Đồng Hương - Phần 5
Một hai em chỉ muốn chết. Lờ mờ em thấy có lúc ai đó đến ủi an em. Em kêu khát, nào còn nước đâu mà uống. Bọn ác nhân đã phá sạch mọi thứ. Hình như có ai đó đã đái róc rách và đổ cho em một chút để thấm miệng. Ai cũng than kêu trời, hờn căm, mong bọn chúng bị đền tội. Chẳng ai còn hi vọng được tàu cứu vớt, chỉ mong sao sấm sét nổi lên dìm con tàu xuống biển khơi mất tăm mất tích cho xong.
Vậy mà lao xao có tàu còn lòng nhân đến lôi ghe về. Họ giúi chúng em vào một đảo nào đó rồi lại chạy đi. Chúng em được cứu vớt, dù đang để lồn để vú cả lũ mà chẳng ai động tâm muốn hiếp. Chúng em lếch thếch lên bờ, được choàng cho mảnh vải che và nằm ì cả lũ. Sau này tỉnh dần bọn em mới biết trôi giạt vào Mã Lai.
Hội thánh địa phương chăm lo nuôi nấng cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, song còn mấy ai tỉnh lại sau cơn bàng hoàng. Các bà, các chị gặp em đâu đều nhìn với vẻ biết ơn vì nhờ em họ chỉ bị hiếp một lần. Cũng tại của nợ là em có đôi vú hơi lớn nên thằng giặc nào thấy cũng ham. Hồi nhỏ, em thẹn vì vú bự, phải lén lút thít chặt vải cho nhỏ bớt kẻo ngó dị.
Một lần má em bắt gặp em bó ngực, bả chửi thậm tệ. Bà nói con gái có vú lớn dễ nuôi con, mắc gì mày phải nịt lại. Rồi má còn nói giỡn : vú bự chồng mê hết hồn, khỏi sợ nó có mèo bậy bạ. Bọn bạn cũng khen và ganh tị với em vì nhiều đứa thẳng băng chẳng nổi u chút xíu nào hết. Ra đường, đàn ông con trai khen mỗi người một vẻ, ai đàng hoàng lịch sự thì bảo em có bộ ngực đẹp vô hồn, còn đám ba trợn thì nói lóng là em có cặp “ xôi “ như đầu máy xe lửa.
Tía em thì có vẻ lo, thời buổi giặc giã con gái vú bự dễ gây khích động cho đàn ông làm bậy. Nhứt là em sống ở quê, ổng sợ em gặp lê dương, chà chóp bóp rờ và hiếp. Vậy mà em cũng không thoát. Giả như người mình tử tế với nhau, em đâu phải vượt biển để tới nỗi.
Chị nấc nấc kể tiếp : tưởng lên được đất liền, vào trại là mọi việc xui xẻo đã qua, nào ngờ oan nghiệt lại chuyển sang hướng khác. Hồi đó quốc tế còn nhận nuôi ăn ngày hai bữa, lại tổ chức lo cho việc học tiếng xứ người, nhưng không ai đoán được mình có qua khỏi thanh lọc hay chăng, nên ì xèo nào có ai chịu học hành đứng đắn. Các bà, các chị bị hiếp đâu đã tỉnh nổi, có người đâm điên điên khùng khùng, suốt ngày ở truồng đi lông rông khắp trại.
Đàn ông vốn thích rình nhìn trộm lồn vú bọn em, còn kháo nhau chê lồn to vú nhỏ, vậy mà mắt nhìn mấy bà mấy chị thét dường như ăn hoài một thứ cũng ngán. Ngược lại thì mấy thằng lính Mã khoái kinh hồn. Lợi dụng việc kiểm soát không cho người đi lại ban đêm, chúng ra vẻ đi tìm dẫn mấy bà/chị tam tam về chỗ ở, thực ra là chúng lôi họ ra bờ biển hay chui vào các chòi để đụ tưng bừng.
Phụ nữ đã bị hiếp một lần thì đụ dài dài cũng nào có khác. Cặc đút vô lồn nắc xục xục chừng nào hổng chịu được phóng tinh tùm lum là xong. Bọn lính thằng nào cũng dâm tổ mẹ, đã chơi còn bày đặt kiểu cọ mới bằng lòng, phương chi lại được đụ người nước khác, vốn là điều chúng nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được thì bảo sao chúng không hám.
Đàn bà Việt Nam dù dở điên dở khùng, song ai gượng nhẹ thì cũng còn lai láng tình cảm, nên khi được mấy thằng lính Mã nuông chìu, bê mông, bợ cẳng gác lên vai, kẹp vô hông, đụ kìn kịt thì cũng lơ mơ thấy thích. Tụi lính không bặm trợn và hùng hục như hải tặc, làm lại theo bài bản nữa, thằng nào cũng thích bú vú đã đời, liếm cạp lồn thiếu điều muốn bung hột le ra, rồi mới nắc thì làm sao các bà/chị hổng cảm.
Bọn lính trẻ lại hăng, đụ khoái là rên la thông thống, ghịt giò mấy nữ bợ cao lồn lên thục chí mạng mới nghe, nên bọn em nhiều người cũng đã. Có người khùng điên mà lính nắc cũng rung động nên vặn cái lồn uốn éo, oằn người cho cặc dái lồn đoi xào xáo nhau còn hơn trăn cuốn. Nhiều thằng dai sức hết cỡ, đụ cành cành, quấy lồn muốn nát mà chưa mửa khí ra nữa. Nên dù đang thở hào hển, nó cũng nằm ụp lên mình các bà/chị mà mút bú vú nghe chách chách. Có thằng đụ thấy lồn ai bót chặt thì giữ lại cả đêm đụ lai rai.
Trại có thể phục hồi được thể xác nhưng không làm sao phục hội nổi tinh thần. Quốc tế có thể lo cho ăn, cho mặc nhưng làm sao đền lại được những cái vú bị xẻo, những cái lồn bị rách. Phương chi những vết sẹo còn lù lù ra đó, chúng là những bản án vô danh suốt đời ghi lại sự nhẫn tâm giữa con người với con người. Ngàn đời, nỗi đau này khó xóa sạch được và quốc tế có một phần trách nhiệm trong đó.
Tôi mấy lần định ngăn không cho chị nói thêm. Nhưng nhìn ánh mắt căm hờn của chị, tôi không dám. Chị chợt túm lấy tóc tôi giựt kịch liệt và hét : tại sao đàn ông mấy người ác quá vậy. (Truyện từ MyTruyen.com) Thèm khát thì lồn sẵn đó, vú sẵn đó, cứ nhét cặc vô mà đụ, mà đéo, dù cho có bày kiểu này kiểu nọ để cảm thấy sướng cũng được. Vú muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, nứng thì vặt vê, hay cắn được rồi, tại sao cứ phải rứt tét vú người ta ra thì mới bày tỏ tột độ khoái lạc hay sao. Đụ mửa ọc ra được rồi, còn bày chi lấy gậy thọc vào lồn quậy tà la túa lủa và lấy dao khoét xẻo nữa. Lồn đàn bà chớ có phải gỗ đá gì đâu mà không biết đau.
Tôi khiếp quá, chỉ sợ chị nhìn tôi ra thằng hải tặc chó đẻ mà nhào vô cắn xé tôi thì nguy, nên tôi vội dang ra xa và lay tỉnh chị. Chị bàng hoàng một lúc lại rấm rức khóc. Chị đưa thẳng hai tay ôm lấy tôi, để tôi ngả dựa đầu vào vú chị mà miệng nói tía lia : em xin lỗi đã làm anh sợ. Nép vào em đi cho em thấy yên tâm. Tôi dùng bàn tay ấp vào hai chiếc vú bên ngoài áo mà xoa nhè nhẹ. Chị tức tưởi nấc liên hồi. Tôi xoa vú rồi xoa vòng ra sau lưng. Lại thọc tay vào dưới áo, xoa thẳng lên thịt da chị, tôi nghịch với sợi dây có khóa cài của chiếc áo nịt. Chị nguôi dần. Tôi nhè nhẹ tháo khóa cài ra và định vật ngửa chị để hôn hít lên hai vú. Chị choàng dậy ghịt chặt chiếc nịt vú ở phía trước, giãy nảy không cho. Chị hét toáng lên : em đã bảo đừng đòi bú vú, em nhột chịu không được mà. Tôi đâm cụt hứng ngang. Chị hối tôi cài lại dây áo cho chị, rồi bật ngửa người ra xí xóa nói : anh thích bú thì kéo quần em xuống mà bú, anh muốn liếm, nút, bú, cắn gì cũng được, lồn em tuy nhột nhưng em còn chịu được, đừng cố bắt em cởi vú ra. Tôi ngẩn ngơ chưng hửng không hiểu ra sao nữa.
Thấy tôi xà lơ, chị tự động lột quần, chìa cái lồn cho tôi thấy và gạ : nè, anh bú đi. Tôi uể oải kéo lại quần che cho chị. Nghe tiếng chị phàn nàn : anh có yêu gì em đâu, hơi chút lại giận. Vậy mà một hai đòi cưới em thì cưới chỗ nào. Tôi vừa buồn vừa giận, nhưng cũng cố tìm cách chứng minh cho chị thấy yêu cầu đòi lấy chị là thiệt. Chị nức nở hỏi : anh biểu anh muốn lấy em làm vợ mà vẫn một điều chị, hai điều chị, chẳng lẽ chị mà lấy em làm chồng sao. Tôi vội vàng xin lỗi bằng chết. Tôi rất mực chống chế : tại cái tính lần khân của em nên tôi chưa rõ có chịu chăng mà dám đổi xưng hô thân mật. Chừng nào ta lấy nhau xong thì em em anh anh mấy hồi.
Và để chị quên đi, tôi tuột vội tuột vàng quần chị ra và banh ngược hai giò gục vô liếm láp lồn chị òm ọp. Chị mau chóng thấy sướng nên lòn tay bợ hai bên hông, nâng cao háng lên cho lồn kê sát vào miệng tôi và giục : bú đi anh, lùa cái lưỡi vô trong lỗ rà cho em đã. Nứng lồn quá, ê mẹ hết trơn rồi. Tôi vừa cạp vừa hỏi dò chỗ nào, chị láu táu chỉ lung tung : đó phía mu phải và chưa gì lại la hổng phải bên dưới lỗ lồn kìa. Tôi táp như chó táp, chị uốn quặn người mà kêu ngứa rinh lên. Tôi quính lên phải tạp, nhay, cắn tà la, mãi đến khi kẹp được hột le vào giữa răng bặp bặp nhay nghe chị rên hừ hừ tôi mới biết chị thích được cắn chỗ đó.