Dòng Máu Đen - Chương 1: ĐỔI MÁU
– Ôi Nhất Huy… Tên hắn cũng manly như vậy ah…
– Chưa chắc man đâu… Có khi là chị em với chúng ta không chừng.
– Bồ nói gì kì vậy ? Anh ta không phải gay đâu mà…
– Chứ mày nói sao ? Hấp dẫn như tao mà nằm phơi ra… hắn chỉ nhìn mỗi cái mặt…
– Mày mà hấp dẫn gì… Vòng bụng của mày có khi còn to hơn anh ta đấy…
– Vô duyên quá… Mày mới bụng to đó…
– Thời nay khó nói lắm.. Ôi… Trai đẹp đã hiếm mà chúng nó còn yêu nhau…
– Lão nương sinh nhầm thời rồi… hu hu…
– Anh ta đến rồi… Suỵt…
Đám học sinh nữ đang bàn luận xì xầm chợt nín bặt, ánh mắt lấm lét nhìn một thanh niên, cao lớn, khoác chiếc áo blouse trắng bước qua. Anh ta là Nhất Huy, bác sĩ thực tập phụ trách Phòng Y tế tại trường cấp ba Hồng Nguyên. Nhất Huy bên ngoài đẹp trai thư sinh, tính tình lại hiền lành thân thiện. Nhưng ít ai biết được sau lưng anh là một gia thế cự phách. Huy là con trai một của gia đình họ Hồng, gốc Hoa đã chuyển sang Việt Nam sinh sống hơn 200 năm. Mười hai thế hệ Hồng gia không ngừng kinh doanh, xây dựng cơ nghiệp ngày một vững mạnh… Nhưng kì quái là tiền càng nhiều, con nối dõi lại càng khan hiếm…
Cha anh, ông Hồng Nhất Hiệp, còn được giới thương nhân gọi là thần tài Chợ Lớn. Nhưng mãi đến tuổi 40 ông cũng không sinh được một đứa con nào… Ông Hiệp nghe người ta mách, đi làm từ thiện, ban phát tiền khắp nơi. Ngay cả ngôi trường này cũng do ông bỏ tiền ra xây lên và tặng lại cho chính quyền quản lý. Vì thế ngôi trường có tên là Hồng Nguyên, tên của ông nội Nhất Huy. Sau đó một năm, vợ ông Hiệp sinh ra một quý tử, cả gia đình mừng rỡ đến phát khóc. Nhất Huy từ nhỏ đã có tính tự lập, dù luôn được nuông chìu, nhưng anh chỉ thích làm điều mình muốn. Cá tính tự lập của anh là phúc, cũng là họa đối với gia đình họ Hồng. Một ngày trở về từ trường học, Nhất Huy tuyên bố mình muốn theo ngành y. Dù cha mẹ khuyên giải thế nào cũng không được… Nhất Huy bắt đầu cắm đầu vào học thật giỏi những môn học mở đường cho mình vào trường Y.
Đứa con trai duy nhất của ông lại nhất quyết không theo nghiệp của cha… Âu cũng là nổi khổ của riêng mỗi gia đình. Nhưng ông Nhất Hiệp cũng không lo lắng quá nhiều bằng an nguy sinh mạng của nó. Một lần đi chơi xe đạp với bạn, Nhất Huy bị cắt một đường ở bắp chân, máu tuông xối xả… Khi cha mẹ đưa anh vào bệnh viện mới phát hiện ra một điều kinh hoàng… Bệnh viện không hề có tích trữ nhóm máu đặc biệt của anh… Không phải bệnh viện này, mà tất cả bệnh viện trên toàn quốc cũng không hề có… AB Rh- toàn Việt Nam chỉ có 0,02% người sở hữu nhóm máu cùng loại. Lần đó, Nhất Huy trải qua một trận thập tử nhất sinh, chỉ vì một vết cắt ở động mạch chân. Sau tai nạn đó, mỗi lần Nhất Huy đi đâu chơi, gia đình Hồng Gia như nằm trên đống lửa. Vì có cử người đi kèm, anh cũng không đồng ý vì có cá tính độc lập từ nhỏ. Ông Nhất Hiệp cha anh, âm thầm cử người mua thông tin từ các bệnh viện, tìm kiếm một danh sách những người có cùng nhóm máu với con trai mình. Nhưng qua một thời gian, ông Hiệp phát hiện ra rằng kế hoạch tìm kiếm của mình như dò kim đáy bể… 0.02% đã là tỷ lệ nhỏ nhoi trong tổng dân số Việt Nam… Nhưng bao nhiêu người trong số đó quan tâm đến sức khỏe hoặc có điều kiện đi khám bệnh định kỳ để lưu lại thông tin tại bệnh viện ?!
Song song với nỗi lo đó, vợ chồng ông Hiệp lại canh cánh một tâm sự khác chôn giấu trong lòng. Con trai ông, Nhất Huy đã đến tuổi 25, nhưng lại chưa hề có người yêu. Dù anh có một người bạn gái thanh mai trúc mã, vừa xinh đẹp vừa hiền lành… Cha Nhất Huy và mẹ anh lúc còn sống, cũng rất thương yêu xem nàng như con gái trong nhà… Nhưng Nhất Huy vẫn cứ lơ đễnh đâu đâu… Không ít lần làm nàng tuyệt vọng đến mức qua nhà khóc với mẹ anh. Cha anh còn nghĩ, hay là Nhất Huy thích người khác ?! Nhưng không, xung quanh đầy bóng hồng lượn lờ bóng gió, Nhất Huy cứ trơ trơ như gỗ đá. Theo tập quán của người Hoa, tuổi của Nhất Huy một hai đứa con là chuyện rất bình thường. Nhưng anh dường như không có cảm giác với phụ nữ… Cũng may, đối với đàn ông, Nhất Huy cũng vô cảm… nếu không, dù chết ông Hiệp cũng không nhắm mắt nổi.
Vào trường Y được sáu năm, tốt nghiệp, thay vì vào những bệnh viện lớn thực tập để dễ xin việc, Nhất Huy lại muốn vào ngôi trường mang tên ông nội. Anh quan niệm bác sĩ được đào tạo là để chữa bệnh, không nhất thiết trong bệnh viện mới giúp được người. Ngày Nhất Huy vào, đứng cạnh thầy hiệu trưởng giới thiệu trước toàn trường, cả đám con gái bên dưới ngơ ngác đờ đẫn trước vẻ điển trai trí thức của anh. Sau đó, mỗi ngày làm việc, Nhất Huy gặp không ít trò tinh nghịch trêu đùa của đám con gái. Thậm chí có vài đứa học sinh nữ, táo bạo còn giả vờ đau bụng kinh, vào phòng y tế cởi hết quần áo nằm ra giường cho anh khám. Nhưng tinh thần gỗ đá của anh luôn làm chúng thất vọng… Găng tay luôn đeo khi chạm vào người bệnh nhân, nữ nam như nhau. Chỗ cần chạm thì chạm, chỗ không cần, dứt khoát một ly cũng không xê dịch đến…
“Reng…” – Đang ngồi làm việc, chuông điện thoại chợt reo vang.
Nhất Huy bấm máy, để loa ngoài để không phải áp vào tai… Tay anh vẫn không ngừng gõ đều trên laptop.
“Anh Huy… Tối nay anh qua nhà em nhé…”
Một giọng nói nũng nịu mềm mại vang lên.
– Anh bận lắm… Gần cuối tháng phải thống kê số thuốc tồn của Phòng Y tế, còn viết báo cáo đề xuất gửi cho Ban Giám hiệu… – Nhất Huy không rời khỏi màn hình, nói lớn.
“Hứ… Hôm nay sinh nhật em đó… Anh vô tâm vừa thôi…” – Giọng cô gái hờn dỗi.
– Ah… Sinh nhật em à… Anh xin lỗi, anh quên mất… Ok, tối anh sẽ qua nhà… Vậy nhé.
Nhất Huy không đợi cô gái nói, bấm tắt máy tiếp tục làm việc. Cô gái đó là Nhã Phương, con gái của một Đại gia ngành vải chợ Soái Kình Lâm. Ông ta cung cấp nguồn cho hơn 50% gian hàng vải tại đây. Ông cũng là bạn thâm giao của ông Nhất Hiệp, cha Nhất Huy. Vì thế mà Nhã Phương và Nhất Huy như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu nói là bạn thanh mai trúc mã cũng không sai biệt lắm. Càng lớn lên Nhất Huy thấy Nhã Phương càng kì lạ, cứ bóng gió hờn dỗi liên miên. Nàng càng làm vậy, anh mệt mỏi, càng tránh xa nàng…
Tiếng chuông trường reo vang, báo hiệu hết giờ học buổi chiều. Nhất Huy muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại nhớ đến lời hứa của mình. Sinh nhật Nhã Phương hai mươi hai tuổi, anh không thể tay không góp mặt được. Nhất Huy thở dài, đóng máy lại, đứng lên.
– Cái này bao nhiêu tiền ?!
Cô gái bán hàng thấy Nhất Huy chọn một cái khăn choàng màu tím cà hoa văn chỉ vàng, liền nhăn mặt. Lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, cô mỉm cười muốn trêu chọc:
– Anh mua… tặng mẹ hay tặng bạn gái… ?!
– Không phải tặng mẹ… Cứ xem như tặng bạn gái đi… – Nhất Huy ấp úng.
– Cô ấy bao nhiêu tuổi ?! – Cô gái lúng liếng cười cười.
– Hai mươi hai…
– Hi hi… Không được đâu… Không có cô gái hai mươi hai tuổi nào thích màu này đâu…
– Vậy loại nào đây ?! – Nếu nói về tâm lý phụ nữ, Nhất Huy có thể nói là một thằng cù lần chính hiệu.
Sau một lúc được cô gái tư vấn, Nhất Huy phải nhớ lại các màu sắc quần áo Nhã Phương hay mặc… Cuối cùng cũng chọn ra một chiếc khăn choàng màu hồng cánh sen tươi sáng… Nhất Huy cũng không thấy có gì khác, chỉ đơn giản trả tiền và nhận hộp quà được gói gém cẩn thận.
Đường phố lên đèn, dòng người đông đúc tối thứ Bảy chen chúc nối đuôi nhau. Nhất Huy lái một chiếc tay ga đơn giản vì anh không thích gây chú ý khi đi làm. Dù không hề đòi hỏi, cha cũng mua cho anh cả hai chiếc… Một chiếc BMW i8 hybrid màu trắng, cửa mở như đôi cánh chim… Một chiếc Porsche 911 Carrera đen bóng thể thao tuyệt đẹp… Nhưng từ lúc đi làm tại Hồng Nguyên, Nhất Huy toàn sử dụng chiếc xe Honda Lead của nhà mua cho chị giúp việc đi chợ.
Nhà của Nhã Phương nằm ở Quận 5, trên tuyến Đại lộ Trần Hưng Đạo sầm uất khá gần nhà Nhất Huy. Anh thong thả chạy chậm chậm, trong đầu vẫn nghĩ đến bản báo cáo tối nay phải soạn thảo ở nhà. Đột nhiên, từ sau lưng Nhất Huy, một âm thanh ma sát thật lớn, như bánh xe nghiến lên mặt đường.
“Rầm…”
Một lực tông thật mạnh làm cả người Nhất Huy bay bổng lên… Anh chỉ kịp nhìn thấy mình đang lao thẳng vào dãy phân cách bằng sắt giữa đường. Đau… Là cảm giác duy nhất trong đầu Nhất Huy trước khi anh ngất đi.
“Reng…”
Ông Nhất Hiệp đang ngồi lai rai với hai người bạn chí cốt tại nhà, chợt điện thoại reo vang. Cả cơ thể ông chợt chấn động bất thường, một linh cảm cực xấu làm tim ông đập dồn dập. Ông đứng lên, nhấc máy áp lên tai… Thời gian như ngừng lại, điện thoại tuột tay rơi xuống đất… cả người ông chao đảo đứng không vững.
– Anh Hiệp… Anh sao vậy ?! – Ông Hải là bạn thân của ông Hiệp, vội đỡ ông.
Ông Hiệp gục đầu xuống bàn, giọng run rẩy:
– Không xong rồi… Thằng Huy bị tai nạn xe máy, đưa vào bệnh viện… Nghe nói chảy rất nhiều máu… Dãy phân cách kim loại cắt một đường ngang động mạch cổ… Nó hôn mê…
– Bệnh viện nào ?! Mình đi thôi… – Ông Phước cũng là bạn học lâu năm của ông Hiệp, lên tiếng.
– Đi thì phải đi rồi… Nhưng vấn đề là nhóm máu của nó rất hiếm… Bệnh viện không có nhóm máu đó để tiếp cho nó… – Ông Hiệp rầu rĩ.
– Hiếm cỡ nào ?! Anh nói nghe thử… – Ông Phước hỏi.
– AB Rh-… Tỷ lệ 0,02 % dân số…
– AB Rh- sao…
Ông Phước nhíu mày lẩm nhẩm một mình. Loại nhóm máu này lại nghe ngờ ngợ như ông đã gặp ở đâu đó… Ông Phước là Giám đốc Trại giam Phước Hòa đã ba mươi năm. Quản lý một đám đàn ông giang hồ bất cần đời rất phức tạp. Đánh nhau, đâm nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa… Chính phòng giam của ông cũng có một phòng y tế, lưu trữ một số nhóm máu phổ biến để khi cần còn cấp cứu cho đám phạm nhân. Ông quan niệm, dù vào tù nhưng không phải ai cũng đáng chết… Có nhiều người chỉ vì một chút nóng giận mà phạm tội, không thể vì vậy mà đối xử với họ như súc vật, sống chết mặc kệ. Ông muốn cảm hóa họ, để một ngày trả lại cho xã hội một công dân lương thiện. Chợt hai mắt ông Phước sáng lên nhìn qua ông Hiệp, nhưng ông lại hơi ủ rũ khó xử…
– Anh biết người có nhóm máu đó sao ?! – Ông Hiệp chờ mong hỏi.
– Quả thật là có… Hắn là phạm nhân của tôi… Nhưng tối nay là ngày xử quyết của hắn rồi… – Ông Phước áy náy nói.
– Xử quyết ?! – Ông Hiệp rùng mình. – Hắn phạm tội gì ?!
– Hiếp dâm, giết người, cướp của… – Ông Phước trầm giọng nói.
– Trong tù có một thông lệ giữa đám tù nhân… Hễ có phạm nhân hiếp dâm vào… y như rằng đêm đầu tiên nhừ đòn với bọn đại bàng… Đêm đầu tiên của hắn quả thật xảy ra đánh nhau lớn… Nhưng là hắn đánh người ta… Mười hai thằng vây hắn vào nhà vệ sinh, lại 8 thằng gãy xương chân, bốn thằng còn lại bị dùng đầu đánh vỡ cả bồn cầu… Sau đó, quản giáo phải dùng đến dùi cui đánh toát cả đầu, hắn mới gục xuống… Máu chảy lênh láng… Dù hắn đã mang tội tử hình, nhưng trước khi pháp luật được thực thi, tôi vẫn có trách nhiệm là không để hắn chết… Khi thử nhóm máu của hắn, y tá phòng giam mới chưng hửng… Là AB Rh- … nhóm máu truyền thuyết mà cô ta chỉ được học, chưa gặp bao giờ… Chúng tôi chỉ đành băng bó vết thương và đứng nhìn không thể làm gì. Cũng may, lần đó hắn không chết.
– Vậy máu của hắn vừa xử quyết xong… Có dùng được không ?! – Ông Hiệp lo lắng hỏi.
– Anh cũng biết quy trình xử tử hiện giờ mà… Là tim thuốc độc vào máu đó… Làm sao mà dùng…
– Mấy giờ xử quyết ?! – Ông Hiệp đứng phắt dậy.
– Theo tôi nhớ là… – Ông Phước nhìn đồng hồ. – Nửa tiếng nữa sẽ thi hành…
– Anh có hoãn lại được không ?! Tôi van anh… – Ông Hiệp siết chặt tay bạn. – Anh cần bao nhiêu tiền để bôi trơn chỗ nào… Anh cứ nói… Bao nhiêu cũng có đủ.
– Haizz… Tiền bạc gì chứ ?! Tôi cũng xem Nhất Huy như con mình vậy… – Ông Phước nói. – Ba mươi năm nay Phước này chưa gây ra lỗi lầm gì… Lần này nếu có về vườn thì anh cho tôi làm chân thư ký bên anh kiếm tiền nhậu đều đều là đủ rồi…
– Nhất định… Anh có bề gì… Anh và gia đình anh tôi lo hết… Một lời.
—————++++++++++——————
“Anh ơi…”
Ngoài phòng cấp cứu Nhã Phương gục đầu bưng kín mặt khóc ngất. Sinh nhật hai mươi hai tuổi vui vẻ của nàng bỏ dở giữa chừng… Mặc người nhà, bạn bè đến đông đủ, Nhã Phương chạy ngay vào bệnh viện khi hay tin Nhất Huy bị tai nạn. Ngoại trừ cha mẹ anh, Nhã Phương là người duy nhất biết Nhất Huy có một nhóm máu cực hiếm. Mà lần này anh lại chảy máu nhiều như vậy… Nếu anh có mệnh hệ nào Nhã Phương không muốn sống nữa.
– Phương con… – Ông Nhất Hiệp bước đến, ngồi xuống ghế.
– Cha ơi… Anh Huy… Ảnh… – Nhã Phương ôm choàng lấy ông khóc ngất.
– Không sao… Cứu tinh sắp tới rồi… – Ông vỗ về an ủi con bé.
– Cứu tinh ?! Cha tìm được người có nhóm máu của anh Huy ?! – Nhã Phương hỏi nhanh.
– Ừ….
Thấy ông gật đầu xác định, Nhã Phương mừng rỡ như buông xuống được nỗi lo lắng trong lòng. Nàng lau nước mắt nhưng chì kẻ mắt cứ lem luốc khắp mặt, làm ông Hiệp thấy buồn cười:
– Con đừng khóc nữa… Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi…
– Dạ…
Nhã Phương vừa quay lưng đi thì ông Hiệp thấy ông Phước đi xăm xăm tới… Nhưng nét mặt ông có vẻ căng thẳng lo lắng.
– Sao rồi ?! Hắn đâu ?! – Ông Hiệp đứng lên.
– Hắn vừa tuột khỏi tay tôi…
– Sao ?! Hắn… – Ông Hiệp thản thốt la lên.
– Vừa xuống xe bệnh viện, hắn liền cắm đầu chạy thẳng vào đám người… Đông người quá, chúng tôi không dám nổ súng.
– Sao ông không còng hắn lại ?!
– Sao không có ?! Nhưng còng tay thôi… Tôi không muốn quá nhiều người chú ý….
– Hắn không thoát được đâu… Cảnh sát đã bao quanh bệnh viện… Chẳng qua là tốn thời gian tìm kiếm thôi… – Ông Phước đặt tay lên bao súng, như sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
– Bây giờ phải làm sao ?! Tôi sợ thằng Nhất Huy không chịu được lâu hơn nữa… – Ông Hiệp nhăn nhó, nét mặt như già hơn mười tuổi.
– Tôi gấp rút kêu họ lục soát từ tầng trệt… Chặn hết các lối lên xuống từ thang bộ đến thang máy của bệnh viện… Đang dồn lên từ từ… Trừ khi hắn biết bay, không thì đừng mong thoát ra khỏi đây…
————–++++++—————-
Nhã Phương nhìn vào gương, vừa lau sạch gương mặt lem luốc của nàng. Bình thường nàng rất ít khi dùng mỹ phẩm, nhiều lắm là một lớp son mỏng. Làn da nàng hồng hào trắng mịn từ nhỏ, đôi mắt to tròn với hàng mi dầy cong vút… Bạn bè thường ghen tị nói đùa, đẹp như nàng lại không tốn tiền mua son phấn. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt… Nhã Phương trang điểm vì muốn mình thật khác lạ trong mắt Nhất Huy. Có thể anh đã quá quen thuộc với nét đẹp mộc mạc trong sáng của nàng… Có thể anh lại thích một cô gái phấn son sành điệu… Ngay cả bộ váy nàng mặc hôm nay cũng được chọn lựa kỹ càng phục vụ mục đích quyến rũ Nhất Huy. Cả thân hình nàng uốn lượn bó sát trong chiếc đầm ngắn, khoe gần trọn cặp đùi thon dài trắng nuột.
Rửa mặt xong, Nhã Phương bước vào trong buồn toilet. Đóng cửa lại. Nàng xé giấy trải quanh bàn ngồi… Dù mắt thấy nơi này khá sạch sẽ, nhưng rất nhiều thứ con người không thể nhìn bằng mắt thường được. Nhã Phương vừa ngồi xuống, tiếng nước thanh thanh vang lên thật khẽ… Chợt nàng nghe tiếng mở cửa vội vã từ bên ngoài… Tiếng giầy lộp cộp lớn tiếng như của đàn ông. Nhã Phương nín thở, cố kềm cho âm thanh bên dưới thật khẽ… Tại sao đàn ông có thể vào buồng vệ sinh nữ nhỉ ?! Lại có âm thanh mở cửa ở buồng kế bên… Rồi đột nhiên, một bóng đen thật lớn lao xuống từ trên trần nhà…
– Á…
Vừa la lên một tiếng nhỏ, miệng Nhã Phương đã bị bịt kín bằng một bàn tay to bè. Một gương mặt đàn ông với ánh mắt ngang tàng, đôi lông mày rậm rịt hung dữ dí sát đôi mắt tròn xoe kinh hãi của nàng.
– La lên một tiếng là tôi… rạch mặt cô… – Gã đàn ông huơ con dao mổ bóng loáng trước mặt Nhã Phương.
Nhã Phương nín thít sợ đến đang tiểu cũng tắt nghẽn. Nàng nhắm chặt hai mắt như muốn chờ cơn ác mộng trôi qua thật nhanh. Nhưng bàn tay nóng hổi của hắn còn bao quanh miệng nàng… Những vết chai sạn sần sùi trong lòng bàn tay cọ sát vào môi nàng… Cảm giác này quá chân thật. Là sự thật đang diễn ra. Nhã Phương bị một gã đàn ông gớm ghiếc uy hiếp ngay trong buồng toilet nữ, quần lót còn chưa kịp kéo lên.
– Có ai trong này không ?! Chúng tôi là cảnh sát… Có người thì lên tiếng đi…
Gã đàn ông nhẹ nhàng đứng lên, tay rời khỏi miệng Nhã Phương… Nhưng con dao mổ sắc lạnh lại dí sát vào mặt nàng. Nhã Phương run rẩy cảm nhận được hơi lạnh của nó. Hắn bước một chân lên bàn ngồi toilet, chạm vào bờ mông trắng nõn căng tròn của nàng. Khi hai chân hắn vừa giở lên, thì bên ngoài bóng người như cúi xuống nhìn vào qua khe hỗng dưới cửa. Người cảnh sát như đã thấy chân và chiếc quần lót nhỏ của Nhã Phương, liền nói:
– Cô gái trong đó… trả lời đi… Có ai đang uy hiếp cô không ?!
Nhã Phương tim đập thình thịch muốn hét lên cầu cứu nhưng lại sợ mũi sao sắc bén đang áp sát mặt nàng. Gã đàn ông sau lưng vỗ vai Nhã Phương một cái ra hiệu… Nàng hiểu mình phải ứng phó người cảnh sát ngoài kia nếu muốn an toàn.
– Tôi… Tôi không sao ! – Nhã Phương ấp úng.
– Cô chắc chứ…
– Vâng…
– Ok, vậy được rồi… Xin lỗi đã làm phiền.
Tiếng giày xa dần… Nhã Phương mấy lần muốn la lên cầu cứu nhưng càng sợ lưỡi dao kia sẽ cắt đi chiếc mũi xinh xắn của nàng. Cửa đóng lại. Cả gian phòng im phăng phắc chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Nhã Phương.
Gã đàn ông bước ra phía trước, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của Nhã Phương, lại nhìn xuống dưới nữa. Hắn nhếch mép cười, nói:
– Tôi nghĩ… Cô có thể mặc quần lót vào rồi đấy.
– Ah… – Nhã Phương ngượng chín cả mặt, lúng túng.
Gã đàn ông đó lại lịch sự một cách bất ngờ, quay đi để nàng kéo quần lót lên, chỉnh lại váy… Và không quên dội toilet. Gã đàn ông quay lại, rút ra chiếc còng số 8…
– Ông định làm gì ?!
Gã bất ngờ khóa lên cổ tay Nhã Phương, rồi còng nàng vào thanh sắt ngang treo vách gỗ.
– Tôi chỉ cần cô ở đây dài hơn một chút… Ít ra là đến khi tôi rời đi… – Gã mở cửa bước ra ngoài.
– Này… Chỉ như vậy thôi sao ?! – Chợt Nhã Phương buột miệng hỏi.
Chính nàng cũng không biết mình hỏi như vậy có ý gì… Nhưng một gã đàn ông bị cảnh sát truy đuổi, lại đơn giản thả con tin như vậy, thật khó hiểu.
– Chứ cô muốn sao nữa ?! – Gã quay lại, hơi nhíu mày khó hiểu.
Nhã Phương giờ mới có dịp nhìn kỹ gương mặt hắn. Hắn chạc ngoài 30 tuổi, gương mặt cương nghị với ánh mắt tang thương như trải qua rất nhiều chuyện đau đớn trong đời.
– Muốn tôi hãm hiếp em nữa sao ?! – Ánh mắt hắn trêu chọc nhìn xoáy vào cổ áo Nhã Phương.
– Không… Không phải… – Nhã Phương co rúm người lại.
– Hắc hắc… Em là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp… Bình thường đúng là tôi không ngại ở lại chơi đùa một chút với em… Nhưng bây giờ tôi không có thời gian… Hẹn gặp lại…
Gã đàn ông đó bỏ ra ngoài mà Nhã Phương đứng bần thần một lúc lâu… Cho đến lúc rụt tay xuống, tiếng lọc cọc của chiếc còng sắt làm nàng bừng tỉnh. Nhã Phương bắt đầu kêu cứu:
– Có ai ngoài đó không ?! Cứu tôi với…
Bên ngoài có tiếng la hét, đồ vật rơi loảng xoảng… Tiếng giày nện rầm rầm từ khắp tầng lầu dồn đến nơi này… Cánh cửa bật mở, ông Hiệp thở hổn hển la lớn:
– Nhã Phương… Con có trong đó không ?!
– Dạ, con trong này…
Ông bước tới thấy cánh tay Nhã Phương bị còng lên cao liền lo lắng hỏi:
– Hắn có làm gì con không ?! Tên chết tiệt đó…
– Không… Hắn không làm gì hết…
– Vậy tốt rồi…. Ông Phước… Con bé trong này, nó bị còng tay….
Nhã Phương hơi ngạc nhiên vì vẻ lo lắng hơi thái quá của ông Hiệp và ông Phước. Gã đàn ông đó ngoại trừ đe dọa nàng, hoàn toàn không động chạm sàm sỡ nàng. Dù trong tình huống vừa rồi, rất dễ để một gã đàn ông sinh lòng bậy bạ.
Nhã Phương bước ra ngoài, nép mình sau lưng ông Hiệp. Nàng liền bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm… Gã đàn ông đó bị đè nghiến dưới sàn, dưới ba gã cảnh sát vạm vỡ. Ánh mắt hắn nhìn Nhã Phương lại không hề mang theo sợ hãi, bất lực như tình trạng của bản thân hắn… mà là một cảm giác ngạo nghễ bất cần đời.
Gã đàn ông bị còng cứng hai tay phía sau, kéo vào phía trong phòng cấp cứu. Đám người tò mò bị cảnh sát chặn đứng từ rất xa, không thấy được gì. Nhã Phương chợt quay sang hỏi ông Hiệp:
– Hắn là ai vậy cha ?! – Nàng đã quen gọi cha mẹ Nhất Huy như vậy từ nhỏ.
– Một tử tù… lại là cứu tinh của Nhất Huy.
———————–++++———————-
Trong phòng cấp cứu, gã đàn ông bị trói chặt trên giường. Ngay bên cạnh hắn là một thanh niên chạc 25 tuổi, đẹp trai, cao lớn nhưng nét mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
– Có thử nhóm máu không ?! – Cô y tá hỏi vị bác sĩ.
Ông ta hơi chần chừ quay sang nhìn Ông Phước, Nhã Phương và ông Hiệp đứng quan sát sau khung kính như hỏi ý. Ông Hiệp là mạnh thường quân lớn nhất của bệnh viện này. Lệnh của ông đôi khi còn lớn hơn cả Giám đốc Bệnh viện. Đặc biệt người cần cứu là con trai của ông… Nếu truyền sai nhóm máu, gây sốc phản vệ anh ta có thể chết ngay… Lúc đó mười cái mạng của ông ta cũng không đền nổi. Ông Hiệp gật đầu, nói qua micro:
– Tiến hành đi… Nhanh đi…
Nghe lệnh ông, ngay tức khắc, hai cô y tá bước lại bên giường gã đàn ông… Lau mạch máu cổ ngay nhượng tay ông ta… Chuẩn bị lấy mạch thì âm thanh từ bên ngoài lại vang lên
– Lấy mạch cổ… Tay truyền quá chậm… Sợ không kịp đâu… – Giọng ông Phước nói.
Hai cô y tá hơi chần chừ lại nhìn sang người bác sĩ, nhận được cái gật đầu của ông ta… Hai cô bước lại. Gã đàn ông trợn trừng ánh mắt hung dữ như đe dọa hai cô y tá… Nhưng đó là điều duy nhất hắn có thể làm khi cả cái đầu bị một vòng da thít chặt cố định.
– Hừ…
Hắn gầm gừ như một con thú hoang, khi chiếc kim luồn sâu vào mạch máu cổ. Một dòng máu đỏ thẫm như màu đen chảy theo ống truyền vào một cái máy… Rồi từ chiếc máy đẩy vào cơ thể bất động của Nhất Huy.
Kim đồng hồ gõ tí tách từng giây từng giây một trôi qua… Ông Bác sĩ nhìn đồng hồ, trán lấm tấm mồ hôi căng thẳng… Đồng hồ vừa qua mười phút, ông thở phào nhẹ nhõm. Qua được quãng thời gian này, tức là sẽ không có sốc phản vệ… Tức là hai người có nhóm máu phù hợp. Nhưng sự yên bình không kéo dài quá lâu… Hai phút sau, nhịp tim của gã đàn ông kia rối loạn… Suy yếu một cách bất ngờ.
– Rút kim nhanh… – Ông bác sĩ nói.
– Khoan đã… Anh đã truyền bao nhiêu đơn vị máu ?! – Ông Phước chụp micro hỏi.
– Ba đơn vị hơn một chút…
– Không sao đâu… Hắn to con như vậy… Hơn một lít không thể chết được…
Ông Phước không phải nói bừa. Thời chiến tranh, ông từng công tác trong quân y… Máu me bê bết và vết thương kinh khủng thế nào ông đều đã thấy qua. Một người đàn ông khỏe mạnh chứa từ 4,3 đến 5 lít máu trong cơ thể. Nếu mất đi một phần tư máu, cùng lắm là suy yếu chóng mặt vài ngày là khỏi. Vả lại, tối khuya hôm nay, gã tử tù này cũng bị xử quyết… Hắn yếu hay mạnh gì cũng có một kết cục mà thôi.
Ông Hiệp và Nhã Phương hồi hộp nhìn qua tấm kính thấy nhịp tim của Nhất Huy tăng dần gần đến mức ổn định. Hai người thở phào may mắn…
Đột nhiên, cơ thể gã đàn ông bên cạnh run lên bần bật… Ông Bác sĩ hoảng sợ bất chất, rút kim từ cổ hắn. Hai cô y tá cố kềm cứng người hắn, nhưng càng kềm hắn càng giãy mạnh hơn. Nhịp tim hắn lại tăng nhanh, thật nhanh… Hơn 200 nhịp trên phút. Màn hình chớp đỏ báo hiệu nguy hiểm…
– Tim thuốc trợ tim nhanh… – Ông bác sĩ gào lên.
Một cô y tá vừa quay người đi, thì đã muộn… Cả gian phòng im phăng phắc chỉ còn một tiếng “tút” kéo dài bất tận… Ông Bác sĩ lao đến máy kích điện tim. Hai cô y tá dùng kéo cắt phanh ngực áo của gã ra…
– Chuẩn bị… Năm mươi…
Ông Bác sĩ chà chà hai điện cực vào nhau… Hô lớn trước khi dí xuống ngực gã đàn ông… Cơ thể hắn giật mạnh… Nhịp tim chỉ nhảy một vạch rồi lại im lìm…
Nhã Phương sợ hãi, mặt tái xanh không dám nhìn nữa. Nàng ngồi xuống ghế, úp mặt vào lòng bàn tay, lòng dâng lên một cổ thương cảm lạ lùng… Người đàn ông có vài phút đồng hồ trước còn mạnh khỏe la hét… Vậy mà giờ đây lại trở thành một cái xác lạnh lẽo không hồn. Dù biết hắn là tử tù, sớm muộn gì cũng chết, nhưng chứng kiến một con người bằng xương bằng thịt chết đi ngay trước mặt mình thật khó chịu đựng…
– Bây giờ thế nào ?! – Ông Hiệp lo lắng hỏi.
– Haizz… Thì mang thi thể hắn về thôi… Sự cố ngoài ý muốn. Tôi phải viết báo cáo, còn sếp trên nhìn nhận thế nào là việc của sếp trên… – Ông Phước thở dài thườn thượt.
– Ok, cảm ơn ông… Nếu ông có chuyện gì, bất cứ… từ chuyện nhỏ đến lớn như trời sụp xuống… Cứ báo tôi… Tôi nói là giữ lời… – Ông Hiệp trầm giọng chân thành nói.
– Không sao… Nhất Huy khỏe lại là được rồi…
“Thưa ông…”
Đột nhiên, ông Bác sĩ từ bên trong áp sát micro nói, ánh mắt hơi lo lắng nhìn ông Hiệp.
– Sao ?! – Ông Hiệp quay lại hỏi.
“Cậu Huy vì thiếu máu lên não gần mười phút… Tôi sợ cậu sẽ cần thời gian để tỉnh lại khá lâu… cũng khó nói trước được.”
Ông bác sĩ hít sâu một hơi nói tiếp:
“Và gia đình nên chuẩn bị tinh thần… Sau khi cậu tỉnh lại… có thể có một ít di chứng… ”
Ông Hiệp nhắm mắt cả người hơi chao đảo. Đứa con trai duy nhất, đứa con trai hoàn hảo của ông có thể chịu di chứng vì thiếu máu não sao ?! Lòng ông đau nhói… Còn đau hơn cảm giác lúc vợ ông qua đời vì căn bệnh ung thư hai năm trước.
– Ảnh sẽ hồi phục thôi… Cha đừng lo…
Nhã Phương siết chặt tay ông. Nàng trấn an ông Hiệp nhưng lòng còn lo lắng hơn nhiều.
————-+++++————