DOMINO Truyện Loạn Luân 2022 - Chương 2
Chương 2: Kẻ Si Tình
Tôi tỉnh dậy với cơ thể đầm đìa mồ hôi. Hơi thở vẫn chưa thể ổn định như bình thường. Một cơn ác mộng thật khủng khiếp. ()
Tôi đảo mắt nhìn quanh chiếc giường rộng lớn và trống trải của mình, rồi lại nhìn về phía tấm ảnh đặt ở cái bàn gần giường. Một cảm giác cô đơn bủa vây khiến tôi không tài nào chợp mắt được.
Đã 15 năm rồi, tôi vẫn không thể quên cái ngày ấy. Ngày mà em mãi mãi rời xa tôi.
Tôi tên Tuấn, là một giáo viên cấp 3 dạy Toán. Cũng như bao giáo viên khác, trước khi chính thức vào nghề, tôi từng đi thực tập ở một vài trường. Mỗi chuyến thực tập đều mang đến cho tôi những kinh nghiệm mới mẻ, giúp tôi hiểu rõ hơn việc làm giáo viên không hề đơn giản như mình nghĩ. Tuy vậy, nếu ai hỏi về chuyến thực tập đáng nhớ nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà đáp ngay là chuyến cuối, vì đó là lần tôi gặp được em.
Em tên Ngọc, một cái tên đẹp, nổi bật lên bởi sự quý giá. Em cũng như viên ngọc vậy, lấp lánh, kiêu sa và đầy dụ hoặc. Tôi trước giờ không tin chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Nhưng khi gặp em, mọi quan niệm đều không còn ý nghĩa. Tôi như say đắm trước em.
Em hiện đang học lớp 12, tức thua tôi 4 tuổi. Một khoảng cách không quá lớn để tôi có thể nghĩ về những điều xa hơn. Tuy nhiên, hiện thực vốn luôn phũ phàng. Em khi ấy đã có người yêu, một thằng bạn trai cùng lớp.
Thật sự tôi khá buồn về điều này, dù chưa là gì của nhau nhưng tôi thấy mình chẳng khác gì đang thất tình cả. Nhưng tính tôi vốn là người an phận, nên nếu số phận đã bắt buộc như vậy thì thôi. Tôi sẽ ráng quên em sau khi kết thúc chuyến thực tập này.
Nhưng trong lúc dạy lớp em, được tiếp xúc cùng em, tôi nhận ra mình đã yêu em nhiều hơn nữa. Em chính là hình mẫu con gái mà tôi luôn ao ước.
Gần kết thúc đợt thực tập, mà tôi với em cũng chỉ nói được đôi ba câu. Có lẽ tôi nên chấp nhận rằng chuyện tình cảm này vô vọng rồi. Nhưng mọi thứ lại xoay chuyển theo hướng không thể ngờ đến.
Tôi vô tình gặp em đi dưới mưa, bộ dạng thất thần, buồn bã. Không hiểu sao, tôi liền chắc chắn em vừa chia tay. Có lẽ do tôi đã luôn mong đợi việc này.
Nếu không tận dụng cơ hội này, biết đến bao giờ tôi mới có được em? Tôi vội mang chiếc ô của mình đến che cho em. Thấy tôi, em vội vã lau những giọt nước mắt rồi cố gượng cười. Nhưng tôi hiểu lúc này em không nên nhịn nỗi buồn trong lòng. Khoác cho em chiếc áo của mình, tôi lắc đầu như muốn bảo em không cần giả bộ làm gì. Tôi cũng chả hiểu sao lúc đó tôi lại làm thế.
Cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng dứt, em cũng đã bớt khóc phần nào. Dường như quá đỗi đau buồn, em đã tâm sự với tôi rằng bạn trai em, người mà cùng em sánh bước từ những năm đầu cấp 2 lại cùng với một cô gái khác cắm sừng em. Tôi bên ngoài tỏ vẻ thương xót, nhưng trong lòng lại vui như Tết. Nếu em biết được, chắc em sẽ nghĩ tôi là kẻ khốn nạn. Nhưng không, tôi vui vì tôi đã quá yêu em rồi.
Tôi dùng hết câu từ để an ủi em. Em sau đó có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Tôi còn nhận ra trong lúc nhìn tôi, ánh mắt em có chút khác thường.
Chúng tôi sau đó bỗng trở nên thân thiết hơn. Thường xuyên nói chuyện với nhau hơn trước. Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, tôi quyết định sẽ tỏ tình em vào cái hôm cuối cùng của đợt thực tập.
Một bó hoa tươi, một chiếc nhẫn, một trái tim chân thành và tôi đã có được em.
Một niềm hạnh phúc vô bờ bến khi em đã trở thành của tôi. Một tình yêu đẹp, một con đường ngập tràn hoa hồng đang chờ tôi và em.
Tôi không muốn sỉ nhục ai, nhưng phải thừa nhận thằng bạn trai cũ em… ngu quá! Một cô gái tuyệt vời như vậy lại không biết giữ. Đúng là đứa trẻ con!
Chuyện tình của tôi và em cứ thế ngày một tốt lên. Mặc cho dòng đời hối hả, tôi và em vẫn bên nhau. Càng ngày, tôi càng khám phá được nhiều điều về em. Em hiền dịu, dễ thương là thế, nhưng khi lên giường thì khác hẳn.
Tôi còn nhớ cái lần đầu tiên cùng em làm tình. Tôi phát hiện ra em không còn trinh nữa, có lẽ là em đã cùng bạn trai khi trước… thôi, chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc làm gì. Tôi chỉ cần biết em bây giờ là của tôi. Khi ấy, tôi đè em xuống và cố gắng làm những gì mình biết về chuyện giường chiếu, mọi thứ cứ khó khăn theo một cách nào đấy vì tôi… chưa làm tình với ai cả. ()
Em thấy vậy bật cười khúc khích rồi lật ngửa tôi lại. Một màn biểu diễn tuyệt vời khi em liếm láp khắp cơ thể tôi, trông chả khác một con mèo ngoan ngoãn.
Em thuần thục tụt quần tôi xuống, con cu cứng ngắc của tôi trình diện với em. Em lúc ấy có chút sốc vì cu tôi khá lớn. Tôi còn nhớ rõ cử chỉ khi ấy của em. Ngọc liếm mép một cái đầy thèm thuồng, sau đó em không nói không rằng ngậm lấy cu tôi mà mút như kem.
Lần đầu được bú cu, tôi run lên bần bật vì sướng. Cảm giác giữa hai chân như một khối băng đang dần tan chảy.
Cái cách em bú cu thật quyến rũ làm sao, mỗi lần lưỡi em đá qua đầu khấc, tôi lại sướng đến tê dại. Vì là lần đầu nên tôi không tự chủ được, rất nhanh đã xuất tinh. Mà khi ấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp báo với em thì con cu đã bắn tinh đầy mặt em rồi.
Tôi tính lấy khăn lau cho em nhưng bị em ngăn cản, chỉ thấy em lẽ lưỡi liếm những dòng tinh trùng đang chảy dọc bên khóe miệng. Hình ảnh ấy của em khiến tôi muốn phát điên.
Những ngày tháng sau đó, tôi trở thành người đàn ông sướng nhất thế giới khi được đụ em mỗi ngày. Tôi nhớ mãi gương mặt em, nhớ mãi đôi vú em, nhớ mãi vòng eo thon, cái mông vểnh cao và cái lồn dâm dục ấy.
Được một thời gian thì em có bầu. Thế là tôi và em tức tốc ra mắt gia đình đôi bên. Chuyện cưới hỏi cũng nhanh chóng được chấp thuận và tiến hành. Bên nhau lâu như vậy nhưng cảm giác về chung một nhà có gì đó rất khác. Tôi càng nhận ra mình yêu em rất nhiều.
Em là tất cả những gì mà tôi có.
Nếu một mai em rời xa, có lẽ tôi không thiết sống nữa…
Nhưng mọi thứ vẫn luôn trớ trêu, số phận vẫn luôn nghiệt ngã.
Em và tôi, hai người hai thế giới. Âm dương cách biệt.
Vào một chiều mưa, như chính cái hôm ông trời trao cơ hội đến cho tôi, em đã mãi rời xa vòng tay tôi. Em đã mất đi sau khi hạ sinh đứa con thứ hai. Mọi thứ sụp đổ. Thế giới xung quanh trở nên im lặng. Chỉ còn những tiếng vỡ nát trong lòng tôi.
Là tại nó. Tất cả là tại nó. Nếu không mang bầu đứa trẻ đó, Ngọc sẽ không phải chết. Nó… chính nó… Sự phẫn nộ rồi lại chuyển hóa thành nỗi buồn.
Ngọc! Em đi rồi, anh biết phải sống sao?
Anh không thể một mình đương đầu với nỗi đau này, anh không thể sống mà không có em bên cạnh. ()
Đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ về câu chuyện “Chiếc hộp Pandora” mà Ngọc từng kể. Khi nàng Pandora vì tò mò mà mở chiếc hộp kì bí ra, vô vàn những điều bất hạnh tràn ngập khắp nhân gian, đem đến đau khổ, tuyệt vọng cho con người. Tuy nhiên, con người vẫn cố gắng sống sót bởi trong chiếc hộp kia vẫn còn sót lại một điều – “hy vọng”.
Hy vọng?
Hy vọng của tôi còn không?
Khi đôi mắt tôi mờ dần vì những giọt lệ, tôi chợt nghe âm thanh thút thít bên cạnh mình. Cố lau đi những giọt nước mắt, tôi thấy Kiều, đứa con gái đầu lòng đang nức nở khóc cùng tôi. Như một sự kết nối vô hình, nỗi niềm đồng cảm của cha và con gái. Tôi ôm Kiều vào lòng, con bé thật giống mẹ khi sở hữu một cơ thể ấm áp. Nỗi đau trong lòng dịu đi, tôi cố trấn an con bé, trong lòng lại thầm trách mình quá yếu đuối. Ngọc đã đi mất nhưng tôi vẫn còn đứa con gái này mà.
Đây chính là niềm hy vọng của tôi!
Cứ thế, tôi tiếp tục sống vì Kiều. Tôi dành cho nó tình thương, sự chiều chuộng vô hạn. Một tay tôi chăm sóc cô con gái ấy trưởng thành.
Kiều rất ngoan, nó luôn vâng lời tôi, chưa lần nào tôi phải tức giận vì Kiều cả. Tôi cảm thấy thật may mắn khi Ngọc đã sinh ra cho tôi một đứa con tuyệt vời như vậy.
Kiều rất giống mẹ, từ gương mặt, vóc dáng, giọng nói, tính cách… Tôi như tìm lại được bóng dáng của Ngọc ẩn hiện bên trong Kiều. Lúc Kiều học lớp 12, tôi đảm nhiệm môn toán lớp nó. Cái khoảnh khắc tôi bước vào lớp, nhìn thấy Kiều, một thứ cảm xúc bồi hồi lại dâng lên trong lòng tôi.
Tôi nhớ đến Ngọc, nhớ đến cảnh lần đầu gặp em. Sao lại giống nhau đến vậy?
Thật sự nhiều lúc tôi say và lầm tưởng Kiều chính là Ngọc. Có lần sau khi nhậu xong, về nhà thấy Kiều trong ngăn bếp, tôi không còn tự chủ được mà ôm nó vào lòng. Lúc đó, tôi đã lầm nó là Ngọc. Cũng may, tôi chỉ ôm mà thôi. Dù sao chuyện tôi ôm con gái cũng khá bình thường. Kiều chưa hề phản đối gì cả. Từ cái ngày nó còn bé cho đến năm 20 tuổi, tôi vẫn thường hay ôm nó mà vỗ về. Cũng nhờ thế, tôi cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Kiều.
Nhất là cặp mông của nó, quả thật rất giống mẹ. Nhiều lần tôi đã dán chặt vào mông con gái mình mỗi lúc nó bước lên cầu thang.
Tôi cũng không biết sao bản thân có thể làm vậy. Chắc chỉ do Kiều quá giống Ngọc mà thôi. Dù sao Kiều cũng là con gái tôi, những suy nghĩ dơ bẩn như vậy là thứ không nên có trong đầu một người làm cha. ()
Nằm nghỉ một lúc thì trời đã sáng, tôi dậy đánh răng rửa mặt, sau đó xỏ giày vào rồi chạy bộ. Hít thở khí trời lúc sáng sớm là một cách khởi đầu ngày mới tuyệt vời. Tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Sau khi chạy bộ xong, tôi về tắm rửa rồi xuống ăn sáng cùng ba.
“Mời ba ăn cơm!” Tôi bước đến bên ba, người đàn ông với cái đầu hói đặc trưng. Không biết tôi sau này có hói giống ba không nhỉ?
Đang ngồi ăn thì ba bỗng hỏi: “Ngày mốt mày về bên nhà vợ đúng không?”
Tôi gật đầu. Ngày mốt là đám giỗ của vợ tôi. Suốt 15 năm, không đám giỗ nào là thiếu bóng tôi.
“Rồi mày đi một mình hả?”
“Không ba, con đi với Kiều.”
“Thằng Bảo thì sao?”
“Nó bận rồi!” Tôi không muốn nói nhiều về Bảo, đứa con trai tôi.
“Mày nhớ ông Năm bạn tao không? Hồi trước có vô nhà mình một lần…” Được một lúc, ba lại hỏi tôi.
“Dạ, ông Năm có con mắt giật giật đúng không?”
“Ừ, ổng đó! Ổng có đứa con gái năm nay 30 mà còn ế, tao thấy con bé cũng được, mày xem…”
Chưa đợi ba nói hết, tôi đã ngắt lời: “Không cần đâu ba!”
Tôi biết ba đang muốn nói với tôi điều gì. Đáp lại tôi là tiếng thở dài của ba.
“Con Ngọc cũng mất hơn 10 năm rồi, giờ tụi nhỏ cũng đã trưởng thành, tao nghĩ mày cũng nên tìm hạnh phúc mới!” Ba khuyên nhủ. Nhưng tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Con giờ đây chỉ cần sống vì con cái được rồi!” Khi vừa nói câu đó xong, hình ảnh của Ngọc hiện lên trong đầu, không, nhìn kĩ thì đó là Kiều mới đúng.
Chợt, một vòng tay choàng qua cổ tôi. Một cảm giác mềm mại áp vào gáy. Hơi ấm quen thuộc này, chỉ có thể là con bé.
“Ba với ông nội đang nói gì mà con với cái vậy?” Kiều cười tinh nghịch.
“Có gì đâu, ông nội đang bảo ba kiếm bồ cho con thôi!” Ba tôi trêu con bé.
“Xí, ông nội này muốn đuổi con đi sớm vậy hả?” Kiều thả tôi ra, quay sang bóp vai cho ba.
“Ngồi xuống ăn sáng đi con!” Tôi bảo con bé.
“Dạ thôi, nay con phải đi học sớm rồi! Thưa ba với ông nội con đi!” Kiều nói rồi hôn lên má ba tôi một cái. Con bé đã 20 tuổi rồi nhưng vẫn giống hệt hồi bé.
Nhìn theo bóng lưng Kiều, ba tôi lại bảo: “Con bé ngoan thật.”
Tôi chỉ mỉm cười gật đầu. Kiều luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, được lòng của tất cả mọi người trong gia đình, dòng họ nội ngoại.
Ăn xong, tôi cũng nhanh chóng lái xe đến trường. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu. Tôi vẫn như thường ngày, giảng dạy cho lũ trẻ về môn Toán khô khan. Toán học vốn không phải môn tôi thích. Ngày xưa, tôi thích học Văn, thích được dùng ngôn từ để lay động người khác. Nhưng văn cũng như cô bạn gái thời thanh xuân, không thể ở theo tôi mãi cho đến lúc trưởng thành. Tuy vậy, đến bây giờ, tôi vẫn giữ cho mình một tâm hồn ngập tràn thơ văn. Có lẽ điều đó đã tạo nên sự đồng điệu giữa tôi và cô đồng nghiệp dạy văn, Hương.
Hương nhỏ hơn tôi bảy tuổi, là một nữ giáo viên có nhan sắc khá ấn tượng. Hương luôn đến trường với một vẻ ngoài trang nhã. Những bộ áo dài, váy vóc cho đến trang sức Hương mang trên người đều được lựa chọn rất kĩ lưỡng, chúng như sinh ra để dành cho cô.
Mỗi bước đi của cô đều khiến người khác phải say đắm nhìn theo, dù đó là bác bảo vệ, các thầy giáo, học sinh nam hay cả thầy hiệu trưởng. Tất nhiên, tôi cũng có nhìn theo, nhưng không giống họ, cái nhìn của tôi chỉ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không chút ý nghĩ xấu xa nào khác. ()
Lúc Hương mới về trường, chúng tôi không thân thiết lắm. Tuy nhiên, vào một hôm tôi vô tình nhìn thấy Hương đang đọc sách, mà quyển sách ấy tôi đã đọc qua rồi. Vì nội dung sách khá thú vị nên tôi có thảo luận với cô ấy một chút. Hương dường như bị cuốn theo cuộc trò chuyện với tôi, cả hai say sưa “đàm đạo” không ngừng. Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tốt hơn nhiều.
Dần dần, tôi nhận ra Hương có tình cảm với mình. Tôi không tự cao tự đại mà ảo tưởng tuyên bố như thế. Những cử chỉ của cô ấy đều nói lên rõ ràng rằng Hương đã để mắt đến tôi.
“Anh Tuấn!” Giọng nói ngọt ngào của Hương khiến tôi ngoái đầu lại.
Hương bước đến bên tôi, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng cách tân, được thêu dệt với những họa tiết bắt mắt.
Tôi mỉm cười: “Chào em! Em đỡ bệnh chưa?”
Tuần trước, Hương bị bệnh phải xin nghỉ một ngày.
Hương nghe vậy e thẹn đáp: “Em đỡ rồi, cảm ơn trái cây của anh tặng…”
Tôi có gửi một ít trái cây cho cô ấy, dù sao cũng chỉ là sự tử tế của những người đồng nghiệp. Nhưng tôi lại quên mất có thể khiến cô ấy hiểu nhầm.
“Không có gì đâu!”
Nói rồi tôi cất bước đi tiếp, Hương cũng đi bên cạnh.
“Anh Tuấn, cuối tuần này anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa cơm, coi như cảm ơn vụ trái cây…” Hương đưa mắt nhìn tôi.
Tôi có chút khó xử, nhưng sau đó vẫn kiên quyết từ chối. Một nét buồn phảng phất trên gương mặt Hương. Cô ấy mỉm cười nói: “Anh lạnh lùng quá đó.”
Tôi chỉ gượng cười.
“Là vì chị ấy… đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Thời buổi bây giờ, kiếm được người chung tình như anh khó quá.”
“Rồi em sẽ tìm được thôi!” Tôi nhún vai.
“Em tìm được rồi…” Hương nói xong cười nhẹ với tôi một cái, sau đó cô ấy đi về phía cuối hành lang.
Tôi đứng đó một lúc rồi vào phòng nghỉ của giáo viên, còn một tiết nữa mới đến tiết dạy của tôi. Mò mẫm trong cặp, tôi lấy ra một tấm ảnh.
Trên ảnh là người con gái mà tôi yêu nhất, Ngọc.
Từ ngày cô ấy mất, trái tim tôi đã hóa đá rồi. Không một ai có thể làm tôi rung động.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn ẩn chứa những điều bất ngờ đầy trớ trêu. Tôi một lần nữa động lòng với người mà tôi nhất quyết không được động lòng. ()
***
Tan trường, tôi lái xe về nhà, trên đường đi, tôi vô tình gặp Kiều. Dù con bé mang khẩu trang kín mít nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chỉ là, con bé đang ngồi trên xe một đứa con trai khác và lại ôm cậu ta một cách thắm thiết.
Con bé vậy mà biết yêu rồi. Tôi khá bất ngờ bởi trong mắt tôi, Kiều vẫn luôn là một đứa trẻ ngây thơ. Nhưng có lẽ tôi nên chấp nhận rằng con gái mình đã lớn. Chuyện nó có người yêu là bình thường thôi.
Bình thường…
Phải, rất bình thường…
Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Mang tâm trạng ấy về nhà, tôi ngã xuống giường với một đầu suy tư. Đó là con gái tôi. Khi thấy con gái mình có bạn trai, người cha nào cũng sẽ cảm thấy lo lắng thôi nhỉ? Đó là tâm lý chung mà. Tôi sẽ lo rằng cậu trai kia là người thế nào? Có đối xử tốt với con bé không? Bọn nó đã làm những gì? Liệu Kiều và cậu con trai kia đã…
Càng nghĩ, tôi càng bị vặn xoắn trong những luồng câu hỏi. Nhưng bỏ qua tất cả, tôi chú tâm đến cảm giác kì lạ trong lồng ngực mình. Một cảm giác gì đó rất lạ… không, thật ra tôi đã từng trải qua rồi, tôi nhớ vậy! Cảm giác hệt như lúc tôi biết Ngọc có người yêu.
Là ghen.
Ghen?
Quái lạ.
Ghen với bạn trai của con gái mình?
Không! Tuyệt đối không phải!
Tôi phủ nhận, đúng hơn là không thể chấp nhận. Nghĩ ngợi những điều kì lạ này chỉ khiến tôi mệt mỏi hơn mà thôi.
Bỏ qua bữa trưa, tôi tắm rửa rồi đánh một giấc. ()
***
Ngày giỗ của Ngọc đã đến, vì nhà ngoại khá xa nên tôi mượn chiếc xe của thằng em. Tuy không có xe riêng nhưng tôi vẫn biết lái ô tô.
“Dậy chưa Kiều?”
Tôi gõ cửa gọi Kiều dậy. Có lẽ việc dậy lúc 4 giờ sáng khá khó cho Kiều. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Phòng con gái tôi thơm quá, mùi thơm dịu dàng, tươi mới, cảm giác như lạc vào một cánh đồng hoa. Bước đến bên giường Kiều, mắt tôi có chút không đứng đắn khi lướt trên cơ thể con bé. Chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở ngực Kiều. Con bé đang mặc một chiếc váy ngủ dây khá mỏng manh. Một bên dây váy của nó đã trễ xuống, làm lộ phân nửa bầu vú trắng muốt. Khoảnh khắc ấy, tôi như đứng hình. Con mắt vẫn cứ trơ trẽn nhìn vú con gái mình.
Tôi phải kêu con bé dậy, nhưng một phần lại muốn nhân cơ hội xem vú Kiều.
Con bé ở nhà hay thả rông, điều này tôi không cấm, dù sao mang áo ngực quá nhiều sẽ khiến con bé khó chịu. Mà cũng vì vậy nên nhiều lần tôi được chiêm ngưỡng vú của con gái. Có những lần tôi nhờ con bé soạn thảo slide, trong lúc nó đang chăm chú làm việc không để ý cổ áo rộng của mình đang chào đón ánh mắt tội lỗi của tôi. Vú con bé khá to, thậm chí có chút nhỉnh hơn Ngọc khi xưa. Đầu ti hồng hào, nhỏ xíu như hạt đậu, trông vô cùng đáng yêu.
Ai làm chồng con bé sau này hẳn sẽ sướng lắm nhỉ? Vì có thể chơi đùa với một cặp vú tuyệt vời như vậy…
Tôi cũng không biết vì sao tôi lại nghĩ như thế. Thậm chí hình ảnh vú của Kiều bị một ai đó bú liếm hiện lên trong đầu tôi. Có điều, càng nghĩ, “một ai đó” lại dần lộ diện. Đó chính là tôi.
Lúc đầu, tôi cảm thấy xấu hổ với những suy nghĩ đồi bại của mình. Nhưng càng về sau, bản thân tôi lại càng nới lỏng chuẩn mực của bản thân. Tôi nghĩ chắc mọi người có con gái đều sẽ nghĩ như thế! Tôi biết mình đang bao biện, nhưng không có cách nào dừng việc đó lại. Ít nhất nó giúp tôi cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Lúc này, Kiều đột nhiên mở mắt dậy. Tôi cũng nhanh chóng thu lại cái ánh mắt tà dâm của mình.
“Nào, con gái cưng của ba, dậy rồi đi đám giỗ mẹ nè!” ()
Tôi kéo con gái dậy, nhân tiện tận hưởng khoảnh khắc ôm cơ thể xinh đẹp kia vào lòng. Con bé không nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười khiến tôi thở phào.
Tôi cũng tranh thủ tắm rửa, sửa soạn một tí. Lúc đang cởi quần áo đi tắm, tôi nhận ra từ bao giờ, cái quần mình đã dính đầy nước nhờn tiết ra từ con cu.
Như một bằng chứng đanh thép, tôi dấy lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Tôi không thể tiếp tục như vậy!
***
“Ba ơi!”
Tiếng Kiều phát ra từ trong phòng. Tôi bước vào thì thấy con bé đang chật vật kéo cái dây khóa sau lưng mình. Tấm lưng ngọc ngà của con bé lộ diện trước tôi, cái quai áo ngực màu trắng lại càng tăng độ kích thích.
Tôi hơi bần thần một chút, sau đó cũng tiến lại kéo giúp con bé. Mùi hương Kiều xộc thẳng vào mũi tôi, khiến tôi mê man.
Kéo dây xong, Kiều xoay một vòng rồi hỏi tôi: “Ba, con có xinh không?”
Kiều mặc một chiếc đầm màu trắng đáng yêu, quanh vùng ngực là phần vải được thiết kế khá mỏng, giúp ẩn hiện nơi nhạy cảm ấy một cách tinh tế, hai ống tay áo cũng được thiết kế theo hoa văn nhẹ nhàng bắt mắt. Phải công nhận rằng, Kiều mặc cái đầm này rất hợp.
“Đẹp lắm!” Tôi gật gù khen con bé.
Nụ cười tươi trên môi Kiều khiến tôi ấm lòng, cả quãng đời còn lại tôi chỉ mong luôn được thấy con bé cười. Chợt, Kiều tiến đến, hai bàn tay thon sửa lại cổ áo cho tôi.
“Ba của con cũng phong độ quá đi!”
“Haha, còn phải nói nữa sao?”
Trong thoáng chốc, tôi cảm giác như Ngọc ở trước mặt. Được khen, tôi thấy vui lắm. Tâm trạng ấy vẫn duy trì trên cả quãng đường dài đến nhà ngoại của Kiều.
Kiều có vẻ khá buồn ngủ, sau một hồi líu lo với tôi về chuyện trường lớp, con bé thiu thiu ngủ. Ngắm đứa con gái đáng yêu ngủ say, tôi bỗng thấy bồn chồn trong lòng.
“Kiều… Kiều…” Tôi thử gọi con bé nhưng không chút động tĩnh, xem ra đã ngủ say thật rồi. Chả hiểu sao, càng nhìn Kiều, người tôi càng nóng. Những suy nghĩ kì quặc bắt đầu len lỏi xuất hiện. ()
Tôi nhìn xuống bên dưới, cặp đùi trắng nuột nà của Kiều thật quyến rũ. Điều đó khiến người làm cha như tôi cũng tự hào lắm. Nhưng đâu chỉ tự hào, một cảm xúc khác cũng song song với đó mà khuấy đảo tâm trí tôi.
Cảm giác khi sờ vào đó sẽ như thế nào nhỉ?
Tôi lắc đầu. Vẫn nên tập trung lái xe thì hơn. Nhưng đúng lúc này, một cột đèn giao thông hiện lên màu đỏ với con số 90. Tận 90 giây?
Chả hiểu đó có phải là do ý trời không. Tôi vừa hay lại đá mắt sang Kiều. Bàn tay tôi run run rời khỏi vô lăng, lơ lửng trên đùi của Kiều. Mắt tôi như phân thành hai hướng, một hướng chú ý nét mặt Kiều, một hướng nhìn xuống đùi con bé.
Tôi định dừng lại nhưng nhận ra con cu của mình đã cứng lên. Cơ thể tôi lúc này không còn kiểm soát được nữa. Bàn tay tôi chạm vào đùi Kiều.
Mát lạnh!
Mềm mịn!
Mượt mà!
Bàn tay tôi hưởng trọn cái đùi tuyệt phẩm của Kiều. Tôi không dừng ở một chỗ mà từ từ vuốt ve, tất nhiên vừa canh con bé nữa. Tay tôi trượt lên xuống một cách nhịp nhàng, tận hưởng đùi Kiều.
Đã quá. Một thứ sức sống mãnh liệt đang cuộn trào trong tôi.
Rồi ánh mắt tội lỗi tôi chăm chú vào cái váy của con bé. Bên dưới lớp váy này là cái lồn của nó. Lần cuối tôi thấy lồn Kiều là năm nó học lớp 3. Khi ấy, tôi vẫn còn tắm cho nó.
Cái lồn nhỏ xíu khi ấy tất nhiên chẳng có gì ấn tượng với tôi. Nhưng con bé bây giờ đã lớn rồi, không biết cái lồn nó sẽ ra sao? Nó có giống mẹ không?
Tôi muốn thử sờ lồn con bé quá.
“Kiều… Kiều…” Tôi dùng giọng nhỏ nhất của mình để kêu con bé, nhưng nó vẫn ngủ say. Lúc ấy, tôi mặc kệ mọi thứ, liều mạng vén váy con bé lên. Một lớp quần lót màu trắng với hoa văn đầy quyến rũ lộ ra trước mắt tôi.
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi đưa ngón tay từ từ tiếp cận vùng tam giác của con bé.
Khi chỉ còn cách vài centimet thì…
Bíppppppp!
Một tiếng còi inh ỏi từ phía sau kéo đến làm tôi giật thót tim, Kiều cũng vì giật mình mà tỉnh dậy. Rất may, tôi đã kịp thu tay lại, đồng thời kéo váy con bé xuống.
Nhìn lên cột đèn giao thông thì thấy đã hết đèn đỏ, tôi vội phóng xe đi trong khi trái tim vẫn đang đập như trống trường.
“Làm con giật cả mình!” Kiều đặt tay lên ngực ngoái đầu nhìn lại chiếc xe tải phía sau.
Tôi cũng chỉ ậm ừ với con bé. Sau hành động vừa rồi, tôi quá xấu hổ để nói chuyện trực tiếp với Kiều.
Khoảng 9 giờ sáng, tôi đã đến được nghĩa trang nơi chôn cất vợ mình. Tìm đến phần mộ của em, tôi lau dọn một chút rồi thắp nhang.
Sau đó tầm nửa tiếng, tôi đến nhà ngoại của Kiều. Bước vào trong thì đã thấy họ hàng bên vợ có mặt đông đủ. Tôi chào hỏi từng người, đặc biệt tìm đến mẹ vợ, người đang trong thời kì gần đất xa trời, chỉ có thể nằm trên giường suốt mấy năm qua.
Mẹ vợ tôi mắt mờ, trí óc cũng không còn minh mẫn. Rất may, bà vẫn còn nhớ tôi. Tuy nhiên, khi gặp Kiều, bà lại lầm tưởng là Ngọc. Tay bà run run vuốt tay Kiều, hỏi chuyện nhà chồng thế nào, sao không về thăm mẹ?
Tôi không để ý mọi người xung quanh có biểu cảm gì, chỉ thấy bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Có lẽ mẹ vợ tôi đã quên, con gái bà ấy đã mất rồi.
Kiều trước tình cảnh này cũng không nói gì, chỉ dịu dàng xoa lên bàn tay gầy guộc của mẹ.
Một lát sau, anh vợ tôi kêu mọi người ra ăn giỗ. Bầu không khí cũng đã nhẹ hơn phần nào. Mọi người ăn uống và bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Còn nhớ lúc vợ tôi vừa mất, cả dòng họ vợ đã rất tức giận với tôi. Tôi hứng chịu toàn bộ những cảm xúc tiêu cực của họ, những lời mắng nhiếc, tiếng khóc than, trách cứ… Nỗi đau lại càng chồng chất trong tôi. Lúc ấy, bé Kiều đã đứng ra bảo vệ tôi. Con bé nói với họ rằng không được mắng ba mình. Tôi vẫn nhớ chứ, sao mà quên được khoảnh khắc ấy.
Tiệc tàn, tôi nghỉ lại nhà vợ đến 4 giờ chiều. Từ biệt mọi người, tôi cũng Kiều lái xe trở về nhà.
“Ba, ba còn yêu mẹ con không?” Kiều bỗng cất tiếng hỏi.
Tôi nghe vậy đáp không cần nghĩ: “Còn chứ! Ba lúc nào cũng yêu mẹ con!”
“Mẹ thật hạnh phúc khi có ba làm chồng… con cũng hạnh phúc khi ba là ba của mình!”
Kiều cười nói. Tôi nghe vậy cũng có chút vui trong lòng.
“Nhưng mà ba… con nghĩ ba cũng nên nghĩ cho bản thân mình… ba không muốn… tìm một ai đó chăm sóc mình sao?”
Lại là chuyện này. Tôi biết con gái hay ba mình đều đang nghĩ cho tôi. Tuy vậy, tôi thật sự không muốn bước thêm bước nữa. Trong tâm trí tôi chỉ tồn tại hình bóng của Ngọc mà thôi.
“Thôi, có con chăm sóc cho ba là được rồi!”
“Sau này con lấy chồng thì sao?”
“Vậy đừng có lấy, ở giá nuôi ba được mà haha!”
“Ba này kì ghê!” Kiều bặm môi đáng yêu đáp.
Có lẽ nó biết không thể tiếp tục chủ đề này nên không đá động đến nữa. Tôi tập trung lái xe, nhưng lại phát hiện ra càng đi xe càng đông.
Mở điện thoại lên thì thấy em trai tôi nhắn tin. Nó nói trên đường tôi về có một vụ tai nạn xe dẫn đến ùn tắc nghiêm trọng, bảo tôi kiếm đường khác hoặc ở lại nhà vợ.
Tìm đường khác thì không thể rồi, tất cả mọi tuyến đường đều đổ về con đường này. Xem ra tối nay chúng tôi không về nhà được rồi. Mà quay lại nhà vợ thì có chút không tiện. Thế nên tôi quyết định tìm khách sạn nào đó ngủ lại một đêm.
Có lẽ cũng nhiều người nghĩ như tôi, dẫn đến khách sạn nào cũng kín phòng. Mãi mới thấy một khách sạn còn phòng trống. Nhưng chỉ có một phòng duy nhất, lại là phòng một giường. Tôi nhìn sang Kiều, con bé có vẻ khá vô tư. Hay là do tôi nghĩ nhiều quá nhỉ?
Mà lễ tân khách sạn dường như không nghĩ chúng tôi là cha con, thay vào đó, ánh mắt họ nhìn chúng tôi như một cặp tình nhân vậy. Không, đúng hơn là một cặp sugar daddy và sugar baby.
Bỏ qua cái ánh mắt dòm ngó của lễ tân, tôi dắt Kiều lên phòng. Căn phòng khá rộng và sạch sẽ. Trong phòng có một phòng tắm, một cái giường lớn, ghế sofa và tivi.
Đã lâu rồi tôi chưa vào khách sạn, lần gần nhất có lẽ là hơn chục năm trước, tôi và Ngọc hẹn hò xong dắt nhau vào đây ân ái.
Nhớ lại làm lòng tôi xao xuyến quá. Mà đúng lúc này, cái bụng tôi lại réo lên vì đói. Hỏi Kiều thì con bé cũng xoa bụng. Tôi liền đặt vài món để ăn tối, sẵn gọi thêm vài lon bia.
“Con uống với ba!”
Kiều đột nhiên đề xuất. Con bé này biết uống bia lúc nào vậy? Mà kệ, dù sao con tôi cũng lớn rồi.
Gọi một vài món nhẹ cùng 6 lon bia. Tôi và Kiều ngồi dưới đất nhậu.
Nói chuyện không biết bao lâu thì hết 6 lon bia, tôi thấy mặt Kiều đỏ bừng, hai mắt hơi mệt mỏi và trùng xuống. Xem ra đô con bé cũng không cao, mới đó đã say bí tỉ rồi. Không biết từ lúc nào con bé đã nằm dài trên mặt đất, một bên váy bị xốc lên làm lộ ra cái đùi thon và một góc của cái quần lót.
Tôi hít một hơi để duy trì tỉnh táo, Kéo váy con gái xuống rồi dìu nó lên trên giường. Cơ thể con bé tựa vào tôi, ngực cả hai áp vào nhau. Một thứ xúc cảm bồi hồi dâng lên trong lòng. Tay tôi vịn hông con bé nhưng chả hiểu từ lúc nào đã mò lên gần ngực. Những ngón tay chạm vào bộ phận mềm mại ấy.
Tôi đang làm gì vậy?
Thả con bé lên giường, tôi rửa mặt rồi nằm cạnh Kiều.
Con bé đã ngủ say rồi. Tôi có lẽ cũng nên ngủ. Nhưng đã hơn 15 phút, tôi không tài nào chợp mắt được. Ánh mắt tôi cứ chăm chăm nhìn vào Kiều. Những suy nghĩ độc hại bắt đầu nhen nhóm.
Tôi nhích lại gần Kiều. Gương mặt con bé đẹp quá, không một chút khuyết điểm nào trên đó, chỉ có sự hoàn mỹ. Tôi không kiềm được ghé sát bên mái tóc Kiều. Mùi hương của tóc thơm phức, thứ hương thơm mê hồn giống hệt mẹ nó. Có điều Ngọc thơm mùi hòa nhã, dễ gần, còn Kiều thơm mùi quý phái, cao sang.
Càng ngửi tóc con bé, tôi cảm thấy người nóng dần lên. Bàn tay tôi xoa lên cánh tay thon của Kiều. Cơ thể con bé chỗ nào cũng mềm, tôi sờ rồi bóp nhẹ một cái để cảm nhận nhựa sống căng tràn bên dưới da thịt.
Kiều chợt cử động nhẹ, con bé xoay lưng lại phía tôi. Lúc đó, tôi hơi giật mình một chút. Lòng dặn bản thân phải dừng lại thôi.
Tuy vậy, tôi vẫn không dễ để buông bỏ. Nhân cơ hội con gái đang say, tôi vòng tay qua eo kéo con bé sát lại bên mình. Có lẽ ôm con gái mình ngủ cũng chẳng có gì quá đáng.
Nhưng đó là nếu tôi có thể ngủ…
Con cu tôi lúc này đã cứng ngắc. Mà ngay bên cạnh lại có một cơ thể quá mức yêu kiều, tôi một lần nữa lại thỏa hiệp với những suy nghĩ đồi bại.
Tôi nhích hông mình lại, đưa con cu cứng trong quần áp sát vào mông Kiều. Mông Kiều mềm và to lắm. Con cu tôi như bị hút vào trong mông Kiều, nó dính chặt lấy bờ mông quyến rũ của con bé.
Hình ảnh tôi cùng Ngọc làm tình cứ ùa về trong đầu tôi như thác, nhất là khi tôi doggy Ngọc, cảnh tượng bờ mông ẻm rung lên bần bật trước mỗi cú nhấp của tôi thật đáng nhớ. Nếu tôi làm chuyện đó với Kiều…
Bàn tay tôi không còn giữ nguyên vị trí nữa, nó bắt đầu lần mò lên khu vực đồi núi phía trên. Bàn tay tôi xoa lên vú Kiều một cái nhẹ. Dĩ nhiên tôi chỉ cảm nhận được lớp vải của váy và áo ngực, nhưng nó vẫn kích thích, rất kích thích là đằng khác.
Tôi ghé sát vào cổ Kiều, hít lấy hít để mùi hương con bé. Trong lúc mê man, tôi hôn lên cổ Kiều. Có cái thứ nhất sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba…
Con bé có vẻ cảm nhận được, nó uốn éo cơ thể tìm cách thoát ra nhưng đã bị tôi giữ lại. Tôi tiếp tục gặm nhấm cái cổ con bé, lưỡi tôi vô thức lè ra liếm dọc cái cổ cao ấy.
Hết cổ, tôi tìm đến tai, cái tai nhỏ nhỏ xinh xinh ấy thật ngon làm sao. Tôi dùng lưỡi mình liếm tai con bé, đá nhẹ vào đôi bông tai xinh xắn.
Tôi lấn tới nhiều hơn, bắt đầu hôn lên trán, má con bé. Gương mặt xinh đẹp này là của tôi, chỗ nào cũng phải hôn hết.
Tôi dừng lại rồi nhìn lên bờ môi đỏ mọng kia, nơi này là chỗ thiêng liêng của con gái, chỉ dành cho người yêu nó hôn. Nhưng… tôi không biết nữa, tôi vờ như không hiểu gì, hôn mạnh vào môi Kiều một cái. Bờ môi mềm ấy cứ thế bị tôi cưỡng bức.
Tôi ngấu nghiến môi con bé, trong lòng dâng lên cảm xúc nhớ nhung về nụ hôn đầu của mình. Hôn luôn đem đến một thứ cảm giác lâng lâng khó tả, nay tôi lại hôn chính con gái mình, cảm giác kì lạ pha trộn giữa dục vọng, tội lỗi và men say thúc đẩy mãnh liệt sự sung sướng trong tôi.
Nhưng đúng lúc này, Kiều lại cử động, tôi giật mình bật ra khỏi giường, xém tí thì ngã ngửa. Hai tay tôi chống dưới đất, trái tim như ngừng đập một giây rồi loạn nhịp, đôi mắt tôi dán chặt vào gương mặt Kiều, không bỏ sót một cử chỉ nào. Sau gần 1 phút tôi mới dám chắc Kiều vẫn ngủ say.
Trút một hơi thở nặng nề, tôi vào trong phòng tắm rửa mặt, một phần để tỉnh táo, một phần như để gột rửa những suy nghĩ tội lỗi lởn vởn trong đầu.
Nhìn mình trong gương, tôi không chịu được mà tát vào mặt mấy cái.
Tôi vừa làm cái gì thế?
Tôi là một giáo viên, người được xem là chuẩn mực đạo đức của xã hội. Nhưng tôi vừa mới giở trò đồi bại với một cô gái trẻ khi say, và quan trọng hơn hết, đó lại là con gái tôi.
Chẳng phải con bé là hy vọng cứu vớt cuộc đời tôi, là mục tiêu duy nhất để tôi tồn tại sao? Tôi muốn con bé luôn cười, muốn con bé hạnh phúc. Vậy mà tôi lại làm ô uế Kiều, làm những trò không thể tha thứ.
Một kẻ có đạo đức yếu kém như tôi thất bại trên cả phương diện làm thầy, làm cha.
Nhưng…
Có ai hiểu cho tôi không?
Tôi là một kẻ đáng thương, một người đã mất đi vợ của mình. Tôi yêu vợ lắm, yêu hơn cả bản thân tôi. Con gái tôi quá giống vợ, tôi nhìn vào chỉ toàn thấy bóng dáng Ngọc. Trái tim tôi vốn không dành cho người ngoài, nhưng nếu là con gái tôi thì hoàn toàn có thể.
Tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã rung động trước Kiều, hệt như cách tôi rung động trước mẹ con bé.
Người ta nói mỗi người phải biết nắm bắt hạnh phúc của riêng mình. Tôi từ lâu cũng đã biết niềm hạnh phúc ấy là gì. Nhưng niềm hạnh phúc ấy là sai trái.
Không ai có thể chấp nhận được việc một người cha yêu con gái của mình, xem con bé như tình nhân cả.
Ngọc ơi, anh phải làm sao đây?
Giá như em còn bên anh, anh sẽ không phải khổ sở thế này.
Hai tay tôi chống lên bồn rửa mặt, đôi mắt u sầu ngắm mình trong gương.
Có lẽ tôi cần tìm một mối quan hệ mới.
Để quên đi những cảm xúc hỗn tạp này.
Với ý nghĩ đó, tôi bước ra khỏi phòng, một tương lai bình yên, hạnh phúc, an nhàn đang chờ tôi. Nhưng mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.
Tôi trơ mắt nhìn lên giường, đứa con gái của tôi từ khi nào đã kéo cái dây kéo sau lưng, đồng thời mò mẫm mở cài áo ngực.
Khoảnh khắc đó, một tiếng nổ phát ra trong tâm trí tôi. Mang tai tôi nóng lên một cách đột ngột, hai mắt không chớp mà chằm chằm nhìn vào Kiều.
“Ba ơi… con nóng quá…”
Tiếng gọi của con bé khiến tôi u mê. Những bước chân chầm chậm đến bên con gái. Đôi bàn tay tôi thoăn thoắt giúp con cởi áo ngực. Cái áo ngực màu trắng con bé vừa mặt đang nằm trong tay tôi. Không thể chịu được, tôi đưa lên mũi hít hà. Cái mùi ngực con gái luôn luôn quyến rũ. Tôi lúc đó như hóa điên. Những thứ vừa suy nghĩ trong phòng tắm bỗng chốc tan biến thành hư vô.
Chỉ còn sót lại tình cảm say đắm mà tôi dành cho Kiều!
Tôi kéo váy con bé xuống, sau đó xoay người nó nằm ngửa ra. Cặp vú trắng cứ thế phơi bày trước mắt tôi theo một cách không thể trần trụi hơn. Hai bàn tay tôi bắt lấy vú con bé, từ từ xoa bóp.
Mềm quá…
Đã gần 15 năm rồi tôi chưa đụng vào vú ai cả. Và giờ đây, tôi đang sờ vú đứa con gái máu mủ của mình.
Nhìn nét mặt con bé vẫn đang mê man ngủ, tôi cúi đầu xuống rồi ngậm lấy vú nó. Vú Kiều ngon quá, bú vào có cảm giác như đang ăn một cái bánh bao cỡ lớn. Tôi không nhịn được, bú hết bên này sang bên kia.
Cái lưỡi tôi thuần thục đá vào đầu ti con bé. Dù đang ngủ say nhưng chắc Kiều cũng cảm nhận được, bởi tôi thấy đầu ti Kiều đang cứng dần lên. Tôi dần hướng sự chú ý xuống dưới, tay tôi vén váy con gái lên. Lớp quần lót một lần nữa hiện ra trước ánh mắt thèm khát của tôi. Lúc này, hành động của tôi trở nên nhanh gọn hết sức.
Tôi kéo quần lót con bé xuống, khu vườn địa đàng hiện ra làm tôi ngất ngây. Nơi đây đẹp quá, đẹp hơn cả của Ngọc. Một cái lồn non tơ, hai bên mép khép chặt, ở giữa là rãnh suối huyền diệu. Phần mu lồn con bé nhô cao, phía trên còn có một nhúm lông đen tuyền gọn gàng.
Tôi vô thức nuốt nước bọt. Ngón tay tôi chạm vào mu lồn Kiều. Con bé vẫn không chút động tĩnh, tôi làm liều banh chân Kiều ra. Cúi đầu hít hà lấy cái hương vị của gái mới lớn. Hương thơm ngào ngạt, quyến rũ, lại chứa chút dâm vị. Đầu óc tôi mê man. Tôi hôn lên lồn Kiều. Hôn một cách chân thành, trân quý, như thể đang hôn một bảo vật vậy.
Tôi liếm lấy lồn con bé. Cái vị nơi đây thật quyến rũ, kích thích đầu lưỡi tôi hoạt động mạnh hơn. Liếm dọc rồi lại liếm ngang, tôi như muốn cái lồn con bé phải ngập trong nước miếng của mình.
Tuyệt quá! Con gái tôi có cái lồn thật tuyệt. Một cái lồn tươi mới như chưa nếm vị đời lần nào.
Tôi tự hỏi liệu con bé đã làm tình lần nào chưa?
Liệu con bé còn trinh không?
Luồng suy nghĩ ấy cứ bám lấy tôi, thúc đẩy những ham muốn ẩn giấu bên trong.
Dù tôi rất yêu Ngọc và bản thân cũng không để ý đến chuyện em đã mất trinh từ sớm. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi cũng thèm khát cảm giác phá trinh của một cô gái. Tôi muốn là người đầu tiên khám phá một cái lồn, là người để lại dấu ấn sâu đậm nhất cho một cô gái, để cô gái ấy cả đời không quên được tôi.
Thật không hiểu sao cái thứ suy nghĩ ấy tưởng chừng đã bị vùi lấp trong tình yêu của tôi dành cho người vợ quá cố, nay lại bùng cháy mạnh mẽ từ đống tàn tro.
Tất cả mọi sự chú ý của tôi hướng lên cơ thể đứa con gái của mình.
Nhưng nó là con gái tôi…
Nếu tôi làm chuyện này, liệu sẽ được nó tha thứ?
Tôi tụt quần mình xuống, đem con cu kề sát vào lồn Kiều. Nhìn gương mặt non nớt đang say ngủ, tôi cắn răng trước những phân tranh trong đầu.
Chưa bao giờ tôi đứng trước một quyết định khó khăn đến thế.
Chỉ cần đút vào trong, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Những quy luật của tự nhiên, giữa mối quan hệ cha con trời định này sẽ mãi mãi thay đổi.
Trật tự và những chuẩn mực đạo đức của xã hội sẽ không còn trong tôi.
Tôi sẽ làm một việc không phải ai cũng làm được, nhưng đồng thời cũng bước chân vào con đường tội lỗi.
Tuy nhiên, lúc này, tôi lại nhớ đến cảnh đứa con gái đang ôm bạn trai. Trái tim tôi bỗng nhói lên một tiếng. Ghen. Cảm giác ấy lại ùa về.
Kiều là con gái của tôi.
Nó là của tôi!
Tôi đút con cu vào trong lồn Kiều. Mọi thứ diễn ra từ chậm đến nhanh. Khi con cu vượt qua được cửa lồn, tôi thúc mạnh vào bên trong. Con cu tui chui tọt vào, có cảm giác vướng gì đó nhưng nhanh chóng bị phá bỏ.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi như hiện lên một thước phim tua nhanh. Hình ảnh Kiều từ lúc mới lọt lòng, trưởng thành qua từng giai đoạn, trở thành một cô gái xinh đẹp như bây giờ, cuối cùng là hình ảnh con gái tôi la lên vì đau đớn.
Cái thứ quý giá nhất của Kiều đã bị tôi lấy mất. Màng trinh của con bé đã thuộc về tôi.
Những khoái cảm ầm ầm oanh tạc khiến tôi hưng phấn.
“Ba ơi… con đau quá!!!” Kiều co quắp cơ thể, uốn éo một cách khó khăn, mặt nó nhăn lại vì đau, hai mắt từ khi nào đã ứa lệ. Tôi ôm con bé lại, cố vỗ về để trấn an nó.
Có vẻ, cơn đau do mất trinh đã khiến con bé bừng tỉnh. Sau vài giây mê man, con bé chợt la lên: “Ba? Ba… sao ba nằm lên con? Ba? Sao con đau quá!?”
Con bé dồn dập hỏi, tiếng thở của nó trở nên gấp gáp. ()
“Ba? Ba làm gì vậy? Sao ba lại… BAAA!”
Con bé như muốn hét lên. Rất nhanh tôi đã bịt miệng nó lại. Con bé vùng vẫy kịch liệt, hai chân hai tay đẩy mạnh tôi ra. Nhưng tôi vẫn đè lên người nó, cố giúp nó bình tĩnh lại.
“Kiều, ba xin lỗi! Ba chịu không được! Con hiểu cho ba, ba… ba nhớ mẹ con quá… Con giống mẹ quá… chỉ đêm nay thôi, cho ba được đụ con đi! Để ba đụ con đi, rồi sau đó, con muốn trách ba sao cũng được!”
Tôi lúc đó cũng có chút hoảng, nhưng nhìn Kiều khóc lóc vùng vẫy, chả hiểu sao tôi càng sinh ra cảm giác chinh phục. Tôi mặc kệ con bé, tập trung tận hưởng cái lồn non này.
Quả nhiên là lồn gái trinh, cảm giác bóp chặt đến nghẹt thở. Con cu tôi trước sức ép mãnh liệt kia lại càng cứng hơn thảy.
Tôi không nhịn được nữa mà bắt đầu ra vào. Cảm giác con cu chạy dọc trên những vách thịt mềm của đứa con gái khiến tôi hưng phấn tột cùng. Kiều lúc này càng phản kháng mạnh hơn, con bé cắn vào tay tôi đến tứa máu. Nhưng như vậy không đủ để ngăn tôi lại.
“Ba xin con… cho ba đi! Ba xin con!”
Tôi vừa nhấp vừa nói những lời dụ dỗ. Cứ thế, một người làm và một người chống. Kiều rên rỉ gì đó trong họng, tôi nghe nó bảo tôi dừng lại. Nhưng lúc đó những lời cầu xin dường như đi từ lỗ tai này sang tai kia, chỉ có những tiếng rên là còn đọng lại, làm tôi hưng phấn hơn nữa.
Con cu tôi cứ vậy mà tung hoành trong lồn đứa con gái, nó chọt sâu vào trong rồi lại chui ra, liên tục lặp lại.
Kiều khóc ngày càng lớn, hai mắt con bé đã ngập nước, những dòng lệ lăn dài trên gương mặt nhăn nhó.
Khoảng một lúc sau, con bé không còn phản kháng mãnh liệt nữa, có vẻ nó đã thấm mệt. Tôi lúc này mới có thể toàn tâm toàn ý tận hưởng. Con cu tôi vẫn đang nằm trong lồn của Kiều, lần này tôi quyết định nhấp mạnh hơn.
Hai chân Kiều siết chặt lấy hông tôi, nó lắc đầu liên tục như để van xin tôi dừng lại.
Xin lỗi Kiều. Ba không thể dừng nữa rồi. Con gái của ba, xin hãy tha thứ cho ba.
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, cứ thế mà nhấp tới. Cơ thể Kiều run lên bần bật trước những cú nhấp có phần thô bạo của tôi. Đã quá lâu rồi, tôi mới được làm tình, như một con thú dữ xổng chuồng, tôi xâu xé đứa con gái mình một cách không thương tiếc.
Tuy nhiên, để Kiều không phản kháng mạnh, tôi vẫn dùng những lời lẽ dụ ngọt để khiến con gái mềm lòng.
“Con giống mẹ con quá… cho ba một lần này thôi… ba xin con… cái lồn con sướng quá… đụ con sướng quá…”
Kiều nhắm mắt lắc đầu như muốn trốn tránh những lời lẽ dâm dục của tôi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục thốt lên.
Được một lúc sau, tôi thả tay ra khỏi miệng con bé. Lúc này, Kiều mới khóc thét: “Ba, thả con ra!! Đừng làm như vậy! Con sợ lắm! Con sợ lắm! Huhu, ba thả con ra đi! Con đau quá!”
Những lời van xin đáng thương lại càng khiến tôi muốn chiếm hữu Kiều. Tôi liên tục hôn lên má nó và bảo: “Đừng sợ! Ba không làm hại con đâu! Chỉ cần con chiều ba thôi, ba sẽ không hại con!”
Có vẻ Kiều đã biết mình cùng đường, con bé không van xin mà chỉ khóc nức nở. Tôi biết đây là lúc mình đã nắm quyền điều khiển cuộc chơi.
Tôi bế con bé ngồi dậy trong khi con cu vẫn dính chặt trong lồn. Ngồi bên dưới, tôi liên tục hẩy mông, đồng thời bú vú Kiều. Con bé dùng tay đẩy tôi ra, nhưng trước sức lực của tôi, điều đó là không thể.
Tôi tiếp tục chuyển tư thế sau đó. Chỉnh con bé nằm xuống, tôi kéo cái hông nó lên, bắt nó cong mông ra trước mặt. Cặp mông tròn trịa con bé thật đẹp làm sao. Tôi quỳ phía sau, cầm cu đút vào lần nữa.
1-2.md.png
(nguồn sưu tầm)
Phải rồi, chính là nó. Con bé thật giống Ngọc, cảm giác đụ từ phía sau cũng y hệt, chỉ khác ở chỗ lồn Kiều bót hơn mà thôi.
Kiều úp mặt xuống nệm liên tục rên la. Con bé giờ lại cố bò về phía trước nhưng không được vì tôi đã giữ chặt hông nó. Tôi tiếp tục dập một cách mạnh mẽ khiến Kiều dần thấm mệt.
Tiếng da thịt tôi và đứa con gái va chạm vang lên khắp căn phòng. Cảm xúc đụ con gái mình thật khác biệt. Một thứ kết nối vô hình giữa cha và con gái nay lại càng gắn kết thêm thông qua con cu và cái lồn.
Tôi thấy Kiều bỗng rùng mình, vội vàng rút cu ra, con bé cứ thế mà co giật, sau đó rỉ ra một thứ nước trắng hòa cùng với máu đào.
Nó ra rồi. Chứng tỏ nó cũng sướng.
Tôi thấy vậy lật ngửa con bé ra. Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Kiều, lại thêm cái ánh mắt đờ đẫn vì mệt, tôi lao đến ngấu nghiến bờ môi nó. Kiều cố dùng sức lực còn lại chống trả, nhưng tất nhiên kết quả vẫn vậy. Tôi dùng lưỡi xộc thẳng vào miệng con bé. Dư âm vị bia vẫn còn, làm kích thích tôi hơn nữa. Lưỡi tôi liên tục tìm đến lưỡi Kiều, con bé vẫn cố trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn bị tôi bắt lấy.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt, tôi thả con bé ra rồi một lần nữa đút cu vào trong. Vịn chặt hông, tôi dập như một chiếc máy. Tất cả những chịu đựng, dồn nén sau khi vợ mất được giải tỏa lên chính đứa con gái của tôi.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đến giới hạn. Bằng sự tỉnh táo cuối cùng, tôi rút cu ra rồi bắn lên bụng Kiều. Nhiều, rất nhiều tinh dịch đang nhớp nháp bám lên bụng con bé.
Sau khoảnh khắc bùng nổ ấy, tôi ngã người ngồi xuống nệm, không ngừng thở dốc nhìn vào Kiều. Con bé nằm khóc, nó khóc rất nhiều. Tôi biết tôi đã phạm một sai lầm lớn. Nhưng nếu thời gian có quay ngược lại, tôi tin chắc bản thân mình vẫn làm vậy.
Tôi tiến đến ôm Kiều vào lòng. Con bé không đẩy tôi ra, có vẻ nó quá mệt. Tôi thủ thỉ vào tai nó những lời xin lỗi và hứa hẹn sẽ chấm dứt mọi thứ sau đêm nay. Con bé dần cũng nín rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi cũng mệt mà lâm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì thấy Kiều đã tắm xong, nó đã thay đồ rồi ngồi ở ghế sofa. Tôi lúc này không biết nói gì, bèn vơ lấy đống quần áo của mình tối qua rồi đi tắm. Tuy nhiên, tôi lúc đó vẫn thản nhiên khỏa thân đi ngang mặt con bé. Kiều không nhìn tôi, nó chăm chú vào cái điện thoại của mình. Ánh mắt nó phảng phất nỗi buồn tăm tối. Nhưng… chỉ trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra nó liếc nhìn con cu đang cứng của tôi.
Cái nhìn này có ý nghĩa gì thì tôi không biết. Nhưng nó vẫn gieo vào tôi một hạt giống hi vọng giữa những ân hận về hành động tối qua.
Tắm rửa xong xuôi, tôi bảo Kiều đi về. Con bé không đáp gì cả. Cứ thế, chúng tôi im lặng cho đến khi về nhà, không, con bé im lặng với tôi cho đến tận một tuần sau. Dù tôi có nói gì thì nó vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, tất nhiên trước mặt ba tôi con bé vẫn cố tỏ ra mối quan hệ giữa chúng tôi ổn.
Lúc này, tôi mới thật sự ân hận về hành động của mình. Đứa con gái, niềm hy vọng của tôi sau khi vợ mất giờ đang xa lánh tôi. Tôi sẽ đánh mất con bé sao? Không được! Tôi không muốn như thế!
***
(còn tiếp)