ. Chúng đã âm thầm đào một đường hầm vào thẳng phần móng nhà của Nhiệm sở 107 và giữ bí mật đến nay. Ngay cả hai gã đàn ông chịu trách nhiệm đốt xác kia chắc hẳn cũng không biết về nắp đường hầm được giấu sau kho củi. Nếu chúng biết đường hầm có thể thay thế như một cái ống khói lớn hút mùi, thì có gan trời chúng cũng không dám dùng cái lò quay heo này để đốt xác người…
Nhất Huy cẩn thận đi quanh nơi này, anh chú ý đến một khối vuông được phủ bạt che chắn cẩn thận đặt sát góc. Bước đến, mở ra… Nhất Huy mừng rỡ suýt reo lên:
– Đây rồi…
Thiếu tá Phúc bước lại, còn muốn mừng rỡ hơn anh.
– Không ngờ Hồng kỳ dám đặt một căn cứ điểm ngay sát mũi chúng ta…
Nhất Huy mở thùng gỗ nhỏ bên trong, nét mặt anh hơi tái đi sợ hãi. Bên trong là hai bộ kíp nổ TNT dẻo… Một bộ hẹn giờ, một bộ điều khiển từ xa… Nghĩ đến chuyện chúng có thể làm với thứ này, Nhất Huy thấy cả người lạnh lẽo.
– Ơ… Tại sao lại có một cái nữa ?!
Thiếu tá Phúc chưng hửng nhìn thùng nhìn vào cái thùng gỗ khác ngay bên cạnh. Một thùng U-235 y hệt từ màu sơn, đến mã hiệu… Nhất Huy lại không ngạc nhiên lắm, vì có như vậy mọi chuyện mới hợp lý với hai bộ kíp nổ anh tìm thấy.
“Đoàng…”
Đột nhiên một tiếng nổ chát chúa vang lên làm hai người giật mình, nhìn nhau. Nhất Huy thấy lòng chợt nao nao thấp thỏm… Anh nhét vội một kíp nổ vào trong túi quần, nhìn quanh… Phía góc gian phòng là một lối thang lên, nhưng Nhất Huy lại nghĩ đến một lối đi khác. Anh bước về ô cửa vuông nhỏ phía trước… Một thang máy nhỏ loại thường dùng để chuyển thức ăn trong nhà hàng.
– Này… Cậu đi đâu ?!
– Đi lên… Thiếu tá mang cả hai thùng U-235 về đi… Gọi chi viện… – Nhất Huy rút súng kiểm tra lại nòng hãm thanh, ngồi vào trong ô thang máy chỉ vừa đủ một người ngồi.
Thiếu tá Phúc mím môi rồi gật đầu, nói khẽ:
– Cẩn thận đấy…
Chiếc thang nặng nề đi lên thật chậm… Nhất Huy siết chặt khẩu súng, chuẩn bị… Anh nghe văng vẳng một tiếng khóc than tuyệt vọng của phụ nữ… Tiếng khóc này lại khá quen thuộc đối với anh… Lòng anh trùng xuống.
—————————+++++++++++————————
– Không… Không…
Nhã Phương gục xuống ôm cứng lấy Trần Minh, khóc nức nở. Hắn nằm im trong lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền… Sau lưng Trần Minh máu chảy đầm đìa ướt cả tấm nệm giường.
– Tại sao ngươi bắn hắn ?! Sao không bắn ta ?! – Mộc Miên sau phút thẫn thờ, nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của Mắt Thủy tinh rít lên hỏi.
– Cô nghĩ ta không biết suy nghĩ của cô sao ?! Muốn dùng một phát đạn để đánh động sư đoàn 2 ?! Hắc hắc… Căn nhà này từ lúc ta bước vào đã giam lại hết đám người không liên quan, phong tỏa tất cả lối ra vào, cửa sổ cũng đóng chặt… Đừng nói một phát đạn… ta cho cô ba phát cũng không có người nghe được…
Vừa nói dứt lời, Mắt Thủy tinh liền chĩa thẳng họng súng vào mái tóc rũ rượi cúi thấp của Nhã Phương, siết cò…
– ĐỪNG…
“Đoàng”
Mộc Miên chỉ kịp hét lên thì một tiếng nổ chát chúa khác lại vang lên… Nhưng có một người còn nhanh hơn nàng. Trần Minh dùng hết hơi tàn vùng lên dùng tấm lưng che chắn cho Nhã Phương. Phát đạn thứ hai ghim thẳng vào giữa lưng hắn…
– Không… Không… Đừng mà…
Nhã Phương nước mắt nhòe nhoẹt, tay run run cố ngăn dòng máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng Trần Minh. Hắn chậm chậm gục xuống đùi nàng, đôi môi đỏ máu mấp máy khó nhọc từng lời:
– Anh xin lỗi… Xin lỗi…
– Không… Đừng chết… Em không cho anh chết… KHÔNG…
Mộc Miên trầm lặng không nói lời nào. Nàng không có gì để tiếc cho Trần Minh, chỉ thấy thương cảm cho Nhã Phương. Mắt Thủy tinh không dùng mắt để nhìn… Nhưng họng súng của hắn như một sinh mạng sống vẫn di chuyển ngắm theo Nhã Phương không ngừng khóc lóc rũ rượi… Mộc Miên nhắm mắt lại, nàng không thể làm gì nữa… Sau Nhã Phương sẽ đến lượt nàng. Trước sau gần kề, tranh giành cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đột nhiên, Mắt Thủy tinh nhắm mắt như lắng nghe, gằng giọng nói khẽ:
– Kiểm tra thang máy đồ ăn…
Hai gã đàn ông sau lưng gã quay phắt ra cửa, giơ cao súng, vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Mắt Thủy tinh đứng lên, khẩu súng cầm chặt trong tay bước theo sau. Ba gã bước đến cuối hành lang, nơi có một cái thang chuyển đồ ăn với hai cánh cửa bằng inox đóng chặt.
Trong phòng, Mộc Miên mím môi nín lặng, cái thang chuyển đồ ăn đó lần trước nàng cũng thấy… Nhưng từ phía trên, thang không lắp đặt nút điều khiển… Nên nàng buộc phải bỏ qua nó… Giờ phút này hiểu sao tim nàng đập thật nhanh, linh tính mách bảo nàng rằng Nhất Huy đã đến. Nhưng anh đi bao nhiêu người ?! Anh có biết rằng kẻ đón đầu anh không còn là một Hoàng Thái tử ngông nghênh hống hách, mà là một gã máu lạnh không còn chút nhân tính. Ngàn vạn lần đừng đơn độc đối đầu với hắn…
Hai cánh cửa thang máy vẫn đóng kín… Hai gã đàn ông đứng sẵn ngay phía trước, họng súng lăm lăm sẵn sàng… Mười giây… Hai mươi giây… Ba mươi giây trôi qua. Không có chuyện gì xảy ra. Gã đàn ông bên trái chỉ tay vào thang ra hiệu… Gã bên phải gật đầu bước đến, hắn cẩn thận đưa họng súng thẳng ra phía trước, dùng tay còn lại chậm chậm mở hai cánh cửa ra…
“Ầm…”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn như trời sụp đổ. Cửa kính vỡ nát, cả căn nhà run rẩy… Từ trong lớp bụi mù mịt phủ kín tầng ba, Nhất Huy lặng lẽ bước ra. Trước mắt anh là hai thân hình vỡ nát nhầy nhụa máu. Gã bên trái còn có hình hài rõ ràng, trong khi gã bên phải chỉ còn lại bộ phận từ eo lưng xuống dưới. Anh lia mắt nhìn quanh, chợt nheo lại chú ý đến một dấu chân mờ mờ nổi hiện lên trên sàn nhà đầy bụi… Bên cạnh còn có vài giọt máu… Bất ngờ, Nhất Huy thụp người xuống.
“Đoàng…”
Một viên đạn lao vút qua, để lại cảm giác ran rát trên da đầu. Giây phút vừa rồi Trung tá Trần An đã cứu Nhất Huy một mạng, hay nói đúng hơn là linh cảm nhạy bén của anh ta đã cảnh báo anh. Nằm trên sàn nhà, Nhất Huy túm lấy cái xác, dựng ngang nó lên che chắn trước mặt. Mùi máu tanh nồng sộc vào mũi làm tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết. Hé mắt lên thật chậm, cố nhìn qua lớp bụi, Nhất Huy chỉ thấy một hành lang dài hẹp sâu hun hút… Nhưng không thấy một bóng người.
“Đoàng”
Một tiếng súng khác vang lên từ phía cuối hành lang. Nhất Huy giật thót mình cúi thấp. Một cảm giác ươn ướt rát buốt trên mặt làm anh sợ hãi. Viên đạn thứ hai lao qua cái xác, sượt qua trán anh để lại một đường cắt dài… Nhất Huy nghiến răng suy nghĩ. Anh đang đối mặt với một sát thủ kinh khủng nhất từ trước đến nay… Hắn bắn anh hai lần, cả hai lần đều không lộ ra tông tích. Không một tia lửa, không một âm thanh chuẩn bị. Hắn chắc hẳn đã che nòng súng với một lớp vải để tia lửa không bắn ra ngoài… Nhưng dù là như vậy anh vẫn không tin hắn có thể ẩn nấp trong hành lang nhỏ hẹp như vậy ?! Nhất Huy thấy mình dường như đang bắn nhau với một kẻ vô hình, một bóng ma…
Nhất Huy núp sát dưới cái xác không dám ngóc đầu lên, chợt nhìn ngược về phía sau… Anh phát hiện cánh cửa inox của thang máy chuyển đồ ăn đã rách bươm bật ra khỏi khung… Nhưng bề mặt bóng loáng còn nguyên vẹn của cánh cửa lại vô tình chiếu thẳng về phía hành lang. Anh nheo mắt nhìn thẳng vào nó… Tập trung… Chợt một bóng đen lướt ngang qua, lại chìm nghỉm vào vách tường… Sau lại lướt đến bằng một góc chéo và chìm vào vách tường… Hắn dường như muốn trở về căn phòng sát lối cầu thang… Bên trong đó, Nhất Huy đã nghe tiếng khóc của Nhã Phương. Hắn muốn làm gì ?! Không ổn… Nhất Huy không hiểu ý định của bóng ma kia, nhưng linh cảm cho anh biết… Nếu anh để hắn trở vào căn phòng đó, anh sẽ hối hận suốt đời.
Nhất Huy nắm chặt khẩu súng trong tay, hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại. Anh không muốn mình tiếp tục bị đôi mắt mình lừa gạt. Bất ngờ, Nhất Huy chợt vùng người dậy…
“Xuy… Xuy… Xuy…”
“Đoàng…”
Nhất Huy thụp người nằm thấp xuống, nghiến răng nén đau… Ba phát đạn liên tục của anh đều bắn vào khoảng không, chỉ có một kẻ mù hoặc giả mù như anh mới hành động như vậy… Nhưng Nhất Huy biết ít nhất có một viên đạn đã trúng đích, vì phát đạn trả đòn của hắn không chính xác như ban đầu mà ghim vào vai trái anh. Nhất Huy tiếp tục nhắm mắt lắng nghe… Sự thật, anh không nghe được bất cứ âm thanh nào. Anh chỉ tập trung đi theo linh cảm của mình.
Bên dưới đường chợt vang lên tiến bước chân rầm rập đều đặn mà chỉ những đội quân chính quy chuyên nghiệp mới có. Âm thanh phá cửa, tiếng la hét sợ hãi vang lên văng vẳng.
“Đoàng… Đoàng…”
Hai phát súng chát chúa nổ vang trong căn phòng giữa. Âm thanh gãy đổ vang lên, một tia nắng mặt trời xuyên qua khung cửa phòng chiếu rọi vào làm sáng bừng cả dãy hành lang u ám… Nhất Huy chậm chậm đứng lên, ngón tay siết chặt cò súng từ từ bước đến thật chậm. Khi thấy rõ quan cảnh trống trơn bên trong căn phòng giữa, Nhất Huy nín lặng thở phào. Khung cửa sổ vỡ nát, mở tan hoác. Trên thành cửa sổ còn vài vệt máu tươi đỏ chói mắt… Gã đàn ông kia đã tẩu thoát.
Nhất Huy lau trán lấm tấm mồ hôi… Anh không biết kẻ mình đang đối đầu là ai… Nhưng hắn chắc chắn không phải là Hoàng Thái tử. Với tính cách tác phong huênh hoang khoe tài của Hoàng Thái tử, hắn sẽ không kiên nhẫn chơi trò “trốn tìm”.
Nhất Huy đoán đúng, nhưng anh không biết rằng mình đã may mắn thế nào ! Giọt máu bên cạnh dấu chân trên sàn nhà là thuộc về một đặc nhiệm hàng đầu trên thế giới… Mắt Thủy tinh. Nếu hắn không bị thương từ vụ nổ bất ngờ, thì hai phát đạn trước đã thừa sức đưa anh đi hai vòng Quỷ môn quan.