DOMINO Truyện Loạn Luân 2022 - Chương 6
Chương 6: Kẻ Đáng Thương
Cái gì cũng sẽ có giới hạn, dù đó là lượng nước trên thế giới, nhiên liệu của mặt trời, tuổi thọ của con người, hạnh phúc, thậm chí là khổ đau…
Tận cùng của nỗi đau là cảm giác thế nào? Tôi nghĩ mình đã từng trải qua rồi. Khi ấy tôi 4 tuổi, là một đứa trẻ bình thường, được sinh ra trong một gia đình bình thường. Gia đình tôi tuy không giàu, cũng không có quyền thế, quan hệ, thứ duy nhất chúng tôi có là sự hạnh phúc. Nhưng mọi thứ chẳng được bao lâu, khi ở cái tuổi tôi bắt đầu biết cảm nhận về thế giới xung quanh, số phận giáng cho tôi một bi kịch.
Như mọi hôm, ba mẹ tôi đi làm về. Hôm đó, tôi đã mặc sẵn một bộ đồ mới vì tối nay ba và mẹ sẽ dẫn tôi đi chơi. Bằng trí tưởng tượng của một đứa trẻ, tôi đã vẽ ra vô vàn viễn cảnh vui vẻ cùng ba mẹ. Nhưng, mọi thứ tan biến nhanh hệt như cách chiếc xe tải mất lái đâm vào ba mẹ tôi.
Ngay trước mặt tôi!
“Đứa trẻ này đáng thương quá!”
“Ừ, tài xế bỏ chạy! Ba nó chết tại chỗ rồi!”
“Mẹ nó đang cấp cứu, mà thấy tình hình nguy kịch lắm!”
“Đáng thương quá!”
“Đáng thương thật!”
“Đáng thương…”
“Đáng thương…”
“Đáng thương…”
…
Ba tôi đã qua đời tại chỗ, mẹ thì được cứu sống nhưng bại liệt, mạng sống mẹ cũng như ngọn nến trước gió, rồi đến một hôm, mẹ cũng bỏ tôi mà đi. Niềm hạnh phúc tan biến, chỉ còn nỗi đau bao phủ.
Tôi tưởng rằng ngày hôm đó đã là ngày tận thế, nhưng không…
()
***
Sau tai nạn của ba mẹ, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi. Tôi đến ở nhà cô chú mình. Cuộc đời tôi từ đó là những chuỗi ngày buồn bã, thất vọng, chán nản. Tôi chẳng biết ý nghĩa sống của cuộc đời mình. Tại sao tôi phải cố gắng sống khi mà xung quanh tôi đầy rẫy khổ đau? Tôi đã từng nghĩ phải chi mình chết đi có lẽ sẽ vui hơn. Nhưng tôi chưa dám, hoặc đúng hơn, tôi đang kì vọng vào câu nói “ông trời không lấy đi của ai tất cả, những nỗi đau sẽ được đền bù bằng điều khác”. Tôi vẫn tin mình sẽ nhận được bồi thường theo một cách nào đó. Và đúng thật, ông trời đã mang em đến bên tôi.
Em tên Kiều, một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp. Em học chung trường với tôi, nhưng cảm giác chúng tôi như ở hai thế giới khác nhau vậy. Em là bông hoa cao quý, tôi chỉ là con ong thấp hèn. Nhưng chẳng ai biết được rằng, số phận lại sắp đặt tôi đi bên em.
Tôi không có cơ hội tiếp xúc với em nhiều, nhưng trong một lần sinh nhật của bạn, tôi đã được gặp em. Em xuất hiện như một nữ thần, mọi sự chú ý của tôi đều tập trung đổ dồn vào em, đến mức tôi chẳng còn biết trời trăng mây gió ra sao. Tôi bắt gặp ánh nhìn đáp trả của em, sự ngại ngùng, mặc cảm khiến tôi không thể nhìn em nữa.
Cuối buổi tiệc, tôi có ở lại chơi một trò chơi, thật ra tôi tính đi về rồi, nhưng vì có em, nên tôi nán ở lại, dù trong lòng chẳng dám hi vọng về bất cứ điều gì. Trong trò chơi, tôi và em vô tình bị bắt hôn nhau. Tất nhiên, tôi biết bản thân mình ở đâu. Tôi lập tức chấp nhận bị phạt uống bia. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều lắm, nhưng không ngờ hành động đó lại khiến Kiều động lòng.
Kể từ hôm đó, tôi thường xuyên thấy Kiều đi ngang qua lớp mình. Tôi cũng chả rõ lý do nữa, nhưng được ngắm em thích thật. Tất nhiên, tôi chỉ dám lén nhìn chứ đâu dám nhìn trực tiếp.
Rồi vào một hôm, tôi đi WC về thấy em trước cửa lớp mình, vốn định lủi thủi vào lớp, nhưng không hiểu sao tôi lại gọi tên em, tựa như một bản năng vậy. Khoảnh khắc em ấy quay lại, tôi như bị hớp hồn. Kiều đẹp quá đi mất. Bỗng, Kiều bỏ chạy trước sự ngơ ngác của tôi. Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy Kiều dường như đang để mắt đến mình. Có lẽ tôi ảo tưởng thôi!
Vào hôm nọ, tôi đang đi trên cầu thang, chợt từ phía sau, ai đó va vào tôi kéo theo một cảm giác mềm mại xuất hiện ở lưng. Tôi không kịp phản ứng và cứ thế ngã xuống cầu thang. Vừa quay lại thì thấy người va vào tôi là Kiều. Tôi hốt hoảng: “Em có sao không?”
Em ấy có vẻ hơi ngại, mím môi lắc đầu. Tôi đỡ Kiều dậy, hình như em vẫn ổn. Thế thì tốt rồi, để Kiều bị sứt mẻ cái gì tôi buồn lắm.
Tôi cũng không biết nói gì nữa nên gãi đầu quay đi, nhưng Kiều bỗng kêu tôi lại. Em ấy ấp úng gì đó, chưa kịp nói thành tiếng thì trống trường vang lên.
Tối hôm đó, sau khi đi bưng bê dọn dẹp ở quán nước gần nhà về, tôi ngã lưng xuống giường. Mở điện thoại lên xem, tôi giật mình. Cái messenger cả tuần không có một thông báo, nay lại nổi chấm đỏ. Mà đáng kinh ngạc hơn, người nhắn cho tôi lại là Kiều.
Mở tin nhắn lên đọc thì thấy Kiều hỏi: “Hồi sáng anh có bị sao không?”
Tin được không? Hoa khôi của trường nhắn tin hỏi thăm tôi. Cái cảm giác phơi phới này là sao nhỉ. Tôi run run trả lời tin nhắn Kiều. Nhập gần 10 phút mới được một tin nhắn hoàn chỉnh. Ấn nút gửi, tôi nằm chờ tin nhắn của Kiều. Trong đầu tôi tự hỏi rất nhiều thứ.
Tôi cũng không ngờ rằng từ hôm đó, tôi và Kiều ngày nào cũng nhắn tin cho nhau. Cũng chỉ là những tin nhắn hỏi han bình thường, nhưng thiếu lại không được. Nhờ đó, tôi biết rõ hơn về Kiều. Em ấy vậy mà hòa đồng, thân thiện với tôi lắm. Dần dần, trong lòng tôi có gì đó khác lạ. Tình cảm dành cho Kiều dần dần tăng tiến thêm một bậc. Nhưng tôi vẫn không dám nghĩ đến chuyện đi xa hơn cùng Kiều.
Rồi bỗng một hôm, Kiều nói muốn tôi dạy kèm cho em ấy và sẽ trả lương. Tôi mới nghe lập tức lắc đầu, chuyện này làm sao được chứ. Tôi chưa từng dạy ai nên không tự tin lắm. Vả lại Kiều học cũng đâu có tệ. Nhưng rồi, trước sự nài nỉ của Kiều, tôi cũng đã đồng ý.
Cứ thế, những buổi học thêm giữa tôi và Kiều diễn ra. Tiếp xúc với em ấy nhiều hơn, tôi nhận ra bản thân đã thích em ấy thật rồi. Vẻ ngoài xinh đẹp, tính nết dịu dàng, mọi thứ của em ấy đều khiến tôi đổ. Nhưng… một lần nữa, tôi tự biết thân biết phận. “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”? Có lẽ những tình cảm ấy chỉ nên giấu kín trong lòng.
Nhưng tôi lại không ngờ rằng, chính Kiều cũng thích mình. Một hôm nọ, lúc chở Kiều về, em ấy đã thổ lộ với tôi. Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn đen kịt của tôi được thắp sáng. Lần đầu tiên trong suốt bao năm qua, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Kiều, chính em ấy đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Em ấy là món quà mà ông trời đã ban tặng cho tôi, là niềm tin để tôi có thể tiếp tục sống hạnh phúc, vui vẻ. ()
Bốn năm trôi qua, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn đều có, chúng tôi vẫn bên nhau vô cùng hạnh phúc. Tôi còn tính toán chuyện sau này sẽ cưới Kiều như thế nào. Bởi vậy, tôi luôn nỗ lực học tập, làm việc để có nhiều tiền. Tôi đang mong chờ một tương lai cực kì hạnh phúc bên Kiều.
***
“Nè, hôm nay ra net làm vài ván bạn nhỉ?” Đang trong giờ học thằng bạn huých vai tôi một cái. Thằng này suốt ngày chơi game, chẳng lo học gì, lại còn rủ tôi nữa chứ. Tôi một mực từ chối.
“Sao vậy? Hay có hẹn với bạn gái?”
“Không, bạn gái tao nay đi đám giỗ rồi! Nay tao bận làm đồ án!”
“Má cái thằng này suốt ngày chỉ biết học, không hiểu sao có bồ xinh vãi!”
Nghe thằng bạn nói vậy, tôi cũng có chút tự hào. Bỗng, nó ghé sát tai tôi rồi hỏi: “Mà hỏi thiệt cái này, mày với bồ mày tới mức nào rồi?”
“Mức nào? Ý mày là sao?”
“Là tiến triển tới mức nào… đừng nói với tao là mới nắm tay thôi nha!”
“Đâu… tao với bồ tao… hôn nhau rồi!”
Quả thật là vậy. Nụ hôn đầu của chúng tôi diễn ra vào đêm giao thừa năm ngoái. Khi ấy, tôi lấy hết can đảm hôn Kiều. Cái vị ngọt khi môi chạm nhau thật sự rất quyến rũ.
“Cũng ghê đấy… mà quen bốn năm rồi… vẫn chưa dắt đi khách sạn à?”
“Thôi ba! Cái đó để sau này tính!”
“Sau này gì nữa… mày không tranh thủ ăn thằng khác ăn mất đó! Tao có thằng bạn bị cắm sừng mà chưa kịp ăn con bồ phát nào nè, cay lắm!”
Nghe nó nói vậy, tôi tức giận không thèm đáp nữa. Tôi yêu Kiều thật lòng, mấy cái chuyện đó tôi không nghĩ nhiều. Mặc dù vẫn có những lúc, tôi nghĩ đến việc làm chuyện ấy với Kiều. Em ấy xinh đẹp, cơ thể lại rất quyến rũ. Mỗi lần đi chơi, thằng nhỏ trong quần tôi lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng hết. Nhưng chưa lần nào tôi làm xằng làm bậy với Kiều.
Lái xe về căn trọ của mình, lời nói của thằng bạn cứ quấn lấy tâm trí tôi. Nó khiến tôi khó chịu thật sự. Nhưng tôi biết Kiều cũng rất yêu mình. Những nghi ngờ không căn cứ chỉ khiến mối quan hệ rạn nứt thôi. Tôi tin tưởng Kiều, hệt như cách tôi yêu em ấy vậy.
Về đến nhà, tôi thay đồ rồi làm đồ án. Đến tầm 4 giờ chiều, tôi đi làm thêm ở quán cà phê. Đang làm việc thì tôi thấy tin nhắn của Kiều, mở lên thì thấy em ấy gửi hình bia cùng với một số mồi nhậu.
“Nhậu với ba hả cưng?”
“Dạ hihi!”
“Mà em chưa về nhà hả?”
“Tối nay kẹt xe quá trời, em với ba ngủ lại khách sạn.”
Tự dưng nhắc đến hai chữ khách sạn, tôi lại nhớ về lời thằng bạn. Nhưng mà tôi đang nghĩ gì vậy? Kiều đang ở với ba cơ mà!
Đúng lúc đang vẩn vơ suy nghĩ thì chị đồng nghiệp kêu: “Nam, đem hai ly matcha này ra bàn 21!”
Tôi vội nhắn tin chúc Kiều ngon miệng rồi làm việc. Chẳng hiểu sao, lúc đó tôi lại vô ý làm đổ mất hai ly nước của khách gọi. Một điềm xấu chăng?
***
Tối hôm đó, tôi không thấy Kiều rep tin nhắn của mình. Có lẽ Kiều say nên ngủ rồi, Kiều tửu lượng kém lắm. Tôi gửi tin nhắn chúc em ấy ngủ ngon sau đó phóng xe về nhà trọ. Đi trên đường, tôi cứ thấy lo lắng thế nào đó, dù vốn dĩ chẳng có gì đáng lo cả. Có lẽ hôm nay tôi mệt rồi!
Sáng hôm sau, tôi thấy Kiều đã xem tin nhắn của mình, nhưng em ấy vẫn chưa rep. Tôi lo lắng nhắn tin nhưng vẫn nhận lại sự im lặng. Chuyện gì vậy nhỉ? Em ấy ít khi im lặng với tôi lắm. Tôi thử gọi cho Kiều nhưng em ấy cúp máy.
“Bình tĩnh nào Nam!” Tôi cố trấn tĩnh bản thân. Hễ có chuyện gì liên quan đến Kiều, tôi đều rất sốt sắn, thậm chí chẳng làm chuyện gì ra trò. Bởi từ ngày Kiều bước vào đời tôi, em đã trở thành ánh sáng, soi đường dẫn lối cho tôi. Chỉ cần em ho một tiếng, tôi cũng đã rất lo lắng rồi.
Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng em ấy cũng rep tin nhắn: “Em về nhà rồi, hơi mệt nên em ngủ đây!” ()
Lòng tôi nhẹ nhõm được phần nào. Nhưng tôi nào ngờ, ngày hôm ấy, định mệnh đã rẽ lối chúng tôi.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ chạy qua trường Kiều, đem ít bánh tặng cho em ấy. Tôi không báo trước vì muốn em ấy bất ngờ. Đợi mãi cũng thấy Kiều, tôi chạy lại.
“Anh Nam…” Kiều thấy tôi vội cười, nhưng nụ cười ấy không còn tươi tắn như mọi hôm. Kiều thoạt nhìn có vẻ khá mệt mỏi.
“Em sao vậy? Trông em mệt mỏi quá!”
“Không có gì đâu anh…”
“Anh có mua ít bánh cho em nè!”
“Cảm ơn anh!”
Có chuyện gì đó không ổn thật rồi. Kiều thường ngày không đáp tôi hờ hững như vậy. Tôi vội nắm tay Kiều lại rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy Kiều?”
“Em không sao…”
“Có thật không? Rõ ràng em…”
“EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG SAO! Sao anh phiền quá vậy?” Kiều quát tôi.
Tôi ngây ngốc ra. Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi mà bàn tán.
“Anh…” Tôi không biết phải nói gì nữa, có vẻ tôi chọc giận Kiều rồi.
Kiều sau đó dịu xuống, em ấy nói: “Em xin lỗi…”
Tôi thở phào, Kiều vẫn là cô bé đáng yêu, có vẻ khi nãy chỉ là tức giận nhất thời thôi. Nhưng đến khi về nhà, xem tin nhắn thì tôi sốc nặng.
“Từ giờ, chúng ta đừng gặp nhau nữa!”
Tôi vội nhắn tin cho Kiều, nhưng em đã block tôi. Qua các nền tảng nhắn tin khác, kết quả cũng như vậy. Tôi tức tốc gọi cho Kiều. Nhưng không bắt máy. Gọi rất nhiều cuộc cũng không có tín hiệu trả lời. Có khi em đã chặn số tôi rồi cũng nên. Chuyện gì vậy trời? Sao em ấy lại như vậy. Tự dưng lại làm vậy? Trước đây tôi cũng từng bị Kiều block nhiều mặt trận, nhưng mỗi lần đều có lý do rõ ràng, riêng lần này tôi thật sự không hiểu!
Tôi lo quá. Sao Kiều lại làm vậy? Em ấy muốn ruồng bỏ tôi sao? Những lúc thế này, những suy nghĩ tiêu cực dù nhỏ nhất cũng được phóng đại một cách thái quá. Tôi lại nhớ về câu nói của thằng bạn. Không… như vậy chỉ khiến tôi khó chịu hơn. Tốt nhất nên tìm cách giải quyết.
Giờ hoảng loạn không có ích gì. Tôi nên bình tĩnh, tiếp cận Kiều một cách nhẹ nhàng. Tôi tin mình làm được!
Tôi mua một cái sim khác, nhưng không gọi mà chỉ nhắn tin cho em. Tôi không hỏi han quá nhiều, chỉ tập trung an ủi. Có lẽ Kiều đang gặp vấn đề gì đó rất khó khăn. Tôi khuyên bảo em từ từ. Mong rằng em sẽ mau ổn. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn và tình yêu vô bờ của người đàn ông.
Quả nhiên, em đã có động thái trả lời. Tuy chỉ là những tin nhắn cụt ngủn, nhưng ít nhất còn hơn lặng im. Khoảng một tuần kể từ ngày hôm đó, tôi bí mật mua quà sang tặng em, chuyện này trước đây tôi cũng hay làm. Tôi và em vẫn chưa ra mắt gia đình hai bên vì muốn có nghề nghiệp ổn định đã. Thế nên tôi chưa bao giờ đặt chân vào nhà em, chỉ dám đứng ngoài lén gọi em ra nhận quà mà thôi.
Tối hôm ấy, thời tiết có chút thất thường, không khí bỗng trở lạnh, chỉ cần hít một ngụm thôi cũng đủ run cả người. Nhưng vì Kiều, chừng đó có là gì. Hi vọng với sự chân thành của mình, Kiều sẽ trở lại bình thường. Đến nơi, tôi gọi điện cho Kiều, nhưng nhận lại chỉ là câu nói “thuê bao quý khách vừa gọi…”. Thậm chí nhắn tin cũng không có trả lời. Tôi thấy sốt sắn quá. Cửa sổ phòng em không có chút ánh đèn nào. Có khi em đã đi ngủ rồi chăng? Chợt tôi cảm thấy có chút tuyệt vọng. Nhưng không sao, tôi là người có tính kiên trì, nhẫn nhịn mà. Đang lúc quay xe đi về, tôi loáng thoáng nhìn thấy bóng người ẩn hiện ở cửa sổ phòng ba Kiều, không phải một mà tận hai!
Chẳng hiểu sao, lồng ngực tôi lại nhói lên. Tôi có linh cảm chẳng lành, nhưng không biết vì sao. Có lẽ do trời lạnh quá thôi.
Sau đó vài ngày nữa, tôi vẫn kiên trì nhắn tin. Cuối cùng, tôi cũng hẹn được Kiều ra gặp mặt. Kiều có vẻ đã ổn hơn. Nhưng vẫn giữ cái nét lạnh lùng, buồn thảm trong đôi mắt. Tôi đã hỏi han Kiều rất nhiều và cuối cùng, Kiều cũng chịu nói chút ít.
“Mấy ngày nay em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe đi!”
“Anh… nếu như em phản bội anh thì sao?”
Tôi không tin vào lỗ tai mình nữa. Sao Kiều lại nói vậy? Lẽ nào em ấy…
“Không sao! Nếu em thật sự có người khác, thì anh sẽ rời đi… anh không trách gì em đâu…”
Tôi vừa nói vừa thở dài. Kiều nhìn tôi ngơ ngác rồi cúi đầu: “Sao anh tốt với em quá vậy?”
“Vì anh yêu em mà!”
“Thật ra… em chỉ hỏi vậy thôi… chứ em không có phản bội anh gì đâu!” Kiều nắm lấy tay tôi, em ấy đáng yêu thật. Tôi thở phào trong lòng. Yêu nhau 4 năm, tôi biết Kiều không phải kiểu người sẽ phản bội tôi. Cũng vì thế, câu nói trên cũng chỉ là tôi “văn vở” với em thôi.
“Vậy, em có chuyện gì mà chặn anh mọi chỗ, không thèm nghe điện thoại anh vậy?”
“Em… chỉ là gia đình có chút chuyện thôi mà… không sao đâu…” Kiều tựa đầu vào vai tôi. Khoảnh khắc này khiến tôi muốn che chở cho em ấy. Tôi muốn hỏi rõ chuyện gia đình của em là gì. Nhưng Kiều không muốn nói. Tôi thì không đoán ra, bởi trước giờ gia đình em luôn hạnh phúc mà.
Mà thôi, ít nhất bây giờ chúng tôi đã ổn. Mấy đêm nay tôi ngủ không được vì nghĩ rằng mình đã mất em thật rồi. Kiều vẫn vậy, em vẫn là người yêu của tôi. Nhưng tôi không hề biết, em ấy đã khác kể từ cái hôm đi đám giỗ đó.
Những sự thay đổi nhỏ nhặt của Kiều dần gây sự chú ý của tôi. Em trông buồn hơn, đôi lúc lại thở dài như người già vậy, thi thoảng em lại mất tập trung khi nói chuyện với tôi. Điều quan trọng nhất, tôi cảm giác em đang hạn chế thời gian gặp tôi, em đang cố tránh mặt tôi thì phải. Tôi cố gắng dành hết mọi sự quan tâm của mình cho em, mong Kiều sẽ sớm trở lại bình thường.
Chưa được bao lâu, vào một tối hôm nọ, tôi nhắn tin mà không thấy Kiều rep. Em ấy lại làm gì thế này? Dư âm của chuyện trước đó vẫn còn đeo bám tôi, nay Kiều lại mất tích như vậy khiến tôi lo lắng lắm. Tôi bỏ qua tất cả, ngồi đợi Kiều, nhưng đáp trả tôi chỉ là chiếc điện thoại bất động.
Không chịu được, tôi gọi cho em ấy ngay. Nhưng đầu dây bên kia không phải là Kiều. Mà là em trai Kiều. Thằng nhóc này tôi từng thấy qua, cũng nghe Kiều kể sơ về nó. Qua lời nói của thằng nhóc, tôi biết Kiều chỉ mệt nên ngủ quên thôi. Tôi nhẹ nhõm hẳn, tựa như vứt được cục đá trong lòng. Đang tính cúp máy thì em trai Kiều lại nói muốn kể tôi nghe một bí mật về Kiều.
Có khi nào bí mật này liên quan đến chuyện bất thường của Kiều mấy ngày nay. Tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này nên hỏi em trai Kiều bí mật đó là gì. Nhưng đợi một hồi lâu, thằng nhóc lại đổi ý: “Tiếc quá, em tính nói cho anh biết, nhưng đây là bí mật giữa hai chị em em, chị hai của em ngoan quá, em không nói cho anh biết được đâu! Nhưng đợi khi nào chị ấy chọc tức em, em sẽ nói cho anh nhé!”
Chọc tức? Ý nó là sao? Trời ạ! Nó làm tôi tò mò hơn nữa.
***
Bẵng đi một thời gian, mối quan hệ giữa tôi và Kiều dần trở lại bình thường, hoặc là do chính tôi đã quen với cái sự bất thường ấy.
Sinh nhật Kiều cận kề, tôi dùng số tiền tiết kiệm của mình để mua cho em một chiếc đầm thật xinh xắn. Tưởng tượng em mặc nó sẽ đẹp biết bao.
Hôm sinh nhật, tôi và Kiều như mọi năm, dắt nhau đi ăn. Sau đó, chúng tôi ra một nơi vắng vẻ. Tôi có chuẩn bị một chiếc bánh kem cỡ nhỏ, cùng em thổi nến đón chào tuổi 21 tươi đẹp.
“Em ước gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
“Em ước mọi người xung quanh đều yêu thương em!”
Tôi xoa đầu Kiều, nhẹ nhàng bảo: “Riêng anh thì em không cần phải ước!”
Kiều nghe xong dụi đầu vào lòng tôi. Miệng em ấy thỏ thẻ: “Em yêu anh!”
Sau đó, mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Kiều nhìn tôi một cách say đắm. Chúng tôi không cần nói gì, tự động tiến sát tới nhau. Bờ môi chạm vào nhau. Sao vị của nụ hôn này khác thế nhỉ? Nó không còn vẻ tươi mới, ngọt ngào. Nhưng nó máu lửa, cuồng nhiệt. Nụ hôn này khiến con cu trong tôi thức giấc!
Chợt, tôi thấy có gì đó không ổn. Bàn tay Kiều bỗng xuất hiện ở ngay giữa hai chân tôi, ngay trên con cu đang cứng của tôi. Chuyện gì vậy? Sao em ấy lại sờ vào chỗ đó?
Tôi cảm nhận rõ ràng bàn tay Kiều đang vuốt ve con cu tôi. Trong khi đó, tay còn lại của Kiều nắm lấy tay tôi đặt lên ngực của em. Tôi không tin đây là hiện thực nữa. Tôi thật sự đang sờ vú Kiều sao? Mà quan trọng hơn là do em ấy chủ động!
Có chuyện gì vậy? Sao em lại làm thế? Đây rõ ràng không phải Kiều mà tôi biết. Em ấy không thể làm chuyện như thế này được! Tôi lo lắng đẩy Kiều ra, nắm vai em, tôi hỏi: “Kiều? Em làm gì vậy?”
Kiều ngơ ngác nhìn tôi. Em ấy không nói gì, chỉ lắc đầu một cái rồi xách giỏ bỏ đi.
“Kiều? Em đi đâu vậy?”
Tôi vội vã đuổi theo, nhưng em chỉ để lại một câu: “Em nhớ ra ở nhà có việc! Em về trước! Đừng đi theo em!”
Cứ thế, Kiều lên xe bỏ đi, để lại tôi bơ vơ. Rõ ràng có điều gì đó bất thường ở Kiều. Tôi lo quá! Em ấy không phải loại con gái chủ động làm chuyện đó. Lúc này, tôi nhìn xuống quần mình, nó đã ướt đẫm từ khi nào.
***
Sau chuyện hôm đó, Kiều gần như tránh mặt tôi. Nói thật, đây là khoảng thời gian khó khăn nhất từ trước đến nay. Chuyện tình cảm của tôi đang gặp vấn đề. Nhưng tôi không rõ vấn đề ở đâu. Dường như nó xuất phát từ Kiều, từ những thứ mà tôi không thể nhìn thấy được.
Giận dỗi thì giận dỗi, tôi vẫn luôn biết cách để làm hòa với Kiều! Em ấy cuối cùng cũng chịu gặp mặt tôi, nhất là sau chuyến đi chơi với ông nội hôm trước, có lẽ chuyến đi đó đã giúp em giải tỏa phần nào căng thẳng. Tôi hẹn gặp em ở một quán nước, chúng tôi tâm sự với nhau gần hết cả một buổi chiều. Hôm đó, em đã hỏi tôi rằng: “Có phải anh chê em không?”
Tôi biết Kiều đang nhắc chuyện hôm bữa. Tôi liền lắc đầu: “Kiều, thật ra anh rất muốn… ừm… nói vậy thì kì quá… nhưng mà không thể phủ nhận anh cũng muốn… chuyện đó… chỉ là anh bây giờ… chưa có gì trong tay… anh sợ làm vậy… rồi sau này… nói chung là nhiều chuyện khiến anh không muốn! Anh muốn bản thân phải ổn thỏa cái đã… em hiểu ý anh chứ?!”
Kiều nghe xong cũng dịu đi phần nào, em ấy khoác tay tôi, ép bầu ngực to tròn vào.
“Anh cũng đang cố gắng từng ngày vì tương lai hai đứa… để anh xứng với em… À, sắp tới anh được đi thực tập rồi!”
Kiều bỗng hỏi: “Anh tính xin thực tập ở đâu?”
“Ở công ty của chú em! Nhưng mà không biết có được không, nghe mấy đàn anh khóa trên nói khó lắm!”
Kiều bỗng nhéo má tôi một cái: “Cứ để em! Em sẽ xin chú!”
“Như vậy có ổn không…” mặc dù rất thích, nhưng tôi sợ phiền hà cho Kiều.
“Không sao, em sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh! Nhưng với một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“Sau này, bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải cưới em, phải ở bên em suốt đời, dù có chuyện gì xảy ra!”
Tôi ngơ ngác, cứ như Kiều vừa cầu hôn tôi vậy.
“Tất nhiên rồi, anh nhất định sẽ bên em mãi mãi!”
Tôi đáp chắc nịch. Lúc ấy, tôi đang đứng ở đỉnh cao của cảm xúc, trước mắt tôi chỉ là một con đường trải đầy hoa hồng. Nhưng tôi quên mất rằng, hoa hồng thì có gai.
***
Dưới sự trợ giúp của Kiều, tôi đã được nhận vào thực tập ở công ty chú Kiều. Lần đầu được tiếp xúc trực tiếp, tôi cảm giác ngưỡng mộ chú ấy quá. Một người tài năng, phong độ, giàu có. Tôi rất muốn trở thành người như chú.
Môi trường thực tập không quá khắc nghiệt, mới đầu tôi chỉ được giao vài việc vặt, nhưng trước sự xông xáo của mình, tôi nhanh chóng được giao xử lý những công việc chính thức.
Mọi người trong cùng bộ phận rất quý tôi, không phải tự cao đâu, chính họ đã nói vậy. Nhưng có một người lại không ưa tôi, chính là quản lý. Anh ta có vẻ rất thích đì tôi.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng tôi cũng là con người mà, một hai lần cũng cảm thấy khó chịu. Trong một lần nói chuyện với Kiều, tôi vô thức bộc lộ cảm xúc đó.
Chỉ hai hôm sau, quản lý đã được thay bằng một người mới, đối xử với tôi tốt hơn. Sao có thể có sự trùng hợp như vậy?
Cũng trong hôm ấy, Kiều mang cơm trưa đến cho tôi. Em ấy đến mà không báo trước làm tôi bất ngờ quá. Tuy công ty có khu vực dành riêng cho việc ăn uống, nhưng tôi lại thích ăn trên sân thượng hơn. Nơi đó thoáng khí, lại mát mẻ nữa. Thế là tôi cùng Kiều lên sân thượng. Nhưng đang đi thì lại gặp chú của Kiều. Chú ấy nhờ Kiều làm chuyện gì đó, có lẽ là việc gia đình, tôi đành lên sân thượng đợi Kiều vậy. Sao em ấy lâu quá nhỉ?
Vừa nghĩ xong thì Kiều xuất hiện từ phía sau.
“Ngồi xuống với anh!” Tôi kéo Kiều ngồi xuống, tiện thể hôn lên môi em ấy một cái, nhưng Kiều vội né tránh.
“Lo ăn đi đã!” Kiều nói xong mở hộp cơm ra, tôi cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ thôi. Đang ăn, tôi quay sang hỏi: “Kiều, nay quản lý bên anh bị thay rồi!”
“Vậy hả? Vậy thì tốt rồi! Anh khỏi bị đì nữa.” Kiều cười nói, nhưng sao đằng sau nụ cười ấy có vẻ gì đó gượng gạo.
“Có phải… do em làm không?” Tôi hỏi Kiều. Em ấy hít một hơi rồi đáp: “Ừm, em đã nói chú làm vậy!”
“Như vậy không ổn đâu… anh biết em lo cho anh… nhưng mà làm vậy phiền chú quá!”
“Không sao đâu, chú thương em lắm hihi! Với lại, em không muốn ai làm anh khổ hết! Anh còn phải tập trung lo cho sự nghiệp tương lai, để rồi cưới em nữa đó, anh hứa rồi nha.”
“Ừm, nhất định anh sẽ lấy em!”
Đang ăn chợt Kiều run lên một cái. Dù mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn ra.
“Em có sao không?”
Kiều lắc đầu, nhưng rõ ràng em ấy vừa run lên một cái nữa.
“Em không sao đâu… ah… chỉ là… uh… hơi đau bụng… anh đợi em xíu nha!” Kiều đứng rồi dậy chạy đi. Tôi hơi lo tính đi theo nhưng em ấy không cho. Mà vài phút sau, tôi cũng hơi mắc tiểu. Dọn dẹp hai hộp cơm, tôi đi về phía cửa dẫn xuống tầng dưới, nhưng bất ngờ thay, cánh cửa bỗng dưng khép lại, có lẽ do gió thổi.
Tôi lại định mở cửa nhưng không được. Cửa bị khóa rồi, hình như bên trong có ai khóa. Lẽ nào ai chơi khăm tôi. Vội gọi điện thoại nhờ Kiều, nhưng tôi nghe được tiếng chuông điện thoại em ấy phía sau cánh cửa. Có khi nào Kiều trêu tôi không. Tôi liền gõ cửa nói Kiều mở khóa cho mình. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Kiều nói cánh cửa này bị kẹt khóa. Tôi nghe vậy cố mở cửa nhưng không được, kiểu này phải đợi người đến sửa thôi.
Mà sao cánh cửa này lại rung lên liên tục thế nhỉ? Hình như còn có tiếng gì đó. Tôi thử áp tai vào cửa thì nghe như tiếng chuột kêu. Kiều đã đi chưa nhỉ? Tôi thử hỏi thì không có ai đáp. Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi.
Tôi ngồi đợi một lát thì cửa mở ra, nhưng không thấy nhân viên sửa cửa đâu cả, chỉ có Kiều và chú. Hai người mồ hôi nhễ nhại, có vẻ bên trong khá nóng. Thấy chú của Kiều, tôi hơi ngại, bởi phải nhờ cậy đến chú quá nhiều.
Nhưng sao chú ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ thế kia, cứ như đang nhìn một thằng ngốc không hiểu chuyện vậy, không biết tôi có làm gì sai không?
()
***
Sáng hôm nay, tranh thủ ngày nghỉ lễ, tôi hẹn Kiều đi chơi. Dạo gần đây bận bịu nhiều việc nên không có thời gian cho Kiều nhiều, chắc em ấy cô đơn lắm. Hôm nay phải dẫn em ấy đi chơi thật vui mới được. Nhưng sao Kiều vẫn chưa đến nhỉ, đã gần một tiếng rồi đó.
Thường thì Kiều chỉ trễ hẹn khoảng chừng 10 đến 15 phút, hôm nay là kỉ lục mới rồi. Vừa liếc cái đồng hồ xong thì tôi thấy Kiều chạy đến bên mình, nhìn cái tướng chạy của em dễ thương quá. Nay em ấy mặc chiếc đầm do tôi mua, tôi quả là có mắt chọn đồ! Kiều hôm này thật lộng lẫy và xinh đẹp.
Chúng tôi chở nhau đi ăn, sau đó đi xem phim. Đang xem phim thì Kiều đi đâu đó một lúc lâu. Sao cứ có gì đó kì lạ vậy nhỉ? Tôi cứ có cảm giác Kiều đang xa lánh mình. Hay đúng hơn, với trực giác của một người đàn ông, tôi thấy có ai đó đã nhúng tay vào mối quan hệ giữa chúng tôi.
Lo cho Kiều, tôi ra nhà vệ sinh để gọi điện hỏi thử. Nhưng vừa nói được vài chữ thì Kiều đã cúp máy, sau đó em nhắn tin cho tôi rằng mình đau bụng.
Có thật không nhỉ? Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu nghi ngờ Kiều. Lời em ấy nói có gì đó không thật!
Sẵn tiện ở nhà vệ sinh, tôi đi tiểu phát. Lúc đang xả vòi thì tôi để ý căn phòng phía sau mình. Nó đang khóa cửa, bên trong lại phát ra những tiếng da thịt va chạm.
Liều thế nhỉ? Họ làm tình ngay trong nhà vệ sinh sao? Không biết cảm giác sẽ ra sao nếu tôi và Kiều cũng làm ở đó nhỉ? Mà tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi và em còn chưa làm tình nữa chứ ở đó mà mơ mộng.
Nhưng…
Nếu như hôm đó, tôi không đẩy em ra, nếu như hôm đó, tôi không nghĩ quá nhiều, thì có khi…
***
Vì Kiều bị đau bụng nên buổi xem phim bị đứt đoạn, có xem nữa cũng chẳng hiểu gì, tôi và em đi ăn trưa, sau đó dạo vòng quanh siêu thị, gần chiều thì tôi và em uống cà phê. Buổi hẹn hò của chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, bởi chúng tôi chỉ cần ở bên nhau là hạnh phúc rồi.
“Giờ anh chở em về nhé?” Tôi đội mũ bảo hiểm cho Kiều, cẩn thận gài dây cho em.
Em ngồi lên xe, vòng tay ôm tôi, sau đó nói: “Em hơi mệt! Hay là về nhà anh nghỉ tí đi!”
Kiều nói xong ép chặt bộ ngực của em ấy vào lưng tôi. Chỉ cần có vậy, con cu trong quần tôi đã cứng lên hết cỡ. Những ý định thầm kín bỗng trỗi dậy, len lỏi trong đầu tôi. Chúng tôi đã hơn 20 tuổi cả rồi. Tôi cũng đã quyết định đời này sẽ lấy Kiều thôi. Vậy, nếu tôi… muốn làm chuyện đó với Kiều trước cũng… không sao đâu nhỉ?
Nghĩ một lát thôi mà tôi đã chở Kiều về đến nhà lúc nào không hay. Em ấy cũng hay đến đây chơi rồi nên không có gì ngại, hai đứa dắt nhau vào trong nhà. Kiều nhanh chóng ngã lưng xuống cái nệm trải ở góc tường, tôi thì xuống rót miếng nước cho em.
Khi vừa lên, tôi thấy Kiều đang nằm sấp đọc mấy quyển sách mới mua. Mà cái mông của Kiều thì có phải nhỏ bé gì đâu, nó to và căng hết cỡ. Nằm ở tư thế này thật khiến người khác kích thích. Tôi cầm ly nước đặt cạnh nệm, sau đó ngồi kế bên Kiều. Mùi hương của em khiến tôi có chút say, không phải say rượu, mà là say tình. Tôi cúi xuống ôm Kiều. Em có vẻ bất ngờ, quay lại cười với tôi.
“Gì vậy?”
“Hôn anh!”
Tôi vừa dứt lời đã đặt lên môi Kiều một nụ hôn. Em cũng nhanh chóng đáp trả, lưỡi chúng tôi cứ thế quyện vào nhau. Nụ hôn cứ thế mãnh liệt hơn, kéo dài đến mức vô tận, tôi không hề nhận ra, tay Kiều đã ở sát con cu mình. Tôi nhớ lại cảm giác hôm đó quá, tôi muốn bàn tay ngọc ngà này sờ lên cu tôi.
Đánh liều một phen, tôi kéo tay Kiều vào sát cu mình. Kiều vậy mà nhanh chóng chạm vào, sau đó vuốt ve một cách thuần thục.
Rồi, cái gì đến cũng đến. Em ấy mở khóa quần của tôi, đưa tay vào bắt lấy con cu đang hừng hực trong quần. Chúng tôi ngừng hôn, nhìn nhau say đắm.
“Kiều… anh…”
“Không cần nói gì đâu… để em…” Kiều sau đó lật người tôi lại, rồi em ấy trườn xuống phía dưới. Bàn tay vẫn đang vuốt ve con cu tôi, ẻm nhìn ngắm con cu hệt như một con thú cưng.
Tôi đang hoang mang không biết làm gì thì Kiều bất ngờ cúi mặt xuống. Một cảm giác ấm áp bao trùm.
Con cu tôi trong thoáng chốc đã nằm trong miệng Kiều. Chính em ấy đã ngậm nó!
Cái gì thế này? Tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh này! Kiều đang BJ cho tôi sao?
Đôi môi đỏ trượt dài trên thân cu. Cái lưỡi tinh nghịch liếm láp khắp nơi.
“Ah… Kiều… sao em biết làm cái… này… ah… anh sướng quá!!” Trong phút chốc, tôi đã không kiềm chế được mà bắn tinh.
Chết, tôi lỡ xuất bên trong miệng Kiều rồi. Vội vã ngồi dậy định nói gì đó thì thấy Kiều đã nhanh chóng xử lý đống tinh trùng trong miệng bằng cách nuốt sạch.
Khoảnh khắc đó, tôi như nhận ra…
Kiều khác quá.
Đúng lúc này, điện thoại Kiều reo lên. Em ấy vội bắt máy, sau vài cái “dạ”, Kiều cúp máy rồi cho vào túi xách.
“Chú gọi em có việc, giờ em phải đi đến công ty gấp!”
Em ấy nói rồi xách túi rời đi, cứ như chuyện chúng tôi làm vừa rồi chẳng có gì ấn tượng cả. Tôi bỗng chạy đến giữ tay em lại, một thứ cảm giác bất an trực trào trong người, tôi bất giác thốt lên: “Đừng đi có được không? Ở với anh, một chút nữa!!”
Nhưng Kiều lắc đầu, em ấy bước ra khỏi cửa, nở một nụ cười: “Giờ em đón taxi đi, anh không cần chở em đâu! Tạm biệt!”
Tôi thở dài. Mọi chuyện diễn biến nhanh đến mức tôi còn không kịp nắm bắt. Vừa rồi, Kiều BJ cho tôi. Sướng thì có sướng, nhưng trong đầu tôi ngập tràn muôn vàn câu hỏi. Tôi cảm giác hôm nay, mình đang đến rất gần với chân tướng sự việc. Tôi cảm giác mình đang có cơ hội vén màn những điều bí ẩn gần đây khiến Kiều cư xử khác lạ.
Ánh mắt tôi liếc xuống nệm thì nhìn thấy chiếc điện thoại phụ của Kiều. Kiều sử dụng 2 điện thoại, một chiếc cũ từng xài trước đây và một chiếc mới mua gần đây. Chiếc mới thường dùng để liên lạc, còn chiếc cũ dùng để ghi chép các thứ. Khi nãy, lúc lấy điện thoại mới ra khỏi túi, Kiều vô tình làm rơi điện thoại phụ. Tôi cầm chiếc điện thoại ấy lên. Theo tôi nhớ thì Kiều có thói quen viết nhật kí, nhưng không viết tay mà Kiều viết vào trong ghi chú của điện thoại. Tôi có nên mở ra xem không? Siết chặt cái điện thoại, tôi nghĩ mình vẫn nên tin tưởng Kiều. Tôi không muốn xâm phạm quyền riêng tư của em. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ thẳng thắn hỏi.
Định đem điện thoại đưa cho Kiều, nhưng em đã bắt được taxi rồi. Tôi lập tức lái xe đến công ty. Trong lòng luôn tự hỏi chú có việc gì mà cứ phải nhờ Kiều vậy?
Đến công ty rồi. Hôm nay là ngày nghỉ lễ nên vắng hoe, không một bóng người. Tôi bước từng bước vào thang máy, tim tôi đập nhanh quá. Không hiểu sao tôi lại lo lắng đến vậy. Thang máy mở ra, tôi nhẹ nhàng bước về phía phòng của chú Kiều, nơi duy nhất sáng đèn. Từng bước từng bước kéo theo những lo lắng ngày một lớn dần.
Mọi khi cửa phòng của chú ấy đều đóng chặt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy nó mở, dù chỉ là một nửa. Tôi bước đến, trong đầu lại cầu nguyện, cầu nguyện rằng sẽ không có gì xảy ra.
Nhưng…
Tôi chết lặng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
“Kiều… sao em… lại làm như vậy?” Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.
Kiều, người yêu tôi, người mà tôi yêu nhất, người mà tôi nghĩ sẽ cứu vớt cuộc đời tôi, người mà tôi quyết tâm sẽ lấy làm vợ… lại đang cùng chú ruột của mình làm cái hành động không thể chấp nhận được. Họ là người thân trong gia đình mà? Sao lại như vậy? Sao Kiều có thể cho chú mình đụ? Có phải Kiều bị cưỡng hiếp không?
“Ah… con sướng quá… đụ con mạnh lên…”
“Nay con đi chơi với bạn trai mà? Sao không kêu bạn trai con đụ?”
“Anh ấy… agh… ah… anh ấy khi nãy… lỡ ra… khi con mới… bú cu… ảnh… ahhh!”
“Cũng tại con thôi! Ai bảo bú cu giỏi quá làm chi? Haha!”
“Ah… đúng rồi… đụ con mạnh lên!!!”
“Nó yếu vậy sao không bỏ nó đi?”
“Tại anh… ấy yêu con… anh ấy nói sẽ không bỏ con… một người như con đây… chỉ có anh ấy mới có thể yêu con thôi… ah!”
“Không phải đâu! Có chú yêu con nữa nè!”
“Ahhhhhhhh!”
Người tôi run lên bần bật, đôi mắt đã mờ nhòa vì lệ.
Tại sao lại vậy chứ?
Tại sao Kiều lại làm vậy chứ?
Hóa ra ông trời mang em đến cũng chỉ để một lần nữa đày đọa tôi sao?
Tôi quay lưng bỏ đi, tôi không dám nhìn khung cảnh trước mắt nữa. Bước vào nhà vệ sinh, tôi ói một bãi rõ to.
Sốc quá!
Ngã người, tựa lưng vào tường, tôi nhìn sang cái điện thoại phụ của Kiều. Nhập mật khẩu là ngày mà chúng tôi yêu nhau, điện thoại mở khóa. Tôi tìm đến ứng dụng ghi chú, tìm đến chỗ lưu trữ nhật ký của Kiều.
Tôi tưởng chừng nỗi đau chỉ đến vậy là cùng. Nhưng… tôi đã nhầm. Lần này đây, tôi mới thật sự rớt xuống vực sâu của đau khổ.
“Ba… em trai… ông nội… chú…?”
Tôi khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ, khóc như lúc ba mẹ tôi bị xe tông.
Kiều từ lâu đã là niềm vui sống của tôi, đã là người không thể thiếu trong cuộc đời. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã không còn như xưa. Bóng tối một lần bao trùm lấy tôi!
Lái xe về nhà, tôi nhìn đâu cũng thấy khổ đau và tuyệt vọng. Lủi thủi bước vào trong, tôi thở dài một tiếng bất lực.
Hôm nay mới thật sự là tận thế của tôi!
()
Hết chương 6.