Dòng Máu Đen - Chương 13: CHẶN ĐẦU
– Anh Minh…. Anh….
Từ trong mơ màng tỉnh lại, Nhã Phương khẽ rên một tiếng vì cơn đau ê ẩm sau đầu. Nàng chợt vùng người ngồi phắt dậy nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng ngăn nắp gọn gàng như một căn phòng hotel… Cảm giác mát lạnh trên cơ thể làm Nhã Phương hoảng hốt nhận ra dưới lớp chăn đắp, cơ thể nàng hoàn toàn trần truồng. Nhưng cơ thể nàng hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu bị xâm phạm… Nàng mò dưới lớp chăn ấm áp tơi xốp, kéo ra một góc của miếng vải khá quen thuộc… Là chiếc chăn nàng đã dùng để quấn chặt cơ thể mình trước khi ngất đi.
“Nhưng đây là đâu ?! Trần Minh đang ở đâu ?! Chuyện gì đã xảy ra.”
Chợt Nhã Phương nhận ra dưới chân giường của mình có một chiếc túi du lịch nhỏ. Chiếc túi mà nàng đã đựng quần áo khi xuôi Nam… Nàng chộp lấy nó mở ra… Đúng như dự đoán, bên trong là toàn bộ là quần áo của nàng… Bên dưới đáy túi vẫn y nguyên mấy bộ đồ lót sạch chưa sử dụng. Nhã Phương lại tìm đến ngăn kéo nhỏ bên trong, thoáng hụt hẫng… Ngăn kéo nàng chứa những loại giấy tờ chứng minh thân phận giả hiện nay, toàn bộ đã biến mất… Nhã Phương thở dài. Nàng hiểu ra Hoàng Thái tử đã thành công cướp nàng từ tay Trần Minh.
Nhã Phương bước xuống giường, cả cơ thể trần truồng tuyệt đẹp làm cả gian phòng như có thêm một ngọn đèn mờ ảo. Hơn nửa năm ở xứ người, bao nhiêu đổi thay và trải nghiệm, Nhã Phương lại càng đẹp hơn ngày đó. Cơ thể nàng không còn mỏng manh tinh khiết như ngày đó, mà thay thế bằng một sự thành thục gợi cảm đến mê người. Nhã Phương mặc quần áo vào, nhưng chỉ mới mặc được chiếc quần lót thì cánh cửa phòng liền bật mở.
Nàng chỉ hơi mím môi kềm nén, hơi xoay người đi mặc áo lót… Nhưng hai bầu vú căng tròn của nàng không thể che giấu được trước ánh mắt của người đàn ông cao lớn vừa bước vào.
– Người cô đẹp lắm… – Hoàng Thái tử khẽ cười, ngồi xuống ghế bắt chéo chân thoải mái.
– Cảm ơn… Không phải lúc tôi bất tỉnh ông cũng xem qua rồi sao ?! – Nhã Phương lạnh lùng, thong thả mặc chiếc váy lên người, không quay lại nhìn hắn.
– Cô sai rồi… Tôi thừa nhận cô rất đẹp… Nhưng tôi không thích ép buộc, càng không thích thừa cơ khi người khác không có ý thức.
– Ông chờ tôi tự nguyện sao ?! Ha ha… Sợ ông phải chờ lâu đó…
Nhã Phương chọn một chiếc váy trắng kín đáo mặc lên người, giờ nàng đã quay lại một người phụ nữ đầy tự tin và nguy hiểm.
– Ha ha… Cũng không lâu lắm đâu… – Hoàng Thái tử nhìn đồng hồ, nói. – Giờ này là 8h00 sáng, cảnh sát có lẽ đã bố ráp quanh tổ ấm uyên ương của cô và Trần Minh được hơn một tiếng… Nếu Trần Minh mà còn ở đó thì… chắc không cần đi nữa…
– Ông… Làm sao ông biết ?! – Nhã Phương lo lắng hỏi.
– Haizz… Nhã Phương, cô gia nhập mà không biết gì về quyền lực của tổ chức sao ?! Hồng Kỳ ở khắp mọi nơi…
– Vậy tại sao ông không nói cho Trần Minh biết ?! Ông không muốn anh ta hoàn thành nhiệm vụ sao ?! – Nhã Phương nhíu mày nhìn sâu vào mắt Hoàng Thái tử hỏi.
– Cô trách oan cho tôi rồi… Tất cả là lợi ích của Hồng Kỳ, làm sao tôi lại có tư tâm chứ ?! Trong kế hoạch này, tính mạng của Trần Minh cũng quan trọng tương đương với kiện hàng kia… Tôi cũng mới nhận thông tin đây thôi… Nhưng không sao, Trần Minh là đặc nhiệm bài danh thứ 2 của 107… Đám cảnh sát bình thường muốn thấy được cái bóng của anh ta còn khó hơn lên trời…
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn bước vào, nói với Hoàng Thái tử:
– Zǒu ba… Lǎorén jiào huílái. Chén míng yǐjīng táotuō…
Nhã Phương tuy không học tiếng Hoa, nhưng ở Hàn Châu hơn 6 tháng cũng đủ cho nàng hiểu một số thứ đơn giản. Người đàn ông đó nói gì đó như “Đi thôi… Lão già vừa gọi… Trần Minh đã thoát”. Nhã Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngơ như không hiểu gì. Tính mạng của nàng đã hoàn toàn nằm trong tay Hoàng Thái tử, nàng muốn giấu giếm cho mình thật nhiều ưu thế… dù ưu thế đó có nhỏ bé đến mức nào đi nữa.
– Trần Minh thoát rồi… – Hoàng Thái tử nói với Nhã Phương, ánh mắt như quan sát thật kỹ biểu hiện của nàng.
– Thật sao ?! Vậy thì tốt rồi… – Nhã Phương vui vẻ reo lên, không hề có chút giả dối.
Hoàng Thái tử gật gật đầu trầm ngâm, thở dài nói:
– Phải thừa nhận là chúng ta khinh địch… Những tưởng không còn Trần An, 107 sẽ yếu nhược vô dụng… Vậy mà vẫn nhảy ra một thằng Nhất Huy, thậm chí năng lực truy tung còn giỏi hơn…
– Nhất Huy… – Nhã Phương không ngăn được buột miệng kêu lên.
– Cô quen hắn ?! – Hoàng thái tử ánh mắt lập lòe hỏi lại.
– Không… Chắc trùng tên thôi… Trước đây tôi cũng có biết một người tên như vậy…
Nhã Phương không thể hình dung và cũng không ngờ được đó chính là một người. Nhất Huy mà nàng từng biết rất yếu ớt, công tử… không có điểm nào giống một đặc nhiệm mạnh mẽ lạnh lùng. Nhất Huy mà nàng biết đã làm trái tim nàng tan nát và đẩy nàng bước lên một con đường không lối về… Trả thù sao ?! Nhã Phương thậm chí không tưởng tượng ra được mùi vị được trả thù sẽ ra sao ?! Liệu nàng sẽ hả hê sung sướng khi thấy Nhất Huy và người con gái kia hấp hối trong vũng máu ?! Không… Cảm giác đó chỉ phù hợp với một người quanh năm sống trong cô đơn lạnh lẽo nung nấu nỗi căm thù của mình. Mà Nhã Phương thì không… Trái tim nàng vẫn ấm áp vẫn khao khát được yêu… Chỉ là nó đã hướng đến một người đàn ông khác.
“Tít”… Điện thoại cầm tay của gã đàn ông kia chợt kêu lên một tiếng ngắn. Gã rút máy ra, nhíu mày nhìn, vẻ mặt chợt cứng đờ mất tự nhiên. Khi gã đưa máy cho Hoàng Thái tử, Nhã Phương chỉ kịp nhìn lướt qua thấy một dãy chữ số… Tin nhắn đã được mã hóa, không thể đọc được nội dung nếu không biết quy cách mật mã. Nhã Phương chợt nhận ra Hồng Kỳ có quá nhiều bí mật mà bản thân nàng chỉ hời hợt chạm đến bên ngoài.
Hoàng Thái tử vẻ mặt đăm chiêu quay qua bàn luận với gã đàn ông kia… Lần này họ vừa nói nhỏ, vừa nói nhanh, vốn tiếng Hoa của Nhã Phương vô phương nắm bắt. Nàng chỉ thản nhiên thu dọn chiếc túi du lịch của mình, như không buồn chú ý.
– Nhã Phương… Chúng ta thay đổi kế hoạch, đi đường bộ… – Hoàng Thái tử quay lại nói.
– Nhưng… – Nhã Phương hơi ngạc nhiên.
– Bằng cách nào đó, họ đã biết thân phận của cô… Và 107 đã cử một nhóm đón đầu chúng ta ở cửa ngỏ phía Bắc… – Hoàng Thái tử nhếch mép cười. – Thông minh lắm… Không ngờ cũng để chúng đoán ra kế hoạch của chúng ta…
– Chúng tôi chờ cô nửa tiếng… Cô thay đổi kiểu tóc đi…
Ba mươi phút sau, một chiếc Lexus GS370 xám bạc lướt nhanh trên đường. Phía trước hai người đàn ông cao lớn nét mặt lạnh lẽo… Phía sau Hoàng Thái tử điềm nhiên nhắm mắt như đã ngủ. Nhã Phương ngồi bên cạnh, mái tóc nàng cắt ngắn qua vai tôn lên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú. Ánh mắt nàng hơi đỏ, nhìn những con phố quen thuộc ngày nào, giờ lại như xa cách hai thế giới.
————————-+++++++++++———————
5h00 sáng – Ba giờ đồng hồ trước,
Trước một con hẻm nhỏ khu dân cư lao động tại Quận 8… Một chiếc BMW đen bóng tắt đèn pha trước dù trời còn nhá nhem tối, chậm rãi lùi vào con hẻm chỉ rộng hơn ba mét… Lùi đến gần cuối con hẻm, chiếc xe dừng lại, vừa đủ để chắn ngang ngã ba không để bất cứ chiếc ô tô nào có thể thông qua. Mộc Miên nhìn Nhất Huy kéo thắng tay, bật ghế lái xuống vươn vai thoải mái, không nhịn được hỏi:
– Sao anh đậu ở đây ?! Nhà Trần Minh bên kia mà…
– Hắn sẽ đến đây thôi… – Nhất Huy lười nhác ngáp dài, che mắt như chuẩn bị ngủ.
– Ở đây có bao nhiêu con hẻm… Làm sao anh biết hắn sẽ chạy qua đây ?!
– Vì anh có một nửa linh hồn của anh trai hắn…
– Phì… Mệt quá… – Mộc Miên bực mình gắt lên.
– Ha ha… Nói chơi thôi…
Nhất Huy cười thoải mái, ngồi thẳng dậy mở điện thoại đặt vào giữa hai người. Anh mở ra bản đồ Google Map, chỉ tay vào.
– Đây là nhà hắn… Còn đây là vị trí của chúng ta… Cảnh sát được bố trí ở đây… Ở đây… Và ở đây… – Ngón tay anh liên tục chỉ trên bản đồ làm Mộc Miên nhìn theo cũng say mê.
– Miên Miên có thấy người ta bắt chuột đồng thế nào chưa ?!
– Chưa… – Nàng lắc đầu.
– Nông dân họ đốt rạ khô theo hướng lòng chảo… Nhưng chừa một lối thoát nhỏ để chuột chạy… Ở đó cho vài con chó đứng canh…
Mộc Miên hai mắt sáng lên, lẩm bẩm:
– Trần Minh sẽ như một con chuột vào đường cùng… Còn chúng ta sẽ là…
– Là… nông dân… Chúng ta là nông dân bắt chuột…
– Ha ha… Hi hi…
“Các đơn vị báo cáo…” – Tiếng điện đàm chợt vang lên trong xe. Nhất Huy và Mộc Miên ngay lập tức bật ghế thẳng lên, ánh mắt nghiêm túc trở lại. Hai người không ai bảo ai, tự kiểm tra lại súng của mình. Không khí trong xe nhất thời trở nên căng thẳng, chỉ còn âm thanh lách cách giòn giã của những viên đạn lên nòng…
“Alpha đã vào vị trí…”
“Beta đã vào vị trí…”
“Omega đã vào vị trí… Over…”
“Xuất phát tiếp cận mục tiêu…”
– Em đi ra đầu hẻm… nằm trên mái hiên cửa sổ của căn nhà đầu tiên… Nếu có ai đến thì chặn họ lại… Còn nếu Trần Minh lui xe lại thì bắn nổ bánh sau đi… – Nhất Huy siết tay Mộc Miên nói.
– Còn anh ?! Anh chưa trực diện đối đầu với Trần Minh bao giờ, hắn rất nguy hiểm… – Nàng lo lắng nói.
– Không sao… Khẩu súng của anh sẽ không để hắn đến gần… Yên tâm đi…
“Đoàng… Đoàng… Đoàng…” – Từ xa một loạt tiếng súng vang lên xé rách màn đêm yên tĩnh.
– Nhanh đi… Không được cãi lời anh…
Nhất Huy nghiêm giọng nói với Mộc Miên. Nàng mím môi, chạy đi… Nàng vừa khuất bóng, Nhất Huy bước ra khỏi xe. Thong dong ngồi lên mui xe, anh đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Làn khói trắng mờ mờ lan tỏa lãng đãng bay lên hòa vào bầu trời đầy sương mờ sáng.
Lẽ ra sáng sớm hôm nay, anh và Mộc Miên đã theo thiếu tá Phúc bay ra Hà Nội… Nhưng thông tin từ tổ điều tra đã kịp báo về. Từ camera khu vực nơi Trần Minh đã gặp thằng Mẫn, họ đã dò tìm thông tin với hãng taxi đã chở Trần Minh về… Và tìm ta địa chỉ của hắn và Nhã Phương.
Tiếng súng không ngừng vang dội, tiếng máy xe gầm rú như một con quái vật lâm vào đường cùng… Nhưng tất cả dường như không lọt vào tai Nhất Huy. Đầu óc anh chưa bao giờ bình tĩnh như thế… Anh đã chờ giây phút này hơn nửa năm trời… Anh đã tập luyện không biết mệt mỏi, đã gạt bỏ hết định hướng tương lai của cá nhân mình… chỉ để chờ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc Nhất Huy đối đầu với Trần Minh… dù hắn có là người cuối cùng anh nhìn thấy.
Ánh đèn xe lóe sáng từ xa. Tiếng máy xe gầm lên, âm thanh dội vào hai bờ tường làm cả mặt đường cũng run lên. Từ xa, một chiếc Ford Ranger đen mun to lớn lao đến… Nhất Huy bình tĩnh rút súng nhắm thẳng về phía trước… Hai mắt anh nheo lại như vẽ một đường thẳng xuyên cắt không gian chĩa thẳng vào giữa trán người đàn ông đang cầm lái chiếc xe… Ánh mắt hai người đã chạm nhau, không gian như lóe sáng từng đợt tia lửa hận thù mãnh liệt. Chiếc xe không giảm tốc độ, lao thẳng đến. Nhất Huy nghiến răng, bên gò má gồ lên theo ngón tay anh đang siết lên cò súng… Hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét… tám mét…
“Bắn đi… Bắn…” – Tiếng hét lạc giọng của Mộc Miên như chìm vào tiếng máy xe gầm rú.
“Két… Kéttttt…”
Chiếc xe chợt phanh gấp. Tiếng vỏ xe rít trên mặt đường làm sống lưng Mộc Miên lạnh toát. Đèn đuôi xe đỏ lòe soi sáng cả con hẻm tối… Chiếc Ranger dừng lại trước Nhất Huy khi khoảng cách chỉ còn ba mét.
“Nguy hiểm…” Mộc Miên chợt bừng tỉnh, từ mái hiên cửa sổ lao xuống. Ba mét không phải là khoảng cách an toàn cho Nhất Huy. Dù súng anh có nhanh hơn Trần Minh, nhưng hắn cũng có súng… Một khi hắn tiếp cận anh, thì mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn.
Cửa xe bật mở, Trần Minh bước xuống, cũng không nhìn lại bước chân gấp gáp của Mộc Miên phía sau lưng. Hắn thở dài giơ cao khẩu súng… Tay hắn bất ngờ bấm nút gạt cho ổ đạn rơi ra, rồi ném luôn khẩu súng xuống đất ngay trước chân Nhất Huy.
“Em ra ngoài chỉ đám cảnh sát đi hướng khác đi… ” – Nhất Huy nói, tay lăm lăm siết chặt khẩu súng nhắm thẳng vào Trần Minh.
– Nhưng…
– Đi nhanh…
Mộc Miên mím môi chạy ngược ra ngoài hẻm. Trần Minh dựa người vào đầu xe, rút thuốc lá đặt lên môi, bật lửa.
– Ha ha… Cậu đã gia nhập 107… Tôi nghĩ lý do là vì tôi đi…
– Nhã Phương ở đâu ?! – Nhất Huy gằng giọng, nhắc đến tên nàng, tay cầm súng của anh cũng rung động bất thường.
– Kềm chế cảm xúc đi… Một đặc nhiệm không thể để tình cảm chi phối hành động như thế… – Trần Minh nói, nhưng chính hắn cũng nao nao trong lòng.
Tiếng còi xe cảnh sát xa dần, Mộc Miên quay trở lại, thở phào khi thấy Nhất Huy vẫn kiểm soát tình hình. Nàng mở cửa leo vào trong xe tìm đến chiếc hộp thép…
“U – 235 còn trong xe, niêm phong chì còn nguyên”
Mộc Miên sau khi kiểm tra, từ phía sau chĩa súng thẳng vào đầu Trần Minh. Nàng cũng kềm nén cảm xúc để không phải bắn hắn ngay lập tức.
– Được… Vậy bây giờ chỉ còn chuyện cá nhân… Nhã Phương đang ở đâu ?! – Nhất Huy nghiến răng, cò súng siết chặt vào từ từ.
– Tôi biết cậu căm thù tôi… Vì sự ích kỷ ghen tị của mình, tôi đã ra tay hãm hại Nhã Phương… Đúng, tôi chết cũng không có gì oan uổng… Nhưng cậu phải thay tôi lên Đông Hưng giải cứu cho nàng… – Giọng Trần Minh khàn đặc, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhất Huy.
– Giải cứu ?! Nhã Phương làm sao ?! – Nhất Huy hỏi gấp.
– Nàng bị Hoàng Thái tử bắt đi làm con tin… Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ… đem thứ kia giao cho hắn ở Đông Hưng… Hắn mới thả nàng…
“Hoàng Thái tử ở Việt Nam ?!” – Mộc Miên từ phía sau hoảng hốt kêu lên.
Nhất Huy cũng hơi căng thẳng khi nghe đến cái tên được nhắc đến như một truyền thuyết trong những tài liệu anh đọc về Hồng Kỳ… Hoàng Thái tử là đặc nhiệm bài danh đệ tam, nhưng nếu so sánh về sự tàn ác máu lạnh tuyệt đối đứng đầu. Khi mới xuất sơn, hắn từng trả thù một đặc nhiệm nữ của Malaysia bằng cách treo cô ta lên trần truồng, đóng ống tre vào âm hộ, rồi để cô ta chảy máu đến chết… Tên của hắn sau đó nổi như cồn, nhưng không phải hâm mộ, mà là căm ghét và kinh sợ.
– Tôi không đủ khả năng bảo vệ nàng… Xin lỗi… – Trần Minh thì thào, khóe mắt hoe đỏ cay đắng.
Nhất Huy nghiến răng trèo trẹo, hàng lông mày nhíu chặt… Anh muốn ngay lập tức siết cò súng bắn nổ tung đầu của gã đàn ông trước mặt. Đến cả lúc ngủ anh cũng mơ thấy giây phút đó… Hắn đã làm ô uế thân xác, còn lôi kéo vấy bẩn tương lai của người con gái anh nâng niu quý trọng. Nhất Huy không ghen, vì anh đã xác định rằng anh chưa từng yêu Nhã Phương. Nhưng sự căm thù của anh đối với Trần Minh còn hơn cảm xúc ghen tuông bình thường của một người đàn ông. Vì Nhất Huy trân trọng Nhã Phương còn hơn cả mạng sống của mình.
Một tiếng xin lỗi của Trần Minh làm Mộc Miên sững sờ. Hơn nửa năm không gặp, hắn như biến thành một người khác. Một Trần Minh sắc bén, quyết liệt, cay độc… từ lúc nào đã bị thứ gì đó bào mòn để chỉ còn lại sự yếu nhược, mềm mỏng… Hắn biết chán nản, biết lo lắng, còn biết đỏ mắt sắp khóc… như một người đàn ông đang yêu. Hắn đang yêu ư ?! Mộc Miên thoáng lặng người đi, nhìn qua Nhất Huy.
– Em tin hắn nói thật…
Lời của Mộc Miên làm Nhất Huy càng khó nghĩ. Anh đang rất mâu thuẫn giữa sự hận thù nung nấu bao lâu nay và thực tế nguy cấp của Nhã Phương. Anh có thể giết Trần Minh ngay lập tức, Mộc Miên cũng sẽ thông cảm cho anh. Nhưng Nhã Phương sẽ phải giải cứu thế nào ?! Trần Minh là mấu chốt của kế hoạch của Hồng Kỳ… Hắn không những là người vận chuyển, còn là kẻ thực thi kích nổ quả bom tại Tân Cương… Những lời nói của Trần Minh, đã khẳng định suy đoán của Nhất Huy là đúng. Hoàng Thái tử tách Nhã Phương ra khỏi Trần Minh, để giữ nàng là con tin… Đồng thời bắt buộc hắn phải hoàn thành chuyến đi đến thẳng mục tiêu… Một mình, mà không có người Hồng Kỳ trợ giúp. Điều này là điểm mấu chốt để vu oan giá họa sau này.
– Anh đã từng tuyên thệ với Hồng Kỳ và có hình ảnh lưu lại không ?! – Chợt Nhất Huy hỏi Trần Minh.
– Không… Tôi và bọn chúng là quan hệ dựa trên lợi ích thôi… Không thề thốt, không hình ảnh gì hết ?! – Trần Minh lắc đầu, chợt nhớ ra nói tiếp. – Ngay cả việc Nhã Phương tuyên thệ cũng là một cái bẫy… Tôi không tán thành cho nàng làm chuyện đó.
– Đó là mấu chốt của vấn đề… – Nhất Huy trầm ngâm. – Chúng không cho anh đi chung với Nhã Phương đem U – 235 đến mục tiêu… Vì chúng tôi có chứng tích chứng minh nàng là người của Hồng Kỳ… Còn anh thì không.
– Là sao ?! – Trần Minh nhíu mày hỏi.
– Anh chỉ là một con cờ… trộm chất cấm, xách qua nước bạn, kích nổ hãm hại hàng triệu người… toàn bộ tội lỗi đều đổ lên đầu anh và tổ chức sau lưng anh… trong trường hợp này là 107… Vì không ai chứng minh được anh là người của Hồng Kỳ… nhất là khi anh và Nhã Phương đều chết.
– Họ sẽ chấp nhận hy sinh người của họ sao ?! Tôi không tin… – Trần Minh lắc đầu.
– Tân cương…. Là Tân cương… Trong mắt họ, nó là một cái mụn cóc ương bướng cần nhổ đi… – Nhất Huy đè giọng thật thấp, rít lên.
Trần Minh bần thần, ánh mắt vô định, im thin thít. Nhất Huy trẻ hơn hắn vài tuổi, nhưng suy nghĩ thật thấu đáo… giống như một người hắn từng gọi là anh trai.
“Haizz… Trần Minh à Trần Minh… Đến bao giờ mày mới hết dùng cơ bắp để suy nghĩ hả ?!”
Nhất Huy nói một câu làm Trần Minh giật bắn mình, đứng thẳng dậy. Mộc Miên ở phía sau cũng vì sự chuyển động bất ngờ của hắn mà căng thẳng, siết sâu vào cò súng.
– Cậu… thật sự… có được ký ức của anh tôi ?! – Hắn lắp bắp.
Trước đây, Trần Minh từng nghi ngờ điều này… Nhưng đã bẵng đi hơn nửa năm, hắn hầu như không nghĩ đến nó nữa… Nhưng câu nói vừa rồi… Giọng điệu miệt thị đó… chỉ có thể xuất phát từ Trần An. Câu nói đó Trần Minh từng ghét cay ghét đắng… Tại sao Trần An luôn nổi trội hơn hắn ?! Võ thuật, bắn súng, mưu trí… thậm chí quyến rũ đàn bà, anh ta đều hơn hắn. Cuộc đời của Trần Minh luôn bị che lấp dưới bóng cây to lớn của Trần An… Và để chứng minh mình không thua sút, hắn đã đi đến những lựa chọn sai lầm không lối thoát.
– Một chút thôi… Không nhớ được nhiều… – Nhất Huy nói.
– Trong ký ức của anh tôi còn một thông tin rất quan trọng… – Trần Minh hỏi dồn.
– Tin gì ?!
– Chân tướng của một quan chức cao cấp của 107, bán tin cho Hồng Kỳ… Trước đây, tôi chỉ nhận nhiệm vụ tìm ra và hủy đi cái Usb kia… Còn vụ bán tin tôi không làm…
Nhất Huy và Mộc Miên nhìn nhau, có vẻ khó tin.
– Mạng lưới Hồng kỳ bị hủy… chỉ là một chiêu khổ nhục kế thôi… tất cả đầu não đều đã trốn thoát… Mấy người không nhận ra chuyện đó sao ?!
Nhất Huy hai hành lông mày nhăn nhúm… Anh nhận ra Trần Minh nói đúng. Khi vây bổ triệt hạ mạng lưới Hồng Kỳ, Trần Minh đã lộ thân phận nội gián, nằm ngoài tổ chức… dù hắn có thể truyền tin cảnh báo, nhưng hành động được triển khai đồng loạt trên toàn quốc… không thể nào toàn bộ cá lớn đều lọt lưới. Ngoại trừ…
– Tôi không thấy được điều đó trong ký ức của Trần An… Có thể nó chưa kết nối hoàn chỉnh… – Nhất Huy thở dài.
Hai người đàn ông lại trầm ngâm im lặng… Nhất Huy cũng hạ súng xuống, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy nó… Chỉ cần Trần Minh cử động thật nhỏ, anh sẽ bắn ngay. Nhưng quả thật, anh đã tin lời hắn nói… Trong ký ức của Trần An, Trần Minh là một kẻ đáng thương… Dù có đôi lúc có suy nghĩ cay độc, nhưng bản thân hắn không biết sử dụng mưu mô… Trần Minh không biết đóng kịch.
– Tôi sẽ thả anh đi… Để phối hợp cứu Nhã Phương… – Nhất Huy nói, đưa tay ngăn Mộc Miên muốn lên tiếng. – Nhưng U – 235 anh phải để lại…
Trần Minh gật đầu, ánh mắt nhìn Nhất Huy thoáng cảm kích. Nhất Huy lại lắc đầu nói tiếp:
– Anh đừng mừng vội… Món nợ của chúng ta chưa dứt… Món nợ của anh với tổ quốc vẫn còn đó…
– Chỉ cần cứu được Nhã Phương…. Cậu muốn bắn muốn giết tùy ý… – Trần Minh nghiêm mặt nói.
– Nhưng chúng ta sẽ báo cáo với cấp trên thế nào ?! – Mộc Miên chợt lên tiếng.
– Trần Minh đã trốn thoát…
————————–+++++++++————————–