Dòng đời - Chương 7
Chap 7 :
Mặc cho em ngồi bỡ ngỡ , tôi mỡ ra một cuộc tháo chạy !
Tôi cố chạy thật nhanh khõi ngôi nhà đó . Tôi muốn kiềm nén lại cái gì đó mà tôi cho là bình thường lắm . Tôi sợ lắm , sợ như Vy một cái ôm nhẹ từ đằng sau . Sợ một câu hãy ở lại với em …..
Quây quẫn cũng hết ngày , tự nhiên nỗi nhớ Vy cao trào hơn hết . Tôi chỉ biết thui thũi chờ đợi . Tôi ko muốn những dòng nhớ nhung lại làm cho Vy phãi khó xữ . Tôi muốn Vy phãi bình yên và hạnh phúc nhất . Lạc lõng tôi tắt máy , chôn chặt vào trong căn phòng . Ngủ li bì đến phát sợ …
Cuối cùng ngày giỗ ông cũng tới , tôi lao đầu vào làm và làm . Một suy nghĩ le lói , thô bỉ đã xuất hiện . Không biết Hà ra sao mấy hôm nay ? Nhưng nó cố dập tan ngay , thà nó nhẫn tâm . Thà là đau một lần còn hơn , còn hơn phãi day dứt triền miên .
………/……….
Mâm bàn , được nó sắp đặt gọn gàng. Tôi là cháu nội đích tôn cũa dòng họ . Ai cũng quý , họ luôn luôn đặt cho tôi một kỳ vọng cao cã . Nhiều lúc thay vì là hãnh diện , tôi lại thấy khá mệt mõi . Thân bất do kỹ , mọi người chắc cũng hiễu .
Loay hoay khách khứa cũng đến lần lượt . Tôi trực tiếp ra bưng nước cho khách . Cô chú cha mẹ tôi thì ra tiếp chuyện với họ . Đang loay hoay , thì có một giọng nói quen thuộc đằng sau :
Có cần em giúp gì không ?
Hà …….sau em lại ỡ đây !
Em bắt xe ôm xuống đây , theo sự chỉ đường cũa Phương . Em cố gắng gọi cho anh mấy hôm nay . Nhưng anh không nhắc máy .
_ Anh cũng khá bận , thôi em vào nhà ngồi đi . Anh tiếp khách rồi nói chuyện với em sau .
Nhưng gạt ngoài tay cũa tôi . Cô tiễu thư kia lao vào nào đập nước đá nào gót nước ngọt . Tôi cũng mũi lòng , phần khách đông quá . Tôi vội vàng bắt tay vào việc …
………/…….
Tiệc cũng dần tan , chĩ còn lại một 2 mâm gia đình . Chú thím tôi kêu gọi mấy bạn mấy em ra ngồi ăn .
Tôi đi một mạch về nắm tay Hà ra bàn . Nhưng Hà rút vội tay làm tôi chới với . Em đễ tay ra sau lưng rồi suýt xoa .
_ Nhẹ thôi anh .
Tôi như hiễu ra :
_ Đưa tay đây ?
Hà lắc đầu !
_ Lẹ lên . Tôi nhấn mạnh như ra lệnh .
Hà cũng chìa tay ra , bàn tay em nhỏ nhắn lắm . Những ngón tài nhỏ nhỏ và thon dài . Đậm chất bàn tay tiễu thư .
_ Đi theo anh .
Hà lẽo đẽo theo sau , tôi dẫn Hà vào khu nhà bếp . Cạnh một bếp than đá .
_ Đưa tay vào đây , sẽ bớt tê hơn .
Em ngoan ngoãn ngồi hông tay . Do em đập đá quá lâu và quá nhiều . Nên 2 tay bị tê mất cãm giác .
Một hồi lâu , hà nhìn tôi tươi cười :
_ Đi thôi anh .
Hà cầm lấy một bên tay tôi mà leo đẽo theo tôi . Tôi cũng muốn bù đắp cho em những gì đã gây ra . Dù sau cũng đã chua chát xua đuỗi bóng hình em . Và đã khẵng định rõ ràng với em rồi .
Em ngồi vừa ăn vừa gắp cho tôi . Em như đối lập với Vy . Vy rụt rè nhút nhát bao nhiêu . Hà mạnh dạn tinh nghịch bấy nhiêu . Nếu Vy là thiên thần bé bõng . Thì Hà lại là Ác quỷ đánh cắp trái tim . Mà suốt cã cuộc đời này tôi phãi sống trong cảnh đau khỗ . Sống trong tiếc nuối , ám ãnh nhất .
Sau màn rượu đế tơi tã , tôi cũng bèo nhèo . Bạn bè anh em rũ nhau văn nghệ góp vui . Ai cũng đề cữ tôi đứng ra hát một bài . Về khoãn hát hò , các bạn cũng đọc qua chị và tôi rồi chứ .
Tôi hát cũng khá hay , nhưng chỉ có giới hạn ao làng giếng xóm thôi .
Tôi bước lên phía trước ngâm nga một khúc Người đến từ triều châu .
Em tươi cười liên tục vỗ tay cỗ vũ cho tôi . Hát xong cã nhóm vỗ tay cho tôi rần rần . Tôi bất chợt ko còn nghe được tiếng gì nữa cã . Tôi loạng choạng , những câu nói tôi nghe cuối cùng là Anh V. làm sao thế . Mọi người nháo nhào chạy lại tôi …
Tíc tíc , tôi choàng tĩnh giấc . Xung quanh tôi là dây chạc lằng nhằng . Tắm mềm trắng phũ lên khắp người tôi . Một gương mặt tinh nghịch bầu bĩnh quen thuộc . Giờ đây nó xơ xác , ngã đầu trên bụng tôi . Mọi người nháo nhào , con tĩnh rồi à .
Hõi han tôi mới rõ là , tôi bị ngất đi . Nằm bất tĩnh 2 ngày rồi . Hà canh tôi liên tục 2 ngày nay không rời nữa bước . Tôi cố lấy tay vuốt tóc hà , nhưng tôi ko làm được . Thân thễ rã rời , tôi không còn chút sức lực nào .
Tôi kêu mọi người cứ đễ cho em ngủ , có lẽ em quá mệt . Tôi không sao đâu .
Tôi khẽ nhìn em , làn môi đõ . Hai má em vẫn trắng hồng như ngày nào tôi gặp em . Nhiều lúc tôi cố tránh đi cặp mắt em . Một cặp mắt ngấn lệ , cặp mắt mà ai nhìn vào đó cũng phãi thôi miên và bị cuốn theo dòng xoáy cũa nó . Tôi khóc , giá như em đừng gặp tôi . Giá như tôi đừng gặp em , hàng vạn câu hõi trong tôi . Tôi phãi làm sao trước sự chân thành cũa em . Tôi phãi đối mặt với một cô gái dạn dĩ mà trong lòng trĩu nặng cãm tình . Tôi biết em yếu đuối lắm . Vẽ bề ngoài cố che đậy những thứ bên trong thôi . Tôi nhớ lại ngày tôi , khước từ em . Em ngồi như mất hồn trong căn phòng ấy . Em không khóc cũng không nói một lời . Em nhìn mông lung mà tôi thêm phần tội lỗi .
Tôi phãi đối diện với em như thế nào .
Phãi khước từ hay là giã vờ chấp nhận . Tôi thiếp đi trong mệt mõi .
_ Anh V. dậy gáng ăn miếng cháo nè anh . Em chạy lòng vòng khắp bệnh viện mới có cháo lương cho anh ăn nè .
Tôi chợt mỡ mắt , tôi mỡ cái miệng ra . Chờ em đút móm . ?
Không tôi lắc đầu , cố ngồi dậy . Tôi muốn tự tôi ăn .
_ Anh ghét em sao ? . Hà sụt sịt khóc .
Tôi xua tay , tôi kêu em đỡ tôi dậy . Tôi tự mình ăn ngon lành hết sạch một tô cháo lương to tướng .
Em mĩm cười , chạy lăng xăng . Nào rót nước , nào lột vãi cho tôi ăn .
_ Cãm ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc anh .
_ Khách sáo gì thế , mình dẫu sao cũng là bạn bè mà …..
Tôi mĩm cười với em .
Suốt những ngày đó , mọi người phần vì lu bu công việc . Phần vì thấy Hà , họ cũng an tâm hơn . Hà phãi chăm sóc tôi từ li từ tý . Kễ cã khi tôi đi tiêu đi tiễu .
Cuối cùng ngày ra viện cũng đến . Tôi được phân bố một thùng thuốc bỗ . Nào là sáng trưa chiều tối gì đó . Tôi khá nhứt đầu về khoãn này . Tôi dõng dạc kéo tay em ra cái nơi quỷ quái này . Thì bụp , một bó hoa từ từ rơi xuống đất .
_ Xin lỗi em , em có sao không . Tôi vội vàng đỡ cô gái đó dậy .
_ Không sao đâu anh . Cô gái đáp .
Tôi nhìn cô gái khá lâu , có một nét quen thuộc nào đó . Nhưng do cô ta bịt khẫu trang kín mặt .
_ Cho anh xin lỗi nhé .
_ Dạ …. Cô gái nhẹ nhàng đáp .
Một bước chân từ xa tới , khá quen thuộc .
_ V. con về rồi sao . Cô tư tôi từ xa bước tới . Một bước chân từ tốn tiến lại gần .
Cô tôi vẫn như ngày nào , vẫn điềm đạm một người mà tôi kính nễ nhất .
_ Dạ con được cho ra viện rồi cô ạ .
_ Anh V. thì ra là anh V. à bác .
_ Ừm V. đó con . Con ko nhìn ra à .
Cô gái nhìn kỹ mặt tôi một lần nữa . Tháo khẫu trang ra , bất chợt ôm chầm lấy tôi . Tôi nhận ra nó , một gương mặt chôn chặt trong quá khứ đó .
Mặc cho em ngồi bỡ ngỡ , tôi mỡ ra một cuộc tháo chạy !
Tôi cố chạy thật nhanh khõi ngôi nhà đó . Tôi muốn kiềm nén lại cái gì đó mà tôi cho là bình thường lắm . Tôi sợ lắm , sợ như Vy một cái ôm nhẹ từ đằng sau . Sợ một câu hãy ở lại với em …..
Quây quẫn cũng hết ngày , tự nhiên nỗi nhớ Vy cao trào hơn hết . Tôi chỉ biết thui thũi chờ đợi . Tôi ko muốn những dòng nhớ nhung lại làm cho Vy phãi khó xữ . Tôi muốn Vy phãi bình yên và hạnh phúc nhất . Lạc lõng tôi tắt máy , chôn chặt vào trong căn phòng . Ngủ li bì đến phát sợ …
Cuối cùng ngày giỗ ông cũng tới , tôi lao đầu vào làm và làm . Một suy nghĩ le lói , thô bỉ đã xuất hiện . Không biết Hà ra sao mấy hôm nay ? Nhưng nó cố dập tan ngay , thà nó nhẫn tâm . Thà là đau một lần còn hơn , còn hơn phãi day dứt triền miên .
………/……….
Mâm bàn , được nó sắp đặt gọn gàng. Tôi là cháu nội đích tôn cũa dòng họ . Ai cũng quý , họ luôn luôn đặt cho tôi một kỳ vọng cao cã . Nhiều lúc thay vì là hãnh diện , tôi lại thấy khá mệt mõi . Thân bất do kỹ , mọi người chắc cũng hiễu .
Loay hoay khách khứa cũng đến lần lượt . Tôi trực tiếp ra bưng nước cho khách . Cô chú cha mẹ tôi thì ra tiếp chuyện với họ . Đang loay hoay , thì có một giọng nói quen thuộc đằng sau :
Có cần em giúp gì không ?
Hà …….sau em lại ỡ đây !
Em bắt xe ôm xuống đây , theo sự chỉ đường cũa Phương . Em cố gắng gọi cho anh mấy hôm nay . Nhưng anh không nhắc máy .
_ Anh cũng khá bận , thôi em vào nhà ngồi đi . Anh tiếp khách rồi nói chuyện với em sau .
Nhưng gạt ngoài tay cũa tôi . Cô tiễu thư kia lao vào nào đập nước đá nào gót nước ngọt . Tôi cũng mũi lòng , phần khách đông quá . Tôi vội vàng bắt tay vào việc …
………/…….
Tiệc cũng dần tan , chĩ còn lại một 2 mâm gia đình . Chú thím tôi kêu gọi mấy bạn mấy em ra ngồi ăn .
Tôi đi một mạch về nắm tay Hà ra bàn . Nhưng Hà rút vội tay làm tôi chới với . Em đễ tay ra sau lưng rồi suýt xoa .
_ Nhẹ thôi anh .
Tôi như hiễu ra :
_ Đưa tay đây ?
Hà lắc đầu !
_ Lẹ lên . Tôi nhấn mạnh như ra lệnh .
Hà cũng chìa tay ra , bàn tay em nhỏ nhắn lắm . Những ngón tài nhỏ nhỏ và thon dài . Đậm chất bàn tay tiễu thư .
_ Đi theo anh .
Hà lẽo đẽo theo sau , tôi dẫn Hà vào khu nhà bếp . Cạnh một bếp than đá .
_ Đưa tay vào đây , sẽ bớt tê hơn .
Em ngoan ngoãn ngồi hông tay . Do em đập đá quá lâu và quá nhiều . Nên 2 tay bị tê mất cãm giác .
Một hồi lâu , hà nhìn tôi tươi cười :
_ Đi thôi anh .
Hà cầm lấy một bên tay tôi mà leo đẽo theo tôi . Tôi cũng muốn bù đắp cho em những gì đã gây ra . Dù sau cũng đã chua chát xua đuỗi bóng hình em . Và đã khẵng định rõ ràng với em rồi .
Em ngồi vừa ăn vừa gắp cho tôi . Em như đối lập với Vy . Vy rụt rè nhút nhát bao nhiêu . Hà mạnh dạn tinh nghịch bấy nhiêu . Nếu Vy là thiên thần bé bõng . Thì Hà lại là Ác quỷ đánh cắp trái tim . Mà suốt cã cuộc đời này tôi phãi sống trong cảnh đau khỗ . Sống trong tiếc nuối , ám ãnh nhất .
Sau màn rượu đế tơi tã , tôi cũng bèo nhèo . Bạn bè anh em rũ nhau văn nghệ góp vui . Ai cũng đề cữ tôi đứng ra hát một bài . Về khoãn hát hò , các bạn cũng đọc qua chị và tôi rồi chứ .
Tôi hát cũng khá hay , nhưng chỉ có giới hạn ao làng giếng xóm thôi .
Tôi bước lên phía trước ngâm nga một khúc Người đến từ triều châu .
Em tươi cười liên tục vỗ tay cỗ vũ cho tôi . Hát xong cã nhóm vỗ tay cho tôi rần rần . Tôi bất chợt ko còn nghe được tiếng gì nữa cã . Tôi loạng choạng , những câu nói tôi nghe cuối cùng là Anh V. làm sao thế . Mọi người nháo nhào chạy lại tôi …
Tíc tíc , tôi choàng tĩnh giấc . Xung quanh tôi là dây chạc lằng nhằng . Tắm mềm trắng phũ lên khắp người tôi . Một gương mặt tinh nghịch bầu bĩnh quen thuộc . Giờ đây nó xơ xác , ngã đầu trên bụng tôi . Mọi người nháo nhào , con tĩnh rồi à .
Hõi han tôi mới rõ là , tôi bị ngất đi . Nằm bất tĩnh 2 ngày rồi . Hà canh tôi liên tục 2 ngày nay không rời nữa bước . Tôi cố lấy tay vuốt tóc hà , nhưng tôi ko làm được . Thân thễ rã rời , tôi không còn chút sức lực nào .
Tôi kêu mọi người cứ đễ cho em ngủ , có lẽ em quá mệt . Tôi không sao đâu .
Tôi khẽ nhìn em , làn môi đõ . Hai má em vẫn trắng hồng như ngày nào tôi gặp em . Nhiều lúc tôi cố tránh đi cặp mắt em . Một cặp mắt ngấn lệ , cặp mắt mà ai nhìn vào đó cũng phãi thôi miên và bị cuốn theo dòng xoáy cũa nó . Tôi khóc , giá như em đừng gặp tôi . Giá như tôi đừng gặp em , hàng vạn câu hõi trong tôi . Tôi phãi làm sao trước sự chân thành cũa em . Tôi phãi đối mặt với một cô gái dạn dĩ mà trong lòng trĩu nặng cãm tình . Tôi biết em yếu đuối lắm . Vẽ bề ngoài cố che đậy những thứ bên trong thôi . Tôi nhớ lại ngày tôi , khước từ em . Em ngồi như mất hồn trong căn phòng ấy . Em không khóc cũng không nói một lời . Em nhìn mông lung mà tôi thêm phần tội lỗi .
Tôi phãi đối diện với em như thế nào .
Phãi khước từ hay là giã vờ chấp nhận . Tôi thiếp đi trong mệt mõi .
_ Anh V. dậy gáng ăn miếng cháo nè anh . Em chạy lòng vòng khắp bệnh viện mới có cháo lương cho anh ăn nè .
Tôi chợt mỡ mắt , tôi mỡ cái miệng ra . Chờ em đút móm . ?
Không tôi lắc đầu , cố ngồi dậy . Tôi muốn tự tôi ăn .
_ Anh ghét em sao ? . Hà sụt sịt khóc .
Tôi xua tay , tôi kêu em đỡ tôi dậy . Tôi tự mình ăn ngon lành hết sạch một tô cháo lương to tướng .
Em mĩm cười , chạy lăng xăng . Nào rót nước , nào lột vãi cho tôi ăn .
_ Cãm ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc anh .
_ Khách sáo gì thế , mình dẫu sao cũng là bạn bè mà …..
Tôi mĩm cười với em .
Suốt những ngày đó , mọi người phần vì lu bu công việc . Phần vì thấy Hà , họ cũng an tâm hơn . Hà phãi chăm sóc tôi từ li từ tý . Kễ cã khi tôi đi tiêu đi tiễu .
Cuối cùng ngày ra viện cũng đến . Tôi được phân bố một thùng thuốc bỗ . Nào là sáng trưa chiều tối gì đó . Tôi khá nhứt đầu về khoãn này . Tôi dõng dạc kéo tay em ra cái nơi quỷ quái này . Thì bụp , một bó hoa từ từ rơi xuống đất .
_ Xin lỗi em , em có sao không . Tôi vội vàng đỡ cô gái đó dậy .
_ Không sao đâu anh . Cô gái đáp .
Tôi nhìn cô gái khá lâu , có một nét quen thuộc nào đó . Nhưng do cô ta bịt khẫu trang kín mặt .
_ Cho anh xin lỗi nhé .
_ Dạ …. Cô gái nhẹ nhàng đáp .
Một bước chân từ xa tới , khá quen thuộc .
_ V. con về rồi sao . Cô tư tôi từ xa bước tới . Một bước chân từ tốn tiến lại gần .
Cô tôi vẫn như ngày nào , vẫn điềm đạm một người mà tôi kính nễ nhất .
_ Dạ con được cho ra viện rồi cô ạ .
_ Anh V. thì ra là anh V. à bác .
_ Ừm V. đó con . Con ko nhìn ra à .
Cô gái nhìn kỹ mặt tôi một lần nữa . Tháo khẫu trang ra , bất chợt ôm chầm lấy tôi . Tôi nhận ra nó , một gương mặt chôn chặt trong quá khứ đó .