Dòng Máu Đen - Chương 12: ÂM MƯU CAY ĐỘC
– Đã bắt được chiếc xe Toyota Fortuner màu đen đó gần cửa khẩu Mộc Bài…
Vừa bước xuống máy bay, Thiếu Úy Cảnh vội vã chạy ra đón, nói với Nhất Huy và Mộc Miên.
– Còn Trần Minh ?! – Nhất Huy hỏi ngay.
– Không thấy hắn… Chiếc xe do một thanh niên mười bảy tuổi lái… đã dẫn độ về đang lấy khẩu cung. Nhưng hắn rất cứng đầu… Tuổi lại nhỏ, Tư lệnh không cho chúng tôi dùng hình…
Nhất Huy nhíu mày đi thẳng về phía phòng thẩm vấn. Nhưng khi anh và Mộc Miên đi đến trước căn phòng nhìn vào… Nhất Huy sững người kêu lên:
– Thằng Mẫn… Tại sao lại là nó ?!
Đúng là thằng Mẫn, học lớp 11A6 của trường trung học Hồng Nguyên. Nó ngồi trên ghế, ngực áo phanh rộng, ra vẻ bất cần đời. Mặc người sĩ quan đối diện hỏi gì cũng nhếch mép cười, chẳng trả lời một câu.
– Anh quen nó ?! – Mộc Miên hỏi thầm.
– Ừ… Không hiểu sao nó lại quen Trần Minh nhỉ ?! – Nhất Huy lẩm bẩm.
“Đừng hỏi nữa… Tao không nói đâu… Sư phụ tao sẽ đến cứu tao…”
Tiếng thằng Mẫn sang sảng vang lên trong phòng. Nhất Huy thầm nén cười… Anh chợt nhớ ra thằng Mẫn là một đứa cuồng võ thuật. Chắc hẳn nó đã bị Trần Minh thu phục.
– Có cách rồi…
Hai phút sau, Nhất Huy mở cửa bước vào, nhưng anh chỉ vào một mình, Mộc Miên không xuất hiện. Mẫn ngẩng đầu lên hơi bất ngờ khi thấy anh, rồi nét mặt càng trở nên lầm lì hơn.
– Anh ra ngoài đi… Để tôi hỏi nó…
Người sĩ quan chào Nhất Huy rồi đi ra ngoài. Nhất Huy ngồi xuống ghế, đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Mùi thuốc lá thơm lan tỏa cả căn phòng… Nhất Huy không vội vàng, điệu bộ rất thoải mái như ngồi giữa phòng khách xem tivi. Thằng Mẫn nhìn điếu thuốc cháy lập lòe trên môi anh, thầm nuốt nước miếng, nhìn tránh đi…
– Hút một điếu không ?! – Nhất Huy đưa gói thuốc qua, thằng nhỏ mừng húm toan chộp lấy nhưng anh lại rụt về.
– À… Xin lỗi, phòng thẩm vấn không được hút thuốc. – Nhất Huy áy náy nói.
– Nhưng… mày vừa hút… – Thằng Mẫn tức tối mặt đỏ bừng lên.
– À… Tại tôi quên. Bây giờ không hút nữa… – Nhất Huy ném điếu thuốc cháy dở xuống đất, lấy mũi giày dụi đi.
-….
Thằng Mẫn nghiến răng hậm hực, ánh mắt nó như muốn lao lên đấm thẳng vô mặt gã bác sĩ thực tập láu cá này. Không nghĩ bẵng đi 6 tháng không gặp, gã bác sĩ mặt trắng khi xưa lại xuất hiện ở đây.
– Trần Minh dạo này khỏe không ?! – Nhất Huy gác chân lên bàn, run run đùi hỏi dửng dưng.
– Mày không có tư cách hỏi đến sư phụ tao… – Mẫn gầm gừ.
– Ha ha… Hắn xách ra ngoài ba miếng võ mèo quào đó mà cũng có người nhận làm sư phụ… Buồn cười quá…
– Mày nói cái gì ?! Mày dám sỉ nhục sư phụ tao ?! – Thằng Mẫn gầm lên, vung hai cánh tay bị còng vào bàn phát ra âm thanh loảng xoảng.
– Hắc hắc… Mẫn ơi Mẫn à… Em ngây thơ quá… Trần Minh lúc còn ở đây chỉ là một thằng chạy việc bàn giấy photocopy, pha cà phê thôi… Mấy miếng võ hắn được học chỉ để rèn luyện thân thể…
– Mày nói xạo… – Mẫn gào lên, mặt đỏ bừng căm tức. – Sư phụ tao võ công cực cao…
– Haizz… – Nhất Huy thở dài chán nản, hô lớn ra ngoài. – Dẫn thằng nhỏ giam lại đi…
Người sĩ quan bên ngoài mở cửa bước vào. Thằng Mẫn bị kéo đi, nhưng cũng ráng quay đầu lại muốn mắng vào cái mặt dối trá trơ trẽn của Nhất Huy.
– Mày… chả là…
Lời hắn vừa nói ra đến miệng chợt nín bặt lại… Hắn vừa thấy một chuyện làm tim hắn đập thình thịch thật nhanh… Khoảnh khắc vừa rồi khi hắn vừa quay lại, bất ngờ chứng kiến Nhất Huy mở nhẹ bàn tay trên mặt bàn… gói thuốc lá cách đó mấy tấc cứ lao vụt vào tay anh… như bị hút vào một cách vô hình… Đó là… đó không phải là võ thuật… Vì nó đã vượt qua phạm trù võ thuật. Thằng Mẫn ngơ ngẩn muốn quay đầu lại lần nữa… Tiếc là nó đã bị xách đi, không kịp nhìn rõ vị “Jedi” duy nhất tồn tại ngoài đời thật, bước ra từ “Star Wars”.
Thằng Mẫn còn đang ngơ ngẫn, chập chững đi theo người sĩ quan, thì bất ngờ hai mắt nó mở lớn đến muốn rách toạc ra… Một cô gái trẻ mặc đồng phục lao công trong tay cầm cái chổi lông gà ngắn ngủng… Cô nhìn lên trần nhà cao 4,5 mét lác đác tơ nhện giăng mấy góc. Có vẻ như bất lực… Nhưng không… cô “lao công” nhúng chân nhẹ nhàng đạp hai bước lên khung cửa sổ, lấy đà bay thẳng lên sát trần… quét sạch một đường, rồi nhẹ nhàng đáp xuống như tiên nữ hạ phàm… Thằng Mẫn há hốc quay lại nhìn. Nhưng vẫn tiếp tục bị người sĩ quan kéo đi…
Nơi này là nơi quái quỷ gì nhỉ ?! Thằng Mẫn còn đang ngổn ngang những câu hỏi trong đầu… Thì nó đã bị dẫn đi ngang qua một khu vực như nhà bếp… Một người đàn ông cao lớn mặc áo đầu bếp đã ố vàng cũ thếch đang lúi húi cúi xuống bưng một chồng chén bát dơ… Nhưng cái chảo nhôm cứ rơi xuống khỏi chồng chén, phát ra tiếng xổn xoảng chói tai. Ông ta thở dài, cầm cái chảo lên… hai tay cứ thế… cuộn nó lại như cuộn bánh tráng. Sau đó, ông nhét luôn vào túi quần sau, tiếp tục bưng chồng chén đi…
Thằng Mẫn đứng sững lại nhìn theo. Những điều nó vừa chứng kiến nảy giờ làm đầu óc nó mông lung như lạc vào một thế giới khác. Những người kia từ cô gái lao công đến ông đầu bếp đều gây cho hắn ấn tượng mạnh mẽ như ảo giác… Mà đó chỉ là hai người cấp thấp nhất ở nơi này. Thằng Mẫn bắt đầu tin những lời Nhất Huy nói… Có lẽ Trần Minh sư phụ hắn chỉ là một chân tà lọt chạy việc bàn giấy ở nơi này…
– Đi thôi… – Người sĩ quan thúc giục.
– Không, tôi muốn gặp Nhất Huy.
Mười phút sau, bước chân ra khỏi phòng thẩm cung, Nhất Huy nét mặt âm trầm khó coi. Mẫn đã nói cho anh biết, người dương súng ngắm đầu ruồi laser vào Nhã Phương mấy tháng trước chính là Trần Minh. Dù chuyện đã xảy ra nhiều tháng, nhưng Nhất Huy vẫn canh cánh trong lòng vì anh chính là người đẩy ngã Nhã Phương làm nàng sẩy thai. Không ngờ kẻ gián tiếp giết đứa bé trong bụng Nhã Phương lại chính là cha nó. Cảm giác căm giận của Nhất Huy chợt nguôi ngoai đi nhiều khi thấy Mộc Miên và Thiếu Úy Cảnh… Nhìn Mộc Miên mặc bộ đồ lao công luộm thuộm rộng rinh, còn Thiếu Úy Cảnh trong chiếc áo nấu bếp cũ mèm, anh không nhịn được phì cười.
– Thằng nhóc khai chưa ?! – Thiếu úy Cảnh sốt sắng hỏi.
– Nó không biết nhiều… Trần Minh chỉ lái chiếc ô tô đến giao cho nó, rồi bảo lái lên Mộc Bài… Chắc để đánh lạc hướng cảnh sát… Hắn tự đi taxi về… Nhưng chúng ta có thể truy từ hãng taxi… Dù sao, cũng cảm ơn hai bạn đã góp phần lấy lại lòng tin của nhân dân đối với Quân đội nước ta… Ha ha… – Nhất Huy cười lớn.
– Ha ha… Phần tôi và Mộc Miên thì biết rồi… Còn cậu thì làm sao để gạt thằng nhóc đó ?!
Thiếu Úy Cảnh và Mộc Miên đều tò mò vì biết Nhất Huy chỉ được đào tạo bắn súng là chính… Thể lực anh có thể nói hơn người bình thường khá nhiều, nhưng lại không có quyền cước gì đặc biệt. Dù sao thời gian đào tạo của anh chỉ có 6 tháng.
– Khà khà… Trò sơn đông mãi võ thôi mà…
Nhất Huy mở gói thuốc ra, ngay lập tức từ bên trong một viên nam châm lao ra hút chặt lấy chiếc nhẫn anh đang đeo.
– Hi hi… Lưu manh… – Mộc Miên che miệng cười.
– Mà này… – Thiếu Úy Cảnh chợt nhăn nhó rút từ túi quần ra cái chảo nhôm bị cuộn tròn đưa ra. – Tôi mà trả lại thế này… là dì Tám cho tôi nhịn cơm luôn đấy…
– Ha ha… Thì kéo dãn nó ra… Anh nội công thâm hậu mà… Tôi và Miên Miên còn có chuyện gấp phải báo cáo Tư lệnh…
Nhất Huy xua xua tay, rồi khoát tay Mộc Miên quay người bỏ đi.
– Kéo dãn ra… Được không vậy ?!
Năm phút sau, trong văn phòng của Tư lệnh Nhân, giọng nói của Nhất Huy vang lên sang sảng đầy tự tin.
– Chúng ta đã sai khi nhìn nhận Hồng Kỳ là một tổ chức khủng bố… Phải suy xét đánh giá từ mục đích hoạt động của họ… Họ không hành động vì lợi ích của một cá nhân hay băng nhóm… Mà vì chiến lược phát triển bành trướng của cả một quốc gia. Vì thế cần đánh giá lại mục đích kế hoạch đánh cắp U-235 lần này của Hồng Kỳ…
Trước mặt anh, Tư lệnh Nhân nhíu mày ngồi im trên bàn làm việc, những ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn suy ngẫm… Thiếu tá Phúc mím môi nín lặng không biết đang nghĩ gì.
– Vậy theo cậu họ đánh cắp U-235 của chúng ta để làm gì ?! – Ông Nhân lên tiếng.
Nhất Huy nhìn lướt sang Mộc Miên, rồi bắt đầu phân tích:
– Thứ nhất, họ không cần đánh cắp thứ mà họ luôn có sẵn trong tay… càng không nên đánh cắp nếu dùng nó để thực hiện một kế hoạch khủng bố trong nước ta… vì như vậy chúng ta sẽ có đề phòng.
– Thứ hai, tôi vẫn cho rằng họ sẽ dùng nó để tấn công một mục tiêu khác, không phải là chúng ta… Một cái gai trong mắt mà không thể công khai chinh phạt. Tiện thể… đổ hết tội lỗi lên đầu chúng ta… Sau đó, họ đứng ra làm một người anh cả bảo vệ hòa bình trong khu vực, áp dụng biện pháp trừng phạt chúng ta… không loại trừ khả năng sử dụng đến hành động quân sự…
– Anh là… đang nói… – Thiếu tá Phúc hơi sửng sốt, bừng tỉnh.
Nhất Huy gật đầu, thở hắt một hơi:
– Tân Cương… Khu tự trị Tân cương… Nhất tiễn hạ song điêu…
– Nhưng… Nhưng làm sao họ đổ được cho chúng ta ?! – Thiếu tá Phúc nhíu mày. – Chúng ta và Tân Cương đâu có tranh chấp lợi ích gì ?!
– Dựa trên hai cơ sở… – Nhất Huy đưa hai ngón tay lên, trầm giọng nhấn mạnh. – Thứ nhất, nếu tòa án quốc tế lên tiếng, Isreal chắc chắn sẽ thừa nhận đã giúp chúng ta… Vì họ cũng sợ liên đới trách nhiệm. Thứ hai, nếu quả bom phát tán phóng xạ đó do người của chúng ta hay… từng là người của chúng ta… kích nổ thì sao ?!
– Trần Minh…
Cả gian phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũ kĩ. Tư lệnh Nhân chợt lên tiếng, giọng nói của ông lại điềm tĩnh tự nhiên như không có gì quá lo lắng:
– Theo cậu thì phải chặn đứng đường vận chuyển U -235 về phương Bắc ?!
– Vâng. – Nhất Huy gật đầu.
– Chúng ta có cả hơn hai mươi cửa khẩu thông quan với nước bạn… Cậu nghĩ chúng ta phải chặn thế nào ?! – Ông Nhân hỏi tiếp.
– Cửa khẩu không quan trọng, họ có thể sẽ dùng đường mòn băng qua biên giới… Chúng ta chỉ có cách theo người, tìm được người sẽ lấy được vật.
– Vấn đề là chúng ta có bao nhiêu người ?! Tôi không muốn đem quân mình ra dàn trải dọc biên giới phía Bắc chỉ vì một suy đoán không có cơ sở của cậu… – Tư lệnh Nhân lắc đầu, nói.
– Thưa Tư lệnh ! – Đột nhiên, thiếu tá Phúc đứng phắt dậy. – Tôi nghĩ suy đoán của Nhất Huy không phải hoàn toàn vô căn cứ… Xin cho phép tôi dẫn đội đi về phía Bắc chặn đứng âm mưu của Hồng Kỳ.
– Anh… – Ông Nhân hơi ngẩng người, ngạc nhiên.
Nhất Huy và Mộc Miên cũng ngạc nhiên nhìn anh ta. Thiếu tá Phúc trước đây luôn đối đầu với anh, bây giờ lại ủng hộ… Đã vậy còn xin đi theo dẫn đội. Nghĩ đến mình phải nghe theo chỉ huy của anh ta, Nhất Huy thấy cả người nao nao khó chịu.
– Được… Vậy tôi để thiếu tá Phúc dẫn đội, mang theo Nhất Huy và Mộc Miên lên phía Bắc…
—————————-++++++++————————-
Ánh đèn đường chiếu xuyên qua khe hở của tấm vách bằng ván ọp ẹp vẽ lên tường những đường thẳng nhỏ liền mạch. Chợt những đường thẳng đó chớp tắt, chớp tắt luân phiên như bị che khuất từ bên ngoài…
“Cách”
Trần Minh hít sâu một hơi, tay bên dưới tấm chăn khẽ lên đạn khẩu súng. Những kẻ đứng ngoài tấm vách, không gây ra âm thanh gì dù đứng trên mái tôn mỏnh, là những tay chuyên nghiệp. Trần Minh lấy tay che miệng Nhã Phương, lay nàng dậy thật khẽ… Nhã Phương mở choàng hai mắt, hơi sững người nhìn đôi mắt Trần Minh nheo lại căng thẳng. Trần Minh ra hiệu, Nhã Phương liền trùm kín chăn quanh người, chậm chậm lăn xuống giường.
– Không cần căng thẳng như vậy…
Đột nhiên một giọng đàn ông ồm ồm cứng nhắc từ phía cầu thang gỗ… Trần Minh nhanh như cắt đảo người rút ra thêm một khẩu súng chĩa về hướng đó. Tiếng giày nặng nề vang lên trên bậc thang gỗ như kẻ đó cố tình cảnh báo là hắn đang đi lên.
– Trần Minh… Đã lâu không gặp, quên tôi rồi sao ?!
Nhã Phương co ro trong lớp chăn mỏng, ánh mắt căng thẳng nhìn người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện. Khi hắn bước lên đến sàn gác làm nàng thấy xương sống mình lạnh lẽo. Hắn thật cao, hơn hẳn Trần Minh nửa đầu, cũng phải hơn 1,9 mét. Khuôn mặt hắn góc cạnh, dáng người vạm vỡ uy vũ như được đúc ra bằng sắt thép. Hắn liếc nhìn sang Nhã Phương, ánh mắt thoáng cười cười…
– Hoàng… Hoàng Thái tử… Làm sao anh lại đến đây ?! – Trần Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, nghiến răng hỏi.
Hoàng Thái tử là đặc nhiệm bài danh đệ tam của Hồng Kỳ. Hắn là người Trung Quốc, lại là con ruột của Tư lệnh Hoàng Chu, người đứng đầu Hồng Kỳ. Người ta gọi hắn là Hoàng Thái tử lâu đến mức, tên thật hắn là gì cũng không ai nhớ. Hoàng Thái tử được học tiếng Việt từ nhỏ, nghe nói có thời gian còn sinh sống tại Việt Nam… Vài năm nay, hắn được cha giao cho nhiệm vụ thi hành các kế hoạch phương Nam.
– Dĩ nhiên là đến để xem kết quả công việc của anh rồi… Còn cả lão già kia nữa…
Hoàng Thái tử vừa nói vừa bước đến bên cạnh giường nhìn xuống Nhã Phương, cười tủm tỉm:
– Cô chắc là Nhã Phương đúng không ?! Bóng hồng bên cạnh Thiếu tá Trần Minh đây mà…
Hắn mỉm cười thật hiền từ, đưa tay chìa ra trước mặt Nhã Phương. Nàng thoáng chần chừ nhìn về phía Trần Minh, rồi cầm tay hắn đứng lên. Tay nàng vẫn túm chặt chiếc chăn quanh người, che đi cơ thể trần truồng bên trong.
– Chúng ta xuống dưới bàn công việc… – Trần Minh hơi khó chịu trước ánh mắt Hoàng Thái tử nhìn Nhã Phương, nói.
– Không cần… Ở đây được rồi. Nhã Phương cũng là người mình, không có gì che giấu…
Hoàng Thái tử bước lại bên chiếc thùng U – 235 trong góc phòng. Kiểm tra khóa chì niêm phong còn nguyên vẹn, gật gù. Hắn quay người ngồi thẳng lên nó.
– Ngày mai, anh lái xe mang theo nó… – Hắn vỗ vỗ vào cái thùng. – Đi thẳng lên phương Bắc… Chúng tôi sẽ chờ anh ở Đông Hưng bên kia cửa khẩu Móng Cái… Lát sẽ có người đưa khóa xe mới cho anh…
– Mang về ?! – Trần Minh hơi nhíu mày khó hiểu, vẫn gật đầu, nhìn đồng hồ. – Đã bốn giờ sáng… Năm giờ chúng tôi có thể khởi hành.
– À… Ý tôi là anh đi một mình… Tôi và Nhã Phương sẽ đi đường hàng không… – Hoàng Thái tử từ tốn nói. – Anh không nỡ để người phụ nữ của mình mệt mỏi đi theo anh chứ ?!
– Không… Nhã Phương đi theo tôi… – Trần Minh nói một câu đơn giản, cả gian phòng như lạnh xuống.
– Haizz… Có lẽ lâu quá tôi không xuống Nam, nhiều người cũng quên đi tính cách của Hoàng này… – Hoàng Thái tử rút điếu thuốc, bật lửa, trầm giọng nói. – Tôi chỉ nhắc lại một câu… Hy vọng Thiếu tá Trần Minh nghe rõ hơn…
Trần Minh bước đến hai bước, chắn ngang Nhã Phương phía sau. Anh ta gằng giọng:
– Không cần nói lại… Tôi đi đâu, Nhã Phương đi đó…
– Ha ha… Có vẻ như lần đấu trước ở Hàn Châu chưa làm anh chùng bước… Cứng cỏi lắm…
Hoàng Thái tử đứng lên, một cổ khí thế uy mãnh tràn ra làm Nhã Phương sợ hãi tái mặt… Nàng run rẩy vịnh lấy bờ vai của Trần Minh.
– Lui lại… NHANH…
Trần Minh vừa hét lên thì Hoàng Thái tử dẫm mạnh chân lao đến… Tấm ván gỗ dưới chân hắn gãy ngang, cả căn gác run lên bần bật như có một trận cuồng phong giận dữ. Trần Minh cũng gầm lớn xúc thế. Nhưng cả người anh như một ngọn cỏ lau lọt vào giữa cơn bão cấp mươi hai, nghiêng ngả chao đảo…
“Hự”… RẦM…
Trần Minh cả người bắn mạnh về phía sau, hất tung Nhã Phương va mạnh vào vách tường. Nhã Phương ngã xuống, ngất lịm… Chiếc chăn choàng quanh người cũng tuột xuống phân nữa… Hai bầu vú căng tròn trắng nõn lộ ra…
– Phương… Phương…
Trần Minh sắc mặt nhăn nhúm đau đớn, thều thào. Tay anh run run với về phía khẩu súng bên cạnh thì một mũi giày đã dẫm lên nó. Vách gỗ phía trước phát ra âm thanh kẽo kẹt… Từng tấm bị giở ra một cách thô bạo. Hai gã đàn ông khác từ mái tôn tầng một, lách người qua khe hở bước vào trong.
– Không ngờ mới qua mấy tháng mà Thiếu tá Trần Minh trở nên yếu ớt như vậy nha… Tôi thật là sơ ý… làm Nhã Phương chịu thiệt thòi rồi…
Hoàng Thái tử nhìn xuống hai bầu vú căng tròn trắng nõn của Nhã Phương, chép miệng than thở. Hắn quay lại hất hàm cho người phía sau. Người đàn ông đó liền bước tới, ném xuống chiếc mặt Trần Minh một cái chìa khóa ô tô… Hắn quay qua túm lấy tấm chăn và cả cơ thể Nhã Phương nhẹ nhàng xốc lên vai, bước ra ngoài.
– Không… Không được mang nàng đi…
– Chật chật… Đừng lo… – Hoàng Thái tử đá nhẹ cho khẩu súng của Trần Minh chui tuột vào gầm giường. – Nhã Phương chỉ là một phần bảo hiểm cho cái hộp kia… Và công việc sắp tới anh phải làm cho Hồng Kỳ…
– Cái hộp đó là do tôi lấy về… Đây là cách các người ghi công cho tôi sao ?! – Trần Minh giận dữ gầm lên, nhưng cơn giận làm bụng anh đau thắt khổ sở.
– Haizz… Đôi khi làm chuyện lớn không thể quá để ý đến tiểu tiết… Tôi biết làm như vậy là bất công với anh… Nhưng tôi hứa chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh và Nhã Phương có thể mãi mãi an nhàn đến hết đời.
“…đến hết đời… đến hết đời…” câu nói của Hoàng Thái tử còn vọng bên tai, thì hình bóng hắn đã biến mất trước mặt Trần Minh.
– Không… Không… Nhã Phương… Anh sẽ tìm em về…
Tiếng kêu gào cay đắng của Trần Minh vang vọng trong căn nhà gỗ.
—————————++++++++————————–