Dòng Máu Đen - Chương 14.1
– Nhanh nhanh Đại ca… Đội trưởng về là tiêu hết…
– Được rồi… Đụ mẹ… Hối quá… Giở chân nó ra…
Hai chân Nhã Phương bị hai gã kéo căng ra hai bên… Gã Hạ đưa tay xuống cầm lấy dương vật căng cứng từ từ chèn vào.
– Không… Không… Đừng mà…. Á…
Gã Hạ chống tay hít hà thưởng thức cảm giác ấm áp khít khao tuyệt diệu bên trong người Nhã Phương. Hắn áp mặt lên bầu vú mát rượi của nàng, miệng há hốc bắt đầu nhấp nhổm lên xuống…
– Ư… Tao sẽ giết… bọn mày… Hu hu…
Nhã Phương bật khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy uất hận đến như vậy… Dù là lúc cơ thể bị Hoàng Thái tử hay hai gã đàn ông Trung Quốc kia dày vò. Vì chúng không phải là người dân tộc của nàng, đối với nàng chúng là thú dữ không có cùng tiếng nói… Nàng đã bôn ba trôi nổi bao ngày tháng ở xứ người, giờ đây lại bị làm nhục bởi chính đồng bào của mình… Bởi những kẻ tự xưng là đại diện cho công lý, bảo vệ nhân dân… Gã đàn ông trên mình nàng tiếp tục hì hục mỗi lúc một nhanh… Chiếc đèn tròn trên trần như nhòe đi trong mắt Nhã Phương… Hai cánh tay nàng mỏi rã rời không buông thỏng, hai chân cũng mở xoải rộng không cố khép lại làm gì nữa…
– Ahh… Đã quá bây ơi…
Gã Hạ gầm lên một tiếng, rút dương vật ra, xuất tinh xối xả lên chiếc bụng nhỏ trắng nõn của Nhã Phương. Hẵn lùi lại ngã sang một bên nói…
– Nhanh đi… Ráng thằng được hai cái…
Thằng Tuấn vừa nhào đến, chợt thấy đống tinh trùng trắng nhờ nhờ trên bụng Nhã Phương, liên nhăn mặt kinh tởm… Hắn lật úp người nàng lại, tiện thể lột phăng cái áo ném ra song cửa… “Cạch” một âm thanh thật nhỏ vang lên… Nhã Phương buông xuôi để mặc thân thể của nàng bị kéo cao lên… Bờ mông căng tròn hướng về gã cảnh sát… Hắn cầm dương vật cọ cọ rồi chèn vào. Thúc mạnh…
– Ư…
Nàng nghiến răng không ngăn được tiếng nấc khẽ… Khuôn mặt xinh đẹp lại áp mặt trên sàn nhà dơ bẩn, lên xuống, lên xuống… Hai mắt nàng đờ đẫn dõi theo một vật nhỏ màu mận chín đang lăn tròn tròn chậm chậm ra khỏi cánh cửa song sắt… Đó là thỏi son mà nàng mang theo… Cơ hội rửa nhục duy nhất của nàng cũng vuột xa tầm tay… Chợt nó bị chặn lại dưới một cái đế giày đen bóng. Nhã Phương cố nhướng mắt nhìn lên… Đón ánh mắt nàng là một khuôn mặt lạnh lùng đang nhếch mép cười. Hoàng Thái tử, Hoàng Thái tử đã đến… Không hiểu sao, giờ phút này nhìn thấy kẻ mình từng kinh sợ như ác quỷ, lòng Nhã Phương lại dâng lên một cảm giác vui mừng kì lạ…
“Cứu tôi…”
Tiếng thì thào nấc khẽ của nàng không ai nghe thấy ngoại trừ hắn… Hoàng Thái tử nhấc mũi giày đá thỏi son lăn dài trở lại. Lọt vào tay Nhã Phương.
—————————+++++++++—————————–
Sáng hôm sau, Sài Gòn.
Tại phòng làm việc của Tư lệnh Nhân, bầu không khí âm trầm ngột ngạt… Nhất Huy nhíu mày đọc tờ báo cáo từ phòng cảnh sát Nha Trang gửi khẩn vào. Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, bàn tay cũng run run như chính cảm xúc dậy sóng trong lòng anh. Đưa tờ báo cáo sang cho Mộc Miên, anh hít sâu một hơi nhìn Tư lệnh Nhân nói:
– Tôi không tin… Nhã Phương đến một con sâu cũng không dám giết…
– Hừ… Cậu câm miệng lại đi… – Tư lệnh Nhân đứng bật dậy hét lớn. – Đó là 5 mạng người… Năm mạng người cùng chết do một chất độc đó… Hai gã Hồng Kỳ chết trong khách sạn kia thì tôi mặc kệ… Tốn ít đất chôn thôi… Còn 3 người cảnh sát địa phương thì sao ?! Video còn rõ ràng là con bé đó… Báo cáo của Đội trưởng đồn cảnh sát đó cũng nói rõ… Chính hắn bắt cô ta giam vào phòng tạm giam… Trước khi đi khỏi, còn dặn dò đám cấp dưới không được mở cửa ra… Chắc con nhỏ đó đã dùng chiêu trò mỹ nhân kế quyến rũ…
– Không đúng…
Mộc Miên chợt đứng lên nói. Nàng cầm chiếc laptop đặt lên bàn cho Tư lệnh Nhân và Nhất Huy xem…
– Đoạn video này có người cố tình tắt đi… Trước khi tắt đi… Còn chiếu rõ ba gã cảnh sát đứng ngoài phòng giam âm thầm bàn tính gì đó… Nhã Phương lại ngủ im trên giường… Có thể kết luận ba gã này có âm mưu xâm hại cô ta… Và có thể… Nhã Phương đã tự vệ…
– Tôi mặc kệ… – Mộc Miên vừa nói dứt, ông Nhân liền gạt ngang. – Tự vệ thì có quyền giết cảnh sát sao ?! Cô ta chết chắc rồi… Lần này chỉ cần con bé đó lộ mặt ra là cảnh sát bắn hạ ngay…
Nhất Huy mím môi âm trầm, lòng nao nao lại không biết nói gì. Hôm qua nhận được điện thoại của Trần Minh, anh ý thức được nguy cơ rất lớn… Anh bay về Sài Gòn ngay trong đêm, đến nơi bí mật giấu cái thùng U-235. Nhất Huy đã tìm thấy một thiết bị nhỏ bằng đầu móng tay, giấu vào góc dưới của quai xách thùng. Sáng nay cùng Mộc Miên, Nhất Huy đem chiếc thùng đi giấu nơi khác… Một nơi có thể nói là an toàn nhất trong thành phố này.
Cả đêm qua, anh không ngủ được nghĩ đến an nguy của Nhã Phương… Sơ sót này thuộc về Trần Minh và cả bản thân anh. Nếu nàng có mệnh hệ nào, không biết anh làm sao để tha thứ cho bản thân mình. Ngay sáng nay, tư lệnh Nhân nhận được báo cáo của Thiếu tá Phúc, đã triệu tập gấp hai người vào cơ quan… Những tưởng là sẽ bị trách phạt vì tự động rời vị trí không báo cáo, nhưng thứ anh nhận được là một tin tức cực xấu về Nhã Phương.
– Bây giờ quay lại chuyện chính !? Tại sao hai người quay về đây ?! – Tư lệnh Nhân gằng giọng.
Nhất Huy quay sang nhìn Mộc Miên, nàng hiểu ý cũng gật đầu. Anh và nàng đã bàn đến chuyện này đêm qua… Dù biết 107 có kẻ bán tin là một sĩ quan cao cấp, hai người vẫn không nên nghi ngờ Tư lệnh Nhân… Ông có thể nói là cha đẻ, cũng là linh hồn của đặc nhiệm 107. Vả lại, tình hình mỗi lúc càng phức tạp đã vượt quá tầm kiểm soát của hai người. Nhất Huy hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Tôi nghi ngờ Hoàng Thái tử đang quay về Sài Gòn…
– Hoàng Thái tử ?! Hắn… Hắn làm gì ở đây ?! – Tư lệnh Nhân sửng sốt hỏi.
– Hắn muốn lấy lại thùng U-235… trong tay tôi.
———————————++++++——————————