Dòng Máu Đen - Chương 10: SÁU THÁNG SAU
Trung tâm huấn luyện quân chủng, trước cửa phòng tắm tập thể nam vài người đứng đợi điệu bộ mất kiên nhẫn. Bên trong cánh cửa đóng chặt, từng hồi ỉ ôi nài nỉ vang lên thật khẽ…
– Trễ… giờ… rồi… Anhhhh….
– Không sao… Nhanh thôi…
– Uwmmm… Em… không thích… nhanh…
– Vậy… cho họ chờ đi… Ah…
– Uwmmm… Ôi…
Mộc Miên choàng tay qua cổ Nhất Huy, đầu ngữa để hai bầu vú căng tròn mơn mởn nảy tưng tưng lên xuống. Thân thể hai người trần truồng bóng loáng đẫm nước. Cặp đùi thon dài trắng muốt của Mộc Miên quắp chặt lấy hông anh, âm hộ chèn cứng bởi dương vật Nhất Huy không ngừng ra vào…
– Uwmmm… Ôi… Em thích quá…
Nghe Mộc Miên rên siết, Nhất Huy nghiến răng đỡ lấy vòng eo nàng nhấp nhỏm nhanh hơn… Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngất ngây của nàng, lại nhìn hai núm vú đỏ hồng không ngừng rung động, Nhất Huy sướng muốn điên lên… Anh cúi xuống thật sâu, miệng há ra muốn đón lấy cái nhụy hoa xinh xắn đó mà còn một khoảng… Mộc Miên vít lấy đầu anh, ưỡn ngực lên cho anh hôn mút vào thật sâu.
– Ah… Ôi…
Hai thân thể trần truồng dính chặt vào nhau, hì hục chạy đua với thời gian. Cơn sướng khoái tột đỉnh được diễn đạt bằng âm thanh rên siết vang vọng cả gian phòng tắm…
Hai phút sau, cửa phòng tắm bật mở… Mộc Miên quân phục, gương mặt đỏ bừng bước thẳng ra ngoài. Đám đàn ông bên ngoài vừa thấy nàng liền hoảng hốt, buông cả khăn tắm thau nhựa lăn lốc dưới đất… “Nghiêm, chào”…
Đám đàn ông còn đang nhìn nhau khó hiểu, thì cửa phòng tắm lại mở ra… Một người thanh niên cao lớn vạm vỡ mặc quân phục xộc xệch không quân hàm bước ra…
– Làm phiền rồi… Làm phiền rồi… Thông cảm nhé… – Nhất Huy cười hềnh hệch, nhặt chiếc thau nhựa dưới đất dúi vào tay gã đàn ông mặt còn nghệch ra.
“Binh nhì Nhất Huy… Anh có nhanh lên không hả ?!”
Nghe tiếng gắt của Mộc Miên từ xa, Nhất Huy cười khổ, vuốt vuốt lại mái tóc ướt đẫm… Rồi nghênh ngang đi về phía nàng.
“Binh nhì ?! Hắn chỉ là binh nhì ?!”
“Hình như… hắn lại… có chuyện gì đó với Đại úy Miên…”
“Không thể nào…”
“Tao thấy là hắn bị Đại Úy Miên cho uống nước no căng bụng ra thì có… Ai chẳng biết bông hồng có gai đó…”
“Ừ… Có lý…”
Nhất Huy dĩ nhiên không nghe thấy đám lính bàn tán phía sau. Anh đang cùng Mộc Miên hối hả đến phòng bắn tập trung… Sáng nay 8h30 là buổi kiểm tra tốt nghiệp của anh.
Sáu tháng qua, Nhất Huy không còn là bác sĩ thực tập ở trường trung học nữa. Anh trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt… Đặc biệt vì chương trình huấn luyện được soạn thảo lại chỉ dành cho riêng anh. Bao nhiêu thứ dã man vô nhân tính nhất đều được áp dụng, chỉ để làm Nhất Huy nản chí rút lui… Nhưng với ký ức gần hoàn thiện của Trần An trong đầu, Nhất Huy lần lượt vượt qua từng thử thách. Chỉ sáu tháng, anh đã hoàn toàn lột xác… Thân hình rắn rỏi, cơ bắp nổi cuồn cuộn, mọi thành phần mỡ bị loại bỏ triệt để. Thể lực anh khác xưa một trời một vực… Ngay cả tư thế khó như vừa rồi, cũng thoải mái làm mười lăm phút mà đầu gối không run…
– Cười cái gì… – Mộc Miên vừa đến trước phòng bắn thấy Nhất Huy cười cười gian manh liền gắt lên.
– Anh vô đi… Em đi cửa sau…
Nhất Huy nhìn dáng người ma quỷ của Mộc Miên trong bộ quân phục, xuýt xoa một chút rồi thong thả bước vào.
Phòng bắn tập trung được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế. Dài 120 mét, rộng 25 mét, trần cao 8 mét, tường lót cách âm mềm dầy 3 tấc…
Cuối gian phòng là hai hàng ghế xếp ngay ngắn đã chật kín người ngồi… Họ là những thành viên chính thức của 107, nhưng chỉ là một nhóm nhỏ có mặt tại nhiệm sở hôm nay. Mộc Miên xuất hiện, bước vào khung cửa nhỏ đối diện với Nhất Huy… Nàng lặng lẽ nhìn anh một cái thật sâu rồi ngồi xuống hàng ghế của thành viên chính thức.
– Nhất Huy báo cáo có mặt…
Nhất Huy bước đến trước chiếc bàn giám khảo đặt giữa phòng, nghiêm người hô lớn. Nhưng anh không thực hiện nghi thức chào ba người ngồi trên bàn, vì anh không phải người của quân đội, càng không có quân hàm… Người ngồi đàn ông ngồi giữa là Tư lệnh Nhân. Người bên trái ông là Trung tá Triệu phụ trách khóa huấn luyện, người này thì Nhất Huy đã nhẵn mặt… Nhưng người bên phải mang quân hàm Thiếu tá, anh lại chưa gặp bao giờ. Hắn ta nhìn khá trẻ, chắc chỉ lớn hơn anh một hai tuổi nhưng đã có vẻ mặt cực kì tự tin. Không hiểu sao trong ánh mắt anh ta nhìn mình, Nhất Huy thấy một tia địch ý khó hiểu…
– Cậu có biết là mình trễ 6 phút không hả ?! Giờ giấc của quân đội không phải nói đùa… – Ông Triệu gầm gừ tức giận.
Nhất Huy như cái gai trong mắt ông, rứt ra không được, dụi xuống thì lại bị đầu nhọn đâm đau điếng… Tư lệnh giao cho ông nhiệm vụ làm Nhất Huy nản chí trong khóa huấn luyện, nhưng giờ đây nhìn dáng người khôi vĩ vững như núi của cậu ta… Ông thở dài chán nản.
– Thôi được rồi… Cậu ta chỉ được huấn luyện lại không gia nhập quân đội, quân kỷ cũng chưa học qua… – Tư lệnh Nhân lên tiếng. – Bắt đầu thôi….
– Vâng….
Nhất Huy bước sang bàn đối diện với bàn giám khảo. Xoay mặt về phía mọi người. Trước mặt anh là vô số mảnh linh kiện súng tháo rời bày ra ngay ngắn.
Ông Triệu đứng lên nhìn Nhất Huy, nói:
– Đây là mảnh ghép của 5 loại súng ngắn do Nga, Trung Quốc, Mỹ sản xuất có kích thước và trọng lượng gần như nhau… Bao gồm: P-96M, SPS, QSZ-11, P320, M17. Bài thi là thao tác lắp súng trở về trạng thái sẵn sàng trong tổng thời gian 120 giây…
– Có thể bắt đầu… – Ông đồng hồ đếm, nói.
– Khoan đã… – Người đàn ông mang quân hàm Thiếu tá chợt đứng lên. – Tôi cho rằng như vậy không có thử thách lắm…
Nhất Huy hơi nhướng mày nhìn hắn bước đến bàn. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn túm lấy bốn góc của chiếc khăn trải bàn. Túm lại thành một túi khá to nặng trĩu những linh kiện súng rời rạc… Còn xốc lên vài cái cho chúng trộn lại với nhau. Vừa nhìn Nhất Huy, khóe môi hắn nhếch lên cười.
“Phanh” – Ném gói vải nặng trĩu xuống bàn, hắn quay lại chỗ ngồi.
“Như thế là không công bằng… Hai phút làm sao chọn ra được từng phần mà lắp ?!”
“Thiếu tá Phúc chơi quá khó rồi…”
“Phải biết là năm khẩu súng đó trọng lượng kích thước chỉ chênh lệch nhau một ít… Rất nhiều phần nhìn bằng mắt thường không thấy khác biệt… Chỉ khi lắp vào bộ phận kế tiếp không khớp mới phát hiện ra…”
“Hai mươi phút còn không được chứ nói gì đến hai phút…”
Mọi người phía cuối phòng bàn tán thầm thấy bất bình cho Nhất Huy. Mộc Miên siết chặt hai bàn tay đến tái nhợt… Chỉ có mình nàng mới biết lý do tại sao gã Phúc kia làm như vậy ?! Hắn là nam vương của quân đoàn 2, vừa mang quân hàm Thiếu tá khi mới 26 tuổi, vừa là thiện xạ bách phát bách trúng nổi tiếng của quân đoàn. Hắn vừa được điều chuyển sang 107 phụ trách Ban Phân tích Tình báo. Có lẽ luôn xem mình là trung tâm của vũ trụ, Thiếu tá Phúc đã sốc khi mời Mộc Miên đi ăn tối lại bị nàng từ chối thẳng thừng. Và tin đồn Mộc Miên có quan hệ với Nhất Huy bằng cách nào đó đã lọt đến tai hắn…
Nhất Huy mở chiếc khăn trải bàn ra, đống linh kiện súng dồn đống như sắt vụn hiện ra trước mắt mọi người. Anh nắm chặt hai mép khăn, giũ mạnh một cái để những mảnh sắt rời ra rãi đều trên bàn… Dĩ nhiên chúng vẫn xáo trộn tứ tung không thể thành bộ như trước. Ánh mắt Nhất Huy đảo qua một lượt, rồi anh ngẩng đầu lên:
– Tôi bắt đầu được chứ ?!
– Cậu chắc chứ ?! Dù sao đi nữa chỉ có hai phút thôi… – Ông Triệu hơi áy náy nhắc nhở.
Nhất Huy không trả lời chỉ gật đầu. Ông Triệu đưa đồng hồ đếm lên, hô lớn:
– Bắt đầu…
Ngay khoảnh khắc miệng ông Triệu vừa thốt ra thanh âm đầu tiên, Nhất Huy đã động… Hai tay anh như có mắt, thuộc về hai người độc lập cùng chộp lấy những mảnh linh kiện khác nhau… Lò xo luồn vào kim hỏa… Kim hỏa nhét vào nòng súng… Những thao tác đơn giản anh thực hiện bằng một tay, cùng lúc cả hai tay… Đến ngàm lẩy đạn, Nhất Huy mới cần phối hợp hai tay… Cả gian phòng im phăng phắc, chỉ có âm thanh Lách cách… lách cách giòn giã liên tục vang lên như có hai người cùng tháo lắp súng tốc độ cực nhanh.
“Một khẩu… Mới 20 giây… Mẹ ơi…”
“Khẩu thứ hai… 18 giây…”
Càng còn ít linh kiện trên bàn, thao tác của Nhất Huy càng nhanh… Nhanh đến mức hai tay anh như hai con thoi qua lại trên một cỗ máy dệt vải…
“Thứ ba… 17 giây…”
“Thứ tư… 15 giây…”
“Thứ năm… 10 giây…”
Trung tá Triệu bấm đồng hồ, nhìn lại con số trên màn hình bật kêu lên the thé:
– Mẹ nó chứ… 80 giây…
“Wah… 80 giây năm khẩu súng… vừa lựa chọn mảnh đúng, vừa lắp ráp… Quái vật đây rồi…”
“Giờ mới phát hiện ra anh ta đẹp trai như vậy nha… ”
Phía sau xôn xao bàn tán… Chợt thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tư lệnh Nhân, cả đám nam nữ im bặt.
– Rất ấn tượng nha… Anh làm tôi ngạc nhiên đấy… – Tư Lệnh Nhân gật đầu với Nhất Huy.
Thiếu tá Phúc im lặng, vẻ mặt hơi khó coi một chút… Màn biểu diễn vừa rồi của Nhất Huy quá ấn tượng, đã vượt quá khả năng của hắn. Hắn quyết định mình sẽ không tiếp tục xen vào phần thi, không lại vô tình giúp Nhất Huy lấy cảm tình của số đông.
– Tiếp tục tiếp theo là phần thi bắn súng liên hoàn… – Ông Triệu nói. – Mục tiêu cố định, mục tiêu chuyển động, mục tiêu có chướng nhãn và bắn điểm mù… Trong năm khẩu súng, tùy ý cậu chọn mẫu nào cũng được.
Nhất Huy gật đầu bước tới lấy khẩu P320, kiểm tra đạn. Mở chốt an toàn. Lên đạn, cầm trên tay và chờ… Hàng loạt hành động anh làm đều lưu loát đơn giản, nét mặt bình thản như cuộc thi này không hề liên quan đến mình.
– Khôn khéo lắm… – Thiếu tá Phúc lại không nhịn được lên tiếng. – P320 có độ chính xác kém hơn SPS, P-96M… Nhưng tốc độ bắn nhanh hơn… Trong bốn loạt bắn này cậu Huy có lợi thế ba đợt rồi… Khôn khéo lắm nha…
Nhất Huy quay lại nhoẻn miệng cười, bình thản nhúng vai:
– Thật ra… tôi không suy nghĩ nhiều như Thiếu tá đâu… Tôi chọn nó vì… nó nằm gần nhất trên bàn thôi. Súng nào cũng là súng… chính xác hay không còn phải xem nó nằm trong tay ai…
Có âm thanh cười khẽ của ai đó vang lên… mặt thiếu tá Phúc hơi sượng lại, rồi gật gật đầu không nói gì nữa.
– Chuẩn bị…
Nghe lời ông Triệu, Nhất Huy quay người lại vị trí. Hít sâu một hơi, gật đầu.
“Phanh”
Ba mục tiêu cố định từ trần vừa thả xuống, Nhất Huy không nghĩ nhiều nổ súng liên tục ba phát.
“Đoàng… Đoàng… Đoàng….”
Ba tấm bia dán giấy hình người đồng loạt run lên… Khoảng cách ba mươi, bốn mươi và năm mươi mét đều có một lỗ tròn hiện ra giữa vị trí đầu người.
– Tiếp tục…
Ba tấm bia đó lại bị kéo bay lên trần. Ngay tức khắc từ hai góc phòng hai chiếc đĩa sứ trắng vù vù được máy bắn ra ngược hướng.
“Đoàng… Đoàng…”
Hai phát súng hoàn hảo, hai đĩa sứ vỡ tung lưu lại bụi trắng mờ mờ trong không khí.
– Tiếp tục…
Một bức màn hạ xuống ở khoảng cách bốn mươi mét. Trên bức màn là ba tờ giấy hình tròn nhỏ bằng nắm tay trẻ em. Ngưng ba giây… Một tấm màn khác lại phủ xuống hoàn toàn che kín đi ba vị trí nhắm bắn. Nhất Huy nghiến răng siết cò…
“Đoàng… Đoàng…. Đoàng…”
Tấm màn thứ hai được kéo lên… Giữa ba tờ giấy hiện ra rõ ràng ba chấm đen nhỏ còn bốc khói.
“Hoan hô…”
“Hay lắm…”
Mộc Miên thở phào, tay nàng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng thấy mình còn hồi hộp hơn chính cuộc thi của mình ba năm trước. Khi đó nàng thi cũng không khó như vậy… Nhưng nàng rất có lòng tin với Nhất Huy. Vì sự xuất sắc của anh trong mắt Mộc Miên đại diện cho cả hai người, bản thân anh và Trần An.
“Im lặng…” – Thiếu tá Phúc quay lại, gắt lên.
– Khá lắm thằng nhỏ… Cố gắng lên…
Ông Triệu bước đến bên Nhất Huy, nói nhỏ. Ông cầm một cái bịt mắt đeo lên, che kín hai mắt anh. Ba vị giám khảo ngồi im trên bàn, trước mặt mỗi người là một lon thép dầy hai đầu có hai lỗ nhỏ, dụng cụ dùng riêng cho môn thi này.
Cả gian phòng rộng lớn chìm trong yên lặng tuyệt đối, như thể một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Đây là môn thi khó nhất… Bắn điểm mù là giám khảo ném lon thép đi trên đường bay trong không khí lon thép sẽ phát ra âm thanh u u, người thi phải dùng tai để đoán hướng mà bắn. Quan trọng là bắn trước khi cái lon chạm đất, không thì khi cái lon nảy lên sẽ vô phương đoán biết… Phần lớn thành viên 107 lấy mục tiêu bắn được một phát trúng lon đã là có thể ưỡn ngực tự hào. Ngay cả Mộc Miên khi xưa rất nổi trội về tài thiện xạ, cũng chỉ bắn trúng một phát trên ba.
– Chuẩn bị…
Nghe tiếng hô của Trung tá Triệu, Nhất Huy hít sâu một hơi, cúi đầu tập trung. Không khí xung quanh anh như đặc lại, sền sệt lơ đãng như một chất kết dính… Chợt từ phía sau Nhất Huy, từ vị trí ngồi của ông Triệu có không khí xao động, rồi một luồng âm thanh u u thật nhanh bay qua đầu Nhất Huy… Trong trí óc của anh một hình tượng của chiếc lon xoay vòng tròn vẽ một đường parabol cong vút rơi vào khoảng không cách anh 18 mét… Nhất Huy mím môi siết cò súng…
“Đoàng”… Keng…
Một tiếng kim loại chát chúa vang lên. Chiếc lon chưa kịp tiếp đất liền tóe cửa văng đi thật xa…
“Trúng rồi… Mẹ ơi…”
“Đơn giản như vậy ?!”
– Im lặng…. – Tư lệnh Nhân hô lớn, mọi người liền thôi bàn tán.
– Chuẩn bị…
Thật bất ngờ, lần thứ hai không phải Thiếu tá Phúc ném, mà do Tư lệnh đứng lên. Ông vung tay. Chiếc lon thép bay thẳng ngang mặt Nhất Huy, lại không xoay tròn như ông Triệu đã làm, mà như một mũi lao xé gió phi thẳng một đường về phía trước. Nhất Huy chỉ kịp nghe một tiếng tút thì chiếc lon đã vượt qua khoảng cách 30 mét… Âm thanh nhỏ xuống gần như không nghe thấy. Hàng lông mày Nhất Huy nhíu chặt, tay cầm súng đưa lên nhưng không bắn… Anh như đang chờ… chờ cho chiếc lon chạm đất… Nhưng điều đó còn khó khăn hơn vạn phần, vì một cái lon có thể tiếp đất bằng bất cứ cạnh nào và nảy đi hướng khác…
Cả không gian xung quanh như lắng đọng… Ánh mắt mọi người mở to không che giấu sự ảo não thất vọng. Chiếc lon từ từ rơi xuống đất…
“Keng…” Một âm thanh nhỏ vang lên.
“Đoàng…” Tiếng súng nổ gần như cùng lúc át cả tiếng kim loại ngân vang.
“”””KENG””””
Tiếng keng thứ hai lại vang lên thật thanh thật trong như một hồi báo làm cả căn phòng sôi trào…
“Trúng rồi… Hai phát… Trời ơi…”
“Ah… Điên rồi… Mười năm nay chỉ có Trung tá Trần An bắn trúng hai phát…”
– Im lặng… Chuẩn bị…
Tiếng hô vừa dứt, âm thanh ồn ào còn đang lắng xuống… Đột nhiên, thiếu tá Phúc đứng dậy, ném thẳng cái lon thứ ba về phía lưng Nhất Huy.
“Cẩn thận…”
Tiếng hô hoảng của Mộc Miên vang lên… khoảng cách quá gần, Nhất Huy thậm chí không kịp quay người lại. Cái lon tuy chỉ là dụng cụ tập bắn, nhưng được đúc bằng thép dầy nặng 150 g… vô cùng cứng rắn để chịu được đạn bắn. Nếu đưa lưng ra cho thứ đó nện vào cũng chẳng khác gì hứng lấy một tảng đá xanh to bằng nắm tay… Thời gian như dừng sững… Không gian thu hẹp lại chỉ còn chiếc lon thép vùn vụt lao đến Nhất Huy. Đột nhiên, anh động cả người chồm lên trước, chân trái hất ngược ra sau nhanh như chớp giật…
Chiếc lon bị cú đá ngược của Nhất Huy đá tung lên trời, quay cù cù phát ra tiếng rít chói tai… Hết đà, nó dừng lại trên khoảng không một tích tắc, rồi từ từ rơi xuống… Rơi vào khoảng không giữa thiếu tá Phúc và Nhất Huy.
“Đoàng…” – Nhất Huy quay nghiêng người, siết cò.
“Keng”…. – Chiếc lon phát ra một tiếng thanh thúy, văng ngang ra góc phòng.
Mọi người đều đứng bật dậy, sững người chết cứng. Nhất Huy vẫn không ngẩng đầu, hai mắt bịt kín… Họng súng của anh còn bốc khói chĩa thẳng vào gương mặt xanh mét tái nhợt của thiếu tá Phúc. Nhất Huy đã bắn trúng cái lon thứ ba trên đường rơi xuống… Nhưng nếu phát đạn đó trượt đi, khuôn mặt điển trai của thiếu tá Phúc sẽ có thêm một lỗ thủng đầy máu.
Nhất Huy từ từ hạ súng xuống, tháo bỏ khăn che mắt. Tư lệnh Nhân lau mồ hôi trán, ấp úng một lúc mới nói nên lời:
– Cậu… phát vừa rồi… cậu nắm chắc bao nhiêu phần ?!
– Ăn may thôi… Khà khà… – Nhất Huy nhìn gương mặt khó coi của gã đàn ông chưa biết tên. – Mà nếu tôi có bắn trật thì Thiếu tá chắc cũng thông cảm ha… Bịt mắt mà, khó nói lắm.
– Anh… Anh… Hay lắm… – Thiếu tá Phúc giận đến run cả người, gườm mắt nhìn gương mặt tươi cười vô hại của Nhất Huy, quay người đi thẳng ra ngoài.
Tư lệnh Nhân cũng mặc kệ hắn, ông bước đến bắt tay Nhất Huy:
– Chào mừng gia nhập 107…
“Hoan hô…”
“Hay quá…”
Lúc này tiếng vỗ tay mới bùng nổ… Mọi người như vẫn chưa tin được vào điều vừa diễn ra. Mộc Miên đứng xa xa, nàng không vỗ tay như mọi người nhưng đôi mắt long lanh như hai ánh sao nhìn Nhất Huy. Từ ngày Trung tá Trần An mất đi, cuối cùng thì hôm nay Tổ đặc nhiệm quân chủng 107 đã có thêm một thiện xạ xuất chúng.
———————+++++++——————-
Hà Nội, 18h30 tối.
Bầu trời Hà Nội tháng 8 vẫn cái vẻ ảm đạm vốn có, thêm vào nếp sống “nhậu trưa chiều về” làm nhịp sống đêm càng tẻ nhạt hơn. Nhưng đó chỉ là đối với những nơi bình dân, còn chốn sang trọng sang chảnh như Phòng GYM Saint Cent lại là hoàn toàn khác… Dưới ánh đèn sáng rực những dãy thiết bị máy móc dầy đặc sáng loáng… Những tốp cô chiêu cậu ấm tươi cười khoe thân hình trong những bộ đồ thể thao hàng hiệu… Những cơ thể căng tràn nhựa sống, làn da bóng mượt rịn ướt mồ hôi.
Một người đàn ông tóc hoa râm chạc 55 tuổi xách túi đồ tập bước vào… Ông ta có đôi mắt hí nhỏ, dáng người mập tròn, đặc trưng của quan chức ngồi bàn nhậu nhiều hơn bàn làm việc… Thấy ông, một người thanh niên cao lớn vạm vỡ liền bước lại, hồ hởi:
– Chú Tùng… Cả tuần rồi cháu mới gặp chú… – Đối với khách Super VIP như ông Tùng, thanh niên cố tỏ ra càng thân thiện càng tốt.
– Ừ… Chú bận quá…
Ông gật gật đầu với cậu thanh niên làm PT (personal trainer) cho mình suốt mấy tháng qua. Ông nhìn quanh, ánh mắt chợt dõi theo một bóng dáng yểu điệu tuyệt đẹp vừa bước vào phòng tập Super VIP. Loại phòng tập này thường rất ít người ra vào, có khóa vân tay cá nhân chỉ dành cho ca sĩ người mẫu hoặc đại gia… Vì đơn giản, rất ít ai dám bỏ ra số tiền gần tỷ bạc cho một năm membership. Mỗi member super VIP chỉ cần bước chân đến phòng tập đều có một PT đi theo hướng dẫn suốt buổi. Ông Tùng cũng đến tập vài lần, mãi hôm nay ông mới gặp một người bước vào đó, lại là một bóng hồng căng tràn nhựa sống… Tim ông bất giác đập nhanh.
– Thế hôm nay chú tập với PT chứ ạ ?! – Cậu thanh niên hỏi.
– Ừ… Mà thôi khỏi đi… Cháu đi làm việc gì của cháu đi… Chú tự tập chút rồi về…
Ông Tùng thật ra cũng không có kế hoạch gì… Ông mê cái đẹp, nhưng ông biết khả năng và lứa tuổi của mình. Ông chỉ ngại khi tập với PT cường độ cao, phải phơi bày khuôn mặt ục ịch nhễ nhại mồ hôi của mình trước cô gái kia… Đơn giản thế thôi.
Ông lò mò bước vào phòng. Căn phòng khá quen thuộc chỉ rộng 45 m2 lót gương phản chiếu 2 dãy thiết bị thương hiệu TechnoGym cao cấp. Từ ngoài này ông đã thấy trong góc phòng một thân hình tuyệt mỹ đang thả cặp đùi thon dài tròn lẳng đều đều trên máy. Tuy chỉ thấy sau lưng, nhưng vóc dáng hoàn mỹ, mái tóc đen óng, đã nói cho ông biết rằng cô gái này rất đẹp. “Có lẽ là một ca sĩ hay người mẫu nào đó…” Ông thầm nghĩ.
– Á…
Ông Tùng vừa xoay người đi vào phòng thay đồ, chợt có tiếng la khẽ. Ông quay lại thì thấy cô gái kia ngã sõng soài dưới sàn bên cạnh chiếc máy chạy bộ còn cuộn vù vù liên tục… Ông hốt hoảng lao đến.
– Này… Này… Cô có sao không ?! – Ông lúng túng nhìn cánh tay trắng nõn nà, chần chừ không dám chạm vào người cô.
– … Đau quá…
Một chất giọng miền Nam ngọt như mía lùi rơi vào tai ông Tùng cứ như một dòng suối mát tắm qua linh hồn già cỗi của ông. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn ông… Ầm… Một tiếng nổ lớn làm đầu óc ông trống rỗng. Trước mặt ông là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đen láy ươn ướt của cô làm trái tim chai sạn của ông run rẩy.
Nếu Nhất Huy ở đây, có lẽ phải nhìn kỹ anh mới nhận ra cô gái trước mặt chính là Nhã Phương. So với sáu tháng trước, nàng rất khác biệt… Sự khác biệt đến từ vóc dáng ma quỷ tuyệt đẹp, kiểu tóc hoe nâu đỏ sành điệu, ánh mắt như trũng xoáy hút hồn người khác giới… Và sự khác biệt lớn nhất là thần thái. Nhã Phương như một con tắc kè hoa có thể biến hình theo môi trường xung quanh… Trong mắt ông Tùng, nàng đã biến thành một người phụ nữ trưởng thành đúng nghĩa.
– Anh… Anh có thể… đỡ em dậy không ?! – Hàng lông mày hơi nhíu lại, nàng đưa cánh tay trần ngà ngọc cho ông Tùng.
– Vâng, xin lỗi… Tôi… Tôi… – Ông Tùng đỡ lấy cánh tay mềm mại của Nhã Phương, run rẩy ấp úng như một chàng trai chưa trải mùi đời.
Nhã Phương đứng lên, lại cúi xuống nhìn quanh tìm chiếc điện thoại… Nàng toan cúi xuống nhặt, thì ông Tùng đã nhanh hơn… Ông cúi xuống, khi ngẩng lên vô tình nhìn thẳng vào cổ áo trĩu sâu của Nhã Phương. Hai bầu vú căng tròn trắng muốt và một thung lũng hun hút không biết đi đến đâu làm ông muốn nghẹn thở…
– Em cảm ơn anh… – Nhã Phương nhận lấy điện thoại từ tay ông, cười nói rất tự nhiên.
– À… Không có gì… Lần sau cẩn thận hơn nhé…
– Dạ, vâng… – Nàng rút khăn, chậm chậm quanh chiếc cổ thon nhỏ trắng ngần. – Em tập cũng đủ rồi… Chào anh nhé.
Nhã Phương mỉm cười, khóe môi hé mở khoe hàm răng trắng đều như những viên ngọc. Nàng quay người đi vào phòng thay đồ nữ… để lại ông Tùng tần ngần chôn chân tại chỗ.
Dĩ nhiên, ông không thể đi theo… Nhưng ông lại càng không muốn vào phòng thay đồ dành cho đàn ông, vì sợ cô gái vừa rồi khi quay ra lại đi về mất. Nàng đi về thì sao nhỉ ?! Nhưng cứ nghĩ đến không bao giờ gặp lại nàng, ông lại thấy mình như mất đi một thứ gì vô cùng quý giá…
Trong phòng thay đồ nữ, Nhã Phương cứ từ tốn thay quần áo, miệng hát nho nhỏ một bài dân ca tiếng Hoa… Nàng thuộc lòng bài hát này, vì giai điệu nó khá vui tai. Theo Trần Minh giải thích, bài hát nói về một cô bé có hai bím tóc dài mỗi ngày ngồi trước cửa chờ mẹ bán dưa ngoài chợ về… Chỉ vậy thôi. Nàng không hề suy nghĩ gì về người đàn ông lớn tuổi đang ngơ ngẩn bồn chồn ngoài kia. Vì ông ta là cá đã sa lưới…
Võ Huy Tùng, 55 tuổi, một vợ hai con… Chức vụ: Giám đốc Viện Hạt nhân Lâm Đồng. Sở thích: rượu Scotch Whisky Ballantines, chơi golf, tập gym… Sở thích đối với phụ nữ: Sang trọng, trưởng thành, đặc biệt có gia đình… Mục tiêu khai thác: dấu vân tay, nhận diện mống mắt.
Một loạt các thông tin chạy qua đầu Nhã Phương. Nàng mỉm cười, bắt chéo chân thong dong như đang chơi một trò thú vị. Rút ra một cái túi nilon, Nhã Phương bỏ chiếc điện thoại có in dấu vân tay của ông Tùng vào đó, rồi cất vào túi.
Nhã Phương mặc một bộ đồ rất đơn giản. Quần jean xanh hiệu Diesel bó sát cặp mông tròn trịa. Áo thun Lacoste trắng ôm sát tôn lên vòng eo nhỏ và bộ ngực căng tràn. Nàng rút ra một chiếc điện thoại khác y hệt, đưa lên nhìn vào camera trước.
– Thấy em đẹp không ?!
“Đẹp” – Giọng nói của Trần Minh vang lên từ một thiết bị nhỏ, giấu sâu trong tai Nhã Phương.
– Đã lấy được vân tay… Còn lại một mục tiêu…
“Không dễ đâu… Hắn phải nhìn thẳng vào camera hơn năm giây mới hoàn thành quá trình quét mống mắt.”
– Em biết rồi…
Nhã Phương đứng dậy đút điện thoại vào túi quần jean. Lại rút ra một chiếc nhẫn bạch kim đính hột xoàn đeo vào ngón áp út, nàng thong thả bước ra ngoài.
Đúng như Nhã Phương dự đoán. Ông Tùng vẫn mặc y nguyên bộ đồ khi nảy chưa thay ra đồ tập, đang bồn chồn ngồi chờ. Vừa thấy nàng bước ra, ông liền đứng bật dậy…
– Em… cho hỏi… em định đi về ?!
– Vâng… – Nhã Phương tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông ta. – Có chuyện gì sao ạ ?
– À… Không… Không có gì… Chỉ là… Tôi… hơi đường đột… không biết có thể hỏi tên em ?! – Ông ấp úng.
– Em là Vân, Thụy Vân… – Nhã Phương nhoẻn miệng cười, hỏi lại. – Vậy anh là… ?!
– Anh là Tùng… Ha ha… – Ông vui sướng gãi gãi đầu.
– Không biết… Anh có thể mời em đi uống nước không ?! – Ông Tùng hồi hộp hỏi tiếp.
Nhã Phương mỉm cười, nhìn sâu vào mắt ông ta… Nàng chợt đưa bàn tay lên, huơ huơ cho ông thấy chiếc nhẫn nhỏ trên ngón áp út. Trái lại, hai mắt ông Tùng lại càng sáng hơn… Ông ta là người có gia đình có sự nghiệp, không muốn dính vào những cô nàng đeo bám không buông.
– Chồng em đang ở nhà chờ sao ?! – Ông hỏi gấp.
– Dạ không… Gia đình em ở Sài Gòn, em ra đây công tác thôi.
– À… Thế thì tốt quá… À không… Ý anh là… Ý anh là…
– Hi hi…
– Ha ha… Thật là…
Nhã Phương che miệng, tiếng cười của nàng giòn tan. Ông Tùng cũng cười theo cho đỡ ngượng…
Năm phút sau, từ lối tầng hầm của khu thương mại, một chiếc Mecedes đen bóng lướt nhanh ra ngoài. Từ phía đối diện, một chiếc SUV màu đen nối đuôi, hòa vào dòng xe…
—————————-++++++++————————–
Trong một nhà hàng sang trọng tại tầng 24 tại Quận Hoàn Kiếm,
Ông Tùng ánh mắt long lanh như trẻ hơn 10 tuổi, không ngừng pha trò để được nghe tiếng cười giòn tan tuyệt diệu của người phụ nữ đối diện. Nhã Phương có thể nói là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà ông từng quen biết… Xinh đẹp đến hoàn mỹ, lại có gia đình, hiểu chuyện, vui tính, cởi mở… Ông dù cố gắng vẫn không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào của nàng.
– Hạ Long á… Em đi vài lần rồi… Em chỉ mong đến mai thật nhanh để về nhà thôi.
Nhã Phương chống cằm nói, chợt nàng như nghĩ ra chuyện gì, rút vội chiếc điện thoại trong túi… Nàng mở ra lựa một tấm hình ưng ý, khoe với ông Tùng.
– Anh thấy em đẹp không ?! Hi hi…
– Đẹp…
Ông Tùng bật thốt lên. Tấm hình chụp nàng trong bộ bikini ba mảnh đứng trên du thuyền tuyệt đẹp… Tay ông run run đẩy tấm hình lướt qua, hơi thở chợt tắt nghẽn… Màn hình lại hiện lên một tấm hình khác của Nhã Phương… Nàng nằm sấp người trên ghế bãi biển, mảnh áo che ngực cũng cởi bỏ phơi bày tấm lưng cong ỏng mịn màng tuyệt đẹp… Ông Tùng lại lướt qua tấm hình khác. Tim đập mỗi lúc một nhanh, hai mắt càng mở to ra…
Nhã Phương ngồi đối diện, đôi gò má đỏ ửng thẹn thùng, nhưng ánh mắt hồi hộp lén quan sát. Chiếc điện thoại của nàng là một sản phẩm đặc chế. Bên ngoài không khác gì loại điện thoại khá phổ biến trên thị trường, nhưng bên trong ống kính camera trước là thiết bị scan sao lưu mống mắt kỹ thuật cao… Và nó được Trần Minh điều khiển từ xa.
Ông Tùng ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trán, trả lại chiếc điện thoại cho Nhã Phương, nói:
– Anh không biết nói gì nữa… Cảm ơn em đã cho anh xem hình…
“Không được rồi… Mắt hắn toàn nhìn xuống… quét không thành công… ” – Giọng nói trầm trầm của Trần Minh vang lên.
– Dạ, đâu có gì anh… – Nhã Phương hơi thất vọng, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười thoải mái.
Nhã Phương thầm suy tính cách khác. Vấn đề là nàng phải thành công sao lưu bio-identity của ông Tùng một cách thần không hay quỷ không biết… Nếu không, chỉ cần ông ta báo về hoặc mất tích bất thường, ngay lập tức tổ an ninh của Viện hạt nhân sẽ thay đổi thông tin mã khóa… Trong chiến tranh tình báo, không phải lúc nào cũng có thể sử dụng bạo lực.
– Em ở khách sạn nào ?! – Ông Tùng hỏi.
– Dạ, Sheraton Tây Hồ.
– Để anh đưa em về nhé…
Nhìn Nhã Phương mặt đỏ ửng gật đầu thật khẽ, Ông Tùng nghe tim mình đập thình thịch.
—————————++++++++————————-
Trong gian phòng tắm khách sạn sang trọng, Nhã Phương quấn khăn tắm ngang ngực, nhìn chính trong gương.
“Em định làm chuyện này thật sao ?! Anh thấy…” – Giọng nói của Trần Minh vang lên trong tai nàng.
– Em có lựa chọn sao ?! Em không muốn mình thất bại ngay nhiệm vụ đầu tiên…
Nàng vừa chải tóc vừa nói khẽ. Dù trên người không mặc gì để che giấu thiết bị truyền âm thanh, nhưng Trần Minh vẫn nghe rõ lời nói của nàng từ một chiếc micro siêu nhỏ cài bên trong hàm răng.
“Nhưng…”
– Anh ghen sao ?! Hi hi… – Nhã Phương cười nhẹ.
Trần Minh không trả lời. Nhưng Nhã Phương hiểu cảm giác anh ta như thế nào ! Sáu tháng qua, hai người đã gần gũi nhau hơn rất nhiều. Không những thể xác mà tâm hồn cũng dần sát lại khăng khít không còn khoảng trống. Trong trái tim Nhã Phương cũng dần hiện ra hình ảnh một người đàn ông… Hình ảnh đó càng ngày càng rõ nét. Thay thế bóng hình của Nhất Huy đang mờ nhạt dần.
Nhã Phương lấy trong túi trang điểm ra hộp tròn màu vàng óng, loại kem phấn khá phổ biến đối với phụ nữ. Nàng mở ra, dùng móng tay ngón út cẩn thận vít một ít chất sáp trắng màu vàng bên trong, rồi lau đi phần thuốc dính trên bề mặt móng.
– Anh cứ để em tự lo… Em biết mình phải làm gì…
Nhã Phương lẩm bẩm một câu như tự nói với mình, không có câu trả lời, nhưng nàng biết Trần Minh nghe được.
Đang nhấp nhổm không yên trên ghế, cánh cửa phòng tắm bật mở làm ông Tùng giật bắn mình đứng bật dậy.
– Ôi… Thụy Vân…
Ông Tùng bật thốt lên cảm thán nhìn Nhã Phương bước ra khỏi phòng tắm với chỉ một chiếc khăn tắm quấn ngang ngực. Mái tóc nàng đen bóng xõa tung trên bờ vai nõn nà. Hai bầu vú căng tròn nổi căng lên dưới lớp khăn tắm hờ hững… Bước chân vào phòng khách sạn của nàng, ông vẫn không nghĩ rằng mình sớm được toại nguyện như vậy… Dù ông đã không ít lần được lên giường phụ nữ ngay trong lần gặp đầu tiên. Nhưng đó là những người khác, người phụ nữ trước mặt ông hoàn toàn không cùng tầng lớp… Nàng xinh đẹp, sang trọng, lại cởi mở hòa ái. Ông Tùng thầm cảm ơn thần may mắn đã mỉm cười với mình đêm nay. Ông bước đến, thì Nhã Phương đỏ mặt quay đi, nói:
– Ư… Mình có cả đêm mà… Anh đi tắm đi…
– Ừ… Phải… Phải…
Ông Tùng thầm trách mình thật hấp tấp. Phụ nữ xinh đẹp tầng lớp cao như nàng dĩ nhiên là yêu thích sự sạch sẽ… Ông mỉm cười hơi ngượng, bước vào phòng tắm đóng cửa lại.
Năm phút sau ông Tùng háo hức bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn ngang bụng… Nhã Phương đã ngồi trên ghế sofa chờ, trước mặt là một chai rượu vang còn nguyên tem chưa mở…
– Để anh khui rượu nha…
Ông Tùng hồ hởi lấy đồ mở rượu, nhưng khi ông muốn lấy ly thì Nhã Phương đã gạt ra… Nàng đẩy ông Tùng ngồi xuống sofa, cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, Nhã Phương giở chân nhẹ nhàng ngồi lên đùi ông, mặt đối mặt với ông… Nàng vòng qua cổ ông, thì thầm thật nhỏ:
– Đêm nay… Em sẽ cho anh uống rượu… trên người em… Được không ?!
Nhã Phương cũng thấy mặt mình nóng rang, nàng nói với ông Tùng nhưng kì thực để xem phản ứng của người kia. Cứ tưởng tượng ra gương mặt sắc lạnh hậm hực của Trần Minh, Nhã Phương lại thấy vui vui… Nàng cũng không biết mình có yêu anh ta không ?! Nhưng sáu tháng qua, Trần Minh là người đàn ông duy nhất chăm sóc bảo bọc nàng. Một người con gái đã từng yêu, từng khao khát được quan tâm chăm sóc như Nhã Phương thật khó giữ lòng yên tĩnh. Còn chuyện quan hệ xác thịt với Trần Minh… Lần thứ hai sau lần uống thuốc kích thích, quả thật đã rất khó cho nàng tiếp nhận. Nhưng những cái vuốt ve nhẹ nhàng kiên nhẫn của anh ta đã cuốn nàng bay lên thật cao… Để đến vài lần sau Nhã Phương đã chủ động dâng hiến không còn gượng gạo nữa.
Nhã Phương cầm chai rượu lên, đưa lên môi uống một ngụm… Mùi rượu nồng nàn bốc lên làm mặt nàng đỏ lựng xinh đẹp đến ngạt thở… Nàng cúi xuống, chậm chậm kề sát đôi môi run rẩy chờ đợi của ông Tùng… Đôi môi hé mở, một dòng rượu đỏ chảy vào miệng ông.
– Ngon quá…
Ông Tùng say mê mút lấy đôi môi mềm mại của Nhã Phương, như muốn nuốt trọn hương vị thơm ngát trong miệng nàng. Một dòng rượu đỏ chảy dài qua khóe miệng, lăn dọc chiếc cổ trắng muốt nhỏ bé. Lưỡi ông Tùng đuổi theo… liếm xuống chiếc cổ nàng… Hôn rít lấy vùng da thịt mềm mại giữa hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp.
– Ưm…
Nhã Phương nhắm mắt rên khẽ, ưỡn ngực lên đón lấy nụ hôn của ông ta. Ngón tay nàng lại cho vào miệng chai rượu, bịt kín… Chậm chậm giốc ngược lên. Chiếc khăn tắm của nàng đã rơi xuống, hờ hững che ngang hạ thể. Hai bầu vú tròn trịa và hai nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của ông Tùng. Ông toan cúi xuống, thì Nhã Phương đã đặt tay lên miệng ông ngăn lại…
– Không được hấp tấp… – Nàng bĩu môi vẻ giận dỗi.
– Ha ha… Tại em đẹp quá… Anh sắp điên rồi đây… – Ông nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt không rời khỏi hai bầu vú lóa mắt ngay trước mặt.
Nhã Phương hơi ngượng trước ánh mắt hau háu của ông ta, nàng cắn môi yêu kiều nói khẽ:
– Em cho anh một cơ hội… Nếu… anh không để rượu rơi xuống chiếc khăn trắng bên dưới… Tối nay em cho anh tùy ý dày vò thân thể em…
– Được… Em hứa rồi đó… Ha ha…
Nhã Phương mỉm cười… Nàng bắt đầu cầm chai rượu lên, chậm chậm để dòng rượu đỏ chảy xuống chiếc cổ mình. Màu đỏ dưới ánh đèn óng ánh càng nổi bật trên làn da mịn màng trắng nõn của nàng. Ông Tùng không vội vàng, đợi dòng rượu chảy lan lên bầu vú tròn trịa của Nhã Phương, liền đưa miệng cẩn thận đón lấy… Ông còn tham lam ngậm lấy núm vú nàng mút mút say mê…
– Ưm… Uống rượu thôi… Không được dùng tay… Ôi… Nhột quá…
Nhã Phương rít lên thật khẽ… Nhưng nàng vẫn để yên cho ông nhấm nháp bông hoa nhỏ nhắn ray rứt của mình. Lại một dòng rượu khác nhỏ lên bầu vú còn lại… Ông Tùng sung sướng đến run rẩy… Chưa bao giờ ông gặp một người con gái vừa xinh đẹp vừa có đam mê xác thịt một cách sành điệu như Nhã Phương. Ông nuốt ừng ực liên tục, cũng không phân biệt nổi mình đang uống rượu hay là nước miếng của chính mình…
– Uwmmm… Ôi…
Nhã Phương đỏ mặt nhìn xuống hai đỏ hồng ướt đẫm luân phiên bị ông Tùng bú mút… Chai rượu trong tay vơi dần đi, nhưng ông ta vẫn say mê, không nài nỉ nàng ngừng lại. Ông ta là một quan chức, quanh năm nhậu nhẹt đủ loại rượu cao cấp… Có lẽ một chai rượu vang đối với ông không có ý nghĩa gì. Rượu thật ra chỉ là chất dẫn của một liều thuốc mê nhẹ và đồng thời là lý do để ông ta không thắc mắc khi ngủ dậy sáng mai lại không nhớ ra chuyện gì… Nhưng chuyện này đã hơi vượt quá dự kiến của Nhã Phương. Ông ta lại tỉnh táo hơn nàng dự kiến rất nhiều… Nàng cắn môi hít hà thật khẽ nhìn hai núm vú ửng đỏ đã săng cứng lại… Sự kích thích này đối với một người phụ nữ ít va chạm như Nhã Phương thật khó kềm nén… Hạ thể nàng đã ướt đẫm từ lâu.
– Hết rượu rồi nha…
Nghe tiếng ông Tùng reo vui, Nhã Phương giật thót người nhìn chai rượu từ lúc nào đã cạn sạch. Nàng còn bối rối chưa biết ứng phó thế nào thì cả người đã được ông Tùng bế xốc trên hai cánh tay. Ông ta có vẻ bề ngoài bệ vệ mập mạp, nhưng khỏe đến bất ngờ. Hai chiếc khăn tắm đồng loạt rơi xuống… Ông Tùng bế bế Nhã Phương toàn thân trần truồng đi về phía chiếc giường.
Nhã Phương đã mấy lần muốn lên tiếng gọi Trần Minh. Nàng tin chắc anh đang ẩn náu ở phòng bên cạnh. Nhưng sau đó thì thế nào ?! Trần Minh sẽ ra tay đánh ngất ông ta để giải cứu nàng… Hoặc bắn chết ông ta, Nhã Phương thoáng rùng mình sợ hãi… Nhưng cách nào đi nữa, chỉ cần Trần Minh lao qua cánh cửa kia giải cứu nàng, cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ này thất bại… Nhiệm vụ đầu tiên của nàng.
Nhã Phương mãi miên man suy nghĩ, đến lúc nàng nằm xuống giường lúc nào cũng không hay… Ông Tùng giở cặp đùi thon dài của nàng ra, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn hai mép âm hộ hồng hào tuyệt đẹp… Ông ta quỳ mọp xuống, thèm thuồng hôn khắp làn da mịn màng giữa hai chiếc đùi non của nàng… Chậm chậm ông cúi xuống, há miệng ngậm lấy âm hộ Nhã Phương… liếm sâu vào…
– Uwmmm…
Nhã Phương bật rên thành tiếng. Lần này là thật, không chút giả tạo. Cái lưỡi ấm nóng điêu luyện của một người đàn ông lớn tuổi làm cả cơ thể Nhã Phương như bùng nổ. Dòng nước ái tình sâu trong cơ thể nàng tuôn trào đều bị ông ta tham lam nuốt lấy… Tay ông Tùng đưa lên, đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng nhào nặn không ngừng…
– Uwmmm…
Sau vài phút hôn mút âm hộ Nhã Phương, ông ngồi thẳng dậy… Ông quỳ giữa hai chân mềm nhũng soải rộng của nàng… Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng thiêm thiếp của nàng, lại có vẻ hơi mờ nhạt trong mắt ông… Ông chống tay nằm sấp lên người Nhã Phương, miệng thèm thuồng bú mút hai bầu vú nàng… Bên dưới, tay ông cầm dương vật căng phồng đỏ thẫm của mình, dí vào giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của Nhã Phương… Từ từ trườn người lên.
– Ưmmmm… Khoan đã…. Ư…
Nhã Phương há hốc nài nỉ… Nàng cảm nhận được cái dương vật to lớn lạ lẫm của ông Tùng đang từ từ chèn kín âm hộ nàng. Không. Không thể được… Nàng không muốn phải thật sự hy sinh thân thể mình để hoàn thành nhiệm vụ. “Trần Minh…” Nhã Phương muốn kêu thét lên, nhưng tiếng kêu cứu chưa ra khỏi miệng liền nuốt vội xuống. Không còn sự chuyển động, không còn sự xâm chiếm bên dưới… Chỉ còn một cơ thể béo mập nặng trĩu và tiếng thở đều đều của ông Tùng bên tai nàng.
Nhã Phương thở phào, nghiếng răng đẩy ông ta ngã lăn ra giường. Một cái dương vật to lớn đung đưa bóng nước lộ ra trước mắt nàng. Nàng thở phào… lồm cồm ngồi dậy.
– Anh vào được rồi…
Nhã Phương vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền bật mở. Trần Minh như một bóng ma xuất hiện trước mặt nàng. Nhìn Nhã Phương trần truồng ngồi trên giường bên cạnh một lão già gần sáu mươi, dương vật lão còn đung đưa chĩa thẳng lên trời… Trần Minh nghiến răng nín lặng, hai cạnh hàm đanh lại gồ ra trước mắt Nhã Phương. Nàng chợt không nhịn được che miệng cười.
– Em đã làm cái gì ?! – Trần Minh hậm hực hỏi.
– Cho lão uống thuốc thôi mà… Sáng mai sẽ không nhớ gì nữa… – Nhã Phương nói nhẹ nhàng.
Trần Minh không nói thêm một lời, rút điện thoại từ giỏ xách của nàng, bước đến giường. Anh ta nhẹ nhàng vạch mí mắt của ông Tùng ra bấm máy, bắt đầu scan. Lần này thì cực kì đơn giản… Sau mười giây, hai tiếng bíp vang lên… Hoàn thành nhiệm vụ.
– Sao còn chưa mặc đồ ?! – Trần Minh quay lại ngạc nhiên nhìn Nhã Phương vẫn y nguyên ngồi bên cạnh giường.
– Anh ra ngoài chút đi… – Nhã Phương không trả lời, lại đưa ra một đề nghị khó hiểu.
– Em muốn làm gì ?!
– Chuyện này… anh không giúp em được… Anh ra ngoài đi… Anh ở đây, em thấy kì lắm… – Nhã Phương nói nhỏ.
– Em muốn…
– Dĩ nhiên rồi… – Nhã Phương gật đầu thở dài. – Dù sáng mai lão không nhớ gì… Nhưng cũng biết đêm qua mình có quan hệ tình dục hay không chứ…
Nhã Phương đỏ mặt nhìn lên khuôn mặt đanh lại của Trần Minh, chợt che miệng cười rũ ra.
– Hi hi… Anh nghĩ em sẽ ân ái với lão sao ?!
Nhìn khuôn mặt sượng cứng của Trần Minh, nàng chợt thấy anh ta rất đáng yêu. Nhã Phương choàng tay qua cổ Trần Minh, hôn nhẹ lên đôi môi anh ta, nàng thì thầm:
– Em dùng tay thôi… Cho phép em được không ?!
– Hừm… Nhanh đi…
Trần Minh quay người đi, rút điếu thuốc đặt lên môi, chợt nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ lại bỏ vào túi. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, từ ngày gần gũi Nhã Phương… Càng ngày bản thân gã càng mềm yếu. Sự quyết đoán sắc bén của một đặc nhiệm bài danh đệ nhị 107 cũng không còn như xưa. Nàng như một dòng nước mềm mại yếu ớt tắm mát len lỏi bào mòn định lực mạnh mẽ của hắn. Một người đàn ông mạnh mẽ khi xưa hầu như không tìm ra điểm yếu, giờ lại sợ hãi lo lắng bảo vệ cho một bóng hồng mong manh dễ vỡ như Nhã Phương. Trần Minh đôi lúc tự nghĩ lại… Hắn tự lúc nào đã thay thế chỗ của Nhất Huy, không những thế mà còn lún sâu đến mức không còn đường lui.
Trần Minh quay lại nhìn, chợt thấy máu nóng dâng thẳng lên đầu. Nhã Phương quỳ gối trên giường, cơ thể trần truồng bóng loáng tuyệt đẹp của nàng tương phản đến cùng cực với thân hình to béo của lão già kia… Hai tay nàng không ngừng vuốt vuốt dọc cái dương vật to lớn của lão. Chốc chốc chốc lại hất mái tóc đen óng ra sau lưng…
Trần Minh nghiến răng bước đến sau lưng Nhã Phương. Bất ngờ anh đẩy đầu nàng xuống, tay vòng xuống kéo mạnh bờ eo nhỏ của nàng để mông chổng lên.
– Anh… Đừng mà…
Trần Minh không trả lời. Tay anh ta mò vào âm hộ Nhã Phương, chạm phải cảm giác ướt đẫm nhầy nhụa. Trần Minh nghiến răng căm tức… kéo khóa quần… cầm dương vật căng cứng… chèn vào giữa hai mép âm hộ khít khao quen thuộc của Nhã Phương, thúc mạnh.
– Uwmmm… Anh… làm gì… Ôi….
Nhã Phương há hốc rên siết, mặt nàng áp lên đùi ông Tùng. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng còn cầm dương vật ông ta, siết chặt. Bờ eo nhỏ của nàng nhói đau như lọt vào hai cái gọng kềm bằng thép nguội. Chưa bao giờ Trần Minh thô bạo với nàng như vậy… Anh ta thúc dương vật vào trong nàng như vũ bão, như trả thù thay cho gã đàn ông lớn tuổi nằm thiêm thiếp bên cạnh… Nhưng trong sự đau đớn, Nhã Phương lại tìm thấy một cơn sướng khoái mãnh liệt chưa bao giờ có… Tay nàng vô thức túm chặt lấy dương vật ông Tùng, tuốt mạnh hơn, nhanh hơn…
– Ah…
Trần Minh gầm lên, ghì chặt lấy bờ eo nhỏ của Nhã Phương. Hắn rùng mình, xuất tinh xối xả vào sâu trong tận cùng cơ thể nàng.
– Ưmmmm…
Nhã Phương thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng áp chặt trên đùi ông Tùng sung sướng muốn thiếp đi… Bàn tay nàng lại có một cảm giác ươn ướt nhơ nhớp kì lạ…