Dòng Máu Đen - Chương 14: NHÃ PHƯƠNG
Kế hoạch thay đổi từ thời điểm thùng chứa U – 235 lọt vào tay Nhất Huy… Anh giấu nó vào một nơi bí mật chỉ một mình anh biết. Nếu đã biết 107 tồn tại một sĩ quan cao cấp bán tin cho Hồng kỳ, Nhất Huy quyết định âm thầm tiến hành một nửa kế hoạch trong bóng tối. Một nửa còn lại vẫn công khai để lợi dụng chính kẻ bán tin kia tung hỏa mù với Hoàng Thái tử. Mục tiêu chính giờ đây là giải cứu Nhã Phương… Mục tiêu này chỉ được cá nhân anh, Mộc Miên và Trần Minh xem trọng. Ngược lại đối với lãnh đạo 107, Nhã Phương là đối tượng truy nã của Hồng kỳ có thể bắn hạ ngay lập tức khi xuất hiện.
Trong một gian phòng khách sạn ở Quảng Bình, Nhất Huy cặm cụi dán những tờ giấy trắng khổ A0 lên bức tường trống… Anh lại trầm ngâm nhìn khoảng không trắng tinh trước mặt đầu óc trống rỗng…
Nhất Huy cảm thấy mình đang đối đầu với áp lực lớn kinh khủng… Anh không những đối đầu với Hoàng Thái tử, kẻ nắm sinh mạng của Nhã Phương trong tay, mà còn phải tìm cách qua mặt tổ chức của mình một cách khôn khéo để giải cứu nàng. Mọi điều động người, cảnh sát địa phương của anh đều phải thông qua Thiếu tá Phúc… Hắn lại xin ý kiến Tư lệnh Nhân, sau đó mới thi hành. Suy luận của Nhất Huy về âm mưu “vu oan giá họa” của Hồng Kỳ đã được BCT tán thành… Nhưng kế hoạch họ đề ra lại khác với anh…
Mười một giờ trưa cùng ngày chạm mặt với Trần Minh, toàn bộ đặc nhiệm 107 có mặt tại nhiệm sở được điều động bay ra Quảng Bình để xây dựng một kế hoạch “gom ba ba vào rọ”… Quảng Bình là tỉnh có chiều ngang hẹp nhất Việt Nam, đoạn ngắn nhất chỉ có 50km. Giăng bẫy tại đây có thể hạn chế tối đa cá lọt lưới… Nhưng Nhất Huy lại nghĩ ngược lại… Địa hình nơi này nhiều đồi núi dễ ẩn nấp, lại thiếu thốn các phương tiện hạ tầng hiện đại có thể hỗ trợ… Nhất là, chèn ép quá, ba gã kia có thể tiện tay thủ tiêu Nhã Phương để đỡ vướng bận.
Dĩ nhiên, Nhất Huy hiểu tại sao BCT lựa chọn như vậy… Vì hai lý do cơ bản. Một là, họ sợ sơ suất có thể xảy ra khi đánh chặn đầu, phóng xạ có thể phát tán, mối nguy hiểm càng lớn hơn nếu thực hiện tại thành phố đông dân phía Bắc. Hai là, họ cho rằng mình đang đối đầu với đơn độc vũ lực của Trần Minh, mà Nhã Phương chỉ là nhân tố phụ không ai xem trọng. Họ không biết rằng mình đang đối đầu với ba nhân vật nòng cốt máu lạnh của Hồng kỳ… Nếu không được lập kế hoạch chu đáo, chỉ ba kẻ này hoàn toàn có thể xóa sổ hơn nửa số đặc nhiệm 107 tham gia nhiệm vụ lần này.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nhất Huy báo cáo toàn bộ sự thật với cấp trên… Anh có thể bị bắt ngay lập tức vì thông đồng thả đi một kẻ phản quốc. Anh cũng có thể tạm thời đình chỉ công tác để chờ điều tra… Hoặc có thể phái đi quay ngược về Sài Gòn để thu hồi thùng U-235 kia… Thông tin thùng U-235 đã được thu hồi sẽ từ miệng kẻ bán tin kia đến tai Hoàng Thái tử… Tính mạng của Nhã Phương ngay lập tức bị chấm dứt. Nghĩ đến nghĩ lui, Nhất Huy khổ sở vì nhận ra mình không tìm được một phương án nào vẹn toàn… An toàn cho Nhã Phương, cũng an toàn cho đồng đội.
– Cộc… Cộc… – Tiếng gõ cửa vang lên.
– Vào đi… Cửa không khóa… – Nhất Huy chán nản nói.
Cửa bật mở, Mộc Miên nét mặt nghiêm trọng bước vào.
– Cảnh sát sân bay, cảnh sát đường sắt… báo về không tìm thấy ai đăng ký mua vé… với số chứng minh giả của Nhã Phương và Trần Minh…
Nhất Huy gật đầu ngồi xuống ghế suy ngẫm. Dĩ nhiên anh và Mộc Miên đều đã biết Trần Minh không còn đi chung với Nhã Phương. Nhưng muốn nhờ cảnh sát truy tìm tung tích Nhã Phương, anh buộc phải thông qua 107 và liệt kê cả Trần Minh vào đó. Nhất Huy đã nuôi hy vọng rằng kẻ bán tin kia chưa báo cho Hoàng Thái tử rằng lý lịch giả của Nhã Phương đã bị lộ… Nhưng niềm hy vọng đó cũng sớm tan thành bọt nước. Đúng như Nhất Huy dự kiến… Hoàng Thái tử đã chọn đường bộ và hơn 20 tiếng nữa sẽ có mặt tại Quảng Bình.
————————++++++++————————
Quốc lộ 1A dài 2,360 km, bắt đầu từ Mũi Cà mau và kết thúc tại Hữu Nghị Quan – tỉnh Lạng Sơn, xuyên suốt chiều dài hình chữ S của nước Việt Nam. Có thể nói đây là tuyến đường huyết mạch thông thương cực kỳ quan trọng nối liền ba miền Bắc, Trung và Nam… Những chuyến xe đầy hàng hóa tấp nập lên xuống liên tục không ngớt, xen kẽ là xe khách và xe du lịch.
Trời đã chuyển về chiều… Ánh nắng như một dải lụa vàng óng phủ lên mọi cảnh vật hai bên đường. Nhã Phương đưa bàn tay mình lên đón lấy những tia sáng xuyên qua khung cửa ô tô. Những ngón tay thon dài trắng nõn của nàng như đùa nghịch cầm nắm lấy nó…
– Cô không ngủ sao ?!
Chợt giọng nói của Hoàng Thái tử vang lên bên tai. Hắn vẫn nhắm mắt, khoanh hai tay trước ngực giữ nguyên một tư thế suốt cả quãng đường.
– Không… Tôi không ngủ được…
Hoàng Thái tử mở mắt nhìn dòng xe nối nhau dài thườn thượt, thở dài:
– Hạ tầng quá kém… Lại còn nhiều xe…
– ****** …
– Ha ha…
Gã đàn ông phía trước bên ghế phụ liền phụ họa vào một câu, Hoàng Thái tử bật cười. Nhã Phương vẫn nhìn ra đường, nhưng hàng lông mày khơi cau lại khó chịu. Nàng hiểu gã kia nói gì… “Nghèo kiết xác…” Trước đây trong cuộc sống nhung lụa giàu sang, khái niệm “yêu nước” đối với Nhã Phương chỉ hiện diện trong sách vở… Thậm chí lúc tuyên thệ trước lá cờ kia nàng cũng không hề suy nghĩ gì trong đầu… Nhưng giờ đây trước sự cười đùa khinh miệt của ba gã ngoại quốc về mảnh đất nàng đã sinh ra, Nhã Phương lần đầu tiên thấy lòng dâng lên một sự tự ái mãnh liệt… Nàng lặng lẽ siết chặt hai nắm tay lạnh lẽo. Lạnh như chính trái tim băng giá của nàng.
“Tít”… Âm thanh điện thoại của người phía trước lại vang lên. Hắn rút máy… Một vài giây sau, hắn quay lại nhìn Hoàng Thái tử, lại liếc ngang qua Nhã Phương. Thấy nàng dửng dưng nhìn ra ô cửa xe, liền nói:
– *******…
Hoàng Thái tử nhíu mày im lặng, ánh mắt lập lòe chút tia sáng lạnh lẽo. Nhã Phương nghe không hiểu được hết gã đàn ông kia nói gì, chỉ loáng thoáng gì đó như về một cái chốt chặn, ngăn cản… Nàng im lặng ánh mắt bất động nhìn vào tấm kính xe, nơi phản chiếu hình ảnh của Hoàng Thái tử. Hắn chợt rút ra một thiết bị điện tử như một chiếc máy tính bảng kết nối với anten dài. Hắn thao tác một chút, rồi gầm lên giận dữ:
– Thằng con hoang… Mày dám chơi tao ?!
Nhã Phương và hai gã kia đồng thời giật mình quay phắt lại. Hoàng Thái tử ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Nhã Phương, rít lên từng tiếng:
– Trần Minh đã phản bội tổ chức… Hắn dám hợp tác với cảnh sát lập chốt chặn ở Quảng Bình…
– Làm sao anh biết ?! Không thể nào… Trần Minh sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi… Tôi không tin… – Nhã Phương hỏi lại.
– Hừ… Tao nhận được tin nhắn của người bên trong báo về cái chốt chặn kia… Còn hơi ngạc nhiên vì sự kiên quyết của chúng, nên mở thiết bị định vị ra xem… Hắn nghĩ là mình thông minh, lái chiếc bán tải có định vị kia giữ nguyên lộ trình lên Bắc… Nhưng hắn đâu biết rằng, trên thùng U – 235 có thêm một thiết bị định vị khác… Nó vẫn nằm nguyên ở Sài Gòn…
Nhã Phương nhíu mày thẫn thờ… Nàng không hoàn toàn tin vào những điều hắn ta nói. Nhưng Hoàng Thái tử không có lý do giận dữ đóng kịch để lừa gạt nàng… Nhã Phương vẫn nhớ rõ đêm trước trên căn gác xép gỗ… Khi Hoàng Thái tử bước đến kiểm tra thùng U – 235, rồi ngồi lên nó nói chuyện. Có lẽ hắn đã tận dụng cơ hội đó để cài một thiết bị định vị siêu nhỏ vào phần quai xách để qua mặt Trần Minh.
– Dừng lại… Tìm một nơi trú ẩn… Chúng ta không thể đi về tay trắng như vậy, cần bàn lại kế hoạch… Và tiện thể tặng cho Trần Minh một món quà cảnh cáo…
Nhã Phương im lặng nhắm mắt, hai bàn tay vô thức siết chặt lạnh lẽo. Nàng gần như đã tưởng tượng ra được chuyện gì sắp xảy ra với mình.
———————-+++++++++————————
Tại một quán cafe ven Quốc lộ 1A, gần thành phố Quy Nhơn, 20h30.
Trần Minh ngửa đầu uống cạn ly cafe đen, rít một hơi thuốc rồi dụi xuống đất… Hắn đứng lên, ném tờ bạc lẻ xuống bàn rồi bước về xe… Vừa chạm tay vào chìa khóa chuẩn bị đề máy, thì điện thoại trong túi hắn rung lên.
Trần Minh rút điện thoại ra, hơi ngẩng người ngạc nhiên khi thấy một cuộc gọi Viber từ một cái tên “Huáng”. “Huáng” tiếng Việt có nghĩa là Hoàng… Một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Trần Minh. Hoàng Thái tử gọi cho hắn lại dùng viber… Để truy dấu một cuộc gọi từ dịch vụ truyền thông trực tuyến nước ngoài như Viber sẽ khó hơn trăm lần so với một cuộc gọi trực tiếp. Dù là như thế, với tính cách cẩn thận như Hoàng Thái tử, hắn sẽ không gọi Trần Minh, nhưng một khi hắn ta đã gọi tức là có chuyện chẳng lành… Ngón tay Trần Minh chợt lạnh toát, run run chạm vào nút nhận cuộc gọi.
“Đừng… Đừng quay… Ư…”
Âm thanh đầu tiên lọt vào tai Trần Minh làm cả người hắn như chìm vào hầm băng… Màn hình hiện lên một màu trắng xóa. Vài giây sau Trần Minh mới nhận ra đó là màu da thịt trắng nõn của một người phụ nữ trần truồng. Người phụ nữ đó không ai khác chính là Nhã Phương… Nàng đang nằm ngữa trên giường, tay che kín mặt nài nỉ… Hai bầu vú tròn trịa của nàng nảy tưng tưng lên từng đợt… Hai chân mở rộng sang hai bên, lộ ra vùng âm hộ nhẵn thín đỏ hồng chèn cứng bởi một cái dương vật to lớn không ngừng ra vào hì hục…
“Anh Minh ơi… Đừng… Ư…”
– HOÀNG THÁI TỬ… TAO SẼ GIẾT MÀY! – Trần Minh gầm lên, tay siết chặt cái điện thoại như muốn ép nó vỡ nát ra.
“Hắc hắc… Mày phải tự trách bản thân mày trước… Mày muốn phản bội tổ chức sao ?! Mày còn non lắm… U – 235 không cần mày, tao vẫn có thể tự lấy lại… Còn Nhã Phương xem như một phần lãi ứng trước mà Hồng kỳ tính trên đầu mày đi… Chơi nàng sướng như vậy… Mày yên tâm… Mỗi ngày bọn tao ba người sẽ thay phiên chăm sóc nàng thay cho mày… Hắc hắc…” – Giọng Hoàng Thái tử vang lên đều đều, không chút ngắt quãng.
– KHÔNG… KHÔNG…
Trần Minh gào lên, bấm điện thoại gọi lại nhưng đầu dây bên kia đã chuyển qua flight mode, không thể kết nối. Hắn giận dữ ném chiếc điện thoại xuống sàn xe, gục đầu lên tay lái. Bờ vai vạm vỡ mạnh mẽ của Trần Minh lần đầu tiên run lên, nức nở. Hắn khóc, hắn thật sự khóc vì cảm giác bất lực bảo vệ người phụ nữ hắn yêu.
“Không…
Quả báo. Đây là quả báo… Trần Minh chợt nhớ đến ngày nào chính hắn là kẻ đã làm ra hành động khốn nạn tương tự… Nạn nhân vẫn là Nhã Phương, nhưng mục tiêu công kích đã chuyển từ Nhất Huy sang hắn. “Trần Minh ơi, mày là thằng khốn nạn… Mày đã làm gì để bây giờ mọi khổ nhục đều để nàng hứng chịu ?!”
– Không… Phương ơi… Phương ơi….
So sánh với nỗi đau của Nhất Huy trước đây, Trần Minh còn chịu đựng sự dày vò đau đớn hơn gấp ngàn lần… Nhất Huy dù có trân trọng yêu quý Nhã Phương bao nhiêu, nhưng đó không phải là tình yêu thật sự. Còn quan hệ giữa Trần Minh và Nhã Phương hoàn toàn khác… Thời gian trên đất khách, tình cảm của hai người được xây dựng trên sự nương tựa về tinh thần lẫn thể xác… Nhã Phương đối với Trần Minh còn hơn cả người yêu, hơn cả một người vợ… Nàng là hơi thở, là mạng sống của hắn. Trần Minh ôm ngực nước mắt tràn ra… Trái tim hắn như có ngàn lưỡi dao cắt xé tan nát. Cơn đau và nỗi uất hận quá lớn làm hai mắt hắn đỏ ửng, hằn lên những tia máu ngoằn ngoèo… Sự cô lãnh sắc bén ngày nào những tưởng đã mất đi lại một lần nữa gom tụ, càng quyết liệt hơn… Trong không khí một mùi máu tanh thoang thoảng từ hàm răng sắc nhọn ngậm chặt lấy bờ môi bê bết máu của Trần Minh.
– Cậu giấu thùng U – 235 ở đâu ?! – Trần Minh nói điện thoại, giọng khàn đặc.
“Để làm gì ?!” – Nhất Huy ngạc nhiên hỏi.
– Hoàng Thái tử đang quay ngược lại lấy nó… Hắn đã biết tôi không có mang nó nên mình… Chắc hắn đã lén cài một thiết bị định vị riêng cho nó…
“Vậy… Vậy Nhã Phương có làm sao không ?!” – Nhất Huy lo lắng hỏi.
– Nhã Phương là người phụ nữ của tôi… Cậu không cần biết…
Trần Minh gằng giọng, chợt hét lên:
– CẬU GIẤU U-235 Ở ĐÂU ?!
“Ở nhà tôi, dưới gầm giường phòng ngủ của tôi… Không ổn…”
Trần Minh tắt điện thoại. Hắn ngã người qua ghế phụ bên cạnh, tay lần mò vào sâu bên dưới…. Rút ra một cái hộp đen, rút dây… Ném qua cửa sổ. Đó là thiết bị định vị của chiếc xe. Trần Minh đã phát hiện ra nó từ hôm qua, do không muốn Hoàng Thái tử nghi ngờ nên giữ nguyên nó ở đó. Nhưng giờ đây hai bên đã ngửa bài, hắn không e dè chuyện đó nữa… Trần Minh nghiến răng thúc chân ga, chiếc xe gầm lên quay ngược lại….
“Hoàng Thái tử, tao sẽ cho mày hối hận vì được sinh ra trên đời…”
———————-+++++++++—————————
Thành phố Nha Trang, 20h30
Trước một khách sạn nhỏ, một chiếc Lexus đậu ngay ngắn bên lề. Chiếc xe phủ kín bụi đường gần như chuyển màu sơn từ bạc sang nâu xám.
– Uwmmm…. Ư…
Trong một gian phòng khách sạn, tiếng u ử mệt mỏi của phụ nữ vang lên không dứt. Trên chiếc giường nhỏ, Nhã Phương nhắm mắt áp mặt trên gối, bờ mông nhỏm cao để âm hộ liên tục đón lấy dương vật to lớn của Hoàng Thái tử… Tay nàng ghì chặt tấm drap giường ngậm cứng trong miệng vẫn không ngăn được tiếng nấc khẽ từng đợt từng đợt không dứt… Ngay từ giây phút đầu tiên nàng đã không chống cự… Vì sự chống cự trong tuyệt vọng cũng chẳng đem đến kết quả gì ngoại trừ cảm giác đau đớn và nhục nhã. Nhã Phương cũng không buông xuôi đơn giản như vậy. Nàng chỉ tạm thời chấp nhận số phận của mình. Đêm nay nàng sẽ ghi nhớ, ghi lại từng hành động của gã đàn ông nào chạm đến cơ thể nàng, dày vò thân xác nàng. Nếu ông trời cho nàng sống sót, nàng sẽ trả lại cho chúng từng chút từng chút một…
– Ah…
Hoàng Thái tử bóp nghiến lấy bờ mông của Nhã Phương, ghì chặt vào hạ thể, rùng mình… Nhã Phương im thin thín nén chịu cảm giác nóng bỏng kinh tởm đang phun tràn lấp kín âm hộ nàng. Thân hình to lớn của hắn ngã xuống bên cạnh… Nàng cảm nhận được khúc thịt to lớn của hắn tuột ra, trượt trên bờ mông nàng, nhơ nhớp ẩm ướt… Những tiếng bước chân háo hức đến bên giường. Nhã Phương nhắm mắt, thở nhẹ…
– Không cần hỏi… Mang đi đi…
– Hắc… Hắc…
Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Thái tử vang lên bên tai. Cơ thể lõa lồ của Nhã Phương được gã đàn ông khác bế xốc trên hai cánh tay lực lưỡng. Hắn háo hức mang chiến lợi phẩm về căn phòng bên cạnh, nơi còn một chiến hữu khác đang chờ…
– ****….
– ***””***
Nằm gọn trên cánh tay gã đàn ông, thân thể trần truồng không che đậy được mang từ phòng này qua phòng khác… Nàng vẫn không mở mắt vì một nửa nửa linh hồn đã chết đi… Nàng ước gì mình cũng không nghe thấy gì, vì tiếng tranh cãi của hai gã đàn ông vẫn vang bên tai không ngớt. Gã này thì muốn làm luôn, gã kia lại nói phải để nàng tắm sạch… Nhã Phương chợt thấy mình như một con heo đã giết mổ làm sạch, chuẩn bị vào lò quay… Đàn ông nào thì chả là đàn ông ? Thân thể này vừa bị sư tử cắn xé, nay đến chó gặm nhai thì có khác gì nhau chứ ?! Không phải đều là súc vật sao ?!
Gã đàn ông thường nhận điện thoại tin nhắn mật dường như có uy lớn hơn. Hắn thành công thuyết phục gã còn lại đem Nhã Phương vào phòng tắm… Chúng đặt nàng xuống trước chiếc bồn tắm đã đầy nước và bọt xà bông. Nhã Phương mím môi, không nói một lời bước vào trong. Hai gã kia ra ngoài, cánh cửa phòng tắm khép lại.
Làn nước ấm áp, xà bông thơm ngát vẫn không gợi lên cho Nhã Phương chút suy nghĩ gì… Mọi xúc cảm của nàng gần như tê liệt. Tắm sạch sao ?! Tại sao nàng phải tắm sạch thân thể mình để rồi hai gã đàn ông kinh tởm ngoài kia lại làm bẩn nó ?! Một phút, hai phút, ba phút trôi qua… Nhã Phương chỉ đơn giản nhắm mắt nằm yên trong bồn… Nàng mặc kệ hai con chó đói đang cắn xé ngoài kia. Nếu không đợi được thì lại vào mà mang nàng ra… Đừng mơ nàng sẽ chủ động tắm rửa sạch sẽ cho chúng hưởng dụng…
Chợt, hai mắt Nhã Phương hé mở. Tay nàng vốc lấy bọt xà bông trong bồn đưa lên mũi ngửi… Quen thuộc… Đây đúng là mùi Uất kim hương mà nàng rất thích. Nhã Phương còn mang một lọ dầy gội loại này mua tại Hàn Châu mang về. Tại sao hai gã này cũng có ?! Hay chúng cũng đem qua từ Trung Quốc ?! Nghĩ đến dáng vẻ thô kệch của hai gã, Nhã Phương tự lắc đầu phủ nhận. Nàng chợt nghĩ đến một chuyện… Cả người chồm lên đứng thẳng… Mặc thân thể trần truồng đầy xà bông, Nhã Phương bước vội ra khỏi bồn. Nàng chợt sững người nhìn thấy trên bồn rửa tay một lọ dầu màu hổ phách đã vơi đi phân nửa… Đây đúng là lọ dầu của nàng… Sao nó lại ở đây ?! Nó đã ở đây, thì đồng nghĩa với chiếc túi trang điểm của nàng cũng được chúng mang theo… Chiếc túi nhỏ chứa vật dụng trang điểm của nàng luôn được đặt bên trong chiếc túi du lịch đựng quần áo. Sáng ngày trước khi tỉnh lại trong khách sạn, Nhã Phương nhận được chiếc túi quần áo của mình, nhưng không thấy túi trang điểm… Nàng còn nghĩ rằng chúng đã bỏ lại hoặc đã biết trong đó nàng chứa những thứ gì…
Nhã Phương nhìn quanh, chợt ánh mắt dừng sững nơi cái thùng rác bằng nhựa có nắp đậy bên dưới. Nàng nhào đến, mở ra… Nhìn thấy chiếc túi da màu đen quen thuộc, trái tim Nhã Phương chợt đập nhanh điên cuồng. Nàng mở vội ra, những ngón tay run rẩy lục lọi… Thấy rồi. Nàng mừng đến suýt phát khóc khi thấy một thỏi son màu mận chín. Thứ mà bình thường nàng luôn cố để tay mình không chạm vào nó… Một món vũ khí giết người không mùi không màu.
– Lại… Lại ah… – Giọng tiếng Việt cứng đờ khô khốc của gã đàn ông giữ nhiệm vụ lái xe vang lên ngoài cửa.
– Ah… – Nhã Phương giật bắn người, suýt tuột tay đánh rơi thỏi son, nàng cố giữ giọng bình tĩnh, nói. – Hai phút… Xong rồi…
Đợi tiếng bước chân thiếu kiên nhẫn kia đi xa, Nhã Phương cuống cuồng lấy khăn tắm lau khô người. Nàng trần truồng đứng trước gương, mở thỏi son… Khóa huấn luyện ở Hàn Châu, Nhã Phương đã học được cách chế tạo độc dược cơ bản và cách tự ngụy trang các dụng cụ chứa độc… Cây son này do nàng tự chế tạo ra và từ lúc làm ra nó đến nay, nàng hầu như không dám chạm vào nó. Nàng mở nắp phía trên, bôi qua một lớn son sáp nhạt trên môi mình. Sau đó, hít sâu một hơi, nàng nín thở cẩn thận mở phần nắp bí mật bên dưới đít cây son. Bên trong là một chất sáp dạng keo nhìn có vẻ vô hại nhưng cực độc… Đây tinh chất chiết xuất từ thân cây Sui, người Trung Quốc đã sử dụng nó để bôi lên tên độc khi đánh trận từ hàng thế kỷ trước… Chỉ cần thấy máu là chết người. Nhưng dưới sự phát triển của khoa học kỹ thuật ngày nay, độc dược này một lần được nâng cấp lên nhiều lần… Lớp son sáp mà Nhã Phương bôi trên môi thật ra là vô hại, nhưng lại là chất kích hoạt độc tính của Sui. Nhã Phương mím môi cẩn thận, dùng góc chiếc khăn tắm chậm lấy một ít chất keo trắng, rồi bôi quanh hai núm vú của mình…
Nhã Phương bước ra khỏi phòng tắm không mảnh vải che thân. Cơ thể trần truồng tuyệt đẹp phơi bày trước ánh mắt thèm khát của hai gã đàn ông. Hai gã cũng đã tự cởi hết quần áo, đứng bên cạnh giường chờ nàng… Hai cái dương vật gật gù đung đưa làm nàng rùng mình kinh tởm. Nhưng Nhã Phương đã tìm lại được sự tự tin như một con rắn vừa tìm lại được khả năng phun độc của mình. Nàng điềm nhiên bước vào vòng tay háo hức của hai gã…
– Ha ha…
Hai gã cười khoái trá, ôm chầm lấy cơ thể mềm mại mát rượi của Nhã Phương. Gã lái xe có vẻ nôn nóng hơn tay luồn vào giữa hai chân nàng, sờ nắn âm hộ nàng… Đầu gã cúi xuống toan há miệng ngậm lấy đầu vú đỏ hồng xinh xắn của nàng.
– Uwmm… Khoan đã…
Nhã Phương ngăn hắn lại, kéo gã lên. Bất ngờ, nàng trao cho hắn một nụ hôn đắm đuối… Gã bên phải cũng ngạc nhiên thú vị, chồm người đến… Nhã Phương nhắm mắt đôi môi hé mở cho hai chiếc lưỡi luân phiên đi vào miệng nàng… Cả người nàng như buông thả, mềm nhũng trong vòng tay lực lưỡng của hai gã đàn ông… Chúng hôn nàng. Chúng liếm láp khắp mặt nàng như hai con chó bec-giê… Vò nắn ngực nàng, rồi cùng nhau chúng ngậm lấy hai đầu vú nàng mút say mê…
– Uwmm… Ôi…
Nhã Phương rên siết sung sướng, cả người ưỡn lên dâng hiến hai bầu vú căng tròn cho hai cái miệng tham lam của chúng. Nàng đang cảm thấy sung sướng thật, chỉ không phải sự sung sướng của thể xác. Nàng nhắm mắt, còn có thể mường tượng được đường đi của chất độc dược kia… Từ đầu vú nàng, thấm qua hai cái lưỡi tham lam… đi vào máu… những tế bào máu sơ cứng, rạn nứt… Và…
“Huỵch…” “huỵch…”
Hai khối thịt đỗ gục xuống giường phát ra âm thanh trầm đục. Nhã Phương bừng mở mắt, nàng nhếch mép cười nhìn hai ánh mắt đỏ bừng cay độc nhìn mình trừng trừng. Hai gã đàn ông tay ôm cổ, miệng sủi bọt trắng không nói lên được lời nào… Chỉ có ánh mắt là còn chút tri giác mở trừng nhìn Nhã Phương như đe dọa.
Một cơn buồn nôn kinh khủng chợt dâng lên… Nhã Phương lao mình vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo… Nàng vừa giết người lần đầu tiên, không phải một mà cả hai con người. Nàng từng muốn giết chết ba gã đàn ông này, không những giết mà còn băm vằm xác chúng ra thành nhiều mảnh nhỏ… Nhưng giữa suy nghĩ và hiện thực có cách biệt quá lớn. Giờ đây, một cảm giác tội lỗi kinh khủng xâm chiếm tâm hồn Nhã Phương. Nàng thấy bản thân mình nhơ nhuốc, còn dơ bẩn hơn cả khoảnh khắc bị dày vò ô nhục dưới tay bọn chúng. Nhã Phương bước vội vào bồn tắm, rửa sạch cơ thể… Những ngón tay nàng tự cào rửa thân thể mình đến đỏ ửng lên đau rát. Nàng bật khóc vì nhận ra vết nhơ bám sâu trong linh hồn không thể gột rửa từ bên ngoài.
Chợt nghĩ đến Trần Minh và sự đau đớn của anh khi chứng kiến nàng bị Hoàng Thái tử dày vò thân xác… Nhã Phương thấy lòng bình tĩnh lại. Chúng đáng chết, cả ba gã đều đáng chết… Chỉ tiếc rằng nàng không đủ khả năng giết Hoàng Thái tử để rửa nỗi hận này. Nàng phải thoát đi, thoát đi để Trần Minh không còn bị uy hiếp vì lo lắng cho an nguy của nàng. Hai mắt Nhã Phương ánh lên vẻ kiên quyết hơn bao giờ hết… Nàng mau chóng lau khô người, rồi bước ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng tắm, Nhã Phương cố giữ bình tĩnh, không nhìn về phía chiếc giường. Nhưng chiếc cổ nàng cứ không nghe lời, lại quay về hướng đó… Trên giường là hai cái thi thể trần truồng cứng đờ giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi… Hai cặp mắt mở trừng nhìn thẳng lên trần đã mờ đục. Nhã Phương run rẩy, thầm tự nói với mình. “Chúng chỉ là hai khối thịt chết không hơn không kém”… Nhã Phương nghiến răng, bước lại chiếc túi để trên sofa… Nàng chợt nhận ra một vấn đề, quần áo của nàng toàn bộ bên phòng của Hoàng Thái tử. Mặc kệ, thế nào cũng phải thoát đi… Nhã Phương lấy vội chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trong túi, mặc lên người… Thỏi son nhỏ màu mận chín nàng đặt vào cổ tay áo, rồi cuộn cao lên.
Rón rén mở cửa, Nhã Phương thở phào khi thấy cửa phòng Hoàng Thái tử vẫn đóng chặt im lặng… Nàng mím môi chạy xuống lầu thật nhanh.
Người bảo vệ lớn tuổi của khách sạn vừa ngáp ngủ vừa giăng màn ngay trước cửa, chợt ngạc nhiên há hốc nhìn một cô gái mặc chiếc áo sơ mi thùng thình lao nhanh qua mình… Chạy thẳng ra cổng.
– Này… Cô gì ơi… Khuya rồi… Không nên ra đường lúc này đâu.
Nhã Phương không nghe thấy gì, sau lưng nàng có một bóng ma quá kinh khủng như chựt đuổi theo bất cứ lúc nào. Nàng cắm đầu chạy thẳng ra hướng đường lớn… Đá xanh đâm vào chân tóe máu nàng vẫn chạy. Hơi thở dồn dập không đủ căng tràn hai lá phổi, mệt muốn ngất đi, nàng vẫn chạy…
Vừa rẽ ra đường lớn, Nhã Phương mừng rỡ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát… Hai gã cảnh sát mặc đồng phục xanh cũng ngạc nhiên nhìn lại nàng.
– Giúp tôi… Tôi…
Nhã Phương chợt nhận ra mình không có lý do nào hợp lý để nói. Nàng vừa thở hổn hển vừa suy nghĩ. Nàng không thể nói sự thật… Nếu hai gã này lại bắt nàng đưa chúng về khách sạn, chạm mặt Hoàng Thái tử xem như chết đủ cả ba.
– Cô bị làm sao ?! – Gã cảnh sát nhìn Nhã Phương gập người thở, lại nhìn qua cổ áo rộng thùng thình thầm nuốt nước bọt.
– Nhà cô ở đâu ?! Tại sao ăn mặc như vậy ra đường ?! Có ai làm gì cô sao ?! – Gã thứ hai hỏi.
– Phải… – Nhã Phương chợt mượn lý do đó gật đầu. – Bọn chúng định hiếp tôi, nhưng tôi thoát được…
– Chúng ở đâu ?!
– Không, chúng đi rồi… Nhưng tôi hiện giờ không còn gì trên người… Có thể nào, đưa tôi về đồn của các anh… Sáng mai tôi gọi người nhà đón được không ?! – Nhã Phương nói.
Gã cảnh sát đầu tiên gật gật đầu liên tục. Nhưng gã thứ hai lại điềm tĩnh hơn nhiều, ánh mắt không ngừng quan sát khuôn mặt của Nhã Phương… và mái tóc của nàng.
– Được… Vậy chúng tôi đưa cô về đồn nghỉ tạm… – Gã cảnh sát thứ hai nói.
Bước lên chiếc xe cảnh sát, Nhã Phương ngồi chùng người xuống thật thấp thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chính nàng không biết mình vừa thoát khỏi đầm rồng lại lâm vào động hổ…
Chỉ mất hơn năm phút là về đến đồn cảnh sát nhỏ ven thành phố… Gã cảnh sát thứ hai, dắt tay Nhã Phương đi vào. Bên trong còn ba gã cảnh sát khác đang đánh bài. Kẻ nào cũng sững người quay lại nhìn chằm chằm vào nàng. Nhã Phương được đưa đến trước một gian phòng giam trống, nhẹ nhàng nói:
– Chúng tôi không có phòng nghỉ, cô nằm tạm trong này… Chắc cô không ngại chứ ?!
– Không… Không sao… – Nhã Phương hơi nhíu mày nhìn qua song sắt đặt một chiếc giường nhỏ với tấm nệm nhàu nát.
Gã cảnh sát thứ hai bước ra ngoài, hai phút sau quay lại đưa cho Nhã Phương một tấm chăn mỏng.
– Cảm ơn…
– Vâng, khuya rồi, cô nghỉ đi.
Gã lại bước ra ngoài, tiện tay kéo sập cánh cửa song sắt lại. Nhã Phương mấp máy môi mấy lần định gọi hắn… Nàng đâu phải tội phạm, tại sao lại sập cửa ?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có cánh cửa đóng chặt kia lại lại thấy yên tâm để ngủ hơn.
– Nhỏ nào ngon vậy ?!
– Ngon quá… Ngực nó rung rung hình như không mặc gì bên trong…
Gã cảnh sát thứ hai quay lại bàn làm việc của mình, mặc kệ đám đồng nghiệp không ngừng hỏi. Anh ta mở máy tính bàn, tập trung thao tác thật nhanh… Hai phút sau, anh ta tựa vào ghế, thở hắc ra một hơi, ánh mắt đăm chiêu nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình là một tấm hình phóng lớn mờ nhạt của một người phụ nữ tóc dài, nhưng nhìn kỹ nét mặt liền có thể nhận ra là Nhã Phương. Đây là bảng thông cáo truy nã tội phạm do cảnh sát đường sắt chuyển qua… Nhìn tấm hình của Nhã Phương, anh ta có điều không thể lý giải… Một tội phạm khủng bố sao lại có thể ngây thơ tự ngộp mạng vào bót cảnh sát chứ ?! Thật không hiểu nổi.
– Tội phạm truy nã cấp độ 4 ?! Mẹ ơi…
– Âm mưu khủng bố, cực kỳ nguy hiểm, được phép bắn hạ ngay lập tức.
Nhóm cảnh sát túm tụm phía sau thì thầm đọc những thông tin chú thích bên cạnh tấm hình. Một gã thừa cơ tâng bốc:
– Đội trưởng Bình lần này được thăng chức rồi… Đừng quên anh em nha…
Người cảnh sát thứ hai, tên Bình, xua xua tay rồi đứng lên. Anh ta quay lại nghiêm nghị nói:
– Ba anh em Tuấn, Nhật, Hạ… không được chơi bài… Tối nay tất cả đều phải trực gác… Không được mở cửa buồng giam cô gái kia… Cũng không được nói chuyện với cô ta…
– Vậy còn Đội trưởng ?! – Một gã hỏi.
– Tôi và Tùng sẽ đi tuần quanh thành phố… Cô ta còn một đồng phạm nữa… – Đội trưởng Bình thật ra đang nói tới người đồng thời bị truy nã với Nhã Phương, Trần Minh.
Nhìn đội trưởng đi khuất, ba gã cảnh sát liền ngồi xuống bàn. Không đánh bài, chỉ hút thuốc liên tục… Bầu không khí im ắng, thậm chí bên tai còn nghe được âm thanh của những điếu thuốc lá cháy xì xèo thật nhỏ. Gã Tuấn chợt đứng lên, vừa phì phèo thuốc lá vừa đi về phía buồng giam… Hai gã kia không ai bảo ai, cũng đứng lên đi theo. Ba gã đứng ngoài song sắt, ánh mắt nhìn lên thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt đẹp như thiên thần bên trong. Nhã Phương đang ngủ say không biết gì… Chiếc chăn mỏng nàng được nhận lại không đắp lên người mà phủ lên tấm nệm giường cũ bốc mùi ẩm mốc. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kéo lệch lên một bên làm cặp đùi non mơn mởn phơi bày gần hết… Cổ áo cài thiếu nút mở rộng một bên, lộ ra mảng da thịt tròn trịa không ngừng phập phồng nhè nhẹ…
– Sao đại ca ?! – Gã Tuấn quay qua hỏi gã cảnh sát lớn tuổi nhất.
– Mẹ… Con bé này mà ném vào tù thì mấy lão quản giáo sướng đến chết… Rồi vài tháng cũng đem bắn… Uổng bỏ mẹ… – Gã nuốt nước miếng ừng ực nói.
– Hay là… Ba anh em mình… Bọn em nhường đại ca hưởng trước… Được không ?!
– Hắc hắc… Chơi mày… Thằng Tuấn đi lấy chìa khóa, đóng cửa lại… Thằng Nhật đi tắt camera đi…
Hai gã kia khoái trá ngay lập tức quay đi. Chỉ nửa phút sau hai gã liền quay lại, Tuấn đưa gã Hạ chùm chìa khóa. Gã Hạ cầm lấy, bước đến xoay khóa thật khẽ… Cánh cửa sắt nặng nề chậm chậm kéo ra. Một âm thanh rần rật khô khốc vang lên làm Nhã Phương tỉnh giấc. Nàng dụi mắt mơ màng nhìn ba gã cảnh sát đứng ngay đầu giường, vừa nhìn chằm chằm vào mình vừa cởi quần áo… Chợt Nhã Phương giật bắn người tỉnh táo hẳn:
– Các người muốn làm gì ?! Đụng vào tôi… Tôi thưa các người…
– Hắc hắc… Thuở đời nay có tội phạm đi thưa cảnh sát không hả ?!
Gã đàn ông tên Hạ cười hắc hắc bước đến cuối giường, chợt bất ngờ túm lấy chân Nhã Phương giở lên. Chiếc áo tốc lên lộ ra một mảng da thịt trắng ngần, cả bờ mu nhẵn thín mũm mĩm đẹp đến mức ba gã thấy ngạt thở…
– Á… Buông ra… Đừng….
– Khà khà… Em gái không có một mảnh đồ lót bên trong… Không xơi em không được mà…
– Đè nó xuống…
– Đừng… Đừng mà…
Nhã Phương vung chân đá mạnh vào mặt gã cảnh sát bên dưới, liền nhào xuống giường… Nhưng hai chân nàng một lần nữa bị túm chặt, cả người bị lật ngược lại một cách thô bạo… Chiếc áo tốc cao đến giữa bụng để cả vùng hạ thể thầm kín trần trụi phơi bày trước mắt ba gã… Nhã Phương vùng vẫy trong tuyệt vọng… Nàng chợt nhớ đến tuýp son giấu bên trong ống tay áo cuộc tròn… Nàng vừa chồm qua thì tay cả hai tay liền bị đè chặt xuống giường giang rộng ra hai bên…
– Đụng vào tôi… Tôi sẽ giết hết mấy người…