Dòng Máu Đen - Chương 15: BỊ ĐỘT KÍCH
4h30 sáng ngày 10/02/2017,
“Nếu anh không về chắc vợ buồn lắm,
mái tranh nghèo không người sửa sang…”
Nhất Huy vừa lái xe vừa nén cười bởi giọng hát ồ ề vịt cồ của Thiếu Úy Cảnh. Mộc Miên không nhịn được phì cười:
– Hi hi… Anh lấy vợ hồi nào mà em không biết ?!
– Haizz… Nếu em chịu anh thì lần công tác này anh đã không phải hát thiểu não như vậy, phải không ?! – Thiếu Úy Cảnh than thở.
– Anh có mở lời bao giờ đâu ?! Sao biết em không chịu ?? Hi hi… – Mộc Miên trêu đùa.
– Thôi đi… Nhất Huy tặng anh một viên đạn đồng thì mệt…
– Ha ha… – Nhất Huy lắc đầu cười xòa.
2h15 sáng hôm nay Nhất Huy, Mộc Miên và Thiếu Úy Cảnh bị điều động thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Hộ tống thùng U-235 về Viện Hạt nhân Lâm Đồng, đồng thời trực bổ sung an ninh cho Viện những ngày sát Tết… Đoàn xe hộ tống gồm ba chiếc Hummer V8 quân dụng, bọc thép chống đạn. Hai chiếc trước sau mỗi chiếc đều có hai sĩ quan quân đội… Nhất Huy lái xe giữa chở Mộc Miên, Thiếu Úy Cảnh và thùng U-235.
Đã ba ngày trôi qua, Hoàng Thái tử và Nhã Phương như biến mất không để lại giấu vết gì… Ngay cả điện thoại của Trần Minh cũng không liên lạc được. Nhất Huy cảm nhận được cả nhóm người đã về Sài Gòn từ sáng hôm trước. Nhưng không có cách gì giải thích và thực hiện trái lệnh BCT, Tư lệnh Nhân chỉ điều động thêm người bên quân đội bổ sung vào đoàn hộ tống.
Ánh đèn vàng vạch xé màn đêm, đoàn xe chuyển hướng, bắt đầu lướt nhanh lên dốc đèo hướng lên Bảo Lộc…
“Ầm…”
Một tiếng nổ cực lớn vang lên làm cả ba bừng tỉnh. Chiếc Hummer phía trước bị hất tung lên, khói lửa mù mịt… Nhất Huy đạp phanh gấp. Tiếng bánh xe rít trên đường.
“Tútttttttt…..”
Chưa hiểu ra chuyện gì… Thì một vệt lửa cắt nát màn đêm của đầu đạn chống tăng lao lướt qua ô kính xe của ba người kéo theo một âm thanh ghê rợn….
“Ầm….”
Một tiếng nổ chát chúa khác vang lên ngay sau lưng… Hơi lửa nóng rát ập lên làm cả ba người tái mặt sợ hãi… Trước sau đều là lửa, hai chiếc Hummer cháy rừng rực tỏa khói nghi ngút.
– BẢO VỆ THÙNG HÀNG….
Nhất Huy gào lên, đánh lái qua trái, nhấn ga hết tốc lực… Chiếc xe gầm lên chồm thẳng đầu xuống triền núi dốc dựng đứng 60 độ… Thiếu Úy Cảnh dùng cả người cuộn tròn ôm cứng lấy thùng U-235… Mộc Miên đạp mạnh lên dashboard nhoài người ra băng sau trùm cả người lên Cảnh. Chiếc xe lao xuống vùn vụt với tốc độ chóng mặt… Ánh đèn chớp lóe… Những tán cây rừng rào rào quất ngược vào thân xe…
– CẨN THẬN….
“Rầm…”
Sau tiếng hét thất thanh của Nhất Huy, là một âm thanh thật lớn… Chiếc xe vừa xuyên qua một triền dốc đáp xuống mặt đường zic zắc bên dưới… Cả xe nảy tung lên, hất cả người thiếu Úy Cảnh và Mộc Miên va mạnh vào trần xe… rồi bạt ngang xoay tròn… Tiếng vỏ cao su cào xé trên mặt đường rin rít chói tai… Nhất Huy nghiến răng kềm chặt vô lăng.
“Đùng”
Đuôi xe va vào một thân cây lớn. Chiếc xe dừng lại sát mép vực… Nhất Huy không nghĩ nhiều, nhấn chân ga cho chiếc xe quay đầu lao nhanh xuống đèo.
– Hai người có sao không ?!
– Không sao… Anh tập trung lái xe đi…
Mộc Miên lồm cồm ngồi dậy, nghiến răng nói. Lưng nàng va mạnh đau ê ẩm… Còn Thiếu Úy Cảnh mặt va vào thùng thép máu mũi chảy ròng ròng.
Chiếc Hummer gầm rú như thú dữ xổ lồng, lao như điên dại xuống dốc đèo. Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên trầm lắng… Mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều cảm thấy ngột ngạt khó chịu với suy luận của chính mình. Lần hộ tống này là hành động tuyệt mật, lại dễ dàng bị người ta chặn đánh giữa đường… Hai đơn vị bị tiêu hủy mà ngay cả mặt mũi kẻ tấn công cũng không thấy.
– Bốn thằng nhóc kia chắc không thoát được rồi… Haizz… – Thiếu Úy Cảnh vừa chùi máu trên mặt, chốc chốc lại quay ra sau quan sát.
Nhất Huy không nói gì, chỉ nhìn gương chiếu hậu quan sát phía sau… Đây là nhiệm vụ hộ tống, anh không thể chểnh mảng trách nhiệm quan trọng để quay lại đối đầu với những kẻ kia. Bảo vệ thùng U-235 là nhiệm vụ hàng đầu. Chợt từ xa, một ánh đèn lóe sáng xuất hiện sau khúc cua gấp cùi chỏ… và lao đến thật nhanh. Nhất Huy mím môi thúc chân ga chạm sàn, chiếc xe một lần nữa gầm lên lao đi như tên bắn. Kim đồng hồ chạm mức 120 km/h… Đây là tốc độ tối đa trong tầm kiểm soát của Nhất Huy, nếu không muốn lao đầu xuống vực tại các khúc cua gấp vòng cung. Nhưng có vẻ như kẻ lái xe điên khùng phía sau bất chấp điều đó. Chiếc xe thể thao của hắn lao đến thật nhanh…
Nhất Huy kéo thắng tay, đánh lái phải cho đuôi xe drag dài vượt qua một vòng cua gấp. Chiếc Hummer chao đảo nghiêng lệch sang một bên… Hàng vỏ xe bên trong hơi hổng lên, cân bằng điện tử cũng không chịu nổi tốc độ như thế… Nhất Huy nhìn ra phía sau, rõ ràng chiếc xe phía sau với khung xương thấp, khá dễ dàng vượt qua khúc cua đó. Thêm hai khúc cua nữa chiếc xe kia sẽ đuổi kịp…
– Bắn bánh xe hắn…
Thiếu Úy Cảnh mở cửa kính xe nói. Nhất Huy thấy lòng nao nao, nhưng không ngăn cản anh ta… Anh đang lo lắng cho Nhã Phương. Nàng có ngồi trong chiếc xe đó không ?! Ánh đèn sáng chỏi ngược vào mắt, thậm chí anh cũng không phân biệt được chiếc xe đó hiệu gì, càng không nói đến thấy được người ngồi bên trong.
– Miên Miên… Em lái xe, để anh bắn…
Mộc Miên chuyển chiếc thùng U-235 lại cho Thiếu Úy Cảnh… Hai người mau chóng đổi chỗ cho nhau. Nhất Huy tì lưng vào khung cửa sổ sau, khẩu súng đưa lên…
“Đoàng”… – Gương chiếu hậu bên trái của chiếc xe vỡ vụn.
Thiếu Úy Cảnh kềm chặt thùng U-235, ánh mắt khó hiểu nhìn Nhất Huy. Anh ta biết phát súng kia chỉ là cảnh cáo, vì trong khoảng cách 50 mét Nhất Huy hầu như không bắn sai mục tiêu. Nhưng tại sao phải cảnh cáo với bọn khủng bố vừa tấn công mình chứ ?! Thiếu úy Cảnh chợt nhớ đến cô gái thanh mai trúc mã của Nhất Huy đi theo Trần Minh, nay lại đang bị Hoàng Thái tử kềm giữ… Có lẽ nào ?!
Kính cửa sổ trái của chiếc xe phía sau cũng từ từ hạ xuống… Dưới ánh sáng chói lòa của đèn xe Nhất Huy sững người nhìn thấy một mái tóc đen phất phới tung bay. Tất cả mọi thứ quanh anh như chìm vào bóng tối, chỉ có đôi mắt quen thuộc mà xa lạ đó… Nhã Phương, là Nhã Phương… Nàng thật sự ở bên trong chiếc xe đó… Ánh mắt của nàng thật khác lạ… Vẫn trong veo nhưng sự ngây thơ ngày nào đã hoàn toàn bị thay thế bằng sự lạnh lùng thù hận…
Chiếc xe chợt đảo lái qua phải, cửa kính hạ xuống, một họng súng đen ngòm ngắm thẳng về phía Nhất Huy. Bắt gặp mắt sắc lạnh của gã đàn ông đó, anh ngẩn người…
– CẨN THẬN…
“Đoàng”
Đột nhiên Thiếu Úy Cảnh hô lớn, kéo giật cả người Nhất Huy lại. Một tiếng nổ chát chúa xé cắt bầu trời đêm… Nhất Huy thẫn thờ nhìn một lỗ nhỏ ghim vào lưng ghế trước, còn bốc khói… Hắn nổ súng bắn anh sao ?! Trần Minh là người Nhất Huy nhìn thấy, vừa nổ súng. Nhưng tại sao Trần Minh lại một lần nữa đi chung với Nhã Phương. Hoàng Thái tử ở đâu ?! Điều gì đã xảy ra ?! Nhất Huy thẫn người suy nghĩ tứ tung, đầu óc anh ngổn ngang những câu hỏi không thể thông suốt.
– Cậu giữ thùng hàng… Để tôi…
Thiếu úy Cảnh không đợi Nhất Huy trả lời. Anh bất ngờ mở tung cửa xe sau, chân móc vào lưng ghế, nhoài gần nữa người ra ngoài. Nhất Huy vừa giữ người anh ta, vừa lo lắng nhìn ra phía sau… Nhã Phương có lẽ không biết dùng súng, nhưng Trần Minh bắn rất chính xác… Nếu chiếc xe đảo lái một lần nữa…
“Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng…”
Chiếc xe thể thao bốc khói nghi ngút… Từ từ chậm lại… Nhất Huy thở dài kéo Thiếu Úy Cảnh lên. Nhất Huy biết Thiếu úy Cảnh đã nghĩ cho nỗi lo lắng của anh. Anh ta hoàn toàn có thể bắn nổ bánh xe, bắn thẳng vào Trần Minh hoặc đơn giản hơn là bắn Nhã Phương… Dù bất cứ mục tiêu nào, tính mạng của Nhã Phương đều gặp nguy hiểm. Nhưng anh ta chỉ bắn nổ két nước phía trước lốc máy, buộc chiếc xe phải bỏ dở cuộc truy đuổi.
– Cảm ơn anh…
– Đâu… có… gì…
Giọng Thiếu úy Cảnh rung rung trả lời như kềm nén. Cả người anh ta nghiêng nghiêng chợt đổ gục qua một bên.
– Anh Cảnh… Anh sao vậy ?! – Nhất Huy chồm lên đỡ lấy người anh ta. .
– Thiếu úy… Anh có sao không ?! – Mộc Miên lo lắng quay lại hỏi.
Trong xe tối đen, nhưng Nhất Huy vẫn cảm nhận được bàn tay mình dưới lưng anh ta đẫm ướt ấm nóng… Một mùi máu tanh thoang thoảng… Nhất Huy mở đèn trên trần xe… Thiếu úy Cảnh khuôn mặt tái nhợt, ngực áo đẫm máu… Nhất Huy xé vội cánh tay áo cuốn lại nhấn chặt lên ngực anh ta, nhưng dòng máu nóng cứ tiếp tục trào ra không ngớt…
– Không… Không… KHÔNG…
Trong tiếng gào thét của Nhất Huy, Mộc Miên gạt nước mắt thúc chân ga thật nhanh… Chiếc xe gầm lên lao đi trong cơn giận dữ ngút trời.
“Ầm”
Một tiếng nổ lớn vang dội cả vùng đồi núi… Từ trên trời một bóng đen thật lớn đổ ập xuống.
– CẨN THẬN…
“RẦM”…
Một thân cây lớn hơn hai vòng tay ôm gãy ngang, vắt ngang đường. Đầu chiếc Hummer V8 bẹp dúm dưới trọng lượng kinh khủng bị thân cây đè lên. Khói bốc lên nghi ngút… Cửa xe rúm ró mở bật tung ra hai bên… Một thân hình cao lớn nhanh như bóng ma lướt đến. Hoàng Thái tử nhếch mép cười nhìn Nhất Huy mặt đầy máu hai mắt nhắm nghiền. Phía trước xe, Mộc Miên ngã ngang, đầu loang lổ máu chảy dài xuống gương mặt trắng muốt xinh đẹp. Hắn nhoài người vào xe, kéo chiếc thùng U-235 ra ngoài, tiện tay rút súng nhắm thẳng vào mặt Nhất Huy…
“Xin đừng… Đừng bắn anh ta…”
Giọng nói của Nhã Phương vang lên trong điện đàm. Hoàng Thái tử nhếch mép lại hạ súng xuống… Hắn nhìn qua Mộc Miên, miệng cười cười một cách khó hiểu.
———————-++++++++——————–
Hai ngày trước,
Từ Nha Trang trở về Sài Gòn, Hoàng Thái tử đưa Nhã Phương thuê một căn phòng khách sạn nhỏ khá xa trung tâm.
Vừa vào phòng, Hoàng Thái tử liền ném chiếc túi xuống đi vào phòng tắm. Nhã Phương ngồi trên mép giường đăm chiêu suy nghĩ… Ánh mắt nàng không rời khỏi chiếc túi kia. Đây là một cơ hội hiếm có. Cơ hội để thoát khỏi tay hắn và đoàn tụ với Trần Minh. Nếu nàng thất bại, thì cuối cùng cũng là chết thôi. Khi Nhã Phương giết hai gã Hồng kỳ đã đủ lý do cho Hoàng Thái tử giết nàng cả trăm lần.
Nhã Phương mím môi bước đến chiếc túi xách, mở ra thật nhanh. Bên trong là vài bộ quần áo, hai khẩu súng, tiền bạc… Súng thì Nhã Phương không biết sử dụng. Nàng cũng không đủ lòng tin cầm khẩu súng đối đầu với Hoàng Thái tử. Chợt luồn tay bên dưới đáy túi, Nhã Phương rút ra một vật làm nàng mừng đến phát khóc. Đó là chiếc điện thoại của nàng. Nhã Phương mau chóng mở máy, vào mật mã… Rồi nhét kín lại dưới đáy túi. Chỉ cần điện thoại Nhã Phương mở lên, Trần Minh sẽ có cách truy ra được vị trí của nàng.
Đồng hồ đã điểm 2h00 sáng, Nhã Phương dù rất mệt vẫn không dám ngủ. Hoàng Thái tử nằm bên cạnh nàng thở đều đều như đã ngủ say. Có lẽ hắn cũng rất mệt, vừa tắm xong liền leo lên giường ngủ. Trong đầu Nhã Phương lại hiện lên những hình ảnh đáng sợ xảy qua đêm trước… Nàng bị ba gã cảnh sát luân phiên hãm hiếp. Khi tuýp son môi lọt vào tay nàng… Khi chúng còn hì hục dày vò trên thân thể nàng, Nhã Phương đã hòa cả hai chất độc đó vào nhau dính trên đầu ngón tay. Gã đầu tiên nàng quét chất độc vào miệng là gã Hạ… Hắn đang ngồi nghỉ ngơi, tay không ngừng mân mê bầu vú căng tròn của nàng. Ngón tay nàng vào đến miệng, hắn còn ngỡ ngàng chưa hiểu nàng định làm gì… Chợt bắt gặp ánh mắt sắc lạnh sát nhân của Nhã Phương, hắn bừng tỉnh muốn hét lên cảnh báo, nhưng âm thanh đã vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi cuống họng. Khi gã Hạ ngã vật ra sàn sùi bọt mép, Tuấn và Tùng liền hoảng sợ lùi lại… Nhưng từ lúc nào sau lưng hai gã là hai họng súng dí sát vào đầu…
“Kết thúc công việc đi…”
Đoạn đường từ Nha Trang về đến Sài Gòn, Hoàng Thái tử không nói với Nhã Phương một lời. Không bắn giết, không trừng phạt, không đánh đập… Cứ như hai gã đàn ông kia là hai con kiến Nhã Phương vô tình dẫm chết, không hề liên quan đến hắn.
Đột nhiên, một âm thanh lách cách thật khẽ vang lên từ phía cửa phòng. Nhã Phương nín thở nằm im, nàng nghe được cả âm thanh của tay nắm cửa xoay nhẹ nhẹ thật chậm… Trần Minh đã đến. Tim Nhã Phương đập rộn ràng nhanh hơn bao giờ hết. Chợt khi Nhã Phương hé mắt nhìn qua bên cạnh, sống lưng liền lạnh toát… Hoàng Thái tử từ lúc nào đã mở mắt, đang nhìn nàng chằm chằm. Hắn chậm chậm kéo ra từ dưới gối một khẩu súng, dí vào giữa trán Nhã Phương. Hơi lạnh của họng súng làm nàng rùng mình run sợ…
– Vào đi… lấp ló làm gì ?!
Cánh cửa bật mở, Trần Minh siết chặt cò súng, ánh mắt sắc lạnh nhắm thẳng vào Hoàng Thái tử. Ánh mắt hắn nhìn qua gương mặt tái nhợt sợ hãi của Nhã Phương, lại nhìn họng súng trên trán nàng… Hắn thở dài, ném khẩu súng lên giường.
– Tại sao gài bẫy tôi đến ?! – Trần Minh nghiến răng hỏi.
Vì một câu nói đơn giản của Trần Minh, Nhã Phương bừng tỉnh… Hoàng Thái tử không ngây ngô sơ hở đến mức tạo cơ hội cho nàng thông báo vị trí với Trần Minh. Hắn đã chuẩn bị một cuộc đón tiếp chu đáo. Hoàng Thái tử nhếch mép cười, ngồi dậy, tiện tay lấy khẩu súng của Trần Minh ném ngược lại cho hắn.
Trần Minh sững người ngạc nhiên, cầm khẩu súng trong tay không tin vào sự thật đang diễn ra. Hoàng Thái tử lại dửng dưng mở cửa sổ, mồi thuốc lá, hoàn toàn xoay lưng về phía Trần Minh không chút phòng bị. Nhã Phương cũng sững người ngạc nhiên tột độ. Hắn phải chăng tự tin đến điên rồi ?!
Trần Minh dương súng chĩa thẳng về phía sau đầu Hoàng Thái tử thì hắn lên tiếng:
– Số nhà… 17A khu Đông Hưng, Phường 1, Quận 5… Nghe có quen không ?!
Trần Minh hơi nhíu mày, nhưng ngón tay vẫn siết chặt cò súng. Nhưng Nhã Phương thì hoàn toàn trái ngược, nàng run lẩy bẩy, ú ớ kêu lên:
– Đó là nhà của Ba Mẹ em… Khoan đã…
– Tôi đã truyền lệnh về, nếu tôi chết đi dù bằng bất cứ hình thức nào… Bị bắn, bị trúng độc hay bị 107 giết… Căn nhà đó sẽ bị làm cỏ… Chó gà không tha…
Hoàng Thái tử quay lại, tựa lưng vào khung cửa sổ, thoải mái nhả khói. Ánh mắt hắn nhìn Trần Minh rất điềm nhiên không chút thách thức lại càng không mềm yếu.
– Anh muốn gì ?! – Trần Minh nghiến răng, hạ súng xuống.
– Hợp tác lấy lại U-235. – Hoàng Thái tử nhúng vai thản nhiên.
– Anh dựa vào cái gì kêu tôi hợp tác ?! Anh làm nhục Nhã Phương, còn… – Trần Minh thấy miệng đắng chát không nói ra lời.
– Haizz… Vậy nàng đầu độc giết hai thủ hạ trung thành của tôi… Thì tính thế nào đây ?! Có lẽ anh còn không biết, Nhã Phương còn đầu độc giết ba người cảnh sát Nha Trang… Anh nghĩ hai người còn đường lui sao ?! Anh nghĩ ở Việt Nam còn đất sống cho hai người sao ?!
Trần Minh sững người nhìn Nhã Phương. Thấy ánh mắt bối rối của nàng, hắn nhíu chặt hàng lông mày suy nghĩ.
– Tôi chỉ cần một người giỏi như anh… Hỗ trợ tôi lấy lại thùng hàng kia… Tôi cam đoan về đến đất Bắc, cả một vùng trời tha hồ cho hai người bay nhảy.
Hoàng Thái tử ném điếu thuốc, cài cửa sổ lại, rồi thoải mái nằm xuống sofa. Hắn gối tay lên đầu, nói:
– Đêm nay tôi chính thức trả Nhã Phương lại cho anh. Hai người “ly biệt thắng tân hôn” đi nha… Tôi cam đoan không nhìn đâu.
Trần Minh thẫn thờ ngồi xuống giường. Nhã Phương lập tức lao vào lòng hắn khóc thút thít… Hắn lau nước mắt cho nàng, lại nhìn qua gã đàn ông nằm im lìm trên sofa… Hắn nhận ra mình và Nhã Phương lại trở thành kẻ cùng thuyền với Hoàng Thái tử.
——————————++++++++————————-