Dòng Máu Đen - Chương 17: MẮT THỦY TINH
8h30 sáng,
Nhã Phương bước vào phòng với một khay thức ăn và vật dụng. Cô đặt lên bàn, cầm con dao bước lại giường, nhưng ngạc nhiên nhận ra Mộc Miên đang ngủ mê mệt, hai tay không hề bị trói… Tấm chăn đắp hờ ngang lưng, lộ ra một mảng da thịt trắng hồng mịn màng và hai bầu vú căng tròn còn ửng đỏ nhiều chỗ. Như cảm nhận được có người đến, Mộc Miên bất ngờ bật dậy… Nhìn thấy Nhã Phương, nàng đỏ mặt kéo chăn che đậy cơ thể trần truồng của mình.
– Đây là bàn chải, khăn lau mặt… Cô vệ sinh rồi… Ăn sáng đi… – Nhã Phương đặt khay vật dụng xuống giường trước mặt Mộc Miên.
– Cảm ơn… – Mộc Miên hơi ngượng vì sự trống trải bên dưới lớp chăn của mình.
– Tôi thấy cô có lẽ đã làm Hoàng Thái tử rất hài lòng… Dây trói hắn cũng không dùng nữa.
Lời trêu chọc của Nhã Phương càng làm Mộc Miên thấy mặt nàng nóng rang, bối rối. Nàng có làm hắn hài lòng sao ?! Nàng không đủ sức phản kháng thì đúng hơn. Mộc Miên nghiến răng căm hận nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua… Cả một đêm không ngủ, đến gần sáng Hoàng Thái tử rời khỏi phòng, nàng mới mệt mỏi thiếp đi.
– Tôi có lựa chọn sao ?! – Mộc Miên mím môi đứng dậy, choàng chiếc chăn mỏng quanh người đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước bên trong cánh cửa khép hờ, Nhã Phương hơi tò mò bước đến nhìn vào trong. Bên trong, Mộc Miên không mảnh vải che thân đang cọ rửa khắp cơ thể. Nhã Phương thoáng thẫn thờ, lòng dâng lên một cảm giác ghẹn tị với thân hình hoàn hảo tuyệt đẹp của cô. Nàng đã một lần thấy Mộc Miên trần truồng nằm trong vòng tay của Nhất Huy… Nhưng khi đó cơn ghen làm mờ mắt, nàng không thể nhìn ngắm kỹ tình địch của mình. Không, chỉ là tình địch trong quá khứ. Định mệnh giờ đây hai người vẫn ở tư thế đối địch trên hai chiến tuyến. Nhã Phương áp lưng vào bức tường, hỏi vọng vào trong:
– Hoàng Thái tử khả năng trên giường thế nào ?!
Mộc Miên vừa lau người, nghe Nhã Phương hỏi, nàng nhíu mày:
– Cô cũng biết rồi… Sao phải hỏi tôi ?!
– Tôi…
Nhã Phương mím môi nín lặng. Thật ra nàng đang muốn hỏi đến chuyện khác, chứ không hề muốn nhớ đến cơn ác mộng với Hoàng Thái tử.
– Hay cô muốn… tôi so sánh với Nhất Huy ?!
Mộc Miên chợt thò đầu ra khỏi cửa hỏi nhỏ vào tai Nhã Phương. Nhã Phương giận bắn người, mặt đỏ bừng gắt lên:
– Đừng nhắc đến tên bạc tình bạc nghĩa đó với tôi…
Mộc Miên thở dài, nhìn Nhã Phương bước xăm xăm ra cửa. Nàng buột miệng hỏi:
– Cô thật sự không muốn trả thù cho đứa con trong bụng mình chưa sinh ra đã chết sao ?!
Cả người Nhã Phương chợt dừng sững lại, cả người vô thức run bần bật. Câu nói của Mộc Miên như một lưỡi dao cắt sâu vào vết thương đã liền sẹo trong tim nàng. Một cơn giận dữ ngùn ngụt dâng lên trong người, Nhã Phương quay phắt lại, con dao siết chặt trên tay… lao thẳng đến. Mộc Miên không phản kháng, để mặc Nhã Phương ép nghiến mình lên cánh cửa phòng tắm. Con dao sáng loáng trên tay Nhã Phương run rẩy, dí vào cổ Mộc Miên đến đau nhói.
– Cô muốn chết sao ?! – Nhã Phương rít lên giận dữ, hai mắt đỏ hoe. – Con của tôi do chính cha nó giết… Là anh ta đã giết nó… Tôi có thể trả thù ngay bây giờ… bằng tính mạng của cô… Cô nghe rõ chưa ?!
Mộc Miên điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhã Phương, nói từng lời:
– Đúng là con cô do chính cha nó giết… Nhưng cô đã biết cha của nó là ai chưa ?!
Nhã Phương chợt sững người, khó tin nhìn chằm chằm vào mắt Mộc Miên. Nàng cố tìm trong mắt cô một tia xảo trá lừa dối… Nhưng không, ánh mắt cô không hề giả tạo vẫn điềm nhiên đón nhận nàng. Cha của đứa bé là ai sao ?! Thật ngây ngô nếu Mộc Miên lấy một sự thật rành rành như vậy ra để lừa dối nàng.
– Cô muốn nói điều gì ?! Tôi sẽ giết cô ngay nếu cô dám lừa gạt tôi… – Nhã Phương giọng nói đã bắt đầu run run.
Mộc Miên lắc đầu thở dài. Nàng gạt nhẹ con dao của Nhã Phương ra khỏi cổ mình. Bản thân nàng luôn nghĩ Nhã Phương có quyền được biết sự thật… Cô ta đã u mê quá lâu trong một mối hận thù lệch lạc. Dù hiện giờ cô ta có yêu Trần Minh đi nữa, cô ta cũng phải đau đớn chấp nhận sự thật này… Cô ta phải biết rằng Nhất Huy đã hy sinh nhiều đến thế nào ?! Ngay cả Thiếu Úy Cảnh cũng hy sinh vì không nỡ bắn thẳng vào cô ta… Nhiệm vụ hộ tống lần này thất bại chủ yếu là lộ thông tin, nhưng Nhã Phương đã đóng một vai trò không nhỏ trong đó.
– Nhã Phương, cô nghĩ lại xem… – Mộc Miên nói giọng nhẹ nhàng. – Đêm đó cô say rượu, đã ngồi ở đâu ?!
Nhã Phương vô thức lắc đầu, quả thật không nhớ nổi. Mộc Miên nói tiếp, giọng thật nhẹ nhàng:
– Cô còn không nhớ mình đã đi đâu… Vậy làm sao Nhất Huy tìm thấy được cô đây ?! Nếu không có người chỉ cho anh ấy ?!
– Nhưng… tôi đã tỉnh dậy bên cạnh anh ta… – Nhã Phương nhíu mày lẩm bẩm như tự nói với mình.
– Đúng… Nhưng không phải cô không biết Nhất Huy… Anh ta lưu manh, láu cá… nhưng một khía cạnh nào đó rất quân tử… anh ta không bao giờ làm chuyện nước đục thả câu như vậy… Vả lại, Nhất Huy nếu muốn thân xác của cô, có cần phải đợi đến cơ hội đó không ?! Không phải trước đó cô luôn sẵn sàng dâng hiến cho anh ta sao ?!
Nhã Phương thẫn thờ nín lặng. Phải, nàng luôn sẵn sàng dâng hiến cho Nhất Huy… Nhưng anh ta luôn tránh né… Thật vô lý nếu Nhất Huy lợi dụng lúc nàng say mê mệt để chiếm đoạt nàng…
Nhưng vì sao Nhất Huy lại nhận lấy trách nhiệm ?! Trên đời này có kẻ đàn ông nào muốn đi đổ vỏ ốc cho kẻ khác… Ngoại trừ xuất phát từ một tình yêu bao dung vĩ đại… hoặc từ một tình cảm bảo bọc nâng niu tuyệt đối. Nhã Phương chợt nhận ra, đó không phải là thứ tình cảm của Nhất Huy đã dành cho nàng trước đây sao ?! Vì sao anh không chạm vào người nàng, dù hai người đã xác định ngày cưới ?! Vì sao anh đưa nàng uống thuốc ngừa thai ?! Vì anh không yêu nàng mà xem nàng như một đứa em gái, một thứ bảo bối trong sánh tinh khiết cần được nâng niu bảo vệ. Vì đứa con trong bụng nàng… không phải của anh… Và vì… anh không muốn nàng đau khổ đến điên loạn khi biết mình ngu ngốc đánh mất đi trinh tiết quý giá với một tên đàn ông nàng không biết mặt. Nhã Phương vừa đặt câu hỏi vừa tự trả lời. Mọi chuyện càng thông suốt nàng càng sợ hãi, run rẩy…
– Nhất Huy chấp nhận tất cả mọi người hiểu lầm, chửi rủa, đay nghiến, mà không một lời giải thích… Tất cả chỉ vì bảo vệ danh tiết cho cô… Cô hiểu không ?!
Mộc Miên nói hết như tuôn ra những nỗi uất nghẹn thay cho Nhất Huy suốt thời gian qua. Điều nàng không nói là chính sự bao dung độ lượng của anh đã làm trái tim nàng rung động.
– Không… Cô gạt tôi… KHÔNG… – Nhã Phương chợt ôm chặt tai, hét lên đến lạc giọng, quay người bỏ chạy ra ngoài.
Mộc Miên chỉ biết nhìn theo, rồi thở dài. Nhã Phương yếu đuối hơn nàng nghĩ nhiều… Đã đến sát sự thật chỉ còn một tầng ngăn cách mỏng vẫn không dám can đảm bước qua. Nếu cô ấy biết người hại mình lại đúng là Trần Minh, thì chuyện gì sẽ xảy ra ?! Là tha thứ hay là thù hận ?!
Mộc Miên quay người quay vào phòng tắm, ngay lập tức quay ra ngoài… nét mặt trở nên khó coi. Quần áo của nàng hoàn toàn bị lấy mất, ngay cả đồ lót cũng không có một mảnh. Hoàng Thái tử nhốt nàng trong bốn bức tường như một nô lệ tình dục đúng nghĩa. Mộc Miên lấy tấm chăn choàng quanh người, hậm hực ngồi xuống ghế… Chợt nàng sững người nhìn về phía cửa phòng. Khi nảy Nhã Phương vội vã lao ra ngoài chỉ sập cửa lại, Mộc Miên lại không hề nghe thấy âm thanh khóa ngoài. Nàng đứng lên, bước về phía cửa. Đặt lên tay nắm, Mộc Miên mím môi chậm chậm xoay thật khẽ… Mở được rồi.
Bên ngoài là một hành lang khá khẹp chỉ đủ hai người đi cũng phải lách tránh nhau. Trần nhà hầm hập nóng, ánh sáng trời chiếu xuyên qua tấm tôn nhựa loại trong suốt. Sàn nhà lót loại gạch mài nhiều màu sắc cũ kỹ, loại gạch phổ biến từ những năm 90s. Phía bên trái hành lang là một dãy phòng nhỏ với hai cánh cửa đóng kín… Mộc Miên nghe được tiếng khóc thút thít thật nhỏ của Nhã Phương và giọng nói an ủi nhẹ nhàng của Trần Minh vang lên từ bên trong gian phòng đầu tiên. Mộc Miên bước nhanh qua căn phòng thứ hai, rón rén đi đến cầu thang. Nàng lắng nghe một chút. Không phát hiện tiếng động nào bên dưới, Mộc Miên bước xuống nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ. Bên dưới này đúng như nàng dự đoán, là một tầng trống không vách ngăn với rất nhiều chiếc bàn nhà hàng trống trải, ghế xếp chồng lên trên. Có thể khu vực này nhà hàng chỉ sử dụng vào buổi chiều tối, khi khách ăn đến đông. Mộc Miên mừng rỡ nhìn thấy dãy ba ô cửa sổ phía cuối sảnh, lướt nhanh đến đó. Nhìn ra ngoài, nàng chợt ngẩng người nín lặng…
—————————-++++++++++———————-
Suốt mấy năm nay, kinh tế hội nhập, quan hệ quốc tế được mở rộng, người nước ngoài làm việc định cư tại Sài Gòn ngày một nhiều. Khu vực Quận 2 với bán đảo Thảo Điền sông nước không khí trong lành từ từ hình thành một cộng đồng lớn người nước ngoài sinh sống. Con người đi đâu thì dịch vụ theo đến đó… Vô số quán cafe thương hiệu nổi tiếng, dịch vụ làm đẹp… mọc lên như nấm; đặc biệt là nhà hàng ăn uống cực kỳ đa dạng, đủ mọi chủng tộc xuất xứ từ Nhật, Hàn, Hoa…
Trung tâm đầu não của Tổ đặc nhiệm 107 nằm trong khuôn viên doanh trại Quân đội thuộc Sư đoàn số 2 tại Quận 2… Và người ta nói nơi có quân thì không có cướp… Sư đoàn 2 được xem như một chốt an ninh hoàn hảo cho cộng đồng người nước ngoài sinh sống trong khu vực.
8h50 sáng, tại Phòng làm việc của Tư lệnh Nhân:
– Anh cứ báo cáo rằng chúng tôi đang làm hết sức để truy tìm thùng U-235…
Tư lệnh Nhân vừa nói vừa rót ly trà cho người đàn ông đối diện – Ông Đỗ Văn Tín – Trưởng ban Thư ký BCT. Nhất Huy hôm nay mặc quân phục, cầu vai trống rỗng chắm tay đứng sau lưng hai người.
– Đã qua 24 tiếng đồng hồ… BCT đang rất lo lắng nó có thể đã thoát qua biên giới…. Lúc đó thì… – Ông Tín vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Tư lệnh Nhân hớp một ngụm trà, đặt xuống, rồi điềm nhiên nhìn ông ta nói.
– Không sao… Nhờ có sự hồi đầu của anh, lần này khả năng chúng ta bắt được Hoàng Thái tử là rất cao…
– Hử ?!
Ông Tín hơi sửng người ánh mắt trợn tròn nhìn Tư lệnh Nhân. Bất ngờ, Nhất Huy từ sau lưng bước đến, bịt kín miệng ông ta.
– Lần này thành công, tôi hứa sẽ dùng hết sức của mình để xin BCT khoan hồng cho hành động nông nổi của anh… Anh cũng là ở thế ép buộc thôi mà…
– Ư…
Giọng nói của Tư lệnh Nhân vang lên đều trong tai ông Tín như một hồi chuông tử thần… Cả người ông run lẩy bẩy, muốn nói lại không thoát ra được khỏi bàn tay Nhất Huy bịt kín miệng.
– Không cần cảm động như vậy… Tình cha con mà… Tôi cũng không muốn tính mạng cháu có nguy hiểm đâu…
Tư lệnh Nhân nói đến lời này, ông Tín đã không thể nín nhịn. Ông ta dùng hết sức bình sinh kéo tuột tay Nhất Huy ra…
– Không… Không phải đâu… Tôi không có nói gì hết… Đừng hại con tôi…
Ông Tín gào thét, nhào xuống sàn nhà, tay quờ quạng tìm bên dưới chiếc ghế… Nhưng tìm một lúc vẫn không thấy cái máy nghe lén kia, ông đành thở dài ảo não, biết mình đã mắc bẫy.
– Làm sao ông biết… – Ông Tín ngồi thừ trên sàn, thì thào.
– Cũng không khó lắm… – Tư lệnh Nhân bắt chéo chân. – Vì những người vào phòng tôi phần lớn đều đứng mà nghe lệnh hoặc ngồi đối diện bàn… Chỉ có anh là ngồi ở hàng ghế này.
– Hơn nữa, các đặc nhiệm chỉ nắm thông tin nhiệm vụ được cấp trên giao… Chỉ có anh là người đầu mối nhận báo cáo của 107 gửi lên BCT.
– Chúng tôi còn điều tra ra việc con trai lớn của anh đi du học Trung Quốc hai năm rồi chưa về thăm gia đình. Tất cả những yếu tố đó, chúng tôi mới kết luận rằng anh là người bị uy hiếp bán tin 107 cho Hồng kỳ.
Ông Tín như già đi mười tuổi, ánh mắt mờ đục nhìn Tư lệnh Nhân, giọng khàn đục:
– Đã đến nước này, tôi biết mạng mình coi như chấm dứt… Tôi chỉ xin các anh giúp đỡ cứu về thằng con của tôi… Nó có mệnh hệ nào, tôi chết cũng không nhắm mắt…
Tư lệnh Nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Tôi chỉ có thể nói… Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…
– Mộc Miên đang bị giam giữ ở đâu ?! – Nhất Huy không đủ kiên nhẫn, gằng giọng.
– Tôi không biết… Tôi thật sự không biết… – Ông Tín nhìn anh, lắc đầu. – Tôi chỉ là người cung cấp thông tin các hoạt động của 107, tôi không nắm được kế hoạch của chúng…
Lòng Nhất Huy liền trầm xuống, cạnh hàm nghiến chặt. Anh hỏi tiếp:
– Bình thường ông liên lạc với chúng thế nào ?!
– Bằng tin nhắn qua một tài khoản Wechat… Nội dung được mã hóa bằng mật mã số…
Ông Tín rút điện thoại đưa cho Tư lệnh Nhân, ông nhíu mày nhìn rồi lại đưa cho Nhất Huy. Nhất Huy chỉ đơn giản đón lấy, nhưng không xem mà đặt xuống bàn. Vì anh biết từ một mạng truyền thông như Wechat không thể truy ra được vị trí gì… Ngoại trừ điện thoại của Hoàng Thái tử được cài đặt trước một phần mềm ẩn thông báo vị trí.
Nhất Huy thở dài, lòng nặng trĩu lo lắng. Hai ngày nay từ lúc Mộc Miên bị bắt đi, đầu óc anh luôn trống rỗng u tối… Anh nhận ra thiếu vắng Mộc Miên sự tự tin sáng suốt của anh cũng mất đi. “Hoàng Thái tử sẽ làm gì với nàng ?! Hắn có đánh đập, sỉ nhục nàng không ? Hắn có xâm phạm cơ thể nàng không ?!” Đầu óc Nhất Huy quanh quẩn chỉ nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra với Mộc Miên. Càng lo lắng, anh càng nhận ra mình đã yêu nàng nhiều bao nhiêu… Hết lo lắng, Nhất Huy lại có cảm giác hối hận. Hối hận vì trước đây mình đã dành thời gian quá nhiều suy nghĩ cho an nguy của Nhã Phương, ngược lại đón nhận tình cảm của Mộc Miên một cách vô tư, không hồi đáp.
Âm thanh nói chuyện của Tư lệnh Nhân và gã Tín vẫn vang lên bên tai nhưng không có chữ nào lọt vào tai Nhất Huy. Anh thẫn thờ nhìn về phía chiếc bàn làm việc của Tư lệnh Nhân, ánh nắng chiếu rọi những tia sáng qua lam cửa sổ. Nhấp nháy… Nhấp nháy như có một quy luật gì đó… Nhất Huy nhíu mày chú ý, chợt hai mắt anh bừng sáng.
– Thấy không ?! – Nhất Huy chỉ tay, miệng lắp bắp. – Trên bàn… Tia nắng… Đó là tín hiệu morse… Ba ngắn… Ba dài… Ba ngắn… SOS… Là SOS đó…
Mặc kệ Tư lệnh Nhân ngạc nhiên, Nhất Huy lao đến cửa sổ, mở toan ra… Nhưng anh lại thất vọng, tia sáng đã tắt hẳn, không thấy gì. Xa xa là những dãy cửa sổ kính đóng im ỉm của những nhà hàng nằm bên ngoài khuôn viên doanh trại. Nhất Huy thở dài nhìn lên cây xoài bên trên, tán lá xào xạc cắt những tia sáng mặt trời lấp lóe lấp lóe trong mắt anh…
– Có chuyện gì ?! – Tư lệnh Nhân hỏi.
– À… Không có gì… Nhầm lẫn thôi…
Nhất Huy cười khổ, khép cửa sổ lại.
—————————-+++++++—————————
Bên dưới chiếc bàn sát góc tường, bên trên chất đống những tấm khăn trải bàn lộn xộn rũ xuống… Mộc Miên nín thở chui rúc bên dưới, tay nàng còn cầm một mảnh gương vỡ được nạy ra từ tấm gương trong phòng vệ sinh.
Khi nảy vừa nhìn ra đường, Mộc Miên suýt buộc miệng hét lên. Nàng không bao giờ ngờ được nơi giam giữ nàng hai ngày nay là một nhà hàng Trung Hoa nằm trên con đường ngay phía sau tường rào của Sư đoàn 2… Nhà hàng này Nhất Huy còn dự định dẫn Mộc Miên đi ăn vài lần, nhưng nàng không thích món ăn dầu mỡ, nên thôi. Từ đây, Mộc Miên còn thấy được khung cửa sổ phòng làm việc của Tư lệnh Nhân… Vì thế, tín hiệu morse vừa rồi mà Nhất Huy nhìn thấy là do chính Mộc Miên tạo ra bằng mảnh gương vỡ… Nhưng chưa kịp để ai đó nhìn thấy vị trí của mình, Mộc Miên phải ẩn nấp vì có người từ bên dưới đi lên.
Qua khe hở của những lớp khăn bàn trải bàn, Mộc Miên nhìn hai bàn chân đen đúa gầy gộc mang đôi dép nhựa không ngừng đi qua đi lại… Tiếng chân ghế nện xuống sàn nhà rầm rập liên miên…
Mộc Miên nhíu mày suy nghĩ. Hành động của Hoàng Thái tử đặt cho nàng nhiều nghi vấn…
Nghi vấn thứ nhất. U-235 đã đoạt được, theo kế hoạch ban đầu, hắn nên tức tốc tìm đường trở về phương Bắc. Nhưng hành động của hắn lại không hề vội vàng… như đang chờ đợi một điều gì đó. Đã qua 24 tiếng đồng hồ, 107 đang ráo riết truy tìm… Hoàng Thái tử không nghĩ rằng hắn đang tự thu hẹp cửa thoát thân của mình sao ?!
Nghi vấn thứ hai. Hoàng Thái tử bắt cóc nàng vì mối quan hệ huyết thống với Tư lệnh Nhân sao ?! Nhưng hắn sẽ khai thác lợi thế nắm giữ mạng sống của nàng như thế nào ?! Tính tình cha Mộc Miên rất cứng rắn, ông có thể âm thầm khóc cho nàng, nhưng dứt khoát không lùi bước trước uy hiếp của kẻ thù. Bao nhiêu năm tranh đấu trong bóng tối, Hồng Kỳ chắc chắn phải hiểu rất rõ tính tình cương trực của Tư lệnh Nhân.
Nghi vấn thứ ba. Tại sao hắn chọn cứ điểm tập trung và giam giữ nàng ngay kế sát nhiệm sở 107 ?! “Nơi càng nguy hiểm càng an toàn sao ?!” Điều này không thực tế lắm… Vì trong một thành phố rộng lớn như Sài Gòn, hắn có thể ẩn nấp hầu như bất cứ nơi đâu mà không lo lắng bị tìm thấy. Nhà hàng Hoa này tồn tại ở đây cũng hơn một năm, có thể là cứ điểm để phục vụ một mục đích nào đó… Nhưng Mộc Miên tin rằng, nơi đây chỉ là một trong những cứ điểm của Hồng Kỳ và Hoàng Thái tử chọn nơi này để thực hiện một kế hoạch nào đó có liên quan đến thùng U-235 kia.
Đột nhiên, có tiếng bước chân lại gần, Mộc Miên bừng tỉnh. Nàng hít sâu một hơi chuẩn bị ứng phó… Đầu óc nàng xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh. Bước chân người đàn ông này khá nặng nề mệt mỏi, có lẽ hắn là một phục vụ nhà hàng chân chính. Nếu bị phát hiện, nàng có thể dễ dàng khống chế hoặc đánh ngất hắn. Nhưng sau đó thì thế nào ?! Bên dưới kia có thể còn rất nhiều tay súng ngầm bảo vệ an ninh nơi này. Vả lại, Mộc Miên cảm nhận được mình đã đến gần sát bên, có thể vén bức màn bí mật kế hoạch của Hoàng Thái tử. Tốt nhất là để người đàn ông này không phát hiện ra nàng.
Người đàn ông phục vụ đứng sát chiếc bàn, hai tay ôm lấy đống khăn trải bàn giở lên… Chợt nhìn xuống đất thấy lấp ló một mẩu vải trắng, ông ta chật lưỡi cúi xuống. Mộc Miên nín thở cả người cứng đờ bên dưới, nắm tay siết chặt đưa cao chuẩn bị… Một cái đầu tóc bạc lấm tấm cúi sát bên người nàng, bàn tay thô dày quờ quạng túm lấy góc mẫu vải. Ông ta đứng lên, một tay đưa ra sau lưng vỗ vỗ mặt nhăn nhó… Rồi chậm chậm ông rút tấm vải lên.
Người đàn ông đó xoay người bước đi với đống khăn trải bàn trong tay. Không hề biết rằng, ngay dưới gầm bàn trống lổng, một cô gái trần truồng co ro mặt mũi đỏ bừng bối rối. Mộc Miên giở khóc giở cười, che kín cơ thể. Nàng cũng không ngờ đường đường một đặc vụ 107 như nàng lại có ngày bị một lão già lột trần truồng không có biện pháp phản kháng.
Mộc Miên dõi theo quan sát… Lão già chậm chạp đi đến chiếc bàn ở giữa phòng, bắt đầu phủ khăn trải bàn. Ngay lập tức nàng nhanh nhẹn chui ra khỏi gầm bàn, cả người lõa lồ trắng muốt lướt nhanh như một bóng ma lao vút lên lầu.
– Cô đi đâu ?!
Mộc Miên vừa bước vào căn phòng cũ thì một giọng nói âm trầm vang lên làm nàng giật thót mình. Nhưng nhận ra Trần Minh, nàng chợt thở phào nhẹ nhõm. Đối với Mộc Miên, Trần Minh là kẻ thù phản quốc, nhưng ít ra hắn cũng là người Việt… Nàng vẫn cảm nhận được hắn còn chút đồng cảm miễn cưỡng với việc hắn đang làm. Mộc Miên chợt thấy ánh mắt Trần Minh hơi mất tự nhiên nhìn mình mấy lượt… Nàng giật thót mình, che ngang ngực và vùng tam giác mủm mỉm bên dưới.
– Anh vào đây làm gì ?! Đi ra ngoài… – Mộc Miên mặt đỏ bừng, gắt lên.
– Cô… tại sao cô… – Trần Minh hơi lúng túng, rồi như chợt nhớ ra mình là một nửa chủ nhân nơi này, gằng giọng hỏi lại. – Cô mới đi đâu ?!
– Hừ… Tôi không có quần áo trên người có thể đi đâu chứ ?!
Mộc Miên nói bừa, chợt nghĩ đến Nhã Phương đang ở phòng bên cạnh. Nàng mỉm cười lém lỉnh. Mộc Miên chợt buông thỏng hai tay, phơi bày trọn vẹn cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp trước ánh mắt của Trần Minh. Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh ta:
– Dù sao trước đây anh cũng tốn công theo đuổi tôi mấy tháng… Tôi cho anh thưởng thức một chút, cũng không mất mát gì…
Trần Minh thấy cả người nóng rang lên. Dù sao hắn cũng là đàn ông, không thể không có chút phản ứng trước một vưu vật thế gian như thế… Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Trần Minh hít sâu một hơi, quay người đi, trầm giọng hỏi:
– Tôi muốn biết những lời nói hôm qua cô nói với Nhã Phương có bao nhiêu phần trăm là sự thật ?!
– Lời nào ?! – Mộc Miên hơi sững người hỏi lại.
– Lời cô nói về việc có thể tác động giảm án khoan hồng cho Nhã Phương… vì cô có thể chứng minh nàng bị ba gã cảnh sát… – Trần Minh nói đến đó, lời nói chợt tắt nghẽn đau đớn.
Mộc Miên bước lại giường, ngồi xuống nhặt chiếc gối che ngang người, nhẹ nhàng nói:
– Tôi có video có thể chứng minh chuyện đó… Và nếu Tư lệnh Nhân mở lời, Nhã Phương khả năng được giảm án rất cao.
– Nhưng, Tư lệnh Nhân… ông ta… Tôi không nghĩ ông ta sẽ chịu giúp đỡ đâu… Cô có cách sao ?
Mộc Miên hơi nhíu mày suy nghĩ… Lời nói của Trần Minh không giống đang giả vờ. Hắn quả thật không biết Hoàng Thái tử bắt cóc nàng vì mối quan hệ máu mủ với Tư lệnh Nhân. Nghi vấn này ngay cả nàng cũng không thể giải đáp được…
– Tôi có cách… Trước giờ tôi không nói dối, anh biết mà…
Trần Minh quay lại nhìn sâu vào mắt Mộc Miên, gật đầu:
– Được… Tôi tin cô… Tôi sẽ giúp cô phá vỡ kế hoạch của Hoàng Thái tử. Nhưng hắn cũng không tin tôi hoàn toàn, nên những gì tôi biết tạm thời có giới hạn…
– Vậy cho tôi thấy thành ý của anh… Tôi muốn biết… mình đang ở đâu ?
Mộc Miên hỏi dáng vẻ hờ hững nhưng đây là một phép thử với Trần Minh. Không ngờ hắn không suy nghĩ nhiều, nói luôn:
– Đường 6A, ngay bên cạnh Sư đoàn 2…
– Ra là vậy ha…
Mộc Miên thản nhiên gật gù, làm Trần Minh vẻ mặt âm trầm hỏi lại:
– Cô đã biết sao còn hỏi tôi ?! Muốn thử tôi ?
Mộc Miên không trả lời hắn, tiếp tục hỏi:
– Mục đích Hoàng Thái tử chọn vị trí này để làm gì ?!
– Tôi… không biết… – Trần Minh nhíu mày. – Có thể hắn nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất ?
Mộc Miên khẽ lắc đầu không đồng ý. Dù 107 không có hình ảnh của Hoàng Thái tử nhưng bên cạnh hắn luôn đi theo hai kẻ thuộc diện truy nã đặc biệt. Theo nàng thì mức độ rủi ro còn cao hơn. Hoàng Thái tử chắc chắn còn một mục đích ngầm khác.
– Vậy mục đích của Hoàng Thái tử bắt cóc tôi để làm gì ?
Mộc Miên cũng không chờ mong Trần Minh biết gì nhiều với câu hỏi này. Vì bản thân hắn cũng không được Hoàng Thái tử nói về mối quan hệ giữa nàng và Tư lệnh Nhân. Nhưng lần này Mộc Miên lại đoán sai. Trần Minh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
– Tôi biết Hoàng Thái tử hai ngày nay cho người làm một thùng thép sơn lên bề ngoài y như thùng U-235 gốc… Hắn còn sai tôi đi tìm nguyên liệu về cho Nhã Phương điều chế một số thuốc mê dạng bột có thể phán tán diện rộng… Tôi chỉ có thể suy đoán hắn sắp hành động sớm nhất là ngày mai… Hắn sẽ dùng cô để đánh lạc hướng… còn cụ thể mục đính chính phía sau tôi lại không biết…
Mộc Miên trầm ngâm suy nghĩ. Nếu đúng như Trần Minh nói… Với hai thùng U-235 thật giả khó phân, trong khi bản thân nàng chỉ có một người không thể giả mạo được dùng để làm mồi nhử… Vậy khả năng cao nhất là nàng sẽ đi chung với hàng giả ?! Vấn đề còn lại là hàng thật sẽ được đem đi đâu ?!
– Mộc Miên… Tôi còn một chuyện khác… – Trần Minh ấp úng, giọng khô đắng nói. – Chuyện tôi đã hãm hại Nhã Phương… tạm thời đừng nói cho nàng biết… Được không ?!
Mộc Miên nhíu mày, không trả lời anh ta. Bất ngờ, Trần Minh bước đến quỳ gối xuống trước mặt nàng.
– Anh điên rồi… Làm gì vậy ?
– Xem như tôi xin cô… Xin cô… Được không ? – Trần Minh nghẹn ngào đau đớn. – Tôi đã để lòng đố kỵ của mình kiểm soát quá lâu… Tôi hại anh trai mình, rồi đến cả cuộc đời Nhã Phương, còn hại chết cả chính giọt máu của mình… Đời này tôi đã làm quá nhiều việc ác không thể tha thứ…
– Tôi chỉ xin cô… Đừng nói cho Nhã Phương biết… Ít ra khi tôi còn sống… Tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn nàng đau khổ. Tôi muốn nàng là người vuốt mắt cho tôi…
Bên ngoài cánh cửa, Nhã Phương bưng kín mặt đè nén tiếng khóc nức nở… Nàng không ngờ… Nàng không ngờ người đã hãm hại nàng, lại chính là người đàn ông nàng yêu thương tin tưởng nhất. Trần Minh không những cướp đi sự trong trắng của nàng, hại chết đứa con trong bụng nàng mà còn đẩy nàng lên một con đường không lối thoát… Nàng hận hắn, còn muốn giết hắn… nhưng những lời nói cuối cùng của hắn lại làm trái tim nàng rớm máu đau đớn. Hắn đã làm tất cả vì nàng… Từ phản bội Hồng kỳ, đầu phục Hoàng Thái tử, chấp nhận chết để tìm lại cho nàng một con đường sống và đến bây giờ là quỳ gối van xin người ta đừng nói ra sự thật để làm nàng đau đớn…
“Tại sao cô khóc vậy ?!”
Đột nhiên giọng nói của Hoàng Thái tử vang lên bên tai làm Nhã Phương giật bắn người.
– Á…
– Tại… Tại… Hai người… họ bên trong… Hu hu….
Tại sao đàn ông lại phụ bạc như vậy chứ ?! Hắn… hắn…
Nhã Phương chợt òa khóc lớn, ôm choàng lấy người hắn, nước mắt rơi lả chả ướt cả áo Hoàng Thái tử.
– Ngoan… Ngoan… Để tôi lấy lại công bằng cho cô nha…
Hoàng Thái tử nhếch mép cười có vẻ thú vị. Hắn choàng vai Nhã Phương dắt nàng theo, mở cửa phòng, bước vào.
– Bỏ ra… Anh dám… Đừng… Ư…
Trên giường, Mộc Miên hai tay bị trói ngược ra sau lưng bằng một sợi dây rút. Cơ thể tuyệt đẹp lõa lồ của nàng nửa nằm nửa ngồi bị Trần Minh ép sát vào tường. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng tức giận nhìn hắn vùi mặt vào giữa hai bầu vú mơn mởn của nàng mà hôn hít say mê…
– Hừ… Chủ tử của anh đã về… Xem anh còn dám bức hiếp tôi ?!
Nghe lời của Mộc Miên, Trần Minh sững người quay lại. Gương mặt hắn hơi mất tự nhiên bắt gặp ánh mắt của Nhã Phương.
Nhã Phương thấy lòng nao nao khó chịu. Vừa rồi để tránh cho Hoàng Thái tử nghi ngờ hai người Trần Minh và Mộc Miên bàn kế hoạch trong phòng, Nhã Phương giả vờ khóc lớn để đánh động hai người. Dù nàng không khóc do ghen tuông, nhưng những giọt nước mắt của nàng hoàn toàn là thật…
Mộc Miên nghiến răng co chân đạp thẳng vào ngực Trần Minh. Hắn bất ngờ, ngã nhào xuống giường… Mộc Miên cúi gằm gương mặt đỏ bừng như tức giận, hai cánh tay vẫn bị trói sau lưng. Giây phút vừa rồi nhận được cảnh báo của Nhã Phương, ngay tức khắc hai người phối hợp diễn một màn kịch cho Hoàng Thái tử xem. Chỉ có lý do tình dục là có thể ngăn chặn sự nghi vấn của Hoàng Thái tử về sự có mặt của Trần Minh trong phòng Mộc Miên. Và với tính cánh của Mộc Miên dứt khoát không dễ dàng đồng ý, thế là nàng đóng vai nạn nhân bị khống chế…
Trần Minh lồm cồm ngồi dậy, nuối tiếc nhìn Mộc Miên, rồi quay lại gãi gãi đầu cười giả lả với Hoàng Thái tử:
– Ha ha… Xin lỗi… Nghe Nhã Phương nói Mộc Miên không bị trói, tôi vào trói lại… Không nghĩ ra cô ta không mặc gì… nhất thời không kềm lòng được thôi…
– Không sao… Không sao… Ha ha… Không trói và lấy quần áo của cô ta là lỗi của tôi… – Hoàng Thái tử tươi cười thoải mái, kéo Nhã Phương ngồi xuống ghế sofa. – Anh cứ tiếp tục đi… Tôi không có vấn đề gì đâu…
– Tôi… – Trần Minh hơi bối rối nhìn qua Nhã Phương, nàng lại quay mặt đi né tránh ánh mắt hắn. – Tôi không làm được…
– Sao vậy ?! Mất tự nhiên hả ?! Vậy để tôi và Nhã Phương về phòng bên kia nha… – Hoàng Thái tử dửng dưng đứng lên, kéo tay Nhã Phương theo.
– Không… Không được… – Trần Minh bước nhanh ra chặn Hoàng Thái tử.
– Vậy… Làm cho tôi xem…
– Được…
Trần Minh mím môi quay người đi về phía giường. Ánh mắt hắn nhìn về phía Mộc Miên lóe lên một tia hiểm độc tàn nhẫn.
– Khốn nạn… Các người không thể đối xử với tôi như vậy…
Mộc Miên tức giận hét lên. Hai tay trói ngược phía sau, nàng có lùi người tránh né vẫn không thoát khỏi vòng tay của Trần Minh. Hắn kéo tuột cơ thể trần truồng của Mộc Miên về phía mình. Cả người hắn đè nặng mở rộng hai chân nàng ra hai bên. Trần Minh mở khóa quần, dương vật căng cứng bật tung ra ngoài.
– Ấy ấy… Nhẹ nhàng một chút… Phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ ?!
Nghe lời nói của Hoàng Thái tử, Trần Minh mím môi lùi người lại. Ngay lập tức hai cú đá mạnh mẽ của Mộc Miên lao đến trước mặt. Như đoán biết trước, hắn đưa tay bắt gọn cổ chân nàng… Lật mạnh cơ thể Mộc Miên, cả người nàng bị kềm cứng dưới một thế khóa chân Nhu đạo… Trần Minh dùng tay còn lại kéo dây rút, nối lại với nhau… Hắn thô bạo bẻ quặp chân trái Mộc Miên ra sau, rút dây siết chặt chân nàng cặp sát vào mông… Rồi đến chân bên kia. Mộc Miên nghiến răng tức giận đến đỏ mặt, nhưng không thể phản kháng. Cả người nàng giờ đây không còn gì che giấu trước ánh mắt của Trần Minh và Hoàng Thái tử. Cặp đùi trắng muốt của nàng bị trói quặp ra sau mông, hai mép âm đạo xinh xắn đỏ hồng cũng không có gì che đậy.
Trần Minh không nhìn ánh mắt tức giận của Mộc Miên, quỳ xuống sàn nhà giữa hai chân trói quặp của nàng… Hắn cúi xuống…
– Khốn nạn… Ư… Đừng…
Mộc Miên hét lên, gồng cứng người đến dây trói cũng kêu lên bừng bực. Nhưng nàng không thể cử động, không thể né tránh cái miệng hắn ngậm kín lấy âm hộ nàng. Lưỡi hắn quét sâu vào hai mép âm hộ làm cả người nàng căng cứng, hổn hển.
– Ư… Đừng… Tôi… sẽ giết… anh… Ư…
Nhã Phương im thin thít, không muốn nhìn quan cảnh phía trước. Lòng nàng nôn nao khó chịu vì phải chứng kiến Trần Minh làm chuyện đó với người phụ nữ khác… Tiếng rên rỉ kềm nén của Mộc Miên trong tai nàng lại có một chút sướng khoái khó tả mà khi xưa Nhã Phương đã nghe cô rên rỉ trong vòng tay Nhất Huy. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc này, sự ghen tức của nàng lại xen lẫn chút rạo rực khó giải thích.
Bàn tay Hoàng Thái tử đặt trên vai Nhã Phương chợt động. Hắn vuốt ve bờ vai trần của nàng, rồi chậm chậm luồn vào cổ áo nàng. Nhã Phương hơi nhíu mày nín lặng để mặc bàn tay to lớn của Hoàng Thái tử luồn vào lớp áo ngực ôm gọn lấy bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Nhưng không có cảm giác ghế tởm như lần trước, ngược lại sự ấm áp từ bàn tay hắn làm Nhã Phương dễ chịu. Nàng thở nhẹ nhẹ hơi ngữa người tựa lưng ra ghế, để mặc những ngón tay hắn mân mê, se se đùa giỡn làm núm vú nàng săng cứng rạo rực.
Bàn tay còn lại của Hoàng Thái tử đặt nhẹ lên đùi Nhã Phương vuốt chậm chậm ngược lên. Nhã Phương cắn môi, nhìn xuống bàn tay hắn khuất dần dưới lớp váy mỏng… Nàng muốn khép chân lại, nhưng không hiểu sao có gì đó thôi thúc nàng giữ nguyên như vậy… Một cảm giác ấm nóng hừng hực bao trùm lên khoảng da thịt mềm mại giữa hai chân Nhã Phương. Hơi thở nàng nặng dần, ánh mắt nhìn về phía chiếc giường… Nơi đó, Trần Minh đang vục mặt vào giữa cặp đùi trói ngược trắng muốt mở rộng của một người phụ nữ khác.
– Ưm… Ư…
Mộc Miên gồng cứng người chịu đựng. Trần Minh liên tục xì xụp dùng lưỡi vét sâu vào âm hộ nàng, hai tay hắn đưa lên vò nắn hai bầu vú mơn mởn của nàng. Âm hộ nàng đã ướt đẫm khao khát… Cảm giác giận dữ vì bị làm nhục dần dần lùi lại, thay thế bằng sự sung sướng râm rang khắp cơ thể. Mộc Miên không còn chửi bới, bắt đầu vặn vẹo ư ử liên tục.
Trần Minh ngồi thẳng lên, kéo khóa quần. Dương vật hắn bung ra cứng ngắt… Hắn cầm dương vật cọ dọc theo hai mép âm hộ mọng nước của Mộc Miên. Tay luồn bên dưới đỡ lấy eo nàng… Chợt ánh mắt đờ đẫn của Mộc Miên chợt lóe lên tia ngạc nhiên nhìn sững Trần Minh. Hắn vừa nhét vào tay nàng một vật nhỏ rất sắt nhọn, dường như được chế tạo để khi nắm tay lại, mũi dao nhọn đưa qua kẽ tay. Trần Minh nhìn xuống nàng, đôi môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh… “Xin lỗi”… Hạ thể hắn chậm chậm đẩy tới.
– Uwmm…. Không… Ư…
Mộc Miên ưỡn cong người, hai bầu vú mơn mởn vung tròn, đón nhận một khúc thịt to lớn nóng bỏng thứ tư trong đời nàng. Nó như lấp kín tất cả mọi khoảng trống trong cơ thể nàng. Hai chân nàng căng ra, hai mép âm hộ ướt đẫm bị chèn cứng, rạo rực áp chặt vào phần lông hạ thể gai góc của Trần Minh. Hai tay trói chặt dưới người, Mộc Miên không ngăn được tiếng rên rỉ ngắt quãng.
– Uwmmm… Ôi…
Trần Minh nghiến răng, hai tay bóp chặt bờ eo Mộc Miên bắt đầu nhấp dương vật ra vào. Âm hộ xinh xắn của nàng bóp nghiến lấy dương vật hắn… hai mép thịt ướt đẫm lăng tăng gợn sóng theo những đường gân nổi cộm trên thân dương vật hắn. Mộc Miên nhắm mắt, há hốc, đôi môi run rẩy chịu đựng… Nàng nghĩ đến Nhất Huy, nghĩ đến mỗi lần anh làm tình với nàng… Lại nghĩ đến con dao nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay… Nàng muốn ngay lập tức cắt giây trói… Đâm lút mũi dao này vào tim Trần Minh… Không… Hoàng Thái tử. Rồi cả người nàng run rẩy khi nhịp độ của Trần Minh nhanh dần. Một cơn sướng khoái không mong muốn lại đến một cách mãnh liệt… Mộc Miên ưỡn cong cả người, tay siết lấy lưỡi dao mà không hề đau đớn…
– Uwmmm…. Ôi…
– Ah…
Trần Minh nghiến răng rùng mình, một suối nóng tuôn trào lấp kín sâu trong âm hộ Mộc Miên. Hắn gục xuống ngực nàng, miệng ngậm lấy núm vú nàng mút mút đê mê… Một tiếng nói thì thầm thật nhỏ chui vào tai nàng:
“Chuẩn bị…”
Trần Minh đứng dậy thở dài, kéo quần lên vừa, nhìn Mộc Miên quay mặt vào trong vách như cam chịu. Hắn quay lại, thì thấy Hoàng Thái tử vẫn ngồi y nguyên bên cạnh Nhã Phương, không có động thái gì kì lạ… Chỉ có mặt Nhã Phương còn hơi ửng đỏ, né tránh ánh mắt hắn.
– Tốt… Thõa mãn rồi chứ…
Hoàng Thái tử đứng dậy, cười thoải mái, đi về phía giường. Trần Minh gật gật đầu bước qua hắn, chìa tay về phía Nhã Phương…
– Về phòng thôi…
Nhưng khi Nhã Phương vừa đứng lên, bất ngờ Trần Minh nhanh như cắt quay lại lao đến Hoàng Thái tử.
“Hừ”…
Hoàng Thái tử như có mắt sau lưng, quay phắt lại… Trần Minh lao đến như một cơn lốc, tay choàng qua người hắn, siết cứng lấy hai cánh tay hắn, đẩy cả người theo hai chân hắn trượt dài về phía giường. Hoàng Thái tử ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Đây là cách tấn công ngu ngốc nhất đối với một đặc nhiệm như Trần Minh… Kềm giữ hai tay, bỏ trống toàn bộ phần ngực cho đối thủ công kích… Quả là ngu ngốc… trừ khi có người khác tập kích phía sau…. Hoàng Thái tử chợt bừng tỉnh, chân phải toàn lực thốc đầu gối ngược lên… “Hự” Cả người Trần Minh cong lại, nhưng vẫn giữ chặt ngang người hắn… Nhã Phương bưng kín miệng, mắt đỏ hoe… Nàng có thể nghe được tiếng xương lồng ngực của Trần Minh gãy vỡ… Trần Minh miệng đầy máu, gào lên:
– Mộc Miên…
Tiếng gào thét tuyệt vọng của Trần Minh vừa dứt… Sau lưng Hoàng Thái tử, một cơ thể trắng muốt bay bổng lên… Mộc Miên ánh mắt đầy sát khí, hai chân nàng xoải rộng tuyệt đẹp như ngừng lại trên không… Vút vút… Tiếng không khí dồn nén rít lên cùng hai chân nàng cùng kích vào trung tâm… Một cú đá hai chân tấn công màng tang địch thủ hiểm độc. Hoàng Thái tử cố ngoái đầu ra phía sau… nhưng chỉ thấy một vệt trắng sáng ập tới.
“Chátttt”
Hai tiếng va chạm chát chúa vang lên gần như cùng thời điểm, vang vọng cả căn phòng. Hai bên đầu Hoàng Thái tử như lãnh trọn hai nhát búa từ hai phía đối nghịch cùng giáng vào. Đầu óc hắn mông lung chao đảo… Mộc Miên từ trên không, ánh mắt lạnh lẽo, đấm thẳng xuống… Một tia sáng sắc bén lóe lên trên tay nàng, rồi mất hút sâu trong da thịt Hoàng Thái tử…
– AAAAAA…..
Hoàng Thái tử gào thét như một con thú dữ… Một cơn đau thấu tim gan đâm sâu vào sau gáy, rồi chạy dọc xuống sống lưng… Mộc Miên rơi xuống giường, lưỡi dao nhỏ trong tay nhỏ giọt máu tươi. Lưng áo Hoàng Thái tử rách dài một đường thẳng, phất phơ lộ ta một đường cắt từ gáy xuống đến eo lưng đầy máu sâu hoắm như thấy được cả xương cột sống bên trong.
– Buông hắn ra đi… – Mộc Miên nói.
Trần Minh hơi chần chừ, buông lỏng tay. Hắn ngạc nhiên nhận ra Hoàng Thái tử từ từ ngã ngữa ra giường… Khuôn mặt trắng bệt, hai mắt nhắm nghiền. Nhã Phương chạy ào lại, chưa kịp lên tiếng thì Trần Minh xua xua tay, quay sang thì thào yếu ớt hỏi Mộc Miên:
– Cô trói hắn lại đi…
– Không cần…
Mộc Miên xua tay, bước thẳng vào phòng tắm. Trở ra, trên người nàng đã quấn tạm một chiếc khăn tắm… Mộc Miên không muốn mình đạt giải đặc nhiệm khoe thân nhiều nhất của năm.
– Hắn đã chết ?! – Trần Minh lại ho ra một ngụm máu, yếu ớt hỏi nàng.
– Không… Nhưng cuộc đời này, có lẽ hắn không bao giờ rời khỏi giường được nữa.
Một lưỡi dao cắm sâu vào cột sống, rạch thẳng từ gáy xuống eo lưng, thiết nghĩ cơn đau đó không mấy ai có thể chịu đựng nổi. Mộc Miên lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền của Hoàng Thái tử. Nàng hơi cảm thán thầm nghĩ.
“Xin lỗi, nếu có súng trong tay… ta sẽ giữ lời cho ngươi ba phát đạn… có lẽ được chết như vậy sẽ tốt cho ngươi hơn.”
“Cốc cốc… cốc…” – Có tiếng gõ cửa vang lên.
– Suỵt, có người lên…
Nhã Phương thì thào, ánh mắt lo lắng sợ hãi nép sát vào Trần Minh. Có lẽ tiếng la hét của Hoàng Thái tử đã đánh động những tay súng bên dưới.
Mộc Miên bước nhanh đến giường, tìm quanh người Hoàng Thái tử. Có thể Hoàng Thái tử quá tự tin với thân thủ của mình hoặc không muốn tạo cơ hội cho Mộc Miên giết mình, nên hắn không mang theo súng bên người. Mộc Miên hít sâu một hơi, ra hiệu cho Trần Minh đã trọng thương và Nhã Phương nép vào sát tường… Lộn lưỡi dao nhỏ vào trong lòng bàn tay, Mộc Miên áp sát cánh cửa. Áp tai vào cánh cửa, nàng nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài…
“Mở cửa vào đi…”
“Mày muốn chết sao ?! Hoàng Thái tử không dễ chọc giận đâu…”
“Câm miệng…”
Ngoài kia có 3 người đàn ông. Mộc Miên không những nghe âm thanh nói chuyện của họ, nàng còn lắng nghe được cả hơi thở của họ. Qua giọng nói của họ có lẽ đều là người Việt hoặc sinh sống ở Việt Nam lâu năm. Mộc Miên nghiến răng căm giận, nàng luôn căm thù những kẻ phản quốc… Ánh mắt nàng chợt nhìn về phía Trần Minh, khẽ thở dài.
“Cộc cộc cộc” – Tiếng gõ cửa một lần nữa vang, có vẻ dồn dập thiếu kiên nhẫn.
– Ai vậy ?!
Mộc Miên xoay nắm cửa. Vẻ mặt thoải mái điềm nhiên trước ba họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía mình.
– Hoàng Thái tử đâu ?!
Mộc Miên không trả lời, cũng không nhìn ba gã đàn ông hai trước một sau đứng chật hành lang trước cửa phòng. Nàng cúi xuống chỉnh chỉnh lại chiếc khăn tắm ngắn củn cỡn, siết chặt lại. Bất chợt Mộc Miên động, nàng lướt đến như một bóng ma… bắt lấy tay cầm súng của hai gã phía trước, bé quặp… bàn chân nàng đá thẳng vào khẩu súng thứ ba… Đầu ngữa ra sau, tuyệt đẹp như một điệu múa.
“Chíu”…
Khẩu súng thứ ba cướp cò, một viên đạn lao qua nòng giảm thanh bắn trượt qua đầu Mộc Miên, đục một lỗ thủng trên tường. Ba khẩu súng còn chưa kịp rơi xuống đất… Bàn tay Mộc Miên đã nhoáng lên, mang theo một tia sáng sắc lạnh chém ngang qua lại vào cổ hai gã đàn ông hai bên. Nàng lại vung tay thẳng về phía trước… Thời gian như dừng lại, mọi hành động diễn ra chớp nhoáng liền kết thúc.
“Phịch… Phịch… Phịch…”
Ba khẩu súng rơi xuống sàn nhà, đi theo là ba thân hình mềm nhũng như bún… Hai gã đàn ông phía trước, tay che cổ không ngăn được dòng máu đỏ trào ra không ngớt. Kẻ thứ ba ánh mắt trợn trắng nhìn lên một vật sáng lấp lánh cắm sâu vào giữa trán mình.
Mộc Miên phủi tay vừa đứng lên. Đột nhiên cả người nàng giật nảy mình vì một luồng sát khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hai mắt nàng mở to nhìn thẳng về phía trước như không thể xác định điều mình đang nhìn thấy. Ngay trước mặt nàng còn một người đàn ông khác… Gã đàn ông thứ tư, mà chính nàng không nghe được hơi thở của hắn, thậm chí nàng không phát hiện ra sự hiện diện của hắn… cho đến lúc ba gã Việt gian đổ gục. Hắn chỉ đơn giản đứng yên tại chỗ, hơi thở cũng không phát ra chút âm thanh… Hắn như hòa hợp một thể với không gian xung quanh, như cái bàn chiếc ghế… như một vật chết. Ánh mắt hắn nhìn Mộc Miên, nhưng lại không nhìn… Vì trong ánh mắt đó không ánh lên một tia ánh sáng của sự sống, chỉ trong veo vô hồn như đôi mắt được làm bằng thủy tinh của một con búp bê…
Mộc Miên nheo mắt, toàn bộ cơ thể vận động hết khí lực. Nàng lướt nhanh đến, bay người đá thẳng vào gương mặt đờ đẫn vô hồn đó… Một mét rưỡi, một mét… Nửa mét… Hắn động. Một nắm tay trắng nhợt lao vút ra đấm thẳng vào bàn chân của Mộc Miên.
– Áhhhh…
Mộc Miên hét lên đau đớn. Cả người bắn ngược vào phòng như diều đứt dây, va mạnh vào tường, ngã sõng soài trên sàn nhà… Trần Minh và Nhã Phương sững người ngơ ngác, nghe Mộc Miên thều thào yếu ớt trước khi ngất lịm.
“Mắt Thủy tinh… Mắt Thủy tinh… Đệ nhất…”
—————————-++++++++—————————-