Dòng Máu Đen - Chương 11: MÒ KIM ĐÁY BỂ
Một tuần sau,
– Em biết sáng nay họp cái gì không ?!
– Không… Mà anh chạy nhanh hơn được không ?!
– Đường nội thành không có dãy phân cách tốc độ 50 km/h… Đúng quy định đó.
– Trời ơi, việc gấp mà… Anh lộn xộn quá, đưa em lái đi…
– Không được… Sao tối qua Miên Miên muốn anh… đi chậm ?! Giờ lại bắt anh đi nhanh ?!
– Không được nói… Đáng ghét…
– Ha ha… Thôi được rồi… Đừng nhéo… Đau…
Nhất Huy nhe răng cười, đánh lái nhanh cho chiếc BMW xanh dương lướt nhanh qua cổng Tổng bộ 107.
– Làm gì đi nhanh vậy…
Nhất Huy càu nhàu, bước theo Mộc Miên. Vừa bước một chân qua cửa phòng họp, anh liền nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Cả gian phòng im phăng phắc, mấy chục cặp mắt nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm vào hai người. Mộc Miên còn đỡ, dù sao nàng cũng quen với không khí trầm trọng của nơi này. Nàng bước đến, nghiêm chào Tư lệnh, liền lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình. Còn lại Nhất Huy hơi lúng túng… Anh cảm thấy nhiều ánh mắt không mấy thân thiện dò xét trên bộ đồ jean áo thun thoải mái của mình. Dù đã là thành viên chính thức của 107, nhưng Nhất Huy không có quân hàm, cũng không gia nhập quân đội. Thật vô lý khi bắt anh mặc quân phục với hai cầu vai trống không… Nhất Huy cười cười, bước đến cái ghế trống duy nhất cuối bàn, ngồi xuống.
– Cậu ta là… ?!
Một người đàn ông mặc vest đen đeo mắt kính gọng vàng, khá trí thức quay sang hỏi Tư lệnh Nhân.
– Đặc nhiệm 189, Nhất Huy. Mới gia nhập 107 một tuần trước. – Tư lệnh Nhân trả lời ngắn gọn.
Nhất Huy lại quay sang người bên cạnh. Người mà anh khá quen mặt, đã gặp trong lần thi tuyển của anh.
– Anh ta là ai vậy ?!
“Ông Đỗ Văn Tín – Trưởng ban Thư ký BCT”
Người lên tiếng nói lại là Tư lệnh Nhân, ánh mắt ông nghiêm nghị nhìn Nhất Huy như răn đe. Mấy người xung quanh liền cúi đầu nén cười. Nhất Huy chợt nhận ra ông Nhân dường như khác một tuần trước khá nhiều. Nét mặt ông căng thẳng, mái tóc cũng bạc đi nhiều…
– Bắt đầu cuộc họp thôi… – Tư lệnh Nhân đứng lên nói lớn.
– Đêm qua tôi nhận được cuộc gọi khẩn từ BCT… Kho lưu trữ Phóng xạ của Viện hạt nhân Lâm đồng bị đột nhập.
Nhìn quanh những gương mặt sửng sốt trong phòng, ông Nhân trầm giọng nói tiếp:
– Kẻ ra tay rất chuyên nghiệp hầu như không để lại dấu vết gì… Hắn bằng cách nào đó lọt qua hàng rào camera, vòng tuần tra của cảnh sát an ninh và mở kho lưu trữ bằng Bio-iD của ông Võ Huy Tùng – Giám đốc Viện Hạt nhân Lâm Đồng… Ông ta cũng không biết mình bị sao chép Bio-iD như thế nào…
– Uranium bị đánh cắp được chứa trong thùng chống phát tán phóng xạ chế tạo từ 3 lớp bê tông và 3 lớp thép… tổng trọng lượng lên đến 35 kg.
Dấu vết duy nhất chúng ta có hiện nay là hai dấu giày… Một trên nền cỏ cách bờ tường 1,2 mét… Vết thứ hai in lún sâu vào tường 2 cm, cách mặt đất 1,73 mét… Lần lượt là dấu giày trái và phải, size giày 43, dự kiến chiều cao của kẻ này từ 1,75 đến 1,8 mét… Nhưng ngoài ra chúng ta không thu được manh mối gì khác…
– Uranium đã qua quá trình xử lý làm giàu (*) rất không ổn định… Vì thế loại trừ khả năng hắn ném thùng chứa qua bờ tường… Bức tường rào lại không có dấu vết cọ sát của dây thừng… – Tư lệnh Nhân chợt nhìn về phía Nhất Huy, trầm giọng nói tiếp. – Chỉ có thể giải thích một cách rất phi tự nhiên rằng, kẻ đó đã xách cả thùng Uranium nặng 35 kg… hai bước lấy đà bay qua bờ tường cao 2,7 mét…
(*): Uranium được làm giàu là một loại urani mà theo đó tỉ lệ hợp phần urani 235 được tăng lên qua quá trình tách đồng vị. Urani được làm giàu là một thànnh phần quan trọng trong phát điện hạt nhân dân dụng và trong các vũ khí hạt nhân.
Cả căn phòng im phăng phắc có thể nghe được tiếng kim rơi. Trước khi có thêm chứng cứ, không ai nên tự lập luận suy đoán… Nhưng ít nhiều trong đầu mỗi thành viên đặc nhiệm 107 đều có câu trả lời khá tương tự với nhau. Trên đời không có nhiều người đủ khả năng thực hiện một bước nhảy phi nhân loại đó. Ngoại trừ đặc nhiệm bài danh năm vị trí đầu của Hồng Kỳ và hai đặc nhiệm truyền kỳ của 107… Một là Trung tá Trần An đã chết, hai là Thiếu tá Trần Minh. Trần Minh đã phản bội quốc gia… Biệt tăm hơn nửa năm nay. Là hắn đã trở lại sao ?!
– Cụ thể là chúng ta mất cái gì ?! Hệ quả thế nào ?!
Chợt Nhất Huy lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng của gian phòng. Mọi người bừng tỉnh, đều nhìn lên Tư lệnh Nhân. Ông gật đầu với Ông Tín ngồi bên cạnh… Ông Tín mở laptop trước mặt, đứng lên:
– Chúng ta bị đánh cắp… 0,78 kg Uranium U – 235 đã làm giàu… 65%…
Ông Tín hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Tôi nhấn mạnh với mọi người. Đây là bí mật quốc gia… Các nước ngoài khối Hạt nhân chỉ được phép làm giàu Uranium lên đến tối đa 10%… để sử dụng cho nhà máy điện hạt nhân. Các nhà khoa học Israel đã giúp chúng ta thử nghiệm thành công bước đầu xử lý làm giàu Uranium… Nhưng đây là tin tức tối mật… Tin tức này lọt ra ngoài có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ ngoại giao của chúng ta.
Ông Tín nhìn quanh mọi người, rồi nói tiếp:
– 0,78 kg… Nghe thì rất nhỏ, thậm chí ngoài thực tế khối Urani này chỉ lớn bằng nắm tay trẻ em… Cũng không lạ, vì Uranium là kim loại nặng thứ hai trong bảng nguyên tố. Nhưng tác hại của nó thì lớn hơn triệu triệu lần thể tích khiêm tốn đó…
Như người đều biết vụ thả bom nguyên tử ở Hiroshima năm 1945… Quả bom nguyên tử được thả có tên là Little Boy dài 3,3 mét, đường kính 0,7 mét nhưng bên trong chỉ chứa… 1kg Uranium lại có sức công phá tương đương với 15,000 kg thuốc nổ TNT…
Ông Tín hài lòng khi nghe gian phòng vang lên nhiều tiếng hít thở nặng nề. Ông ta lại nói tiếp:
– Tuy nhiên, U – 235 làm giàu đạt 90% mới có thể chế tạo bom nguyên tử… Chúng ta chỉ ở giai đoạn đầu nghiên cứu nên chỉ hoàn thành 65%. Nhưng không phải vì thế mà hệ quả ít đi… Phần phân tích các tình huống xảy ra tôi nghĩ mình nên nhường lại cho Tư lệnh Nhân nói.
Ông Nhân dáng vẻ mệt mỏi, cũng không buồn đứng lên, ngồi tại chỗ giọng khàn đặc:
– Theo tôi nghĩ, số Urani này có thể được sử dụng theo hai mục đích chính… Một là bán ra nước ngoài. Điều này là giả thuyết khi kẻ đánh cắp thực hiện với mục đích phục vụ cá nhân… Nhưng giả thuyết này cũng có sơ hở… Một cá nhân rất khó liên hệ móc nối được tổ chức chính phủ nước ngoài để bán đi cục than nóng đó… Nếu điều đó xảy ra… khả năng cao nhất là Bắc Triều tiên sẽ là đối tượng thu mua…
– Nhưng cá nhân tôi lại đang nghiêng về giả thuyết thứ hai, một âm mưu khủng bố… Vì U-235 giàu 90% trở lên mới đủ chế tạo bom hạt nhân và điều kiện cũng như công nghệ trong nước không đủ để thực hiện… Nhất là thực hiện trong bóng tối… Nên kẻ muốn thực hiện kế hoạch khủng bố, sẽ dùng một kíp nổ khác để làm vỡ tung thùng lưu trữ…
– Thậm chí phá nổ khối U – 235 kia để phát tán phóng xạ… Với trọng lượng 0,78kg U-235, có thể gây nhiễm phóng xạ trong vòng bán kính 5 km… Nếu phán tán từ trung tâm thành phố… đông dân như nơi này… có thể gây hại cho hơn 3 đến 5 triệu người. Trong đó, số người trong bán kính 1 km từ trung tâm nguồn phóng xạ sẽ bị nhiễm cấp độ 5, gây ói mửa, hôn mê, tế bào cơ thể phân hóa và tử vong trong vòng 2 tuần… Sau đó là bán kính 2 km, tử vong trong vòng 3 tháng… Và cuối cùng số còn lại trong bán kính đến 5 km, cơ thể sẽ chết dần với những căn bệnh ung thư sinh sôi hủy hoại trong thời gian từ 5 đến 10 năm.
Mộc Miên siết chặt nắm tay đã rịn ướt mồ hôi, nàng vô thức nhìn sang hướng Nhất Huy. Không hiểu sao nàng lại nhìn anh vào giờ phút này… Mộc Miên không biết rằng, trước đây trong những tình huống căng thẳng như vậy, nàng thường nhìn về phía Trung tá Trần An. Nhất Huy nhíu mày, không nhìn lên Tư lệnh Nhân… Anh đang tự suy ngẫm một mình.
– Điều khó khăn nhất là đất nước đang sắp bước vào giai đoạn bầu cử… – Ông Tín nói thêm vào. – Mọi kế hoạch giải tán dân cư quy mô lớn vào thời điểm nhạy cảm này sẽ gây ra sự bất ổn chính trị, kéo theo hệ lụy bấp bênh về kinh tế…
Nhất Huy nhíu mày nhìn ông Tín. Ông ta đúng là chính trị gia đúng nghĩa… Tính mạng của hàng triệu nhân dân đang bị đe dọa, ông ta vẫn còn lo lắng cho chuyện bầu cử. Anh thật không hiểu được suy nghĩ của những người như ông ta. Nhất Huy chép miệng, giơ tay lên, chợt thấy mình giống học sinh trong lớp học, bèn rút xuống.
– Cậu Huy có ý kiến gì ? – Tư lệnh Nhân hỏi.
– Tôi muốn khảo sát hiện trường vụ đánh cắp… Rất có thể còn dấu vết khác… – Nhất Huy dỏng dạc nói.
– Không thể nào còn dấu vết chưa phát hiện… – Ông Tín xua tay. – Chúng tôi đã cho cảnh sát lùng sục rất kỹ… Chúng tôi cần tổ đặc nhiệm tìm kiếm manh mối tại các thành phố lớn có khả năng bị khủng bố… Cái đó mới cần thiết.
– Tìm thế nào ?! Một thùng kim loại 35kg trong một thành phố hơn 2000 km2, 14 triệu dân… Khác nào mò kim đáy bể ?! – Nhất Huy sớm đã không vừa mắt ông ta, nói thẳng.
Ông Tín vẻ mặt đanh lại, ngồi xuống. Thiếu tá Phúc nghiến răng nhìn Nhất Huy, gằng giọng:
– Cậu Huy… Nói chuyện phải có chừng mực…
Nhất Huy nhăn nhó gật đầu, rồi thở dài nói tiếp:
– Không có tội phạm nào hoàn hảo đến mức không để lại dấu vết… Trừ khi hắn biết bay, không chạm chân xuống đất… Tôi vẫn bảo vệ ý kiến của mình, xin Tư lệnh cho tôi và Miên Miên đi khảo sát hiện trường.
– Miên Miên ?! Ah hem… – Tư lệnh Nhân nhìn qua gương mặt đỏ bừng của Mộc Miên, chợt hiểu ra, đằng hắng.
Thiếu tá Phúc âm thầm nghiến răng, ánh mắt lại lơ đễnh như không lưu ý.
– Được… Tôi tin cậu lần này…
———————-++++++———————–
Nhìn từ trên cao, Viện Hạt nhân Lâm Đồng như một quần thể những chiếc hộp trắng vuông tròn, xen kẽ trên ngọn đồi xanh rì mát mắt… Phía trước Viện là một con đường dốc trải nhựa nối thẳng ra Quốc lộ, phía sau là một thung lũng cây cối um tùm thấp thoáng lộ ra một con suối nhỏ… Nhất Huy chồm người ra khỏi chiếc trực thăng nhìn xuống. Tiếng động cơ máy bay inh ỏi bên tai, anh phải hét lớn vào chiếc microphone dính liền với tai nghe đang đeo:
– Quay lại… Đảo thêm một vòng nữa… Hạ độ cao xuống 40 mét…
Nhất Huy lại quay sang ra hiệu với Mộc Miên chuẩn bị đổ bộ… Nàng bĩu môi có vẻ như còn giận vì anh dám kêu nàng là Miên Miên giữa cuộc họp. Nhưng nàng vẫn mau chóng đeo thắt lưng bảo hộ, kiểm tra lại các khóa an toàn cho cả hai người…
– Dừng lại… Thả chúng tôi xuống đây…
Chiếc trực thăng sà xuống phành phạch như một con chim lớn làm cả rừng cây bên dưới nghiêng ngả. Nhất Huy thả dây, thoăn thoắt tuột xuống… Anh chạm đất nhìn lên thì Mộc Miên đã xuống đến nơi. Chiếc trực thăng bay lên để hai người chơ vơ giữa lòng thung lũng sâu hun hút…
– Sao anh không tìm dấu vết trong Viện ?! – Mộc Miên thắc mắc hỏi.
– Em không thấy ngoài này lãng mạn hơn sao ?!
– Không giỡn… Nghiêm túc đi… – Nàng gắt lên.
– Ha ha… Được rồi… – Nhất Huy nhìn quanh nhắm phương hướng vừa nhúng người nhảy lên tảng đá. – Trong Viện kia nếu có dấu vết thì đám cảnh sát kia cũng đã tìm ra hết rồi… Dù không tìm ra cũng vô tình phá đi hết…
– Địa thế khu vực này… Theo anh đoán, nếu Trần Minh không muốn để dấu chân trên nền đất, chỉ có thể lội theo con suối mà đi lên phía sau Viện… Rồi đổi một đôi giày sạch khác, hai bước lên tường nhảy vào…
– Làm sao anh xác định được đó là Trần Minh ?!
Nghe Mộc Miên hỏi, Nhất Huy quay lại nhìn nàng… Ánh mắt anh ra vẻ bí ẩn, thì thầm nhỏ:
– Huỳnh Long nói anh biết…
– Xì… Xạo vừa thôi. – Mộc Miên che miệng cười.
– Hì hì… Thật ra đó là trực giác. Vả lại, vác một thùng sắt 35kg trên vai, chỉ một đạp lên tường là nhảy qua… Em cho rằng ai có thể làm được chuyện đó ?! – Nhất Huy tiếp tục bước men theo con suối.
– Nếu Trần An còn sống, anh ta sẽ làm được… – Mộc Miên lẩm bẩm, chợt hỏi với theo. – Anh có làm được không ?!
Nhất Huy bật cười, lắc đầu, chân vẫn bước tiếp:
– Anh là bác sĩ nha… Anh đâu có được đào tạo khuân vác nhảy tường chuyên nghiệp… Nhưng vác em nhảy lên giường thì… miễn cưỡng cũng được…
– Hứ… Nham nhở…
– Hắc hắc…
Hai người không nói chuyện nữa, tiếp tục men theo con suối đi sâu vào rừng… Khoảng cách đến Viện Hạt nhân mỗi lúc một xa. Đến gần 1 kilomet, Nhất Huy chợt dừng lại… Anh rẽ vào bên bụi cây um tùm bên trái con suối, không rút dao ra chặt các nhanh cây chắn lối, mà cẩn thận dùng hai tay vạch ra tìm lối vào.
– Đây rồi…
Nghe Nhất Huy reo lên, Mộc Miên ngạc nhiên bước đến. Sau lùm cây trước mặt hai người là một lối mòn nhỏ, nhưng lại bị vật gì đó to lớn cưỡng ép đi vào… Nhánh cây hai bên ngã rạp, gãy đoạn nhiều chỗ… Trên nền đất còn hai hàng bánh xe hằn xuống khá rõ rệt. Mộc Miên quay lại nhìn lùm cây sau lưng, lại nhìn Nhất Huy, hỏi:
– Làm sao anh xác định được vị trí này ?! Nó khuất sau lùm cây mà…
– Ăn may thôi… Em thử nghĩ xem… Trèo đèo lội suối vác trên vai một khối sắt 35kg sẽ như thế nào ?!
– Dĩ nhiên là rất mệt.
– Ừ… Mệt lắm… Mệt đến mức hắn vừa về đến nơi liền đặt cái của nợ đó xuống mà thở… Và nơi hắn đặt cái thùng xuống còn để lại một vết trầy trên cục đá ngoài kia. – Nhất Huy nhoẻn miệng cười, nháy nháy mắt tin tướng.
Mộc Miên bĩu môi có vẻ như “tâm đã phục nhưng khẩu vẫn bất cam”. Nhất Huy cười cười, cẩn thận đi quanh vết dấu xe, còn quay lại nói:
– Ở đây còn có một vết giày… Em chụp hình, so sánh kích thước với vết giày trên in trên tường đi…
Mộc Miên lấy điện thoại, bước đến chụp hình. Một vết giày nổi lên khá rõ.
– Hắn có đổi giày không ?!
– Anh nghĩ là có… Bởi vậy, chỉ nên tham khảo kích thước.
Nhất Huy lấy thước dây ra đo hai vệt bánh xe, đo khoảng cách giữa chúng, còn cúi thấp người sát đất đo cả độ lún của bánh xe.
– Em chụp luôn dấu bánh xe… – Anh vừa ghi thông số vào điện thoại, vừa nói. – Gửi về, yêu cầu tìm ra nhà sản xuất loại vỏ xe này, thông số bánh xe theo những kích thước này, loại xe nào sử dụng chúng…
Nhất Huy đưa điện thoại cho Mộc Miên, lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Mộc Miên chỉ làm theo răm rắp không một chút thắc mắc. Nàng có cảm giác như mình một lần nữa được phối hợp thi hành nhiệm vụ với Trần An. Lúc này đây, từng cái nhíu mày, ánh mắt đánh giá của Nhất Huy đều loáng thoáng tác phong của một người đã chết.
Mười phút sau, điện thoại Mộc Miên rung lên. Nàng nhìn màn hình hơi nhíu mày đọc to cho Nhất Huy nghe:
– Kết quả phân tích…
– Thứ nhất, Kích thước giày cùng cỡ size 43, nhưng khác vân đế giày. Kết luận: có khả năng cùng người, nhưng không cùng loại giày.
– Thứ hai, Vỏ xe tại hiện trường có vân bám đường trùng khớp với thương hiệu Bridgestone, kích thước 80% là 265/65R17… Được dùng cho các loại xe phổ biến trên thị trường, bao gồm: Ford Ranger 2.2, Lexus LX470, Mazda BT50, Mitsubishi Pajero, Toyota Fortuner, Toyota Hilux 3.0, Toyota Prado…
– Báo cáo hết… – Mộc Miên buột miệng hô to một tiếng, chợt ngượng chín người vì mình đã hố.
– Ừ…
Ngược lại Nhất Huy lại không để ý nhiều, anh đi tới đi lui đo lại độ lún trên đất của bốn vị trí bánh xe.
– Anh muốn loại bỏ các loại xe bán tải…
– Vì sao ?! – Mộc Miên lại ương bướng, gỡ gạc một chút mặt mũi vừa mất hết.
– Vì xe bán tải dùng hệ thống giảm xóc nhíp phía sau… bộ khung không tải sau sẽ nhẹ hơn ở phía trước… Trong khi độ lún bánh của chiếc xe này khá đều nhau.
– Vậy thì còn lại… – Mộc Miên mím môi đọc trên danh sách. -… Lexus LX470, Mitsubishi Pajero, Toyota Fortuner, Toyota Prado…
– Loại Lexus 470 có chiều ngang đòn bánh là 1850mm, Toyota Prado là 1731mm… Còn Mitsubishi Pajero là 1543mm… Trong khi kích thước đo được tại hiện trường là 1650mm… Thích hợp nhất với Toyota Fortuner…
– Anh… Làm sao anh biết những thứ đó ?! Lại là Huỳnh Long nói sao ?! – Mộc Miên ngơ ngác hỏi.
– Ha ha… Em tưởng Huỳnh Long là bách khoa toàn thư sao ?! – Nhất Huy nhá nhá chiếc điện thoại trong tay. – Cái gì không biết thì hỏi Google…
– Hi hi… – Mộc Miên che miệng cười, hai mắt sáng long lanh không rời được khỏi khuôn mặt láu cá của Nhất Huy.
– Em ra lấy cho anh chút nước suối bỏ vào trong cái này đi… – Nhất Huy đưa cho nàng một ống thủy tinh, loại thường dùng trong phòng thí nghiệm.
Mộc Miên không hỏi nhiều, đi ngay. Khi nàng quay lại thì Nhất Huy đã ngồi trên một tảng đá sạch sẽ, bên cạnh là một nhánh cây gãy gập như vừa được bẻ xuống. Anh lấy lọ thủy tinh từ tay Mộc Miên, đổ ra bớt chỉ giữ lại ít nước… Sau đó dùng một cành cây nhỏ kẹp ngang miệng ống thủy tinh, rồi lấy quẹt gas bật lửa đun bên dưới. Mộc Miên chống cằm, hai mắt mở lớn nhìn nước trong ống thủy tinh sôi dần lên… Nhất Huy lại rút ra từ túi áo một cái nắp thủy tinh có vòi nhựa… Vòi cho vào một ống thủy tinh khác nắm trong tay… Từng giọt nước bốc hơi đọng lại nhỏ giọt vào ống thủy tinh thứ hai trong tay anh.
– Nước cất ?! – Mộc Miên lẩm bẩm.
– Ừ… Miên Miên cũng thuộc bài đấy…
– Để làm gì ?!
Nhất Huy không trả lời nàng, anh cầm ống thủy tinh với một ít nước cất đọng lại… Lấy một mẩu nhánh cây nhỏ đã được cắt sẵn bên cạnh cho vào đó. Lắc đều lên… Sau một phút, Nhất Huy đổ nước ra ngoài, rồi đưa cho Mộc Miên, nói:
– Em thổi nước cho khô đi…
Mộc Miên cầm lọ thủy tinh còn một mẫu cành cây nhỏ bên trong, đưa lên miệng thổi. Nàng lại càng ngạc nhiên khi thấy Nhất Huy lấy ra vật gì đó bùi nhùi nhăn nhúm từ trong túi áo… Đến lúc anh đưa lên đung đưa trước mặt, Mộc Miên suýt đánh rơi cả lọ thủy tinh.
– Bao cao su ?! Còn đã qua sử dụng ?! Anh… kinh tởm quá…
– Này… Này… Bao cao su có rất nhiều công dụng nha… Sao em cứ thấy nó là nghĩ đến chuyện kia nhỉ ?! – Nhất Huy cẩn thận mở cái nút thắt trên cái bao, vừa càu nhàu nói.
– Em không có… – Nàng đỏ mặt, gắt lên.
– Đây là gì… Em ngửi xem… – Nhất Huy mở cái bao có chất lỏng bên trong đưa lên mũi Miên Miên.
– Không giỡn… Em… – Mộc Miên kêu ré lên, chợt sững người hít hít. – Là xăng thơm ?!
– Đúng rồi… Chứ em nghĩ là cái gì ?! – Nhất Huy chề môi.
Anh cầm túi bao cao su, cẩn thận rót chất lỏng bên trong vào ống thủy tinh trong tay Mộc Miên. Sau đó, lại cầm lấy nó lắc đều lên.
– Tóm lại là anh đang làm cái gì ?! – Mộc Miên đã hết kiên nhẫn.
Nhất Huy cười cười, lấy một miếng khăn giấy khô, trút lọ thủy tinh cho mẩu cây ẩm ướt rơi ra.
– Em nghĩ xem… Chúng ta biết Trần Minh dùng xe Toyota Fortuner, nhưng có dễ tìm ra manh mối tiếp theo không ?!
– Ừm, cũng khó nói lắm… Fortuner là dòng xe phổ biến…
Nhất Huy túm chặt mẫu khăn giấy khô, dò dò mẫu cây nhỏ bên trong.
– Đúng là rất khó… Nhưng nếu chúng ta tìm được chính xác… màu sơn của chiếc xe thì sao ?!
– Nhưng phải làm sao ?! – Mộc Miên sốt ruột.
– Mẫu cây anh cắt xuống… là đầu nhọn của một nhánh cây gãy ngang do cọ sát vào thành xe của Trần Minh. Mắt thường không thấy được, nhưng thật ra trên đầu nhọn nó có lưu lại chất sơn của chiếc xe… Phải dùng nước cất và xăng thơm để hòa tan phần sơn khô đó…
Anh mở tay ra, đưa mẩu khăn giấy lên trước ánh mắt tròn xoe của Mộc Miên. Trên mẫu khăn giấy bên cạnh mẫu cây nhỏ bằng đầu ngón tay có một vệt lem nhỏ… thật nhỏ… nhưng cũng đủ để hai người thấy rõ màu sắc của nó. Màu đen, màu sơn của chiếc xe Trần Minh đã sử dụng là màu đen.
Mộc Miên không nói một lời, thưởng Nhất Huy một nụ hôn, liền rút điện thoại gọi về tổng bộ:
“Chúng tôi cần người hỗ trợ… Điều tra tất cả camera công và tư nhân trong khu vực hiện trường bán kính 10 km…. để tìm một chiếc Toyota Fortuner màu đen… Trong khoảng thời gian 2 ngày trước cho đến hôm nay…”
—————————-++++++++++————————–
Tại khu lao động nghèo ở Quận 8, nhà cửa ọp ẹp xiêu vẹo san sát nhau… Trời đã đổ nắng chiều, nhưng không khí không mát mẻ hơn bao nhiêu.
Trên căn gác gỗ khá tối, hai thân hình trần truồng ôm chặt lấy nhau không muốn rời… Nhã Phương gối đầu lên bộ ngực rắn chắc của Trần Minh, lim dim tận hưởng cảm giác râm ran tuyệt diệu trong cơ thể sau đợt ái ân vừa qua… Nhưng khi nhìn về phía cuối gian gác, ánh mắt Nhã Phương chợt trở nên căng thẳng khác thường. Mỗi khi nhìn chiếc hộp sắt hình chữ nhật và cái logo sơn đen vàng đó nàng lại thấy ớn lạnh sợ hãi. Thậm chí Nhã Phương cũng quên mất rằng nàng đã đóng góp một vai trò quan trọng trong lần hành động này.
– Ngủ đi… Đừng nhìn nó nữa… – Trần Minh vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Nhã Phương, nói nhỏ.
– Nhưng… Anh sẽ làm gì với thứ trong đó ?! – Nhã Phương nhìn lên anh ta hỏi.
– Không làm gì hết… Nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc… Vật đó sẽ có người đến lấy… – Trần Minh nhắm mắt, thì thầm.
– Vậy… họ sẽ làm gì ?! Nó có thể hại chết rất nhiều người đó… – Nhã Phương thì thầm thật khẽ.
– Đó không phải là điều hai chúng ta cần quan tâm…
Nhã Phương mấp máy môi mấy lần lại thôi. Nàng quả thật lo lắng… Một thứ nguy hiểm như vậy lại đang nằm trong thành phố. Dù không biết rõ ràng tầm nguy hiểm của nó… Nhưng mức lan tỏa của hoạt chất phóng xạ nàng đã được học qua ở trường lớp. Nơi Nhã Phương đang ẩn náu với Trần Minh, chỉ cách nơi ở của Ba Mẹ nàng vài kilomet đường chim bay…
—————————+++++++———————
Hai ngày sau,
– Đúng là hắn… Còn người con gái kia… Hình như là…
Nhất Huy quay người bước ra khỏi phòng… Tay anh run run đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Đã bao nhiêu tháng cuối cùng anh cũng thấy lại được hình bóng của Nhã Phương… Không phải bằng xương bằng thịt, mà nàng xuất hiện trong đoạn video an ninh của khách sạn, bên cạnh Trần Minh.
Đúng như Nhất Huy dự đoán, sau khi lùng sục hết bao nhiêu đoạn video giao thông họ tìm ra được vài chiếc Fortuner màu đen xuất hiện trong khu vực thời gian đó. Loại bỏ những chiếc mang biển số địa phương… Họ theo dấu một chiếc xe mang số hiệu đầu 14 – K1, đăng ký tại thành phố Móng Cái. Chiếc xe đứng tên một công ty du lịch, chuyên khai thác tuyến du lịch ngắn ngày qua nước láng giềng. Và sáng hôm nay, Nhất Huy và nhóm hỗ trợ điều tra cuối cùng cũng tìm được đoạn video ghi rõ mặt Trần Minh và Nhã Phương… Họ đã đăng ký khách sạn trước một ngày xảy ra vụ việc, với hai cái tên giả… Tuấn và Vân. Phía cảnh sát Thành phố đang phối hợp điều tra lộ trình của chiếc xe trên, rất nhanh sẽ xác định được vị trí của nó.
– Phía Móng Cái có tin… – Mộc Miên bước đến sau lưng Nhất Huy nói. – Đứng sau sở hữu của cty du lịch Hoàng Hà này là người phía bên kia, nghi ngờ khả năng là một căn cứ thuộc Hồng Kỳ.
Nhất Huy gật gù, anh đã đoán được điều đó.
– Em báo Tư lệnh, đề xuất cử người ở Móng Cái theo dõi, nhưng không đả động gì đến chúng… Tránh đánh rắn động cỏ.
– Nếu đã sợ đả thảo kinh xà… Không phải tốt nhất là không theo dõi sao ?!
– Đây là điểm nút thắt cổ chai, nếu thứ kia không dùng trong nước… rất có khả năng sẽ đi qua đường đó để vượt biên.
– Rút về ?! Họ… Họ định làm gì ?!
Nhất Huy không trả lời Mộc Miên… Vì chính anh cũng chưa có câu trả lời rõ ràng. Thứ Uranium làm giàu đó nước bạn không thiếu… Họ là một trong 8 cường quốc chính thức nắm giữ vũ khí hạt nhân. Muốn khủng bố sao ?! Họ hoàn toàn có thể đem một vật tương tự vượt biên đường bộ… thậm chí Urani của họ còn có mức làm giàu cao hơn, phóng xạ phát tán mạnh hơn nhiều lần. Vậy thì họ sai Trần Minh đi đánh cắp thứ đó để làm gì nhỉ ?! Ngoại trừ… một kế hoạch thâm độc… vu oan giá họa ?! Nhất Huy bừng tỉnh, nét mặt anh tái nhợt quay lại nhìn Mộc Miên.
– Điều trực thăng… Mình phải quay lại gặp Tư lệnh… gấp.