Dòng Máu Đen - Chương 16: MỘC MIÊN
Một cảm giác đau buốt sau đầu, anh thấy mình chới với… Cả người dần dần chìm xuống, làn nước xung quanh đen ngòm sộc vào mũi… Ngạt thở. Không còn chút không khí chỉ có mùi tanh bùn tràn ngập trong miệng… Tiếng máy cano rần rần lướt đến… Làn nước xao động, một cánh tay mạnh mẽ choàng cứng quanh cổ… Cả người anh bị lôi ngược lên trên… Ném mạnh xuống, sàn cano thật cứng và trơn. Một lúc sau, cả người một lần nữa ê ẩm đau đớn vì bị ném lên bến tàu… Ai đó nắm tóc, lôi xềnh xệch người anh trên nền đất… Quá đau, quá mệt, anh muốn ngất đi…
“Đừng mà… Hu hu… Đau quá…”
Không biết nằm đó bao lâu… Tiếng khóc nức nở của phụ nữ vang lên bên tai làm anh tỉnh lại… Tiếng da thịt phành phạch liên tục thật mạnh bạo… Thật lâu… Lâu đến mức tiếng khóc nghẹn cũng chuyển thành khò khè mệt mỏi… Rồi lại chuyển từ khò khè thành âm thanh khèn khẹc tắt nghẽn như một cái cổ họng bị siết chặt. Một vật gì đó như xác người bị ném lên người anh… Sũng nước, lạnh lẽo… Tiếng giày lộp cộp đến gần… Anh cố hé mắt nhìn nhưng chỉ thấy mũi giày màu đen to bè ngay trước mặt… Kẻ đó như ngồi xuống bên cạnh anh, im lặng, rồi thở dài.
“Đã lục soát kỹ chưa ?!”
Những ngón tay anh cử động thật khẽ… Anh nhận ra giọng nói này… Thật quen thuộc…
“Rồi… Không có gì hết…”
“Ngón tay hắn cử động kìa… Hắn còn sống…”
“Đưa ngay về cứ điểm… Tao muốn anh ta sống…”
Một bàn tay đặt lên vai anh, giọng nói kềm nén thật thấp:
“Xin lỗi anh Hai… Em sẽ cứu sống anh…”
Nhất Huy choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Tiếng nói kia còn vang vọng trong đầu anh… “Em sẽ cứu sống anh… sẽ cứu sống anh…”. Anh nhận ra giọng nói đó là của Trần Minh. Anh vừa mơ một cảnh tượng mới từ ký ức của Trần An. Nhất Huy lau mồ hôi trán, nhìn quanh nhận ra mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng toát… Tại sao mình lại ở đây ?! Nhiệm vụ… U-235… Mộc Miên ở đâu ?! Nhất Huy bừng tỉnh hoảng hốt… Anh rút vội kim truyền nước trên cánh tay, lồm cồm leo xuống giường. Một cơn nhức đầu quay cuồng làm anh choáng váng… Nhất Huy phải tì tay vào tường để lê từng bước ra khỏi phòng.
– Anh không được xuống giường…. – Một cô y tá chạy vội đến níu lấy cánh tay Nhất Huy.
– Không… Không… Mộc Miên có sao không ?! Nàng đang ở đâu ?!
Nhất Huy hỏi cô y tá, nhưng thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, lòng anh trầm xuống.
– Chúng tôi tìm thấy cậu trong xe, cùng với thi thể thiếu úy Cảnh… – Giọng nói của thiếu tá Phúc vang lên sau lưng. – Ngoài ra không có gì hết… U-235 đã bị lấy đi… Mộc Miên cũng không thấy.
Nhất Huy quay phắt lại, chộp lấy vai anh ta siết chặt.
– Anh nói Mộc Miên không thấy là sao ?! Tại sao không thấy ?!
– Tôi không biết… Có thể Mộc Miên trong lúc hôn mê… đã bị Hoàng Thái tử mang đi.
Lời nói của Thiếu tá Phúc như sấm sét nổ ngang tai… Nhất Huy cả người chao đảo tựa vào tường, từ từ trượt dài xuống.
————————++++++++++++————————–
15h30 ngày 10/02/2017,
Trong một căn phòng nhỏ kín mít không cửa sổ… Nhã Phương ngồi bên cạnh giường thấm khăn ướt lau nhẹ vết máu khô trên mặt Mộc Miên. Nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền của người phụ nữ này, lòng Nhã Phương chợt thấy bồi hồi cảm xúc phức tạp. Nàng đã gặp cô ta một lần, chỉ thoáng qua… Nhưng mãi mãi nàng không thể quên được vẻ mặt hoan hỉ sung sướng lúc đó của Mộc Miên trong vòng tay Nhất Huy. Nhã Phương từng rất căm thù khuôn mặt này… từng muốn cào xé, đánh nát những nét thanh tú xinh đẹp này. Nhưng giờ đây, một Mộc Miên bằng xương bằng thịt nằm bất động trước mặt, hai tay trói chặt lên đầu giường… nàng lại không biết phải làm gì. Quá khứ gì cũng đã qua… Vết thương trong tim nàng cũng lành lặn và có thêm một sức sống mới. Nhã Phương thở dài, lấy miếng băng keo cá nhân dán lên vết rách nhỏ trên trán Mộc Miên. Nàng đứng dậy xách thau nước đi vào nhà vệ sinh đổ đi.
Khi Nhã Phương trở lại, chợt phát hiện ra Mộc Miên đã tỉnh và đang nhìn nàng.
– Đây là đâu ?!
Lần đầu tiên đối diện ánh mắt của Mộc Miên, Nhã Phương cũng phải thở dài than thở. Cô ta có đôi mắt rất đẹp… Đối mặt với đôi mắt đen sâu như hai vũng xoáy hút hồn đó mấy người đàn ông có thể thoát khỏi. Nhã Phương mỉm cười hơi thiếu tự nhiên, nói:
– Đây là căn cứ của Hồng kỳ.
– Tại sao tôi lại ở đây ?!
– Cô là chiến lợi phẩm của Hoàng Thái tử…
Mộc Miên sững người, nhíu mày nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nhã Phương. Dĩ nhiên nàng nhận ra cô gái trước mặt, nhưng quả thật giữa hai người có một số chuyện khó nói… Nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
– Cô là Mộc Miên, số hiệu 143, đặc nhiệm nữ có chỉ số cận chiến và bắn súng cao nhất, bài danh thứ 12 của 107 ?! – Nhã Phương chợt lên tiếng hỏi.
Nếu Nhã Phương đã ngửa bài, vậy Mộc Miên cũng chẳng e ngại gì nữa… Nàng thoải mái đối mặt, mỉm cười hỏi lại:
– Đúng vậy. Nhưng… chẳng hay tôi đang được nói chuyện với Nhã Phương nào ?! Một đặc vụ được Hồng kỳ đào tạo 6 tháng tại Hàn Châu, chuyên sử dụng độc để giết người, khống chế, khai thác thông tin… Hay là bạn gái thanh mai trúc mã của Hồng Nhất Huy đây ?!
– Cũng đầy đủ thông tin đấy… – Nhã Phương gật gù, ánh mắt điềm nhiên. – Nhưng Nhã Phương khi xưa đã chết… Tôi không muốn mình có bất cứ liên quan gì đến gã đàn ông bội bạc đó nữa.
– Thật ra… Nhất Huy… – Mộc Miên toan nói về sự hiểu lầm giữa hai người.
– Câm miệng… Không được nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi…
Nhã Phương gắt lên, bước đến giường, cầm trên tay một đĩa thức ăn… Cô ta dùng một còn dao cắt dây trói cho nàng. Mộc Miên nhận ra trói nàng là hai sợi dây rút bằng nhựa.
– Ăn đi… – Nhã Phương đưa đĩa thức ăn, nói tiếp.
– Và cô không nên nghĩ đến việc trốn thoát bằng phương pháp… đại loại như… cướp dao uy hiếp tôi…. Ngoài kia có rất nhiều tay súng sẵn sàng bắn chết tôi để cô không trốn thoát.
Mộc Miên xoa xoa hai cổ tay bầm tím, cầm đĩa thức ăn lên… Là một đĩa dim sum còn nóng bốc khói, thơm ngát. Mộc Miên thản nhiên ăn, còn gật gù thưởng thức:
– Ngon lắm… Thứ này không giống mua đem về nhà… Còn nóng hổi cứ như là… bên dưới kia có một cái nhà hàng Hoa vậy ?!
– Làm sao cô biết ?! – Thấy mình nói hớ, Nhã Phương chữa lại. – Tôi vẫn có thể mua về rồi hâm nóng lại mà…
– Hi hi… Hâm nóng bằng cách nào ?! Luộc lại thì lớp bột bên ngoài sẽ nhão, làm nóng bằng lò vi sóng thì bột sượng cứng… Tôi không nghĩ cô chịu bỏ công ra hấp lại cho tôi đâu… – Mộc Miên vừa ăn vừa giải thích.
– Đoán hay lắm… Cô còn đoán gì được nữa ?! – Nhã Phương cũng thấy thú vị trước những suy đoán của Mộc Miên.
– Tôi nghe được âm thanh chén bát và xếp ghế bên dưới… cả tiếng đi cầu thang lên xuống… Căn phòng này hẳn là ở tầng ba của một nhà hàng Hoa… căn phòng này tuy không có cửa sổ nhưng hơi nóng mặt trời đến từ phía đó… – Mộc Miên chỉ bức tường phía trước. – Đó là hướng Tây…
Nhã Phương há hốc nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang ăn ngồm ngoàm trước mặt. Nàng lại nhìn quanh bốn vách tường kín mít xem có khe hở nào khả dĩ cô ta có thể nhìn ra ngoài. Nhưng dù có khe hở, hai tay bị trói chặt Mộc Miên cũng không xem xét được gì… Cô ta hoàn toàn dùng linh cảm của một đặc nhiệm lâu năm để suy đoán. Mộc Miên ăn xong, trả lại cái đĩa trống không, Nhã Phương bừng tỉnh, nói:
– Cô có năm phút đi vệ sinh…
– Ok…
Mộc Miên không nói lời thứ hai, đứng dậy khỏi giường, vươn vai làm vài động tác thể dục. Sau đó, thong thả đi vào toilet. Vừa đóng cửa toilet Mộc Miên liền nhìn quanh quan sát… Nàng mừng rỡ thấy một cái quạt hút thông hơi, liền bước tới. Nhẹ nhàng đạp lên nắp bồn cầu, Mộc Miên nhúng người bám tay vào lỗ hổng đu người lên. Nàng cần xác định vị trí của mình. Nhưng Mộc Miên thất vọng nhìn thấy sau lỗ là một vách tường ẩm mốc.
Hai phút sau bước ra ngoài, mặc Nhã Phương nhìn ngắm dò xét, Mộc Miên tiếp tục uốn người làm vài động tác vận động. Cái khó nhất của con tin là luôn bị trói… Máu không lưu thông, đến lúc được giải cứu muốn chạy cũng không chạy nổi.
– Cô thật sự bỏ qua cơ hội đoàn tụ với ba mẹ mình sao ?!
Mộc Miên chợt hỏi một câu làm Nhã Phương ngẩng người trầm lặng.
– Tôi còn có cơ hội đó sao ?! – Nhã Phương thì thầm như tự nói với chính mình.
– Tôi biết cô bị ba gã cảnh sát đó cưỡng hiếp… Nhưng tôi tin, dù cô có sử độc đi nữa… cũng không có khả năng hại chết đủ ba người… Là có một kẻ khác tiếp tay, đúng không ?!
Thấy Nhã Phương im lặng cúi đầu, Mộc Miên biết mình đã đoán đúng.
– Nếu bây giờ cô quay đầu, cùng phối hợp với chúng tôi phá hỏng kế hoạch của Hoàng Thái tử… Cô sẽ được pháp luật khoan hồng… Có thể vẫn ở tù vài năm, nhưng còn hơn tha hương suốt đời trên đất khách….
“Bốp bốp… bốp”
“Ha ha… Hay lắm…”
Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, một giọng đàn ông trầm ổn nói vọng vào khi cánh cửa bật mở… Hoàng Thái tử cả người cao lớn bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Mộc Miên, lại liếc sang Nhã Phương. Trần Minh đi theo sau lưng hắn, nét mặt hơi cứng đờ thiếu tự nhiên.
– Thuyết giáo hay lắm ah ! Tôi mà là Nhã Phương chắc đã bị cô thuyết phục rồi…
– Hoàng Thái tử ?!
Mộc Miên âm thầm đánh giá người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn còn cao hơn Nhất Huy gần nửa đầu… Ria mép cạo sạch bóng để lại một màu xanh rì quanh chiếc cằm rộng rất nam tính. Mộc Miên biết mình là thành viên 107 đầu tiên được thấy mặt của Hoàng Thái tử, dĩ nhiên không bao gồm kẻ hai mặt như Trần Minh. Trước giờ biệt danh Hoàng Thái tử vang dội cả bầu trời Nam, nhưng không một hồ sơ nào lưu trữ được chân diện mục của hắn. Hôm nay, hắn lộ diện trước mắt Mộc Miên, cũng có nghĩa rằng nàng không bao giờ có thể rời khỏi nơi này khi còn sống.
– Mộc Miên… Mộc Miên… Hoa khôi 107 ah… Cô đẹp lắm…
Hoàng Thái tử bước lại gần Mộc Miên, nâng cằm nàng lên tấm tắc khen ngợi như đánh giá một món hàng. Nhã Phương cúi đầu bước ra khỏi phòng… Nhưng bất ngờ, khi Nhã Phương bước ngang qua hai người… bàn tay Mộc Miên nhanh như cắt cướp con dao từ trong tay Nhã Phương, chém ngược lên cuống họng của Hoàng Thái tử. Hoàng Thái tử chỉ hừ một tiếng, bàn tay hắn như có ma thuật xuất hiện ngay trước cổ, chộp cứng bàn tay của Mộc Miên.
– Ah… “Choang”
Nhã Phương giật mình, tuột tay đánh rơi chiếc đĩa xuống sàn. Bàn chân Mộc Miên ngay tức khắc kẹp lấy một mảnh sứ vỡ, đá thẳng 90 độ vào màng tang của Hoàng Thái tử. Cú đá này nếu trúng đích, ngày này năm sau Tư lệnh Hoàng Chu phải làm giỗ cho con trai hắn… Nhưng đặc nhiệm bài danh thứ ba của Hồng Kỳ là đi lên từ xương máu, không phải hữu danh vô thực… Hoàng Thái tử nhếch mép cười, khẽ ngữa đầu ra sau, tránh cú đá hiểm hóc của Mộc Miên… Chân nàng vừa trượt mục tiêu, liền bị bàn tay khác của hắn bắt gọn… Hắn siết chặt tay, dũ mạnh để con dao vào miếng sứ vỡ rơi xuống đất… Nắm chặt một tay một chân của Mộc Miên, hắn nhẹ nhàng giở nàng lên như xách một con gà mái tơ ngang bướng. Mộc Miên bất ngờ dùng đầy gối chân còn lại đá thốc vào hạ bộ của Hoàng Thái tử. Hắn lại như đoán trước được ý nghĩ của nàng, chỉ xoay đùi đón lấy cú đá của nàng.
– Quả nhiên là hoa hồng có gai… Hắc hắc… Bất quá tôi thích… – Hoàng Thái tử bật cười.
– Hừ… – Mộc Miên nghiến răng, mặt đỏ ửng hết sức.
Hoàng Thái tử quay lại nhìn Nhã Phương và Trần Minh còn chần chừ đứng đó, nhếch mép cười hỏi:
– Tôi nghe nói khi xưa Thiếu tá Trần Minh cũng mê đắm con mèo cái này ah… Có muốn thử không ?!
– Không…
Trần Minh mím môi không muốn nhìn Mộc Miên, kéo tay Nhã Phương bước ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại làm trong lòng Mộc Miên dâng lên một nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Hoàng Thái tử đẩy Mộc Miên ngã ngửa trên giường, nói:
– Tôi cho cô hai lựa chọn… Một là ngoan ngoãn phục tùng tôi và chỉ mình tôi… Hai là tôi sẽ trói cô lại… hãm hiếp cô trước rồi thưởng cô cho đám đàn em ngoài kia…
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không nhân tính của Hoàng Thái tử, Mộc Miên thầm thở dài. Tiếng xấu của hắn lan đi khắp Châu Á… Từng có một đặc nhiệm Malaysia ngoan cường chống trả, vẫn không thoát khỏi cảnh bị hãm hiếp, mà còn chết thảm bởi một cái ống tre đóng sâu vào âm đạo. Đặc nhiệm nữ như nàng thà bị bắn chết còn hơn bị hắn bắt sống… Mộc Miên lén liếc nhìn mảnh vỡ của chiếc đĩa còn dưới sàn thầm nuối tiếc. Khi nảy, nếu nàng không tấn công Hoàng Thái tử mà dùng mảnh vỡ kia để đâm vào cuống họng mình, có thể nàng đã thành công.
– Chậc chậc… Đừng suy nghĩ như thế… Tôi sẽ không cho cô chết dễ dàng như thế… – Hoàng Thái tử như đọc được suy nghĩ của Mộc Miên, nhếch mép cười, nói. – Và cũng đừng nói với tôi mấy câu cũ rích như… “dĩ khả sát bất khả nhục”… Hắc hắc… Tôi cho cô lựa chọn chỉ phục tùng một mình tôi đã là rất giữ mặt mũi cho 107 và tư lệnh Nhân rồi.
– Mục đích của anh là gì ?! Tôi không tin đỉnh đỉnh đại danh một Hoàng Thái tử như anh lại bắt một đặc nhiệm nhỏ bé như tôi chỉ để thõa mãn tình dục… – Mộc Miên mím môi hỏi.
Hoàng Thái tử bật cười, ngồi xuống giường thân thiện như người bạn thân không hề phòng bị. Nhưng Mộc Miên biết trình độ cận chiến của mình và hắn cách nhau quá xa, nàng không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với hắn. Hoàng Thái tử mỉm cười ôn hòa, Mộc Miên cũng phải thừa nhận hắn có nụ cười rất đẹp, nói:
– Ha ha… Cô nói đúng… Thật ra thỏa mãn tình dục chỉ là chuyện phụ thôi… Nhã Phương và Trần Minh lại có đôi có cặp, tôi thì buồn chán một mình… Có gì cô thông cảm nha…
– Vậy mục đích chính là gì ?! Một Đại Úy như tôi không có thông tin mật gì để khai thác… – Mộc Miên ngưng một chút, nói tiếp. – Tôi nghĩ kẻ đang bán tin cho Hồng Kỳ còn biết nhiều thứ hơn tôi…
– Ha ha… Giả vờ ngây ngô khéo lắm… Nguyễn Mộc Miên… Không biết tên tiếng Việt như vậy có nên thêm chữ “Thị” không nhỉ ?! – Hoàng Thái tử cười nói thoải mái.
– Anh nói gì tôi không hiểu ?! Họ của tôi là Bùi… – Mộc Miên kềm nén sự sợ hãi, nghiến răng nói cứng.
– Haizz… – Hoàng Thái tử lắc đầu thở dài. – Đây là giờ phút nào rồi mà còn ngoan cố như thế ?! Bùi chỉ là họ mẹ của cô thôi mà… Cha cô họ Nguyễn… Tên đầy đủ là… Nguyễn Hòa Nhân – Tư lệnh Quân ủy Đặc chủng 107…
——————–+++++++———————
– Đây là…
Nhất Huy nhìn gương mặt âm trầm của Tư lệnh Nhân, lại nhìn Thiếu tá Phúc nhận được cái gật đầu xác nhận của anh ta. Một sự thật hầu như không có người biết trong Đội đặc nhiệm 107… Mộc Miên lại là đứa con ruột và duy nhất của Tư lệnh Nhân.
Tư lệnh Nhân đi tòng quân từ thời đất nước chưa giải phóng. Sau khi đất nước hòa bình, với lòng nhiệt huyết của quân nhân ông không chịu giải ngũ về thay cha vợ quản lý kinh doanh. Thế là hai vợ chồng cãi vả, tan đàn xẻ nghé… Khi đó Mộc Miên chỉ mới sinh được vài tháng và đổi sang mang họ mẹ. Hai chục năm sau, càng lớn Mộc Miên càng có tính cách giống cha… Nàng được mẹ kể về cha mình và quyết định vào quân đội đi theo ông. Dù hai cha con gặp nhau thường xuyên, nhưng tính tình độc lập từ nhỏ, Mộc Miên không muốn ông tiết lộ quan hệ huyết thống giữa hai người.
– Mộc Miên dù sao đi nữa cũng chỉ là một Đại Úy… chỉ nắm thông tin những nhiệm vụ nàng được giao. – Nhất Huy nhíu mày lẩm bẩm. – Trong khi đó Hoàng Thái tử còn có một tay trong còn cao cấp hơn nàng… Tôi phủ định mục đích khai thác thông tin.
Tư lệnh Nhân và Thiếu tá Phúc gật đầu đồng ý, Nhất Huy nhíu mày suy nghĩ. Anh đã loại Thiếu tá Phúc ra khỏi danh sách nghi vấn, đơn giản vì tay trong này phải tồn tại trong hàng ngũ từ lúc Trung tá Trần An còn sống. Trong khi đó Thiếu tá Phúc chỉ chuyển sang 107 từ hơn 6 tháng trước. Nhất Huy hít một hơi thật sâu hỏi:
– Có bao nhiêu người ở 107 biết về mối quan hệ cha con của Tư lệnh Nhân và Mộc Miên ?!
– Tôi mới được Tư lệnh nói ngày hôm qua… – Thiếu tá Phúc chột dạ, nói ngay.
Ông Nhân trầm ngâm rồi trả lời:
– Không có ai… Đến hiện nay tính cả cậu là người thứ hai thôi.
– Vậy nhiệm vụ sáng sớm hôm nay ai có thể tiết lộ thông tin ?! – Nhất Huy hỏi.
– Điều này tôi cũng suy nghĩ rất nhiều… Chỉ có tôi ra lệnh với ba người cậu… Ngay cả bên quân đội được điều động cũng không biết đi đâu… Đến phút chót, thu tất cả điện thoại cá nhân xong mới phát lịch trình cho họ… – Tư lệnh Nhân nói.
– Lịch trình phát như thế nào ?! Do anh ai phát ?! Ai đánh máy ?
– Do tự tay tôi đánh máy, in ấn, dán niêm phong…
Cả gian phòng lại im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Một lúc sau Thiếu tá Phúc nói:
– Tôi nghĩ tạm thời chúng ta không có cách nào truy ra kẻ bán tin… Điều chúng ta cần làm bây giờ là suy đoán ra mục đích thật sự của chúng để tìm phương án đối phó trước…
– Tôi đồng ý… Trước mắt ta thấy được mục đích chính của cuộc tấn công là thùng U-235… Mộc Miên có thể chỉ là một thu hoạch bất ngờ của Hoàng Thái tử. Nhưng bắt đi Mộc Miên hắn sẽ được cái gì…
– Ngoại trừ… – Hai mắt của Nhất Huy sáng dần lên, trầm giọng nói. – Hắn cũng biết Mộc Miên là con gái của Tư lệnh Nhân và lấy nàng ra uy hiếp ông.
– Không thể nào… Khả năng hắn biết chuyện này là rất thấp… Vả lại…
Tư lệnh Nhân đang nói chợt nín lặng, nét mặt ông hơi trầm trọng nhìn Nhất Huy, chỉ tay về cuối phòng… Nhất Huy hiểu ý đứng lên, bước thật nhẹ về phía dãy ghế kê cuối phòng.
– Vả lại, tôi không nói chuyện này với ai… Mà dù hắn có biết thì sao ?! Tôi không thể đặt mạng sống con gái lên trên lợi ích quốc gia… – Tư lệnh Nhân vẫn tiếp tục nói đều đều.
Nhất Huy nín thở nhẹ nhành nằm sát xuống sàn, thò đầu vào dưới ghế… Anh lần lượt kiểm tra hai cái, thì tìm thấy bên dưới chiếc ghế thứ ba có một thiết bị nghe lén cỡ siêu nhỏ vẫn âm thầm hoạt động. Nhất Huy không tháo nó đi, ngồi dậy ra hiệu cho Tư lệnh Nhân và Thiếu tá Phúc…
– Tôi nghĩ tạm thời mình phải suy nghĩ thêm… Xin phép Tư lệnh…
Cả ba người cùng đi ra khỏi cửa… Nhưng chỉ có hai tiếng giày vang lên. Cửa đóng lại. Nét mặt Tư lệnh Nhân âm trầm, hàng lông mày nhíu chặt… Ông nhìn sâu vào mắt Nhất Huy và Thiếu tá Phúc, nói:
– Chuyện này tuyệt đối không nói với người khác biết… Cái máy tạm thời cứ để nguyên đó…
Nhất Huy và Thiếu tá Phúc nhìn theo Tư lệnh Nhân bước đi, mái tóc bạc cúi thấp đăm chiêu.
– Tại sao không tháo nó ra ?! – Thiếu tá Phúc hỏi.
Nhất Huy trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:
– Khu quân đội này rộng 22 hécta, thiết bị đó lại nhỏ như vậy, không có cách gì truyền tin thẳng ra ngoài… Chắc chắn phải có một trạm tiếp sóng lắp đặt đâu đó…
– Vậy chúng ta có thể dùng thiết bị dò sóng tìm ra nó… Biết đâu lại là manh mối tìm ra kẻ kia ?!
– Không cần nữa… Vì… Tư lệnh Nhân đã biết được kẻ cài thiết bị là ai…
————————+++++++++—————————
Nhìn tấm lưng to lớn cơ bắp nổi cuộn tựa vào mép bồn tắm, Mộc Miên thất thần suy nghĩ. “Lựa chọn sao ?! Nàng có lựa chọn sao ?!” Mộc Miên là một người phụ nữ trưởng thành, có khao khát tình dục yêu đương. Sinh sống trong môi trường quân đội nhiều năm, tính tình nàng ngay thẳng phóng khoáng. Vì thế từ lúc gặp Nhất Huy và có cảm xúc với anh, Mộc Miên không hề do dự chủ động quan hệ xác thịt với anh. Dù hai người đến hiện nay vẫn chưa nói một lời yêu đương chính thức… Vì những lời ủy mị đó không cần thiết, chỉ cần anh hiểu trong lòng nàng có hình bóng anh là đủ. Mộc Miên từng mong muốn, thân xác của mình chỉ thuộc về hai người đàn ông. Một là Trần An, hai là Nhất Huy… Nhưng nay nàng sắp phải thuộc về một người thứ ba. Một kẻ đứng phía bên kia chiến tuyến… Một kẻ thù mạnh đến mức chẳng buồn phòng bị quay lưng về phía nàng…
Mộc Miên mím môi tháo khăn tắm để rơi tuột xuống chân, bước đến. Nàng chuẩn bị bước vào bồn tắm thì Hoàng Thái tử lên tiếng:
– Khoan đã… Đứng thẳng lên…
Mộc Miên mím môi, đứng thẳng người lên. Cơ thể của nàng hoàn toàn trần truồng phơi bày trước ánh mắt của Hoàng Thái tử. Hắn mỉm cười, chậm chậm nâng ly rượu vang hớp một ngụm nhỏ. Ánh mắt như hai bàn tay vô hình lướt qua hai bầu vú căng tròn mơn mởn, rồi đùa nghịch trên hai núm vú đỏ hồng xinh xắn của nàng. Hắn lại nhìn ngắm vùn bụng thon nhỏ trắng ngần không chút mỡ thừa của nàng… Lại xuống đến vùng mu mềm mại hồng hào phơn phớt lông tơ. Ánh mắt hắn làm cả cơ thể Mộc Miên rờn rợn nhột nhạt, hai gò má nàng vô thức ửng đỏ… Vì trước đây chưa có người đàn ông nào nhìn ngắm cơ thể nàng lâu như vậy. Hoàng Thái tử gật gù tán thưởng, rồi mở miệng nói:
– Xoay người lại…
Mộc Miên cắn môi, quay lại. Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt. Những ngón tay ửng đỏ như muốn che đi phần tam giác thầm kín giữa cặp đùi khép chặt của nàng.
– Quỳ gối xuống… chống tay ra phía trước…
“Đến rồi…” Mộc Miên thấy miệng mình đắng chát. Nàng chậm chậm quỳ gối trên mép bồn tắm, chống tay lên bệ xi măng lót gạch men trắng… Cả vùng âm hộ xinh đẹp, hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao của nàng phơi bày trước mắt Hoàng Thái tử. Mộc Miên nhắm mắt nín thở thầm mong chuyện này sẽ qua thật nhanh… Một cảm giác ươn ướt mát lạnh làm Mộc Miên rùng mình, quay lại. Hoàng Thái tử vừa mỉm cười vừa đổ ly rượu vang lên mông nàng. Dòng rượu đỏ làm ướt đẫm hai mép âm hộ, chảy dài xuống cặp đùi trắng nõn của nàng…
– Anh… làm gì… Ư…
Mộc Miên chưa kịp phản đối thì hắn đã chồm đến ngậm kín lấy âm hộ nàng. Một cảm giác nóng ẩm hừng hực làm cả người nàng cứng đờ. Lưỡi hắn thật nóng, liến dọc hai mép âm hộ nàng, rồi quét sâu vào… Mộc Miên cắn chặt môi vẫn không ngăn được tiếng nấc khẽ. Hai tay Hoàng Thái tử giữ chặt cặp mông tròn trịa của nàng, kéo nó mở rộng ra hai bên… Lưỡi hắn càng bá đạo, quét dọc lên trên, liếm quanh lỗ hậu môn xinh xắn làm cả người Mộc Miên co rúm lại, miệng há hốc thở dốc…
– Ư… Đừng…
Mộc Miên siết chặt mép bồn tắm, chịu đựng. Nhưng chính nàng cũng không rõ mình đang chịu đựng điều gì ?! Nàng đã không chuẩn bị tinh thần cho điều này… Nàng vẫn nghĩ là Hoàng Thái tử sẽ lao lên xâm chiếm nàng một cách thô bạo, chỉ để thõa mãn cơn dục vọng của hắn. Nhưng hắn lại hôn mút âm hộ nàng một cách say mê… Hành động âu yếm khao khát này đối với nàng chỉ dành cho những cặp đôi yêu nhau… Trước đây lần đầu tiên Mộc Miên biết đến chuyện này là từ Nhất Huy… Anh đã cho làm nàng lịm đi vì sung sướng. Nhưng nàng không nên có cảm giác sung sướng này với một kẻ thù của tổ quốc…
– Đừng… Ư… Ôi…
Mộc Miên cắn môi nấc khẽ từng tiếng theo hơi thở hổn hển. Đầu nàng rũ xuống, mái tóc dài đen óng ả rũ rượi che lấp đi ánh mắt sắc lạnh kiên quyết… Bất ngờ chân phải đang quỳ gối của Mộc Miên thốc một cú cực mạnh ra phía sau. Tư thế của Hoàng Thái tử hoàn toàn không phòng bị, cúi sát xuống, môi dán chặt lên âm hộ nàng… Hắn lãnh trọn một cú đá thốc hiểm độc của Mộc Miên vào huyệt chấn thủy.
“Hự”
Hoàng Thái tử ngã ngữa ra bồn tắm, đầu va mạnh vào thành hồ phát ra một âm thanh trầm đục. Mộc Miên ngay tức khắc đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn bất động lập lờ trong làn nước đầy bọt xà bông. Không lẽ nàng lại đắc thủ dễ dàng như vậy ?? Không, nàng phải dùng cơ hội quý giá này để giết hắn. Mộc Miên hít sâu một hơi, nhúng người bay lên không… Đầu gối nàng quặp lại dùng cả trọng lượng cơ thể đánh xuống phần gáy của Hoàng Thái tử.
“Ào”…
Nhưng khi đầu gối Mộc Miên chưa chạm được mục tiêu, cái xác bất động của Hoàng Thái tử chao đi… Một cánh tay vung lên túm chặt lấy cổ Mộc Miên, đè nàng xuống nước. Mộc Miên chưa kịp phản kháng thì liên tục bốn quyền đánh xuyên qua làn nước đánh mạnh lên hai bên bả vai và hai khớp đùi nàng… Cảm giác đau nhói chỉ lướt qua, tứ chi Mộc Miên liền tê rần, mất kiểm soát. Không khí trong người đã cạn sạch, nàng thậm chí không thể nhoài người ngoi lên khỏi mặc nước để thở… Một cánh tay mạnh mẽ vòng bên dưới eo, cả cơ thể trần truồng của Mộc Miên được nâng bổng lên…
– Để xem cô còn đánh lén không ?!
Hoàng Thái đặt vai Mộc Miên tựa lên thành hồ… Nhìn nàng thở hổn hển, hai bầu vú căng tròn bóng loáng phập phồng, hắn nhếch mép cười. Hai chân nàng tê dại mở rộng, hạ thể tì lên vùng bụng rắn chắc của hắn… Mộc Miên còn cảm nhận được vùng lông rậm rịt áp chặt vào âm hộ nàng và khúc thịt cứng rắn bên dưới cọ quẹt giữa khe mông nàng.
– Cô làm tôi rất có hứng thú cô biết không ?! Ha ha…. Nhã Phương tuy cũng rất đẹp, nhưng quá yếu đuối… Không thú vị… Không thú vị…
Hoàng Thái tử với tay lấy cốc rượu vang đổ lên ngực Mộc Miên, hai tay hắn mân mê chà sát cho rượu loang khắp hai bầu vú căng tròn của nàng. Mộc Miên nhắm mắt im lặng. Tay chân nàng giờ đây đều tê dại không chút sức lực… Nàng đã được đọc qua các chiêu thức bí hiểm của võ thuật Trung Hoa, nhưng không ngờ lần đầu đối mặt nàng được trải nghiệm trên chính cơ thể mình. Điểm huyệt thường được hình tượng thái quá trong phim kiếm hiệp, vì thế người đời xem đó là chiêu thức bịa đặt ảo tưởng… Thật ra điểm huyệt hoàn toàn có thật, chỉ là không ảo diệu như phim ảnh… Một cao thủ võ thuật có thể nhằm vào huyệt đạo của đối thủ đánh xuống gây tê liệt, mất khả năng chiến đấu trong một khoảng thời gian nhất định. Giờ đây, Mộc Miên chỉ còn là cá trên thớt… Nàng nghiến răng chịu đựng cảm giác nhộn nhạo do Hoàng Thái tử không ngừng vuốt ve mơn trớn cơ thể lõa lồ của nàng.
– Ngực cô đẹp lắm… Săn chắc như vậy chắc phải tập luyện cận chiến thường xuyên…
Hoàng Thái tử xoa nắn đều đều hai bầu vú căng tròn của Mộc Miên… Hắn úp mặt lên thưởng thức cảm giác mát rượi mềm mại của da thịt nàng… Lưỡi của hắn liếm khắp hai khối thịt mơn mởn rồi há miệng ngậm lấy hai núm vú nàng mút mút say mê… Răng hắn cắn nhẹ lên hai phần thịt đỏ hồng nhay nhay nhẹ nhẹ làm nó săng cứng lại… Mộc Miên nấc khẽ rùng mình, mặt đỏ ửng lên kềm nén. Nàng cảm nhận hạ thể có một dòng nước ấm nóng chậm chậm tiết ra… Hoàng Thái tử cũng cảm nhận được sự ẩm ướt của Mộc Miên, mỉm cười đỡ lấy bờ eo mềm mỏng không xương của nàng. Tay hắn cầm lấy dương vật căng cứng quét dọc hai mép âm hộ trơn nhẵn của nàng chậm chậm chèn vào…
– Ư…
Mộc Miên cắn môi, hàng lông mày nhíu chặt, từng chút đón nhận thứ to lớn đó đi sâu vào người nàng. Tay hắn bóp lấy bờ eo nhỏ của nàng, từ từ kéo hạ thể ra, lại đẩy vào… Mộc Miên nhắm mắt chịu đựng, hơi thở ngắt quãng từng đợt từng đợt… Nàng muốn xua đi những khoái cảm đang từ từ xâm chiếm tâm trí. Hoàng Thái tử khoái nhìn hai mép âm hộ đỏ mọng căng cứng bao quanh thân dương vật gân guốc của hắn. Hắn nghiến răng thúc nhanh hơn… nhanh hơn…
– Ư… Ư…. Ôi…
Mộc Miên không ngăn được âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng nàng… Hai cánh tay nàng từ tự khôi phục chút khí lực, lại không đánh trả mà đặt lên bộ ngực nở nang của Hoàng Thái tử. Hai chân nàng không còn rũ rượi tê liệt, lại vô thức quắp lấy hông hắn. Bất ngờ Hoàng Thái tử nhấc cả người Mộc Miên bổng lên… Hắn ngồi xuống sàn bể tắm… Tay hắn bợ lấy cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng, đỡ lên nhồi xuống nhấp nhổm để dương vật căng cứng của hắn không ngừng đâm sâu vào người nàng.
– Ư… Uwmmmm…. Ôi….
Mộc Miên vô thức choàng tay quanh cổ Hoàng Thái tử, miệng há hốc rên rỉ. Hai cơ thể trần truồng không ngừng dính chặt vào nhau… Chuyển động… làm nước hồ sánh ra ngoài tung tóe.
– Uwmmm…
Mộc Miên bấu chặt lấy bờ vai Hoàng Thái tử, rên siết mãnh liệt… Dù ngàn lần không muốn nàng vẫn không ngăn được cơn sướng khoái tột đỉnh của mình. Âm hộ nàng tuôn trào không ngớt… Cùng lúc đón nhận một luồng tinh khí mạnh mẽ phun xuất sâu bên trong.
Giây phút đê mê qua đi, Mộc Miên vẫn im thin thít trên bờ vai rắn chắc của Hoàng Thái tử. Dương vật hắn chỉ mềm đi một chút, vẫn nằm sâu bên trong cơ thể nàng. Mộc Miên không lưu luyến cảm giác vừa qua, nhưng nàng đang bối rối không biết phải đối mặt với hắn như thế nào… Đối mặt với bản thân mình thế nào… Nàng không những có cảm xúc, mà còn đạt cực khoái với kẻ thù.
– Cô đang nghĩ gì ?! Muốn tiếp tục thì chúng ta có thể lên giường… – Hoàng Thái tử vẫn giọng điệu trêu chọc đó.
Mộc Miên mím môi, đẩy hắn ra… Nàng đứng lên, hơi loạng choạng vì hai chân run rẩy.
– Tôi chỉ đang nghĩ sau này tôi sẽ bắn anh như thế nào ?! Vào đầu hay vào tim trước…
Mộc Miên với tay lấy vòi nước, mím môi xả mạnh vào giữa hai chân, rửa đi lớp tinh dịch nhầy nhụa đang từ bên trong tràn ra…
– Sao không bắn vào dương vật tôi… Thấy tội nghiệp nó à ?!
Hoàng Thái tử cười thoải mái bước đến, bàn tay hắn bao lấy âm hộ nàng, ngón tay khẽ luồn vào trong rửa cho nàng… Mộc Miên kềm nén hơi thở nặng nề vì ngón tay hắn bên trong người nàng không ngừng móc ngoáy…
– Cảm ơn đã nhắc nhở… Tôi sẽ tặng riêng cho anh ba phát đạn… Từ dưới lên trên… ba vị trí…
– Ha ha… Tốt.
Hoàng Thái tử lấy khăn tắm lau khô cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Mộc Miên. Hắn bế bổng cả người nàng trên hai cánh tay, đi ra khỏi phòng tắm. Đặt Mộc Miên xuống giường, Hoàng Thái tử bất ngờ cúi xuống trám kín lấy đôi môi mềm mại thơm ngát của nàng. Mộc Miên không tránh né nhưng đôi môi mím chặt lại. Hắn chậm chậm mân mê bầu vú căng tròn mát rượi của nàng, vừa thì thầm:
– Để tăng sự thù hận của cô… Tối nay tôi sẽ tiếp tục để cô hưởng hết khoái lạc của trần gian…
———————–++++++++—————————-